Đồ Thần Chi Lộ
Tác giả: La Bá Đạo
Chương 303: Giết chết Trương Dương!
Dịch: colaoban
Nguồn: ST
Chỉ cái nhìn này, Trương Dương phảng phất cảm giác bản thân đã rơi vào
hầm băng, nhiệt độ không khí chung quanh cũng tự nhiên giảm xuống, cảm
giác rét lạnh xâm nhập vào lỗ chân lông, sát khí tràn ngập.
Trương Dương nổi da gà, tiểu Ngân Mị vốn đang hung mãnh đã sợ tới mức vội vàng trốn vào trong túi.
Áp lực tinh thần rất lớn, ngay cả tiểu Ngân Mị cũng không thể chịu nổi,
đây là chuyện cho tới bây giờ chưa từng có, phải biết rằng, tiểu Ngân
Mị bởi vì ý niệm liên thông, nên tinh thần lực của nó cũng rất mạnh!
Trương Dương cảm giác tim mình phảng phất bị búa tạ ngàn cân đánh
trúng, thân thể lui ra phía sau vài bước, trên cỏ lưu lại dấu chân thật
sâu.
Sát khí lan tỏa tứ phía!
Hai người trẻ tuổi lộ nụ
cười coi rẻ, làm cho Trương Dương muốn hộc máu chính là, hai người lại
dùng cách bắt thăm để quyết định ai đối phó hắn, cuối cùng, người trẻ
tuổi đứng gần bên hồ thắng được, người trẻ tuổi này xem ra rất nhẹ nhàng
khoan khoái, quần áo bào trắng, tóc buộc cao, có chút giống trang phục
cổ trang.
Trương Dương không nói gì, hiện tại, nói cái gì cũng
đều uổng công, chẳng qua, hắn rất may mắn, hiện chỗ này còn cách chỗ Na
Na ngủ một khoảng.
Trương Dương đã khẳng định, trong ba người
này thì người trung niên kia chính là tướng quân đối tượng ước chiến với
Đại Hà, còn người trẻ tuổi kia là đồ đệ của hắn, vô luận là mình hay Na
Na, võ công đều không thể sánh bằng người trung niên này, bằng không,
hắn cũng sẽ không hội ước chiến tướng quân, chỉ là Ngân Mị cũng không
thể đối kháng với tinh thần lực của người này, có thể thấy được võ công
của người này cao cường đến mức nào.
Màn đêm tĩnh lặng dưới áp lực trở nên trầm trọng hẳn lên.
Không khí tựa hồ muốn thiêu đốt, chiến ý hừng hực lóe lên trong mắt của Trương Dương cùng người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi kia rất anh tuấn, khí độ cũng bất phàm, giơ tay nhấc
chân làm cho người ta cảm giác rất yêu dị. Động tác phi thường chậm rãi
tháo miếng vải trắng buộc quanh võ sĩ đao.
Một vòng!
Hai vòng!
Người trẻ tuổi hai mắt giống như ánh sao đêm lạnh lẽo nhìn chằm chằm
vào Trương Dương, hai tay chậm rãi cởi bỏ vải trắng, mỗi một động tác vô
cùng cẩn thận, phảng phất như thanh đao này là sinh mệnh của hắn vậy.
Hắn dùng quá trình cởi bỏ vải trắng để tích tụ khí thế cùng lực lượng của bản thân.
Từ từ, rất từ từ thanh võ sĩ đao lộ ra đao phong như tuyết, đao phong
lập lòe dưới ánh trăng lóe lên hào quang lạnh lẽo, đây là một thanh đao
tốt, Trương Dương có một loại trực giác, thanh đao này sắc bén không
thua gì dao cắt giấy của hắn cùng Lưu Bưu, thậm chí còn hơn.
Trương Dương đem chủy thủ quân dụng cột vào trên đùi nắm chặt trong lòng
bàn tay, hắn cảm giác được bàn tay của mình ướt sũng. Bất quá, cũng may
là chủy thủ quân dụng cũng tiện để phòng thủ.
"Xoạt…" Trương Dương cảm giác được khi mảnh vải màu trắng rơi xuống đất đã ma sát với không khí phát ra âm thanh.
"Xoát!"
Chỉ trong tích tắc này, một đạo hào quang sắc bén phảng phất như muốn
bổ cả không gian ra, mang theo uy thế vô cùng bổ về phía cổ của Trương
Dương, cơ hồ không có bất kỳ dự báo gì, người trẻ tuổi xuất đao, trong
nháy mắt khi mảnh vải kia rơi xuống đất, đao phong đã chạm đến trước
ngực của Trương Dương.
"Bùng!" một tiếng vang lên. Không
trung xuất hiện một đốm lửa choi mắt, Trương Dương dùng chủy thủ ngăn
trở một nhát chém thạch phá thiên kinh này, thân thể bởi vì lực trùng
kích cường đại mà đánh bay ra sau.
Chủy thủ đã bị mẻ!
Trương Dương sống lưng phát lạnh, đây là chủy thủ quân dụng, đương nhiên
phải là đồ tốt, không thể tưởng được chỉ chém một nhát đã bị mẻ.
"Ồ!"
Người trẻ tuổi kinh ngạc nhìn Trương Dương đang nhanh chóng lui về phía
sau, vừa rồi hắn chiếm tiên cơ, ỷ vào độ sắc bén và chiều dài của võ sĩ
đao cùng với sức nặng của cơ thể. Vây mà đối phương có thể dễ dàng
thoát khỏi phạm vi đuổi giết của võ sĩ đao, điều này làm cho hắn thực
khiếp sợ.
Xem ra, đối thủ cũng không phải là nhân vật dễ dàng đối phó!
Khoảng cách giữa hai người vẫn duy trì chừng mười thước, mà người trung
niên kia cùng người trẻ tuổi phong thần tuấn lãng còn lại đứng ở cách
đó mấy chục thước chắp hai tay sau lưng nhìn, bộ dáng nhàn nhã.
"Đến đây đi!"
"Xoát!" một tiếng, người trẻ tuổi hai tay nắm chặt võ sĩ đao, thân
đao vừa chuyển, hào quang chói mắt chợt lóe trong không trung rồi biến
mất, một đao uy mãnh vô cùng đột nhiên rạch trời mà xuất ra, phát ra
thanh âm chói tai, tựa như thiên quân vạn mã đang tung vó vậy.
Khí thế thật mạnh!
Trương Dương đồng tử co rút lại. Đao phong kia trong đồng tử dần dần phóng đại lên, càng ngày càng gần.
"Bùng!" một tiếng nổ trong không trung tạo nên tia lửa tung tóe,
thiên địa cũng vì đó mà biến sắc, trong không khí sinh ra chấn động kịch
liệt, chủy thủ trong tay Trương Dương đã bị chém thành hai mảnh, xoay
người khom lưng, khó khăn lắm mới né được đao phong sắc bén kia.
Thu đao!
Vung lên!
Đột nhiên, người trẻ tuổi sau lưng cũng phát lạnh, khi hắn vừa thu đao
vung lên động tác còn chưa xong, thì đối thủ của hắn đã như hình với
bóng, trong tay nắm thanh chủy thủ bị gãy không còn mũi nhọn mà xông
tới, thân thể tựa như một làn khói nhẹ, cơ hồ bám sát trường đao của hắn
mà đến.
Thu đao…
Vốn đang chuẩn bị động tác giơ lên
đột nhiên thu hồi lại, hai tay đột nhiên rung động, võ sĩ đao ở trước
ngực huyễn hóa ra thành một vách ngăn trắng như tuyết. Trong nháy mắt,
chủy thủ của Trương Dương đã đến sát ngực hắn, chủy thủ ở trước ngực
cùng trường đao phát ra tiếng đánh liên tục, tựa như vô số cương châu
đang rơi lên thiết bản, tạo nên những đốm lửa bắn ra tứ phía.
Đột nhiên, thân thể Trương Dương chợt xoay ngang, lưng hướng xuống đất,
nương theo lực lướt tới của lưng, thân thể Trương Dương nhẹ nhàng bắn
tới người trẻ tuổi như một viên đạn, hai chân trong không trung huyễn
hóa ra vô số tàn ảnh.
"Bùng!"
"Bùng!"
"Bùng!"
Người trẻ tuổi trường đao trong không trung cũng không có thời gian hạ
xuống, hai chân đạp mạnh xuống làm cho hoa cỏ tung bay, mặt đất đã bị
đạp tạo nên hai lỗ thủng, Trương Dương trong bùn đất cỏ cây bay loạn đó
vẫn không có dấu hiệu giảm tốc, rốt cuộc bốn chân chạm nhau, tốc độ của
Trương Dương quá nhanh, người trẻ tuổi nếu muốn huy đao trảm xuống thì
phải mượn lực, mượn lực thì phải tạm dừng.
Tạm dừng!
Chân của Trương Dương đã đá đến đầu gối của người trẻ tuổi, trong tích
tắc này người trẻ tuổi vẫn vung trường đao trong không trung chém xuống,
trong không trung xuất hiện một luồng sáng bạc.
"A…" hét
thảm một tiếng, thân thể của người trẻ tuổi đột nhiên bị đá bay đi,
trường đao trong tay cũng bị đá bay lên không trung.
"Bùng!" một tiếng, người trẻ tuổi rơi thật mạnh trên mặt đất, mà trường đao kia cũng cắm ở trên cỏ, thân đao run rẩy.
"Tiểu Dã Thái Lang!" Người trẻ tuổi đứng bên cạnh người trung niên
thét lên một tiếng kinh hãi, đang chuẩn bị tiến lên, thì người trung
niên bên cạnh đã hừ một tiếng, tiếng hừ tựa như búa tạ đập vào tim của
người trẻ tuổi này, người trẻ tuổi vội vàng lui ra phía sau, câm như
hến.
Trương Dương lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi đang chật vật
té xuống đất, một chiêu vừa rồi xem ra đơn giản, nhưng nguy hiểm lại rất
lớn, hắn cơ hồ tính toán được mỗi một điểm đặt chân cùng chịu lực của
người trẻ tuổi, sau đó tính toán lúc người trẻ tuổi tụ lực, trong tích
tắc khi trường đao trảm xuống thì đá người trẻ tuổi bay đi.
Chẳng qua Trương Dương biết, người trẻ tuổi này bị thương cũng không
nghiêm trọng, mình đá trúng đầu gối mà hậu kình lại không đủ, không có
khả năng đá vỡ đầu gối, nhiều nhất cũng chỉ là làm cho tê dại một lúc mà
thôi.
Nếu Đại Hà không có bên cạnh, Trương Dương đã sớm xông
qua kết liễu người trẻ tuổi này, nhưng tinh lực của hắn chủ yếu vẫn đặt ở
trên người Đại Hà.
Quả nhiên như Trương Dương dự liệu, người
trẻ tuổi bị thương không nghiêm trọng, lảo đảo đứng lên, trông rất chật
vật, trường bào trắng bởi vì ngã xuống đã dính đầy bùn đất, sau khi lảo
đảo một chút lại chậm rãi đi về phía Trương Dương, vẻ mặt dữ tợn, phảng
phất như muốn ăn tươi nuốt sống Trương Dương vậy…
Trương Dương động!
Trương Dương chậm rãi di động vài bước, tay phải duỗi ra nắm lấy võ sĩ
đao đang cắm ở trên cỏ, đao không có dính bùn đất, đao phong vẫn vô cùng
sáng ngời, dưới ánh trăng tản mát ra một cổ hàn khí bức người.
"Ta muốn đem ngươi lăng trì đến chết!" Người trẻ tuổi tựa hồ căn bản
không cần trường đao trong tay Trương Dương, từng bước từng bước bức tới
Trương Dương, trên mặt nổi lên vẻ hung ác, cả người tản mát ra khí tức
như mãnh thú vậy.
Đây là khí tức rất nguy hiểm, lại mênh mông như thủy triều!
Trương Dương cảm giác được khí tức nguy hiểm đang kịch liệt bành trướng
trong không trung, người trẻ tuổi hiện tại tựa như một mãnh thú đang ẩn
nấp trong bụi cỏ, so với lúc đầu cầm trường đao càng thêm nguy hiểm
hơn.
"Giết hắn!"
Người trung niên ở lại phát ra
thanh âm thản nhiên, nhưng lúc này đây, Trương Dương cảm giác được có
chút không giống, bởi vì lần này, giọng điệu của người trung niên tràn
ngập quyết tâm trước đó không có, so với lúc đầu khác nhau một trời một
vực.
Xem ra, người trung niên thực đã động sát khí!
Vì cái gì bây giờ mới động sát khí?
Trương Dương đối với sát khí cảm giác phi thường linh mẫn, lúc đầu
người trung niên tuy nói muốn giết hắn, nhưng cũng không kiên quyết, mà
hiện tại, giọng điệu lại tựa hồ không chút chừa đường sống.
Trương Dương tự nhiên là không biết, bởi vì qua trận đấu người trung
niên đã nhìn ra tiềm lực của Trương Dương, không thể nghi ngờ, Trương
Dương là một thiên tài, đem một thiên tài của kẻ địch giết ngay từ lúc
trong nôi là lựa chọn tốt nhất.