dược sư giang hồ

Chương 15: Kẻ thù nguy hiểm nhất và trận chiến quyết định


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù buổi sáng vẫn bao phủ núi rừng, hòa lẫn mùi thảo dược và đất ẩm, tạo nên không gian vừa huyền bí vừa căng thẳng. Lục Nhi đứng giữa thung lũng, đôi tay khéo léo nhặt từng rễ cây, từng lá dược liệu quý, mắt tinh anh quét khắp xung quanh. Sau nhiều trận chiến và khám phá bí ẩn dược liệu cổ xưa, nàng nhận ra rằng sức mạnh hiện tại của họ vẫn chưa đủ để đối phó với kẻ thù nguy hiểm nhất – người đã đứng đằng sau mọi cuộc tấn công trước đó, dõi theo họ trong bóng tối và muốn chiếm đoạt bí mật dược liệu cổ xưa để thống trị giang hồ.

Hàn Dực đi sát bên, ánh mắt đen sâu thẳm không rời nàng. Chàng cảm nhận được luồng năng lượng bất thường từ rừng sâu, nhịp tim nhanh hơn bao giờ hết. Trái tim chàng vừa hồi hộp, vừa lo lắng, vừa tự hào khi đứng cạnh Lục Nhi. Sự phối hợp giữa họ đã trở nên hoàn hảo: võ công, dược pháp và tinh thần đồng đội đồng điệu đến mức chỉ một ánh mắt cũng đủ để hiểu ý nhau.

“Ngươi cảm thấy gì?” Hàn Dực hỏi, giọng trầm nhưng tràn đầy quan tâm.

“Ta cảm nhận được nguy hiểm cực lớn… nhưng cũng biết rằng ta phải đối mặt. Đây là trận chiến quyết định.” Lục Nhi đáp, mắt sáng lên niềm quyết tâm.

Bất chợt, từ phía đỉnh núi, một bóng người xuất hiện, uy nghiêm, che mờ ánh sáng mặt trời, tỏa ra khí chất khiến cả rừng núi dường như trầm lắng. Kẻ đứng đầu, áo choàng đen, mắt lạnh lùng như băng, từng bước đi khiến không gian rung lên theo nhịp chân. Đây chính là kẻ thù nguy hiểm nhất – tên được gọi trong giang hồ là Hắc Vân Thần, người nắm giữ bí mật cổ xưa và quyền lực tối thượng dược pháp – võ công.

“Lục Nhi, Hàn Dực… cuối cùng cũng gặp các ngươi.” Hắn cất giọng, âm thanh như băng đá vỡ, lạnh lùng nhưng đầy uy lực. “Các ngươi đã phiêu lưu quá sâu… và giờ đây, sẽ phải trả giá.”

Trận chiến bắt đầu ngay lập tức. Hắc Vân Thần tung chiêu, từng luồng khí dược pháp và võ công cực mạnh xé toạc không gian. Lục Nhi và Hàn Dực phối hợp, kết hợp dược pháp cổ xưa với võ công, tạo ra những chiêu thức đầy uy lực và linh hoạt. Khói dược tím lan tỏa, kết hợp ánh sáng từ viên dược, tạo thành lớp màng bảo vệ tạm thời nhưng cũng đủ che mắt Hắc Vân Thần.

Một khoảnh khắc, Hắc Vân Thần tung ra chiêu sát lực cực mạnh, Hàn Dực lập tức lao tới chắn đòn, ánh mắt đầy quyết tâm. Lục Nhi không chần chừ, tung ngay viên dược trung hòa sát khí, giúp Hàn Dực đứng vững.

“Ngươi… luôn liều mạng để bảo vệ ta.” Hàn Dực nói, giọng trầm ấm, ánh mắt vừa lo lắng vừa trìu mến.

“Ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm. Chỉ cần ta còn sức, sẽ bảo vệ ngươi.” Lục Nhi đáp, ánh mắt đỏ lên, tình cảm dâng trào.

Hắc Vân Thần không chỉ mạnh về võ công mà còn nắm dược pháp cực kỳ tinh vi. Từng đòn của hắn đều mang theo sát lực, kết hợp với độc tố hiếm gặp, khiến Lục Nhi và Hàn Dực phải phối hợp ăn ý hơn bao giờ hết. Họ tung chiêu liên hoàn, vừa tấn công, vừa phòng thủ, vừa tạo khoảng trống để dược pháp phát huy tối đa sức mạnh.

Trong lúc chiến đấu, Lục Nhi phát hiện rằng Hắc Vân Thần dùng một loại dược pháp cổ, có khả năng hút năng lượng dược liệu xung quanh. Nàng lập tức pha chế viên dược phản công, tạo ra luồng năng lượng đối lập, làm hắn giật mình, hở ra sơ hở. Hàn Dực nhận cơ hội, lao tới tung chiêu mạnh nhất, tạo ra tiếng vang kinh hồn trong rừng núi.

Trận chiến kéo dài, căng thẳng và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Hắc Vân Thần liên tục thay đổi chiêu thức, khiến Lục Nhi và Hàn Dực phải nhanh chóng thích nghi. Ánh sáng tím từ viên dược kết hợp với năng lượng cổ xưa tạo ra hiệu ứng huyền ảo, vừa bảo vệ vừa tăng sức mạnh cho họ.

Một khoảnh khắc, Hàn Dực bị trúng chiêu hiểm, suýt ngã xuống vực. Lục Nhi lao tới, dùng dược pháp chữa vết thương tức thì, nâng chàng lên. Trái tim họ gần nhau hơn bao giờ hết, tình cảm dâng trào.

“Ta… không sao.” Hàn Dực thở hổn hển, ánh mắt nhìn nàng đầy trìu mến.

“Cẩn thận… lần sau đừng liều mạng như vậy.” Lục Nhi thở dài, giọng vừa lo lắng vừa dịu dàng.

Sau nhiều giờ chiến đấu, Hắc Vân Thần bắt đầu cảm thấy áp lực. Lục Nhi và Hàn Dực phối hợp nhuần nhuyễn, vừa tung chiêu vừa sử dụng dược pháp cổ xưa, từng bước đánh bại sát lực của hắn. Cuối cùng, Hắc Vân Thần bị áp đảo, phải lùi lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng ẩn chứa sự kính nể:

“Ngươi… thật sự không tầm thường… nhưng cuộc chiến chưa kết thúc…” Hắn rút lui vào bóng rừng, bỏ lại một vệt ánh sáng tím mờ ảo.

Lục Nhi và Hàn Dực đứng bên nhau, mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt chạm nhau, trái tim đập nhanh. Họ biết rằng, kẻ thù nguy hiểm nhất đã tạm thời rút lui, nhưng giang hồ vẫn đầy rẫy hiểm nguy, và bí ẩn cổ xưa vẫn còn nhiều điều chưa giải đáp.

Họ ngồi bên bờ suối, nhấm trà dược, chia sẻ khoảnh khắc bình dị sau trận chiến quyết định.

Hàn Dực nắm tay nàng:

“Ngươi… là lý do khiến ta chiến đấu đến cùng, là lý do để ta sống sót giữa giang hồ đầy hiểm nguy.”

Lục Nhi mỉm cười, giọng nàng trầm ấm:

“Ta… cũng vậy. Chỉ cần có ngươi bên cạnh, mọi hiểm nguy đều không còn đáng sợ.”

Khoảnh khắc ấy, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh, minh chứng cho tình cảm vừa nảy sinh và sự gắn kết bền chặt giữa họ.

Ngày hôm sau, họ tiếp tục luyện tập dược pháp – võ công cổ xưa, kết hợp nghiên cứu bí ẩn dược liệu. Hint ghen xuất hiện khi một vài võ sư khác lén theo dõi, nhưng Hàn Dực luôn bảo vệ, ánh mắt không rời nàng dù chỉ một giây. Qua hành trình này, họ nhận ra rằng dược liệu cổ xưa không chỉ tăng cường võ công mà còn chữa lành vết thương, chống độc, và mở ra những chiêu thức dược pháp cao cấp mà trước đây họ chưa từng biết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×