Dòng máu

Chương 47: Chương 53 - 54:


trước sau

Chương 53

Elizabeth ngồi dậy, tim đập dữ dội, không biết chuyện gì đã đánh thức mình. Rồi nàng lại nghe thấy nó. Một tiếng gào the thé dường như xuất phát từ ngay bên ngoài cửa sổ buồng nàng, âm thanh như một người nào đó trong cơn hấp hối. Elizabeth đứng lên và loạng choạng đi về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài bóng đêm. Đó là bức tranh phong cảnh của Daumier được chiếu sáng bởi vầng trăng lạnh lẽo của mùa đông.Các thân cây tối đen và cứng đờ, cành lá bị cơn gió điên cuồng quật tơi bời. Xa xa, về phía dưới, biển khơi như một chảo dầu đang sôi lên sùng sục.Tiếng gào thét lại vang lên. Rồi lại một lần nữa.Và Elizabeth đã nhận ra nó. Những tảng đá đang cất tiếng hát. Cơn gió sirocco đã nổi lên rất mạnh và đang thổi qua những rặng núi đá tạo nên thứ âm thanh chói tai kinh khủng đó, triền miên không dứt. Và nó trở thành tiếng của Rhys, la hét bên tai nàng, van xin nàng giúp đờ anh. Nàng không thể chịu đựng nổi nữa. Nàng bịt chặt tai lại nhưng những âm thanh đó vẫn không hề biết mất.Elizabeth định đi về phía cửa phòng ngủ và nàng kinh ngạc khi thấy mình yếu ớt đến thế. Đầu óc nàng choáng váng vì kiệt sức. Nàng bước ra hành lang và đi xuống dưới nhà. Nàng cảm thấy mụ mẫm như thể đã bị đánh thuốc mê. Nàng cố gọi thám tử Campagna nhưng giọng nàng chỉ là tiếng rền rĩ khàn khàn trong cổ họng. Nàng sải những bước xuống cầu thang, cố giữ thăng bằng. Nàng gọi to:- Thám tử Campagna.- Không có tiếng trả lời. Elizabeth loạng choạng bước vào phòng khách. Ông ta không có ở trong đó. Nàng lần từ phòng nọ sang phòng kia, luôn phải bấm chặt tay vào đồ đạc để khỏi bị ngã.Thám tữ Campagna không có ở trong nhà.Nàng chỉ còn lại một mình.Elizabeth đứng trong tiền sảnh, đầu óc rối bời, cố trấn tĩnh để suy nghĩ. Có lẽ viên thám tử đã ra ngoài nói chuyện với đám cảnh sát trong xe tuần tra. Dĩ nhiên là như vậy. Nàng lại gần cửa ra vào, mở ra và nhìn ra ngoài.- Không ai ngoài đó cả. Chỉ có đêm đen và cơn gió đang gào thét. Với cảm giác sợ hãi mỗi lúc một gia tăng, Elizabeth quay lại và đi vào phòng làm việc. Nàng sẽ gọi điện đến đồn cảnh sát hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Nàng nhấc điện thoại lên, và thấy đường dây đã bị ngắt.Đúng lúc đó ánh sáng vụt tắt.Chương 54

Ở London, tại bệnh viện Westminster, Vivian Nichols tỉnh lại trong lúc bà được đưa ra khỏi phòng giải phẫu, dọc theo hành lang dài lạnh lẽo. Ca phẫu thuật đã kéo dài suốt tám giờ đồng hồ. Dù các bác sĩ tài giỏi đã cố gắng hết sức, bà vẫn không bao giờ có thể đi lại được nữa. Bà tỉnh dậy trong cơn đau cực độ, luôn miệng gọi tên Alec. Bà cần ông, bà cần có ông bên cạnh, để ông hứa rằng ông sẽ mãi mãi yêu bà.Nhưng ban giám đốc bệnh viện không tài nào biết được Alec hiện đang ở đâu.***Ở Zurich, trong phòng liên lạc của Sở cảnh sát hình sự, người ta nhận được một thông điệp của Interpol từ Úc gửi đến. Nhân viên mua phim trước kia làm cho Roffe và các con hiện đang ở Sydney. Anh ta đã chết bởi một cơn đau tim cách đây ba ngày. Tro của anh ta sẽ được đưa về bằng tầu thuỷ. Interpol không thể thu được bất kỳ tin tức nào về vụ mua phim. Họ đang chờ đợi các chỉ thị khác.Ở Berlin, Walther Gassner ngồi trong phòng đợi kín đáo của một bệnh viện tâm thần tư đắt tiền ở khu ngoại ô xinh đẹp của thành phố. Ông ta đã ngồi bất động ở đó gần mười giờ đồng hồ. Đôi khi các y tá hộ lý dừng lại nói chuyện với ông và cho ông một vài thứ để ăn uống. Walther chẳng buồn để ý đến họ. Ông đang chờ Anna của ông.Đó là một cuộc chờ đợi lâu dài.***Ở Olgiata, Simonetta Palazzi đang lắng nghe giọng một người đàn bà qua điện thoại.- Tên tôi là Donatella Spolini, - người đó nói. - Chúng ta chưa hề gặp mặt, bà Palazzi, nhưng chúng ta có khá nhiều điểm giống nhau. Tôi đề nghị chúng ta sẽ gặp nhau vào bữa trưa ngày mai ở tiệm Bolognese tại Piazza del Popolo. Một giờ chiều nhé?Simonetta đã có hẹn đi mỹ viện vào ngày hôm sau nhưng bà lại rất thích thú với những chuyện bí mật.- Tôi sẽ đến, - bà nói. - Nhưng làm sao tôi có thể nhận ra cô?- Tôi đi cùng ba đứa con trai.***Trong biệt thự của mình ở Le Vésinet, Hélène Roffe Martel đang đọc một bức thư ngắn gửi cho bà mà bà đã tìm thấy trên mặt lò sưởi ở phòng khách. Đó là thư của Charles. Ông đã bỏ bà, chạy trốn đến một nơi xa. "Em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, - bức thư viết. -Đừng cố tìm anh làm gì!"Hélène xé bức thư thành những mảnh nhỏ. Bà sẽ gặp lại ông. Bà sẽ tìm thấy ông.***Ở Rome, Max Hornung đang có mặt tại sân bay Leonardo da Vici. Trong suốt hai giờ qua anh ta đã cố liên lạc với Sardinia, nhưng cơn bão đã làm gián đoạn mọi sự liên lạc. Max quay lại phòng điều hành bay để nói chuyện lại với người quản lý sân bay.- Ông phải điều cho tôi một chiếc máy bay đi Sardinia, - Max nói. - Hãy tin tôi, đây là vấn đề sinh tử.Người quản lý sân bay đáp:- Tôi tin ông, thưa ông, nhưng tôi không thể làm gì trong tình trạng nầy cả. Thậm chí cả tàu bè cũng đã phải ngừng chạy. Không có phương tiện nào có thể ra vào nổi hòn đảo đó cho đến khi cơn gió sirocco ngừng thổi.- Khi nào thì nó ngừng thổi? - Max hỏi.Viên quản lý quay sang nhìn tấm bản đồ thời tiết lớn treo trên tường. - Có lẽ ít nhất là mười hai giờ nữa.Elizabeth Williams sẽ không còn sống sau mười hai giờ nữa.hết: Chương 54, xem tiếp: Chương 55


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!