Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 76: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Ám Lân liếc mắt xem thường, vẻ mặt buồn rầu: "Lần này và lần trước không giống nhau. Nếu không lấy trái tim lại được thì phải loại bỏ lực lượng không khống chế được gì đó dẫn phát trong cơ thể người, nếu không, không qua bao lâu thì người sẽ tiếp tục suy yếu. Nhưng mấy tên lang băm kia nghiên cứu một lúc lâu cũng không biết cuối cùng thì đó là thứ gì, nếu không ta đưa người quay về Đế Quốc, để Y Sư của Đế Quốc trị cho người."
"Trước cứ để chuyện vết thương của ta qua một bên, người ngươi nên chú ý là Mộc Thiên Tịch. Qua hôm nay, chắc chắn Mộc Thiên Tịch sẽ khai chiến với chúng ta, không thể tránh được cuộc chiến lớn ở Đại Lục Thanh Mộc, ngươi và Ám Ưng không đối phó được với đám người của hắn ta, ta sẽ hạ lệnh để U Vương và Linh Vương dẫn người đến giúp ngươi."
"Nhưng mà, người ở đây thì gần Bạch Vũ quá rồi. Người đã không thể khống chế được huyết mạch Thần Sáng Thế trong cơ thể người, vừa tiếp xúc với Bạch Vũ thì sẽ điên cuồng, ᴆụng chạm nàng ấy thêm vài lần, nói không chừng tuổi thọ của người sẽ ít đi mấy trăm năm." Vẻ mặt Ám Lân cầu xin.
Ám Lân biết bây giờ Dạ Quân Mạc không nên trở về Ngũ Hành Đại Lục, một đường xóc nảy cũng không có lợi cho việc dưỡng thương, nhưng Bạch Vũ sống chung một chỗ càng nguy hiểm, cho dù đứng hơi gần cũng khiến cho Dạ Quân Mạc bị thương rất nặng.
Nếu không phải y thuật của Bạch Vũ không tệ, Ám Lân sẽ không cho nàng đến nhìn Dạ Quân Mạc, tình trạng kia giống như quay trở lại thời Loạn Thế Nguyên Niên.



Dạ Quân Mạc vung tay, không muốn nói gì hết, buồn ngủ nhắm mắt lại.
Linh khí trong cơ thể hắn tán loạn dữ dội, khó có thể ngủ được.
Ám Lân không dám quấy rầy Dạ Quân Mạc, yên lặng lui ra, để cho Ám Ưng canh giữ ở ngoài lều, ai tới cũng không cho vào, đặc biệt là Bạch Vũ.
Ban đêm, ánh trăng hơi lạnh, ánh lửa sáng choang trong doanh địa, người tuần tra tới lui bốn phía, ít phát ra tiếng động.
thichtruyen.vn – V.O


Bạch Vũ lặng lẽ chạy vào trong lều trại của Dạ Quân Mạc, không đến một phút đã đi vào.
Nếu là Ám Lân canh giữ thì nàng có thể tốn chút thời gian, nhưng nếu là Ám Ưng cứng nhắc canh giữ thì đơn giản hơn.
Bạch Vũ vẩy một ít thuốc thôi miên về phía Ám Ưng, hắn liền ngủ. Có lẽ ngay từ đầu, hắn không nghĩ tới Bạch Vũ sẽ không nói gì mà trực tiếp làm cho hắn hôn mê.
Bạch Vũ vừa đi vào lều trại, Dạ Quân Mạc liền cảm thấy bất thường, lập tức thức dậy.
Đôi mắt đen thâm thúy mở ra, giống như trời sao mềm mại, đáng yêu, sáng như ngọc mà lạnh lẽo, làm cho người ta vô tình bị hút vào, trầm luân trong đó, không thể tự giải thoát được.
"Tại sao lại đến đây?" Dạ Quân Mạc dịu dàng cười nhạt.
Bạch Vũ nằm bò bên cạnh giường: "Lo lắng cho chàng, không ngủ được. Hình như Ám Lân không muốn để cho ta tiếp xúc với chàng, không phải hắn trách ta chứ?"
Dạ Quân Mạc không vui nhíu mày: "Suy nghĩ vớ vẩn, Ám Lân thận trọng, trong chuyện này, hắn sẽ không trút giận sang người khác. Ta còn không trách nàng, ai dám trách nàng?"
"Ta sẽ tự trách bản thân ta!" Bạch Vũ cúi đầu, rầu rĩ không vui.
Dạ Quân Mạc sờ sờ đầu Bạch Vũ an ủi, vừa mới vươn tay ra, sắc mặt lại trắng bệch, buồn bã rút tay về.


Hắn cho rằng hành động của hắn tự nhiên, Bạch Vũ không chú ý, thật ra Bạch Vũ nhìn thấy rất rõ ràng, ngẩng đầu lên: "Không phải mấy người các chàng có chuyện gì giấu ta đó chứ?"
Dạ Quân Mạc sững sờ một lúc, vẫn không trả lời, Bạch Vũ đã sờ lên mạch đập của hắn.
Sắc mặt Dạ Quân Mạc lập tức tái mét, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, đau đến cuộn mình lại.
Đầu óc Bạch Vũ nổ ‘ầm’, yên lặng đi ra ngoài.
Mộc Thiên Tịch vậy mà lại tìm được Đoạn Hồn - một trong những loại cực độc trong thiên hạ để hạ độc Dạ Quân Mạc.
Đoạn Hồn không màu, không vị, sẽ ăn mòn linh mạch, khiến cho không thể khống chế được linh khí trong cơ thể, khiến cho người ta bị nội thương ђàภђ ђạ, một canh giờ sau khi trúng độc phải dẫn độc phát tác, nếu không sẽ mất đi hiệu quả, mà thứ có thể dẫn dắt Đoạn Hồn phát tác, chính là hương hoa hồng.
Khó trách Mộc Thiên Tịch thấm đầy hương hoa hồng lên toàn thân nàng, hắn đã chuẩn bị cách này từ lâu, nếu Dạ Quân Mạc thật sự cứu nàng, cũng sẽ bị trúng độc.
Sở dĩ Đoạn Hồn được xưng là chất cực độc trong thiên hạ, bởi vì hoàn toàn không có thuốc nào chữa được!
Bản thân Dạ Quân Mạc đã có nội thương, bị trúng Đoạn Hồn lại càng họa vô đơn chí (ý nói liên tiếp gặp tai nạn), chỉ có càng ngày càng nghiêm trọng, cho đến khi sinh mệnh hấp hối.
Bạch Vũ ngẩn người đứng ở bên ngoài lều trại, đôi mắt bất giác đỏ lên. Nếu nàng nghĩ đến Đoạn Hồn sớm một chút, tuyệt đối sẽ không để cho Dạ Quân Mạc chạm vào nàng!

Ám Lân véo Ám Ưng tỉnh dậy, nhìn đôi mắt đỏ hồng như con thỏ nhỏ của Bạch Vũ, thở dài: "Ngươi phát hiện rồi sao?"
"Tình trạng bệnh của chàng ấy nặng thêm rồi." Bạch Vũ trừng mắt nhìn Ám Lân chằm chằm: "Vì sao chàng ấy không thể chạm vào ta?"
Lúc nàng chạm vào Dạ Quân Mạc, Dạ Quân Mạc đau đớn không chịu nổi, trong phút chốc nàng chạm vào mạch đập của Dạ Quân Mạc, cũng cảm thấy linh khí trong cơ thể hắn trực tiếp truyền đến tay nàng.
"Chuyện này nói thì dài dòng." Ám Lân sờ sờ mũi.
"Ngươi có thể nói ngắn gọn."
"Chuyện này không thể tránh được, ngươi chỉ có thể tự mình nhớ lại. Ta chỉ có thể nói với ngươi, nội thương của Dạ Quân Mạc có quan hệ với ngươi, nếu có thể, tốt nhất là ngươi đừng đến gần người..."
"Ta biết, ta sẽ cố gắng cách xa chàng ấy một chút." Bạch Vũ buồn bã bĩu môi, ra sức chớp mắt, không cho nước mắt rơi xuống.
Bạch Vũ đồng ý dứt khoát như vậy, Ám Lân lại xấu hổ, an ủi: "Chỉ cần chúng ta có thể chữa lành vết thương cũ của Thánh Quân, ngươi vẫn có thể trở lại bên cạnh người."
Dien*dan*le*quy*don – V.O
Bạch Vũ lắc đầu: "Không thể chữa khỏi cho chàng ấy được, Đoạn Hồn không có thuốc giải, chàng ấy vẫn sẽ tiếp tục suy yếu."


"Đoạn Hồn? Ngươi nói là Thánh Quân đã bị trúng độc sao?" Ám Lân và Ám Ưng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghe nói đến Đoạn Hồn, nhưng bọn họ cũng có thể hiểu được đó là một loại chất độc.
Bạch Vũ giới thiệu sơ qua một lần cho bọn họ, sắc mặt hai người đều trở nên không tốt lắm.
"Quả thật không có cách giải độc sao?" Ám Ưng cau mày, tha thiết nhìn Bạch Vũ.
"Ta phải về suy nghĩ lại." Bạch Vũ xoa xoa mi tâm, có quá nhiều thứ trong trí nhớ, về chuyện Đoạn Hồn, nàng phải về suy nghĩ cẩn thận.
Nàng trở về lều trại của mình, ngồi buồn xo một đêm. Cuối cùng, Tử Như, Tư Minh và Công Tôn Ưởng đi theo đội ngũ đến cũng tìm cơ hội đến bái kiến nàng, nhìn thấy bộ dạng của nàng cũng không dám quấy rầy, chỉ có Tử Như ở lại chăm sóc nàng.
Đợi cho bọn họ lên đường về tới Vực Thanh Vũ, Mộc Thiên Tịch đã tập hợp lực lượng sáu vực còn sót lại, tuyên chiến với Vực Thanh Vũ, dự tính viện quân Sáng Thế Thần Điện phái tới cũng sắp đến rồi.
Lúc này, cuối cùng Bạch Vũ cũng nghĩ ra được một phương án chữa trị.
"Sử dụng linh thuật?" Ám Lân cầm bản bí tịch Tịnh Nguyệt mà Bạch Vũ đưa: "Ngươi nói loại linh thuật này có thể chữa khỏi Đoạn Hồn trên người Thánh Quân sao?"
"Đúng. Đoạn Hồn không có thuốc giải, nhưng Tịnh Nguyệt là linh thuật thời Thần Sáng Thế viễn cổ, có thể giải được toàn bộ chất độc của thế gian, chữa trị các loại tình trạng xấu." Bạch Vũ hắt hơi, phía trên là một đôi mắt vòng đen, nói.
Để viết ra linh thuật Tịnh Nguyệt, nàng đã không ngủ mấy buổi tối rồi.


Đây là linh thuật cao cấp nhất trong linh thuật thời Thần Sáng Thế viễn cổ, không phải là linh thuật Thần Sáng Thế lưu truyền đến nay, mà là một trong những linh thuật của bản thân nàng, nếu ngươi nói đó là lực lượng của Thần cũng được.
Ám Ưng hết sức vui mừng: "Có thể trị là được, linh thuật hệ Mộc này dùng như thế nào?"
Mặt Bạch Vũ đầy vạch đen: "Vui vẻ đến u mê rồi sao? Ngươi tìm một Triệu Hoán Sư hệ Mộc học loại linh thuật này trước, mới có thể để hắn đi chữa cho Dạ Quân Mạc."
Ám Ưng xấu hổ vỗ trán: "Xem ta này, vui vẻ đến u mê. Bây giờ ta liền đi chọn người."
Sau khi Triệu Hoán Thú học qua linh thuật chủ động thì sẽ rất khó sửa lại, bởi vậy chỉ có thể tìm một Triệu Hoán Sư hệ Mộc chưa từng học linh thuật chủ động.
Ám Ưng làm việc rất nhanh, hạ lệnh triệu tập tất cả Triệu Hoán Sư hệ Mộc như vậy.
Cho dù là cấp bậc, hay là thiên phú, thậm chí đến từ bất kỳ nơi nào, cho dù là tới từ Sáng Thế Thần Điện bên kia cũng được! Chỉ cần có thể học được, giải độc cho Dạ Quân Mạc, Ám Ưng đưa ra điều kiện vô cùng rộng rãi.
Dù sao cái này cũng là linh thuật của Thần Sáng Thế, muốn học được cũng không dễ, không phải dựa vào thiên tư (năng khiếu) mà phải dựa vào duyên phận.
Ám Lân và Ám Ưng không những muốn tìm được một người có thể học được Tịnh Nguyệt, mà còn muốn tìm nhanh một chút. Thân thể của Dạ Quân Mạc sẽ không chịu nổi tiêu hao như vậy, nếu 180 năm sau mới tìm được, nói không chừng Dạ Quân Mạc đã ૮ɦếƭ.
Bọn họ vừa chuẩn bị chiến đấu với Sáng Thế Thần Điện, vừa tìm người, tin tức chiêu mộ Triệu Hoán Sư hệ Mộc trải ra đến tận Bát Đại Thế Giới !
Ám Lân cũng không ngốc đến mức nói là chữa cho Dạ Quân Mạc, chỉ nói có một bản linh thuật Sáng Thế gia truyền không có cách luyện, muốn tìm một người thừa kế.
Nghe nói có thể học được linh thuật thời Thần Sáng Thế viễn cổ có cấp bậc cao hơn linh phẩm, lập tức có rất nhiều người đến báo danh, những người tới đầu tiên là người của Đại Lục Thanh Mộc, ngoài ra, thật sự có không ít người của Sáng Thế Thần Điện.
Hai bên sắp khai chiến, lại có không ít người chạy đến Ám Dạ Đế Quốc để học linh thuật, không thể không nói là một chuyện cực kỳ làm tổn hại đến tinh thần của binh sĩ.
Mộc Thiên Tịch hạ lệnh trừng phạt, nhưng chỉ cần bái sư là có thể được học linh thuật Sáng Thế, chuyện này có sức hấp dẫn quá lớn, hắn ta muốn cấm cũng không cấm được.
Bạch Vũ phụ trách giảng dạy nhóm Triệu Hoán Sư đến học tập này, có người trong bọn họ đã là Linh Chủ, Tôn Chủ, cũng có người là Triệu Hoán Đại Sư giống như nàng, nàng đối xử bình đẳng, trực tiếp phát bí tịch cho bọn họ xem, để cho bọn họ luyện ba ngày trước.
Dien*dan*le*quy*don.com – V.O
Kết quả, đa phần mọi người đều đọc không hiểu, chứ đừng nói gì là luyện.
Số ít người luyện ba ngày cũng không có một chút hiệu quả.
Chỉ có vài người, Triệu Hoán Thú của bọn họ phải hấp thu linh lực mới có thể tu luyện, nhưng học càng về sau, Triệu Hoán Thú hấp thu linh khí càng lỏng lẻo, không nói linh lực bị uổng phí, còn không thể học thành công.
Có hơn mười nhóm người đến đây, nhưng không có một ai học được.
Bạch Vũ đành phải kêu Ám Lân đề cao tiêu chuẩn, tư chất của Triệu Hoán Thú ít nhất cũng phải đạt 8 điểm trở lên, có thể đạt tới mãn tư chất là tốt nhất.
Tiêu chuẩn được đề cao, người tới liền ít đi, đáng tiếc vẫn không có ai có thể học được.
Mắt thấy một tháng đã trôi qua, Mộc Thiên Tịch đã xắn tay áo lên chuẩn bị khiêu chiến, Linh Vương và U Vương của Ám Dạ Đế Quốc bên này cũng sắp đến rồi
Bạch Vũ có chút sốt ruột, nàng không thể đi xem Dạ Quân Mạc, mỗi ngày chỉ có thể hỏi Ám Lân hắn thế nào, Ám Lân chỉ nói với nàng là không tệ, làm sao có thể không tệ?
Rõ ràng nàng nhớ lúc trước bắt mạch cho Dạ Quân Mạc gay go bao nhiêu, hai lực lượng chém ɢɨết trong người rất đau đớn, nàng không thể tưởng tượng được, nàng chỉ biết chắc chắn tình huống bây giờ của Dạ Quân Mạc đã càng tệ hơn.
Triệu Hoán Thú của hắn đã lâm vào ngủ say, không thể liên hệ truyền âm ngàn dặm. Bạch Vũ viết một lá thư, nhờ Ám Lân đưa cho Dạ Quân Mạc.
Ngày hôm sau, Ám Lân liền đưa thư trả lời cho nàng, tuy rằng chỉ có hai câu nói lạnh nhạt, nhưng có thể khiến cho lòng Bạch Vũ tốt lên không ít.
Về sau, mỗi ngày Bạch Vũ đều viết thư cho Dạ Quân Mạc, cách vài ngày Dạ Quân Mạc sẽ trả lời một lá thư của nàng.
Cứ qua mười ngày như vậy, chỗ biên giới của ba Vực và sáu Vực bắt đầu chiến tranh quy mô nhỏ, bọn họ vẫn không tìm thấy người có thể học được Tịnh Nguyệt.
Bạch Vũ ngồi ở bên cạnh bàn làm việc đọc thư trả lời của Dạ Quân Mạc đến rơi nước mắt, sắc mặt tiều tụy, cả người đều gầy khiến cho người ta thương tiếc.
Ám Lân thở dài: "Sao tiểu thư Bạch Vũ lại như vậy? Thân thể của Thánh Quân vẫn còn có thể chịu đựng được, không tìm thấy thì cứ tiếp tục tìm, cuối cùng cũng sẽ tìm được."
"Những lá thư này không phải là chàng ấy viết, đúng không?" Bạch Vũ lau nước mắt, thản nhiên hỏi.
Ám Lân im lặng, những cái này đều là Dạ Quân Mạc nói, Ám Lân bắt chước nét chữ của Dạ Quân Mạc viết, vốn nghĩ Bạch Vũ sẽ không nhận ra...
"Ngay cả viết thư chàng ấy cũng không làm được nữa rồi." Bạch Vũ buồn bã nỉ non.
"Đi tìm người hủy tin tức đi." Bạch Vũ nói vô cùng bình tĩnh.
Ám Lân ngạc nhiên không dứt: "Vì sao? Lúc này chỉ mới hơn một tháng thôi, người của Đại Lục khác còn chưa tới, chúng ta có thể chờ một chút."
"Ta không muốn đợi." Không có huyết mạch Thần Sáng Thế, khả năng học được linh thuật Tịnh Nguyệt cực kỳ nhỏ bé, không loại trừ khả năng tìm được người mãn tư chất và có duyên phận, nhưng không biết phải đợi chuyện này đến khi nào.
Bạch Vũ không muốn chờ đợi thêm nữa, nàng cầm 乃út viết hai thứ ra giấy.
Cửu Tinh Linh Chi 5000 năm trở lên.
Linh thịt của Kim Long cấp 8.
Ám Lân nhìn thấy hai thứ này, hít một hơi lạnh: "Ngươi cần mấy thứ này?"
Cửu Tinh Linh Chi là dược liệu chữa trị linh mạch tốt hơn so với Thất Tinh Linh Chi, được xưng là thần dược cho linh mạch, vô cùng ít ỏi, đừng nói 5000 năm, ngay cả 500 năm cũng rất khó tìm thấy, một gốc cây Cửu Tinh Linh Chi có giá trị bằng một Vực!
Kim Long là một loại mãnh thú quý hiếm, có năng lực tự lành cực tốt, ăn linh thịt có thể khiến cho người ta thay da đổi thịt, tẩy trừ linh mạch, gột rửa linh khí. Tất cả Ngũ Hành Kim Long cấp 8 trên Đại Lục cũng không có mấy con, hành tung khó tìm, ɢɨết cũng không chắc có linh thịt, muốn tìm linh thịt của Kim Long cấp 8, chỉ có thể dựa vào vận may.
Bạch Vũ thản nhiên gật đầu: "Nhanh chóng tìm đi. Bây giờ chỉ có thể dựa vào ngươi rồi."
"Ta có thể hỏi một câu không, ngươi muốn mấy thứ này để làm gì?"
"Ta muốn đích thân chữa cho Dạ Quân Mạc." Không tìm được người có thể học được Tịnh Nguyệt, nàng cũng chỉ có thể tự mình học. Trảm Nguyệt đã học Khô Mộc Phùng Xuân, nàng chỉ có thể tẩy rửa Khô Mộc Phùng Xuân, ép nó học linh thuật chủ động mới.
Dien*dan*le*quy*don – V.O
Tẩy Linh Quy Nguyên Thủy cộng với linh thịt của Kim Long có thể làm ra thức ăn hoán linh.Về phần Cửu Tinh Linh Chi, là dùng để tẩm bổ thân thể Dạ Quân Mạc, giảm bớt đau đớn của hắn, tuy nhiên chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc, nhưng có thể làm chậm việc vết thương hắn chuyển biến xấu trên diện rộng.
"Được, giao cho ta đi." Ám Lân đồng ý nhận lời.
Hắn lập tức liên hệ Ám Lang và Ám Hồ ở Ám Dạ Đế Quốc, ra lệnh cho hai người không tiếc trả giá để tìm ra hai thứ này, tiếp đó, lúc Linh Vương và U Vương xuất phát tới Đại Lục Thanh Mộc, để cho bọn họ cầm đến.
Linh thịt Kim Long là một thứ Tô gia cất giữ, nhưng Ám Lang và Ám Hồ thật sự không tìm thấy Cửu Tinh linh Chi 5000 năm, chỉ là sau khi lục lọi thương khố nhà mình và thương khố của mỗi phòng đấu giá lớn, cũng tìm được một gốc cây 4000 năm.
Bởi vì thời gian có vẻ gấp, Bạch Vũ đồng ý dùng Cửu Tinh Linh Chi 4000 năm, hiệu quả kém không ít, nhưng dù sao vẫn tốt hơn không có.
Ba ngày sau đó, U Vương và Linh Vương dẫn theo không ít người đến Đại Lục Thanh Mộc.
Ám Lân tự mình nghênh đón bọn họ, vừa thấy mặt U Vương liền nhiệt tình chào hỏi, Linh Vương vô cùng quan tâm hỏi tình hình chiến đấu.
Trước mắt, trận chiến đã bùng bổ toàn diện ở giáp biên giới của hai thế lực lớn, Ám Dạ Đế Quốc nằm ở thế yếu, giữ vững phòng ngự.
Trận chiến kịch liệt nhất phải kể tới khi Bạch Vũ lấy lại được Vực Thanh Phong không lâu, Mộc Thiên Tịch tự mình dẫn người tấn công, Ám Ưng canh giữ ở đó, đã giao chiến không dưới 5 lần, miễn cưỡng bảo vệ.
"Mộc Thiên Tịch chính là Điện Chủ Khải Thánh Điện, là Triệu Hoán Vương Giả, Ám Ưng chỉ là Tôn Chủ, vất vả cho hắn rồi." Sắc mặt Linh Vương nghiêm nghị: "Ta chuẩn bị lập tức đến Vực Thanh Phong giúp đỡ."
"Tốt lắm." Ám Lân gật đầu: "Không biết đã cầm linh thịt và Cửu Tinh Linh Chi ta cần đến chưa?"
"Cầm đến rồi, nhưng không biết Hộ pháp Ám Lân muốn dùng để làm gì?" U Vương sờ sờ ria mép trên mặt mình, lớn tiếng hỏi.
Mày Ám Lân hơi nhíu lại một chút: "Ta cần thì đương nhiên là có việc cần dùng, U Vương rất quan tâm sao?"
"Cửu Tinh Linh Chi 4000 năm, linh thịt Kim Long cấp 8, mấy ngàn năm mới có thể tìm được một thứ, cho dù Ám Dạ Đế Quốc chúng ta gia đại nghiệp đại (ý nói nhà nhiều người, gia sản khổng lồ), cũng không thể tùy tùy tiện tiện lãng phí, ngươi muốn dùng, dù sao chúng ta vẫn có quyền lợi hỏi một chút?" U Vương cười vang nói, vô cùng không khách sáo.
"Linh Vương cũng nghĩ như vậy à?" Ám Lân giương mắt nhìn Linh Vương một cái.
Linh Vương lại vẫn không nói gì, Tô Lăng Dung ở phía sau liền ςướק lời mở miệng: "Cho dù nói như thế nào, linh thịt Kim Long là lấy từ Tô gia ta, chúng ta cũng chỉ muốn vật được tận dụng, không muốn lãng phí."
Ánh mắt lạnh nhạt của Ám Lân nhìn qua Tô Lăng Dung, dừng lại ở trên người Linh Vương, Linh Vương có chút xấu hổ vuốt chòm râu trên cằm.
"Mấy thứ này không phải ta muốn dùng, mà là Thánh Quân cần, các ngươi có gì muốn hỏi?" Ám Lân nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói.
"Nếu là Thánh Quân cần, đương nhiên không có gì để hỏi." Linh Vương lập tức mở miệng.
Linh Vương, xuất thân từ Tô gia, là dòng bên trong tộc của mẫu thân Thánh Quân, là một tay Dạ Quân Mạc đề bạt, trung thành và tận tâm với Dạ Quân Mạc, từ trước đến nay luôn kiên quyết đứng ở sau lưng Dạ Quân Mạc.
Linh thịt Kim Long cấp 8, có thể nhìn thấy lấy ra mà mắt cũng không nháy một cái.
Từ trước đến nay, Linh Vương là một người vô cùng biết tiến lùi, cho nên Dạ Quân Mạc mới yên lòng phong ông ta thành Linh Vương.
Ám Lân nghĩ rằng ông ta sẽ không hỏi nhiều chuyện.
Về phần U Vương, gia tộc của ông ta và Sáng Thế Thần Điện có huyết hải thâm cừu, tinh tình và dáng người cao to lực lưỡng của ông ta đều thô kệch, ngay thẳng phóng khoáng, sẽ không quanh co lòng vòng, thích bắt nạt kẻ yếu. Ông ta khinh thường Ám Hồ không nói lời nào, từ trước đến giờ cũng không dám trêu chọc Ám Lân và Ám Ưng.
Nhưng Ám Lân lại không đoán được Tô Lăng Dung cũng theo tới, còn nắm chặt vấn đề này không buông: "Tại sao đột nhiên Thánh Quân lại cần mấy thứ này? Cửu Tinh Linh Chi chính là thần dược chữa trị linh mạch."
Ám Lân lạnh lùng nhìn vẻ mặt quan tâm, lo lắng của nàng ta, giọng nói hơi lạnh: "Tô tiểu thư muốn nói cái gì?"
"Có phải Thánh Quân bị bệnh không?"
Ầm - -
Ám Lân đặt chén trà thật mạnh lên bàn, nước trà bị vẩy ra ngoài, vẩy ra một bàn: "Chẳng lẽ Tô tiểu thư không biết dò hỏi tình huống của Thánh Quân ở Ám Dạ Đế Quốc là tội lớn sao?"
Sắc mặt Linh Vương trắng nhợt: "Hộ pháp Ám Lân, tiểu nữ chỉ quan tâm Thánh Quân, nói xằng bậy, ngươi đừng coi là thật..."
"Phụ thân, con không có nói xằng bậy." Tô Lăng Dung tiến lên một bước, một tầng hơi nước phủ trong đôi mắt trong suốt sáng ngời, lóe sáng kiên quyết, làm cho người ta không đành lòng quở trách: "Đại nhân Ám Lân, ta chỉ lo lắng cho Thánh Quân. Nếu Thánh Quân thật sự bị bệnh, lẽ ra nên để cho Y Sư khám và chữa bệnh, ngươi tự chủ trương dùng dược là không có trách nhiệm đối với Thánh Quân!"
"Sao ngươi biết ta không để cho Y Sư trị liệu cho Thánh Quân?" Ám Lân hỏi lại.
"Ta không tin những Y Sư đó!" Tô Lăng Dung xoay người, kéo lão giả hơi mập mặc áo xám vẫn đứng ở trong góc nhỏ qua: "Ta cố ý dẫn Y Sư Đông Phương tới, ông ta luôn luôn điều trị thân thể cho Thánh Quân, ta tin lần này cũng có thể khiến cho Thánh Quân chuyển nguy thành an."
Ám Lân lạnh lùng nhìn Y Sư Đông Phương, Y Sư Đông Phương là Thần Y mà Tô gia tìm khắp nơi ở Ngũ Hành Đại Lục mới tìm được, những năm gần đây vẫn phụ trách chữa bệnh cho Thánh Quân, ông ta thật sự đúng là Thần Y, giúp Thánh Quân điều dưỡng thân thể, ổn định thương thế.
Nếu không phải mấy năm nay Dạ Quân Mạc chạy ngược chạy xuôi đuổi theo Bạch Vũ, đi qua các Vị Diện, đã ɢɨết ૮ɦếƭ chính mình từ lâu rồi.
Đám người Ám Lân vẫn vô cùng tôn trọng Y Sư Đông Phương, nhưng dù sao nói như thế nào thì vị này cũng do Tô gia tìm được, lúc này bị Tô Lăng Dung kéo tới, là làm việc cho Tô gia?
Trong lòng Ám Lân cười lạnh: "Theo ý của tiểu thư Tô Lăng Dung, nếu ta không đồng ý để cho Y Sư Đông Phương xem bệnh cho Thánh Quân, có phải Linh Vương không dự định đưa những thứ đó cho ta đúng không?"
Linh Vương bật đứng dậy: "Hộ pháp Ám Lân, ta không có ý này..."
"Ta biết rõ. Nếu Y Sư Đông Phương đã đến đây, đi xem cho Thánh Quân cũng được." Ám Lân thản nhiên cắt ngang lời nói của Linh Vương, bên khóe miệng hòa nhã xẹt qua một chút ác ý, đột nhiên nói với Tô Lăng Dung: "Đúng rồi, còn chưa chúc mừng Tô tiểu thư tân hôn vui vẻ."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!