Ảnh Vương lại có chút nghi ngờ: "Không thể lỗ mãng, Thượng Quan Vân Trần đột nhiên hung hãn tiến công, đương nhiên ta không sợ hãi, chỉ sợ là có đòn sát thủ gì."
"Có cũng phải đánh, hắn cũng đã vây quanh nơi này, Ảnh Vương nghĩ chúng ta còn có cơ hội rút lui à?" Bạch Vũ cười cười, nhìn về phía chân trời phía xa, một đội nhân mã đông đen hung tợn đang qua đây, linh khí cuồn cuộn xông thẳng lên bầu trời.
Cả bầu trời gió mây biến sắc, sấm chớp rền vang, uy thế kinh khủng dường như muốn ép sụp cả ngọn núi.
Bạch Vũ dẫn người ra ngoài nghênh đón không yếu thế chút nào, hai bên đứng ngạo nghễ trong không trung, đứng song song, cách xa xa nhau.
"Bạch Vũ, đã lâu không gặp, coi bộ đã năm năm rồi nhỉ?" Thượng Quan Vân Trần cười híp mắt nói.
Bạch Vũ hời hợt ngắm nhìn hắn: "Một là rút lui, hai là đánh, đừng nói nhiều."
"Bạch Vũ, đừng tuyệt tình như vậy chứ. Dạ Quân Mạc bây giờ bị bảo tháp chín tầng nhốt lại, chẳng mấy chốc sẽ ૮ɦếƭ ở trong tháp, không bằng ngươi đi theo ta." Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại: "Đây là một cơ hội cuối cùng, ta dẫn ngươi về Sáng Thế Thần Điện, chúng ta cùng nhau thống trị thiên hạ này, làm cho tất cả đi vào quỹ đạo, khôi phục lại hình dạng vạn năm trước, thế nào?"
Bạch Vũ im lặng lườm hắn một cái, đến giờ này rồi còn muốn hóa giải tất cả, quả thực ý nghĩ viễn vông, nàng tha thứ người nào chứ sẽ không bao giờ tha thứ cho Thượng Quan gia.
"Ngươi rất tin tưởng vào cái toà bảo tháp kia rồi, ngươi nghĩ như vậy có thể đối phó được Dạ Quân Mạc sao? Nên nhớ chàng ta chính là Thần Hoàng."
"Thần Hoàng thì đã sao? Bảo tháp chín tầng chính là cố ý chế tạo ra để đối phó với Thần Hoàng. Bên trong tất cả cơ quan đều là ૮ɦếƭ người! Dạ Quân Mạc ở bên trong tuyệt đối sống không quá hai tháng!"
Bạch Vũ hít một ngụm khí lạnh, trong lòng mơ hồ dâng tràn lo lắng, nhưng không biểu hiện ra trên gương mặt: "Phải vậy không? Đáng sợ như vậy à, Ngọc Ưu Liên hình như cũng bị lôi vào rồi, ngươi không cần mở bảo tháp, kéo ả ra ngoài à?"
"Ngọc Ưu Liên bị nhốt vào trong xem như ả ta không may, chỉ cần có thể ɢɨết Dạ Quân Mạc, hi sinh Ngọc Ưu Liên cũng đáng." Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng nở nụ cười, bóng người đổ về phía Bạch Vũ, "Đã không có Dạ Quân Mạc và Ngọc Ưu Liên, giữa chúng ta sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào. Trở về bên cạnh ta, nàng muốn cái gì ta đều có thể cho nàng!"
Bạch Vũ cười ha hả: "Ta muốn ngươi ૮ɦếƭ!"
Bùm.
Bất ngờ Tiểu Thanh phun ra một luồng lửa vào đám người đang dàn trận của đối phương.
Mọi người cuống quít tản ra, thế trận bày ra thoáng chốc bị ngọn lửa phá vỡ, không ít người đứng ở chính giữa không kịp né tránh, bị thương ngay lập tức.
Thượng Quan Vân Trần nổi trận lôi đình, "Bạch Vũ, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta không có nhiều kiên nhẫn đâu."
Bạch Vũ cũng không quan tâm hắn, triệu hoán toàn bộ năm con triệu hoán thú ra, khí thế như cuồng phong vũ bão che ngợp bầu trời, tiêu tán sinh linh, nuốt trọn núi sông.
Thượng Quan Vân Trần lập tức lùi lại, nhân mã hai bên đánh giáp lá cà, lực lượng ᴆụng vào nhau che kín bầu trời, giống như gió thu thổi tung lá khô, san bằng núi non ở chung quanh thành bình địa. Núi sông rung chuyển, trời long đất lở!
Vẻn vẹn trong khoảng thời gian cực kì ngắn ngủi, hai bên đều xuất hiện thương vong.
Sức mạnh Bạch Vũ cuồn cuộn ngất trời như bẻ cành khô, càn quét mười mấy Tôn Chủ, đỉnh phong Đại Đế cũng khó có thể chống lại khí thế kinh người của Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Tiểu Hôi
Người Thượng Quan Vân Trần dẫn đến xấp xỉ người trú đóng ở Vân Kiếm Tông, nhưng đối mặt với Bạch Vũ, thực lực của bọn họ kém xa. Thượng Quan Vân Trần không áp chế hoàn toàn được Bạch Vũ, sau khi một con Kỳ Lân thú biến mất, hắn thổ huyết lùi lại.
"Bạch Vũ, ngươi không nên ép ta!" Thượng Quan Vân Trần giống như một con hùng sư cuồng nộ, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Bạch Vũ ánh mắt lạnh lùng theo dõi hắn: "Còn chiêu gì gì nữa, xuất ra đi!"
"Được! Được! Cái này là do ngươi nói đừng nên hối hận!" Thượng Quan Vân Trần hung tợn vung tay lên, xa xa bên đường chân trời bỗng nhiên bụi mù bay lên đầy trời.
Những ngọn núi xung quanh đều bị vỡ tan tành, ở phía xa trên vùng đất bằng phẳng có thể thấy rất rõ chỗ có bụi mù đầy trời là một đoàn hung thú chạy như điên xông tới, thú triều!
Ảnh Vương, U Vương và Vân Bất Phàm đều hít vào một ngụm khí lạnh, thảo nào Thượng Quan Vân Trần tuy nhân thủ không nhiều, cũng dám đến đây quyết chiến, thì ra hắn chuẩn bị một đại sóng thú triều như vậy!
Xem ra một lớp thú triều này có ít nhất hơn vạn hung thú, từ hung thú từ cấp một số lượng đông đảo đến bá chủ cấp hung thú cấp bảy đều có, một đường lao nhanh, đủ để nhấn chìm Vân Kiếm Tông thành bình địa.
Hung thú thú triều có thể không phải loại tầm thường, muốn ở vùng phụ cận Vân Kiếm Tông quy tụ thú triều quy mô lớn như vậy, Thượng Quan Vân Trần ước đoán đã tổn hao không ít khí lực, cần phải từ thời gian rất sớm bắt đầu tuyển bá chủ cấp hung thú từ các nơi, đồng thời nghĩ biện pháp để bắt bọn chúng lao nhanh về đây, liên tục gom góp đến mãi tận hôm nay mới có thú triều các loại quy mô như vậy.
"Nhanh! Mau lui lại!" Vân Bất Phàm không chút do dự hạ lệnh cho chính đệ tử tông môn của mình bỏ lại Vân Kiếm Tông khẩn trương rút lui, hơn vạn hung thú thú triều, xem ra đến Thần Hoàng cũng không có sức chống cự, ngoại trừ trốn chạy ra không còn biện pháp thứ hai.
Thượng Quan Vân Trần cười lạnh lùng: "Chạy thoát à?"
Hắn ra lệnh một tiếng, mọi người Sáng Thế Thần Điện bắt đầu chặn đánh bọn họ.
Ảnh Vương tức giận điên người nói: "Thượng Quan Vân Trần, ngươi muốn cùng nhau ૮ɦếƭ à? Thú triều sắp tới rồi, ngươi ngăn cản chúng ta, chính ngươi cũng không đi được. "
"Hừ, ai muốn cùng ૮ɦếƭ với các ngươi? Đợi thú triều hủy diệt Vân Kiếm Tông xong, ta sẽ đi tự do theo bọn chúng tiến đánh thẳng một mạch vào địa giới các ngươi, Đế Quốc Bóng Tối chờ bị hủy diệt đi!" Thượng Quan Vân Trần không nhanh không chậm nói.
Bọn người Ảnh Vương sắc mặt xanh mét, Vân Kiếm Tông và Bình Tây thành làm nên trận địa tuyến đầu của Đế Quốc Bóng Tối, cũng giống như bức bình phong được tạo ra bởi Vạn Trượng sơn trang và Sáng Thế Thần Điện, là trường thành của Đế Quốc Bóng Tối, một khi bị phá hủy, toàn bộ phòng ngự cũng sẽ bị xé toạc.
Sáng Thế Thần Điện có thể đơn giản công kích lãnh địa Đế Quốc Bóng Tối, cục diện cân bằng hình thành trong năm năm qua ngay lập tức sẽ phá vỡ, Sáng Thế Thần Điện hầu như đã nắm chắc phần thắng.
Dù sao hàng vạn con hung thú, căn bản không ai có thể ngăn cản, sau khi tiến vào Ám Dạ vực sâu, chỉ khiến cho càng có nhiều thú dữ gia nhập vào, thú triều là phản ứng dây chuyền tạo ra tuyệt đối có thể hủy diệt Đế Quốc Bóng Tối!
Cho dù Đế Quốc Bóng Tối có thể gắng gượng ngăn cản, không cho thú triều tiến vào Ám Dạ vực sâu, cũng không nên để tổn thất bao nhiêu là Đại Đế, Tôn Chủ, đến thời điểm thực lực tổn hao nhiều, lại càng không phải là đối thủ của Sáng Thế Thần Điện.
Hơn nữa đế quốc Thần Hoàng Dạ Quân Mạc hiện tại còn đang bị nhốt, cản hay không cản được những con hung thú này còn rất khó nói trước được.
Ầm ầm ầm.
Tiếng vang cuồn cuộn ầm ầm như sấm càng ngày càng gần, bụi bặm dày đặc phủ kín bầu trời, chỉ trong chớp mắt thú triều đã tiến gần đến nơi rồi.
Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ: "Bạch Vũ, chắc ngươi bây giờ hối hận rồi?"
Bạch Vũ chớp mắt liên hồi, hai mắt tròn to sáng rỡ, sắc mặt thương tiếc không nói ra được, nhìn chằm chằm Thượng Quan Vân Trần, ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình kì lạ.
Thượng quan Vân Trần cau mày: "Ánh mắt nàng như vậy là có ý gì? Coi bộ bây giờ nàng có hối hận cũng không kịp nữa rồi, ta đã cho nàng cơ hội, đáng tiếc nàng u mê không tỉnh, ngươi và Đế Quốc Bóng Tối cùng nhau đi ૮ɦếƭ đi!"
Bạch Vũ tỏ vẻ chẳng có gì nghiêm trọng, ngược lại cười nhạo: "૮ɦếƭ ư? Chỉ là một vạn con hung thú thú triều, làm sao có khả năng phá hủy Đế Quốc Bóng Tối. Vực sâu lớn như vậy, chút xíu hung thú như vậy khác nào chỉ như muối bỏ bể mà thôi, ngươi muốn xem thử thú triều chân chính không?"
"Ha ha, Bạch Vũ, nàng không cần làm bộ làm tịch. Nhìn Đế Quốc Bóng Tối bị phá hủy đi, bắt đầu từ Vân Kiếm Tông!" Thượng Quan Vân Trần đã lui sang một bên, thú triều đang chạy như điên đã tiến vào Vân Kiếm Tông sơn môn.
Chỉ trong nháy mắt, sơn môn đã bị bầy thú hỗn loạn lũ lượt xông tới ᴆụng trúng phá huỷ hoàn toàn.
Vân Bất Phàm yên lặng đau lòng vô cùng, Ảnh Vương cùng U Vương mặt mày xanh lét nhìn Bạch Vũ: "Vương Hậu, chúng ta đi mau đi, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun."
Bạch Vũ thở dài: "Vốn còn muốn chờ thêm một chút, ai ngờ đâu Sáng Thế Thần Điện lại gấp như vậy tự đem mình vào chỗ ૮ɦếƭ, bây giờ chỉ có thể lấy ra thôi."
Trên không trung Thượng Quan Vân Trần khựng người, tim nhói lên một cái: "Bạch Vũ, ngươi ở đấy nói bậy bạ gì đó?"
"Có phải nói bậy hay không, ngươi xem một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao." Bạch Vũ vỗ vỗ tay: "Phượng Hoàng Vệ nghe lệnh!"
Âm thanh lanh lảnh vang quanh quẩn ở trên trời, truyền rất xa khắp cả khu vực, phía sau trên núi Vân Kiếm Tông, một loạt bóng người xuất hiện, tổng cộng chỉ có mười người, không thấy rõ khuôn mặt, trên người cũng chẳng cái gì khí thế kinh người, nhưng bọn họ chỉ đứng lẳng lặng ở nơi đó, cho người ta một dự cảm rất không tốt.
"Phượng Hoàng Vệ? Là ai?" Xưa nay chưa từng nghe nói, Đế Quốc Bóng Tối có một nhóm người này à? Thượng Quan Vân Trần trong lòng khinh thường, nhìn mười người này thế nào đều không có gì ghê gớm cả, cho dù có lợi hại nhất cũng bằng Tôn Chủ, chẳng lẽ Bạch Vũ muốn dựa vào mười người nhỏ yếu như vậy đối đầu với hơn vạn hung thú? Đơn giản là nói chuyện viển vông.
"Điện chủ, ta xem Đế Quốc Bóng Tối đã không có đối sách gì, bất quá là đang phô trương thanh thế mà thôi."
"Đúng, chúng ta cứ nhìn bọn họ bị hủy diệt như thế nào."
Các trưởng lão Sáng Thế Thần Điện đắc ý vô cùng nhìn hung thú như dòng lũ cuốn dũng mãnh tràn vào Vân Kiếm Tông sơn môn.
Ầm ầm.
Vân Kiếm Tông trong nháy mắt bị san bằng, kiến trúc tông môn không một chút mảy may thoát khỏi, ngay cả nơi bế quan cùng bảo địa tu luyện đều bị hủy sạch sành sanh, giẫm đạp lên thành đống đổ nát, vườn thuốc linh thảo càng không sót lại một chút gì.
Sức mạnh hủy thiên diệt địa này, căn bản sức người không thể chống đỡ được.
Vân Bất Phàm xanh mặt, trái tim rướm máu, đứng nhìn về phía Bạch Vũ: "Vương Hậu, thú triều muốn ᴆụng vào phía sau núi rồi!"
Bạch Vũ không nói gì, trong mắt ánh sáng lấp loé, trên người sôi trào, hơi thở lạnh lẽo lãnh đạm.
Xa xa mười người đứng ở phía sau núi trên chóp núi cũng không còn di chuyển, yên tĩnh như vậy nhìn thú triều tới gần.
Cuồng bạo thú triều cuối cùng ᴆụng vào phía sau núi, một hồi núi lở đất nứt lay động, ngọn núi lở xuống, một luồng hơi thở hung ác phóng lên trời cao, đó là một luồng hơi thở tràn ngập máu tanh và ɢɨết chóc, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí.
Trong hơi thở sát ý cuồn cuộn tàn bạo, có ý diệt hết thiên hạ, có ý diệt hết sinh linh!
Thú triều cuộn trào mãnh liệt về phía trước nhất thời lạnh run lẩy bẩy, bộc phát ra từng đợt kêu rên hoảng sợ, hơn vạn hung thú, tuyệt nhiên không dám tiến thêm một bước về phía trước, tất cả đều chần chừ dậm chân tại chỗ.
"Đây là, chuyện gì thế này?" Thượng Quan Vân Trần kinh hãi, tự dưng không đi nữa? Vì sao? Bên trong núi kia có cái gì?
Trưởng lão bên cạnh hắn thấy vậy biết là không ổn, lập tức điều khiển tiên hạc triệu hoán thú đáp xuống, một chưởng vỗ ở trên núi: "Đi!"
Dãy núi không cao lần nữa rung động, làm cho thú triều một hồi xao động, luông khí tức hung ác này như dòng lũ giống như dãy núi đao lao tới.
"Rống" hung thú chẳng những không có tức giận tiến lên, ngược lại sợ hãi bất an nằm rạp xuống, giống như giun dế run rẩy không ngừng, nhìn hai người phía trước bước ra.
Nói chính xác, đó là hai con hung thú có hình người.
Thủy Qua và Thụ Tinh.
Năm năm qua, trải qua đào tạo nuôi dưỡng hào phóng của Bạch Vũ, bọn chúng đã trở thành tối cao cấp hung thú, bá chủ cấp hung thú cấp chín của vực sâu gặp bọn chúng đều phải quỳ lạy xưng thần, càng không cần phải nói tới những loại hung thú cao nhất chỉ cấp bảy.
Thượng Quan Vân Trần nổi trận lôi đình, tức muốn bể phổi, tại sao lại là bọn chúng? Rõ ràng là hung thú do hắn nuôi mà ra, vì sao cuối cùng phản lại thành ra giúp đỡ Bạch Vũ? Hai thứ khốn kiếp vong ân phụ nghĩa!
"Ái chà chà, đâu ra mà nhiều thú cưng đến đây vậy, đáng yêu quá." Thụ Tinh cười híp mắt phe phẩy đôi cánh.
Thủy Qua cũng cười híp mắt: "Ừ ha, có thể chọn vài con béo khỏe ăn thịt."
Lời này vừa nói ra, đàn hung thú càng run sợ hơn.
"Ha ha, hai con tối cao cấp hung thú, đây là con bài chưa lật của nàng sao, Bạch Vũ?" Thượng Quan Vân Trần đứng đối diện Bạch Vũ, liếc nàng tỏ ý châm chọc.
Bạch Vũ nhìn hắn: "Sao nào?"
"Hai con tối cao cấp hung thú cũng dám ở trước mặt hơn vạn hung thú quát tháo? Chẳng qua chỉ là dựa vào đẳng cấp khí thế để áp chế, tạm thời trấn áp hung thú thú triều mà thôi, để ta ɢɨết bọn chúng, xem nàng còn có biện pháp nào ngăn cản thú triều!" Thượng Quan Vân Trần ngang ngược lấy cây thương bằng bạc ra, phóng thương, thẳng đến Thụ Tinh.
Thụ Tinh giương đôi cánh lên, hóa thành vô số dây leo vươn dài ra, điên cuồng quấn lấy mũi thương.
Cây thương bằng bạc của Thượng Quan Vân Trần bay nhanh hiểm ác đầy uy lực, ánh bạc xẹt qua phía chân trời, kéo theo vô số bụi rậm, đẩy lùi Thụ Tinh.
Hắn cười lớn một tiếng: "Tối cao cấp hung thú thì sao nào, đâu phải không thể chiến thắng, không phải chỉ có bọn nàng mới có uy thế."
Uy lực Thần Hoàng trên người hắn tăng vọt đột biến, giống như một bàn tay cực lớn, lớn đến nỗi có thể đè bẹp sông núi, nện về phía Thủy Qua và Thụ Tinh. Tuy rằng thực lực của hắn không bằng Thần Hoàng, thế nhưng đẳng cấp linh mạch quả thực đã có thể đạt đến mức này.
Khi khí thế của hai con tối cao cấp hung thú nhất thời yếu đi, thì hung thú của Thượng Quan Vân Trần lồm cồm bò dậy, xôn xao một hồi.
Nhưng hành động của bọn chúng không giống như suy nghĩ của Thượng Quan Vân Trần là xông thẳng về phía trước, ngược lại lập tức hoảng sợ lui lại, nhóm cấp thấp hung thú của hắn đã bắt đầu tẩu tán đi.
"Hả? Đó là... " Thượng Quan Vân Trần nhìn Thủy Qua và Thụ Tinh đang ở sau lưng khe núi, sau đó núi đá đột nhiên sụp xuống một mảng lớn, một mảng đen thui lộ ra, giống như mảng rừng cây đen nhánh, xem gần mới phát hiện, cái mảng đó không phải là cây cối gì cả, mà là hung thú!
Lít nha lít nhít một mảng lớn hung thú, có đếm mấy cũng không đếm hết, tuyệt đối hơn mấy vạn, thấp nhất đều là cấp sáu!
Sát khí hầm hập từ trên người bọn chúng tràn ngập ra, ngưng tụ trên không trung thành sát khí đen kịt, hơi thở hủy thiên diệt địa này chính là từ trên người bọn chúng phả ra.
Thượng Quan Vân Trần hít vào một ngụm khí lạnh, dáng người lảo đà lảo đảo bay trên không, suýt nữa ngã thẳng xuống.
Ảnh Vương, U Vương vui mừng quá đỗi, Vân Bất Phàm thẫn thờ nhìn chằm chằm vào đàn hung thú này: "Sao lại thế? Phía sau núi Vân Kiếm Tông sao lại có nhiều hung thú đến vậy? Ước chừng phải có tới mười vạn con?"
"Không tới, chỉ có sáu vạn thôi, chỗ này của ngươi quá nhỏ, mười vạn không thả hết xuống được." Bạch Vũ thẳng thắn nói.
Vân Bất Phàm khóe miệng cười không thành tiếng. Sáu vạn cũng rất nhiều rồi phải không? Vừa nghĩ tới ở gần Vân Kiếm Tông không biết lúc nào lại có tới sáu vạn con hung thú, hắn lập tức sợ hãi tột độ, lỡ có một con phát cuồng, chọc cho cả đàn thú náo loạn, Vân Kiếm Tông sẽ lập tức bị phá hủy, cũng không cần đợi tới ngày hôm nay.
Bạch Vũ nhìn đàn hung thú, khói bụi xông tận trời cao, cười híp mắt, đứng đối diện với Thượng Quan Vân Trần nói: "Cái này của ta mới gọi là thú triều, không biết có lợi hại hơn thú triều của ngươi không, bây giờ đấu thử xem!"
Nàng thản nhiên vung tay lên, mười con Phượng Hoàng Vệ đứng trên ngọn núi lập tức phát ra một tiếng rít.
Khí thế bầy thú dưới chân núi nhất thời sôi trào, dường như bày ra được thế trận, xông tới không nhanh không chậm, vô cùng ngoan ngoãn, ở phía chân trời đằng sau cũng xuất hiện một mảng đen kịt hung thú hệ phi hành cấp tốc bay tới.
Bầy hung thú của Thượng Quan Vân Trần xông tới đột nhiên tản ra, căn bản không dám chống lại, tựa như nổi điên tẩu tán ra bốn phương tám hướng.
Phượng Hoàng Vệ chỉ huy hung thú triều một mạch nghiền nát mọi thứ, toàn bộ sinh linh cản đường đều bị hủy diệt.
Sắc mặt bọn người Sáng Thế Thần Điện tái nhợt, bất kể trên trời hay dưới đất đều là cuồng bạo hung thú, bọn họ không thể tránh khỏi, chỉ có thể vội vàng trốn đi.
Thượng Quan Vân Trần không muốn đi, hắn không muốn nhận thua.
Nhưng đối mặt với hung thú triều không thể địch nổi như vậy, hơn vạn hung thú hắn vất vả triệu tập lại đều kђเếק đảm chạy sạch, hắn căn bản không còn biện pháp nào hơn.
Trưởng lão bên cạnh vừa thúc vừa đẩy hắn thoát thân thật nhanh: "Điện chủ, mau chạy đi, mạng sống quan trọng hơn."
Chần chừ một chút, đã có hai tôn chủ tốc độ chậm bị mất mạng ở dưới móng vuốt thú dữ. Trong lòng Thượng Quan Vân Trần nhói một cái, không kiên trì nổi nữa chỉ có thể tranh thủ chạy đi.
Tốc độ của hắn cấp bậc Đại Đế, chạy trên trăm dặm, cuối cùng mới thoát khỏi sự uy ђเếק của hung thú triều.
Người và thú của Sáng Thế Thần Điện toàn bộ đều kinh hồn bạt vía vừa trở lại Vạn Trượng sơn trang, còn chưa kịp nghỉ, đàn hung thú đã theo đến.
Bọn người Thượng Quan Vân Trần chưa kịp bàn bạc ra biện pháp tốt gì, liền cuống quít dẫn tất cả mọi người trong sơn trang rút đi.
Bọn họ mới vừa rời đi, Phượng Hoàng Vệ liền chỉ huy thú triều hủy diệt Vạn Trượng sơn trang, rất nhiều hung thú tiếp tục xông tới, tấn công vào Sáng Thế Thần Điện. Đế Quốc Bóng Tối dùng mười vạn thú triều mở đường, bắt đầu phản công toàn diện.
Thượng Quan Vân Trần quay về Sáng Thế Thần Điện, lập tức lệnh cho thủ hạ truyền tin tức đến một số các môn phái trọng yếu và thế gia, bảo toàn bộ bọn họ rút về Sáng Thế Thần Điện, còn một số thế lực nhỏ, hắn không quản được rồi, cũng không kịp quản.
Mệnh lệnh của hắn mới truyền đạt phân nửa, từng tin từng tin xấu liên tiếp truyền về.
"Cấp báo, cấp báo, bẩm Điện chủ, Vạn Mã Môn bị thú triều xông vào, đã thành phế tích!"
"Cấp báo, cấp báo, bẩm Điện chủ, Bạch Vân Các đối mặt với thú triều, chống cự không nổi, tử thương hơn phân nửa, toàn bộ thoái binh."
"Cấp báo, cấp báo, bẩm Điện chủ, thú triều đã đến bên dưới thành Ngao Quang, tường thành chịu đựng va chạm của hung thú được một ngày một đêm, sau đó đổ sụp xuống, tất cả người trong thành đã trốn đi rồi, ước đoán qua hai canh giờ nữa sẽ bị hủy diệt triệt để!"
Thượng Quan Vân Trần đau đầu: "Ngao Quang thành? Thú triều đã đến Ngao Quang thành rồi hả?"
Ngao Quang thành cách Sáng Thế Thần Điện không xa, theo tốc độ như hiện nay, chưa quá mười ngày, thú triều có thể đến Sáng Thế Thần Điện rồi.
Trong lòng hắn dâng lên một cơn sợ hãi, chẳng lẽ Bạch Vũ dự định dẫn thú triều xông tới Sáng Thế Thần Điện thật sao? Nàng thật muốn hủy diệt Sáng Thế Thần Điện?
Đây chính là nơi nàng sinh ra, là chỗ nàng đã lớn lên, cũng là nơi Sáng Thế Thần dành cho nàng. Sáng Thế Thần Điện tuyệt đối không chỉ là một ngôi thần điện mà có ý nghĩa phi phàm trên thế gian, là di tích Sáng Thế Thần!
Một khi Sáng Thế Thần Điện bị hủy, di tích của Sáng Thế Thần ở trên đời này cũng sẽ bị lu mờ, trải qua mấy vạn năm sau, sẽ tiêu tan hầu như không còn gì nữa, đến thời điểm đó ngoại trừ một chút di tích thượng cổ bên trong tình cờ còn sót lại thì còn ai nhớ tới trên đại lục này còn có Sáng Thế Thần?
Bạch Vũ thật sự không quyến luyến chút nào, muốn đích thân phá bỏ ảnh hưởng của Sáng Thế Thần đối với thế gian?
Thượng Quan Vân Trần không tin, hủy diệt Sáng Thế Thần Điện đồng nghĩa với việc hủy diệt cuộc đời của chính nàng, hắn không tin Bạch Vũ sẽ làm chuyện đoạn tuyệt như vậy.
Thế nhưng hắn cũng không thể không lo lắng, cuộc tiến công của một vạn hung thú thật sự xông tới rồi, làm sao đây? Sáng Thế Thần Điện có thể chống đỡ được không? Tuy nói thần điện do Sáng Thế Thần để lại, thế nhưng mười vạn hung thú, nhận định cũng quá sức chịu đựng.
"Điện chủ, chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản thú triều thôi! Thần điện nếu như bị xông phá, chúng ta lập tức không thể lui được nữa!" Vài vị tộc trưởng của đại gia tộc lo lắng nói với hắn, ngay cả tộc trưởng Ngọc Nhất Minh của Ngọc gia trốn hoài không ra khỏi cổng cũng đã đến.
Thượng Quan Vân Trần có chút tức giận: "Không phải ta đang nghĩ biện pháp à? Ngươi có biện pháp thì nói ra đi!"
"Nghe nói những thú dữ kia là do Phượng Hoàng Vệ của Bạch Vũ chỉ huy, chỉ cần Bạch Vũ ra lệnh là có thể làm cho bọn chúng dừng lại, không bằng chúng ta đi đàm phán với Bạch Vũ!" Ngọc Nhất Minh yếu ớt đề nghị. Hắn từ trước đến nay nhát gan sợ phiền phức, nhưng đề nghị lần này lại được đại đa số người đồng ý.