Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 74: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Vốn muốn thưởng thức vẻ hoảng hốt lo sợ, lo lắng không yên của Bạch Vũ, chẳng biết tại sao Mộc Thiên Tịch lại bị vẩy một miệng thức ăn chó, mặt đen đến độ sắp nhỏ ra mực, hất tay đẩy Bạch Vũ ngã trên mặt đất.
"Ta đi yêu một nữ nhân để làm gì? Nhưng có thể dùng để chơi đùa giải trí, chỉ có tên Dạ Quân Mạc ngu xuẩn kia mới có thể không cần mạng vì nữ nhân. Ta đã chuẩn bị tốt thiên la địa võng cho hắn, chắc chắn nếu hắn dám đến thì sẽ không có chỗ chôn, lần này không ai có thể cứu được hắn!"
Bạch Vũ cười lạnh: "Đúng nhỉ, ngươi tốn tâm tư bố trí tòa mỏ kia để bắt cóc ta, không phải là vì để cho Dạ Quân Mạc đi vào bẫy của ngươi sao?"
Nếu ngươi có thể đánh bại hắn quang minh chính đại, cần gì phải dùng những thủ đoạn hạ lưu này? Ngươi không dám trực tiếp chống lại chàng, bởi vì ngươi yếu hơn chàng! Bạch Vũ yên lặng mỉa mai ở trong lòng, nhịn xuống lời mắng chửi.
Tính tình của Mộc Thiên Tịch không ổn định, tàn bạo dễ giận, chọc giận hắn, lại bị hắn đả thương thì có thể mất nhiều hơn được.



Mộc Thiên Tịch nghe ra được ý trong lời nói của Bạch Vũ: "Thực lực của hắn cao, vậy thì thế nào? Cuối cùng vẫn sẽ bại ở trong tay ta, chỉ cần có thể thắng, dùng thủ đoạn gì cũng không sao. Ngươi đã tin tưởng hắn như vậy, ta sẽ cho các ngươi gặp nhau một lần trước khi ૮ɦếƭ."
Mộc Thiên Tịch phất tay áo một cái, mặt âm nghiêm rời đi.
Bạch Vũ đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn bóng lưng Mộc Thiên Tịch rời đi, sờ sờ vòng tay tương tư trên cổ tay, trong mắt hiện lên sắc bén.
Sau khi Mộc Thiên Tịch rời đi, Bạch Vũ càng thêm chăm chỉ trị liệu thương thế của chính mình.
Một khi có thể sử dụng Khô Mộc Phùng Xuân thoải mái để trị liệu thương thế của chính mình, chính là lúc Bạch Vũ cũng sắp khôi phục lại, không tới ba ngày đã sắp khỏi hẳn rồi. Nàng phát hiện mấy ngày nay, thời gian Trang Nô xông hương hình như có chút không đúng, thời gian cũng có khi dài có khi ngắn, cực kỳ không ổn định.


Nàng bị nhốt trong căn phòng ở dưới đất, không rõ tình huống bên ngoài lắm, nhưng cảm thấy có chút kỳ lại, lúc Trang Nô thổi khí hương vào, nàng làm bộ thờ ơ nói lời khách sáo với hắn.
Từ đầu đến cuối, Trang Nô vẫn ngậm miệng không nói, cái gì cũng không nói.
Gần đây hắn cũng rất phiền, công tử nhà hắn lập kế hoạch hướng về phía Dạ Quân Mạc, buộc Dạ Quân Mạc tiến vào Vực Thanh Trần đã được bố trí tốt, ɢɨết trong một lần.
Kế hoạch rất tốt, cũng thành công rồi.
Nhưng Dạ Quân Mạc là ai? Hắn là Ám Dạ Quân Vương! Là Đế Vương cao cao tại thượng! Là vương giả tranh đoạt thiên hạ cùng với Sáng Thế Thần Điện của bọn họ!
Đế vương giận dữ, trăm vạn thi thể ngã xuống!
Dạ Quân mạc vừa ra tay, tình hình của cả Đại Lục Thanh Mộc đều bị xáo trộn.
Sức của sáu Vực yếu hơn một mình Dạ Quân Mạc, nơi đi qua, hễ bị ngăn cản, lật tay hủy diệt! Thế lực của Sáng Thế Thần Điện ở Đại Lục Thanh Mộc đã bị đánh cho tan đàn xẻ ngé trong giây lát, không ai có thể chịu đựng được lửa giận của Dạ Quân Mạc.
Bây giờ, Dạ Quân Mạc đã xông thẳng vào Vực Thanh Trần, toàn bộ mười hai tòa thành trì của Vực Thanh Trần bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, lúc này đã trực tiếp đánh tới hang ổ của bọn họ.
Tất cả lòng người của Vực Thanh Trần hoảng sợ, nhóm Vực Chủ và Thành Chủ đều kinh hồn bạt vía chạy đến trốn ở trong Cung Điện, người trong Điện lại chạy trối ૮ɦếƭ, đã không còn làm việc nữa. Mỗi ngày, Trang Nô đầu óc rối mù, vội vàng quản lý chuyện trong Cung Điện, thình thoảng hắn vội vàng đến nỗi quên mất chuyện công tử lệnh cho hắn mỗi ngày phải dùng hương nhang hạ độc Bạch Vũ.


"Công tử, hôm nay Dạ Quân Mạc sẽ đến đây, người chắc chắn sắp xếp của người có thể được chứ?" Trang Nô vô cùng lo lắng hỏi.
Mộc Thiên Tịch âm trầm lườm hắn: "Ngươi đang nghi ngờ năng lực của công tử nhà ngươi sao?"
"Thuộc hạ sao dám, chỉ là..."
"Chỉ là bị Dạ Quân Mạc dọa cho vỡ mật." Mộc Thiên Tịch khinh thường hừ lạnh, tức giận trên mặt hiện lên rõ ràng: "Vốn tưởng rằng hắn sẽ thành thành thật thật tới tìm ta đàm phán để cứu người, không nghĩ tới vậy mà hắn lại bá đạo trực tiếp càn quét Đại Lục Thanh Mộc, không chút lo lắng khai chiến với chúng ta."
Trang Nô bĩu môi, người trêu chọc làm cho người ta nóng nảy, vẫn còn không cho phép người ta phát hỏa sao? Đế Vương cũng biết phát cáu, người bắt mất nữ nhân người ta yêu thương, rõ ràng là trở mặt, ai còn có thể từ từ nói chuyện với người?
"Nhưng cũng không sao, chỉ cần có thể ɢɨết Dạ Quân Mạc, tổn thất một Đại Lục Thanh Mộc thì tính là gì?" Bỗng Mộc Thiên Tịch cười, nụ cười ráng rỡ như hoa đào, nếu không để ý sát ý trong mắt hắn, quả thật trông giống như một vị công tử tao nhã.
"Đi thôi, đi xem Bạch Vũ, nghênh đón Dạ Quân Mạc thì sao có thể không có nàng ta được." Mộc Thiên Tịch dẫn Trang Nô đi tới chỗ giam giữ Bạch Vũ.
Bạch Vũ đang lần mò cửa, cân nhắc có nên để cho Tiểu Thanh nổ tung nó hay không, nhân cơ hội chạy đi.
Nếu thật sự như Mộc Thiên Tịch nói, Dạ Quân Mạc đã tới cứu nàng, có lẽ cũng sắp đến trong khoảng hai ngày này, bây giờ là thời cơ chạy trốn tốt nhất của nàng.
Nhưng cân nhắc đến việc thực lực của Mộc Thiên Tịch sâu hơn nàng, cho dù nàng chạy rất nhanh cũng sẽ bị bắt trở về, nói không chừng còn bị thương nặng hơn bây giờ, trong lúc mấu chốt này, nàng vẫn không nên tính toán mạo hiểm.

Cho dù muốn làm chuyện gì, nàng cũng muốn dùng cách cực kỳ an toàn.
Két... - -
Cửa chính bị một đá của Mộc Thiên Tịch đá văng. Bạch Vũ không che dấu chán ghét trong mắt chút nào: "Lại tới đây làm gì? Tới khoe với ta ngươi đã đánh bại Dạ Quân Mạc sao?"
"Vẫn chưa, nhưng... nhanh thôi." Mộc Thiên Tịch dùng sức bắt lấy cằm Bạch Vũ: "Hôm nay, Dạ Quân Mạc sẽ đến chỗ ta, trong phần đại lễ ta chuẩn bị cho hắn cũng không thể thiếu ngươi."
Hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Bạch Vũ từ trên xuống dưới: "Bộ dạng bây giờ của ngươi đúng là khó coi, không bằng ta tự mình giúp ngươi tắm rửa thay quần áo, đổi một bộ quần áo, bảo đảm khiến hắn không bỏ ngươi."
Hắn nói xong, bàn tay to đã phủ lên áo Bạch Vũ.
Ánh mắt Bạch Vũ biến đổi, nhấc tay lên tát một cái: "Ngươi vô sỉ!"
Nửa gương mặt của Mộc Thiên Tịch sưng đỏ lên trong nháy mắt, một dấu năm ngón tay in rõ ràng ở trên mặt hắn.
Mộc Thiên Tịch nổi điên, trở tay quăng một bạt tai lên mặt Bạch Vũ. Bạch Vũ ngã trên mặt đất, khóe môi chảy ra vết máu đỏ sẫm, nhìn rất đáng thương.
"Dẫn nàng ta xuống cho ta, tắm rửa thay quần áo."


"Vâng."
Bạch Vũ bị hai lão cô cô cao to lực lưỡng nắm lên giống như con gà con đưa đi tắm, thùng tắm được rải rất nhiều hoa hồng, tất cả nổi đầy lên mặt nước, mùi hương xộc vào mũi, nồng nặc hơn hương nhang đốt lúc bình thường.
Sau khi tắm rửa xong, lại có hai nữ tử lấy ra cho nàng một bộ váy gấm màu đỏ chói lộng lẫy, màu sắc đỏ tươi, như giá y (áo cưới cổ đại) rực rỡ động lòng người, mặc lên người, một mùi hương hoa hồng xộc vào mũi.
Bạch Vũ cũng hết chỗ nói, Mộc Thiên Tịch thích hoa hồng đến mức nào vậy?
Hương nhang là mùi hoa hồng, hoa tắm cũng là hoa hồng, ngay cả trên quần áo cũng phải xông mùi hoa hồng.
Chẳng lẽ hắn không biết mùi hoa quá nồng làm cho người ta rất không thoải mái sao?
Mặc quần áo tử tế, hai nữ tử tỉ mỉ trang điểm cho Bạch Vũ, trang điểm cho nàng vô cùng xinh đẹp như là tân nương. Nếu không phải ở Vực Thanh Trần, Bạch Vũ cũng sẽ cho rằng hôm nay nàng phải lập gia đình.
Đương nhiên, không phải Mộc Thiên Tịch chuẩn bị để cho nàng lập gia đình, mà vốn định dùng nàng làm mồi dụ.
Nàng ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ, lại bị cột vào giá gỗ trên đài cao.
Bạch Vũ bĩu môi, nhìn hoàn cảnh chung quanh. Dưới đài cao, là một mảnh đất trống, chung quanh là cánh rừng lớn tươi tốt. Gió lạnh thổi qua, cây cối phát ra tiếng vang xào xạc, trong lá cây lắc lư có bóng người mai phục lúc ẩn lúc hiện.


Không khí tỏa ra cảm giác ép bức nói không nên lời, Bạch Vũ vừa tiến đến cũng cảm giác được vùng không gian này không đúng, chắc chắn Mộc Thiên Tịch dùng khế ước không gian để nắm cả khu vực này trong tay.
Khế ước không gian của Mộc Thiên Tịch sẽ không giống như tên gà mờ như Bách Lý Uy, Mộc Thiên Tịch có thể làm ra một khế ước đầy đủ, có thể thật sự nắm giữ cả vùng không gian, chỉ cần Dạ Quân Mạc đi vào khu vực này, sẽ rất khó để đi ra ngoài lại.
Tim Bạch Vũ bắt đầu đập hoảng hốt, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Mộc Thiên Tịch đứng ở bên cạnh nàng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, mỉm cười: "Sao rồi, bắt đầu lo lắng cho người trong lòng ngươi rồi sao?"
Bạch Vũ không nói gì, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra nơi xa.
Có một bóng người đen kịt xuất hiện ở cuối chân trời, Trang Nô báo lại: "Công tử, Dạ Quân Mạc đã đến!"
Nụ cười trên môi Mộc Thiên Tịch càng tàn nhẫn: "Đi nói với hắn ta, chỉ một mình hắn được tới, nếu không ta sẽ lập tức ɢɨết Bạch Vũ."
"Vâng."
Quả nhiên một mình Dạ Quân Mạc đã đến đây.
Quân áo trường bào màu đen, thon dài mà lạnh nhạt, giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, hơi thở sắc bén quanh quẩn quanh thân hắn, giống như sẽ xé nát cả người hắn.
Hắn bước từng bước lên đài cao, sát ý toàn thân tàn sát bừa bãi khiến cho khiến cho kết giới không gian bao phủ chung quanh dao động dữ dội.
Hàng lông mày anh tuấn vô song trên mặt không có biểu hiện gì, một đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào Bạch Vũ, một thân giá y đỏ tươi kia như lửa nhuộm đỏ đôi mắt hắn.
Tâm Bạch Vũ đã nhảy lên khỏi cổ họng, rất muốn hô to một câu đi mau, nhưng người đã vào rồi, bây giờ có hô cũng không thể hô thành tiếng.
Bạch Vũ buồn rầu cúi thấp đầu, bắt đầu nghĩ cách cùng nhau chạy thoát với Dạ Quân Mạc.
"Dạ Quân Mạc, ta biết ngươi sẽ đến, ta nuôi nữ nhân của ngươi rất tốt, ᴆụng chạm cũng chưa ᴆụng chạm được." Mộc Thiên Tịch chơi đùa với cây kiếm trong tay, thình lình đặt lên trên cổ Bạch Vũ: "Qùy xuống cầu xin ta, nói không chừng ta mềm lòng sẽ bỏ qua cho nàng ta."
Sát ý trong đôi mắt đen lạnh lùng của Dạ Quân Mạc càng sâu, ném ra Hỏa Quang Thiểm Điện màu u lam, nện ở trên cánh tay Mộc Thiên Tịch, chỉ nghe một tiếng \'ầm\', Mộc Thiên Tịch sẩy tay đánh rơi thanh bảo kiếm trên mặt đất.
Thân hình Dạ Quân Mạc xẹt qua một đạo tàn ảnh, nháy mắt đã sắp tới gần Mộc Thiên Tịch.
Đồng tử trong mắt Mộc Thiên Tịch co rụt lại, vừa động ý nghĩ, hơi thở trong không gian nháy mắt bốc lên, lực lượng to lớn nặng ngàn cân ầm ầm ép xuống, cả vùng không gian đang đè ép Dạ Quân Mạc.
Thân hình Dạ Quân Mạc cứng đờ, ngừng lại ngay tại chỗ, ánh mắt lạnh thấu xương lộ ra sát ý tàn khốc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Thiên Tịch.
Mộc Thiên Tịch cười lạnh: "Trước khi ngươi tới đã biết đó là một cạm bẫy, cả vùng không gian đều đã là của ta, ngươi lấy gì để đấu với ta? Quỳ xuống!"
Ầm - -
Tình hình trên bầu trời đột nhiên biến đổi, sấm sét vang dội, trọng lượng vô hình giống như tia chớp nện lên người Dạ Quân Mạc, dáng người cao ngất của Dạ Quân Mạc hơi hơi run rẩy, cử động một chút, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhếch môi, đáy mắt tà tứ liều lĩnh, không chịu trói buộc, khinh thường trời đất: "Muốn ta quỳ gối với ngươi, ngươi cũng xứng!"
Nụ cười của Mộc Thiên Tịch nháy mắt ngưng lại, nổi giận đùng đùng: "Dạ Quân Mạc, ngươi muốn ૮ɦếƭ!"
Toàn bộ lực lượng cuồng bạo trong không gian tập trung lại, giống một bàn tay khổng lồ đánh vào Dạ Quân Mạc.
Ầm - -
Một con Đế Vương Tuyết Viên (con vượn tuyết) xuất hiện ở sau lưng Dạ Quân Mạc, va chạm dữ dội với uy áp khủng bố, tiếng nổ mạnh đất rung núi lở vang vọng khắp trời đất, khuếch tán ra cả mảnh Đại Lục.
Sắc mặt Mộc Thiên Tịch hơi thay đổi: "Ngươi có thể chống lại uy áp của ta?"
"Lực khống chế trong không gian được quyết định bởi thực lực của người khế ước, chỉ dựa vào thực lực của ngươi cũng dám điều khiển vùng không gian này đè ép ta?" Ánh mắt Dạ Quân Mạc khinh thường, linh khí cuồng bạo toàn thân trút ra, sát ý như nước lũ nhằm về phía Mộc Thiên Tịch.
Mộc Thiên Tịch hít một hơi lạnh, vô cùng sợ hãi: "Ngươi đã khôi phục rồi ! Ra tay, mau ra tay!"
Người mai phục chung quanh lập tức dẫn Triệu Hoán Thú của bọn họ phóng linh thuật ra, mấy chục đạo linh thuật dày đặc sát ý nghiền ép vạn vật, xẹt qua phía chân trời, đánh về phía Dạ Quân Mạc.
Đế Vương Tuyết Viên của Dạ Quân Mạc lập tức biến hóa thật lớn, vốn Đế Vương Tuyết Viên chỉ cao khoảng ba tầng lầu, trong nháy mắt, hình thể lớn lên khủng bố đã che lấp mặt trời, phần lưng giống như nhà cao tầng đỡ tất cả linh thuật tấn công, sức chịu đựng giảm mạnh còn năm thành.
Không chờ bọn họ bắt đầu lần tấn công thứ hai, ngọn lửa cuồng bạo của Ngũ Hành Chu Tước liền bao phủ cả khu rừng, Ngũ Hành Chu Tước hắc hóa thiêu đốt bằng lửa bất tử màu đen, hung ác cắn nuốt mặt đất, đến chỗ nào đốt cháy gần như không còn, ngay cả mỏm đá cũng bị đốt đến nóng chảy.
Dám người mai phục lập tức lao ra khỏi rừng rậm, bao vây Dạ Quân Mạc, điên cuồng tấn công Đế Vương Tuyết Viên bảo vệ Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc phất tay đánh ra năm ngọn lửa bất tử ép Triệu Hoán Sư vây chung quanh lui về phía sau, thả Ngũ Hành Thanh Long ra, Phiên Vân Phúc Vũ (hô mưa gọi gió), biến đất đai thành một mảnh biển nước trong nháy mắt, dòng nước mãnh liệt dâng lên càng ngày càng nhiều, bọn họ bị ngâm trong nước độc, khiến cho bọn họ khó động đậy.
Đế Vương Tuyết Viên hợp với Ám Ảnh Cuồng Sư bắt đầu ɢɨết chóc không kiêng nể, trực tiếp hướng lên đài cao, trong mắt chỉ còn lại màu máu ɢɨết chóc.
Triệu Hoán Thú của từng người liên tiếp ngã xuống, nhóm Triệu Hoán Sư của Vực Thanh Trần không ngừng bị trọng thương, máu tươi nhuộm đỏ biển nước dưới chân, khu vực trăm dặm chung quanh chiến trường đảo mắt trở thành nước lửa đan xen.
Mộc Thiên Tịch nhìn thấy, hận đến nghiến răng.
Ngũ Hành Chu Tước, Ngũ Hành Thanh Long, Đế Vương Tuyết Viên, Ám Ảnh Cuồng Sư, toàn bộ bốn con Triệu Hoán Thú của Dạ Quân Mạc đều là mãn cấp, thực lực của hắn đã khôi phục đến Thần Hoàng!
Triệu Hoán Sư đánh nhau với Dạ Quân Mạc đều là cấp bậc Tôn Chủ, nhưng đều bị hắn ɢɨết sạch giống như bổ dưa thái rau.
Ngay cả Mộc Thiên Tịch là cấp bậc Vương Giả, nắm không gian trong tay nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể không chế được cấp bậc đỉnh cấp Đại Đế, hoàn toàn không thể khống chế được Thần Hoàng, nhiều nhất chỉ có thể dồn ép được một lần.
Khó trách Dạ Quân Mạc dám đi tới một mình, quả nhiên rất can đảm!
Chỉ tại Mộc Thiên Tịch không chu đáo, hắn đã quá tinh tưởng tình báo.
Căn cứ vào tình báo của hắn, vạn năm trước, sau khi Dạ Quân Mạc bị thương nặng, thực lực liền tụt xuống Vương Giả, mãi đến gần đây mới khôi phục đến Đại Đế, ai có thể nghĩ đến Dạ Quân Mạc còn chưa lấy lại được trái tim, thương thế gần như đã khỏi hẳn rồi.
Đáy mắt Mộc Thiên Tịch xẹt qua một tia ác độc, nhìn giống như là muốn đánh Dạ Quân Mạc ở trên đài cao, vớ lấy bảo kiếm trên mặt đất đâm một kiếm về phía Bạch Vũ: "Dạ Quân Mạc, nếu ngươi dám ra tay lần nữa, ta sẽ ɢɨết ૮ɦếƭ nàng ta!"
Dạ Quân Mạc đã bước lên bậc thang trên đài cao, động tác cứng đờ.
Đột nhiên, một con diều hâu trên không đáp xuống, móng vuốt sắc bén, hung tàn đâm xuyên qua bả vai Dạ Quân Mạc, xé rách bộ áo bào màu đen, lộ ra vết thương sâu tới xương, máu tươi ướt sũng áo bào, hiện ra màu đỏ âm u.
Mộc Thiên Tịch nheo ánh mắt đào hoa lại, nở nụ cười âm hiểm: "Quả nhiên, vẫn còn luyến tiếc. Ngươi cảm thấy ta ra tay nhanh hơn, hay là ngươi từ từ đánh lên nhanh hơn?"
Nụ cười của Mộc Thiên Tịch đột nhiên biến mất, ba con diều hâu màu đen từ trên trời giáng xuống, sát ý tàn bạo giống như vô số lưỡi dao sắc bén đánh về phía Dạ Quân Mạc chỉ trong gang tấc.
Một con cấp 6, hai con cấp 7, là Triệu Hoán Thú của Mộc Thiên Tịch.
Ầm - -
Bỗng nhiên, Tiểu Bạch xuất hiện, đánh một chưởng Phách Thiên Liệt vào иgự¢ Mộc Thiên Tịch, Mộc Thiên Tịch không hề chuẩn bị, thiếu chút nữa bị đánh ૮ɦếƭ trong một chưởng, máu tươi chảy ra lênh láng, trực tiếp bay ra ngoài.
Bạch Vũ dùng lửa đốt cháy dây thừng, nhảy xuống từ trên giá gỗ, chạy vào trong lòng Dạ Quân Mạc.
Nàng luôn luôn chờ cơ hội, chờ đợi cơ hội chạy trốn, nhưng cái tên có đôi mắt đào hoa kia cứ đứng ở bên cạnh nàng không đi, còn rảnh rỗi cầm kiếm chuẩn bị đâm nàng vài cái uy ђเếק Dạ Quân Mạc.
Không dễ gì có được cơ hội này, cuối cùng cũng đánh bay hắn ta rồi.
Một tay của Dạ Quân Mạc tiếp được Bạch Vũ, đôi mắt sáng ngời như Hắc Diệu Thạch lóe lên ánh sáng như sao, cả người như trút được gánh nặng, hơi thở âm trầm, tàn bạo trên người cũng giảm đi vài phần.
Dạ Quân Mạc xoay người một cái, che chở Bạch Vũ vào trong иgự¢, phía sau, hình thể khổng lồ của Đế Vương Tuyết Viên đỡ sự tấn công của ba con diều hâu, hao hết sức chịu đựng, biến mất.
Dạ Quân Mạc cũng không quay đầu lại, lập tức lao ra ôm chặt, Thanh Long cản ở phía sau, dòng nước độc khiến cho nửa bước đi của mọi người cũng khó khăn, chặn đường tất cả để cho Chu Tước thiêu rụi.
Nhưng Triệu Hoán Sư xông lên lại càng ngày càng nhiều, hiển nhiên Mộc Thiên Tịch không ngừng chuẩn bị một lượng lớn nhân mã.
Sóng người thứ hai này còn mạnh hơn lúc trước, gần như toàn bộ đều là Triệu Hoán Tôn Chủ đỉnh cấp, mỗi người đều có ba con Triệu Hoán Thú cấp 6.
"Đi đâu vậy?" Bạch Vũ nắm tay Dạ Quân Mạc thật chặt, chạy theo hắn vào sâu trong cánh rừng.
"Đi tìm đá trấn giữ." Dạ Quân Mạc bình tĩnh trả lời.
"Chàng có biết đá trấn giữ ở đâu không?"
"Không biết."
"..." Vậy là bây giờ chúng ta đang chạy lung tung sao?
"Mộc Thiên Tịch cố ý không khế ước không gian quá lớn, chỉ nắm trăm dặm chung quanh trong tay mình, bởi vậy, chắc chắn hắn đã sắp đặt đá trấn giữ ở không gian bên cạnh, dùng để ổn định kết giới."
Cho nên cứ chạy về phía bên cạnh thì luôn luôn đúng.
Người đuổi theo phía sau càng ngày càng nhiều, Mộc Thiên Tịch bị Bạch Vũ đánh bị thương đã uống thuốc chữa thương, tự mình cưỡi lên Triệu Hoán Thú đuổi theo.
Vốn một chưởng kia của Tiểu Bạch không đánh ૮ɦếƭ hắn được, cũng chỉ có thể khiến cho hắn bị nội thương, cũng không làm tổn thương đến linh mạch của hắn. Uống một ít thần dược trị nội thương, thì lập tức có thể khôi phục, Bạch Vũ hoàn toàn tin tưởng Sáng Thế Thần Điện có đầy đủ dược liệu cao cấp.
Đối mặt với người truy đuổi giống như thú triều, Dạ Quân Mạc túm Bạch Vũ ra phía sau, linh thuật cuồng bạo càn quét, ba con Triệu Hoán Thú mãn cấp kiêu ngạo vây chung quanh Dạ Quân Mạc, khí phách hào hùng.
Ở trong mắt Dạ Quân Mạc, những người đuổi ɢɨết hắn giống như là những hạt bụi thấp kém, không đáng để nhắc tới, khí thế vênh váo hung hăng nghiền ép thân thể của bọn họ, làm cho bọn họ không thể hít thở được.
Triệu Hoán Thú dám can đảm đuổi theo, tới một con thì ૮ɦếƭ một con, nhóm người Tôn Chủ đã không còn Triệu Hoán Thú bị Dạ Quân Mạc ɢɨết ૮ɦếƭ hơn một nửa trong nháy mắt.
Máu tươi nhuộm áo choàng màu đen thành màu đỏ sậm, ɢɨết chóc tàn khốc bá đạo, giống như phất tay là có thể nghiền nát bọn họ, có nhiều người cũng không ɢɨết ૮ɦếƭ được Dạ Quân Mạc, hắn là Thần Hoàng, là vô địch!
Mọi người bị sát ý sắc bén của Dạ Quân Mạc dọa sợ tới mức không dám tiến lên, không phải bọn họ nhát gan, chỉ là người nào tiến lên cũng sẽ biến thành thi thể, sợ hãi đó khiến cho bọn họ khó vượt qua.
"ɢɨết Bạch Vũ!" Mộc Thiên Tịch bất đắc dĩ nổi giận gầm lên một tiếng.
Mọi người tỉnh táo lại, lập tức chuyển mũi nhọn về phía Bạch Vũ, bọn họ không ɢɨết được một vị Thần Hoàng như Dạ Quân Mạc, nhưng một Triệu Hoán Đại Sư như Bạch Vũ còn không giải quyết được sao?
Thú triều nhanh chóng chuyển hướng qua Bạch Vũ, ba con diều hâu của Mộc Thiên Tịch tới đầu tiên, gần như bổ nhào vào trên người Bạch Vũ trong nháy mắt, nó mở cánh ra quạt bay Tiểu Thanh, lông chim sắc bén như dao cắt vào yết hầu Bạch Vũ.
Ầm - -
Một đuôi của Ngũ Hành Thanh Long quét tới, liên tục đánh ba con diều hâu rớt trên mặt đất. Phiên Vân Phúc Vũ, nước lũ tràn đầy cuồn cuộn đến, cuốn bọn họ đi thật xa.
"Đi tìm đá trấn giữ, để ta ngăn cản bọn họ." Dạ Quân Mạc dùng sức cầm tay Bạch Vũ, giọng nói dịu dàng lướt nhẹ qua tim nàng.
Bọn họ đã đến không gian bên cạnh, có lẽ đá trấn giữ ở gần đây.
Bạch Vũ gật gật đầu, dẫn Tiểu Bạch quay người rời đi, yên tâm giao sau lưng lại cho Dạ Quân Mạc.
Tôn Chủ của Vực Thanh Trần lập tức đuổi kịp, phóng ra một đường linh thuật dài nhắm về phía Bạch Vũ.
Ầm - -
Tất cả những người đuổi ɢɨết Bạch Vũ đều bị đuôi rồng khổng lồ của Thanh Long càn quét, miệng trực tiếp phun nước thành sông về phía trước, nhấn chìm hơn một nửa cánh rừng, đè bọn họ vào sâu trong dòng nước không thấy đáy, không cho một ai đi qua.
Triệu Hoán Thú bay trên bầu trời đều bị Ngũ Hành Chu Tước chặn lại, Ngũ Hành Chu Tước hắc hóa phun ra lửa bất tử, khói đen dày đặc che tầm mắt của mọi người, Mộc Thiên Tịch chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Vũ biến mất trong tầm mắt.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!