Chương 27
Đã hai tuần trôi qua, dùi mài kinh sử suốt một tuần rồi thêm một tuần thi thố đã qua. Hôm nay là ngày thi cuối cùng và cũng đã thi xong. Cả trường được nghỉ tới thứ 4 đi học lại, chúng tôi bắt đầu ăn chơi trở lại. Bây giờ là bốn giờ chiều, trời nắng chói nhưng không nóng. Quả là ngày đẹp trời để đi xả strees.
Tôi lại phải đi bộ về, dạo này làm biếng đi bộ lắm, đi chút là thấy mệt rồi. Đi từ xa nhìn về phía nhà tôi đã thấy đám bọn hắn đứng đó rồi. Tôi đi từ từ tới, đứng trước mặt hắn.
- Bu đây chi ?
- Đi quẩy.
- Hết tiền.
- Thay đồ nhanh đi, tụi này đang chờ nè.
Tên Yong này tự nhiên đến vô duyên luôn chứ, chưa đợi trả lời trả vốn gì đã lấy chìa khoá trong tay tôi đi lại cắm vào ổ khoá để mở rồi đẩy tôi vào nhà.
15 phút sau tôi đi ra, cả bọn trố mắt nhìn tôi. Vì hôm nay tôi phá cách tý, bình thường thì theo phong cách dễ thương. Còn lúc này, nghe hắn nói đi quẩy nên tôi thấy thích nên mặc bộ đồ cây đen hơi bị chất.
Áo thun 3 lỗ ôm sát và khoác jacket, quần kaki cạp da và chân đi đôi boot cổ cao. Tóc xõa tém sang bên. Tất cả đều màu đen.
- Trời em đi chém lộn mướn hả mà nguyên cây đen vậy ?
- Không thích hả, vậy em vào thay đồ khác.
- Thôi thôi, anh thích mà. Đợi Đạt ra rồi đi.
Bình thường thì tôi thấy hắn với Thiên Long đi học bằng đạp điện, trưa thì ở lại nhà Khang để sạc điện cho xe rồi ăn ngủ đó luôn tới chiều về, nhìn anh nào cũng thư sinh phết. Vậy mà giờ nhìn đứa nào cũng như mấy đứa ăn chơi, anh nào cũng một con xe còn phóng như ăn cướp gặp cớm trên đường.
Đúng lúc Gia Đạt chạy tới, chở theo Minh Thảo, hôm nay nhìn Thảo cũng dễ thương lắm, để nguyên cái mặt mộc luôn chớ. Không son phấn, không lens không kẻ mắt. Mà mặc áo cặp với Đạt nữa, nhìn hai người này chẳng ai nghĩ là có vấn đề gì đâu.
Cả đám lên đường đi xả street, chúng tôi đi Trường Chinh uống trà sữa. Lúc nào cũng vậy, cứ lên xe bọn này phóng như ăn cướp. Cũng may tôi quen với mấy việc này rồi đấy.
Nhỏ Nhi cũng thích chạy kiểu này lắm, vì nhỏ là người có quan niệm sống là "Con người chỉ có hai lựa chọn.", và tôi cũng như nhỏ bất cứ việc gì cũng chỉ có hai lựa chọn, tùy hoàn cảnh thời cơ mà đưa ra lựa chọn, như ngay lúc này đây, hai lựa chọn đó là "Một sống hai chết.".
- Ôm đi, không là té chết đó.
- Không ngán.
- Muốn chết hả ?
- Chưa biết.
- Muốn chết thì cũng phải chết trong tay anh.
- Mơ hả cưng?
- Thử đi rồi biết, em là người của anh, chết cũng phải trong tay anh.
Đâu ra ý này vậy trời, tôi là người của hắn khi nào sao không nhớ nhỉ? Tên này bá đạo quá rồi, quá đáng luôn.
- Người của anh hồi nào ?
- Từ ngày đó đó.
- Êuuuu... kinh thế ?
- Haha... chắc anh yêu em mất rồi.
- Mới cắn thuốc hả cha nội?
- Lúc nào anh cũng nhớ em, nghĩ tới em, ăn cơm cũng nhớ, đi ngủ cũng mơ thấy em, đi đái đi ị cũng nhớ đến em, dẫm thu cũng nhớ đến em...haha.
- Sản đá hả ? mà dẫm thu là gì vậy?
- Là thủ dâm đó đồng chí Bum à...haha
Cái tên này bị gì thế nhỉ, tự nhiên nói mấy câu sến súa của thập niên 50 vậy trời nghe nỗi da ga. Mà sao tự nhiên có thủdâm cũng nhớ mình là sao ? Êu ơi, tên này là dăm tặc rồi, tránh ra càng xa càng tốt mới được. Mà tránh xa cũng không thể thay đổi được sự thật là... hắn là cha đứa bé haha...
Tôi đưa tay đánh vào đùi hắn, hắn lại đưa tay nắm tay tôi lại kéo vào ôm hắn. Thích lắm nhưng mà phải giả bộ rút tay về.
- Buông ta tên dăm tặc.
- Anh không có !
- Không có thì em ế tới suốt đời hả haha.
- Không chê anh nghèo cưới anh nha.
- Điên hả cha nội ?
- Thì em nói ế tới già, anh sợ em ế tới già nên ra tay nghĩa hiệp còn bày đặt.
- Aaaaa, thấy ghét.
- Ghét thì ôm anh đi cho hết ghét.
Tôi vòng 2 tay qua ôm hắn, im lặng vài phút rồi dựa cằm lên vai hắn thỏ thẻ.
- Anh ơi em có em bé 2 tháng rồi.
- Con anh hả ?
- Con anh.
- Haha... vậy phải cưới gấp một chút mới được.
Nói thật vậy mà nhìn cái mặt hắn qua gương hậu đang cười cười nữa chứ, biết ngay là không tin mà.
- Không tin hả ?
- Tin... muốn chết luôn á chớ.
- Tin cái đầu anh ý.
- Đầu anh đây.
Tôi với hắn nói bậy suốt dọc đường ra tới Trường Chinh. Ra Trường Chinh thì nơi ngồi đã nhất vẫn là ống cống.
Tôi gặp nhỏ Nhi với mấy đứa bạn cũ hồi cấp 2 ở đây. Tụi này đứa nào cũng đi đạp điện, nhìn ra chỗ để xe mà đạp điện xếp cả hàng, chắc thành club xe đạp điện được ấy chứ.
Trong đó có một thằng tên Chem, năm lớp 9 tôi thích tên đó, nhưng tên đó không chịu, Chem là hotboy trường cấp hai tôi học. Nhưng giờ tôi ngại gặp Chem lắm, sau lần đó tên này đi đâu cũng nói tôi cưa thằng chả mà bị đá, nhớ lại lúc đó quê muốn chết luôn.
Cả đám nhỏ Nhi với bạn cũ điên lắm, bốn rưỡi chiều trời còn nắng chang chang mà leo lên ống cống ngồi ăn bánh tráng uống trà sữa rồi còn chụp hình tự sướng nữa chứ. Tụi bây điên chứ tớ không có điên, ngồi dưới cho mát. Bọn hắn cũng ngồi cùng tôi, có 2 đứa con gái mà 2 đứa ngồi 2 mép ngoài. Ngồi vầy nè, Thảo - Đạt; Long - Khang; hắn - tôi. Nhưng Long đi mua đồ ăn rồi, tôi nói thèm bánh tráng mỡ hành nên tên Yong bắt Thiên Long chạy qua trường Phan Bội Châu mua cho tôi. Bánh mỡ hành chỗ đó ngon bá cháy.
Chem nhìn tôi cười, tôi cũng cười lại cho có lệ. Rồ đi lại chỗ tôi.
- Lâu quá không gặp, đẹp ra.
- Khen hay chê ?
- Không dám chê.
- Ừ.
- Dạo này sao rồi ?
- Còn ngồi đây là biết chưa chết.
Tôi không thích nói chuyện với tên này chút nào, tôi biết Chem thích nhỏ Nhi nhưng mà nhỏ ghét cay đắng tên này luôn. Lúc tôi bị thằng chả từ chối, nhỏ Nhi quen Chem để trả thù cho tôi, tội Chem lúc đó lắm bị nhỏ quay như chong chóng
- Quen ai rồi ? hay còn thích Chem hả ? chịu thì Chem cho cơ hội nè.
- Sao phải chịu, hối hận rồi hả ?
- Mắc gì, tui đẹp trai đâu thiếu gái.
- Bum đây thừa trai mà đâu cần.
- Ghê, mà mấy người này bạn Bum hả ?
- Ừm, bạn trường mới !
- Ai cũng đẹp, vậy bạn trai đâu ?
- Không có.
Tôi vừa nói không có là hắn nhảy vào.
- Ai nói không có, đây là bạn trai Bum nhá.
- Woaaa... bạn trai Bum đẹp trai quá kìa, mướn người đóng phim hả thím ?
Cái thằng chó Chem chết tiệt, muốn dọng họng nó ghê.
- Dẹp cái mặt đó đi Chem, Bum cảm thấy ngứa ngáy rồi đó.
- Ngứa thì làm gì Chem ? Đánh bằm dập hả ?
- Thích bị đòn à ?
Nói dứt câu tôi tát cho tên Chem này một bạt tai. Cả bọn trên ống cống thấy có đánh nhau nên kéo xuống, nhỏ Nhi đứng bên tôi cùng một số đứa muốn lấy lòng nhỏ, số còn lại thì đứng bên tên kia.
Hắn thấy tôi động tay chân, đứng lên kế tôi, Khang cũng đứng kế Yong.
- Muốn đánh hả ?
- Lên đi.
Tôi nói rồi đẩy Yong ra phía trước, tôi đứng ra sau Yong nắm vạt áo kéo kéo ý đỡ đòn dùm.
Chem vung tay muốn đánh vào bụng hắn nhưng bị hắn giữ tay lại rồi hắn vung tay còn lại lên đấm vào mặt tên Chem. Miệng nó chảy máu. Hắn nói.
- Muốn nữa ?
- Thằng chó tao không đánh với mày, tao đánh với con Bum.
- Đánh con gái không nhục hả ?
- Haha... mày bồ nó hả? bị nó tẩy não rồi à, con Bum mà là con gái thì tao chết lâu rồi.
Nghĩ sao nói tôi không phải con gái vậy. Lúc trước bị tôi với nhỏ Nhi đánh vì cái tội đi bêu rếu tôi nên giờ hóa điên rồi chớ gì. Tội thằng Chem quá, nhưng mà cũng kệ. Tôi nói.
- Mày mới là đứa mới đi rửa não đó, bị tao đánh chưa tởn hả ?
- Bum ơi chắc thằng Chem bị tao với mày đánh quá nên hóa điên rồi mà.- nhỏ Nhi nói
- Hai đứa mày muốn gì ?- Chem nói
Thằng chả sợ nhỏ Nhi lắm, nhỏ có tuyệt chiêu mà bất cứ thằng nào cũng sợ xanh mặt luôn mà. Mà thằng Chem đã bị thử chiêu đó rồi nên nghe nhỏ Nhi nói cũng sợ quíu cả đít lên.
- Du-ba-ta-chi, tao chỉ muốn đánh con Bum, cho cái hẹn.
- Chem à, con Bum đây sao phải solo loại như mày, gà công nghiệp.
- Thứ 5 tuần sau ở võ đường, không tới không có tư cách bước vào đó thêm lần nào.
Tôi không trả lời quay lại chỗ ngồi, thằng Chem với đám bên nó ra lấy xe đi mất.
Trời ơi, nghĩ sao mà đánh đấm vậy trời. Phát chán mấy trò này. Hắn thì tò mò, hỏi đủ điều.
- Đừng nói em ra cho thằng đó đánh nha.
- Có sao đâu.
- Em biết đánh nhau hả?
- Em biết mỗi chiêu mà bữa Nhi đánh thằng gì bên trường kia à hihi.
- Độc vậy, đừng đánh anh kiểu đó, để anh còn nối dõi tông đường nữa.
- Em nên làm vậy sớm hơn mới đúng.
Cả đám cười ha hả, lúc này nhỏ Nhi nhận được điện thoại của ai đó rồi đi về luôn. Đám bạn cũ cũng giải tán. Đúng lúc Thiên Long về với một đống lương thực, tôi ăn bánh tráng mỡ hành, tên Yong lại dành ăn với tôi, còn nói gì mà tiền anh mua anh được quyền ăn. Thấy ghét, con trai gì mà bủn xỉn. Tôi giận không thèm ăn nữa, hắn xin lỗi rồi còn gấp cho tôi.
Bình yên được vài phút thì lại có tốp người quen tới nhận mặt.
Đó là mấy anh trong club Exciter mà lúc trước tôi với nhỏ Nhi gặp lúc đi ăn cháo bầu. Trong đó chúng tôi thân nhất là anh Dương Phi và anh Ngọc Khánh. Hai anh xem tôi với nhỏ như em gái ấy ạ, anh Phi lớn hơn tôi 6 tuổi còn anh Khánh là 5 tuổi. Hai anh dạy chúng tôi nhiều cái hay nữa, anh Khánh là người đã tập cho tôi với nhỏ biết chạy xe máy. Đến giờ vẫn chưa ngán xe nào, chỉ ngán mỗi moto vì quá lùn không chóng nỗi cái xe.
- Bum, mấy tháng rồi không gặp em với Nhi.
- Mấy anh đi Đà Lạt mấy tháng thì sao gặp tụi em.
- Haha... anh mới làm tem mới đẹp không ?
- Tem mới đâu ?
Haha... ông Phi ổng lột hết tem xe, sơn lại màu trắng chứ có thấy cái tem nào đâu. Đã vậy còn nói tem dán vô hình sao thấy được, anh Phi hay khùng khùng lắm. Mà lúc cảm thấy bất lực thất bại trong cuộc sống mà tìm ảnh tâm sự thì đảm bảo... ngày mai sẽ có xác trôi sông chỗ cầu Trường Đai.
Anh Khánh thấy anh Phi đang xàm nên lại đạp cho anh Phi một cái.
- Em hơi đâu nghe nó xàm, bên kia bạn mới của em hả ? Anh chưa gặp bao giờ, ngồi kế bồ em phải hông ?
Anh Khánh là người bắc, vào nam lâu nên giọng lai nam rồi, nói chuyện dễ thương lắm, giọng nói và nụ cười sát gái khó mà chối từ. Anh Khánh trái với anh Phi, điềm tĩnh hơn. Không biết hai tính cách trái ngược nhau mà sao chơi thân với nhau được hay thiệt.
- Bạn thôi mà anh !
- Anh tưởng mấy tháng không gặp mà có bạn trai đẹp rồi chứ.
- Có đâu, mà sao nay mấy anh qua đây vậy ?
- Tính thử xe rồi qua quận 7 chơi nè, sắp noel nên đi vòng thành phố chơi.
- Xe ai mới ra lò hả ?
- Tụi kia kìa, xe anh cũng có thay chút bộ đồ lòng giờ chạy đã lắm, chạy thử không ?
- Dạ hông, bạn em cũng chạy xe giống anh kìa đưa bạn em chạy thử.
Anh Khánh nhìn hắn, rồi nhìn Long, Khang rồi nhìn qua bên Gia Đạt.
- Ê Đạt, làm gì đây vậy, rảnh rỗi đi chơi với vợ hả, mặc áo cặp đồ nha.
- Kệ tao lo thử xe cùi của mày đi.
Tôi không nghĩ hai người này biết nhau, cả đám cũng hiếu kỳ, đứa nào cũng hỏi sao hai người biết nhau.
Anh Phi mới trả lời, lúc trước có đua xe với Đạt vài lần nên quen biết. Mà anh Khánh anh Phi cũng thích cách Gia Đạt làm xe lắm.
- Đua không ?
- Không, vợ la.
- Haha, Thảo giỏi rồi nắm thóp thằng Đạt luôn.
- Em không có.
Thảo trả lời anh Phi, lần đầu tiên tôi nghe Thảo nói chuyện, mà còn cười nữa chứ. Chắc anh Phi rất có trọng lượng trong suy nghĩ Minh Thảo. Hỏi thì mới biết lúc trước Thảo làm ở chợ đầu mối hay gặp anh Khánh với anh Phi ra đó dợt xe, mặc dù nhà hai ảnh ở tít bên Bình Thạnh. Hai ảnh tốt với Thảo lắm, chỉ biết vậy thôi.
- Em cho nó làm 1 vòng với anh đi, lâu không cùng nó cũng nhớ.
- Tại Đạt không muốn chứ đâu phải tại em.
- Vợ muốn làm hư anh hả ?- Đạt
- Vợ cho rồi kìa, nhanh đê.
Không đợi Đạt trả lời, anh Phi lên xe chạy ra đường đứng đợi. Mấy người ngoài kia thì chạy mở đường không cho xe chạy vào, không biết bao nhiêu chiếc, nhưng chắc là trên dưới 15 chiếc quá. Đứng hai bên đường, xe luôn mở để... cớm ra dễ chạy. Đua ngay phường mới ghê chứ, nhiều người thấy thích chạy ra đứng xem.
Bọn hắn cũng lấy xe chạy ra, tôi ngồi xe hắn như cũ, Long với Thiên, Thảo thì lên anh Khánh chở. Cả bọn hẹn nhau sau khi bị cớm dí xong nhớ chạy ra trường cấp hai cũ tôi học đứng đợi.
Chưa gì đã thấy mấy chú hình sự chạy ra rồi, Gia Đạt với anh Phi bắt đầu đua, cả đám phía sau thì chạy sau 2 người đó, kéo hết nguyên đường thì người thắg là Gia Đạt. Chạy phía sau nên không quan sát được gì, chán phèo.
Đúng thật chưa đua hình sự đã dí, chạy loạn cả lên. Tôi với hắn chạy ra tới cầu Tham Lương. Hắn tranh thủ chạy xa để 2 đứa đánh lẽ thì đúng hơn.
Nhìn hắn bây giờ chẳng ai nghĩ hắn là học sinh giỏi nhất khối 11 đâu. Được cái mã đẹp trai thôi.
- Bum, em quậy quá đó nha.
- Làm gì mà quậy ?
- Quen biết rộng thiệt.
- Phước của nhỏ Nhi em hưởng ké thôi mà.
Cả hai không nói gì nữa, hắn chạy vòng đường khác về trường cấp hai cũ. Điện thoại trong túi hắn rung nảy giờ nhưng hắn không thèm móc ra mà xem.
- Điện thoại nay giờ kìa.
- Kệ nó đi.
- Biết ai gọi hả ?
- Ừ.
- Nghe đi, rung hoài khó chịu quá.
- Không cần.
- Tại sao ?
Hắn không trả lời, tôi cũng không muốn nói gì thêm. Tới trường hắn lại không muốn đi chơi nữa, nhìn mặt hắn căng lắm. Mọi người hỏi thì nói không có gì, hắn chở tôi về.
Về tới nhà thì vừa bước xuống chưa kịp nói gì hắn phóng xe đi mất. Đứng nhìn theo thấy hắn móc điện thoại ra. Chắc chắn hắn có gì đó dấu diếm đây mà.
Tưởng được quẩy tới tôi, ai dè hắn lên cơn điên nên phải về sớm. Vậy là ở nhà cả buổi tối luôn. Mặc dù tối mẹ có gọi nói thầy dạy võ gọi qua võ đường chơi nhưng tôi không đi.
Tưởng có gì vui ai dè chẳng có gì hot.
.