Sương mù buổi sáng vẫn phủ khắp núi rừng, từng tia nắng xuyên qua tán lá, chiếu xuống những vệt sáng loang trên mặt đất ẩm ướt. Lục Nhi bước đi giữa những bụi cây, đôi tay khéo léo nhặt dược liệu quý, mắt tinh anh quét khắp xung quanh. Không khí bình yên nhưng nàng biết rằng giang hồ chưa bao giờ buông tha, và sự nguy hiểm luôn rình rập bất cứ lúc nào.
Hàn Dực bước theo sau, cơ thể căng như dây cung, ánh mắt không rời nàng. Trận chiến với Phong Lâm và nhóm giang hồ trước đó đã khiến chàng càng thấu hiểu tầm quan trọng của việc bảo vệ Lục Nhi. Sự phối hợp ăn ý giữa họ không chỉ trong võ công mà còn trong dược pháp, tạo nên sức mạnh bất ngờ.
“Ngươi cảm thấy thế nào sau trận chiến hôm qua?” Chàng hỏi, giọng trầm và dịu dàng.
“Bình thường. Chỉ hơi mệt… nhưng không sao.” Nàng đáp, ánh mắt sáng, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm.
Bất chợt, tiếng cành cây gãy vang lên phía thung lũng, làm cả hai giật mình. Lục Nhi nhíu mày, ánh mắt cảnh giác:
“Có người… hoặc điều gì đó đang đến gần.”
Hàn Dực nắm chặt chuôi kiếm, cơ thể căng như dây đàn:
“Chuẩn bị đi. Lần này… có thể sẽ nguy hiểm hơn mọi khi.”
Từ phía xa, một nhóm bảy người xuất hiện, bước đi lặng lẽ nhưng uy lực. Ánh mắt họ lóe lên sự tàn nhẫn và kinh nghiệm giang hồ lâu năm. Một người trong số họ, cao lớn và uy nghiêm, cất giọng trầm:
“Lục Nhi, Hàn Dực… các ngươi đã làm phiền chúng ta quá lâu. Hôm nay, chúng ta sẽ buộc các ngươi trả giá.”
Họ là một liên minh nhỏ trong giang hồ, chuyên dùng dược pháp độc hại kết hợp võ công để uy hiếp và kiểm soát các nhóm khác. Lần này, họ nhắm thẳng vào Lục Nhi – nguồn dược liệu quý và đồng thời là điểm yếu tinh thần của Hàn Dực.
Cuộc chiến bùng nổ ngay lập tức. Những chiêu thức nhanh và mạnh mẽ, xen lẫn dược pháp độc hại, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Lục Nhi nhanh tay pha chế dược, tung khói tím để che mắt kẻ thù, đồng thời dùng cành cây và rễ cây làm vũ khí phụ. Hàn Dực phối hợp ăn ý, từng đòn đánh chính xác và mạnh mẽ, tạo áp lực lên nhóm giang hồ.
Một kẻ địch áp sát Lục Nhi, vung dao găm. Nàng tung ngay một viên dược nhỏ, ánh sáng tím lóe lên, làm hắn choáng váng. Hàn Dực lao tới, chặn đòn và tung một cú phản công mạnh mẽ, hạ gục kẻ địch.
Phong cảnh núi rừng trở nên hỗn loạn, khói dược lan tỏa, ánh sáng tím nhấp nháy, tiếng kiếm vang vọng, hòa cùng tiếng thét của kẻ thù.
Trong lúc chiến đấu, Lục Nhi phát hiện một kẻ mang bình dược độc, định tung vào Hàn Dực. Nàng lập tức lao tới, dùng tay đỡ bình và tung dược pháp trung hòa chất độc. Hàn Dực nhìn nàng, ánh mắt vừa ấn tượng vừa lo lắng:
“Ngươi… luôn biết cách bảo vệ ta.”
“Ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm.” Nàng đáp, giọng dịu dàng, ánh mắt thoáng đỏ.
Sự phối hợp giữa họ khiến nhóm giang hồ bất ngờ. Một nhóm bảy người nhưng chỉ hai con người đã đủ khiến họ phải thận trọng.
Trận chiến kéo dài và khốc liệt. Lục Nhi kết hợp thiên nhiên, dược pháp và trí thông minh để bẻ gãy các chiêu mạnh mẽ của kẻ địch. Hàn Dực liên tục tấn công, vừa bảo vệ nàng vừa tìm cơ hội phản công.
Một khoảnh khắc nguy hiểm xảy ra khi Hàn Dực bị trúng chiêu hiểm, suýt ngã xuống vực. Lục Nhi lao tới, dùng dược pháp chữa vết thương tức thì, nâng chàng lên, trái tim họ gần nhau hơn bao giờ hết.
“Ta… không sao.” Hàn Dực thở hổn hển, ánh mắt nhìn nàng đầy trìu mến.
“Cẩn thận… lần sau đừng liều mạng như vậy.” Lục Nhi thở dài, ánh mắt vừa lo lắng vừa dịu dàng.
Sau trận chiến căng thẳng, nhóm giang hồ phải rút lui. Núi rừng lại tĩnh lặng, chỉ còn tiếng suối róc rách và hơi thở dồn dập của hai người. Họ đứng cạnh nhau, ánh mắt trao nhau, không nói lời nào nhưng trái tim đã hòa nhịp.
Buổi tối, dưới ánh trăng sáng, họ ngồi bên bếp lửa, nhấm trà dược và nướng củ rừng. Hàn Dực đặt tay lên tay nàng:
“Ngươi… quan trọng với ta hơn ta tưởng.”
Lục Nhi đỏ mặt, giọng nàng trầm:
“Ta… cũng vậy. Gặp ngươi khiến ta thấy bình yên, dù giang hồ đầy hiểm nguy.”
Ánh trăng chiếu xuống, hai bóng người hòa vào nhau, im lặng nhưng đầy ý nghĩa. Sự phối hợp trong nguy hiểm và tình cảm vừa nảy sinh đã gắn kết họ, tạo nên mối quan hệ vừa lãng mạn vừa bền chắc.
Sáng hôm sau, khi sương mù còn phủ núi, họ tiếp tục thu thập dược liệu. Lục Nhi hướng dẫn Hàn Dực nhận biết từng loại cây, từng rễ, từng lá. Họ trò chuyện, cười đùa, hint ghen nhẹ xuất hiện khi một nhóm võ sư khác lén theo dõi, khiến Hàn Dực âm thầm cảnh giác, ánh mắt chàng không rời Lục Nhi dù chỉ một giây.
Khoảnh khắc bình dị xen lẫn căng thẳng giang hồ khiến họ nhận ra: dù phía trước còn nhiều thử thách, ít nhất họ đã tìm thấy nhau giữa núi rừng và giang hồ đầy hiểm nguy.