Bạch Vũ ngồi xếp bằng bên dưới cây đại thụ, nhắm mắt lại.
"Bạch Vũ sắp thăng cấp, mọi người bảo vệ nàng!" Tư Minh kịp phản ứng đầu tiên, lập tức dẫn theo Triệu Hoán Thú bảo vệ lối vào, Công Tôn Ưởng cùng đi theo Tư Minh.
Tử Như nắm thuốc độc còn thừa, cảnh giác đứng ở bên cạnh Bạch Vũ.
Luật Viên Giang và Luật Viên Kiệt lo lắng tìm tung tích của Bạch Vũ, lại vô tình bị lạc đường.
"Ngân Lang, tìm được không?" Luật Viên Giang cau mày hỏi.
Khiếu Thiên Ngân Lang cực kỳ tủi thân rung rung cái mũi, phe phẩy cái đuôi. Thuật Truy Tung của nó chủ yếu là dựa vào mùi, nhưng chung quanh nơi này đều là chướng khí (khí độc), ảnh hưởng nghiêm trọng đến khứu giác của nó.
Không ngửi thấy được mùi của Bạch Vũ, nó phải đi đâu mới tìm được Bạch Vũ?
Xoàn xoạt - -
Thực Nhân Hoa chung quanh lại bắt đầu điên cuồng tấn công bọn họ, Luật Viên Giang đành phải đối phó với những đóa hoa chung quanh trước, tức giận chém toàn bộ dây leo gần đó.
Hắn ta không tin, những thứ dây leo như thế này sẽ có nhiều, hắn ta còn không chặt được đầu của nó.
Bọn họ bị giày vò ở bên ngoài, Bạch Vũ đã hoàn thành thăng cấp rồi.
Từ trước đến nay, tốc độc thăng cấp của nàng đều rất nhanh, không qua bao lâu sẽ thăng cấp thành công, đột phá Linh Chủ, trực tiếp thăng tiến đến Linh Chủ trung cấp!
Một đạo ánh sáng màu vàng từ người nàng thẳng lên trên, bao phủ trên tán cây chi chít ở trên không.
Bầu trời vang lên tiếng vang cuồn cuộn như sấm rền, bỗng nhiên có tuyết rơi xuống đây.
Bông tuyết lạnh lẽo vậy mà xuyên thấu qua cành lá của cây đại thụ, bay tới bên cạnh Bạch Vũ.
Bạch Vũ mở mắt ra, nâng bằng hai tay, nhẹ nhàng nhận được một khối, xúc cảm lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân.
Một con Tuyết Hồ (cáo tuyết) màu trắng xinh xắn, hoạt bát xuất hiện ngay giữa lòng bàn tay nàng, thân thể mềm mại cuộn mình thành hình tròn, cái đuôi to, lông lá xù xì ôm chặt thân thể, trông tựa như 乃úp bê đồ chơi lông lá xù xì.
Nó ngẩng đầu, mắt to màu tím như bảo thạch trong suốt, lỗ tai lớn nhọn hoắt khiến cho mặt nó có vẻ lớn một vòng.
"Cửu Huyền Băng Hồ, thật xinh đẹp!" Bạch Vũ thật cẩn thận ôm vào trong иgự¢, nhẹ nhàng vuốt ve, như là đang sờ một thứ đồ sứ dễ vỡ.
Cửu Huyền Băng Hồ, Triệu Hoán Thú hệ Thủy hiếm thấy, tính tình kiêu ngạo, rất khó triệu hồi ra được, chỉ cần xuất hiện liền tuyệt đối là tuyệt phẩm mãn tư chất.
Bạch Vũ nhìn lướt qua thuộc tính của Cửu Huyền Băng Hồ, ngạc nhiên phát hiện Cửu Huyền Băng Hồ vừa xuất hiện vậy mà lại là cấp 3, lực công kích 29, lực phòng ngự 26, sức chịu đựng 25
Vào không gian để triệu hoán còn có thể có chỗ tốt như vậy, sao trước kia ta lại không biết? Bạch Vũ ôm Cửu Huyền Băng Hồ, hình như nàng lập tức liền thăng cấp, đáng tiếc bây giờ nàng chẳng quan tâm. Trở thành Linh Chủ còn chưa đủ, nàng còn muốn nhanh chóng thăng cấp Triệu Hoán Thú thành cấp 5, như vậy mới có thể chiến đấu một mình cùng với Luật Viên Kiệt, Luật Viên Giang vừa trở thành Tôn Chủ.
Dù sao bọn họ cũng chỉ vừa mới trở thành Tôn Chủ, cấp bậc của Triệu Hoán Thú còn chưa thăng lên, vẫn là cấp 5 như cũ.
Bạch Vũ cho mỗi con Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt 50 giọt linh lực, lại nhét Linh quả các hệ cho bọn nó. Nơi này có rất nhiều Linh quả, hoàn toàn không cần lo lắng không có dược liệu để thăng cấp cho Triệu Hoán Thú.
Bên ngoài không gian Thần Sáng Thế, Thượng Quan Vân Trần nhìn tình huống trong đầm lầy, tự nhiên uống rượu: "Xem ra, không qua bao lâu, đệ tử nhà ta có thể tìm được Bạch Vũ rồi."
"Ngươi muốn ɢɨết Bạch Vũ?" Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn Thượng Quan Vân Trần, ánh mắt sắc bén khiến da đầu người ta run lên.
Thượng Quan Vân Trần nhếch môi cười: "Sốt ruột rồi sao? Đáng tiếc ngươi không thể vào để cứu nàng ta."
"Ngươi cho là nàng ấy cần ta cứu?" Bên miệng Dạ Quân Mạc thoáng qua một độ cong vân đạm phong khinh.
Khóe miệng Thượng Quan Vân Trần chứa nụ cười: "Không cần sao? Luật Viên Giang và Luật Viên kiệt đã là Tôn Chủ, Bạch Vũ chỉ là một Linh Sư, trốn không thoát đâu. Nếu đồng đội bên cạnh nàng ta lợi hại một chút, có lẽ còn có cơ hội, đáng tiếc..."
"Đáng tiếc chính là người của ngươi." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt liếc nhìn Thượng Quan Vân Trần: "Ta vẫn thấy rất kỳ lạ, vì sao năm đó ngươi lựa chọn trợ giúp Ngọc Ưu Liên hại ૮ɦếƭ Bạch Vũ. Khi đó ngươi là vị hôn phu của Bạch Vũ, sau khi ngươi lấy nàng ấy là có thể lập tức mượn thân phận của nàng ấy nắm cả Sáng Thế Thần Điện trong tay, cho dù các ngươi không có tình cảm, ngươi cũng không cần phải ɢɨết nàng ấy."
Đột nhiên, vẻ mặt Thượng Quan Vân Trần âm trầm, nụ cười ở khóe miệng biến mất không còn một mảnh, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ vô song của Dạ Quân Mạc, châm chọc: "Ngươi thật sự không biết nguyên nhân sao? Nếu không vì ngươi, ta sẽ ɢɨết Bạch Vũ?"
Đáy mắt Dạ Quân Mạc hiện lên sắc bén, sát ý bắt đầu chuyển động: "Vì Bạch Vũ yêu ta, ngươi mới muốn ɢɨết nàng ấy?"
"Không sai!" Thượng Quan Vân Trần cười lạnh: "Tuy ta ghét tính tính đơn thuần, ngu ngốc của nàng ta, nhưng ta không thể không thừa nhận, ở mặt nào đó, nàng ta tại bướng bỉnh ghê gớm, một khi nhận định thì tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Khi ta biết nàng ta yêu ngươi, ta liền biết nàng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý gả cho ta nữa. Nếu nàng ta không gả cho ta, ta còn muốn nàng ta sống để làm gì?"
Dạ Quân Mạc dần dần nắm năm ngón tay lại, lạnh lẽo quanh thân khiến cho không khí đều ngưng tụ thành âm u, lạnh lẽo.
Không có giá trị lợi dụng liền ɢɨết nàng, rốt cuộc vì sao Bạch Vũ lại muốn che chở những tên vô lại lòng lang dạ sói như các ngươi?
"Sao nào, muốn ra tay với ta, ɢɨết ૮ɦếƭ ta ở đây? Chúng ta đều là Thần Hoàng, ngươi không chắc là đối thủ của ta. Mà còn..." Nụ cười của Thượng Quan Vân Trần càng thêm suồng sã: "Đừng quên lúc trước chúng ta thương lượng đã dùng khế ước máu, chung sống hòa bình trong lúc Thần Vực mở ra."
Hắn ta nâng tay khoát lên vai Dạ Quân Mạc, vỗ vỗ cực kì thân cận: "Đừng nghĩ ra tay với ta, hiểu không?"
Dạ Quân Mạc khép hờ đôi mắt giống như thủy tinh đen, xẹt qua sắc bén thâm thúy, nụ cười ma quỷ, lạnh lẽo chớp lóe rồi biến mất," Ngươi dám khiêu khích ta càn rỡ như vậy, thì chắc chắn ta sẽ không ra tay với ngươi? Chẳng lẽ ngươi không biết, cho dù không ra tay, ta cũng có thể dễ dàng khiến cho ngươi đi tìm cái ૮ɦếƭ!"
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần hơi biến đổi, liền nhìn thấy Dạ Quân Mạc đứng dậy rời đi.
Hắn ta hơi nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy tay mình có chút ngứa, cúi đầu nhìn lên, tay trái hắn vỗ lên vai Dạ Quân Mạc đã sưng lên giống như móng heo.
"Dạ Quân Mạc! Ngươi dám hạ độc ta! Người đâu, mau truyền Y Sư!" Thượng Quan Vân Trần thầm hừ hừ chính mình quá sơ ý, Dạ Quân Mạc là Độc Sư, là Độc Sư đó! Sao hắn nhất thời đắc ý lại quên mất?
Hắn ta lập tức ăn Tẩy Độc Thảo vào, đi tìm Y Sư.
Trong Thần Vực, hai huynh đệ Luật Viên Giang trôi qua có chút thê thảm, không biết vì sao đột nhiên trời lại có tuyết rơi, còn càng rơi càng lớn.
Gần như giữa đầm lầy chỉ có tuyết bay, nhưng bên ngoài lại xuất hiện mưa đá, mưa đá to bằng đầu nắm tay từ trên trời giáng xuống, còn chứa linh khí rét thấu xương, không cẩn thận bị nện trúng một cái thì sẽ đầu rơi máu chảy.
Ngoại trừ Luật Viên Giang, mọi người còn lại đã xui xẻo bị nện trúng.
Luật Viên Kiệt ôm vết sưng trên đầu, lệ rơi đầy mặt oán giận với đại ca mình: "Đại ca, nếu không thì chúng ta ra khỏi nơi này trước đi, Tẩy Độc Thảo của chúng ta cũng sắp bị dùng hết, chướng khí (khí độc) cũng rất lợi hại."
"Không có Tẩy Độc Thảo thì nhanh chóng đi hái, ɢɨết Bạch Vũ là mệnh lệnh, tất phải chấp hành." Luật Viên Giang nói chắc như đinh đóng cột.
"Được rồi." Luật Viên Kiệt bất đắc dĩ phân phó vị đồng đội bị mất cánh tay kia đi ra ngoài hái ít Tẩy Độc Thảo về.
Luật Viên Kiệt thật sự không muốn tiếp tục ở đây nữa, cho dù Tẩy Độc Thảo có thể chống lại được chướng khí, nhưng khí độc vẫn khiến cho bọn họ bị ảnh hưởng, trong hoàn cảnh như vậy, rất khó phát huy toàn bộ thực lực.
Luật Viên Kiệt thật sự không rõ vì sao đại ca nhất định phải cứ diệt trừ Bạch Vũ như vậy.
Đương nhiên Luật Viên Giang sốt ruột là có nguyên nhân, trước khi tiến vào, Thượng Quan Vân Trần đã cảnh cáo hắn ta, không thể để cho Bạch Vũ có cơ hội thăng cấp, một lần cũng không thể!
Thiên tư của Bạch Vũ rất cao, một khi để cho nàng nhận được phần thưởng của Thần Vực, cho nàng cơ hội thăng cấp, rất khó nói nàng sẽ đến mức nào.
Lúc này Luật Viên Giang đang vội vã đi tìm Bạch Vũ, chỉ vì lo lắng Bạch Vũ đang thăng cấp.
Chung quanh đều là Thực Nhân Hoa, chìa khóa muốn hấp thu linh khí không quá đơn giản. Hiện tượng thiên nhiên kỳ dị này cũng khiến cho Luật Viên Giang cảm thấy rất không yên tâm, tuyết không rơi ở đâu lại cứ rơi ở đầm lầy này, còn có mưa đá.
Nhưng bọn họ cũng đã dọn dẹp nhiều dây leo như vậy, có lẽ cũng sắp tìm được trung tâm mê cung, cũng không gấp ở đây một lúc.
Luật Viên Giang dẫn theo ba người còn lại tránh dưới một cây đại thụ chọc trời nghỉ ngơi, miễn cho bị mưa đá cho nện bị thương.
Đệ tử bị bọn họ phái đi hái Tẩy Độc Thảo tránh mưa đá chạy đi rất nhanh, còn chưa ra khỏi đầm lầy, Phục Mãn và Công Tôn Ưởng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn ta, bổ các loại linh thuật xuống mặt hắn ta.
Hắn ta vội vàng gọi Triệu Hoán Thú ra ngăn cản, lập tức chạy về, lại bị ba con Thổ Bát Thử khổng lồ của Phục Mãn gắt gao ngăn lại, không tới mấy hiệp đã bị Công Tôn Ưởng san bằng.
Chìa khóa của hắn ta biến mất, hóa thành một đường ánh sáng truyền vào trong chìa khóa của Công Tôn Ưởng.
Màu vàng trên chìa khóa của Công Tôn Ưởng vốn còn thiếu - cách thăng cấp rất nhiều, lập tức tăng thêm hơn một nửa, chỉ thiếu một ít nữa là có thể thăng cấp.
Hai người nhìn nhau, yên lặng nấp đi.
Cuối cùng, mưa đá cũng ngừng lại, nhưng người được phái đi ra hái Tẩy Độc Thảo còn chưa trở về, Luật Viên kiệt không kiên nhẫn oán giận: "Làm gì vậy chứ? Tẩy Độc Thảo khó tìm như vậy sao? Ra khỏi đầm lầy, không phải khắp nơi bên ngoài đều có sao? Sao vẫn chưa trở lại?"
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Một đội viên khác có chút lo lắng, nói.
Luật Viên Giang cau mày, có phần hối hận để cho một người đi lấy thảo dược, sau khi tiến vào Thần Vực, truyền âm ngàn dặm liền mất đi hiệu lực, cho dù hai người đều ở trong Thần Vực cũng không thể liên lạc được."Nếu không để ta đi tìm xem?" Thiếu niên áo lam đứng ở cuối đề nghị.
"Không được, không thể đi ra nữa, cùng đi." Luật Viên Giang lạnh lùng nói.
Luật Viên kiệt buồn bực xem thường: "Thật là phiền phức, lấy dược cũng có thể bỏ được."
Đoàn người cùng nhau quay đầu đi ra ngoài đầm lầy.
Tử Như trốn ở trong dây leo phía xa, nhìn bọn họ, không khỏi nhíu mày: "Luật Viên Giang này đúng là đủ cẩn thận, sau khi đánh mất một người liền không đi ra ngoài nữa."
"Có thể trở thành đội trưởng được Sáng Thế Thần Điện coi trọng, vẫn phải có chút bản lĩnh." Tư Minh gật đầu: "Bạch Vũ nói, chúng ta phải nghĩ cách tách bọn họ ra."
"Nói rất đúng, ngươi ra ngoài làm mồi dụ, ta ngáng chân ở giữa đường, thế nào?" Ánh mắt Tử Như sáng long lanh, nói.
Khóe miệng Tư Minh rụt rụt: "Sao ngươi không đi? Luật Viên Giang và Luật Viên Kiệt là Tôn Chủ, ta ra ngoài còn có mạng trở về sao?"
"Đồ nhát gan." Tử Như liếc nhìn Tư Minh: "Ta đi thì ta đi. Giữa đường, ngươi phải tách nhóm người bọn họ ra, cũng đừng để cho ta mạo hiểm không công."
Trái lại, Tư Minh xấu hổ: "Dứt khoát cùng nhau đi. Hai người, tách ra đi, Công Tôn Ưởng và Trưởng lão Phục Mãn đã chuẩn bị tốt tiếp viện ở trên đường rồi."
Hai người lập tức đi ra, theo sát phía sau Luật Viên Giang.
Luật Viên Giang lập tức nhạy cảm nhận thấy sau lưng có người, xoay người lại liền xé rách mảng lớn dây leo, Tư Minh và Tử Như bị chưởng phong quét đến, cùng lúc ngã xuống đất, đứng lên liền lập tức bỏ chạy.
"Đuổi theo!" Mắt Luật Viên Giang lộ ra sắc bén, một chữ lạnh như băng, ba con Triệu Hoán Thú được thả ra trong nháy mắt.
Tư Minh và Tử Như chạy như bay để thoát thân, cố ý tách ra chạy trốn ở lối rẽ phía trước.
Luật Viên Giang và Luật Viên Kiệt ngầm hiểu, lập tức tách ra, hai người đuổi theo mỗi người. Người Luật Viên Giang đuổi theo chính là Tử Như.
Tốc độ của Tử Như không nhanh, nhờ địa hình đầm lầy và dây leo chung quanh, mới có thể miễn cưỡng tạo ra khoảng cách với Luật Viên Giang. Ngay lúc Tử Như chuẩn bị xông vào bụi Thực Nhân Hoa lại, bỗng nhiên một đường chưởng phong sắc bén đánh thật mạnh sau lưng Tử Như.
Tử Như bị đánh bay ra ngoài một cách không hề bất ngờ, phun ra một ngụm máu, ba con sói đói lập tức nhào lên.
Đúng lúc này, Tiểu Thanh phun ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, nổ tung ở trước người Tử Như, lực công kích phá trăm, nhiệt độ khủng bố nháy mắt phá hủy mảng lớn thực vật chung quanh.
Mấy con sói đói nhào lên vội vàng lui về phía sau, vẫn bị dư âm nổ mạnh cuộn lên lật ra ngoài, sức chịu đựng một mạch tiêu hao năm thành.
Đồng tử Luật Viên Giang co rụt lại, nhìn theo Bạch Vũ đi ra từ dây leo: "Cấp 5! Ngươi là Linh Chủ rồi sao?"
Thăng cấp thì cũng thôi, thậm chí ngay cả Triệu Hoán Thú cũng cùng thăng cấp, khó trách Thượng Quan Vân Trần lại dặn dò hắn như vậy.
"Cái này đều nhờ vào ngươi." Nếu ngươi không gây áp lực, ta nào có thể thăng toàn bộ Triệu Hoán Thú lên tới cấp 5 nhanh như vậy. Bạch Vũ dẫn theo Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Trảm Nguyệt lạnh nhạt đứng ở trước mặt Luật Viên Giang.
Luật Viên Giang hừ lạnh: "Cấp 5 thì thế nào? Vừa mới thăng cấp thì có thể có bao nhiêu sức chiến đấu? Ngươi liền cam chịu số phận đi!"
Khiếu Thiên Ngân Lang thân thể cao lớn vọt lên, lao thẳng tới Tiểu Bạch, nó không vươn móng vuốt, khinh thường phòng ngự, chỉ cần đánh trúng chính là ૮ɦếƭ!
Tiểu Bạch không sợ sệt chút nào, tiến lên chính là một chiêu Phách Thiên Liệt.
Ngũ Hành Bạch Hổ cấp 5, lực công kích 50, lực phòng ngự 50, sức chịu đựng 44
Uy lực của Phách Thiên Liệt phải khó khăn lắm mới đạt tới 100 điểm, đối diện với Khiếu Thiên Ngân Lang chỉ có lực phòng ngự vừa mới thoát khỏi đỉnh 40 điểm, cho dù không mạnh mẽ đánh, đánh trúng thì cũng chỉ còn đường ૮ɦếƭ, liền xem ai nhanh hơn rồi. Chỉ nghe một tiếng "phịch", hai cỗ lực lượng vĩ đại va chạm kịch liệt, lực lượng cuồng bạo khuếch tán ra, uy thế cuồn cuộn nổi lên ngút trời, ầm ầm phá hủy mảng lớn tầng tầng lớp lớp dây leo, hơn trăm Thực Nhân Hoa tan thành mây khói.
Tiểu Bạch và Khiếu Thiên Ngân Lang đều biến mất trong giây lát.
Bạch Vũ đã sớm tính trước, Tiểu Bạch cùng lúc nhào lên, Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh lại được phun ra một lần nữa, lực công kích của Tiểu Thanh cao đạt tới 54, uy lực Bạo Liệt Lưu Hỏa đạt đến 135 điểm cao nhất, phạm vi tấn công có lớn có nhỏ, được Tiểu Thanh khống chế càng thêm tinh chuẩn, gần như đều mạnh mẽ ném tất cả uy lực lên người hai con Cuồng Lang còn lại.
Hai con Cuồng Lang của Luật Viên Giang cũng nhìn về phía Trảm Nguyệt và Tiểu Thanh, nhưng phạm vi ngọn lửa quá lớn, chỉ trong nháy mắt, Tiểu Thanh đã tiêu diệt được hai con Cuồng Lang, Tiểu Thanh cũng bị biến mất, duy nhất chỉ còn lại Trảm Nguyệt bị ngọn lửa làm hại.
Trảm Nguyệt tức giận kéo cả ngọn lửa xông tới, lăn lộn trên mặt đất, thỉnh thoảng bá một cái Khô Mộc Phùng Xuân lên người.
Luật Viên Giang quá sợ hãi, nằm mơ cũng thật không ngờ Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ có thực lực khủng bố như vậy, cùng là cấp 5 nhưng có thể dễ dàng ɢɨết Cuồng Lang của hắn ta trong giây lát.
Hắn ta phun ra máu, miễn cưỡng thoát thân ra từ trong ngọn lửa, nhếch nhác quay đầu chạy ra ngoài.
Gặp phải Tử Như đang quần đấu cùng với đội viên của hắn ta ở đối diện, Tử Như ném ra Thủy Đao sắc bén, đâm vào иgự¢ hắn ta. Luật Viên Giang mở to hai mắt nhìn, thẳng tắp ngã xuống.
Chìa khóa trên người hắn ta cũng biến mất, hóa thành một đường sáng vàng rót vào trong chìa khóa của Tử Như.
Chìa khóa của Tử Như lập tức thăng cấp thành công, trên người cũng hiện ra ánh sáng thăng cấp.
Bạch Vũ tiến lên một bước, dẫn theo Tiểu Thanh đuổi tới bên cạnh Tử Như. Sắc mặt đội viên đi theo Luật Viên Giang đại biến, mắt thấy luật Viên Giang đã ૮ɦếƭ, hoàn toàn không dám ở lại, xoay người bỏ chạy.
Bên kia, Luật Viên Kiệt dẫn theo đội viên khác đuổi theo Tư Minh, nửa đường đã bị Phục Mãn va Công Tôn Ưởng chặn lại.
Hai đấu ba, hai phe giao chiến kịch liệt, liền nghe được có người kêu la hoảng sợ...
"Đội trưởng bị ɢɨết rồi!" Đội viên chạy ra từ chỗ Bạch Vũ ngã lộn nhào xông vào vòng chiến.
Trong lòng Luật Viên Kiệt sợ hãi, ngẩn ngơ ngay tại chỗ, bị Bạch Mã hệ Kim của Công Tôn Ưởng ngoan độc đánh vào иgự¢, cả người bay ra ngoài, phun ra từng ngụm từng ngụm máu đỏ sẫm.
Luật Viên Kiệt bắt được áo người nọ: "Ngươi nói cái gì? Sao ca ca ta có thể ૮ɦếƭ? Người khác đấy?"
"Hắn... hắn đã ૮ɦếƭ.....bị Bạch Vũ ɢɨết!"
"Không thể!" Luật Viên Kiệt nổi trận lôi đình, một chưởng đẩy hắn ta ra.
Đột nhiên, bên kia truyền ra một tiếng hét thảm, đội viên kia của bọn họ đã bị Phục Mãn giải quyết. Chìa khóa của Phục Mãn cũng thăng cấp hơn một nửa, nhưng còn thiếu không ít.
"Đồ khốn!" Mắt Luật Viên Kiệt đỏ bừng, Viễn Cổ Thánh Tượng tức giận nhằm phía Phục Mãn, hai con Mi Hầu tán ra vô số lưỡi dao khí, càn quét giống như gió lốc, mũi nhọn lợi hại muốn cắt tất cả vật cản thành mảnh nhỏ.
Ầm - -
Hai con Thổ Bát Thử hóa khổng lồ của Phục Mãn kêu thảm một tiếng, hao hết sức chịu đựng.
Bạch Mã của Công Tôn Ưởng cũng không chống cự nổi, vội vàng rút về phía sau.
Đúng lúc này, Bạch Vũ đến nơi, Lưu Hỏa của Tiểu Thanh thoải mái chặn Viễn Cổ Thánh Tượng của Luật Viên Kiệt, Luật Viên Kiệt nổi trận lôi đình, không hề lý trí thay đổi mũi nhọn, tất cả linh thuật tấn công về phía Bạch Vũ.
Chỉ nghe một tiếng nổ tung kinh thiên động địa, cả đầm lầy bị hủy diệt hơn một nửa, một con Thổ Bát Thử cuối cùng của Phục Mãn đỡ lửa giận của Luật Viên Kiệt, Lưu Hỏa lại hủy diệt hai con Mi Hầu hệ Kim.
Công Tôn Ưởng và Tư Minh bắt lấy cơ hội trong ngọn lửa hỗn loạn, một phát tấn công đánh gục Luật Viên Kiệt. Vì chìa khóa của Tư Minh đã hoàn thành thăng cấp, linh khí trong chìa khóa của Luật Viên Kiệt chia làm hai nửa, rót vào chìa khóa của Công Tôn Ưởng và Phục Mãn, khiến cho bọn họ lập tức đạt được tư cách thăng cấp.
Linh mạch của Phục Mãn bị thương, thăng cấp chìa khóa lại khiến cho linh mạch của ông liền khôi phục lại trong nháy mắt.
Chỉ còn lại một đội viên trốn ra khỏi đầm lầy, Bạch Vũ cũng không đuổi theo. Nàng ɢɨết Luật Viên Giang là vì Luật Viên Giang muốn ɢɨết nàng, hiện giờ Luật Viên Giang đã ૮ɦếƭ, một người chạy trốn cũng không đủ gây ra tai họa.
Hiện tại, Công Tôn Ưởng, Phục Mãn và Tử Như đều đang thăng cấp, bảo vệ bọn họ quan trọng hơn.
Bạch Vũ để Tiểu Thanh lại, để cho Tư Minh canh giữ cho Phục Mãn và Công Tôn Ưởng, nàng trở về cùng nhau trông coi cho Tử Như với Trảm Nguyệt.
Thượng Quân Vân Trần ở bên ngoài không gian thấy một màn như vậy, sắc mặt tối tăm giống như giông bão sắp tới: "Đều đã ૮ɦếƭ?"
Y Sư trị độc cho Thượng Quân Vân Trần nơm nớp lo sợ quỳ ở một bên không dám nói lời nào.
Thượng Quân Vân Trần vẫy tay cho Y Sư lui xuống, xé rách bàn tay bị băng bó thành cái bánh chưng.
Tay hắn ta trúng độc đau đến bứt rứt, sưng giống như cái bánh bao, nhưng sau khi Y Sư giải độc đã không còn trở ngại, không qua bao lâu sẽ hồi phục. Dạ Quân Mạc cũng sẽ không hạ độc hắn ta quá mức, dù sao năm đó thương lượng cũng đã ký khế ước, Dạ Quân Mạc không thể độc ૮ɦếƭ Thượng Quân Vân Trần vào lúc này.
Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ ôm Trảm Nguyệt nghỉ ngơi bên cạnh Tử Như trong không gian, trong đôi mắt không coi ai ra gì lại hiện ra vẻ phức tạp.
Nếu là trước đây, nàng ta tuyệt đối sẽ không ɢɨết người, chỉ biết ép bọn Luật Viên Giang đi. Luật Viên Giang có làm thế nào cũng có thể tìm cơ hội ɢɨết nàng ta, hiện tại... Bạch Vũ không cho hắn ta cơ hội.
Nghĩ đến vẻ mặt Dạ Quân Mạc không có chút nào lo lắng cho Bạch Vũ, không hiểu sao Thượng Quan Vân Trần có chút khó chịu, Dạ Quân Mạc không lo lắng là vì sớm biết Bạch Vũ có năng lực ứng phó? Chẳng lẽ không phải hắn ta nên lo lắng bảo vệ Bạch Vũ kín không một kẽ hở sao? Từ khi nào thì tin tưởng Bạch Vũ như vậy?
Ầm ầm - -
Bỗng nhiên, bên trong Thần Vực phát ra tiếng nổ vang khiến tai người chấn động, cả Thần Vực đều đang chấn động, thậm chí dư âm nổ tung còn truyền ra bên ngoài không gian.
Thượng Quan Vân Trần ngạc nhiên nhìn vào trong không gian, cửa chính giữa trung tâm đã mở ra rồi.