Lúc này, Dạ Quân Mạc trầm mặc rất lâu, lâu đến mức khiến Bạch Vũ nghĩ đến hắn đã quên chuyện nàng đang nói với hắn.
"Dạ, chàng đang bận sao?" Bạch Vũ nói ríu rít.
"Nếu. . . . . . nếu ta cho nàng biết, ta là Quân Vương tân nhiệm của Ám Dạ Đế Quốc thì sao?" Dạ Quân Mạc chần chờ hỏi, giọng điệu bình tĩnh nghe không ra cảm xúc gì.
Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên: "Thật sao! Chúc mừng chàng, ánh mắt của Đế Quốc các chàng thật sự rất tinh tường."
Dạ Quân Mạc: ". . . . . ."
Nếu như là người khác ở Sáng Thế Thần Điện nói chúc mừng với hắn, hắn chỉ cảm thấy đó là châm chọc, nhưng Bạch Vũ nói chúc mừng, đó thật sự chính là vui mừng vì hắn.
Dạ Quân Mạc có chút đau đầu, rốt cuộc nha đầu kia có biết hắn thành Ám Dạ Quân Vương là có ý nghĩa như thế nào không?
"Bạch Vũ, nàng hiểu biết bao nhiêu về Ám Dạ Đế Quốc?" Dạ Quân Mạc hỏi.
"Không rõ lắm, hẳn là thế lực rất lợi hại trong Ngũ Hành Đại Lục. Bọn Thượng Quan ca ca luôn nói muốn tiêu diệt các chàng ..., chàng gây trở ngại đến chuyện của bọn họ sao?"
"Ha . . . . . ." Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, lạnh lẽo làm cho da đầu người ta run lên, lộ ra trào phúng nói không nên lời.
"Ám Dạ Đế Quốc cũng đã xuất hiện vào ba trăm năm trước, người sáng lập là tổ tiên Dạ gia. Ông ấy là thiên tài hiếm có ở Ngũ Hành Đại Lục, có được linh mạch tứ hệ. Là một trong tam đại Điện Chủ của Sáng Thế Thần Điện, có thể nói, lúc ấy ngoại trừ Sáng Thế Thần, không ai là đối thủ của ông ấy." Dạ Quân Mạc bình tĩnh nói cho Bạch Vũ, giống như đang kể một câu chuyện xưa không có quan hệ gì với mình, không có cảm xúc gì.
Bạch Vũ lại nghe ra được một chút bi thương, nàng chớp mắt một chút, trong lòng có chút kinh ngạc. Cho tới bây giờ chuyện này nàng cũng chưa từng nghe nói qua, trong Đại Sự Ký Tái (bản ghi chép chuyện lớn hàng năm) của Sáng Thế Thần Điện cũng chưa từng ghi lại có một vị Điện Chủ họ Dạ, thân thế của người này không bình thường.
"Về sau thì sao?" Bạch Vũ hỏi.
"Cả nhà ông ấy bị Sáng Thế Thần Điện tiêu diệt, toàn bộ bộ tộc hơn hai trăm miệng ăn bao gồm cả trẻ con đều bị ɢɨết. Môn hạ (học trò) có gần ngàn người vì bảo vệ cho ông ấy rời đi, toàn bộ đều bị ૮ɦếƭ thảm, hai cánh tay của ông ấy bị chặt đứt, hai mắt bị lấy đi, liều một hơi thở cuối cùng chạy đến vực thẳm Ám Dạ."
Bạch Vũ hít một hơi khí lạnh, vực thẳm Ám Dạ là đường cùng có đi mà không có về trên Ngũ Hành Đại Lục, người đi vào vốn không có ai có thể ra được! Ép ông ấy tiến vào trong vực thẳm Ám Dạ chính là muốn ông ấy ૮ɦếƭ, một Điện Chủ lại bị hãm hại đến mức đó, quả thực khó có thể tưởng tượng được.
"Người của Sáng Thế Thần Điện không nghĩ rằng, ông ấy lại có thể sống sót. Còn dùng hết quãng đời còn lại, thu phục được phần lớn mãnh thú ở trong vực thẳm, thành lập lãnh địa ở bên cạnh vực thẳm, thu nhận và giúp đỡ tất cả những người có thù hận với Sáng Thế Thần Điện."
Đại khái Bạch Vũ cũng hiểu rõ rồi, một mình xây dựng Ám Dạ, sống sót trong vực thẳm bắt đầu quật khởi Đế Quốc, Ám Dạ Đế Quốc có thể phát triển quy mô cho tới ngày hôm nay, người được thu nhận mấy trăm năm qua có thể tính bằng đơn vị hàng nghìn.
Nói thẳng ra là Sáng Thế Thần Điện hãm hại quá nhiều người, diệt trừ rất nhiều thế lực mới dẫn đến việc Ám Dạ Đế Quốc phát triển trở thành quái vật lớn như ngày hôm nay.
Bạch Vũ trầm mặc, hiện nay, Sáng Thế Thần Điện này do Thượng Quan gia cầm đầu, kết hợp với Ngọc Ưu Liên và Ngọc gia cùng nhau chưởng quản, nàng hoàn toàn không biết rốt cuộc Sáng Thế Thần Điện làm cái gì.
Nhưng nàng cũng không cần biết, nàng chỉ cần che chở Thần Điện là được.
Thiên đạo luân hồi, báo ứng chính xác, Sáng Thế Thần Điện đang tiêu hao phúc đức mà Sáng Thế Thần lưu lại, nếu tiếp tục ɢɨết chóc, một ngày nào đó không còn được che chở, ngày hủy diệt đến gần, đến lúc đó sẽ không liên quan đến nàng.
"Ta biết rồi. Chàng muốn nói chàng là đời sau của Dạ gia, cho nên kế thừa ngôi vị Thánh Quân, đúng không? Thật khéo, ta gọi chàng là Dạ thật sự là gọi đúng rồi, chàng thật sự là họ Dạ!" Bạch Vũ nói vô cùng vui vẻ, cách xa ngàn dặm đều có thể cảm nhận được vui mừng trong giọng nói của nàng.
Tiếng cười thuần túy của Bạch Vũ tựa như gió xuân ấm áp, làm cho mặt đất nở hoa, làm cho tâm tình tối tăm gần như cũng có thể thoải mái.
Giọng điệu lạnh tựa băng cứng của Dạ Quân Mạc không có một chút dịu dàng, gằn từng tiếng tràn đầy dứt khoát: "Không, ta muốn nói cho nàng biết thù hận của Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện là không ૮ɦếƭ không ngừng !"
Từ lúc bắt đầu thành lập Ám Dạ Đế Quốc, tất cả đều là vì báo thù, mấy thế hệ cố gắng hủy diệt Sáng Thế Thần Điện! Tổ phụ của hắn, cha mẹ hắn, đều ૮ɦếƭ trong tay Sáng Thế Thần Điện, trong lúc đó, ân oán của Đế Quốc và Thần Điện càng kết càng sâu, trừ phi có một bên hoàn toàn bị ɢɨết, nếu không sẽ mãi mãi tranh đấu không ngừng.
Bạch Vũ lặng đi một chút, khó hiểu chu miệng: "Ta biết, nhưng là. . . . . . đâu có chuyện gì liên quan tới ta?" Cũng không phải ta làm.
Trong lòng Dạ Quân Mạc đột nhiên run lên, vô ý thức nở nụ cười.
Đúng vậy, cho tới bây giờ việc này đều không có quan hệ với Bạch Vũ. Nàng chưa bao giờ quản lý Sáng Thế Thần Điện, có lẽ cũng không phải là nàng không quản được, mà là nàng không muốn quản. Nàng đã sớm tách biệt chính mình với Sáng Thế Thần Điện.
Nàng là người nắm giữ Ngũ Hành Thế Giới, nàng bao dung vạn vật, bất tử bất diệt, che chở cho Sáng Thế Thần Điện chỉ là vì loại tình cảm huyết mạch.
Nhưng Sáng Thế Thần Điện lại không hiểu được ý nghĩa của Bạch Vũ đối với bọn họ, bây giờ bọn họ còn có thể sừng sững không ngã, nắm thiên hạ trong tay, về sau có thể sẽ không chắc chắn.
Dạ Quân Mạc không trách Bạch Vũ che chở Thần Điện, tựa như Bạch Vũ chưa bao giờ kiêng kị thân phận của hắn, thích nàng, không có quan hệ gì với thân phận.
"Dạ Quân Mạc." Hắn thản nhiên nói.
"Hả?"
"Tên của ta."
Bạch Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, Dạ Quân Mạc! Dạ Quân Mạc! Thật là dễ nghe, rốt cục hắn cũng yên tâm nói tên với nàng! Nàng không ngừng lẩm nhẩm ba chữ kia, ngọt ngào hô với Dạ Quân Mạc: "Dạ Quân Mạc!"
"Ừ."
"Dạ Quân Mạc!"
"Ta đây."
"Dạ Quân Mạc!"
Dạ Quân Mạc buồn cười: "Làm sao vậy?"
"Chỉ là muốn gọi tên của chàng. Dễ nghe!" Bạch Vũ giống như con chuột nhỏ trộm được đường, vụng trộm vui vẻ.
Dạ Quân Mạc bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại chảy qua một dòng nước ấm, ấm áp vui vẻ, cả trái tim giống như được nhồi vào một hơi thở ngọt ngào.
"Đúng rồi, chừng nào thì chàng đăng cơ?" Đột nhiên Bạch Vũ hỏi.
"Ngày mười tháng tám."
Ngày mười tháng tám, chỉ còn chưa đến mười ngày, đột nhiên Bạch Vũ muốn nhìn thấy đại lễ đăng cơ của Ám Dạ Đế Quốc, nàng vừa nghĩ vừa đi thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Không phải nàng tâm huyết dâng trào, chỉ là nhớ Dạ Quân Mạc đến có chút khó chịu. Dạ Quân Mạc đi theo nàng mấy tháng ở Sáng Thế Thần Điện, nàng đến Ám Dạ Đế Quốc chơi với hắn cũng là nên làm.
Vì thế, Bạch Vũ trốn đi ở ngay dưới mí mắt của mọi người ở Sáng Thế Thần Điện thần không biết quỷ không hay, đợi đến lúc Thạch cô cô phát hiện ra đã là hai ngày sau.
Ba vị Điện Chủ, ai cũng không đề cập đến chuyện đi tìm nàng, Tiểu Công Chúa chuồn đi chơi là chuyện thật sự quá bình thường, dù sao dựa vào thực lực của Bạch Vũ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, chờ nàng chơi đã tự nhiên sẽ trở lại. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, lần này Bạch Vũ lại chạy tới Đế Đô Ám Dạ Đế Quốc.
Đô thành Ám Dạ Đế Quốc được xây dựng ở chỗ sâu trong vực thẳm, so với những kiến trúc khác, bên cạnh lãnh địa đã tương đối gần trung tâm vực thẳm.
Vị trí như vậy khiến cho nó vừa nguy hiểm vừa an toàn, người từ bên ngoài đến căn bản không thể tấn công thành Ám Dạ, nhưng thú triều trong trung tâm vực thẳm cũng thường xuyên bùng nổ lực lượng khủng bố tạo thành uy ђเếק.
Lúc Bạch Vũ tới thành Ám Dạ đã cách lúc bắt đầu đại lễ đăng cơ chỉ còn chưa tới hai ngày. Trong thành vô cùng náo nhiệt, người xin vào thành ở chỗ cửa thành có rất nhiều, phần lớn đều là thuộc hạ của thủ lĩnh các thế lực lớn của Ám Dạ Đế Quốc.
Bạch Vũ đang lo lắng làm sao để vào thành, cũng cảm giác hai tầm mắt không có ý tốt dừng ở trên người nàng, nhìn đến mức cả người nàng không được tự nhiên.
Dọc theo đường đi này, Bạch Vũ đều cảm giác được có người đang đồng hành cùng nàng, nàng còn tưởng rằng chỉ là trùng hợp cùng đường, nhưng đi theo nàng đến nơi này, còn gắt gao nhìn nàng chằm chằm, cho dù nàng không muốn nghĩ xấu cho người khác, cũng đều cảm thấy có vấn đề.
Nàng chưa đi vào thành, xuyên qua đám người, quẹo vào một ngõ nhỏ yên tĩnh.
Hai người phía sau lập tức đuổi kịp, đi vào ngõ nhỏ, lại phát hiện trong ngõ nhỏ yên lặng không có một bóng người.
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, muốn quay lại đi tìm, vừa quay đầu lại liền thấy Bạch Vũ đứng ở đầu ngõ chờ bọn họ.
"Là ai sai các ngươi đi theo ta?" Bạch Vũ vòng tay, nhìn bọn họ.
Hai người lập tức phủ nhận: " Không phải chúng ta theo dõi người, chúng ta là người của Thần Điện phái tới điều tra tin tức của Ám Dạ Đế Quốc, trùng hợp gặp Công Chúa, nói vậy Công Chúa ở đây làm gì?"
Bạch Vũ chớp mắt một chút: "Cũng là đến điều tra tin tức."
Hai người trầm mặc. Đường đường là Tiểu Công Chúa của Sáng Thế Thần Điện cũng cần phải tự mình chạy tới điều tra tin tức của Ám Dạ Đế Quốc? Bọn họ tin thì mới có quỷ.
"Nếu các ngươi dám đến Ám Dạ Đế Quốc điều tra tin tức, nhất định là thực lực không tệ, tại sao cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua các ngươi." Bạch Vũ nghi ngờ nhìn bọn họ, biểu hiện trên mặt rõ ràng viết các ngươi dễ dàng bị lừa như vậy, xác định có thể có năng lực tìm được tin tức?
Hai người bị nhìn khiến mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận, trả lời quanh co: "Chúng ta là đệ tử bậc thấp, người không biết là rất bình thường."
"Tên gọi là gì?"
"Nhiên Thiên." "Quỷ Ảnh."
"Ừ, rất dễ nhớ. Nhưng ít nhất thám tử của Thiên Thánh Điện đều là đệ tử tinh anh, các ngươi không phải là người Thiên Thánh Điện phái tới đúng không, ta nhớ rõ hình như từng gặp qua các ngươi ở chỗ Ngọc tỷ tỷ. . . . . ." Mặt Bạch Vũ nhăn nhíu, không tin hai người này là thám tử, bọn họ càng giống như là người của Ngọc Ưu Liên phái tới theo dõi nàng hơn. Nhưng nàng không rõ vì sao Ngọc Ưu Liên muốn theo dõi nàng, nàng không muốn nghĩ xấu cho Ngọc tỷ tỷ.
Sắc mặt hai người bỗng chốc có chút trắng bệch, liên tục phủ nhận: "Không phải, chúng ta không biết Ngọc tiểu thư, chúng ta thật sự là đến điều tra tin tức của Ám Dạ Đế Quốc."
"Vậy các ngươi quay về đi, thực lực không cao, lại không có cách vào thành, còn điều tra cái gì." Bạch Vũ bỏ lại một câu, không quan tâm đến bọn họ.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Bạch Vũ dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy? Nhưng bọn họ không thể đi liền như vậy, mệnh lệnh của Ngọc tiểu thư giao không thành, bọn họ quay về sẽ không có cách nào để khai báo.
Bọn họ nhìn thấy Bạch Vũ bọc áo choàng, xen lẫn trong đội ngũ vào thành. Cũng lặng lẽ đội mũ trùm áo choàng lên, vụng về giả dạng một chút, đi theo phía sau đội ngũ.
Đội ngũ đi được một nửa, thủ vệ ở cửa thành đột nhiên chỉ vào hai người bọn họ: "Nhân số không đúng, hai người kia là ai? Là thuộc hạ của ngươi sao?"
Thủ lĩnh râu xồm của đội ngũ vừa nhìn thấy, tức giận lắc đầu: "Ta chưa từng thấy qua bọn họ!"
"Vậy mà lại có gian tế! Người đâu, mau bắt lấy bọn họ!" Thủ vệ nâng một tay lên, hai người sợ tới mức lập tức quay đầu bỏ chạy, trước cửa thành liền rối loạn.
Bạch Vũ ngoảnh mặt xem thường, sớm đã bảo bọn họ đi rồi, còn đi theo, đây không phải là đi tìm ૮ɦếƭ sao? Nàng thừa dịp hỗn loạn, mặc bộ y phục ẩn thân vào, đi vào cửa thành.
Sau khi vào thành, Bạch Vũ liền gấp rút muốn đi tìm Dạ Quân Mạc. Hỏi thăm một chút mới biết được Quân Vương tân nhiệm đến vực thẳm bế quan tu luyện , không ở trong thành, đợi đến đại lễ đăng cơ ngày đó, thiên tài sẽ xuất hiện.
Mà đại lễ đăng cơ tiến hành ở trong Bảo Điện trong vực thẳm đề phòng nghiêm ngặt, người tham gia đại lễ đăng cơ hôm đó phải cầm thiệp mời mới có thể đi vào.
Bạch Vũ sẽ không ngu xuẩn đến mức đi kiếm một cái thiệp mời, cho dù dùng thiệp mời trà trộn vào được, đến trên đại lễ cũng sẽ bị người nhận ra, đến lúc đó chắc chắn sẽ ra tay. Nàng tới đây là để gặp Dạ Quân Mạc, không phải đến để làm hỏng đại lễ đăng cơ của hắn.
Quang minh chính đại đi vào là không thể được, Bạch Vũ nhắm vào một cầm cơ tên là Lục Cầm. Chỗ ăn chơi, ca múa lớn nhất Thành Ám Dạ tên là U Hiên Các, sau Tửu Yến của đại lễ đăng cơ, toàn bộ các cô nương biểu diễn ca múa đều là người của U Hiên Các.
Lục Cầm đúng là cái tên đứng đầu bảng U Hiên Các, sẽ một mình khảy một bản cho Thánh Quân ở trên Tửu Yến.
U Hiên Các ngàn dặn vạn dặn nàng ta phải biểu hiện thật tốt. Phải biết rằng vị Thánh Quân này còn trẻ tuổi, một nữ nhân bên người cũng đều không có. Nếu nàng ta có thể được Thánh Quân nhìn trúng, có thể trở thành nữ nhân của Thánh Quân! Nói thẳng ra là U Hiên Các chuẩn bị đưa nàng ta cho Thánh Quân.
Lục Cầm cũng xoa xoa tay, cười quyến rũ động lòng người.
Bạch Vũ nghe được, vẻ mặt lờ mờ, cái gì gọi là trở thành nữ nhân của Thánh Quân? Là giống như nàng ở bên cạnh Dạ Quân Mạc, có thể ôm Dạ Quân Mạc, có thể hôn hắn sao? Vừa nghĩ tới bên cạnh Dạ Quân Mạc sẽ nhiều ra thêm một nữ nhân, ghen tuông trong lòng Bạch Vũ mọc ra lan tràn, tâm bị tắc nghẹn muốn ૮ɦếƭ.
Có một mình nàng không đủ, vì sao phải muốn có nhiều người?
Bạch Vũ càng nghĩ tâm càng tắc nghẹn, sau đó trước lúc đại lễ đăng cơ đã đánh Lục Cầm ngất xỉu, mặc y phục của nàng ta và đeo cái khăn che mặt vào, ôm cầm (đàn) trà trộn vào đại lễ.
Đại lễ trang nghiêm mà cung kính, tuyên cáo uy nghi và khí phách bễ nghễ thiên hạ của Thánh Quân vô cùng khéo léo, nhưng quá trình thật sự là rất dài dòng, Bạch Vũ chờ ở phía sau đến mức buồn ngủ, mới có người đẩy đẩy nàng: "Đến ngươi. Không được mang khăn che mặt, mau lấy xuống, đi vào."
Người tới tay chân luống cuống lấy cái khăn che mặt của nàng xuống, đẩy mạnh nàng vào bên trong Đại Điện.
Bạch Vũ choáng váng đi đến trung ương Đại Điện, liếc mắt một cái liền thấy được Dạ Quân Mạc ngồi ở phía trên vương tọa.
Dạ Quân Mạc mặc một thân vương bào màu đen, khí thế vương giả hiển lộ vô cùng rõ ràng, cả người tỏa ra uy nghiêm và lạnh lùng thâm trầm, sợi tóc màu đen không bị trói buộc phiêu dật ở phía sau, Ma Văn tà mị bên lông mày làm cho gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn càng tăng thêm một phần yêu nghiệt.
Hắn hạ mắt xuống, trong mắt là ánh sáng sóng nước mênh ௱ôЛƓ ςướק đoạt lòng người, không chút để ý nhấp một ngụm rượu, căn bản không có nâng mắt nhìn cầm cơ ở trung ương Đại Điện.
Bạch Vũ hoa mắt, ánh mắt hận không thể dính ở trên người Dạ Quân Mạc, rất soái! Hôm nay Dạ Quân Mạc đặc biệt soái!
Đợi cho nàng phục hồi tinh thần lại, nhìn đến cầm ở trước mắt mới nhớ tới nàng tới đây là để đánh đàn .
Nhưng nàng cũng không am hiểu đối với đánh đàn một chút nào, nàng suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới một khúc chúc mừng đơn giản, khó khăn đánh đàn.
Khúc này giống như nước chảy thanh thúy, vui vẻ, dùng để đàn cũng là hợp với tình huống, nhưng vấn đề là khúc đàn này lung tung, lộn xộn, tiết tấu không đúng, tại sao mỗi đoạn đều sai trên bảy, tám âm phù (nốt nhạc) thế này?
Mọi người trên Tửu Yến không nói gì nhìn về phía Bạch Vũ, nhất thời bị mỹ mạo của Bạch Vũ làm cho sợ ngây người, khúc cái gì, tất cả đều quăng đến chân trời.
Dạ Quân Mạc nhìn thấy Bạch Vũ đến đánh đàn, suýt nữa đánh nghiêng ly rượu bên cạnh, bàn tay dưới tay áo dài rất nhanh đã yên lặng, cố gắng vẫn duy trì bình tĩnh, trên mặt không lộ ra chút biểu hiện nào.
Đàn xong một khúc, mọi người vỗ tay bùm bùm, tâm bị mê muội, trầm trồ khen ngợi.
Một đại thúc râu ria xồm xoàng ngồi trên ghế ở vị trí bên trái, híp mắt nhìn Bạch Vũ: "Vị mỹ nhân này là người mới do U Hiên Các huấn luyện sao? Từ trước cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, nói vậy vẫn còn là một con chim non sao?"
Bạch Vũ chớp mắt một chút, chim non là có ý gì? Là nói nàng vẫn là tiểu hài tử sao?
"Đi xuống!" Bỗng nhiên Dạ Quân Mạc lớn tiếng mệnh lệnh, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng đen đến mức có thể nhỏ ra mực nước.
Khóe miệng của mọi người trực tiếp co rút, cô nương xinh đẹp như vậy Thánh Quân cũng không cần, đây là muốn kết hợp với tiết tấu sao?
Bạch Vũ lập tức ôm cầm, chạy nhanh như chớp. Dù sao vẫn có cảm giác đại thúc háo sắc kia không có ý tốt, vẫn là đi trước sẽ hay hơn, dù sao cũng đã gặp được Dạ Quân Mạc, dám chắc hắn sẽ đến tìm nàng, ừ. . . . . . hẳn là sẽ đến.
Bạch Vũ lo lắng suy nghĩ, một đôi bàn tay to ấm áp liền ôm eo nhỏ của nàng, một hơi thở nam tử quen thuộc mà hơi lạnh vây quanh nàng.
Bạch Vũ quay lại, ôm lấy thắt lưng rộng lớn của Dạ Quân Mạc, cánh môi không hề do dự dán lên môi mỏng lạnh như băng của hắn.
Trong lòng Dạ Quân Mạc khẽ động, lập tức chủ động, nụ hôn triền miên mà bá đạo.
Bạch Vũ gần như không thở nổi, tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, u oán làm nũng: "Ta nhớ chàng."
"Ừ."
"Chàng nhớ ta không?"
"Ừ."
"Ừ là có ý gì?" Bạch Vũ mất hứng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên trừng hắn.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc gợi lên một nụ cười không dễ dàng phát hiện, kéo tay Bạch Vũ: "Đi, nơi này không an toàn, đến tẩm cung của ta."
"Được." Bạch Vũ nhu thuận giống như một con mèo nhỏ, vô cùng dính người đi theo phía sau hắn.
Còn chưa đi được vài bước, vừa xoay người liền ᴆụng phải đại thúc háo sắc mắt híp kia.
"Ta nói vì sao Thánh Quân lại rời bữa tiệc nửa đường, thì ra là nhớ nhung mỹ nhân rồi. Thánh Quân cũng nhanh nóng nảy quá đi, ngay cả đợi đến lúc kết thúc Tửu Yến cũng không đợi được?" Đại thúc râu ria xồm xoàng híp mắt, cười vô cùng suồng sã, trên mặt tràn đầy cuồng vọng vênh mặt hất hàm sai khiến.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng: "Thì ra là Linh Vương, bổn quân làm cái gì, không cần ngươi phải quan tâm."
"Ha ha ha ——" Linh Vương cười to, mắt híp háo sắc bỗng nhiên phun ra sát ý lãnh khốc: "Vốn ta cũng không muốn quan tâm, nhưng có người nói cho ta biết, bộ dạng của nha đầu phía sau ngươi rất giống với Bạch Vũ của Sáng Thế Thần Điện."
"Bạch Vũ? Bạch Vũ là người có thể tùy tiện nhìn thấy sao? Mặc kệ là ai nói cho ngươi, chỉ sợ là đang lừa ngươi." Đáy mắt Dạ Quân Mạc hiện lên mũi nhọn, ánh mắt luôn tràn ngập lạnh như băng càng lạnh hơn, đáy mắt giống như kết tụ thành một tầng băng tuyết.
"Có phải gạt ta hay không, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao, Thánh Quân vẫn nên giao người ra đây đi." Linh Vương cười lạnh, khi nói chuyện không có nửa phần tôn kính.
Hơi thở trên thân Dạ Quân Mạc đột nhiên sắc bén như đao: "Nếu ta không giao thì sao?"
"Không giao?" Linh Vương âm nghiêm mặt uy ђเếק: "Ngươi chỉ là một tiểu tử đầu tóc ngắn vừa mới lên vương vị, tốt nhất thành thành thật thật nghe lời, chúng ta có thể làm cho ngươi trở thành Thánh Quân thì cũng có thể khiến cho ngươi ngã xuống được!"
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhếch môi, trong đôi mắt tà mị lạnh như băng là khinh thường.
Lúc này, bỗng nhiên Bạch Vũ cảm thấy cả người vô lực, cả người mềm nhũn tựa vào trên người Dạ Quân Mạc, buồn ngủ, chỉ nghe thấy Linh Vương cười to, mừng rỡ như điên.
"Ta đã sớm đốt Diệt Thần Hương ở đây, Ám Dạ Đế Quốc chúng ta nghiên cứu mấy đời mới chế tạo ra được độc dược chuyên môn nhằm vào huyết mạch của Sáng Thế Thần! Tuy rằng chỉ có thể kéo dài trong một thời gian ngắn, nhưng vậy là đủ rồi, cô nương này chính là Bạch Vũ!"
Bạch Vũ chỉ cảm thấy hai tay của Dạ Quân Mạc đang ôm nàng dùng sức nắm thật chặt, sau đó nàng liền ngủ, cái gì cũng không biết.
. . . . . .
Trí nhớ sau đó, Bạch Vũ không nhớ ra, nhưng những trí nhớ này cũng đủ làm cho nàng nhớ tới nàng quấn quýt với Dạ Quân Mạc như thế nào.
Ở trên lầu các của đỉnh Vô Danh, Bạch Vũ gằn từng tiếng nói chút hồi ức nhớ được đến đây, Dạ Quân Mạc thản nhiên nghe, sắc mặt lạnh nhạt, khóe miệng lại chứa một nụ cười cực nhạt.
"Về sau là chàng đã cứu ta sao?" Bạch Vũ làm tổ ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn: "Dám chắc là chàng không giao ta cho lão sắc quỷ kia, đúng không?"
Ngón tay thon dài của Dạ Quân Mạc cọ lên gò má của nàng: "Muốn biết không? Theo ta đi."