Ngay từ lúc Bạch Vũ triệu hoán được Trảm Nguyệt Hắc Miêu thì đã suy nghĩ đến linh thuật chữa trị, hệ Mộc, nếu như mấu máu vì linh thuật công kích hay phòng ngự, vậy thì quá ngốc. Tốt nhất là nên học linh thuật chữa trị hoặc là linh thuật hồi phục.
Linh thuật chữa trị có thể trị liệu vết thương trong nháy mắt, hồi phục phần lớn sức chịu đựng, linh thuật hồi phục có thể kéo dài sức chịu đựng để hồi phục, nhưng tương đối chậm chạp.
Hai loại linh thuật, Bạch Vũ càng hy vọng cho Trảm Nguyệt học tập linh thuật chữa trị, linh thuật hồi phục quá chậm. Linh thuật chữa trị có thể bổ sung lại sức chịu đựng trong nháy mắt, để cho Triệu Hoán Thú cải tử hồi sinh.
Bạch Vũ thích nhất là linh thuật hệ Mộc có tên là Khô Mộc Phùng Xuân, là một loại linh thuật Sáng Thế cực kỳ hiếm thấy, học tập linh thuật có thể bổ sung mười phần trăm sức chịu đựng trong nháy mắt, tu luyện đến đỉnh cấp có thể một mạch khôi phục 0.8 sức chịu đựng!
Đến lúc đó, Trảm Nguyệt không ૮ɦếƭ, những Triệu Hoán Thú khác của nàng muốn ૮ɦếƭ cũng không dễ dàng như vậy.
Trên tay Bạch Vũ đã chuẩn bị Thường Thanh Đằng để tu luyện Khô Mộc Phùng Xuân, linh lực ngưng tụ trong linh mạch cũng có hơn ba trăm giọt, vậy là đủ rồi.
Nàng đang suy nghĩ, liền thấy Ám Lân chậm rãi đi qua trước cửa phòng nàng đến chỗ thư phòng của Dạ Quân Mạc, Bạch Vũ lập tức gọi hắn lại: "Ám Lân, chờ một chút."
Ám Lân dừng bước lại, cười nhạt một tiếng: "Bạch Vũ tiểu thư có chuyện gì sao?"
"Ngươi đã đồng ý chuyện của ta, nên thực hiện đi chứ?"
Môi mỏng đỏ sẫm của Ám Lân vẽ ra một đường cong: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mất chuyện này. Thế nào, đã qua mấy tháng, ngươi vẫn còn muốn biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Dĩ nhiên! Chẳng lẽ ngươi dùng chuyện này chỉ để cho ta đến Vực Thanh Linh, thật ra thì ngươi hoàn toàn không biết?" Bây giờ, Bạch Vũ vô cùng muốn biết chuyện năm đó, bản thân nàng cũng đã là người của Dạ Quân Mạc, trí nhớ lại vẫn chưa khôi phục. Dạ Quân Mạc biết rất nhiều chuyện nàng không biết, dù sao vẫn cảm thấy không công bằng.
"Dĩ nhiên là ta biết, nhưng ta lo sau khi ta nói xong, sẽ bị Thánh Quân diệt khẩu!" Ám Lân trịnh trọng, mặt khó xử.
Bạch Vũ âm thầm trừng mắt: "Chúng ta cũng đã nói xong, chuyện ngươi muốn ta làm thì ta cũng đã làm được, bây giờ ngươi muốn đổi ý sao? Cùng lắm thì ta đồng ý với ngươi không nói chuyện này với Dạ Quân Mạc."
"Bạch Vũ tiểu thư có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Lúc này, Ám Lân mới đi theo Bạch Vũ vào trong gian phòng, nhàn nhạt mở miệng giống như đang kể chuyện xưa: "Sau khi ngươi bất tỉnh, Dạ Quân Mạc đã ɢɨết ૮ɦếƭ Linh Vương."
"ɢɨết? Sao có thể? Làm sao chàng ấy có thể nói rõ ràng được?" Bạch Vũ lập tức bị giật mình, nàng nhớ lúc ấy Dạ Quân Mạc mới vừa lên ngôi, Linh Vương đó nói chuyện hùng hổ dọa người, hoàn toàn không để Dạ Quân Mạc vào trong mắt, hiển nhiên địa vị của Dạ Quân Mạc cũng không vững chắc như mặt ngoài.
"Thánh Quân không nói rõ ràng." Ám Lân nhấp một miếng nước trà, đôi mắt thâm trầm.
Lúc ấy, hoàn toàn không phải địa vị của Dạ Quân Mạc không yên, mà là hoàn toàn chưa được cầm quyền, chỉ là bị Linh Vương và cữu cữu Dạ Vương của người đẩy ra làm con rối. Cho nên mới lựa chọn người, là bởi vì chỉ có người mới có thiên phú bốn hệ, có năng lực thừa kế linh lực mà Ám Dạ Đế Vương để lại.
Cũng bởi vì như thế, Dạ Quân Mạc chưa tới hai mươi tuổi đã trở thành Triệu Hoán Đại Đế, dễ dàng ɢɨết ૮ɦếƭ Linh Vương.
Nhưng Linh Vương không thèm đặt một con rối như Dạ Quân Mạc vào mắt, đối với ông ta, Dạ Quân Mạc chỉ là một bao cát dùng để hả giận, hoàn toàn không nghĩ tới Dạ Quân Mạc lại dám ɢɨết ૮ɦếƭ ông ta!
Trước kia, ông ta đánh Dạ Quân Mạc thương tích khắp người, đến mức hấp hối, Dạ Quân Mạc cũng không dám đánh trả lại, ông ta theo thói quen cảm thấy Dạ Quân Mạc hoàn toàn không dám ra tay với ông ta.
Nhưng lần này Dạ Quân Mạc lại ra tay không một chút do dự, một chiêu mất mạng!
Dạ Quân Mạc ɢɨết ૮ɦếƭ Linh Vương, lập tức ôm Bạch Vũ ngủ mê man trở lại tẩm cung, tìm Ám Lân...
Hắn phân phó Ám Lân giấu kỹ Bạch Vũ, coi chừng nàng cho tốt, cho đến khi nàng tỉnh lại.
Ám Lân lại không nhận: "Người đã làm gì?"
"Ta ɢɨết Linh Vương."
Ám Lân lại không hề giật mình: "Ông ta sớm đáng ૮ɦếƭ, nhưng người đừng nói với ta, người chỉ tạm thời nảy ra ý định ɢɨết ૮ɦếƭ ông ta, không che dấu gì hết."
"Chỉ là tạm thời nảy ra ý định." Dạ Quân Mạc bình tĩnh nói: "Bây giờ, cữu cữu của ta cũng đã phát hiện."
"..."
"Chăm sóc nàng cho tốt, nếu như ta không trở lại, đưa nàng rời đi." Dạ Quân Mạc mở mật thất tẩm cung ra, đẩy cả Bạch Vũ và Ám Lân vào.
"Chẳng lẽ người vì một nữ nhân như vậy mà ɢɨết Linh Vương sao?" Ám Lân muốn gọi Dạ Quân Mạc lại, nhưng cửa mật thất cũng đã đóng lại.
Dạ Quân Mạc đi ra khỏi tẩm cung, liền nhìn thấy sắc mặt cữu cữu Dạ Vương lạnh băng đứng ở bên ngoài, phía sau là hơn mười đệ tử quan trọng của Dạ gia, đều không vui nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc.
"Đi theo ta đến Từ Đường!" Dạ Vương hung dữ bỏ lại một câu, xoay người rời đi.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc không thay đổi, yên lặng theo sau Dạ Vương đi đến Từ Đường.
Từ Đường Vương Thất Dạ gia rất lớn, cũng không âm u, nền gạch lạnh băng, bóng loáng, đá cẩm thạch tối đen như mực, ngay cả mấy hàng linh vị được cung phụng ở trên đài cao cũng khiến cho lòng người phát lạnh, khắp nơi đều tỏa ra lạnh lẽo thấu xương.
"Quỳ xuống." Dạ Vương lạnh lùng nói.
Dạ Quân Mạc nhấc vạt áo lên, giống như thường ngày quỳ gối trên mặt đất lạnh thấu xương, thả vạt áo xuống.
"Thấy linh vị phía trên không? Phụ mẫu của ngươi, trưởng bối của ngươi, tất cả đều ở phía trên! Ngươi đã đến bao nhiêu lần? Tại sao lại khiến cho ta thất vọng? Ta vốn nghĩ rằng ngươi có chí nguyện của Quân Vương, sẽ thừa kế Ám Dạ Đế Quốc, nhưng ngươi đã làm gì? Cánh cứng rắn rồi, lại dám ɢɨết Linh Vương?" Dạ Vương nhấc tay vung cái roi thô nhám, xù xì lên hung hăng quất vào trên người Dạ Quân Mạc.
Bạch Vũ rất vất vả mới giúp chữa xong tất cả những vết thương cũ sau lưng hắn, bây giờ lại xuất hiện thêm một vết thương thật sâu.
"Nói, tại sao ngươi ɢɨết ông ta?"
Dạ Quân Mạc yên lặng.
Dạ Vương tức giận vung một roi: "Ngươi cho rằng ngươi không nói ta cũng không biết sao? Bởi vì nữ tử kia! Trước khi Linh Vương ૮ɦếƭ đã truyền âm cho ta, nói ông ta phát hiện ra công chúa của Sáng Thế Thần Điện, nhưng khi ta đến nơi thì ông ta đã ૮ɦếƭ!"
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc không sợ sóng lớn, bình tĩnh giống nghe không hiểu Dạ Vương đang nói cái gì.
Bình tĩnh như vậy lại khiến cho Dạ Vương càng thêm nổi nóng, roi da chứa linh khí bất chấp quất vào trên người Dạ Quân Mạc, mỗi một roi đều gần như muốn chém hắn thành hai khúc: "Nói, Bạch Vũ ở đâu? Ngươi thân là Quân Vương của Ám Dạ Đế Quốc, lại bảo vệ Bạch Vũ, ngươi quả thật là tên khốn! Ngươi ૮ɦếƭ cũng có lỗi với phụ mẫu ngươi! Nói mau! Nàng ta ở đâu?"
Một dòng máu từ khóe miệng Dạ Quân Mạc chảy xuống, mất máu quá nhiều khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn bắt đầu trắng bệch, thân thể lảo đảo muốn ngã, gắt gao chống đỡ để không ngã xuống.
Dạ Vương lại không có ý định dừng lại.
Bạch Vũ đến Ám Dạ Đế Quốc, đây là cơ hội cực tốt! Nhưng cơ hội ngàn năm có một này lại bị Dạ Quân Mạc bỏ qua, làm sao Dạ Vương có thể không giận.
Tiếng roi da vung lên rơi rành mạch vào trong tai Ám Ưng và Ám Lang ở bên ngoài Từ Đường.
"Để ta đi! Dạ Vương muốn đánh ૮ɦếƭ công tử sao? Ngay cả sức lực công tử cũng không còn, tại sao Dạ Vương còn không dừng?" Ám Lang gấp đến mù quáng, thỉnh thoảng tìm cơ hội nhìn vào bên trong.
"Chỉ sợ lần này công tử có phiền phức lớn, nếu như người không nói, có thể Dạ Vương sẽ thật sự đánh ૮ɦếƭ người!" Ám Ưng cũng gấp gáp, hận không thể vọt vào Từ Đường bổ cho Dạ Vương một đao, đáng tiếc dù hắn có thể vọt vào thì cũng là Dạ Vương bổ hắn.
"Ngươi nói có phải công tử bị ngốc hay không? Người nói ra thì không phải là tốt rồi sao? Không bằng để ta đi nói, tùy tiện nói bừa một chuyện, Dạ Vương lại không biết thật giả." Ám Lang nghiêng đầu vọt vào Từ Đường.
"Đứng lại! Ngươi cho rằng Dạ Vương là ai, dễ bị lừa như vậy sao?" Sắc mặt Ám Lân âm trầm đi tới, nghiêm nghị nhìn Ám Lang: "Chỉ sợ ngươi vừa nói ra, Dạ Vương lập tức sẽ biết là giả. Bây giờ, Dạ Vương gần như nắm giữ Ám Dạ Đế Quốc này ở trong tay, khắp nơi trong vực sâu đều có cơ sở ngầm của ông ta, bịa ra chuyện vô căn cứ, sẽ chỉ làm cho Dạ Vương càng tức giận với công tử hơn thôi."
"Đừng nói những lời vô dụng này với ta, công tử đã sắp ૮ɦếƭ rồi! Nếu ngươi không có cách thì đừng đứng đây mắng ta!" Tuổi Ám Lang còn nhỏ, lúc này lòng đang nóng như lửa đốt, bị Ám Lân trách mắng một trận, lập tức liền nổi giận.
"Ngươi đi vào cầu xin Dạ Vương tha thứ, nói cho ông ta biết, công tử cho ngươi một chiếc xe kéo ra khỏi thành, lúc bị ngăn cản ở cửa thành, xe ngựa đã xông ra ngoài, bây giờ đã đi về hướng Đông rồi." Ám Lân bình tĩnh phân phó.
Ám Lang có chút nghi ngờ: "Ngươi chắc chắn nói như vậy là được? Cái này không phải là bịa chuyện vô căn cứ sao?"
"Ám Lân làm việc, làm sao có thể không có sắp xếp? Nếu hắn dám nói có xe kéo thì nhất định có xe kéo. Ngươi mau đi đi." Ám Ưng lo lắng thúc giục.
Ám Lang không nói hai lời vọt vào Từ Đường, Dạ Quân Mạc suy yếu ngã xuống đất, vết roi khắp người, máu tươi đỏ sẫm chảy xuống, nhuộm mặt đất đen nhánh thành màu đỏ tươi, nhưng Dạ Vương vẫn không buông tha cho hắn.
Ám Lang cũng hít một hơi khí lạnh, cuống quít quỳ xuống nói lại lời nói của Ám Lân một lần nữa.
Ánh mắt Dạ Vương biến đổi, lập tức dùng truyền âm ngàn dặm hỏi thủ vệ ở cửa thành, quả nhiên có một chiếc xe ngựa xông ra ngoài cách đây không lâu.
Ông ta bỏ roi lại, lạnh lùng liếc nhìn Dạ Quân Mạc một cái: "Lần này trước hết bỏ qua cho ngươi, ngoan ngoãn quỳ ở đó cho ta, khi nào ta cho phép, thì lúc đó ngươi mới có thể ra ngoài."
"Nhưng công tử bị thương, có thể mời một Y Sư tới xem một chút được không?" Ám Lang cầu xin.
"Cút!" Dạ Vương lại đạp cho Ám Lang một cước lăn qua một bên, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Ám Lang hốt hoảng bò đến bên cạnh Dạ Quân Mạc, nhìn vết thương ở khắp người Dạ Quân Mạc, cũng không biết nên đỡ Dạ Quân Mạc dậy ở chỗ nào: "Công tử, người, người có khỏe không?"
Dạ Quân Mạc mở mắt, trong đôi mắt màu đen tràn ngập thâm thúy không nhìn thấu, suy yếu mở miệng: "Xe ngựa là chuyện gì?"
"Là Ám Lân bảo ta nói như vậy."
Đột nhiên, đôi mắt sâu thẳm của Dạ Quân Mạc lạnh xuống: "Ám Lân đâu? Gọi hắn tới gặp ta!"
"Ta ở đây." Vẻ mặt Ám Lân lạnh nhạt đi tới: "Đó là vì cứu người. Nói dối thì không gạt được ông ta, hơn nữa không phải người cũng nói, nếu người không về được thì hãy đưa nàng ấy rời đi."
"Ta muốn nàng ấy an toàn rời đi, không phải là bảo ngươi bán nàng ấy cho Dạ Vương!" Dạ Quân Mạc gắt gao siết chặt nắm tay, sắc mặt còn tái nhợt hơn vừa rồi nữa.
Dạ Quân Mạc vịn Ám Lang, cố gắng đứng dậy, lại không có một chút sức lực nào ngã ở trên người Ám Lang.
Ám Lân cau mày: "Người muốn đi đâu? Cửa thành? Cho dù người có thể đi được thì thế nào? Có thể cứu nàng ấy ở trước mặt Dạ Vương sao? Dạ Vương nắm Ám Dạ Đế Quốc trong tay, bây giờ người không có năng lực phản kháng, đi cũng vô ích."
Dạ Quân Mạc yên lặng rũ mi mắt, chợt lạnh lùng lên tiếng: "Nếu như, ta là Đế Vương chân chính của Ám Dạ Đế Quốc thì sao?"
Lòng Ám Lân chấn động: "Người tính chống lại Dạ Vương sao?"
"Ông ta là cữu cữu của ta, ta ra đời đã không có cha mẹ, ông ta nuôi ta từ bé đến lớn, ta không chống lại chỉ vì... Ông ấy là cữu cữu của ta." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt mở mắt, tròng mắt đen sâu thẳm chợt lóe lên uy nghiêm, ngạo nghễ rồi biến mất, lộ ra sắc bén, sát ý lẫm liệt!
Trong nháy mắt, người tiếp xức với Dạ Quân Mạc liền cảm thấy hơi lạnh thấu xương, giống như một kẻ lớn mạnh trong mắt hắn cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ không đáng kể.
"Rốt cuộc công tử cũng nghĩ thông suốt rồi sao?" Giọng nói của Ám Lân phấn khởi đến có chút phát run. Mấy người bọn họ đã hầu hạ Dạ Quân Mạc từ nhỏ, trong lòng chỉ nhận định một mình Dạ Quân Mạc là chủ, nhìn Dạ Quân Mạc sinh tồn ở trong khe hẹp, trong tranh đấu, đấu đá lẫn nhau, yên lặng đi tới ngày hôm nay.
Bọn họ biết, Dạ Quân Mạc không hề muốn kế thừa Ám Dạ Đế Quốc, người quá coi trọng tình cảm, vì công ơn nuôi dưỡng, thậm chí người không hề chống lại bất cứ hành động gì của Dạ Vương.
Ám Lân đã từng cảm thấy có lẽ Dạ Quân Mạc không thích hợp làm một Đế Vương, có lẽ người thích hợp với tự do tự tại, ngao du trời đất hơn.
Nhưng cho tới ngày hôm nay, Ám Lân mới phát hiện ra có lẽ chính mình đã sai rồi.
Không ai có thể nhìn thấu tâm tư của Dạ Quân Mạc, người ngấm ngầm chịu đựng cho tới ngày hôm nay chỉ vì người không muốn.
Ám Lân có một loại cảm giác, chỉ cần Dạ Quân Mạc muốn, thì người có thể đoạt được toàn bộ những gì người muốn. Chỉ cần người muốn, người có thể trở thành Đế Vương chân chính!
Không ai có thể thao túng quyết định của người.
"Bạch Vũ không hề ở trong chiếc xe kéo kia, đúng không?" Ánh mắt sâu thẳm của Dạ Quân Mạc nhìn Ám Lân, xẹt qua một thoáng nhàn nhạt rét lạnh.
Ám Lân chần chờ một lúc, gật gật đầu: "Chuyện công tử phân phó, sao ta có thể làm sai?"
Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, đẩy Ám Lang đỡ hắn ra, xoay người đi từng bước một đến trước mặt linh vị, ánh mắt thâm thúy đảo qua những bài vị u ám này: "Trở thành Ám Dạ Quân Vương, sẽ không ai có thể ngăn cản ta làm gì, đúng không?"
Hắn không hề muốn tiếp nhận Ám Dạ Đế Quốc, tiếp nhận ân oán của mấy thế hệ, từ nhỏ, hắn đã bị những thứ thù hận này ép đến không thở được, hắn vẫn mặc kệ Dạ Vương nắm Đế Quốc trong tay, chỉ vì không muốn ᴆụng vào việc này. Nhưng loại ép buộc này sớm đã thành thói quen, hoàn toàn không tiếp nhận được gì.
Sự nhẫn nại của hắn đến ngày hôm nay đã hao hết, từ nay về sau, hắn muốn không ai có thể ngăn cản!
Hắn muốn giữ Bạch Vũ ở bên cạnh.
Hắn phải có đầy đủ tư cách đứng ở bên cạnh Bạch Vũ, phải có đầy đủ thực lực dọn sạch toàn bộ chướng ngại.
Nếu thích, hắn sẽ không buông tay, dù sao Bạch Vũ biết thân phận của hắn cũng không rời xa hắn, hắn có thể đoạt lại Bạch Vũ từ Sáng Thế Thần Điện.
Dạ Quân Mạc đứng ở trước linh vị nhìn thật lâu, bốn người Ám Lân, Ám Ưng, Ám Lang và Ám Hồ cực kỳ lo lắng đứng sau lưng hắn, mỗi lần Dạ Quân Mạc bị phạt, bốn người bọn họ đều đã nghĩ tất cả cách giúp Dạ Quân Mạc giải vây, sau đó lén lút chạy vào với Dạ Quân Mạc.
"Công tử, nếu không cứ băng bó trước đi, Ám Hồ đã cầm thuốc tới." Ám Lang cẩn thận kéo kéo băng gạc trong tay lên tiếng. Bởi vì số lần Dạ Quân Mạc bị thương quá nhiều, mỗi lần đều là Ám Lang phụ trách băng bó, nên đã luyện được kỹ thuật băng bó còn tốt hơn Y Sư.
"Đừng gọi ta là công tử, gọi ta là Thánh Quân." Dạ Quân Mạc nhàn nhạt nói.
Thân thể bốn người chấn động, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống bái kiến: "Thuộc hạ tham kiến Thánh Quân!"
Cuối cùng thì công tử của bọn họ cũng tính giành lại Ám Dạ Đế Quốc, giành lại thứ vốn thuộc về người, thật sự là quá không dễ dàng, bốn người thật sự muốn khóc, có loại ảo tưởng cuối cùng nhi tử (con trai) chính mình nuôi lớn lên cũng hiểu chuyện rồi.
"Sau đó Ám Hồ biến hóa thành Thánh Quân, thay người quỳ gối ở Từ Đường, rồi chúng ta dẫn người trở về chữa thương. Lần đó, vết thương của người cực kỳ nghiêm trọng, lại vẫn chậm trễ không chữa trị, kết quả phát sốt vào ngày hôm đó. Cho nên người không đi gặp ngươi, ngươi vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy ta." Ám Lân lạnh nhạt kết thúc.
Sau một lúc lâu, Bạch Vũ cũng không nói chuyện, quả nhiên người có quan hệ mật thiết với nàng, thiếu chút nữa Dạ Quân Mạc đã bị đánh ૮ɦếƭ vì nàng, bắt đầu từ ngày đó, hắn mới quyết định làm Ám Dạ Quân Vương chân chính.
Bạch Vũ đã sớm biết, hắn là vương giả trời sinh, sớm hay muộn cũng trở thành quân vương của thiên hạ, nhưng nàng có thể cảm nhận được, quyết định của Dạ Quân Mạc là vì nàng.
Đột nhiên Bạch Vũ đứng lên đi ra ngoài, suýt nữa kéo đổ cái bàn trước mặt.
Ám Lân sâu xa gọi nàng lại: "Bạch Vũ tiểu thư tính đi tìm Thánh Quân sao?"
"Không thể sao?" Bạch Vũ quay đầu lại.
"Hình như ngươi đã đồng ý với ta sẽ không nói chuyện này với Thánh Quân." Ám Lân cười tít mắt nói.
Bạch Vũ bĩu môi: "Nói thì thế nào? Dạ Quân Mạc sẽ không để ý."
"Ngươi chắc chắn? Nếu Thánh Quân vui vẻ để cho ngươi biết người vì ngươi mà thiếu chút nữa bị đánh ૮ɦếƭ, vậy thì vì sao chưa từng nói chuyện này với ngươi?"
Bạch Vũ lại không phản bác được, chơi xấu đúng lý hợp tình: "Ta không nghĩ đi nói cho chàng, chỉ là đột nhiên muốn đi tìm chàng để trò chuyện, không được sao?"
Bây giờ, nàng muốn ôm lấy Dạ Quân Mạc, mặc dù không nói một chữ nào, yên lặng dựa vào là được rồi.
"Được, vừa lúc ta cũng có chuyện đi tìm Thánh Quân, không bằng cùng đi?" Ám Lân đứng lên tự nhiên, nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Bạch Vũ: "..."
Ngươi muốn nhìn ta, không cho ta đi nói lung tung. Lòng dạ hẹp hòi! Ta chỉ cảm động muốn đi tìm hắn làm nũng thôi.
Có Ám Lân đi theo, kế hoạch làm nũng của Bạch Vũ bị hụt, chỉ có thể kìm nén lòng tràn đầy cảm động, buồn bực đến ngồi bên cạnh Dạ Quân Mạc, trái lại Ám Lân chậm rãi nói, nghiêm túc bẩm báo.
"Lần này, việc hạ độc Vực Chủ Bạch Vũ là do một mình Từ Hải gây nên, ông ta trộm Yên Chi Tuyết từ ngoại quốc, mười hai ngươi giúp đỡ ông ta ở trong phủ là đệ tử thân tín của ông ta, mười bảy đệ tử khác cho biết, ba mươi thủ vệ tuần tra hôm đó lơ là nhiệm vụ, tùy tiện rời đi đến chỗ lân cận Tẩm cung."
Dạ Quân Mạc yên lặng nghe, sát khí trên người không cần tiền bạc cũng tỏa ra ngoài, trong mắt lóe lên sắc bén âm trầm: "Ngươi chắc chắn là hắn lén gây ra, không có những người khác sai khiến?"
Sát khí lạnh buốt của Dạ Quân Mạc ở trên đầu Ám Lân, dù vậy miệng hắn vẫn không đổi: "Vâng, thuộc hạ đã dùng hình phạt nghiêm khắc để tra khảo, dùng hết cách, hắn cũng chỉ nói là tự mình gây ra, không ai sai khiến."
Giọng điệu của Dạ Quân Mạc lạnh buốt, hỏi cực kỳ không khách sáo: "Ngươi giúp Tô Lăng Dung che giấu, có ích lợi gì?"
Dạ Quân Mạc hiểu rõ thủ đoạn của Ám Lân, nếu Ám Lân muốn tra khảo một người, tuyệt đối có thể tra hỏi được ngọn nguồn, còn tra hỏi được toàn bộ tám đời tổ tông.
Ám Lân cũng không che giấu: "Bẩm Thánh Quân, Tô Lăng Dung là nữ nhi của Linh Vương, là hòn ngọc quý trên tay mà ông ta yêu thương nhất. Vị Linh Vương này, đúng là do người phong, nhưng luôn luôn đứng ở bên người kia."
Bây giờ, nếu người động vào Tô Lăng Dung thì sẽ đắc tội với người kia, thế cục hôm nay của Ám Dạ Đế Quốc có thể nói là cân bằng năm hướng, mặc dù có người ép ở phía trên, nhưng một khi Linh Vương tạo phản, hoặc là lục ᴆục với người sẽ không tốt.
Không phải ta muốn che chở cho Tô Lăng Dung, mà là không muốn nhìn Ám Dạ Đế Quốc rối loạn.
Đương nhiên, Dạ Quân Mạc hiểu ý của Ám Lân, cười lạnh một tiếng: "Được, một khi đã như vậy, đày ba mươi người lơ là nhiệm vụ kia xuống hạ giới, ɢɨết ૮ɦếƭ toàn bộ những người còn lại, đồ đệ và thuộc hạ của Kỳ Hải, một người cũng không được phép buông tha."
"Tuân mệnh." Ám Lân nhẹ nhàng thở ra, quả thật hắn sợ Dạ Quân Mạc cứng rắn muốn ɢɨết Tô Lăng Dung để báo thù cho Bạch Vũ. Lúc nào Thánh Quân nhà hắn cũng có thể giữ được bình tĩnh, cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, chỉ riêng chuyện liên quan tới Bạch Vũ, luôn luôn là tình cảm chiếm ưu thế.
Ám Lân còn chưa kịp yên lòng, đã nghe thấy Dạ Quân Mạc kéo tay Bạch Vũ nói: "Bạch Vũ, bây giờ ta không thể ɢɨết nàng ta."
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, có phần khó chịu, nhưng nhìn mắt Dạ Quân Mạc tha thiết mong chờ nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không yên lòng, không nhịn được nở nụ cười.
Thân thể mềm nhũn rúc vào trong lòng hắn, sờ khuôn mặt tuấn tú của hắn, buồn bực lý sự: "Thôi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tha cho nàng ta một lần cũng không sao. Chỉ sợ nàng ta chưa từ bỏ ý định, cố chấp thích chàng, chàng nói xem chàng có bộ dạng đẹp như vậy để làm gì?"
Dạ Quân Mạc ôm lấy Bạch Vũ, lông mày thâm thúy nhếch lên: "Chuyện này không thể trách ta, nếu nàng ta híchnam nhân t như thế, ngày mai gả nàng ta cho nhi tử thứ ba của U Vương là được."