"Thánh Quân, người ở đâu?"
Dạ Quân Mạc đang chuẩn bị mặc quần áo, liền nghe thấy một giọng yểu điệu, ân cần hỏi thăm từ bên ngoài truyền đến, không đợi hắn nói chuyện, chủ nhân giọng nói kia liền trực tiếp xông vào.
"Thánh Quân, người thức dậy..." Sắc mặt Nam Môn Tĩnh đỏ bừng nhìn Dạ Quân Mạc còn chưa mặc quần áo tử tế, nhìn bộ иgự¢ trắng nõn mà săn chắc lộ ra dưới quần áo rộng mở của hắn, đường cong tao nhã vòng quanh dáng người hoàn mỹ, trái tim điên cuồng đập bình bịch, một lúc lâu cũng không thể mở mắt.
"Ngươi tới làm cái gì?" Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng xuống.
"Ta tới hầu hạ Thánh Quân. Dạ Vương nói người bôn ba bận rộn vì chuyện Tháp Thiên Ky, hôm nay Tháp Thiên Ky mở ra, Thánh Quân cũng có thể nghỉ ngơi một chút, Dạ Vương lo lắng người hầu hạ bên cạnh Thánh Quân không đến, đặc biệt sai ta tới nhìn xem." Nam Môn Tĩnh thẹn thùng cầm y phục của Dạ Quân Mạc treo ở trên giá, đi tới gần: "Ta tới giúp Thánh Quân mặc quần áo."
"Cút ra!" Hơi thở sắc bén, lạnh giá của Dạ Quân Mạc càn quét ra, ngọn lửa màu u lam nháy mắt biến y phục trên tay Nam Môn Tĩnh thành tro tàn, bản thân nàng ta cũng bị đánh bay ra ngoài như diều đứt dây.
Ám Lân và Ám Ưng vừa vặn đến tìm Dạ Quân Mạc liền thấy Nam Môn Tĩnh bị nện xuyên nát vách tường, nửa ૮ɦếƭ nửa sống rơi trong sân, ngã ngay trước mắt bọn họ.
Khóe miệng Ám Ưng rụt rụt: "Hình như nàng ta bị thương không nhẹ, có cần tìm Y Sư đến xem không?"
"Không ૮ɦếƭ được, Dạ Vương sẽ bận tâm." Thái độ Ám Lân mỉm cười, giả bộ chuyện gì cũng không phát hiện đi vào trong phòng.
Hơi thở lạnh giá trong phòng còn chưa tán đi khiến lòng người căng thẳng, Dạ Quân Mạc lạnh lùng phân phó: "Đánh toàn bộ đệ tử trông coi bên ngoài 100 gậy, vứt về tu luyện."
"Tuân mệnh." Ám Lân một miệng đáp. Toàn bộ thị vệ trông coi và ám vệ phụ trách hôm nay đều tránh không được trách phạt, cho dù là nguyên nhân gì, dễ dàng để cho Nam Môn Tĩnh xông vào chính là lỗi của bọn họ.
"Bạch Vũ đâu?" Dạ Quân Mạc mặc quần áo tử tế, nhàn nhạt mở miệng."Buổi sáng còn có người thấy nàng ăn cơm ở trong sảnh đường, mấy người Tử Như, Trưởng lão Phục Mãn vừa mới rời giường, chúng ta nhìn chằm chằm vào hành tung của bọn họ. Bọn họ vẫn còn ở, nhất định Bạch Vũ còn chưa đi." Ám Ưng cung kính trả lời.
Bọn họ đã sớm biết Dạ Quân Mạc không hề tính để cho Bạch Vũ đi Tháp Thiên Ky, mà là chuẩn bị phá kết giới, tự mình đi vào. Cho nên sớm đã sắp xếp, nhìn chằm chằm đám người Tử Như, Tư Minh chính vì đề phòng Bạch Vũ lén lút dẫn người chạy.
"Ừ." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt ừ một tiếng, đi đại sảnh tìm Bạch Vũ cùng nhau ăn cơm.
Nhưng đến nơi đó, lại không thấy Bạch Vũ.
Trong lòng hắn dâng lên linh cảm không tốt, lập tức mệnh lệnh Ám Ưng tìm khắp cả sơn môn một lần, nhưng không tìm được Bạch Vũ.
"Đã đến lúc Tháp Thiên Ky mở ra, sao Bạch Vũ còn chưa dẫn bọn Tử Như đi?" Ám Ưng khó hiểu nói thầm.
"Bọn Tử Như có phản ứng gì?" Ám Lân hỏi.
"Chờ đợi không kiên nhẫn, cực kỳ lo lắng."
"Chỉ sợ bọn họ cũng không biết Bạch Vũ làm như vậy." Ám Lân dở khóc dở cười lắc đầu, quay đầu qua nhìn lên Dạ Quân Mạc, sắc mặt âm u muốn nổi bão rồi.
"Đi Tháp Thiên Ky." Dạ Quân Mạc nghiêm mặt lạnh lùng ngồi lên Ngũ Hành Chu Tước, cũng không quan tâm Ám Lân và Ám Ưng, biến mất tại chân trời trong nháy mắt.
Khi bọn họ đuổi tới Tháp Thiên Ky, Tháp Thiên Ky đã hoàn tất mở ra, đã đóng lại.
Bạch Vũ lại một mình đi vào Tháp Thiên Ky như vậy, ngay từ ban đầu nàng đã không tính dẫn theo bốn người Tử Như. Tuy đã hiểu biết cơ quan bên trong Tháp Thiên Ky, nhưng vẫn rất nguy hiểm như cũ, đi vào cũng không có chỗ gì tốt, không cần phải kéo theo bọn Tử Như xuống nước.
"Bạch Vũ quả thực là làm liều! Lại một mình chạy vào. Nàng ta coi nhiệm vụ tiến vào Tháp Thiên Ky là trò đùa sao? Một mình nàng ta có tác dụng cái rắm gì! Còn các ngươi nữa, bị người ta bỏ qua cũng không biết, khó trách ra khỏi Thần Vực vẫn không hề có chút tiến triển mạnh hơn chút nào!" Dạ Vương theo đuôi đến không nhịn được chửi ầm lên, Tử Như, Tư Minh, Công Tôn Ưởng cùng Phục Mãn liên quan đều bị mắng xối xả.
Bốn người Tử Như mặc kệ Dạ Vương, mắt tất cả đều trông mong, tha thiết nhìn Tháp Thiên Ky trên bầu trời, lòng tràn đầy lo lắng. Nghe nói Tháp Thiên Ky rất nguy hiểm, một mình Bạch Vũ đi vào gặp chuyện cũng sẽ không có ai có thể giúp nàng một chút, cũng không biết tình huống như thế nào rồi.
"Dạ Vương, mời ngươi yên tĩnh." Ám Lân không kiên nhẫn liếc nhìn Dạ Vương một cái, nhìn về phía Dạ Quân Mạc trên bầu trời.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc thâm trầm đánh giá Tháp Thiên Ky, cưỡi Ngũ Hành Chu Tước không ngừng lượn vòng ở bốn phía thân tháp, lấy ra một cây linh khí dài nhỏ có hình dạng cành mận gai từ trong nhẫn Thiên Dạ, thoáng cái đâm thủng kết giới, đảo qua kết giới.
Giống như cây gậy dài đảo qua mặt hồ bình tĩnh, kết giới không ngừng dao động nhưng không có bất kỳ khe hở gì.
Dạ Quân Mạc cũng không vội, kiên nhẫn dùng linh khí tìm khe hở kết giới, hắn xác định sẽ có khe hở.
Bởi vì Thượng Quan Vân Trần chưa tới, Tháp Thiên Ky là bảo vật của Thượng Quan Vân Trần, sớm từ mấy ngày trước Dạ Quân Mạc đã nhận được tin tức Thượng Quan Vân Trần dẫn người vây quanh Tháp Thiên Ky, cẩn thận xem xét, còn thông qua khống chế linh hồn chữa trị chỗ bị hư hại rồi.
Nhưng hôm nay đến lúc mở ra, Thượng Quan Vân Trần lại chưa từng đến xem, chuyện này về tình về lý đều nói không rõ.
Trừ khi hắn ta đã sớm tới rồi, nhưng lại đi vào!
Đây đúng là chuyện Dạ Quân Mạc lo lắng nhất, Thượng Quan Vân Trần là chủ nhân của Tháp Thiên Ky, có liên hệ với Tháp Thiên Ky, cho dù là Thần Vực cũng không có cách chặt đứt hoàn toàn, dù sao Thượng Quan Vân Trần vẫn có một chút biện pháp đặc biệt khác có thể khiến cho kết giới Tháp Thiên Ky bị phá vỡ từ bên trong, chỉ cần một cái chớp mắt, hắn ta đã có thể đi vào.Lúc trước, hắn nói gì cũng không muốn để cho Bạch Vũ tiến vào Tháp Thiên Ky, chính là sợ nàng sẽ gặp phải Thượng Quan Vân Trần. Cơ quan, mãnh thú đều đã giải quyết xong, nhưng thực lực của Thượng Quan Vân Trần cao hơn Bạch Vũ rất nhiều, cho dù Bạch Vũ thông minh như thế nào đi nữa cũng sẽ có phần bị nghiền ép.
Hắn cần phải nhanh chóng đi vào, nếu kết giới đã từng bị tổn hại một lần, dù cho khép lại cũng chắc chắn có khe hở, chỉ cần có khe hở, hắn có thể tìm ra. Trước đó, hắn chỉ hy vọng Bạch Vũ không nên gặp phải Thượng Quan Vân Trần.
Bạch Vũ không biết một nhân vật cấp đại boss đã vào trong tháp, chỉ một lòng phá giải cơ quan, dựa theo lối đi tốt nhất mà mình nghĩ, tiến lên thần tốc.
Xuyên qua đại sảnh sương mù, lựa một đường bị hơn mười tấm bảng cứng rắn ngăn lại lối rẽ, sau khi dùng móng vuốt sắc bén của Tiểu Bạch phá toàn bộ, thuận lợi tới được không gian mãnh thú, bởi vì đã qua một lần, lần này Bạch Vũ tuyệt không bối rối, thoải mái mở ra một con đường.
Toàn bộ tiến hành cũng rất thuận lợi, Thượng Quan Vân Trần đứng ở trung tâm khôi hài nhìn Bạch Vũ chiến đấu ở phía dưới, ở trong mắt hắn ta chỉ là một con cá ૮ɦếƭ đang vẫy những cái cuối cùng, không hề có ý nghĩa.
Lúc này mới chưa qua bao lâu lại để cho ngươi đi được đến đây, kế tiếp cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Thượng Quan Vân Trần nhắm mắt lại, chặn ngang một bước trên lối đi của Bạch Vũ.
Bạch Vũ sắp đi tới mê cung, bỗng nhiên bị một đoạn hãm sắt lớn nện xuống ngăn lại, lập tức bốn phương tám hướng bắn ra vô số tên nhọn.
Đến đây! Bạch Vũ tuyệt đối không giật mình, đây là cảnh tượng nàng đã sớm dự đoán được.
Mê cung phía trước không hề ít cơ quan, lâu như vậy Thượng Quan Vân Trần mới bắt đầu dùng một cái, đã tính là nàng gặp may rồi.
Quanh thân Bạch Vũ nháy mắt bộc phát ra một vòng lửa cực nóng, chi chít tên nhọn bị dập nát. Trong không gian nhỏ hẹp, Tiểu Bạch lộ ra, một móng vuốt chém nát hãm sắt lớn phía trước.
Thượng Quan Vân Trần nhíu mày, lại phóng linh khí ra, Bạch Vũ xông qua hãm sắt, một bước như giẫm lên một mảnh vụn băng, mặt đất bỗng nhiên ngưng tụ một mảng băng lớn, vô số gai băng sắc nhọn từ trên mặt đất đâm ra, đâm ra không có bất kỳ quy luật gì.
Gai băng cứng rắn giống như sắt thép, hỏa thiêu cũng không thay đổi, chạm vào chắc chắn sẽ bị thương, bị đâm trúng thì chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ.
Bạch Vũ lập tức dùng Vạn Lý Băng Xuyên đông cứng mặt băng bóng loáng dưới chân, gọi Cửu Huyền Băng Hồ ra.
Băng Hồ bắn ra Vạn Lý Băng Xuyên, mảng lớn đường phía trước bị Băng Hồ đánh lên một tầng băng sương thật dày, băng sương muốn phá băng mà ra đều bị cường bạo đông lại trong sông băng cứng rắn.
Vạn Lý Băng Xuyên mà Cửu Huyền Băng Hồ tu luyện chính là linh thuật quý giá mà Thần Sáng Thế để lại, là linh thuật đóng băng đứng đầu! Coi như gai băng đầy đất rất lợi hại, nhưng vẫn kém xa Vạn Lý Băng Xuyên, dễ dàng đã bị đè xuống.
Bước chân Bạch Vũ không ngừng lướt qua mặt băng, vọt vào mê cung.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần có chút khó coi, trào phúng hừ lạnh một tiếng.
Thật đúng là đủ thông thạo, vì tiến vào giúp Dạ Quân Mạc lấy trái tim mà luyện tập không ít? Ngoài miệng Dạ Quân Mạc nói yêu ngươi bao nhiêu, còn không phải vẫn để cho ngươi tiến vào mạo hiểm? Từng ૮ɦếƭ vì ngươi một lần, chỉ sợ hắn ta đã sớm hối hận, so ra chuyện gì cũng không quan trọng bằng chính mình.
Vào mê cung, mặc kệ Thượng Quan Vân Trần có giày vò như thế nào đi nữa, Bạch Vũ vẫn rất nhanh tìm được cái hồ lớn Thủy Qua vẫn ở. Lúc đó, sau khi Thủy Qua và Thụ Tinh theo nàng rời khỏi mê cung lại không trở về, cũng không biết đi nơi nào rồi.
Bạch Vũ lưu loát nhảy vào trong hồ nước, dùng linh khí bao bọc toàn thân, không ngừng lặn sâu xuống.Mò mẫn đến cơ quan chỗ đáy hồ, tắt hết mê cung chuyển động.
Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ thuận buồm xuôi gió từ tầng thứ nhất xông đến tầng thứ sáu, để cho nàng tiếp tục xông đến nữa, chỉ sợ rất nhanh sẽ tìm được trung tâm.
Hắn ta không tính để cho Bạch Vũ tiếp tục tiêu dao như vậy nữa, toàn bộ đều đã đến lúc nên kết thúc!
Bạch Vũ đi ra mê cung, đổi hướng, đi vào trong một không gian tối đen, vùng không gian này trông âm trầm đáng sợ, địa hình phức tạp, thường sẽ hiện ra một chút gì đó kỳ lạ, nhưng so với không gian ở phương hướng khác, ví như không gian lãng phí, lại là cửa không gian đơn giản nhất rồi.
Chỉ cần nơi này, là có thể tìm đến được trung tâm.
Tim Bạch Vũ thất thường, không tự chủ được đập nhanh hơn một chút. Nàng không có đốt lửa chiếu sáng,cứ mò mẫn trong bóng đêm như vậy, bởi vì vừa có ánh sáng, tất cả vật ly kỳ cổ quái trong không gian đều sẽ tụ về phía ánh sáng, có thể không chiếu sáng thì tốt nhất không nên chiếu sáng.
Về phần đi đường như thế nào trong bóng đêm, Bạch Vũ đã sớm chuẩn bị một cái linh khí có hình dạng kính mắt, đeo vào có thể nhìn thấy vật trong bóng đêm, không thể không nói Luyện Khí Sư của Ám Dạ Đế Quốc cũng rất lợi hại. Loại linh khí không có tác dụng gì vẫn tạo ra.
Bạch Vũ đeo kính mắt, ôm Trảm Nguyệt, thoải mái đi trên đường.
Trảm Nguyệt là Triệu Hoán Thú duy nhất trong năm con Triệu Hoán Thú có thể nhìn thấy trong bóng đêm, nó vừa trị liệu vết thương cho Bạch Vũ, vừa cảnh giác quan sát đến động tĩnh bốn phía, còn dựng thẳng lỗ tai, lắng nghe tình huống ở nơi xa.
Sau khi đi được một lúc, bỗng nhiên ánh sáng chói mắt xuất hiện ở trước mắt Bạch Vũ.
Bạch Vũ gần như là muốn nhắm mắt lại theo bản năng, sau khi nán lại lâu trong bóng đêm, nàng cực kỳ không thích ứng ánh sáng thình lình hiện ra như vậy, nhưng nàng biết nàng không thể nhắm mắt lại.
Bạch Vũ chỉ cảm thấy một dòng lực lượng hủy thiên diệt địa càn quét, người trong ánh sáng chính là Thượng Quan Vân Trần!
Thân hình nàng lập tức nhanh chóng lùi lại, lui vào trong rừng trúc bên cạnh. Sát khí khủng bố, cuồng phong như mưa rào gần như diệt sạch cả khu rừng trúc, Bạch Vũ bị dư âm quét trúng, cả người rơi thật xa. иgự¢ nàng đau không chịu được, đứng lên nhanh chân bỏ chạy.
Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng nheo lại mắt, muốn chạy? Để cho ta nhìn thấy còn có thể chạy trốn được sao?
Trên mặt hắn ta lộ ra nụ cười quỷ dị, thần bí khó lường, tiếng ma sát từ trong cỏ cây rậm rạp bốn phía truyền ra, hàng loạt con chuột, mãng xà, dơi, chuột,... vật ly kỳ cổ quái đều đã xông ra, đuổi theo hướng Bạch Vũ.
Những con nhện, chuột... này đều là sinh vật được nuôi dưỡng trong không gian hắc ám, trông không có gì thu hút, nhưng là bá chủ khủng bố nhất trong không gian hắc ám!
Chúng nó sinh sống lâu trong bóng tối, không chỉ thích ứng với bóng tối, hình thể còn lớn đến cực đại, con chuột to bằng con mèo, nhện lớn hơn chim, quan trọng hơn là chúng nó có ngàn vạn con! Voi cũng đánh không lại một đám kiến ăn thịt tiến công, Triệu Hoán Thú lợi hại hơn nữa cũng không đánh lại ngàn vạn đối thủ cùng nhau gặm ăn.
Bạch Vũ đã sớm biết những sinh vật này khủng bố, cho nên nàng mới tình nguyện không chiếu sáng cũng không muốn trêu chọc chúng nó, mà lúc này chúng nó lại gắt gao đuổi theo sau lưng nàng, số lượng còn càng ngày càng nhiều.
Khốn kiếp! Ta lại không trêu chọc các ngươi, đều đuổi theo ta làm gì? Bạch Vũ tức giận muốn mắng người.
"Meo meo - -" Trảm Nguyệt xoay tròn mắt, trên thân người có mùi hấp dẫn chúng nó.
"Mùi gì vậy? Sao ta không ngửi được?" Bạch Vũ ngửi trên thân mình một chút, không có mùi mà? Chẳng lẽ vừa rồi Thượng Quan Vân Trần nhân cơ hội rắc lên người ta?
"Meo - -" chắc chắn là vậy.
"Giúp ta tinh lọc đi." Bạch Vũ tức giận nói.
"Meo - -" đây không phải độc, không tinh lọc được, nếu không người cởi y phục ra?
Bạch Vũ trừng mắt, bây giờ ta có muốn cởi cũng không có thời gian?
Hàng loạt con nhện, chuột, dơi đã đuổi theo phía sau, chỉ cần nàng dừng lại, bảo đảm lập tức sẽ bị sinh vật đầy đất nuốt sống!
Trảm Nguyệt không làm, yên tâm ru rú trong lòng Bạch Vũ, một bộ lười biếng. Bạch Vũ vô cùng lo lắng gọi Tiểu Bạch ra, cưỡi lên chạy như điên, thấy bộ dạng Trảm Nguyệt trong иgự¢ không hề gấp gáp, tức giận đến mức cái mũi cũng lệch: "Nhanh chỉ đường cho ta, nếu như bị đuổi theo, ta liền ném ngươi xuống, nói không chừng còn có thể ngăn cản bọn chúng một lúc."
Trảm Nguyệt lập tức xù lông, kêu meo meo không ngừng, chỉ một hướng.
Bạch Vũ nhíu mày: "Hướng đó có cái gì?"
"Meo - -" ở dưới vách núi kia, có một hồ nước, địa hình không tệ, có thể tránh né, mặt khác hình như hơi thở còn có chút cường đại.
"Không xác định như vậy, thật sự được không?" Bạch Vũ lắc lắc mặt, nhưng vẫn làm theo Trảm Nguyệt nói, quẹo qua khúc quanh, lủi về hướng Trảm Nguyệt chỉ.
Động vật đuổi theo đã là một mảng lớn chi chít, thỉnh thoảng rất nhiều dơi và chuột còn hiện ra từ hai bên, lao thẳng tới đến trên người Tiểu Bạch. Bạch Vũ gọn gàng linh hoạt đánh toàn bộ chúng nó xuống, gọi Tiểu Thanh ra, dựng lên tường lửa, ngăn cản rắn, chuột bổ nhào lên ở phía sau.
Tiểu Thanh liền phóng ra vài đường tường lửa ở phía sau, nhóm động vật chi chít con sau tiếp nối con trước tiếp tục đuổi theo, hơn một nửa sinh vật ૮ɦếƭ trong ngọn lửa, nhưng rất nhanh lại có nhiều chuột, dơi hơn bổ sung vào. Tiểu Thanh cố gắng một lúc lâu, số lượng lại không giảm bớt bao nhiêu.
Lòng Bạch Vũ nóng như lửa đốt, đi xuống vách núi, quả nhiên thấy một cái hồ lớn mênh ௱ôЛƓ vô bờ, Bạch Vũ không hề nghĩ ngợi đâm đầu vào, linh khí hộ thể, rất nhanh lặn xuống đáy hồ.
Sinh vật chưa từ bỏ ý định nhảy vào nước, rất nhanh đã bị ૮ɦếƭ đuối, chỉ chốc lát thi thể liền chồng thành một núi nhỏ trên mặt hồ.
Bạch Vũ không phát hiện, nhưng suy nghĩ cũng biết những thứ sinh vật không có đầu óc phía sau không sợ ૮ɦếƭ, sẽ không dễ dàng buông tha, nàng chỉ có thể liều mạng bơi về phía trước, bơi tới chỗ sâu.
Rầm - -
Hồ nước vẩn ᴆục khiến cho Bạch Vũ không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, nàng cảm thấy hình như chính mình ᴆụng trúng thứ gì đó, không cứng rắn, còn có chút co dãn.
Tay vươn tới phía trước sờ sờ, bỗng nhiên một bàn tay nhỏ lạnh lẽo giữ cánh tay nàng lại.
Bạch Vũ hoảng sợ, sợ tới mức lập tức đã nghĩ bỏ ra, tay đối phương lại giống như cái kìm giữ chặt nàng, một miệng răng nanh mở về phía nàng.
"Thủy Qua! Là ngươi?" Bạch Vũ đeo mắt kính nhìn trong bóng tối, nhận ra được.
Ánh mắt Thủy Qua lấp lánh, vừa nghe có người kêu tên của nó, thu răng nanh lại, kéo Bạch Vũ lên mặt nước, dùng ánh sáng màu xanh lá nhẹ nhàng chiếu lên mặt Bạch Vũ, nhìn một lúc lâu mới uể oải nói: "A, là ngươi à, ta còn tưởng rằng là thức ăn ngon."
Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Từ trong mê cung ra, đói bụng, liền tới nơi này tìm thức ăn. Nơi nàycó rất nhiều thức ăn, chỉ là quá tối, không dễ tìm... còn không hề ăn ngon." Thủy Qua bĩu môi, bỗng nhiên trông mong nhìn Bạch Vũ: "Ngươi có đem đồ ăn ngon đến đây không?"
"..." Bạch Vũ đúng là có đem theo, lần trước dẫn Thủy Qua và Thụ Tinh ra ngoài, không chắc sẽ gặp phải ở đâu, sao nàng có thể không chuẩn bị sẵn sàng.
Thủy Qua kéo Bạch Vũ lên một hòn đảo nhỏ trong lòng hồ, khắp nơi trên đảo nhỏ đều có côn trùng nhỏ phát ra ánh huỳnh quang màu xanh lá, tuy yếu ớt, nhưng có thể thấy rõ chung quanh. Thụ Tinh cũng ở đây, vừa thấy Bạch Vũ liền vui tươi hớn hở thảo luận thơ ca với Bạch Vũ.
"Cút! Nàng là ta tìm thấy trước, đương nhiên phải cho ta ăn trước." Thủy Qua quắc mắt nhìn trừng trừng.Thụ Tinh phe phẩy cây quạt, vẻ mặt vô cùng đau đớn: "Thơ ca chính là lương thực tinh thần, cả đời ngươi đều sẽ không biết loại tuyệt mĩ này, ăn cái gì đâu thể so với chuyện cao nhã như vậy?"
"Ta mặc kệ, ta chính là muốn ăn, nếu ăn tục như vậy, có bản lĩnh ngươi đừng ăn!" Thủy Qua trừng mắt.
Hai người khắc khẩu không ngừng, Bạch Vũ dứt khoát đến cánh rừng trên đảo thay y phục, chờ nàng thay y phục xong, thì lấy thức ăn cho Thủy Qua, hàn huyên mấy bài thơ với Thụ Tinh, lần này hai con mãnh thú đều hài lòng.
Nhưng thi thể ở nơi xa trên mặt nước trôi nổi đến khiến cho Bạch Vũ nhìn thấy ghê người, các loại sinh vật ly kỳ cổ quái còn đang tụ về phía bên này.
"Ta đã thay y phục, vì sao còn có thể như vậy?" Bạch Vũ phát điên hỏi Trảm Nguyệt.
Trảm Nguyệt ai oán nhìn nàng, đổi đã muộn, mùi đã dính ở trên người, rửa cũng không sạch, cần phải tắm thuốc.
Không có điều kiện tắm thuốc, còn không bằng nhanh rời khởi không gian này, ra không gian sẽ tìm thấy trung tâm Tháp Thiên Ky. Bạch Vũ hỏi Thủy Qua: "Ngươi có biết lối ra của vùng không gian này ở đâu không?"
"Biết, ngay tại phía cực Đông."
Bạch Vũ vui mừng quá đỗi: "Chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi."
"Ngươi phải đi?" Thủy Qua không vui giận tái mặt: "Lần trước ngươi nói muốn dẫn chúng ta ra ngoài, kết quả lại bỏ chúng ta lại, lần này có phải cũng vẫn như thế không?"
"Chuyện đó không thể trách ta, không phải ta muốn bỏ các ngươi lại." Bạch Vũ bày tỏ cực kỳ vô tội.
Hai con mãnh thú không tin tưởng lắm: "Đó là ai?"
"Các ngươi biết nơi này có chủ nhân không?" Bạch Vũ đành phải dằn lại tính tình giải thích cho bọn nó: "Vùng không gian này, bao gồm mê cung, cùng với những chỗ này, thật ra đều ở trong một tòa tháp. Chủ nhân ngọn tháp thao tác toàn bộ, lần trước chính là hắn ta khiến cho ta rơi vào trong cơ quan."