Tô Lăng Dung đi ra cửa mới nhớ đến những quả táo độc này, sắc mặt liền trắng bệch. Không cho khám nghiệm tử thi thì có ích lợi gì? Thông qua những quả táo độc này cũng có thể nhìn ra nó là loại độc gì, trong một lúc nóng lòng, nàng ta bị tin tức tử vong của Linh Vương kích động, chuyện quan trọng như vậy lại quên mất.
Nàng ta cuống quýt chạy về lại, xông vào phòng liền nhìn thấy hình như Dạ Quân Mạc đang định cầm lấy một quả táo, lập tức xông đến ôm lấy hắn: "Thánh Quân, Thánh Quân, người đưa cha ta một đoạn đường với ta đi, dường như ông ấy rất oan uổng..."
Dạ Quân Mạc nâng tay đẩy nàng ta ra, nhăm mày: "Được."
Xem mặt mũi của Linh Vương, hắn không so đo với Tô Lăng Dung. Người ૮ɦếƭ là chuyện lớn, cũng cần phải đi đưa một đoạn đường.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, rất nhanh, Tư Vực Chủ liền mua quan tài tốt nhất đến, bố trí tốt linh đường, đột nhiên tin tức Linh Vương bị hạ độc ૮ɦếƭ cũng truyền ra giống như mọc cánh.
Màn đêm buông xuống, căn phòng Linh Vương gặp chuyện không may kia lại bị cháy một cách kỳ lạ, mặc dù chữa cháy vô cùng đúng lúc, nhưng đã thiêu hủy hơn một nửa.
Vụ án còn chưa điều tra ra được, gần như tất cả manh mối đều đã bị hủy đi, khỏi phải nói Tư Vực Chủ phụ trách điều tra vụ án này buồn rầu bao nhiêu.
Sau khi Dạ Quân Mạc biết chuyện, mí mắt cũng không cử động, U Vương ở ngàn dặm xa xôi gấp gáp trở về vẫn đang khó tin: "Thánh Quân. Linh Vương thật sự bị hạ độc ૮ɦếƭ rồi sao?"
"Ừm."
Sau một lúc lâu, U Vương cũng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, quan hệ giữa ông ta và Linh Vương không tệ, có tình cảm qua lại tốt suốt mấy trăm năm, đột nhiên ૮ɦếƭ như vậy, khiến cho ông ta khó có thể chấp nhận được.
thichtruyen.vn – V.O
"Là Bạch Vũ ɢɨết hắn?" U Vương hỏi.
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Ngươi nghe nói?"
"Bên ngoài đã truyền khắp nơi, nói Linh Vương bị Vực Chủ của Ám Dạ Đế Quốc hạ độc ɢɨết ૮ɦếƭ, chẳng những chúng ta biết, người Sáng Thế Thần Điện cũng biết rồi. Đường đường là Linh Vương, không ૮ɦếƭ ở trên chiến trường, ngược lại bị người một nhà ɢɨết, chuyện này gọi là gì đây!" Trong mắt U Vương lộ ra hung ác, dữ tợn vỗ bàn.
"Là sao? Tin tức truyền đi đúng là nhanh thật." Mặt Dạ Quân Mạc lạnh như sương, khóe miệng thoáng hiện lên mỉa mai không dễ phát hiện: "Có phải hay không, vẫn cần ngươi đi điều tra. Bạch Vũ đã bị giam giữ, ngươi cứ từ từ điều tra, đừng gấp gáp."
"Ta điều tra? Vậy tiền tuyến thì làm sao đây?"
Dạ Quân Mạc liếc mắt nhìn ông ta: "Mộc Thiên Tịch không bị tiêu diệt, không biết trận này phải đánh bao lâu, ngươi gấp cái gì?"
"Được rồi. Vậy có cần phải ép tin tức truyền đi ra ngoài kia xuống không?"
"Không cần, bên ngoài truyền như thế nào cũng không liên quan, nhưng một chữ tin tức có liên quan tới ta cũng không được phép lộ ra!" Dạ Quân Mạc nhìn ông ta một cái.
Trong lòng U Vương sợ hãi: "Vâng."
...
Bạch Vũ không biết rốt cuộc thì Dạ Quân Mạc có ý gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hai người tới Vô Vọng Sơn trang.
Đến nơi nàng mới biết được, Vô Vọng Sơn trang là ngục giam trên Đại lục do Ám Dạ Đế Quốc khống chế, được xây dựng chuyên biệt, chuyên dùng để giam giữ nhóm Triệu Hoán Sư có thực lực nghịch thiên.
Người có thể vào ít nhất đều ở cấp bậc Tôn Chủ, Bạch Vũ này xem như là ngoại lệ đi vào.
Bạch Vũ cũng không cảm thấy một chút vinh hạnh nào đối với ngoại lệ này.
Bên ngoài Sơn trang trông có vẻ là một tòa trang viên bình thường, thật ra bên trong có khoảng trời riêng, tất cả những người quấy rối điều bị giam giữ bên trong mật thất tối như mực, không có cửa sổ, không có ánh sáng, không có thực vật, không được thăm hỏi, cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài.
Một khi đi vào, ngoại trừ Thánh Quân ra lệnh thả ra, nếu không cũng đừng nghĩ ra được, người bên ngoài cũng không thể gặp ngươi.
Bạch Vũ bị ném vào bên trong, trước mắt là một mảnh tối đen, nổi giận đùng đùng, như vậy là thật sự muốn nhốt nàng? Dạ Quân Mạc, tên khốn kiếp nhà ngươi!
"Người đâu, người đâu, đốt đèn cho ta!" Bạch Vũ hô to, tay bật bên một ngọn lửa, chiếu khuôn mặt tuyệt sắc của mình thành màu đỏ sậm, giống như nữ quỷ âm âm u u trong không gian tối đen.
Trang chủ vội vàng chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của nàng, hoảng sợ, nhanh chóng tìm người thắp sáng bốn góc của nhà giam.
"Vực Chủ Bạch Vũ, người muốn cái gì thì cứ nói tới ta, chắc chắn cứ kêu là ta sẽ tới." Trang chủ cúi đầu khom lưng, cười trong đau khổ. Nghe lệnh của Thánh Quân liền biết vị này hoàn toàn không phải là tù nhân bị đưa tới giam giữ, mà là Nữ Vương phải hầu hạ ăn uống cho thật tốt.
"Có gì ăn không?\' Bạch Vũ nổi giận giống như một tiểu công chúa điêu ngoa.
"...Có, Vực Chủ Bạch Vũ muốn ăn gì?" Trang chủ cắn răng nói. Nơi này không cho phép cung cấp thức ăn, dù sao cấp Tôn Chủ trở lên không ăn uống gì cũng sẽ không ૮ɦếƭ. Nhưng Bạch Vũ muốn, ông ta chỉ có thể sai người lập tức đi làm.
"Ừm, nghe nói Đại lục Thanh Mộc làm thức ăn chay vô cùng ngon, bưng một bàn tới đi."
Một bàn? Được rồi...
Trang chủ nhận lệnh gật đầu: "Được rồi. Người chờ."
Bạch Vũ nhìn ngắm bốn phía, nhà giam Trang chủ sắp xếp cho nàng là một nhà giam lớn hình vuông, rất sạch sẽ, vô cùng trống trải, ngoại trừ mặt đất và vách tường, cái gì cũng không có.
Nhà giam trong Sơn trang chủ yếu đều hạn chế sử dụng linh khí, Bạch Vũ ở trong nhà giam cũng không bị hạn chế, linh khí chung quanh vẫn vô cùng đầy đủ. Tuy nói bị nhốt ở trong này, nhưng tu luyện ở trong này cũng không tệ lắm.
Bạch Vũ ngồi tựa vào cạnh tường, đợi Trang chủ bưng một bàn thức ăn chay tới, sau khi ăn xong, Bạch Vũ cũng gần hết giận rồi.
Dạ Quân Mạc không nghi ngờ nàng, chắc chắn là có nguyên nhân gì mới nhốt nàng vào trong này, với tính tình phúc hắc kia của hắn, chắc chắn là đang vạch kế hoạch gì đó. Nếu không nói với nàng, nàng cứ tạm thời yên tâm tu luyện cho tốt ở trong này.
thichtruyen.vn – V.O
Sau khi Bạch Vũ ăn xong, liền tìm Trang chủ đòi linh tửu, linh tửu của nàng đã dùng hết rồi, vẫn chưa kịp bổ sung.
Linh tửu Phương Tình đã không còn thích hợp với nàng, hấp thu tinh thể thượng phẩm, hiệu quả của Phương Tình kém một chút, Bạch Vũ tìm Trang chủ muốn Phần Diệt Nguyệt, loại linh tửu này có thể hấp thu được phần lớn linh khí trong thời gian ngắn, dùng không tốt thì có thể sẽ thành hấp thu quá nhiều, nổ tan xác mà ૮ɦếƭ.
Bạch Vũ không lo lắng như vậy, vừa vặn bây giờ nàng có thể dùng được Phần
Trang chủ đưa cho Bạch Vũ 20 bình Phần Diệt Nguyệt, một lọ tinh thể, 20 bình tốn 2000 tinh thể của ông ta, khiến cho thịt ông ta đau muốn ૮ɦếƭ.
Bạch Vũ nhìn bộ dạng không nỡ của ông ta, ném một khối tinh thể thượng phẩm cho ông ta: "Chuẩn bị thêm 20 bình nữa, còn lại ngươi cứ lấy dùng đi."
Trang chủ vui mừng hớn hở, bây giờ một khối tinh thể thượng phẩm có thể bán được 8800 tinh thể, đưa cho Bạch Vũ thêm 20 bình nữa, ông ta cũng buôn bán lời.
Ông ta vui vẻ cất kỹ: "Đảm bảo sẽ đưa tới, Vực Chủ cứ từ từ dùng, ta sẽ không quấy rầy người nữa."
Sau khi Trang chủ rời đi, Bạch Vũ liền ngồi hấp thu tinh thể thượng phẩm ở trong nhà giam, tích lũy linh lực từng chút một, thăng cấp Tiểu Bạch và Tiểu Thanh.
...
Vực Thanh Vũ, đại ca Tô Lăng Dung, trưởng tử của Linh Vương - Tô Lăng Hiên đã đến.
Đột nhiên hắn ta xuất hiện tại linh đường, một đôi mắt hung dữ hơi hơi đỏ, quỳ thật mạnh xuống trước linh cửu, một tiếng \'bùm\' vang lên, đầu gối hắn ta đập xuống đất, nghe cũng thấy đau.
"Phụ thân, hài nhi bất hiếu, đến chậm, để cho người ૮ɦếƭ oan ở nơi đất khách quê người. Con chắc chắn sẽ tra ra là ai hại người, cho dù là ai, con cũng sẽ băm vằm hắn thành vạn đoạn!" Hắn ta đấm một quyền lên mặt đất, nhất thời, mặt đất xuất hiện một cái hố to lõm xuống, lửa giận của hắn ta bùng cháy.
Tô Lăng Dung quỳ ở một bên chột dạ, lập tức bổ nhào tới ôm lấy hắn ta: "Đại ca, đại ca huynh có thể xem như là, là Bạch Vũ ɢɨết phụ thân, là nàng ta hại ૮ɦếƭ phụ thân..."
"Bạch Vũ? Chính là Vực Chủ truyền đi ở ngoài kia?" Tô Lăng Hiên nguy hiểm nheo mắt lại.
"Đúng, chính là nàng ta, nàng ta thay thế vị trí Vực Chủ của muội, còn muốn hạ độc ɢɨết ૮ɦếƭ muội, lại làm hại phụ thân... hu hu... đại ca, huynh phải báo thù cho phụ thân!" Tô Lăng Dung ôm đại ca không buông, khóc như hoa lê đẫm mưa
"Tô Lăng Dung? Không thể nào? Không phải Tô gia vô cùng trung thành với Dạ Quân Mạc sao?" Trang Nô hoảng sợ lắp bắp.
"Trung thành chỉ vì lợi thế chưa đủ để phản bội. Tô Lăng Dung bị ghen ghét làm cho u mê, những gì Dạ Quân Mạc cho nàng ta đã không đủ để thỏa mãn dụς ∀ọηg của nàng ta nữa. Nàng ta muốn lợi dụng chúng ta ɢɨết Bạch Vũ." Đáy mắt Mộc Thiên Tịch đầy rẫy lạnh lẽo và mỉa mai: "Ngươi đi nói với nàng ta, giúp nàng ta ɢɨết Bạch Vũ thì có thể, nhưng ta muốn nàng ta nghĩ cách để Dạ Quân mạc đi theo linh cữu của Linh Vương trở về Ngũ Hành Đại Lục."
"Công tử, người tính mai phục ở giữa đường? Ta cảm thấy không tốt lắm, làm sao Tô Lăng Dung có thể chi phối được hành tung của Dạ Quân Mạc?"
"Bình thường không được, bây giờ chắc chắn có thể. Nếu bản thân Dạ Quân Mạc bị trọng thương, chắc chắn sẽ nghĩ cách trở về Ngũ Hành Đại Lục, đi theo đội ngũ đưa tang của Linh Vương trở về là cách che dấu tốt nhất. Ta chỉ cần Tô Lăng Dung nói tuyến đường đưa tang Linh Vương cho ta biết là được rồi."
"Nhưng... Tô Lăng Dung thích Dạ Quân Mạc như thế, nàng ta sẽ nói cho chúng ta biết sao?" Trang Nô vẫn không chắc chắn, nói cho bọn họ chính là hại Dạ Quân Mạc, hẳn là Tô Lăng Dung sẽ quan tâm đến sự an nguy của Dạ Quân Mạc.
Mộc Thiên Tịch không cho là đúng: "Nếu như ngươi là Tô Lăng Dung, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Ta?" Trang Nô nhức đầu: "Ta sẽ làm bộ đồng ý, sau đó đi nói việc này cho Dạ Quân Mạc, để cho hắn chuẩn bị."
"À, ý kiến rất hay, nhưng Tô Lăng Dung sẽ không nói với Dạ Quân Mạc, nàng ta không có lý do để giải thích tại sao nàng ta biết có mai phục. Nếu ta là nàng ta, ta sẽ đồng ý, sau đó âm thầm sắp xếp bảo vệ Dạ Quân Mạc." Mộc Thiên Tịch nheo đôi mắt đào hoa, chợt nở nụ cười: "Tức là có thể mượn tay chúng ta để ɢɨết ૮ɦếƭ Bạch Vũ, lại có thể lập công, một mũi tên trúng hai con nhạn, không phải rất tốt sao?"
"Còn có thể như vậy? Suy nghĩ của nàng ta cũng quá đắc ý rồi? Xem ra yêu cầu của chúng ta, tám chín phần mười sẽ đồng ý." Trang Nô bĩu môi, cất thư bí mật đi liên lạc với Tô Lăng Dung.Không qua bao lâu, đúng là nhận được câu trả lời đồng ý của Tô Lăng Dung, hơn nữa cũng nói tuyến đường và ngày xuất phát cho bọn họ.
Mặc dù vẫn chưa điều tra ra hung thủ sát hại Linh Vương, nhưng ba ngày sau, xác của Linh Vương sẽ được chuyển về Ngũ Hành Đại Lục, tuyến đường bọn họ lựa chọn là đường núi vô cùng bí ẩn, từ phía Bắc Vực Thanh Vũ mãi cho đến đỉnh núi Úy Luân, rồi sau đó xé rách không gian, đến Ngũ Hành Đại Lục.
Lúc xuất phát gióng trống khua chiêng, đội ngũ đưa tang tương đối dài, màu trắng tung ra đầy trời, nhưng đi đến giữa đường thì bắt đầu dần dần ẩn giấu hành tung, chỉ có Tô Lăng Dung, Tô Lăng Hiên và hơn mười đệ tử Tô gia tiếp tục nâng quan tài tiến lên.
"Phía trước chính là đỉnh núi Úy Luân, gió tuyết càng lúc càng lớn, mọi người cẩn thận một chút." Tô Lăng Hiên đi ở phía trước mở đường, nghiêm túc dặn dò mọi người.
"Vâng." Mọi người lên tiếng, bước từng bước vững chắc ở trên gió tuyết, đạp một bước xuống, tuyết đọng có thể ngập nửa cẳng chân.
Phía trước là một mảnh trắng xóa, gió tuyết lạnh lẽo làm mờ mắt, rất khó nhận ra được phương hướng.
Một đường đao khí xen vào trong gió bão, im hơi lặng tiếng tập kích, nháy mắt chém đứt đầu người, mục tiêu nhắm thẳng về phía sau cùng của đội ngũ - Dạ Quân Mạc mặc áo trắng.
Ầm - -
Hai thị vệ bên cạnh Dạ Quân Mạc rút đao ra nhanh như tia chớp, chém nát lưỡi đao khí, lực lượng bùng nổ khuếch tán ra, quấy động vùng núi gió tuyết.
"Bảo vệ Thánh Quân!" Tô Lăng Dung lập tức gọi Triệu Hoán Thú của bản thân ra, ba con Hồng Nhạn trong trắng có xanh lam, cặp cánh to lớn dấy lên gió lớn, thổi tan màn tuyết trắng xóa trước mặt, liền nhìn thấy mười tên áo đen ở nơi xa dẫn theo mấy chục con Triệu Hoán Thú chạy như bay đến, linh thuật có uy lực khủng bố, lợi hại bắn đầy trời.
Vực Thanh Trần, Mộc Thiên Tịch ngồi ngay ngắn ở trước bàn, ho khan khiến sắc mặt trắng bệch.
Độc của hạt đậu đỏ thật sự lợi hại, tuy đã giải hết, nhưng vì chậm trễ một thời gian quá dài, sau khi độc phát tác vết thương đã lan tới phổi, dược liệu trị thương có cấp bậc cao tới đâu cũng không trị hết được, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, đến bây giờ hắn ta vẫn có chút không thoải mái.
"Nói như vậy, Vực Thanh Vũ đã rối loạn rồi?" Mộc Thiên Tịch nhìn Vực Chủ mới nhận chức đứng ở trước mặt, hỏi sâu xa.
"Vâng. Bây giờ lời đồn đãi đã bay đầy trời, theo như thuộc hạ điều tra, những lời đồn đãi này không hoàn toàn là giả. Linh Vương đúng là đã trúng độc ૮ɦếƭ, Bạch Vũ thật sự bị nhốt trong Vô Vọng Sơn trang, ngay cả U Vương cũng đã từ tiền tuyến trở về trấn giữ rồi."
"Mặc dù tiền tuyến có Ám Ưng và Ám Lân trông coi, nhưng phía sau bọn chúng đã rối loạn. Một người trong Ngũ vương đã ૮ɦếƭ một cách kỳ lạ, đây có thể là cơ hội tốt của chúng ta."
"Vâng, công tử, người có muốn chúng ta dùng hết sức phản công không?"
"Phản công? Phản công thì có tác dụng cái rắm gì!" Mộc Thiên Tịch đột nhiên nói tục, sau thất bại lần trước, tính tình của hắn ta liền trở nên vô cùng nóng nảy: "Các ngươi cũng nói, có Ám Ưng và Ám Lân trông coi, tiền tuyến của bọn chúng còn chưa loạn. Cho dù ta tự mình ra trận, tập hợp tất cả lực lượng phản công, nhiều nhất cũng chỉ có thể ép bọn chúng về Vực Thanh Vũ, chiến tranh trên Đại Lục Thanh Mộc vẫn không kết thúc."
"Ý công tử là muốn đoạt được Đại lục Thanh Mộc trong một lần, tẩy rửa toàn bộ thế lực của Ám Dạ Đế Quốc?" Trang Nô hỏi.
Đôi mắt đào hoa của Mộc Thiên Tịch cong cong nở nụ cười: "Vẫn là Trang Nô biết tâm tư của ta. Tin tức của Dạ Quân Mạc, các ngươi có nghe được không?"
thichtruyen.vn – V.O
"Không."
"Một chút cũng không?"
Mấy người xấu hổ cúi đầu: "Thuộc hạ vô dụng, thật sự một chút cũng không nghe được."
"À, ta đã biết chính là như vậy." Đôi mắt đào hoa của Mộc Thiên Tịch hiện lên nụ cười rét lạnh.
Hắn ta luôn luôn điều tra tin tức của Dạ Quân Mạc, hắn ta không tin Dạ Quân Mạc trúng Đoạn Hồn mà vẫn còn có thể chữa khỏi được, không có một chút tin tức nào chứng tỏ vết thương của Dạ Quân Mạc càng ngày càng nặng, tất nhiên phải gạt mọi người ở Ám Dạ Đế Quốc.
Bây giờ Linh Vương bị hạ độc ૮ɦếƭ, Bạch Vũ thành đối tượng bị nghi ngờ, U Vương trở về trấn giữ, một loạt hiện tượng này cho thấy Dạ Quân Mạc đã không thể quản lý Vực Thanh Vũ, nếu Dạ Quân Mạc vẫn còn sức lực, tuyệt đối sẽ không để cho Bạch Vũ bị oan, bị nhốt vào Vô Vọng Sơn trang.
Biết điều đó, thì sẽ dễ làm. Hắn ta có thể tìm cơ hội ɢɨết ૮ɦếƭ Dạ Quân Mạc.
Hắn ta không giống Bạch Vũ, rõ ràng biết huyết mạch Thần Sáng Thế được cất giấu ở bên trong cơ thể Dạ Quân Mạc, nhiều nhất thì Đoạn Hồn có thể hủy diệt thân thể của Dạ Quân Mạc, nhưng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với linh hồn của Dạ Quân Mạc, hẳn Dạ Quân Mạc sẽ không ૮ɦếƭ vì trúng độc.
Muốn ɢɨết hắn, cần phải giống như một vạn năm trước, lấy đi trái tim của hắn, à..., hẳn là trái tim của Bạch Vũ mới đúng.
Vừa ɢɨết ૮ɦếƭ Dạ Quân Mạc, vừa có thể giành được huyết mạch Sáng Thế, một công đôi việc.
Dạ Quân Mạc vừa ૮ɦếƭ, Ám Dạ Đế Quốc sẽ lập tức sụp đổ, trong vòng trăm năm sẽ không thể khôi phục nguyên khí, muốn tiêu diệt sẽ đơn giản hơn.
Phiền phức lúc này chính là hắn ta không biết Dạ Quân Mạc đang ở đâu, cũng không có nhiều thông tin về bố trí canh giữ ở Vực Thanh Vũ, tùy tiện ra tay sẽ bứt dây động rừng, một lần không được, để cho Dạ Quân Mạc dời đi thì sẽ không có lần thứ hai nữa.
"Các ngươi đều đi xuống đi." Mộc Thiên Tịch vẫy tay cho mọi người lui, nhìn về phía Trang Nô: "Liên lạc với bên kia như thế nào rồi?"
Trang Nô lấy ra một bức thư bí mật đưa cho Mộc Thiên Tịch: "Cho dù thế nào người kia cũng không nói mình là ai, cũng chỉ nói ta cầm bức thư này về."
Mộc Thiên Tịch đọc thư xong, cười lạnh một tiếng: "Nàng ta không nói thì cho rằng người khác không biết sao? Muốn ɢɨết Bạch Vũ như vậy, ngoại trừ Tô Lăng Dung ở bên kia thì còn ai vào đây?"
"Tô Lăng Dung? Không thể nào? Không phải Tô gia vô cùng trung thành với Dạ Quân Mạc sao?" Trang Nô hoảng sợ lắp bắp.
"Trung thành chỉ vì lợi thế chưa đủ để phản bội. Tô Lăng Dung bị ghen ghét làm cho u mê, những gì Dạ Quân Mạc cho nàng ta đã không đủ để thỏa mãn dụς ∀ọηg của nàng ta nữa. Nàng ta muốn lợi dụng chúng ta ɢɨết Bạch Vũ." Đáy mắt Mộc Thiên Tịch đầy rẫy lạnh lẽo và mỉa mai: "Ngươi đi nói với nàng ta, giúp nàng ta ɢɨết Bạch Vũ thì có thể, nhưng ta muốn nàng ta nghĩ cách để Dạ Quân mạc đi theo linh cữu của Linh Vương trở về Ngũ Hành Đại Lục."
"Công tử, người tính mai phục ở giữa đường? Ta cảm thấy không tốt lắm, làm sao Tô Lăng Dung có thể chi phối được hành tung của Dạ Quân Mạc?"
"Bình thường không được, bây giờ chắc chắn có thể. Nếu bản thân Dạ Quân Mạc bị trọng thương, chắc chắn sẽ nghĩ cách trở về Ngũ Hành Đại Lục, đi theo đội ngũ đưa tang của Linh Vương trở về là cách che dấu tốt nhất. Ta chỉ cần Tô Lăng Dung nói tuyến đường đưa tang Linh Vương cho ta biết là được rồi."
"Nhưng... Tô Lăng Dung thích Dạ Quân Mạc như thế, nàng ta sẽ nói cho chúng ta biết sao?" Trang Nô vẫn không chắc chắn, nói cho bọn họ chính là hại Dạ Quân Mạc, hẳn là Tô Lăng Dung sẽ quan tâm đến sự an nguy của Dạ Quân Mạc.
Mộc Thiên Tịch không cho là đúng: "Nếu như ngươi là Tô Lăng Dung, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Ta?" Trang Nô nhức đầu: "Ta sẽ làm bộ đồng ý, sau đó đi nói việc này cho Dạ Quân Mạc, để cho hắn chuẩn bị."
"À, ý kiến rất hay, nhưng Tô Lăng Dung sẽ không nói với Dạ Quân Mạc, nàng ta không có lý do để giải thích tại sao nàng ta biết có mai phục. Nếu ta là nàng ta, ta sẽ đồng ý, sau đó âm thầm sắp xếp bảo vệ Dạ Quân Mạc." Mộc Thiên Tịch nheo đôi mắt đào hoa, chợt nở nụ cười: "Tức là có thể mượn tay chúng ta để ɢɨết ૮ɦếƭ Bạch Vũ, lại có thể lập công, một mũi tên trúng hai con nhạn, không phải rất tốt sao?"
thichtruyen.vn – V.O
"Còn có thể như vậy? Suy nghĩ của nàng ta cũng quá đắc ý rồi? Xem ra yêu cầu của chúng ta, tám chín phần mười sẽ đồng ý." Trang Nô bĩu môi, cất thư bí mật đi liên lạc với Tô Lăng Dung.
Không qua bao lâu, đúng là nhận được câu trả lời đồng ý của Tô Lăng Dung, hơn nữa cũng nói tuyến đường và ngày xuất phát cho bọn họ.
Mặc dù vẫn chưa điều tra ra hung thủ sát hại Linh Vương, nhưng ba ngày sau, xác của Linh Vương sẽ được chuyển về Ngũ Hành Đại Lục, tuyến đường bọn họ lựa chọn là đường núi vô cùng bí ẩn, từ phía Bắc Vực Thanh Vũ mãi cho đến đỉnh núi Úy Luân, rồi sau đó xé rách không gian, đến Ngũ Hành Đại Lục.
Lúc xuất phát gióng trống khua chiêng, đội ngũ đưa tang tương đối dài, màu trắng tung ra đầy trời, nhưng đi đến giữa đường thì bắt đầu dần dần ẩn giấu hành tung, chỉ có Tô Lăng Dung, Tô Lăng Hiên và hơn mười đệ tử Tô gia tiếp tục nâng quan tài tiến lên.
"Phía trước chính là đỉnh núi Úy Luân, gió tuyết càng lúc càng lớn, mọi người cẩn thận một chút." Tô Lăng Hiên đi ở phía trước mở đường, nghiêm túc dặn dò mọi người.
"Vâng." Mọi người lên tiếng, bước từng bước vững chắc ở trên gió tuyết, đạp một bước xuống, tuyết đọng có thể ngập nửa cẳng chân.
Phía trước là một mảnh trắng xóa, gió tuyết lạnh lẽo làm mờ mắt, rất khó nhận ra được phương hướng.
Một đường đao khí xen vào trong gió bão, im hơi lặng tiếng tập kích, nháy mắt chém đứt đầu người, mục tiêu nhắm thẳng về phía sau cùng của đội ngũ - Dạ Quân Mạc mặc áo trắng.
Ầm - -
Hai thị vệ bên cạnh Dạ Quân Mạc rút đao ra nhanh như tia chớp, chém nát lưỡi đao khí, lực lượng bùng nổ khuếch tán ra, quấy động vùng núi gió tuyết.
"Bảo vệ Thánh Quân!" Tô Lăng Dung lập tức gọi Triệu Hoán Thú của bản thân ra, ba con Hồng Nhạn trong trắng có xanh lam, cặp cánh to lớn dấy lên gió lớn, thổi tan màn tuyết trắng xóa trước mặt, liền nhìn thấy mười tên áo đen ở nơi xa dẫn theo mấy chục con Triệu Hoán Thú chạy như bay đến, linh thuật có uy lực khủng bố, lợi hại bắn đầy trời.