đừng ép nữ phụ!

Chương 12: Mưu đồ táo bạo – Nữ phụ thách thức nữ chính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm trong cung điện, ánh nắng chiếu qua các ô cửa chạm khắc tinh xảo, rọi xuống các bức tường dát vàng lấp lánh. Nhưng không khí nơi đây không hề bình yên; nó căng thẳng, hồi hộp, pha lẫn một chút hài hước tinh quái. Lâm Tinh – nữ phụ xuyên sách – đã hoàn toàn nắm quyền chủ động, liên minh các nhân vật phụ trong cung điện để tạo ra những tình huống vừa hỗn loạn vừa hấp dẫn, khiến nữ chính Diệp Tinh Nhi phải đau đầu và mất bình tĩnh.

Ánh mắt Lâm Tinh lóe lên sự hứng thú. Cô biết rằng lần này, mưu đồ phải táo bạo hơn, không chỉ khiến nữ chính bối rối, mà còn phải lôi kéo Hoàng tử Lạc Vân hoàn toàn vào “trò chơi xuyên sách” của mình. Nếu đã xuyên vào truyện, nữ phụ sẽ không chỉ quậy phá mà còn chiếm thế thượng phong, viết lại số phận của mình.

Diệp Tinh Nhi xuất hiện trong bộ y phục lộng lẫy, ánh mắt sắc lạnh nhắm thẳng vào Lâm Tinh. Giọng nói của cô như băng giá: “Ngươi… lại phá rối cung điện à?” Lâm Tinh nhún vai, cười khúc khích: “Ai bảo nữ phụ phải cam chịu? Nếu không phá, nữ phụ còn gì thú vị?”

Hoàng tử Lạc Vân đứng gần, khó giấu nụ cười pha lẫn tò mò. Anh quan sát từng cử chỉ của Lâm Tinh, nhận ra nữ phụ đã thay đổi hoàn toàn mạch truyện. Người này… thật khó đoán. Không thể rời mắt được.

Lâm Tinh bắt đầu triển khai mưu đồ táo bạo:

Chiếm ưu thế trong cung điện: Các nhân vật phụ được phân công tinh tế, tạo ra những tình huống khiến nữ chính phải xử lý đồng thời nhiều việc, khiến cô bối rối.

Tạo cơ hội cho nam chính chứng kiến nữ phụ: Mỗi lần xuất hiện, Lâm Tinh đều tìm cách để Hoàng tử Lạc Vân bị cuốn hút, nhìn thấy những hành động tinh nghịch nhưng thông minh của cô.

Sử dụng meta twist: Lâm Tinh liên tục “nhìn thấy” dòng chữ của tác giả và dùng điều này để tạo những tình huống bất ngờ, khiến mạch truyện thay đổi theo ý mình.

Một tình huống đặc biệt xảy ra: rèm cửa rơi, khay trà nghiêng, bức tranh biến dạng, và nữ chính bị che mất tầm nhìn. Lâm Tinh bước tới gần Hoàng tử Lạc Vân, giọng tinh nghịch: “Nam chính, hôm nay anh sẽ chứng kiến nữ phụ quậy phá ra sao nhé!” Hoàng tử Lạc Vân nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú. Mạch truyện đã thay đổi hoàn toàn, và anh không thể rời mắt khỏi nữ phụ.

Diệp Tinh Nhi nhận ra rằng nữ phụ giờ đã chiếm quyền chủ động trong mọi tình huống. Nữ chính hít một hơi, ánh mắt quyết tâm: nếu đã bị nữ phụ khuấy đảo cung điện, cô phải tìm cách phản công mạnh mẽ hơn. Nhưng mọi chi tiết xung quanh đều phối hợp với nữ phụ, khiến nữ chính đau đầu, mệt mỏi.

Lâm Tinh đứng trên ban công, nhìn ánh trăng chiếu lên mái ngói, cười khẩy: “Nếu đã xuyên vào truyện, tôi sẽ khiến nữ chính phải đau đầu, nam chính phải chú ý, và tác giả… chắc chắn sẽ bất ngờ.” Mạch truyện vốn định sẵn giờ đã xuất hiện một biến số không thể đoán trước.

Cô tiếp tục tinh chỉnh mưu đồ:

Tăng độ khó cho nữ chính: Mỗi bước di chuyển của Diệp Tinh Nhi đều bị các nhân vật phụ tạo ra trở ngại, khiến nữ chính không còn thời gian để lên kế hoạch phản công hoàn hảo.

Khai thác sự tò mò của nam chính: Mọi hành động tinh quái, đôi khi dở khóc dở cười, của nữ phụ đều khiến Hoàng tử Lạc Vân phải dõi theo sát sao, dần dần bị cuốn vào lưới tình và trò chơi meta này.

Meta tương tác với tác giả: Lâm Tinh thậm chí còn “nói chuyện” trực tiếp với tác giả trong đầu, nháy mắt tinh nghịch: “Nếu muốn nữ chính thắng, hãy thử xem tôi đã thay đổi bao nhiêu chi tiết trong truyện nhé.” Dòng chữ tác giả lập tức nhấp nháy, giọng bực mình: “Ngươi… không thể làm thế!”

Không khí trong cung điện trở nên hỗn loạn một cách tinh tế: rèm cửa rơi, khay trà đổ, ánh mắt nữ chính liên tục đảo quanh, trong khi Hoàng tử Lạc Vân bị cuốn hút từng cử chỉ của nữ phụ. Lâm Tinh tận dụng tối đa mọi chi tiết xung quanh, tạo ra những tình huống vừa hài hước vừa khiến nữ chính đau đầu.

Đêm xuống, cung điện vẫn đầy ẩn ý. Liên minh của nữ phụ đã hình thành vững chắc, nữ chính vẫn đang đau đầu tìm cách khống chế, nam chính ngày càng bị cuốn vào “trò chơi xuyên sách” của nữ phụ, và tác giả cũng không thể can thiệp trực tiếp. Lâm Tinh đứng trên ban công, ánh mắt lóe lên quyết tâm: “Nếu đã xuyên vào truyện, nữ phụ sẽ không còn mờ nhạt nữa!”

Với nụ cười tinh nghịch và sự hứng thú tràn đầy, Lâm Tinh biết rằng cuộc sống xuyên sách của nữ phụ vừa mới bắt đầu. Mạch truyện đã hoàn toàn thay đổi, và chuỗi các sự kiện hỗn loạn nhưng đầy hài hước đang chờ phía trước, mở ra một bước ngoặt lớn trong cung điện.

Hết chương 12.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×