Đại hội săn bắn không cho phép cố ý ɢɨết người, phương thức loại bỏ đối thủ chính là đánh đối thủ tàn phế, buộc nhóm của hắn không thể không Ϧóþ nát Tử Kim Cầu cầu cứu, hoặc là trực tiếp động thủ Ϧóþ nát Tử Kim Cầu của đối thủ.
Gần cuối Đại hội, các đội ngũ đều muốn mau chóng loại bỏ đối thủ, muốn đoạt hết linh khí chỉ có thể lập tức Ϧóþ nát Tử Kim Cầu của đối thủ. Mục tiêu cuối cùng đều là ςướק đi linh khí của thủ tịch đệ tử kia, thuộc hạ của đối phương càng ít, tự nhiên càng dễ đoạt.
"Ta hiểu rồi, là ai đuổi theo các ngươi?" Bạch Vũ hỏi.
"Là đội ngũ của đỉnh Huyết Vũ. Bọn họ quả thực điên rồi, đuổi theo chúng ta không tha, chỉ cần chúng ta nghỉ ngơi một chút, dám chắc bọn họ sẽ lập tức đuổi theo, lần trước chỉ lơ là một chút, giao thủ một lần, chúng ta liền tổn thất ba người."
"Đỉnh Huyết Vũ...... Thủy Vân Thanh!" Bạch Vũ hơi hơi nheo mắt lại, trong con ngươi trong suốt, sáng lấp lánh hiện lên hàn quang, nét mặt biểu hiện tươi cười rõ ràng rất ôn hòa, lại làm cho người ta có một loại cảm giác vênh váo hung hăng.
"Đi thôi, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, cũng nên để cho người ta biết được thực lực của chúng ta." Bạch Vũ nói với ba người Nhạc Kỳ Nhân.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được hưng phấn từ trong mắt đối phương, đứng dậy đi ra sơn động.
Chỗ của mọi người ở đỉnh Liệt Dương và đỉnh Vô Danh cách bọn Bạch Vũ còn rất xa, có chạy như thế nào cũng phải mất ba ngày mới đến được.
Ba ngày nay bọn họ cố gắng tránh né truy kích của đỉnh Huyết Vũ, người của đối phương không ít hơn so với bọn họ, còn có một vị Thuỷ Vân Thanh – Triệu Hoán Sư trung giai trấn thủ, biết đánh không thắng đương nhiên sẽ không xông lên chịu ૮ɦếƭ.
Đáng tiếc, bọn họ cẩn thận tránh né ba ngày, cuối cùng cũng bị tìm được, cả đội bị bao vây.
Thủy Vân Thanh mặc một bộ hắc y, một đầu tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, cả người có cảm giác mát mẻ quẩn quanh, hơi thở vân đạm phong khinh có một loại cảm giác ép bức không nói rõ được.
Nàng ta khoanh tay lại, bước từng bước một, không chút để ý đi tới trước mặt mọi người: "Các ngươi là thuộc hạ của Bạch Vũ, đều ngoan ngoãn giao Tử Kim Cầu ra đây, ta không thích lãng phí thời gian."
Dẫn đầu là đệ tử đỉnh Vô Danh, hắn lạnh lùng cười, rút trường kiếm ra: "Thực lực của chúng ta nhất định không kém hơn so với các ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ chúng ta nhất định sẽ thua?"
Mặt Thủy Vân Thanh không chút thay đổi, lười biếng nói: "Có ta ở đây, đương nhiên các ngươi sẽ thất bại. Nếu các ngươi bức ta ra tay, không cẩn thận bị ta ɢɨết, bắt ta giải thích lý do sẽ rất phiền phức."
Sắc mặt mọi người tức giận, nhất thời đỏ lên: "Khẩu khí thật lớn, cho dù thất bại, chúng ta cũng sẽ liều mạng một lần!"
"Không biết tự lượng sức mình." Thủy Vân Thanh không kiên nhẫn vung tay lên.
Hơi thở tử vong quét đến, như dời non lấp biển đập vào trên người mỗi người, toàn bộ mọi người, tính cả Triệu Hoán Thú của bọn họ đều bị đánh bay ra ngoài, ngã thất linh bát lạc (ý nói phân tán rải rác) trên mặt đất.
Đệ tử đỉnh Huyết Vũ phát ra một trận tiếng cười vang đắc ý: "Biết sư tỷ của chúng ta lợi hại chưa? Triệu Hoán Thú của Thủy sư tỷ chúng ta tùy tiện một chiêu cũng có thể đánh ngã toàn bộ các ngươi."
"Tự mình giao ra không phải là tốt rồi sao, không nên để bị đánh."
"Đừng dong dài, mau lục soát Tử Kim Cầu ra đi." Nữ tử mặc hắc y dẫn đầu nói.
"Vâng" bọn họ lập tức ào ào tiến lên, nhưng còn chưa kịp chạm vào, đột nhiên uy áp khủng bố từ trên trời giáng xuống, giống như một cái xiềng xích dài hẹp trói buộc bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy khó khăn chống đỡ lực lượng to lớn đang nghiền ép trên người, cực kỳ gian nan, một bước đi cũng không bước được.
"Ta xem ai dám động vào?" Một giọng nữ đạm mạc chui vào trong tai mọi người, âm thanh mang theo cảm giác mát lạnh thấu xương, nghe vào lỗ tai như tỏa ra hàn khí.
Mọi người nhất tề nhìn qua, Bạch Vũ dẫn theo ba người đứng cách đó không xa, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Thủy Vân Thanh, bạch y phiêu dật cùng với hắc y lạnh lùng của Thủy Vân Thanh, đen trắng rõ ràng, tạo thành cực kỳ rõ nét.
Đệ tử đỉnh Liệt Dương và đỉnh Vô Danh nhìn thấy Bạch Vũ, quả thực kích động muốn rơi lệ đầy mặt: "Bạch Vũ, cuối cùng ngươi cũng đến, mấy ngày nay chúng ta trốn tránh khỏi phải nói có bao nhiêu ngột ngạt, oan uổng.
Bạch Vũ đến đây, ngọn núi bọn họ dựa vào đã tới rồi, sống lưng cũng vô ý thức đứng thẳng lên.
Thủy Vân Thanh nhìn đội ngũ đệ tử của Bạch Vũ vui mừng khôn xiết, một bộ sẽ vươn lên, khó hiểu nhíu mày.
Cho dù Bạch Vũ có chạy đến đây thì thế nào? Bọn họ tự tin vào cái gì mà Bạch Vũ nhất định có thể thắng? Chỉ là một tiểu nha đầu mới tiến vào Vô Trần Cung, làm vài chuyện lấy lòng mọi người mà thôi.
Thời gian nàng ta ở Vô Trần Cung rất ít, phần lớn thời gian đều chuyên tâm rèn linh khí, căn bản không quen Bạch Vũ, càng không có lòng đi điều tra Bạch Vũ, tự nhiên không biết, ở trong mắt đệ tử bình thường, Bạch Vũ chính là một yêu nghiệt! Dùng từ thiên tài để làm danh xưng cũng có không có đủ tư cách.
Cho tới bây giờ, Bạch Vũ vốn chưa từng thua, từ lúc nàng bộc lộ tài năng ở Đông Nhạc đến khi Đại hội săn bắn bắt đầu, một lần cũng không có!
Đồng đội của nàng cực kỳ tin tưởng bản thân nàng, hơn hai tháng này cùng với việc nàng tiêu diệt nhiều mãnh thú như vậy, tận mắt nhìn thấy thực lực khủng bố của nàng, còn thiếu chút nữa là coi nàng như Chúa cứu thế.
"Ngươi chính là Bạch Vũ, nghe nói ngươi rất lợi hại." Vẻ mặt Thủy Vân Thanh lạnh như băng, ánh mắt không có chút tình cảm nhìn Bạch Vũ từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lộ ra cảm giác khinh miệt và không thèm đếm xỉa.
Bạch Vũ cũng đang đánh giá Thủy Vân Thanh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thủy Vân Thanh, Thủy Vân Thanh và Tả Khưu Lan rất ít khi xuất hiện ở Vô Trần Cung, nhưng tên tuổi của nàng ta không lớn như Tả Khưu Lan, có rất ít người nhắc tới nàng ta, thỉnh thoảng có người nhắc tới, giọng điệu đều là vô cùng kiêng kị.
"Vẻ mặt của ngươi cũng không giống như cảm thấy ta rất lợi hại." Bạch Vũ sâu kín nói.
Thủy Vân Thanh lạnh nhạt thưởng thức chủy thủ trong tay: "Trong Vô Trần Cung, ngoại trừ Tả KhưuLlan, còn chưa có người nào đáng giá để ta đặt vào mắt. Nếu đã đến đây, giao Tử Kim Cầu ra đây!"
Lời nói còn chưa dứt, chủy thủ của nàng ta đã hướng về phía Bạch Vũ.Bạch Vũ tiện tay chặn một đạo linh khí, ngay sau đó liền cảm thấy sát khí dày đặc nghênh diện đánh tới, dòng nước có thể xuyên thủng nham thạch nhanh như tia chớp đánh về phía иgự¢ của nàng.
Trong nháy mắt, Bạch Vũ toát ra một thân mồ hôi lạnh, Tả Vũ lập tức thả ra Bát Tí Cuồng Viên, ngăn chặn dòng nước.
Cột nước lạnh lẽo đánh Bát Tí Cuồng Viên lui về sau vài bước, sức chịu đựng trực tiếp suy yếu hơn một nửa.
Tả Vũ hoảng sợ: "Không nhìn thấy Thủy Vân Thanh ra tay, nước này đến từ đâu? Lực công kích cũng quá khủng bố."
"Là Triệu Hoán Thú của nàng ta." Bạch Vũ cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh, Tiểu Thanh bay trên không từ trên cao nhìn xuống, hai mắt sắc bén quan sát khắp rừng cây.
"Triệu Hoán Thú của nàng ta? Ở đâu? Muội không nhìn thấy." Nhạc Kỳ Nhân trừng lớn mắt, cẩn thận tìm nửa ngày nhưng cái gì cũng không thấy.
"Không nhìn thấy được." Bạch Vũ hơi hơi nhếch môi, hai tròng mắt trong suốt, rét lạnh chú ý mỗi một chút gió thổi cỏ lay: "Triệu Hoán Thú ẩn thân, làm sao có thể nhìn thấy?"
"Ẩn Thân? Ngươi nói là thượng phẩm linh thuật bị động, Ẩn Thân?" Cái này ngay cả Tả Viêm cũng đều hoảng sợ, nhất thời sắc mặt có thêm vài phần nghiêm trọng.
Ẩn Thân là linh thuật bị động lợi hại nhất của Vô Trần Cung, một đối thủ hoàn toàn không nhìn thấy gì, cho dù ở ngay trước mắt ngươi, ngươi cũng không có cách nào để đối phó.
Nhưng tu luyện linh thuật này rất khó khăn, đã hơn một trăm năm, trong Vô Trần Cung chưa từng xuất hiện người có thể tu luyện thành công, không nghĩ tới Thủy Vân Thanh lại có thể luyện thành!
Bạch Vũ nhìn thoáng qua sắc mặt nghiêm trọng của hắn, thản nhiên bật cười: "Không cần lo lắng, Ẩn Thân cũng không lợi hại như ngươi tưởng."
Bóng dáng của nàng chợt lóe, đến bên cạnh Thủy Vân Thanh, đánh ra một chưởng Phách Thiên Liệt, chưởng phong cuồng bạo dời non lấp biển chồng chất tầng tầng, thổi quét qua.
Ánh mắt Thủy Vân Thanh đột nhiên lạnh lùng: "Ngươi thật đúng là không sợ ૮ɦếƭ!"
Nàng ta tự tay quả quyết vung ra một cột nước, đỡ chưởng phong của Bạch Vũ.
Cùng lúc đó, một cột nước to lớn đột nhiên xuất hiện từ sau lưng đâm về phía giữa lưng của Bạch Vũ, cột nước phát ra hàn ý lạnh như băng, sát khí lẫm liệt, làm người ta nháy mắt không rét mà run.
"Cẩn thận!" Tả Viêm cực kỳ sợ hãi, liền cảm thấy một ngọn lửa nóng từ trên trời giáng xuống, diệt sạch tất cả khí thế, không chút khách khí đánh gãy cột nước, nổ tung ở trong một mảnh bụi cây phía sau cách Bạch Vũ không xa.
Rốt cuộc, khuôn mặt bình tĩnh không chút thay đổi của Thủy Vân Thanh cũng vỡ vụn: "Bạch Vũ!"
"Ta đã nói, Ẩn Thân cũng không khó đối phó, Triệu Hoán Thú của ngươi luôn luôn muốn dùng linh thuật." Khóe miệng Bạch Vũ khẽ nhếch, lộ ra một chút độ cong, kiêu ngạo tuyệt sắc.
Một khi sử dụng linh thuật sẽ lộ vị trí, tính nhạy bén của Tiểu Thanh là nhất đẳng, chỉ cần để cho nó nhận thấy được một chút sơ hở, thì sẽ không để cho đối thủ chạy thoát.
Bạo Liệt Lưu Hỏa vừa được phóng ra, Triệu Hoán Thú của Thủy Vân Thanh lập tức bị trọng thương, ngay cả Ẩn Thân cũng không duy trì được, xuất hiện một con Thủy Văn Tử Mãng (mãng xà).trong hố sâu cháy đen
Không có Ẩn Thân, căn bản con Thủy Văn Mãng Xà tam giai không cần để vào mắt, Tiểu Thanh lại phun ra một Bạo Liệt Lưu Hỏa, dễ dàng giải quyết được nó.
Một thân khí thế của Bạch Vũ không hề che dấu, Lưu Hỏa trong tay nhuộm đỏ mảnh rừng này.
Đồng tử trong mắt Thủy Vân Thanh co rụt lại: "Đỉnh giai? Điều này sao có thể?" Khí thế trên người Bạch Vũ không thua gì sư phụ nàng ta, nàng ta vô cùng xác định đó là hơi thở của Triệu Hoán Sư đỉnh giai.
Lưu Hỏa của Bạch Vũ đã đến trước mắt, thái độ vân đạm phong khinh lúc trước của Thủy Vân Thanh sớm đã không thấy, dùng hết toàn lực né tránh một kích kia, thân hình bạo lui, mọi người đi theo cũng không quay đầu lui lại.
Đùa gì vậy, một Triệu Hoán Sư đỉnh giai xuất hiện ở Đại hội săn bắn? Cái này căn bản chính là phạm vi? Nàng ta có thói quen không coi ai ra gì, nhưng nàng ta không phải tên ngốc, loại tình huống này chỉ có thể trốn.
Tiểu Thanh ở trên không trung đuổi sát không tha, bỗng nhiên lao xuống trước mặt Thủy Vân Thanh, ngăn chặn đám người.
Bạch Vũ dẫn theo mọi người đuổi tới, mỉm cười: "Thủy sư tỷ vội vã đi đâu? Đi như vậy rất đáng tiếc, giao Tử Kim Cầu ra đây đi."
Mọi người ở đỉnh Huyết vũ nhất thời suy sụp cúi đầu, vừa mới lúc trước nhóm người bọn họ vênh váo tự đắc bức bách đối phương giao đồ ra, sao lại biến thành bọn họ bị đoạt nhanh như vậy? Báo ứng tới cũng quá nhanh, thật tình không tiếp thu được!
Tất cả bọn họ đều đau khổ cười ha ha nhìn về phía Thủy Vân Thanh.
Thủy Vân Thanh cắn răng: "Bạch Vũ, ngươi nhất định phải làm chuyện tuyệt tình như vậy sao?"
"Thủy sư tỷ cảm thấy ta làm việc tuyệt tình sao? Vừa rồi không phải ngươi cũng làm như vậy sao? À, lúc chém ɢɨết đỉnh Vô Danh cũng làm như vậy." Khuôn mặt Bạch Vũ mỉm cười, trong tươi cười làm cho người ta không cảm thấy một chút ý tốt, ánh mắt phù phiếm, lạnh lẽo chỉ làm cho người ta âm thầm cảm thấy lạnh cả người.
"Đây là ngươi ép ta. Lên cho ta!" Thủy Vân Thanh biết không thể nói chuyện, dẫn mọi người phía sau nhằm về phía Bạch Vũ, dòng nước nháy mắt dựng lên trong tay, giống như thanh kiếm sắc bén bay vụt ra ngoài.
Đồng đội của Bạch Vũ bị giày vò đã sớm chà xát nắm tay, lập tức nghênh chiến, nhân mã hai bên đấu nhau thành một đoàn.
Đột nhiên, Thủy Vân Thanh vung ra một quả cầu linh khí, nện thật mạnh về hướng Tiểu Thanh.
Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, lập tức thu hồi Tiểu Thanh, một đạo Lưu Hỏa đánh trúng linh khí.
Chỉ nghe một tiếng nổ khiến đất rung tuyết lở, linh khí nổ mạnh trên không trung bộc phát ra uy lực làm cho thiên địa biến sắc, sóng khí ngút trời khuếch tán ra, quét sạch trăm dặm chung quanh, mọi người ở đây chẳng phân biệt được địch và ta, gần như toàn bộ đều bị thương!
Thủy Vân Thanh thừa dịp linh khí nổ mạnh, chạy trốn trong nháy mắt.
"Không hổ là đồ đệ của Đường chủ Linh Khí Đường, thậm chí còn có linh khí công kích." Lần đầu tiên Bạch Vũ nhìn thấy linh khí công kích chân chính, uy lực có thể sánh ngang với linh khí của Triệu Hoán Thú tứ giai.
Nàng nâng Nhạc Kỳ Nhân dậy: "Các muội không sao chứ?"
"Hoàn hảo." Nhạc Kỳ Nhân có chút choáng váng núc ních đứng lên, những người khác cũng đều được Triệu Hoán Thú của mình bảo vệ, cũng chỉ bị hao tổn linh mạch mà thôi.
Bạch Vũ nhìn về phía mọi người ở đỉnh Huyết Vũ: "Thủy sư tỷ của các ngươi đã vứt bỏ các ngươi rồi, đừng ngoan cố chống lại nữa."
"Ngươi nói bậy! Thủy sư tỷ chỉ tạm thời rút lui mà thôi, tỷ ấy nhất định sẽ giành được vị trí thứ nhất của Đại hội!" Hắc y nữ tử dẫn người đến bao vây đỉnh Vô Danh lần trước lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt ngoan độc trừng Bạch Vũ.
Bạch Vũ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, Ϧóþ nát Tử Kim Cầu của nàng ta. Đám người Nhạc Kỳ Nhân cũng không chút khách khí ra tay, loại bỏ toàn bộ ba mươi người của đỉnh Huyết Vũ.
Trưởng lão cứu viện một hơi nhận được hơn ba mươi tín hiệu cứu viện, cũng đều ở cùng một chỗ, cũng cực kỳ không còn lời nào để nói. Đại hội săn bắn chưa từng có một hơi loại bỏ nhiều người như vậy, tình huống của tất cả còn là ở chung một đội.
Lúc đội ngũ khác nghe được một chuỗi thông báo danh sách loại bỏ, đều kinh ngạc!
Nghe tên, tất cả đều là người của đỉnh Huyết Vũ, nghe số lượng, ngoại trừ Thủy Vân Thanh ra, đỉnh Huyết Vũ toàn quân bị diệt? Đây là gặp phải mãnh thú cấp bá chủ tứ giai sao? Một người cũng không chạy thoát được cũng thái quá.
Căn bản bọn họ không thể tưởng được đỉnh Huyết Vũ chỉ gặp phải đội ngũ khác mà thôi, bởi vì căn bản là không nghe được có đội ngũ khác bị loại bỏ.
Trừng trị hết đỉnh Huyết Vũ, tâm tình của mọi người đều có một trận vui sướng, có Bạch Vũ đến đây thì tốt rồi, lúc trước bị người ức ђเếק, hiện tại bọn họ có thể đi ức ђเếק người khác.
Bọn họ chân chó vây quanh bên cạnh Bạch Vũ, cười đến mức đều không thấy mắt: "Bạch Vũ, kế tiếp chúng ta làm gì? Có muốn đi tìm đội ngũ khác nữa hay không?"
Đuôi lông mày Bạch Vũ nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt có chút thâm ý khác: "Không cần, chúng ta ở chỗ này chờ là được."Nhạc Kỳ Nhân khó hiểu nháy mắt: "Nơi này đã bị thông báo ra ngoài, không phải chúng ta nên lập tức dời đi sao? Chẳng lẽ chúng ta ở chỗ này chờ đội ngũ khác tự mình tìm tới cửa?"
"Muội đoán xem." Trong mắt Bạch Vũ hiện ra ý cười, che giấu một chút ngạo khí lạnh lùng, nghiêm nghị.
Đúng là Bạch Vũ đang đợi đội ngũ khác tự đưa đến cửa.
Tả Khưu Lan dẫn theo người của đỉnh Xích Diễm và đỉnh Hắc Nham, Túc khải Lâm dẫn đỉnh Bạo Tuyết, còn có đỉnh Kinh Lôi đều đang trên đường chạy tới nơi này.
Vô Trần Cung thông cáo, mỗi một người bị loại đều được công bố danh tính và nơi bị loại. Toàn bộ mọi người ở đỉnh Huyết Vũ đều bị loại ở cùng một nơi, dù sao bọn họ vẫn muốn đến xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhìn xem dấu vết lưu lại ở nơi này.
Căn bản là bọn họ không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện giống như đỉnh Huyết Vũ ở nơi đó.
Nếu như là mãnh thú cấp bá chủ, sau khi liều mạng cùng đỉnh Huyết Vũ sẽ bị trọng thương, chính chỗ này sẽ khiến cho bọn họ nhặt được tiện nghi.
Nếu như là người của đội ngũ khác, khẳng định đã sớm đi rồi. Sau khi loại bỏ đối thủ sẽ lập tức rời, gần như đó là nguyên tắc của mỗi đội ngũ, bởi vì nếu còn ở lại đó sẽ bại lộ vị trí của mình.
Nhưng, hiển nhiên bộ não của Bạch Vũ sẽ không giống với người khác.
Vì thế, đỉnh Kim Lôi tới đầu tiên xui xẻo bị đánh gục, bị Bạch Vũ dẫn người bao vây xung quanh, một ngụm Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh khiến cho toàn bộ mặt của bọn họ xám như tro tàn.
Lực sát thương phá tan 60 điểm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua! Bạch Vũ chính là Triệu Hoán Sư đỉnh giai, không phải là loại đệ tử như bọn họ có thể chống lại, mà là trưởng lão cao cao tại thượng của Vô Trần Cung cũng thấy đó là ảo tưởng.
Cái này còn đánh cái lông gì nữa, quả quyết đầu hàng.
Dù sao thủ tịch đệ tử Tòng Nguyệt Cầm của bọn họ đã bị xóa tên, vừa vặn bọn họ muốn đổi một người để nương nhờ.
"Các ngươi muốn đầu nhập vào ta?" Ánh mắt Bạch Vũ hoài nghi nhìn bọn họ.
Bọn họ lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng, đúng, ngươi cũng biết người dẫn đầu của chúng ta đã bị xoá tên, dù sao chúng ta cũng sẽ phải tìm một vị thủ tịch đệ tử để đầu nhập vào, càng nghĩ chỉ có ngươi là thích hợp nhất, có khả năng nhất. Ngươi là nhân trung long phượng (rồng, phượng trong loài người), là thiên tài nhất đẳng trên Vân Vũ Trần Châu, phong thái đánh bại chúng ta ở trên đài quyết đấu của ngươi vẫn còn in thật sâu trong đầu của chúng ta......"
Tuy rằng nói như vậy có vẻ vô sỉ, nhưng thật tình bọn họ không muốn bị loại bỏ.
Nếu như nói sau cùng Tòng Nguyệt Cầm có thể có được thứ nhất, cho dù bọn họ bị loại bỏ cũng có thể đạt được phần thưởng dày, sau khi Đại hội kết thúc, Đỉnh Chủ và Bách Lý trưởng lão sẽ không bạc đãi bọn họ.
Nhưng dám chắc hiện tại không còn hi vọng, bọn họ chỉ có thể nghĩ biện pháp ở lại đến cuối cùng.
Lúc Đại hội kết thúc, người không bị loại sẽ nhận được phần lớn phần thưởng của Vô Trần Cung, nếu đi theo thủ tịch đệ tử đạt được thứ nhất, phần thưởng còn có thể được gấp bội phần.
Vì để có thể ở lại, bọn họ có thể thao thao bất tuyệt đội cái mũ cao(*) cho Bạch Vũ, nịnh hót, thổi nàng lên trời mới thôi.
(*)Đội cái mũ cao: Nguyên văn: ‘đái cao mạo’ – tục ngữ, ý nói nịnh hót ở trước mặt, nói lời làm cho người ta vui vẻ
Đám người Nhạc Kỳ Nhân nghe được chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, cả người nổi cả da gà.
Khóe miệng Bạch Vũ cực lực run rẩy vài cái, dứt khoát ngắt lời bọn họ: "Được rồi! Ta nghe rõ rồi, các ngươi muốn gia nhập đội ngũ của ta cũng không phải là không thể.Nhưng, ta không cần nhiều người như vậy."
Ánh mắt Bạch Vũ lạnh thấu xương đảo qua bọn họ.
Đỉnh Kinh Lôi còn gần ba mươi người, hầu như cũng không chênh lệch lắm với số người trong đội ngũ của nàng, đây không phải là một số lượng nhỏ, nếu nhận lấy toàn bộ, lúc mấu chốt đâm một đao ở sau lưng nàng, nàng có thể mất nhiều hơn được.
"Ta chỉ giữ lại một nửa, chỉ cần mạnh nhất." Bạch Vũ lạnh lùng chỉ vào bọn họ, ánh mắt thâm thúy lãnh khốc không hợp tình người: "Hẳn là các ngươi nghe hiểu được ý tứ của ta."
Mọi người ở đỉnh Kinh Lôi hai mặt nhìn nhau, chần chờ một lúc, cắn răng một cái, bổ nhào lên người đồng đội ở bên cạnh, nhất thời hơn ba mươi người cùng nhau đối địch, đánh nhau thành một đoàn.
Giữ lại một nửa số người, ý nghĩa mỗi người chỉ có thể loại bỏ một đồng đội của mình, mới có thể ở lại. Dù sao bọn họ cũng không có nhiều tình cảm lắm đối với đồng đội của mình, trong khoảng thời gian đó đệ tử cạnh tranh vô cùng kịch liệt, không kết thù cũng coi như là quan hệ không tệ.
Mặt Bạch Vũ không chút thay đổi đứng nhìn xem, sau một lúc chiến đấu, đỉnh Kinh Lôi chỉ còn lại mười ba người.
"Tốt lắm, từ giờ trở đi, các ngươi sẽ đi theo ta. Ta không thích người không có chủ kiến, nếu để cho ta biết các ngươi hai lòng, muốn phản bội ta, đừng trách ta ra tay vô tình." Bạch Vũ quăng cho mỗi người bọn họ một viên dược hoàn (thuốc viên) Huyết Hoa Tham.
Người được giữ lại nhận được dược hoàn của Bạch Vũ, vui mừng khôn xiết, liên tục cam đoan trước khi Đại hội kết thúc, nhất định nguyện trung thành với Bạch Vũ, còn thiếu chút phát thề.
Những người còn lại cũng chỉ chán nản chờ được đón trở về.
Các vị trưởng lão phải bận rộn mới đưa được đám người của đỉnh Huyết Vũ trở về, còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại nhận được mười mấy tín hiệu cầu cứu, buồn bực đến mức hộc máu.
Bạch Vũ có cần phải ác như vậy không, mới diệt đỉnh Huyết Vũ không bao lâu, hiện tại đỉnh Kinh Lôi cũng bị tiêu diệt?
Trên ngọn núi, các vị Quân Chủ cũng là người nhìn thấy được tín hiệu trước tiên, Viêm Vũ Đế nhìn về phía Đông Nhạc Quận Vương: "Đông nhạc xuất hiện một vị thiên tài chân chính, ánh mắt của Quận Vương rất tốt."
Đông Nhạc Quận Vương cười đến mức khuôn mặt đều có nếp nhăn, miệng cười toe toét đến sau ót: "Đâu có, Bạch Vũ là đồ đệ của Thương trưởng lão, đương nhiên là Thương trưởng lão dạy tốt."
Thương trưởng lão: "......"
Sắc mặt Mạn Thủy Quận Vương âm trầm, hết sức khó coi, giống như mây đen phía chân trời, cứng rắn kéo ra một nụ cười lạnh: "Không phải lúc trước tiêu diệt hơn ba mươi người của đỉnh Huyết Vũ bọn ta sao, sao lần này chỉ tiêu diệt chưa đến mười mấy người, không còn sức lực sao?"