Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 6: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Bạch Vũ không có đủ tiền.
Phương pháp phối được thức ăn của Triệu hoán thú tăng lên 100% tư chất căn bản không nên xuất hiện ở Vân Vũ Thần Châu, đó là bí phương từ thời kỳ viễn cổ Sáng Thế Thần lưu truyền đến nay, cho dù ở trên Ngũ Hành đại lục cũng cực kỳ trân quý, xuất ra có thể khiến cho cả Vân Vũ Thần Châu nghiêng trời lệch đất!
Phối phương trân quý như thế đương nhiên nếu sử dụng những dược liệu tự nhiên không có khả năng tạo thành, loại thức ăn của Triệu hoán thú này tên là bánh ngọt Du Linh, nguyên liệu chủ yếu chính là Du Linh Thảo ngoài 3000 năm. Nếu Bạch Vũ trong tay không phải có Du Linh Thảo sư phụ đưa cho, nàng căn bản sẽ phải lo lắng việc làm ra bánh ngọt Du Linh.
Theo dự đoán thì niên kỷ phải cực cao, mặt khác nguyên liệu tự nhiên khác niên đại cũng không thể thấp, nếu không có cho vào cũng không hiệu quả.
Bạch Vũ cần hai loại dược liệu, Mật Hồng cùng Dung Nha Phấn đều ít nhất phải trên 500 năm mới được. Mật Hồng cùng Dung Nha Phấn là dược liệu cực kỳ thông thường, nhưng hơn 500 năm cũng cực kỳ trân quý, cộng vào cũng phải hết 120 vạn tinh thể thứ phẩm.



Sư phụ cho nàng tiền nhìn qua rất nhiều, nhưng nếu dùng để tu luyện thì chính là như muối bỏ biển.
Bạch Vũ há hốc mồm nhìn dược liệu trên quầy hàng, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nàng vì tiền mà gặp khó khăn. Thời điểm ở Bắc La Quận quốc, nàng đi theo sư phụ chữa bệnh cho người khác, hoàn toàn không lo thiếu tiền tiêu.
Chẳng lẽ hiện tại nàng cũng phải đi làm Y sư chữa bệnh cho người hay sao? Nàng một Y sư tuổi còn trẻ như vậy, chắc sẽ bị người ta xem như kẻ lừa đảo đi? Vẫn là làm Dược thiện sư bán đồ vật này nọ nhanh chóng kiếm tiền. 100 vạn tinh thể thứ phẩm, không phải 100 tảng đá, cũng chỉ có thể bán cái gì đó mà nàng luyện ra mới có thể nhanh kiếm tiền được.
Nàng càng nghĩ, theo trong trí nhớ tìm ra một loại Linh tửu có thể ngưng tụ linh lực, tên rất êm tai, gọi là Phi Hồng Chi Nguyệt. Nguyên liệu không quý, hiệu quả còn phi thường tốt, khẳng định có thể bán với giá tốt.
Bạch Vũ đem toàn bộ 10 khối tinh thể đổi thành tinh thể thứ phẩm, mua 10 linh quả trăm năm có thể khôi phục linh khí, còn có dược liệu 300 năm giàu linh khí, mất gần nửa ngày, cũng mua được dược liệu chế tác 5 phần Phi Hồng Chi Nguyệt.


Thời điểm từ trong Công hội Triệu hoán đi ra, Bạch Vũ kỳ thật đã trở thành một kẻ nghèo hàn.
Bạch Vũ buồn bực cất túi tiền trống trơn trở lại cổng thành lâu, môt người dẫn đầu nghênh đón nàng, an bài nàng vào ở trong một Thạch phòng ở trong thành, Thạch phòng không lớn, nhưng ghế dựa, cái bàn, giường..... toàn bộ gia cụ nên có đều có, đồ ăn cũng là cung cấp cho mỗi người, còn hơn lều trại bên ngoài, quả thực có thể coi như thiên đường.
Người dẫn đầu trả sinh hoạt phí tháng này cho nàng, 500 tinh thể thứ phẩm cùng một phần thức ăn cho Triệu hoán thú cực kỳ bình thường, mặt khác còn có một ít trang sức.
"Trang sức này là Hoằng thiếu gia tặng cho ngươi, người nói nếu ngươi thích loại nào, người lần sau sẽ tặng tiếp cho ngươi."
"Hắn vì cái gì lại đưa trang sức cho ta?" Bạch Vũ khó hiểu.
"Cái này..... ta cũng không rõ lắm." Người dẫn đầu trong lòng vì Sa Hoằng mà rơi lệ một phen, tâm tư đã được biểu đạt rõ ràng như vậy, cô nương người ta vẫn là không hiểu.
Có thể lấy đi bán không? Bạch Vũ nhìn thấy chỉ biết là trang sức rất đắt tiền, nghĩ muốn nói Sa Hoằng: Lần sau có thể trực tiếp tặng tiền cho ta hay không, ta cho ngươi mắc nợ, ta gần đây thật sự thực, thiếu, tiền!
Thu thập Thạch phòng ổn thỏa, Bạch Vũ đi vào một gian phòng bếp nhỏ trong thành lâu, đem chính mình nhốt lại bên trong, tìm chút bình gốm cùng rượu đế, thử chế tác Linh tửu.
Hạ Lâu Trinh nghe nói Bạch Vũ một lời chào hỏi cũng không có liền chiếm phòng bếp nhỏ, đầy một bụng hỏa cũng không dám đi quản Bạch Vũ, chỉ có thể âm thầm nguyền rủa trong lòng: "Cho ngươi kiêu ngạo vài ngày, chờ Hoàn tỷ trở lại, ta sẽ nhìn thật tốt!"
Nàng đang buồn bực suy nghĩ, phòng bếp bên kia đột nhiên phát ra một thanh âm bạo liệt.


Bạch Vũ người đầy rượu, những mảnh gốm sứ nhỏ vung vãi đầy đất trong phòng bếp. chung quanh là một đống hỗn độn.
Bạch Vũ lần đầu tiên nếm thử thất bại, một cái bình gốm giống như thùng thuốc nổ nổ tan tành, nếu không có tiểu Thanh đến giúp nàng che chắn, nàng hiện tại nói không chừng đã bị thêu hoa lên mặt.
"Ta chỉ đem linh khí rót vào, như thế nào lại nổ mạnh?" Bạch Vũ nghĩ không rõ.
Tiểu Thanh cho nàng một ánh mắt khinh thường: "Chiêm cђเếק -----"
"Ngươi nói là không thể thả linh khí vào? Nhưng Linh tửu cần phải dung nhập với linh khí mới có hiệu quả."
"Chiêm cђเếק -----"
"Ngươi nói ta ngốc?" Bạch Vũ khóe miệng kéo lên, nàng lớn như vậy, lần đầu tiên bị một con điểu ghét bỏ: "Được rồi, ngươi thông minh, ngươi nói phải làm như thế nào?"
Tiểu Thanh giống như dạy đệ tử, phất lông chim diễu võ giương oai trước mặt Bạch Vũ, líu ríu nói một hồi lâu.
Bạch Vũ nghe hiểu, chế tác Linh tửu không thể trực tiếp sử dụng linh khí, phải dùng linh lực, 1/10 giọt linh lực cũng đủ chế tác ra một ly Linh tửu.
Nhưng mà linh lực vừa ly khai linh mạch sẽ lập tức hóa thành linh khí, căn bản không thể lấy ra, cũng chỉ có thể đi mua bình linh lực mà người khác bán ra.

Bình linh lực là loại có thể thu thập linh khí, tụ lại thành linh lực vào trong cái chai, chỉ có thể sử dụng một lần.
Bình thường lúc gặp một lượng lớn linh khí tản ra ngoài, tỷ như Triệu hoán sư bị tử vong, trọng bảo xuất thế, lúc linh khí hội tụ, một ít người sẽ nhân cơ hội dùng bình linh lực thu thập linh khí, lấy ra đem bán.
Nếu không muốn mua có thể sử dụng linh lực của chính mình. Không gian chứa đựng linh khí rất trân quý, chỉ có Vương của các quốc gia cùng nhân vật cấp cao trong Vô Trần Cung mới có, cho dù có tiền cũng không mua được.
Bạch Vũ sau khi biết được lại nén giận buồn bực với tiểu Thanh: "Ngươi sao lại không nói sớm?"
Tiểu Thanh trừng mắt, ngươi cũng không hỏi sớm mà.
Trong tay không có linh lực, Linh tửu đương nhiên không có cách nào chế tác được, Bạch Vũ đành phải kết thúc công việc trở về nghỉ ngơi, chờ ngày mai đi mua một cái bình linh lực rẻ tiền rồi nói sau.
Ban đêm, Bạch Vũ cuộn mình ở bên trong ổ chăn ấm áp mơ màng ngủ. Bỗng một cái bóng đen thoáng qua trước mắt, Bạch Vũ giật mình, tỉnh táo lại.
Bên cạnh bàn, một nam tử tuấn mỹ vô song lẳng lặng ngồi, dáng người cao ngất tao nhã dựa vào bàn đá, khuôn mặt tuấn dật lạnh như băng không có biểu tình, dưới ánh trăng màu bạc tái nhợt mà hư ảo, khiến kẻ khác đáy lòng phát lạnh, giống như thần tiên trừ trên trời rơi xuống nhân gian, hoàn mỹ đến mức không giống thật.
Bạch Vũ sau khi nhận ra Dạ Quân Mạc, nhất thời vui vẻ: "Ngươi vào bằng cách nào? Ta nhớ rõ đã khóa cửa rồi mà."
Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua cánh cửa đã vỡ thành mảnh vụn, thản nhiên nói: "Ta đập cửa vào."


"Khi nào thì?"
"Thời điểm lần trước gặp nàng."
Ngươi lần trước chỉ nói qua sẽ đến tìm ta chữa bệnh? Kia gọi là đập cửa mà vào? Hơn nửa đêm ngay cả cửa cũng không gõ lao thẳng vào phòng ta, ngươi xem bệnh đều có thói quen như vậy sao?
Bạch Vũ không nói gì liếc mắt một cái: "Xoay người sang chỗ khác, ta cần phải mặc quần áo."
Dạ Quân Mạc động cũng không động một chút, đôi mắt màu ngọc không chuyển nhìn Bạch Vũ: "Nàng lần trước đã nhìn qua ta."
"Dạ, Quân, Mạc!" Ta lần trước không cẩn thận đem ngươi xem hết, ngươi phải xem ngược lại? Ngươi xác định mình không phải sắc lang đó chứ? Bạch Vũ tức giận cầm gối đầu ném qua.
Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng tiếp được gối đầu, đặt ở một bên, đôi mắt anh tuấn lạnh như băng nhìn bộ dạng nàng tức giận, khóe miệng không đổi xẹt qua một tia ý cười.
Bạch Vũ thấy Dạ Quân Mạc không chịu quay lại, dứt khoát đem chính mình khóa lại trong chăn, đánh ૮ɦếƭ cũng không dậy.
Dạ Quân Mạc cũng không sốt ruột, nhưng lại đứng lại chậm rãi hướng bên giường đi đến.
Bạch Vũ thấy Dạ Quân Mạc càng ngày càng gần, nóng nảy, nhanh chóng lấy áo khoác mặc lung tung vào, Dạ Quân Mạc đến ngay trước mặt, nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì nàng không có thói quen ngủ lỏa thể.


"Nếu là tới xem bệnh, đến bắt mạch đi." Bạch Vũ mặt đen nghiêm lại, cơ hồ là cắn răng nói ra.
Dạ Quân Mạc đứng trước mặt nàng, bàn tay thon dài trắng bóng giơ lên, trìu mến xoa xoa đầu nàng.
Bạch Vũ không vui chụp lấy tay Dạ Quân Mạc, ngẩng đầu lên cao trừng hắn, lại phát hiện ra nàng rất thấp, kiễng chân mới đến trước иgự¢ Dạ Quân Mạc. Nàng đã 16 tuổi, không biết còn có thể cao lên một chút không.
Dạ Quân Mạc khóe miệng mỉm cười, cầm tay trái của Bạch Vũ.
"Làm gì?" Bạch Vũ muốn bỏ ra, Dạ Quân Mạc đạm mạc lên tiếng: "Đừng nhúc nhích."
Ngữ khí lạnh nhạt vô cùng bá đạo, tràn ngập uy thế không thể làm trái, một cỗ cảm giác áp bách vô hình khuếch tán ra.
Đáy lòng Bạch Vũ không tự chủ được rùng mình một cái, không dám lộn xộn nữa, tùy ý để Dạ Quân Mạc kéo tay.
Dạ Quân Mạc nắm bàn tay nàng trắng nõn mềm mại không xương, thật giống như đang cầm một kiện tuyệt thế trân bảo, cẩn thận lấy ra một cái nhẫn màu trắng.
Đây là một cái nhẫn màu trắng thuần, tạo hình lông chim nhỏ này là dùng bạch kim sang quý cùng bảo thạch nhỏ vụn tạo ra, chế tác phi thường tinh xảo, tinh xảo đến mỗi một sợi lông đều có thể phân biệt được rõ ràng, nếu Bạch Vũ cẩn thận nhìn một chút, sẽ phát hiện không nhiều không ít tổng cộng có 100 sợi lông chim, mỗi sợi lông chim đều lóe ra ánh sáng màu ngọc.
Dạ Quân Mạc chậm rãi đem nhẫn đeo vào ngón áp út ở tay trái của Bạch Vũ, con ngươi đen như bảo thạch chớp động còn có hào quang chân thật.
Hắn từng đi theo Bạch Vũ đi đến một đại lục ngoài vòng giáo hóa không thể tu luyện, tuy rằng khồng thể tìm được Bạch Vũ, lại ở nơi đó ngây người hai năm. Đại lục kia con người không thể tu luyện, bọn họ nghiên cứu khoa học kỹ thuật, chế tạo ra phi cơ, ô tô, máy tính cùng rất nhiều thứ cổ quái ngạc nhiên gì đó.
Người ở nơi đó thời điểm thành thân sẽ mặc áo cưới, sẽ ở trong hôn lễ, đem nhẫn mang vào ngón áp út cho người mình yêu.
Nếu Bạch Vũ có thể nhớ lại trí nhớ vạn năm trước, nàng sẽ biết Dạ Quân Mạc đang làm cái gì.
Vạn năm trước ta đem cái nhẫn này tặng cho nàng, nàng đã đánh mất nó, cũng đánh mất ta. Hôm nay ta dùng nó đem nàng giữ lại, lần này tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm thương tổn nàng nữa, tuyệt đối không hề buông tay nàng ra, nàng vĩnh viễn là của ta! Dạ Quân Mạc giống như đang cử hành một nghi tức thần thánh quan trọng, trịnh trọng đeo nhẫn cho Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhìn vào ánh mắt Dạ Quân Mạc, con ngươi đen thâm thúy giống như lốc xoáy làm cho nàng không tự chủ được hãm sâu vào.
Bàn tay trắng nõn được một cỗ ấm áp gắt gao bao vây, trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm đến nóng rực. Tâm tư bình tĩnh của Bạch Vũ hiện lên một tia rung động, tim đập gia tốc.
"Đây là cái gì?"
"Nhẫn Bách Vũ."
"Rất giống tên của ta. Vì cái gì đột nhiên tặng nhẫn cho ta?" Bạch Vũ khó hiểu. Sa Hoằng hôm nay mới tặng quà cho nàng, có thể nào gần đây đang lưu hành tặng trang sức sao?
"Thù lao chữa bệnh." Dạ Quân Mạc thản nhiên trả lời.
Bạch Vũ nâng mi, còn chưa chữa khỏi đã trả thù lao, ngươi không sợ ta cầm đồ bỏ chạy hay sao? Nhẫn này vừa nhìn cũng rất quý: "Nếu ta trị không hết thì làm sao bây giờ?"
"Trả ta."
"....."
Trị không hết liền đem thù lao trả về là chuyện bình thường, Bạch Vũ cư nhiên cũng không nói gì.
Nàng cùng Dạ Quân Mạc ngồi lại bên cạnh bàn, bắt đầu bắt mạch.
Lần trước Dạ Quân Mạc mất máu quá nhiều, Bạch Vũ chủ yếu chỉ giúp hắn nghĩ biện pháp chữa khỏi miệng vết thương, đối với nội thương của hắn cũng không chú ý nhiều lắm, lần này Bạch Vũ bắt mạch liền cẩn thận hơn. Bắt mạch càng cẩn thận, mày Bạch Vũ cau lại càng chặt.
Qua một hồi lâu, Bạch Vũ bắt mạch xong, ngay cả khuôn mặt cũng biến thành màu đen.
Nội thương của Dạ Quân Mạc so với hiểu biết của nàng còn nghiêm trọng hơn nhiều, hai cỗ linh khí tranh đấu đem thân thể hắn xem như chiến trường, hắn không lúc nào là không thừa nhận thống khổ khi thân thể bị giày xéo.
Trong đó có một cỗ là thuộc loại bản thân hắn tự có, một cỗ khác cũng giống như là do hắn sinh ra đã có, cùng thân thể của hắn không hợp nhau, nhưng cỗ lực lượng này thế nhưng đồng dạng đều do tự thân hắn sinh ra, hơn nữa còn duy trì sinh mệnh của hắn.
Bạch Vũ thật sự không rõ đây là có chuyện gì.
"Ta có thể đổi ý không?" Bạch Vũ buồn rầu hỏi. Hai cỗ lực lượng này mất đi cái nào cũng khiến cho Dạ Quân Mạc ૮ɦếƭ ngay lập tức,cái nào cũng không thể khống chế được, cho dù có nghĩ ra biện pháp khống chế được, thân thể hắn sớm hay muộn cũng không chịu nổi giày xéo như vậy.
Bạch Vũ thật sự không thể tưởng tượng được nếu không có biện pháp trị liệu.
"Không được. Đã thu đồ của ta, phải giúp ta chữa khỏi mới thôi." Dạ Quân Mạc cự tuyệt.
"Để ta đi tìm sư phụ giúp ngươi thử xem."
Dạ Quân Mạc ánh mắt không hơn giận: "Không cần, chỉ có nàng mới có thể trị tốt cho ta."
Nhưng là ta trị không được! Bạch Vũ muốn phát điên: "Ngươi làm sao có thể nhận định ta có thể trị tốt cho ngươi?"
Bởi vì thương thế này là nàng lưu cho ta! Vạn năm trước thời điểm nàng cứu sống ta, cũng không nghĩ tới sẽ để lại nhiều đau đớn cho ta phải không? Dạ Quân Mạc trầm mặc nhìn chăm chú vào Bạch Vũ, dung nhan của nàng lộ ra phấn hồng tự nhiên, bóng dáng đơn bạc mảnh khảnh đứng dưới ánh trăng, làm cho hắn không tự giác muốn tới gần, muốn đem nàng bảo hộ trong иgự¢.
"Ta đem đồ trả lại cho ngươi được chưa?" Bạch Vũ đợi thật lâu không thấy Dạ Quân Mạc trả lời, bất đắc dĩ gỡ ra nhẫn Bách Vũ, lại phát hiện nhẫn không gỡ được. Từng sợi linh khí quanh quẩn trong nhẫn, nàng rõ ràng thấy được trong nhẫn có một không gian trữ vật trống trải.
Bạch Vũ chấn động: "Nhẫn này không phải là linh khí không gian trữ vật sao?"
"Đúng, đã nhận chủ rồi." Cho nên nàng gỡ ra không được, ngoan ngoãn chữa bệnh cho ta, ngoan ngoãn ở lại bên ta.
"Cái này bao nhiều tiền?" Ngọn lửa nhỏ trong lòng Bạch Vũ lạch tạch bốc lên.
Dạ Quân Mạc này kiếm hơi hơi nâng lên một chút: "Đây là vật báu vô giá, nàng nếu muốn bồi thường cho ta, 5000 vạn tinh thể."
5000 vạn tinh thể tương đương với 5000 triệu tinh thể thứ phẩm a! Còn không bằng ngươi nói vật báu vô giá, con số này làm cho ta cảm giác càng quý hơn! Bạch Vũ cơ hồ muốn hộc máu: "Cho nên ta chỉ có thể giúp ngươi chữa bệnh trả nợ, cho đến khi đem ngươi chữa khỏi?" Kia chẳng phải cả đời này ta đều không thoát khỏi ngươi được?
"Nàng nếu thật sự trị không hết, còn có một biện pháp."
"Cái gì?"
"Bán mình cho ta."
"Dạ, Quân, Mạc! Ngươi đi ૮ɦếƭ đi!"
Tìm Y sư chữa bệnh không phải giống như cầu Bồ Tát sao? Chưa thấy qua người bệnh nào đối với Y sư còn lừa gạt hãm hại! Bạch Vũ rốt cục phản ứng lại, từ một khắc Dạ Quân Mạc mang cái nhẫn kia cho nàng, nàng liền rơi vào trong vòng bị hãm hại, vẫn là hố to vực sâu vạn trượng, có muốn đi cũng không được.
"Ta cứ cách 5 ngày sẽ đến tìm nàng một lần." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt tự nhiên, hoàn toàn xem nhẹ sự tức giận của Bạch Vũ.
Bạch Vũ trở mặt xem thường, bệnh của người cho dù có hơn nửa năm lại đến cũng nhất định sẽ không có cái gì tiến triển, thật sự không cần thiết phải chăm chỉ tới như vậy.
"Bảo vệ tốt chính mình." Dạ Quân Mạc làm bộ không thấy Bạch Vũ xem thường, thản nhiên bỏ lại một câu, bóng dáng cao ngất thon dài liền từ trong phòng biến mất, chỉ để lại ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ.
Cửa được Dạ Quân Mạc đóng lại một lần nữa, Bạch Vũ phát hiện cửa đã được thay đổi, mang theo linh khí phong ấn, Triệu hoán sư cũng đừng nghĩ có thể tùy tiện xông vào.
Một chút khó chịu trong lòng nàng đột nhiên biến mất, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp vui vẻ. Kỳ thật, hắn vẫn rất tốt.
Bạch Vũ nằm quay người trên giường tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng mơ một giấc mộng.
Trong mộng, nàng mặc váy xa tanh mỏng mềm mại đẹp đẽ quý giá, một cái xích đu bên trong hoa viên thật lớn nhẹ nhàng lay động, làn váy phiêu dật sau người bay bay, giống như hồ điệp nhảy múa.
"Công chúa, ngày còn rất dài, chơi một lát rồi trở về được không?" Một nữ tử mặc quần áo hoa lệ đứng phía sau, khuôn mặt dịu dàng, giống như mẫu thân ôn nhu nhỏ nhẹ nhắc nhở nàng.
"Ta còn muốn chơi một lúc nữa." Bạch Vũ không vui mở miệng, con ngươi đáng yêu xinh đẹp nhấp nháy, lông mi dày mịn như nhung, giống như 乃úp bê tinh xảo chớp động.
Xa xa, đột nhiên một bóng người giống như sao băng xẹt qua, hướng phương hướng hoa viên rơi xuống.
Bạch Vũ hoảng sợ, nghĩ đến chính mình hoa mắt: "Cô cô, ngươi có nhìn thấy cái gì rơi xuống không?"
"Đồ vật? Cái gì vậy?" Cô cô mạc danh kỳ diệu.
"Nga, không có gì. Ngươi nếu có việc cứ đi trước đi, ta một lát nữa sẽ về." Bạch Vũ hàm hồ che dấu.
"Vậy được rồi, người nhớ rõ phải trở về sớm một chút." Cô cô lại dặn dò một câu mới rời đi.
Cô cô vừa đi, Bạch Vũ lập tức chạy về hướng bóng người rơi xuống, ở phía góc Tây Bắc của hoa viên, phía sau ngọn núi Sáng Thế Thần Điện.
Ở nơi này, Bạch Vũ quả nhiên nhặt được một thiếu niên tuấn mỹ, đúng là Dạ Quân Mạc! Dung nhan yêu nghiệt của hắn hơi trắng bệch, hai tròng mắt nhắm chặt, ngũ quan thâm thúy, hai bên chân mày còn có một hoa văn ma quái yêu dị, tôn quý, tao nhã, tuấn dật xuất trần, phong hoa tuyệt đại, tựa hồ tất cả từ ngữ tốt đẹp đều có thể hình dung trên người của hắn.
Bạch Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như vậy, hít một ngụm khí: "Nguyên lai còn có người có bộ dáng tốt như vậy, so với Thượng Quan Vân Trần ca ca còn đẹp hơn!"
Dạ Quân Mạc trên người vết máu loang lổ, còn có không ít ngoại thương, bề ngoài giống như bị linh lực phong ấn.
"Đây là đánh nhau sao? Uy, tỉnh tỉnh, ngươi sao lại chạy đến hoa viên?" Bạch Vũ lấy tay chọt vào mũi Dạ Quân Mạc, dùng sức đẩy đẩy.
Dạ Quân Mạc nhíu đầu mày, hôn mê bất tỉnh.
Bạch Vũ nhìn bốn phía, ngọn núi này nàng thường xuyên đến chơi, phi thường quen thuộc, trên núi có rất nhiều cây cỏ che phủ hang động.
Bạch Vũ tìm một cái hang ổ gấu chó dùng để ngủ đông kéo hắn đi vào, rất xa trông thấy có vài người đang hướng bên này đi tới, đi đầu chính là một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, đôi mắt xinh đẹp sắc bén, cả người giống như một thanh bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người.
Bạch Vũ lập tức đi ra sơn động nghênh đón, dùng thân thể ngăn trở tầm mắt bọn họ: "Thượng Quan Vân Trần ca ca, huynh sao lại rảnh rỗi đến đi dạo ở hoa viên?"
Thượng Quan Vân Trần mỉm cười, trong tươi cười lộ ra ngạo nghễ, tự cao tự đại: "Bạch Vũ, huynh là Đường chủ của Thần điện, nào có thời gian rảnh đi dạo ở hoa viên? Là do có thích khách của Ám Dạ Đế Quốc xông vào, ta mới đi điều tra. Muội có phát hiện ra người nào khả nghi không?"
"Người khả nghi?" Bạch Vũ nghiêng đầu, con mắt sáng ngời vòng vo một chút: "Không có, muội cảm thấy huynh nên đến phụ cận Thần điện tìm thử đi."
"Nói cũng đúng." Thượng Quan Vân Trần trầm ngâm một hồi, mang theo người ly khai.
Bạch Vũ trở lại trong sơn động, Dạ Quân Mạc đã tỉnh lại, nhưng lại giãy dụa muốn đứng dậy.
Bạch Vũ một tay đè hắn lại: "Đừng nhúc nhích, ngươi bị thương."
Dạ Quân Mạc nâng mắt, một đôi con ngươi tuyệt sắc lạnh như băng nhìn nàng, con ngươi đen tinh khiết giống như hắc bảo thạch độc nhất vô nhị, lóe ra quang mang lạnh lùng nghiêm nghị như đao, Bạch Vũ vừa thấy liền thích.
"Ánh mắt của ngươi thật khá!" Bạch Vũ tiến đến trước mặt hắn, cả người cơ hồ nằm bò lên người hắn.
Dạ Quân Mạc tựa vào vách tường, bị Bạch Vũ ép tới không thể động đậy, mâu quang lãnh liệt như băng đao Tam cửu thiên nhìn Bạch Vũ gần trong gang tấc: "Ngươi muốn thế nào?"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!