Sáng Chủ Nhật, ngày 23 tháng 02 năm 2029 Vườn Bách thảo Thượng Hải
"Chịu thua cậu luôn đấy," Tiểu Bằng nói, tay che mắt khỏi ánh nắng chói chang phản chiếu từ mái vòm kính khổng lồ. "Thay vì đi xem phim hay chơi game, cậu lại kéo tớ đến đây vào ngày khai trương đông nghẹt người này."
"Cậu mới là người đòi đi mà," Lâm An đáp, giọng bình thản. "Cậu nói muốn xem 'loài hoa ăn thịt lớn nhất thế giới' còn gì."
Họ đang đứng trước "Vườn Eden", niềm tự hào mới của Vườn bách thảo Thượng Hải. Hàng ngàn người đã đổ về đây để chiêm ngưỡng kỳ quan kiến trúc và bộ sưu tập thực vật độc nhất vô nhị này. Không khí trong nhà kính ấm và ẩm, tràn ngập mùi hương của hoa cỏ và đất ẩm.
Họ tham gia một tour tham quan có hướng dẫn, và người dẫn đầu không ai khác chính là Giáo sư Thẩm Huy, giám đốc dự án. Ông là một người đàn ông trạc ngũ tuần, gầy, cao, đôi mắt sáng và đầy nhiệt huyết. Ông nói về các loài cây với một niềm đam mê cháy bỏng, như thể chúng là những đứa con của mình.
"Và đây," ông dừng lại trước một cánh cửa bằng kính cường lực dày, được dán đầy những biểu tượng cảnh báo nguy hiểm sinh học. "Là 'Khu Vực Cấm'. Nơi chúng tôi lưu giữ những loài thực vật có độc tính cao nhất hành tinh. Không khí bên trong được kiểm soát hoàn toàn, áp suất âm để đảm bảo không một phân tử nào có thể lọt ra ngoài."
Mọi người tò mò nhìn qua tấm kính. Bên trong là một thế giới khác, một khu rừng nhỏ xanh um nhưng toát ra vẻ chết chóc.
"Thưa giáo sư," một sinh viên trong đoàn hỏi. "Làm thế nào để đảm bảo an toàn khi làm việc bên trong ạ?"
Giáo sư Thẩm Huy mỉm cười, một nụ cười có phần kiêu ngạo. "An toàn tuyệt đối. Cánh cửa này chỉ mở bằng dấu vân tay và quét võng mạc của tôi. Bên trong có hệ thống khử độc tự động. Nhưng chỉ một sai sót nhỏ, một vết xước trên găng tay, cũng là sai sót cuối cùng. Thiên nhiên không cho bạn cơ hội thứ hai đâu."
Sau câu trả lời đó, ông quay đi, tiếp tục bài thuyết trình của mình, bỏ lại cậu sinh viên với vẻ mặt hơi bẽ bàng. Lâm An để ý thấy, đứng ở phía sau, một nữ nghiên cứu trẻ tuổi, có lẽ là trợ lý của giáo sư, đã khẽ lắc đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ không đồng tình với thái độ của ông.
Tour tham quan kết thúc. Khi mọi người bắt đầu tản ra, Lâm An thấy Giáo sư Thẩm Huy nói chuyện với nữ trợ lý đó. Cuộc nói chuyện có vẻ căng thẳng. Ông ta chỉ tay, nói điều gì đó gay gắt, còn cô gái chỉ biết cúi đầu lắng nghe.
Sau đó, Giáo sư Thẩm Huy một mình đi về phía "Khu Vực Cấm". Ông đặt ngón tay lên máy quét, rồi ghé mắt vào thiết bị nhận diện võng mạc. Cánh cửa nặng nề kêu một tiếng "rít" rồi trượt sang một bên. Ông bước vào. Cánh cửa đóng lại, tiếng khóa an toàn vang lên một cách dứt khoát.
Lâm An và Tiểu Bằng tiếp tục đi tham quan các khu vực khác. Khoảng nửa giờ sau, khi họ đang ở khu trưng bày xương rồng, một tiếng còi báo động chói tai đột ngột vang lên khắp nhà kính. Không phải báo cháy. Đó là tiếng còi báo động nguy hiểm sinh học.
Các nhân viên an ninh mặc đồ bảo hộ vội vã chạy về phía "Khu Vực Cấm". Qua loa phát thanh, một giọng nói đầy hoảng hốt yêu cầu tất cả du khách sơ tán ngay lập tức.
Giữa sự hỗn loạn, Lâm An đứng yên, nhìn về phía cánh cửa kính mà vị giáo sư vừa bước vào.
Cậu có cảm giác, thiên nhiên vừa đòi lại một mạng người. Nhưng theo một cách không hề tự nhiên chút nào.