Mệnh lệnh của Triệu thanh tra được thực thi với một sự khẩn trương cao độ. Đội pháp y, dù ban đầu có chút hoài nghi, đã quay trở lại phòng giám định, nơi thi thể của Giáo sư Thẩm Huy đang được bảo quản.
Họ làm việc với một sự tỉ mỉ chưa từng có. Dưới ánh sáng lạnh lẽo của đèn phẫu thuật và sự trợ giúp của những chiếc kính lúp có độ phóng đại cực lớn, họ rà soát từng milimét trên cơ thể nạn nhân.
Sau gần một giờ tìm kiếm căng thẳng, một kỹ thuật viên trẻ tuổi đột nhiên reo lên. "Tìm thấy rồi!"
Trên vùng da mềm sau tai của Giáo sư Thẩm, một vị trí khuất sau dái tai, là một vết sưng đỏ cực nhỏ, nhỏ hơn cả một vết muỗi đốt. Nếu không có sự chỉ dẫn của Lâm An, chắc chắn họ đã bỏ qua nó. Khi phân tích mẫu da tại vị trí đó, họ đã tìm thấy dư lượng của chính loại neurotoxin đã giết chết ông ta.
Cùng lúc đó, một đội khác đang rà soát lại "Khu Vực Cấm" một lần nữa. Lần này, họ không tìm kiếm dấu vân tay hay vũ khí. Họ tìm kiếm một con côn trùng. Và họ đã tìm thấy nó, nằm chết dưới một tán lá dương xỉ, nhỏ bé và gần như lẫn vào nền đất ẩm.
Đó là một con ong bắp cày thuộc một loài rất hiếm, không có nguồn gốc từ Thượng Hải. Và trên những sợi lông li ti ở chân của nó, họ tìm thấy cả phấn hoa của chậu cúc dại bên ngoài và dấu vết của cùng một loại độc tố.
Giả thuyết của Lâm An đã được chứng minh là hoàn toàn chính xác.
Triệu thanh tra đứng lặng trong phòng họp, nhìn vào những tấm ảnh chụp bằng chứng mới. Một vết chích siêu nhỏ và một con ong chết. Chúng là những bằng chứng hùng hồn nhất cho một tội ác tinh vi đến mức đáng sợ.
"Cậu đã làm thế nào?" ông quay sang hỏi Lâm An, giọng đầy vẻ thán phục.
"Cháu chỉ nghĩ đơn giản," Lâm An đáp. "Nếu không thể đưa một người vào, vậy thì hãy đưa vào một thứ gì đó đủ nhỏ để đi qua những kẽ hở. Và trong một khu vườn, không có gì nhỏ hơn và khó bị phát hiện hơn một con côn trùng."
Cuộc điều tra giờ đây đã có một hướng đi rõ ràng. Họ không còn tìm một bóng ma nữa. Họ đang tìm một người vừa là nhà thực vật học, vừa là một chuyên gia về côn trùng. Một người có khả năng "vũ khí hóa" thiên nhiên.