dưới ánh hoàng hôn của tổng giám đốc

Chương 7: Bóng Tối Của Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau buổi họp báo, bầu không khí trong TDF dần ổn định trở lại. Những bài báo giật gân đã bị gỡ xuống, cổ đông ngừng gây áp lực, và danh tiếng của tập đoàn tạm thời được cứu. Nhưng bên dưới lớp bình yên đó, Tần Dịch Phong biết, cơn sóng chưa bao giờ thực sự tan.

Sáng hôm ấy, anh bước ra khỏi phòng họp, ánh mắt sắc lạnh như thép. Nhược Hy đang đợi ở hành lang, cô mỉm cười nhẹ, đôi mắt ấm áp khiến nét mặt anh dịu đi phần nào.

“Anh mệt không?” – cô hỏi, giọng nhỏ.

“Không sao.” – anh đáp khẽ, rồi nhìn cô lâu hơn một chút – “Hôm nay, đừng ra ngoài. Có vài chuyện anh cần xử lý.”

“Liên quan đến Vân An à?”

Anh im lặng một lát, rồi gật. “Cô ta đang hợp tác với bên truyền thông nước ngoài. Có người đứng sau chống lưng. Anh cần chắc chắn rằng vụ việc không bị khơi lại.”

Cô gật đầu, không hỏi thêm. Nhưng khi anh rời đi, trong lòng cô vẫn dấy lên cảm giác bất an mơ hồ — như thể một điều gì đó tồi tệ đang lặng lẽ đến gần.

Chiều. Trời xám nặng, gió thổi từng cơn.

Khi Nhược Hy chuẩn bị rời công ty, một người lạ xuất hiện ở sảnh. Ông ta ăn mặc chỉnh tề, nhưng ánh mắt lại khiến cô rùng mình.

“Cô là Lâm Nhược Hy?”

“Vâng, tôi đây.”

“Tôi đến từ tòa án thành phố. Có lẽ cô nên xem cái này.”

Ông ta đưa ra một phong bì hồ sơ. Cô run tay mở ra, dòng chữ bên trong khiến mặt cô tái đi:

“Thông báo khởi kiện liên quan đến vụ việc phá sản của Công ty Xây dựng Lâm Gia cách đây 7 năm.”

Tên người bị kiện: Lâm Minh Hòa, cha cô.

Người khởi kiện: Tập đoàn Dương Thịnh — chi nhánh cũ thuộc TDF.

Mắt cô hoa lên. Cổ họng nghẹn lại, chỉ đọc được vài chữ mờ nhòe: “Hành vi gian lận hợp đồng, gây thiệt hại nghiêm trọng cho đối tác TDF…”

Cô gần như không đứng vững. Mọi người xung quanh nhìn cô, xì xào.

Buổi tối, cô trở về căn hộ. Ánh đèn vàng rọi lên khuôn mặt trắng bệch. Khi Tần Dịch Phong bước vào, cô đứng giữa phòng khách, tay cầm tập hồ sơ, ánh mắt đau đớn.

“Anh biết chuyện này sao?”

Anh khựng lại, rồi khẽ nói: “Anh vừa nhận được tin sáng nay.”

“Và anh không định nói với em?”

“Anh muốn xác minh trước khi…”

“Trước khi em tự tìm ra à?” – cô cắt lời, giọng nghẹn. – “Anh biết từ đầu đúng không? TDF từng hợp tác với công ty của ba em. Hợp đồng đó là lý do khiến gia đình em phá sản, ba em lâm bệnh, còn em phải làm đủ việc để trả nợ!”

Anh bước đến gần, nhưng cô lùi lại, nước mắt chảy dài.

“Nhược Hy, nghe anh nói—”

“Anh im đi! Anh đã biết hết, nhưng vẫn để em ký bản hợp đồng đó, để em ở bên anh, để em làm cái bóng cho người đàn ông từng khiến gia đình em sụp đổ!”

Căn phòng im lặng đến đáng sợ. Tiếng gió rít qua khe cửa như dao cứa vào lòng.

Anh hít sâu, giọng trầm nhưng kiên định: “Anh không biết. Lúc đó, anh chưa nắm quyền ở TDF. Mọi chuyện do cha anh xử lý. Anh chỉ phát hiện khi xem lại hồ sơ cũ.”

“Cha anh?” – cô sững người – “Vậy là cha anh hại gia đình em?”

Anh gật khẽ. “Đúng. Ông ta từng nghi ngờ ba em gian lận, cố tình dùng báo cáo giả để chiếm tiền vốn. Nhưng anh điều tra lại, phát hiện không có chứng cứ rõ ràng. Mọi thứ chỉ dựa trên suy đoán.”

“Và giờ thì sao? Bây giờ anh lại khơi nó lên để kết thúc?”

“Không. Anh muốn minh oan cho họ.”

“Anh nghĩ em tin được sao?”

“Anh không cần em tin ngay.” Anh bước lại gần, ánh mắt kiên định. “Nhưng anh sẽ chứng minh.”

Cô im lặng. Nước mắt rơi không kiểm soát. Cuối cùng, cô quay đi, giọng run run:

“Em cần thời gian.”

Rồi cô rời đi, để lại anh đứng giữa căn phòng vắng, ánh đèn phản chiếu lên gương mặt trầm mặc.

Ba ngày sau, cô không đến công ty. Mọi tin nhắn anh gửi đều không trả lời. Anh cho người tìm, nhưng cô như biến mất. Đến ngày thứ tư, anh nhận được tin: cô đang ở bệnh viện — nơi cha cô đang điều trị.

Anh vội lái xe đến. Khi vào phòng bệnh, cô đang ngồi cạnh giường, nắm tay người đàn ông gầy yếu. Mắt cô sưng, giọng khàn.

“Ba, nếu con biết hết mọi chuyện sớm hơn, con đã không để họ làm tổn thương ba như vậy…”

Người đàn ông mở mắt yếu ớt. “Con không sai… Đừng tự trách. Chuyện năm xưa… không ai ngờ được.”

Anh đứng ngoài cửa, nghe mà tim quặn thắt.

Khi cô bước ra, anh tiến lại. Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh đến đau.

“Anh còn đến làm gì?”

“Anh muốn giúp.”

“Giúp?” – cô cười nhạt. – “Anh có biết TDF đang chuẩn bị tái điều tra vụ đó không? Báo chí sắp khơi lại. Một khi mọi thứ lên mặt báo, tên ba em sẽ lại bị bôi nhọ.”

“Anh đang cố ngăn điều đó.”

“Anh nói gì cũng vô ích. Vì cuối cùng, người nắm quyền quyết định vẫn là cha anh.”

Anh im lặng, ánh nhìn rối bời. Cô quay đi.

“Em không muốn gặp anh nữa. Ít nhất là bây giờ.”

Đêm ấy, Tần Dịch Phong trở về nhà, uống rượu một mình. Ánh đèn mờ hắt lên gương mặt anh, phản chiếu trong ly rượu màu đỏ như máu. Điện thoại reo — là thư ký Trần Hạo.

“Giám đốc, tôi vừa nhận được tin. Có người đang rò rỉ tài liệu nội bộ về vụ Lâm Gia năm xưa cho báo chí. Tôi nghi là người của Vân An.”

“Cô ta chưa chịu dừng.” Anh siết chặt tay.

“Cô ta còn tuyên bố sẽ ‘vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của giám đốc Tần’.”

Anh khẽ cười lạnh. “Được. Vậy để cô ta xem ai là kẻ giả nhân thật sự.”

Sáng hôm sau, hàng loạt bài báo tung ra:

“Tập đoàn Dương Thịnh cố tình dựng bằng chứng giả trong vụ Lâm Gia.”

“Ba năm trước, cha của Tần Dịch Phong âm thầm chuyển tài sản ra nước ngoài.”

Cả giới truyền thông chấn động. Tần Dịch Phong bị đẩy vào tâm bão — lần này, không chỉ với tư cách người đứng đầu TDF, mà còn là con trai của kẻ bị nghi tham nhũng.

Trong khi đó, Nhược Hy ngồi trước màn hình, tay run rẩy. Cô đọc từng dòng tin, nước mắt rơi lặng lẽ.

Và rồi điện thoại reo — là anh.

“Em đọc rồi chứ?”

“Anh làm sao có được chứng cứ đó?”

“Không quan trọng. Giờ mọi người biết ai mới là kẻ thật sự đứng sau.”

“Nhưng… cha anh sẽ ra sao?”

“Ông ấy chọn con đường của mình. Anh chỉ chọn bảo vệ người anh yêu.”

Tim cô chấn động. “Anh… nói gì cơ?”

“Anh yêu em, Nhược Hy. Dù em có hận, anh vẫn muốn em biết điều đó.”

Cô im lặng, chỉ nghe tiếng thở dốc bên kia. Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi, từng giọt rơi lên khung cửa như nhịp tim rối loạn.

“Anh đừng hy sinh như thế. Em không muốn anh mất tất cả vì em.”

“Anh chỉ muốn một lần sống đúng với lòng mình.”

Rồi tín hiệu ngắt.

Cô nắm chặt điện thoại, nước mắt lăn dài. Cơn mưa ngoài cửa càng lúc càng lớn, như muốn cuốn trôi tất cả.

Đêm đó, anh bị gọi về trụ sở chính. Cha anh – ông Tần Chính Hòa – đang đợi trong phòng.

“Con làm tốt lắm,” – ông nói giọng mỉa mai. – “Tự tay hủy danh tiếng của gia đình để bảo vệ một đứa con gái.”

“Con chỉ bảo vệ sự thật.”

“Sự thật không nuôi sống ai được.” – Ông ta đập bàn – “Con đang đánh đổi cả TDF!”

“Con không thể tiếp tục sống trong dối trá!”

“Vậy con chọn cô ta thay vì tất cả sao?”

Anh nhìn thẳng vào cha mình. “Vâng.”

Không khí đông cứng. Ánh mắt ông Tần đầy tức giận, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Dịch Phong thấy rõ — người cha quyền lực kia đã già đi rất nhiều.

Khi anh rời khỏi phòng, ông chỉ nói một câu:

“Con sẽ hối hận.”

Anh không quay lại.

Sáng hôm sau, báo chí đồng loạt đăng tin:

“Tần Dịch Phong rời chức vụ Tổng giám đốc TDF, tạm thời bị đình chỉ công tác.”

Nhược Hy đọc tin đó, tim như bị bóp nghẹt. Cô lao đến tìm anh. Khi mở cửa căn hộ, anh đang ngồi lặng, trên bàn là quyết định tạm đình chỉ.

“Anh… bị cách chức thật rồi?”

Anh cười khẽ. “Không sao. Ít nhất, giờ không ai có thể ép anh nói dối nữa.”

“Anh điên rồi, anh có biết TDF là cả cuộc đời anh không?”

“Không. Em mới là cuộc đời anh.”

Cô sững người, nước mắt trào ra. Anh đứng dậy, bước đến, chạm tay lên má cô.

“Anh không cần danh tiếng, chỉ cần em tin.”

“Em tin.” – cô nghẹn ngào. – “Nhưng em sợ.”

“Đừng sợ. Tất cả rồi sẽ qua.”

Anh ôm cô vào lòng. Ngoài kia, hoàng hôn rực cháy giữa bầu trời xám xịt, ánh sáng đỏ như lửa chiếu qua khung cửa.

Cơn bão đã qua, nhưng những đợt sóng ngầm vẫn chưa dừng. Và họ — hai con người đầy vết thương — chỉ vừa bắt đầu bước vào phần sâu nhất của bóng tối: nơi tình yêu, thù hận và quá khứ chuẩn bị đối đầu trực diện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×