Đồ Thần Đường

Chương 37: Chương 37


trước sau

Chương 37: Thời Hạn Mười Ngày

Dịch Biên dịch :Neopunk1
Biên dịch: Thiên Hạ Hội
Nguồn:Tàng thư viện

“Sẽ không đói chết anh đâu.”

Bà Tiểu Liễu kia nhẹ nhàng vỗ vào lưng bàn tay của ông già. Vẻ mặt bẽn lẽn của bà ta khiến Trương Dương thấy được phát lạnh sống lưng, da gà toàn thân dựng đứng cả lên. Xem ra hai người này đang tới giai đoạn hồi xuân lần thứ hai.

“Thằng nhỏ, ta đi trước đây. Ài, tái ông thất mã…”
(Mất ngựa mà vẫn được lợi)

“Ồ, bác Vương đi mạnh khoẻ, lần sau gặp phải chuyện kiểu này đừng có sính cường nữa. Đây không phải là chiến trường Vân Nam, cũng không phải là thời kỳ bác anh hùng đơn độc cầm súng lục thâm nhập hậu phương địch.” Trương Dương trêu ghẹo.

“Ài ài, già rồi a… Hảo hán bất đề đương niên dũng (hảo hán không nhắc chuyện anh hùng xưa), ài, đi cũng không nổi rồi…”

Nhắc tới mấy chuyện khoác lác đó, vẻ mặt già nua của bác Vương không ngờ đỏ cả lên, chợt tựa vào lưng Tiểu Liễu quay lại phía Trương Dương nháy nháy mắt, rồi vịn tay bà già từ từ đi ra ngoài. Trương Dương không khỏi hoài nghi ông già này có phải cũng bị thương ở chân hay không. Chỉ có tay bị trật khớp mà đi cũng không nổi sao?

“Tái ông thất mã là ý tứ gì đây?”

“Khục khục…. không nhớ nữa. Trong nhà ta có sách, trở về sẽ đưa cho ngươi xem…”

“Ối chao… cẩn thận một chút, đi từ từ một chút!”

Cho tới khi bóng lưng cùng thanh âm của ông già biến mất, Trương Dương vẫn còn ngẩn ngơ. Đã mấy ngày rồi? Nghĩ không ra tiến triển của ông già này không ngờ nhanh như vậy!

“Tránh ra, tránh ra…”

Đang lúc Trương Dương còn đang tự lự thì một đám y tá cùng mấy người mặc tây phục đẩy một cái giường phẫu thuật tới, trong tay một người y tá còn giơ lên cao một bình nước biển.

Trương Dương vội vàng chạy tới giúp. Cả đám người ba chân bốn cẳng nhanh chóng dọn chỗ đặt Lưu Bưu cho đàng hoàng. Lúc này, Lưu Bưu vẫn còn đang ngủ say, chắc là bị đánh thuốc mê toàn thân.

“Y tá, thế nào rồi?” Nhìn vẻ hôn mê bất tỉnh của Lưu Bưu, Trương Dượng vội vàng níu một người y tá hỏi một chút.

“Không có chuyện gì, nghỉ ngơi hơn một tháng là được. Chủ yếu là vì xương chân bị đả kích mạnh, khiến chỗ xương gãy bị nát hết. Xương sườn chỉ là vấn đề nhỏ, nghỉ ngơi chừng mười mấy ngày là anh ta liền có thể dùng nạng đi lại được.”

“Ồ, cảm ơn anh.”

“Không có gì, yên tâm đi. Chú ý, sau phẫu thuật ba tiếng không thể uống nước, ráng cho anh ta ăn đồ ăn dinh dưỡng lỏng, cử món ăn cay…”

Sau khi y tá bàn giao một chuyện liền đi khỏi. Trong phòng bệnh nhanh chóng trở nên im lặng trở lại, tựa hồ không ai còn hứng thú tán dóc nữa, còn hai người đại hán mặc tây phục thì giống như bị câm, chỉ ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.

Phòng bệnh này có sáu chiếc giường. Mấy người Lưu Bưu ngủ trên bốn chiếc, còn hai cái kia thì để trống. Nghĩ chắc là cả phòng đều đã được bao hết rồi.

Chờ đợi một lúc lâu, nhìn thấy Lưu Bưu ngủ thật yên ổn, Trương Dương không khỏi có chút cảm động. Hắn cùng Lưu Bưu quen biết hơn ba năm. Trong ba năm thời gian này, đa số là Lưu Bưu chiếu cố hắn, mà hắn thì cơ hồ rất ít khi lo tới Lưu Bưu. Trong lòng của Trương Dương, Lưu Bưu có điểm giống Lý Quỳ thời xưa, đạo nghĩa!

Lúc quen Lưu Bưu thật là đầy tính hài kịch. Ba năm trước khi bắt đầu khai trường, nhớ được là lần đó cùng Đỗ Tuyết ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ. Trương Dương gặp được Lưu Bưu lúc hắn ta ăn cơm mà lại quên mang theo túi tiền. Đang lúc dằng co cãi lộn với ông chủ tiệm thì Trương Dương đại phát thiện tâm trả tiền cho Lưu Bưu hết mấy đồng cắc lẻ. Sau đó hai người trở thành bạn chí thân.

Đương nhiên, hai người còn có rất nhiều điểm giống nhau. Lưu Bưu cũng thích đi bắn game, đọc tiểu thuyết, rình trộm….

Nghĩ đến từng chuyện cũ trong ba năm qua trong đầu, khoé miệng Trương Dương không khỏi cười nhẹ một cái, có thể có được một đứa bạn như Lưu bưu, hắn cũng rất thỏa mãn rồi. Nhiều khi, bằng hữu không cần nhiều, có một người bạn vững chắc như vậy cũng đủ rồi.

“Ngươi cười cái gì vậy?”

“À… khục khục…. không… không có cười. Cảm giác thế nào rồi?” Trương Dương sững người. Lưu Bưu không biết từ khi nào đã tỉnh lại rồi, dáng vẻ rất hư nhược.

“Cũng may, ***, bác sĩ nói uống rượu nhiều quá, thuốc mê cũng không có tác dụng bao nhiêu. Trương Dương….”

“Ài ài.”

“Mấy huynh đệ làm ngươi mất mặt rồi.”

“Không phải, không phải. Lưu Bưu, cảm ơn ngươi!” Nhìn vẻ mặt hư nhược tái nhợt của Lưu Bưu, Trương Dương cảm giác như lồng ngực bỗng bị nghẹn lại, không biết nói gì cho khá.

“Mẹ nó, ***, đợi lão tử lành vết thương lại, chém chết cái thằng lại cái đó…. ái da…”

Lưu Bưu vỗ mạnh trên giường một cái, liền động tới vết thương, nhất thời đau đến phải la hoảng một tiếng.

“Không cần đợi ngươi lành vết thương, ta lập tức đi tìm thằng đó.”

Trong lời nói thản nhiên của Trương Dương tràn đầy sát khí lẫm liệt. Lưu Bưu ngây mặt ra, cảm giác của Trương Dương khiến hắn thấy xa lạ. Có phải là cái tên rồ nhìn trộm nhát gan không đây?

Hai tên hán tử mặc tây phục lại cảm giác được sát khí nồng nặc của Trương Dương, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong đó có một người khẽ cúi đầu xuống một chút.

“Lưu Bưu, ta muốn ngươi biết, chúng ta là do Tiêu đại ca phái đến. Chuyện của ngươi Tiêu đại ca đã biết, hơn nữa, tất cả tiền bệnh của ngươi, công ty đều sẽ thanh toán. Ở chỗ của Tiêu đại ca không có chuyện cứng miệng. Ngươi ngàn vạn lần không nên báo thù bất kỳ ai, kể cả hạn chế bạn bè của ngươi.” Tên mặc đồ tây phục bước tới bên giường Lưu Bưu rồi nói. Nói xong lại nhìn Trương Dương một cái. Rõ ràng là câu cuối cùng là nói cho Trương Dương nghe.

“Hề hề, cảm ơn lão đại, cảm ơn lão đại. Ta còn đang lo về chuyện tiền bệnh đây. Yên tâm, ta sẽ không để Trương Dương đi tìm cái thằng *** phiền phức kia. Nhất thiết đều nghe theo lão đại…” Lưu Bưu cười nịnh.

“Vì sao lại không thể báo thù?” Trương Dương lấy tay chặn lời nói của Lưu Bưu lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc tây phục.

“Ngươi báo thù thế nào? Đánh tàn phế hắn đi? Chém chết hắn?” Người mặc đồ tây phục đen cười nói.

Trương Dương nhất thời không biết nói gì. Mặc dù hắn hiện tại hận không thể lập tức tìm Lữ Phi gây chuyện, nhưng hắn cũng không có kế hoạch gì.

“Ta dám cam đoan, chỉ cần ngươi giết hắn hoặc đánh thương hắn, lập tức sẽ bị cảnh sát bắt giữ.” Tên mặc tây phục cười lạnh nói.

“Chẳng lẽ chúng ta cứ vậy mà bỏ qua…” Nói ra chính là Lưu Bưu, vẻ mặt phẫn nộ.

“A a, xem ra, ngươi không biết Tiêu đại ca. Lưu Bưu, ngươi hiện tại đã thật sự là người trong công ty. Ngươi không phải là bọn hắn!” Người mặc đồ đen vẻ mặt khinh miệt chỉ ngón tay tới mấy tên lưu manh đang nằm trên giường, lại nói: “Ngươi nên biết, chúng ta là một công ty, chúng ta là người làm ăn. Chúng ta làm chuyện gì cũng đều tuân thủ theo trình tự pháp luật. Hơn nữa, ngươi biết bối cảnh của tên đó không? Còn nữa, ngay cả ngươi muốn báo thù, có phải muốn mình tự tay cầm đao hay không? Hà hà, rất nhiều rất nhiều sự tình cần phải xử lý, cũng cần phải có thời gian nhất định. Không phải như diễn trên truyền hình đâu, cầm dao cắt dưa hấu là có thể ra đường chém người…”

“Được, ta chờ các ngươi mười ngày!” Trương Dương lạnh lùng nhìn người mặc tây phục.

“Sau mười ngày thì sao?” Người mặt tây phục sửng sốt, hắn nghĩ không ra Trương Dương nói đoạn thời gian này làm gì.

“Sau mười ngày nếu như không có xử lý chuyện này, vậy để ta!” Trương Dương trầm giọng nói, khiến người ta có cảm giác vô cùng kiên định.

“Trương Dương…” Lưu Bưu luôn cảm giác được Trương Dương có gì là lạ. Đây không giống như tác phong của Trương Dương.

“Lưu Bưu, không cần phải nói nữa. Ta đã quyết ý, ngươi vì ta mà bị thương. Nếu như đại ca của ngươi không thể có giải thích vừa lòng cho ngươi, vậy thì cứ để cho ta!” Trương Dương ngắt ngang lời Lưu Bưu, thanh âm tràn đầy quyết tâm trước giờ chưa từng có, khiến người khác không thể không tin tưởng vào lời nói của Trương Dương.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI