Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 13: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Dạ Quân Mạc dùng chiếc đũa đem xương cá toàn bộ lấy ra, lại tiếp tục đút cho Bạch Vũ. Hắn làm rất quen thuộc, giống như đã làm rất nhiều lần.
Bạch Vũ giật mình nhai nhai thịt bò Dạ Quân Mạc đút tới, ngây ngốc đến mức quên luôn động đũa.
Thật khó tưởng tượng một nhân vật có khí chất cao quý như vậy thế nhưng lại giúp người khác gỡ xương cá, động tác còn tao nhã như vậy! Đây là cái gọi là tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể thay được cơm ăn) sao? Lại nhìn xuống phía dưới đều muốn chảy nước miếng!
Dạ Quân Mạc nhìn Bạch Vũ bộ dạng ngoan ngoãn chờ hắn đút, lộ ra một nụ cười yếu ớt khiến người khác hít thở không thông, ngẩng đầu nhìn hướng Thương trưởng lão: "Đi lấy Linh tửu."
Thương trưởng lão sắc mặt khẽ biến.



Tửu lâu bán ra Linh tửu, Tụ Linh Thần Tửu là chiêu bài của Vô Trần tửu lâu, một ly giá trị năm vạn tinh thể thứ phẩm! Phải đặt trước mới có thể mua được, hơn nữa mỗi ngày chỉ tạo ra 5 ly, hoàn toàn không đủ để bán, Linh tửu hôm nay đương nhiên đã sớm được đặt hết.
Nhưng Thương trưởng lão lại không có cự tuyệt, lập tức sai người đi lấy hai ly Tụ Linh Thần Tửu lại đây.
Bạch Vũ nếm thử một ngụm, con ngươi thanh tú hơi hơi tỏa sáng, rất nhanh đã đem ly rượu uống hết không còn một giọt dư thừa.
"Uống được không?" Dạ Quân Mạc hỏi.
Bạch Vũ thỏa ãn trở về chỗ cũ: "Uống ngon, rượu này rất ngọt, sử dụng dược liệu ít nhất ngoài 500 năm, còn thêm không ít hương thơm của cánh hoa."


"Uống nhiều chút." Dạ Quân Mạc đem ly kia của mình đẩy tới trước mặt Bạch Vũ, lạnh lùng nói với Thương trưởng lão: "Đem những ly còn lại toàn bộ lấy đến đây."
Thương trưởng lão mồ hôi lạnh ứa ra, hai chén này đã là phá lệ đoạt đi đồ đặt trước của người khác, bây giờ còn muốn đem những cái còn lại đã được đặt trước không phải muốn hắn đắc tội với mọi người sao?
Nhưng hắn dù hết lần này đến lần khác lo lắng, cũng vẫn không cự tuyệt, cắn răng đem ba ly rượu còn lại đều đưa tới.
Bạch Vũ lại uống hết một ly, hai má có chút đỏ lên: "Rượu này hương vị rất tốt, nhưng hiệu quả không được tốt lắm."
Thương trưởng lão có chút mất hứng, hắn không nhận ra Bạch Vũ, nghĩ đến nàng bất quá cũng chỉ là nữ tử Dạ Quân Mạc mang đến chơi đùa. Hắn đối với Dạ Quân Mạc tất cung tất kính không có nghĩa là hắn phải đối với nữ nhân bên người Dạ Quân Mạc cũng cung kính như vậy.
"Cô nương lời ấy sai rồi, một ly Tụ Linh Thần Tửu có thể giúp ngươi ngưng tụ ra ít nhất ba điểm Linh lực, so với hiệu quả ngươi hấp thu vài khối tinh thể còn tốt hơn, hấp thu tinh thể phải tiêu phí thời gian một hai tháng mới có thể hoàn thành. Tụ Linh Thần Tửu của chúng ta từ trước đến này tuyệt đối là Linh tửu tốt nhất."
"Linh tửu tốt nhất chỉ có thể ngưng tụ ra 3 đến 5 điểm linh lực, ngươi không thấy là quá ít rồi sao?" Bạch Vũ không cho là đúng lấy ra trên người một ly Phi Hồng Chi Nguyệt cuối cùng: "Linh tửu của ta có thể ngưng tụ ra 10 điểm linh lực, hiệu quả so với Tụ Linh Thần Tửu tốt hơn rất nhiều, ngươi có thể thử xem."
"10 điểm? Không có khả năng!" Thương trưởng lão phản ứng đầu tiên là nghĩ Bạch Vũ gạt người, nhưng linh khí nồng đậm của Phi Hồng Chi Nguyệt bay đến phả vào mặt, làm cho hắn có chút giật mình.
Hắn có thể cảm giác được, cổ linh khí này so với linh khí của Tụ Linh Thần Tửu càng thêm thuần túy, càng thêm rất nặng.
Hắn có chút không xác định bưng lên Phi Hồng Chi Nguyệt, quan sát hơn nửa ngày, cuối cùng nến thử một ngụm, kích động đến mức sắc mặt đỏ bừng: "Là thật! Hiệu quả của Linh tửu này quả nhiên là thật! Cô nương, rượu này tên gọi là gì? Đến từ đâu?"


"Phi Hồng Chi Nguyệt, là ta làm."
"Nguyên lai cô nương là một vị Dược thiện sư! Lão phu có mắt như mù, ta nhận lỗi với ngươi." Thương trưởng lão vội vàng vì hành động lúc trước mà nhận lỗi, sau nói bóng nói gió hỏi: "Phi Hồng Chi Nguyệt hiệu quả kinh người như thế, giá trị khẳng định xa xỉ, không biết cô nương có nghĩ tới bán ra hay không?"
"Có a." Bạch Vũ có chút say, dựa vào trên người Dạ Quân Mạc, nghiêng đầu nói: "Ta cầm đến Công hội Triệu hoán sư ở Bình Thạch thành bán, nhưng Hội trưởng lại không cần."
"Cái này..... hắn có thể là nhìn nhầm, ngươi không cần phải để ý tới hắn." Thương trưởng lão vui cười hớn hở, trong lòng lại rít gào: thứ tốt như vậy còn không cần, há lại có thể là nhìn nhầm, căn bản là mắt mù! Cái tên Hành Tuấn Sơn kia nên vứt đến hoang mạc hái thuốc.
Hắn nghĩ như vậy, lúc sau trở về liền làm như vậy, Hành Tuấn Sơn nằm mơ cũng không nghĩ đến bởi vì lúc trước hắn không thu gì đó mà khiến cho hắn từ một Hội trưởng biến thành người làm công hái thuốc.
"Nếu cô nương nguyện ý đem rượu này bán cho ta, vì Vô Trần tửu lâu cung ứng Phi Hồng Chi Nguyệt, Vô Trần tửu lâu chúng ta nguyện ý ra giá mua." Thương trưởng lão tiếp tục mặt dày mày dạn khuyện bảo Bạch Vũ.
"Ngươi cho ta bao nhiêu tiền?"
Thương trưởng lão lo lắng một chút: "Bảy vạn tinh thể thứ phẩm một ly."
Một ly Tụ Linh Thần Tửu chỉ bán ra có năm vạn, nhưng hắn nguyện ý vì Phi Hồng Chi Nguyệt ra giá.
Hắn hiểu được nếu Phi Hồng Chi Nguyệt xuất hiện thì sẽ có ý nghĩa gì, đây là một loại Linh tửu hoàn toàn mới, vượt qua Linh tửu lúc trước của Vân Vũ Thần Châu! Vô Trần Cung phải đem Phi Hồng Chi Nguyệt này nắm ở trong tay. Chẳng sợ không kiếm được tiền, cũng phải đem Phi Hồng Chi Nguyệt đặt bán ở Vô Trần tửu lâu!

"Bạch Vũ lắc đầu: "Mười vạn!"
Thương trưởng lão hiểu được, Bạch Vũ đương nhiên cũng hiểu được.
Phi Hồng Chi Nguyệt một khi bán ra, có thể lập tức đào thải những Linh tửu khác trên toàn bộ đại lục này, nếu không phải từ trong Vô Trần tửu lâu bán ra, Vô Trần tửu lâu sẽ bỏ lở chiêu bài, đơn giản tổn thất chính là Linh tửu bán không được.
"Mười vạn rất cao? Chúng ta cũng phải có ít tiền lời, tám vạn đi."
"Chín vạn."
"Tám vạn năm."
Bạch Vũ vỗ bàn: "Tám vạn tám ngàn tám, con số này may mắn, liền định như vậy đi."
Thương trưởng lão: "....."
Dạ Quân Mạc bình tĩnh nhìn Bạch Vũ vì say rượu mơ hồ mà vẫn không tha cùng Thương trưởng lão cò kè mặc cả, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. Hắn thích bộ dạng này của Bạch Vũ không buông tha cho người khác, yêu kiều kiêu ngạo làm cho hắn muốn xoa Ϧóþ hai má phấn hồng của nàng.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Thương trưởng lão một cái, Thương trưởng lão lập tức không dám nói tiếp nữa, phi thường vừa lòng đồng ý giá cả này, cùng Bạch Vũ ký giao ước hàng tháng cung ứng 100 ly Phi Hồng Chi Nguyệt. Bạch Vũ hẹn hàng tháng đúng giờ đem Linh tửu đưa đến Công hội Triệu hoán sư ở Đông Nhạc Vương thành.


"Nguyên lai cô nương là người Đông Nhạc Vương thành, không biết có thể cho ta biết danh tính được không?" Thương trưởng lão hỏi.
Bạch Vũ không tính toán đem thân phận nói cho Thương trưởng lão biết, đang cố nghĩ ngợi ra một cái tên giả, Dạ Quân Mạc thình lình nói: "Dạ Vũ."
"Đúng, ta gọi là Dạ Vũ." Bạch Vũ cảm thấy được vô cùng dễ nghe, liền gật đầu xác nhận, hoàn toàn không ý thức được Dạ Quân Mạc thêm họ của hắn vào cho nàng.
Thương trưởng lão cầm lấy huy chương Triệu hoán sư của Bạch Vũ, nhẹ nhàng vuốt một cái, huy chường từ màu đồng cổ có chút cũ thăng cấp thành màu vàng trong sáng óng ánh.
"Dạ Vũ cô nương, huy chương này đại biểu ngươi là khách nhân tôn quý nhất của chúng ta. Cầm nó đi đến Công hội Triệu hoán sư, bọn họ sẽ biết ngươi là Dược thiện sư cung cấp cho chúng ta. Ngươi yên tâm, Hội trưởng ở Đông Nhạc Vương thành nhất định sẽ lập tức giao tiền hàng cho ngươi, tuyệt đối không giống Hành Tuấn Sơn não tàn như vậy."
"Vậy là tốt rồi." Bạch Vũ thu hồi huy chương. Thương trưởng lão vui tươi hớn hở cầm ly Phi Hồng Chi Nguyệt còn lại, hưng phấn đi bẩm báo cung chủ, thu được bảo bối, đương nhiên muốn báo cho Cung chủ một tiếng.
Bạch Vũ cũng thực cao hứng, ký kết thành công sinh ý này, về sau tiền để tu luyện cũng không cần phải sầu não nữa, tu luyện chính là chuyện thập phần đốt tiền.
"Đến, vì chúc mừng cho ta đem Phi Hồng Chi Nguyệt bán đi, chúng ta uống rượu đi!" Bạch Vũ hai gò má đỏ hồng, lảo đảo bưng lên một ly Linh tửu uống một hơi cạn sạch, phát hiện Dạ Quân Mạc không có nhúc nhích: "Ngươi sao lại không uống?"
Dạ Quân Mạc nhìn thấy nàng thật sự say, tự tay đem nàng kéo vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình.
Bạch Vũ ngồi dựa lưng về phía Ⱡồ₦g иgự¢ Dạ Quân Mạc, lại cầm một ly rượu lên uống hết mấy ngụm, sau đó hồ nháo đưa tới bên môi Dạ Quân Mạc: "Cho ngươi, ta uống không nổi....."


Dạ Quân Mạc mâu quang lóe lên, tiếp nhận chút rượu còn lại uống hết.
Nếu Ám Ưng ở đây nhất định sẽ vạn phần hoảng sợ nhảy ra. Thánh quân, bệnh sạch sẽ của người đi đâu rồi? Người cư nhiên uống thứ người ta còn thừa lại, còn là nữ nhân! Người dám làm như thế chẳng lẽ không phải nên bị người chặt thành mười tám khúc sao?
Bạch Vũ vứt bỏ cái ly không, say khướt tựa vào bên tai hắn nói thầm: "Ngươi biết không? Ta gần đây nằm mơ thấy ngươi....."
Dạ Quân Mạc con ngươi thâm sâu lộ ra u quang: "Mơ cái gì?"
"Ta mơ thấy ngươi bị thương, ta đem ngươi nhặt vào trong một cái hang động, ngươi lại khi dễ ta....." Bạch Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lộ ra mùi rượu hương vị ngọt ngào, giống như một cây táo chín mọng, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.
Dạ Quân Mạc hít sâu một hơi, thanh âm càng trầm thấp: "Ta khi dễ nàng như thế nào?"
"Ân..... như vậy....." Bạch Vũ dán sát lên người Dạ Quân Mạc, ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn cọ cọ.
Dạ Quân Mạc hô hấp nháy mắt rối loạn, một tia khác thường xuyên khắp toàn thân: "Kia không phải là mộng, Tiểu Vũ....."
Hắn áp chế đáy lòng xao động, con ngươi thâm trầm nhìn về phía Bạch Vũ đang tựa đầu vào vai hắn, ngạc nhiên phát hiện nàng đang ngủ!
Dạ Quân Mạc trong lòng không khỏi cười khổ.
Hắn như thế nào cũng không nhớ rõ Tiểu Vũ của hắn lại có tửu lượng kém như vậy? Tửu lượng kém còn chưa tính, phẩm rượu cũng kém như vậy, nhìn thấy hết cũng không quản, chọc hỏa cũng không phụ trách dập lửa!
Bên ngoài cửa hành lang,Thương trưởng lão mới vừa dùng ngàn dặm truyền âm hướng Cung chủ bẩm báo tin tức tốt đang cùng người khác cãi nhau.
Đem rượu đã được đặt trước sử dụng hết, đương nhiên sẽ có người đến chất vấn. Thương trưởng lão đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hắn không có dự đoán được người thứ nhất tìm tới cửa chính là Tam hoàng tử Bắc La Quận quốc Bắc Thần Phong.
Bắc Thần Phong này là người ngoài mặt tao nhã, trên thực tế tâm mắt so với bất kỳ ai khác đều nhỏ hơn, thật không thể ứng phó qua loa.
"Chuyện tình hôm nay quả thật là lỗi của chúng ta, ta cam đoan ngày mai sẽ bồi thường cho ngươi hai ly!" Thương trưởng lão khách khí giải thích.
Bắc Thần Phong cũng không cảm kích: "Thương trưởng lão, ngày mai cho dù ngươi bồi thường cho ta mười ly, kia cũng đã là ngày mai."
Thương trưởng lão thần sắc càng âm trầm: "Ngươi muốn ta làm sao bây giờ?"
"Ta muốn biết rượu được đặt trước rốt cuộc đã chạy đi đâu? Đừng nói Linh tửu có vấn đề, có người thấy ngươi đem rượu vào phòng này." Bắc Thần Phong trên mặt mang theo tươi cười, giọng điệu cùng người gây sự.
Hắn đường đường là Tam hoàng tử Bắc La Quận quốc, khi nào thì bị người chậm trễ như thế? Thế nhưng ở trong tửu lâu lại kém một bậc, để cho người ta đoạt đồ vật này nọ! Người này đoạt Linh tửu của hắn thậm chí còn đoạt phòng của hắn, phòng tôn quý nhất trong Vô Trần tửu lâu đều đã được Hoàng thất Bắc La bao hết.
Thương trưởng lão vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt, giọng điệu cũng đồng dạng cường ngạnh: "Nếu đã thấy, thì còn hỏi làm gì nữa? Tất cả Tụ Linh Thần Tửu hôm nay đều bị hủy bỏ, Vô Trần tửu lâu sẽ bồi thường cho ngươi."
"Làm càn! Tam hoàng tử hiếm lạ bồi thường của ngươi sao? Nơi này chính là Bắc La Quận quốc, có cầm Linh tửu cũng phải nhổ ra cho ta!" Bách Lý Vân Diễm tức giận quở trách một tiếng, mang theo hộ vệ của mình bá đạo chắn ở cửa.
Bắc Thần Phong cũng không ngăn cản nàng, hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là ai dám đoạt đồ của hắn, còn có thể dùng ghế lô mà hắn chưa có tư cách để dùng.
Thương trưởng lão cười lạnh: "Ta chỉ biết, nơi này là Vô Trần tửu lâu!"
Thương trưởng lão bấm đốt ngón tay, một đao phong nhận quét ngang qua, nháy mắt đem hai hộ vệ đứng phía trước đánh bay đi, một chiêu mất mạng.
Bắc Thần Phong cùng Bách Lý Vân Diễm hai người nhất thời một thân mồ hôi lạnh, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, nơi này là tửu lâu do Vô Trần Cung mở! Người mà bọn họ đối mặt chính là trưởng lão Vô Trần Cung!
Hai hộ vệ kia là Cấm vệ quân tinh nhuệ nhất, thế nhưng ngay cả thời gian Triệu hoán cũng không có đã bị ɢɨết ૮ɦếƭ, vừa rồi nếu Bách Lý Vân Diễm trốn chậm một chút, người ૮ɦếƭ chính là nàng ta. Ở trong này nháo loạn, tuyệt đối là ngại mệnh quá dài!
Lúc này, cửa phòng mở, Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ đang ngủ say đi ra.
Dáng người cao ngất, dung nhan tuấn mỹ làm cho Bách Lý Vân Diễm nháy mắt thất thần, nữ tử im lặng ngủ trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn chỉ lộ ra nửa mặt, thấy không rõ lắm tướng mạo, nhưng cũng là tuyệt sắc vô song.
Dạ Quân Mạc cũng không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái, tàn ảnh xẹt qua, bóng dáng màu đen khí phách đã đi tới cửa tửu lâu, lắc mình rời đi.
Bắc Thần Phong có chút căm tức liếc mắt nhìn Bách Lý Vân Diễm đang thất thần, yên lặng nắm chặt tay lại: "Hắn là ai vậy?"
"Hắn là người ngươi không thể trêu vào, Tam hoàng tử vẫn nên trở về uống rượu của ngươi đi." Thương trưởng lão hừ lạnh một tiếng, mang theo bọn tiểu nhị khinh thường bỏ đi.
Bắc Thần Phong nhìn ra cửa tửu lâu, nghiến răng nghiến lợi rống giận: "Tra cho ta, nhất định phải điều tra rõ người kia là ai."
"Đúng"
.....
Bạch Vũ hoàn toàn không biết chính mình cùng Bắc Thần Phong gặp thoáng qua, nàng chỉ nhớ rõ mình cùng Thương trưởng lão đàm phán thành một 乃út sinh ý, sau đó..... cũng không có sau đó.
Nàng ngủ nên cũng không biết thêm gì nữa, chờ lúc nàng tỉnh lại, nàng đã ở Đông Nhạc Vương thành.
Nàng ấn ấn cái đầu của mình có chút phình to, đứt quãng hồi tưởng ở Vô Trần tửu lâu đã xảy ra những chuyện gì. Nàng cư nhiên lại uống rượu, cùng Dạ Quân Mạc nói hươu nói vượn mình nằm mơ thấy hắn, còn gục trên người Dạ Quân Mạc!
Trời ạ! Ta đã phạm vào cái gì rồi? Dạ Quân Mạc có thể nghĩ là nàng cố ý hay không? Rõ ràng trước kia cùng Bắc Thần Phong ở chung đều rất rụt rè, vì cái gì ở bên cạnh Dạ Quân Mạc say rượu rồi giống như ngốc tử?
Bạch Vũ bụm mặt, thật sâu cảm thấy đã không còn mặt mũi gặp người, cái nữ nhân bị rượu đánh bại say khướt kia nhất định không phải là nàng.
"Bang bang -----"
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Bạch Vũ hoảng sợ, là Dạ Quân Mạc sao? Ta có nên giải thích với hắn chuyện ngày hôm qua, dứt khoát làm bộ như không biết không?
Nàng do dự hơn nửa ngày mới đứng lên mở cửa, kết quả ngoài cửa xuất hiện Sa Hoằng vẻ mặt tươi cười sáng lạn.
"Sa Hoằng, ngươi như thế nào lại ở trong này?"
"Lời này chẳng lẽ không phải là ta nên hỏi ngươi sao? Ngươi nói hôm nay đến Vương thành, ta vốn đang tính toán sẽ đưa ngươi đi, kết quả chính ngươi tự mình chạy tới."
"Ngươi nói nơi này là Vương thành?" Bạch Vũ ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện căn phòng nàng ngủ là một gian nhà gỗ nhỏ mộc mạc, bên ngoài mái hiên còn có bảng hiệu số 32.
"Đúng vậy, nơi này là doanh địa Tiềm Long Vệ. Lại nói nơi này hẻo lánh như vậy, ngươi như thế nào lại tìm tới được?"
"Ách..... trùng hợp..... đây là núi gì?" Bạch Vũ hoàn toàn không nhớ rõ nàng làm sao tới được nơi này, phỏng chừng là Dạ Quân Mạc đưa nàng tới.
Nàng nhìn quanh bốn phía, phụ cận có hai mươi nhà gỗ nhỏ giống nhau, mặt trên đều có biển hiệu ghi chữ số, tọa lạc tại chân núi, chung quanh cây cối vờn quanh, trông có vẻ như là ở giữa một mảnh rừng già thâm sơn.
"Ngọn núi này là ngọn núi phía sau Đông Nhạc Vương đình, cấm tất cả không cho phép ai có thể tiến vào, là Quận quốc cố ý bố trí nơi cho chúng ta tu luyện, nơi này quy củ rất nghiêm, nhưng cũng rất đơn giản, ngươi về sau sẽ biết. Ta trước mang ngươi đi báo danh." Sa Hoằng cũng không truy vấn, mang theo Bạch Vũ hướng đỉnh núi đi đến.
Ngọn núi này rất cao, sơn đạo uốn lượn gập ghềnh, dọc theo đường đi có thể thấy ven dường được xây dựng rất nhiều phòng ở giống như dưới chân núi.
Bạch Vũ đi rất nhẹ nhàng, sau khi trở thành Triệu hoán sĩ Trung giai thể chất của nàng tăng lên không ít, thể lực so với người bình thường tốt hơn nhiều lắm.
Nhưng không biết qua bao lâu, nàng bắt đầu cảm thấy cố hết sức.
Sơn đạo chật hẹp thế nhưng được bày linh lực phong ấn, giống như có một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở nàng, càng đi lên cao, trở ngại càng lớn.
"Ngươi có cảm thấy được không? Đây là nơi tu luyện hạng nhất của chúng ta, mỗi lần chuông tập hợp vang lên, nhất định phải đuổi tới đỉnh núi trước giữa trưa, đến muộn sẽ bị phạt. Bất quá ngươi hôm nay là ngày đầu tiên đến, ta giúp ngươi đi lên." Sa Hoằng nói xong vươn cánh tay về hướng Bạch Vũ.
Bạch Vũ lắc đầu, cắn răng từng bước một hướng lên trên mà đi. Linh khí phong ấn ngăn trở thì phải dựa vào linh khí cùng thân thể kiên cường đối kháng, đối với việc rèn luyện thể chất cùng linh mạch cũng là một điều tốt, có thể làm cho linh khí càng thêm vững chắc.
Bạch Vũ không muốn buông tha cho cơ hội tu luyện. Hơn nữa, cho dù Sa Hoằng có kéo nàng đi lên, lần sau nàng cũng phải tự mình đi, dù sao chính mình vẫn nên tự vượt qua lần đầu tiên, vượt qua được lần đầu tiên, về sau sẽ càng đơn giản hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, sắc trời đã toàn bộ chuyển thành màu đen, hai người rốt cục cũng đi đến được ngọn núi phụ cận, Bạch Vũ đi càng ngày càng chậm, mỗi một bước đều phải dừng lại một đoạn thời gian.
Răng rắc -----
Bạch Vũ hình như nghe thấy được thanh âm xương ức bị gãy, một trận đau nhức lan tràn khắp toàn thân. Khóe miệng của nàng chảy ra một vết máu, dùng sức hướng về phía trước bước đi từng bước.
"Bạch Vũ!" Sa Hoằng đau lòng muốn đi kéo nàng.
Bạch Vũ trước mắt một trận mơ hồ: "Sắp đến rồi sao?"
"Chỉ còn năm bậc thang, ta cõng ngươi đi lên."
"Ta lại đi thêm vài bước nữa." Bạch Vũ cười khoát tay: "Nếu ta hôn mê bất tỉnh, lại phiền toái ngươi cõng ta lên."
"Bạch Vũ....." Sa Hoằng cau mày, năm bậc thang còn lại, mới là khó khăn nhất.
Chưa từng có người có thể trong một lần đi lên được đỉnh núi, người mới tới Tiềm Long Vệ đều phải nếm thử rất nhiều lần mới có thể vượt qua được. Hoàn Tố Âm lúc ấy tiêu phí thời gian năm ngày mới có thể vượt qua được năm bậc thang này, ngay cả hắn lần đầu tiên cũng bị hôn mê bất tỉnh.
Hắn nhìn thấy Bạch Vũ gian nan hướng lên trên cất bước, mỗi khi đi lên một bậc thang, trong lòng hắn liền kịch liệt nhảy dựng lên.
Bốn.....
Ba.....
Hai.....
Bạch Vũ thế nhưng thật sự đi lên được đến đây. hắn có chút không thể tin được, Bạch Vũ có thể kiên trì đến nước này. Lẽ nào thật sự là người có thể trong một lần đi lên được đỉnh núi sao?
Phốc -----
Bạch Vũ đột nhiên phun ra một 乃úng máu, đem cái khăn che mặt màu trắng nhiễm đỏ bừng, gục ngay trên bậc thang cuối cùng. Nàng dùng hết khí lực cuối cùng đi lên bậc thang, nằm trên mặt đất.
Sa Hoằng cuống quýt đỡ nàng dậy.
"Chúng ta..... đến..... đỉnh núi?"
"Đúng, tới rồi, ngươi trong một lần bước qua được tất cả các bậc thang, ngươi đã đến đỉnh núi!"
Bạch Vũ gật gật đầu, bất tỉnh.
"Bạch Vũ? Bạch Vũ ngươi không sao chứ!" Sa Hoằng sợ nàng bị hoảng, nhanh chóng ôm nàng vào trong doanh chủ, lấy ra một gốc cây Huyết Hoa Tham chữa thương đút cho nàng.
Bạch Vũ tỉnh lại, nhìn thấy cái cây chỉ còn một nửa, vẻ mặt hắc tuyến: "Huyết Hoa Tham ba trăm năm quý giá như vậy ngươi lại cho ta dùng, quá lãng phí?"
Huyết Hoa Tham ba trăm năm đã là Thánh phẩm chữa thương, ngũ tạng vỡ tan cũng có thể được cứu trở về. Nàng bất quá chỉ là bị đứt xương sườn, lấy thuốc trị thương bình thường dưỡng là tốt rồi.
Nàng biết rõ linh khí phong ấn trên sơn đạo sẽ không tạo thành thương tổn trí mạng, áp lực khủng bố kia càng nhiều chính là tra tấn thân thể cùng tinh thần, chỉ cần có thể chịu đau nhức cùng áp lực hít thở không thông, là có thể đi đến.
Sa Hoằng vẻ mặt nghiêm túc: "Không lãng phí, vạn nhất ngươi bị thương rất nặng thì sao? Cái này đảm bảo có thể chữa khỏi cho ngươi."
"Ta sẽ bồi thường cho ngươi một gốc cây khác."
"Nói mê sảng cái gì? Ngươi nhất định phải cùng ta tính toán rõ ràng như vậy sao?" Sa Hoằng lập tức mất hứng.
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, dược liệu ba trăm năm rất đắt tiền, bồi thường một cái chẳng lẽ không đúng?
"Chúc mừng ngươi, Bạch Vũ, từ hôm nay trở đi ngươi chính thức trở thành một thành viên của Tiềm Long Vệ." Một thanh âm khàn khàn đột nhiên truyền tới.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!