Lương Tố Anh hít một hơi thật sâu, vị lạnh từ máy điều hòa phả vào phổi, không đủ để làm dịu đi sự căng thẳng đang siết chặt lồng ngực cô. Cô đứng trước cánh cửa gỗ sồi màu nâu nhạt, trên đó gắn một tấm biển đồng nhỏ khắc tên: Mạc Văn Kha – Chuyên gia Tâm lý.
Đây là lần hẹn đầu tiên.
Tay cô run rẩy đưa lên gõ nhẹ. Ba tiếng cốc-cốc-cốc yếu ớt, tưởng chừng như chỉ mình cô nghe thấy. Cánh cửa bật mở, và một giọng nói trầm ấm, đầy trấn an vang lên:
"Mời vào, cô Lương."
Tố Anh bước vào, cảm giác như đang lột bỏ lớp phòng vệ cuối cùng. Căn phòng trị liệu không như cô tưởng tượng – không có ánh đèn mờ ảo hay hương trầm bí ẩn. Mọi thứ đều đơn giản, gọn gàng và sáng sủa một cách bất ngờ. Một chiếc ghế bành da mềm mại màu kem đặt đối diện một chiếc sofa dài. Và ở giữa, Nam chính Mạc Văn Kha đứng đó.
Anh ta không mặc áo blouse trắng. Thay vào đó là một chiếc sơ mi xanh than đơn giản, tôn lên bờ vai rộng và vóc dáng cao ráo. Tố Anh thoáng đánh giá, anh ta trông trẻ hơn so với hình dung của cô về một chuyên gia tâm lý có tiếng. Khuôn mặt anh ta điềm tĩnh, không một nếp nhăn biểu lộ cảm xúc nào ngoài sự chuyên nghiệp hoàn hảo. Nhưng điều khiến cô chú ý nhất chính là đôi mắt. Đôi mắt màu nâu nhói ấy dường như đang quan sát, chứ không phải đánh giá.
"Mời cô ngồi." Văn Kha chỉ vào chiếc ghế bành. Anh ngồi xuống chiếc sofa, giữ một khoảng cách vừa đủ, không quá gần cũng không quá xa.
Tố Anh ngồi xuống, cảm giác mềm mại của chiếc ghế tạm thời xoa dịu sự lo lắng. Cô siết chặt chiếc túi xách, cố gắng tìm lời mở đầu.
"Tôi... tôi đã gửi hồ sơ tóm tắt qua email cho anh rồi."
Văn Kha gật đầu, điệu bộ chậm rãi. "Tôi đã đọc kỹ. Tai nạn xe hơi, hai năm trước. Tổn thương thể chất đã lành, nhưng tâm lý thì không. Cụ thể là... chứng rối loạn lo âu, mất ngủ và... ác cảm với sự đụng chạm thể xác."
Mỗi từ anh nói ra đều như một mũi kim châm vào lớp da thịt cô cố gắng che đậy. Tố Anh cúi đầu, mái tóc đen mượt che khuất một phần khuôn mặt xinh đẹp đang tái nhợt.
"Đúng vậy," cô thì thầm. "Tôi... tôi không thể ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là tôi thấy cảnh chiếc xe lật ngược, mùi máu, và tiếng còi cứu thương. Tôi sợ bóng tối, sợ ở một mình, và... tôi sợ đàn ông."
Văn Kha nhướn mày nhẹ, một biểu hiện nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra. "Cô đã kết hôn, hay đã từng có mối quan hệ thân mật nào trước khi xảy ra tai nạn?"
"Tôi đã đính hôn," Tố Anh nói, giọng cô khô khốc. "Với anh ta... bạn trai cũ của tôi. Khi tôi đang nằm trong bệnh viện, anh ta đã ngoại tình. Với một đồng nghiệp của tôi."
Sự đau đớn không chỉ đến từ tai nạn. Nó còn đến từ sự phản bội ngay lúc cô yếu đuối nhất, khiến cô mất niềm tin vào tình yêu, vào sự chân thành, và quan trọng nhất—vào chính bản thân mình. Cô cảm thấy mình thật dơ bẩn, không còn xứng đáng được yêu thương, hay được bất kỳ ai chạm vào.
"Sự phản bội đó đã giết chết phần khao khát trong tôi. Sau tai nạn, tôi phải phẫu thuật chỉnh hình ở chân và lưng. Dù đã lành, tôi vẫn thấy mình là một con quái vật bị chắp vá. Tôi... tôi không thể chấp nhận bất kỳ sự đụng chạm nào từ đàn ông. Cảm giác như có ai đó đang xâm phạm vào vết thương hở của tôi vậy."
Tố Anh run rẩy. Cô đã cố gắng nói với các bác sĩ khác, nhưng họ chỉ đơn thuần kê thuốc chống trầm cảm, thuốc ngủ và đưa ra những lời khuyên sáo rỗng. Cô cần một cái gì đó khác. Cô cần một sự chữa lành triệt để hơn.
Văn Kha im lặng một lúc, ánh mắt anh dường như đang đi sâu vào tâm hồn cô. Anh không an ủi bằng những lời nói hoa mỹ. Anh chỉ hỏi:
"Cô muốn gì ở đây, cô Lương?"
Câu hỏi đi thẳng vào vấn đề. Tố Anh ngước lên, ánh mắt cô bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh.
"Tôi... tôi muốn được bình thường trở lại. Tôi muốn có thể ôm mẹ tôi mà không co rúm lại. Tôi muốn có thể ngủ một giấc không mộng mị. Tôi muốn... tôi muốn tìm lại cảm giác được khao khát, một cách lành mạnh, không phải bằng sự sợ hãi."
Văn Kha tựa lưng vào ghế sofa, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Anh nhìn cô chăm chú, như thể anh đang nhìn xuyên thấu qua lớp vỏ bọc kiên cường của cô.
"Cô Lương, tôi muốn nói rõ một điều." Giọng anh trầm xuống, trở nên nghiêm túc hơn. "Tôi không phải là bác sĩ thông thường. Tôi không chỉ dùng liệu pháp trò chuyện. Trường hợp của cô, với những tổn thương về thể chất và tinh thần đi kèm với sự từ chối thân mật, cần một phương pháp tiếp cận mạnh mẽ hơn."
Tố Anh căng thẳng chờ đợi.
"Tôi gọi nó là Liệu pháp Kết Nối Thể Chất."
Cô gần như nín thở. "Là... là gì ạ?"
Văn Kha từ từ giải thích, giọng nói anh vẫn điềm tĩnh nhưng nội dung lại khiến Tố Anh kinh ngạc. "Cơ thể của cô đã ghi nhớ nỗi đau. Chúng ta cần thay thế ký ức đó bằng những ký ức an toàn, dễ chịu. Chúng ta cần thiết lập lại niềm tin. Liệu pháp của tôi bao gồm các bài tập thư giãn sâu, tập làm quen với sự đụng chạm có giới hạn, và dần dần, nếu cả hai chúng ta đồng ý, là sự tiếp xúc thể xác có kiểm soát."
"Tiếp xúc thể xác... có kiểm soát?" Tố Anh lắp bắp.
"Đúng vậy," Văn Kha đáp. "Trong môi trường trị liệu an toàn và chuyên nghiệp này, tôi sẽ là người dẫn dắt cô. Tôi sẽ dạy cô cách chấp nhận sự tiếp xúc, cách đón nhận khao khát của chính mình, và quan trọng nhất, cách phân biệt giữa dục vọng lành mạnh và bạo hành tinh thần. Mục tiêu là giúp cô tìm lại cảm giác được an toàn trong chính cơ thể mình."
Sự táo bạo của lời đề nghị khiến Tố Anh choáng váng. Nó điên rồ, nó vượt ngoài khuôn khổ đạo đức thông thường, nhưng... cô cảm thấy một tia hy vọng. Có lẽ, đây là liều thuốc mạnh mà cô cần.
"Nó... có hợp pháp không?"
Văn Kha mỉm cười nhẹ. "Tôi không ép buộc. Mọi thứ phải dựa trên sự đồng thuận tuyệt đối và niềm tin của cô. Nếu cô cảm thấy bất an hay bị xâm phạm, cô có quyền dừng lại ngay lập tức. Cô Lương, hãy nhớ: Cô là người kiểm soát liệu trình này. Tôi chỉ là người hướng dẫn. Đây là ranh giới chuyên nghiệp của tôi."
Tố Anh nhìn anh thật lâu. Cô không thấy sự dâm đãng, hay sự lợi dụng trong ánh mắt anh, chỉ thấy sự kiên định và một chút... bí ẩn. Cô đã thử mọi cách. Uống thuốc, thiền, Yoga. Tất cả đều vô dụng.
Cô nghĩ đến những đêm dài mất ngủ, những cơn hoảng loạn khi có ai đó vô tình chạm vào tay cô. Cô nghĩ đến tương lai không có tình yêu, không có sự gần gũi. Cô không muốn sống như một cái bóng.
"Nếu tôi đồng ý," Tố Anh nói, giọng cô bắt đầu khàn đi vì xúc động. "Chúng ta sẽ bắt đầu thế nào?"
Văn Kha đặt một tập hồ sơ lên bàn. "Cô cần ký vào bản cam kết này. Nó bao gồm ranh giới của bác sĩ-bệnh nhân, và các quy tắc khi chúng ta tiến hành Liệu pháp Kết Nối. Nhưng trước đó..."
Anh đứng dậy, bước đến gần chiếc ghế của cô. Khoảng cách giữa họ bây giờ đã ngắn lại, hơi thở của anh phả nhẹ vào không khí. Tố Anh theo phản xạ căng cứng người lại, hơi thở dồn dập.
"Đây là bài tập đầu tiên," Văn Kha nói khẽ. "Hãy nhắm mắt lại. Và cho phép tôi chạm vào cô."
Tố Anh mở to mắt nhìn anh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô thấy được sự nghiêm túc tuyệt đối trên khuôn mặt anh. Cô do dự trong vài giây.
"Nhắm mắt lại, cô Lương. Hãy tin tưởng tôi. Tôi là chuyên gia của cô."
Cô từ từ khép mi, cố gắng điều hòa hơi thở. Cô chờ đợi sự đụng chạm mạnh bạo, sự thô lỗ mà cô từng gặp. Nhưng không.
Cô chỉ cảm nhận được một sự dịu dàng tuyệt đối.
Ngón tay anh lướt nhẹ lên mu bàn tay cô, một cái chạm hờ hững, nhẹ nhàng như lông vũ. Anh không siết, không nắm, chỉ là một sự tiếp xúc tinh tế.
"Cảm nhận sự ấm áp này," Văn Kha nói, giọng anh như một tiếng ru. "Nó không phải bạo lực. Nó không phải sự xâm phạm. Nó chỉ là một kết nối. Một sự cho phép."
Tố Anh cảm thấy khóe mắt cay xè. Cô muốn rút tay lại, nhưng sức mạnh ý chí đã giữ cô ở đó. Sau đó, Văn Kha đặt cả bàn tay anh lên tay cô. Lòng bàn tay ấm áp và khô ráo. Lần đầu tiên sau hai năm, cô không thấy kinh sợ khi một người đàn ông chạm vào mình. Cô chỉ thấy... an toàn một cách lạ lùng.
"Tốt lắm," anh nói, rồi rút tay về.
Tố Anh mở mắt. Văn Kha đã trở lại chỗ ngồi của mình. Khuôn mặt anh vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Về nhà," anh kết luận. "Hãy suy nghĩ kỹ. Nếu cô sẵn sàng đối diện với con quỷ bên trong mình, hãy gọi điện. Buổi trị liệu đầu tiên sẽ là về sự cho phép, về ranh giới, và về việc khám phá cơ thể bằng đôi mắt của chính cô. Và hãy nhớ: Dục vọng không phải là tội lỗi. Nó là năng lượng. Chúng ta sẽ cùng nhau giải phóng nó."
Tố Anh đứng dậy, cảm giác bối rối, sợ hãi nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Cô biết rằng, cánh cửa cô vừa bước vào không chỉ là phòng trị liệu, mà là cánh cửa dẫn đến vực sâu của bản thân cô, và người dẫn đường là một người đàn ông bí ẩn, đang đề xuất một liệu pháp chữa lành đầy rẫy dục vọng.
"Tôi sẽ gọi cho anh," Tố Anh nói, giọng cô đã mạnh mẽ hơn. "Tôi đồng ý."
Cô rời đi, để lại căn phòng trắng với mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương. Văn Kha vẫn ngồi đó, nhìn theo bóng lưng cô. Anh đưa tay chạm vào nơi Tố Anh vừa ngồi, một nụ cười nhẹ, đầy thách thức và cũng đầy thấu hiểu, thoáng qua trên môi anh.
Cô gái này, sẽ là một hành trình thú vị.