Trong khi Việt (Nam A) và Ngọc (Nữ B) đang vật lộn với sự cấm kỵ tại Cổ Trấn Yên Mơ, và Khải (Nam B) đang chịu đựng sự khiêu khích của Linh (Nữ A) ở gác mái, sự căng thẳng bắt đầu lan đến những người bạn đời thật sự.
Khải gọi điện cho Ngọc vào tối thứ Bảy, theo đúng quy tắc đã đặt ra: một cuộc gọi ngắn để kiểm tra và nhắc nhở.
Ngọc đang ngồi một mình bên cửa sổ phòng trọ. Ánh trăng mờ ảo ngoài trời vẫn mặc nhiên soi rọi vào căn phòng nơi Việt đang ngủ (hoặc giả vờ ngủ) cách cô vài bước chân.
“Em sao rồi, Ngọc?” Khải hỏi, giọng anh có vẻ mệt mỏi hơn thường lệ.
“Tốt. Anh ta tìm được một chiếc bình gốm rất đẹp. Em đang xem xét hợp đồng chuyển nhượng,” Ngọc đáp, giọng cô bình thản đến mức lạnh lùng. Cô không muốn tiết lộ về sự giằng xé khi phải nằm sát Việt.
“Còn anh?” Ngọc hỏi. “Anh và Linh thế nào? Có tìm được cảm hứng nào mãnh liệt chưa?”
Khải im lặng một lúc lâu. Sự im lặng này kéo dài và ám ảnh đến mức Ngọc cảm thấy một cơn bồn chồn đột ngột.
“Linh rất… mạnh mẽ, Ngọc. Cô ấy biết cách khai thác những góc khuất mà tôi chưa từng nghĩ đến. Cô ấy đã giúp tôi giải phóng rất nhiều ý tưởng,” Khải trả lời, anh cố gắng dùng từ ngữ chuyên môn, nhưng hơi thở của anh nặng nề một cách đáng ngờ.
Ngọc siết chặt điện thoại. Cơn ghen – một cảm xúc mà cô tưởng như đã quên lãng từ lâu – bỗng nhiên bùng lên trong cô. Cô tưởng tượng Khải đang say sưa trước sự nồng nhiệt của Linh, điều mà cô đã từ chối cho anh bấy lâu.
“Anh đang thèm muốn sự nổi loạn đó sao, Khải?” Ngọc hỏi, giọng cô lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự tức giận.
“Tôi chỉ đang cảm nhận nó,” Khải đáp. “Và em biết đấy, cảm nhận sự nổi loạn bên ngoài làm tôi ý thức rõ hơn về sự bình yên em mang lại.” Anh cố gắng trấn an cô, nhưng lời nói đó lại nghe như một sự so sánh đầy ẩn ý.
Cùng lúc đó, Linh gọi cho Việt. Linh đang ngồi một mình trong căn gác mái sau khi Khải đã từ chối câu chuyện đam mê của cô và đi ngủ.
Việt rời khỏi phòng trọ, đi ra ban công để nghe điện thoại, tránh để Ngọc nghe thấy.
“Anh và Ngọc sao rồi?” Linh hỏi, giọng cô nghe có vẻ hờ hững, nhưng Việt biết cô đang thăm dò từng chút một.
“Bình thường. Công việc suôn sẻ. Ngọc rất chuyên nghiệp,” Việt đáp. Anh cố tình tô vẽ sự nhàm chán của mình để kích thích Linh.
Nhưng Linh không dễ bị lừa. “Ngọc chuyên nghiệp đến mức nào, Việt? Anh có thấy mềm yếu hay buông lơi nào ẩn sau lớp băng giá đó không? Hay anh đã bị cuốn hút bởi sự nghiêm túc mà anh luôn thiếu?”
Linh đã đánh thẳng vào nỗi khao khát của Việt.
Việt cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng. Anh nhìn lại căn phòng trọ mờ ảo, nhớ lại khoảnh khắc gần gũi với Ngọc, hơi thở gần kề của cô.
“Linh,” Việt nói, giọng anh trầm xuống, nặng nề hơn. “Anh cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai chúng ta. Anh đang nhớ sự nồng nhiệt của em.”
Linh cười thầm qua điện thoại. “Thật sao, Việt? Hay anh nhớ cảm giác được thèm muốn? Em nói cho anh biết, Khải là một người đàn ông rất khó khăn để khai thác. Anh ấy kìm nén mãnh liệt đến mức em bị cuốn vào.”
Linh vô tình bộc lộ sự say mị của cô đối với Khải.
Việt siết chặt tay. Cơn ghen tuông và sự sở hữu bùng nổ. Anh tưởng tượng Khải đang áp sát Linh, tận hưởng sự chủ động của vợ mình. Khát vọng đòi lại sự nồng nhiệt của Linh trỗi dậy trong anh.
“Nếu anh ấy dám phạm giới,” Việt gằn giọng, “anh sẽ kết thúc trò chơi này ngay lập tức, Linh. Em là của anh.”
Linh cảm thấy một sự thỏa mãn lớn lao. Việt đã bộc lộ sự chiếm hữu mà cô hằng khao khát.
“Vậy thì, anh phải trở về và chứng minh điều đó, Việt,” Linh thì thầm, giọng cô khiêu khích tột độ. “Anh và Ngọc, hãy hoàn thành nhiệm vụ và vượt qua sự cám dỗ. Em và Khải cũng sẽ làm vậy.”
Cả hai cuộc gọi đều kết thúc, nhưng không hề an ủi mà chỉ đổ thêm dầu vào ngọn lửa ghen tuông và khao khát. Bốn người bạn đang sống trong tưởng tượng về sự phản bội, và sự tưởng tượng đó còn gợi cảm và nguy hiểm hơn cả hành động thực tế.