Buổi sáng hôm ấy, bầu trời xám xịt như phủ một tấm màn nặng nề lên cả thành phố. Tin tức được phát đi trên mọi mặt báo:
“Tần Chính Hòa – cựu chủ tịch TDF – bị bắt tạm giam để phục vụ điều tra vụ giả mạo hợp đồng 2017.”
“Con trai ông, Tần Dịch Phong, bị triệu tập với tư cách nhân chứng chính.”
Những dòng chữ lạnh lùng ấy như dao khắc sâu vào tim Lâm Nhược Hy. Cô ngồi lặng trước màn hình, tay run rẩy nắm chặt tách cà phê. Dù cô biết ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Cửa nhà vang lên.
Khi cô mở ra, Tần Dịch Phong đứng đó — khuôn mặt xanh xao, đôi mắt sâu thẳm, nhưng giọng nói lại trầm tĩnh đến lạ.
“Anh chỉ còn một tiếng trước khi phải đến tòa.”
“Anh... ổn chứ?”
Anh khẽ cười, nụ cười yếu ớt. “Ổn là gì hả Nhược Hy? Cha anh đang ngồi trong phòng giam, còn anh sắp phải làm chứng chống lại ông ấy. Làm sao gọi là ổn được?”
Cô im lặng, bước tới, khẽ nắm tay anh.
“Anh đã chọn con đường này. Không phải vì thù hận, mà vì công lý. Cha anh sai, nhưng anh thì không.”
Anh nhìn cô, đôi mắt ánh lên chút ấm áp hiếm hoi. “Em luôn nói như thể thế giới này vẫn có thể tha thứ cho anh.”
“Không ai cần tha thứ, chỉ cần anh dám đối mặt.”
Anh mỉm cười khẽ. “Nếu có thể quay lại, anh vẫn sẽ chọn như vậy. Chỉ tiếc... có lẽ anh không còn gì để mất nữa.”
“Anh còn em.” — cô nói nhỏ, nhưng chắc nịch. — “Và chừng nào em còn ở đây, anh chưa bao giờ mất tất cả.”
Anh khẽ siết tay cô, rồi quay đi.
“Giữ lời đấy, Nhược Hy. Dù kết cục thế nào, đừng rời khỏi anh.”
Tòa án trung tâm thành phố.
Đông nghịt phóng viên, ống kính, đèn flash.
Dịch Phong bước xuống từ xe cảnh sát hộ tống, ánh sáng chớp liên tục. Anh mặc sơ mi trắng, áo vest đen, không còng tay — nhưng từng bước đi đều nặng trĩu.
Bên trong, hàng ghế khán giả chật kín. Họ đến để chứng kiến một vụ án chấn động — nơi người con trai làm chứng chống lại chính cha mình.
Ở hàng ghế đầu, Nhược Hy ngồi lặng, hai bàn tay đan vào nhau, tim đập dồn dập.
Tiếng búa vang lên.
“Phiên tòa bắt đầu.”
Luật sư của Viện Kiểm sát đứng dậy, giọng vang đều:
“Chúng tôi có bằng chứng cho thấy ông Tần Chính Hòa, trong vai trò chủ tịch TDF năm 2017, đã chỉ đạo cấp dưới Phan Trí Nghĩa làm giả hợp đồng với Công ty Lâm Gia, khiến công ty này phá sản, đồng thời chiếm đoạt hơn 50 tỷ đồng vốn đầu tư.”
Khán phòng rì rầm.
Ông Tần, mái tóc bạc, khuôn mặt già nua, ngồi trên ghế bị cáo, vẫn giữ vẻ kiêu hãnh.
“Tôi không ký lệnh nào cả. Tất cả là do cấp dưới tự ý.”
Luật sư tiếp: “Vậy xin mời nhân chứng — ông Tần Dịch Phong.”
Cả khán phòng im bặt.
Dịch Phong đứng dậy, bước lên bục. Mỗi bước như giẫm vào tim mình. Anh nhìn cha, ánh mắt lẫn lộn giữa kính trọng, oán trách và thương xót.
“Anh Tần,” — thẩm phán nói — “xin anh xác nhận: anh có biết vụ giả mạo hợp đồng 2017 không?”
“Có.”
“Anh phát hiện khi nào?”
“Năm nay, trong quá trình điều tra nội bộ.”
“Và anh có đủ bằng chứng chứng minh cha anh là người ra lệnh?”
Anh ngẩng đầu, giọng dứt khoát:
“Có. Một đoạn ghi âm giữa ông ấy và Phan Trí Nghĩa, được tìm thấy trong ổ cứng cũ của văn phòng TDF.”
Tiếng bàn tán lại vang lên. Thẩm phán yêu cầu giữ trật tự. Đoạn ghi âm được mở:
‘Giải quyết sạch sẽ. Đừng để ai biết vụ tai nạn công trình. Dùng Lâm Gia làm tấm chắn.’
‘Nhưng thưa chủ tịch, như thế là hủy hoại họ.’
‘Đôi khi, để bảo vệ công ty, phải có người hi sinh.’
Nhược Hy bịt miệng, nước mắt trào ra. Đó là bằng chứng không thể chối cãi.
Thẩm phán nhìn sang ông Tần. Ông chỉ cười nhạt:
“Các người nghĩ một đoạn ghi âm có thể thay đổi được gì sao? Tôi chỉ làm điều cần thiết để bảo vệ đế chế này. Một người chết thì có đáng gì so với hàng nghìn nhân viên được nuôi sống?”
Dịch Phong siết chặt nắm tay. “Ba, ba đã sai rồi. Không ai có quyền quyết định ai phải chết để người khác được sống.”
Ông ta nhìn anh, đôi mắt già nua lóe lên tia cay độc. “Con trai ta... cũng chỉ là kẻ phản bội.”
Anh nghẹn giọng. “Nếu trung thành nghĩa là nhắm mắt trước tội ác, thì con thà làm phản bội.”
Khán phòng im phăng phắc.
Phiên tòa kéo dài đến chiều. Khi ra ngoài, phóng viên vây kín.
Một người hỏi: “Anh Tần, anh có hối hận không khi ra làm chứng chống lại cha ruột?”
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào ống kính. “Tôi không làm điều đó vì hận, mà vì tôn trọng sự thật. Tôi tin cha tôi từng là người tốt. Nhưng một người tốt, nếu im lặng trước cái sai, cũng sẽ trở thành tội nhân.”
Câu nói ấy lập tức tràn lên trang nhất báo.
Tối đó, Nhược Hy đến tìm anh. Anh ngồi trong căn hộ trống, ánh đèn mờ phủ lên bóng lưng cô độc.
Cô nhẹ đặt tay lên vai anh. “Anh đã làm điều đúng đắn.”
Anh khẽ cười. “Đúng đắn… nhưng có ai vui đâu.”
“Vì nó thật. Sự thật luôn khiến người ta đau.”
Anh ngẩng lên nhìn cô. “Nếu anh nói rằng bây giờ anh chẳng còn gì ngoài em, em có tin không?”
“Em tin. Nhưng anh vẫn còn chính anh.”
Anh nắm lấy tay cô. “Anh sợ... sau vụ này, anh không thể ở lại thành phố nữa. Mọi người sẽ nhìn anh như kẻ bất hiếu.”
“Anh không cần họ hiểu. Em hiểu là đủ.”
Anh ôm cô thật chặt. “Cảm ơn em vì đã không rời đi.”
“Em đã hứa rồi mà.”
Ngoài cửa sổ, cơn mưa chiều vừa dứt, ánh đèn thành phố phản chiếu lên những giọt nước long lanh như nước mắt.
Ba ngày sau, tòa tuyên án:
Tần Chính Hòa – 15 năm tù giam.
Phan Trí Nghĩa – 10 năm tù.
Tin tức lan truyền khắp nơi. Nhiều người thương hại, kẻ lại hả hê. Còn Dịch Phong, sau phiên tòa, rời khỏi thành phố, từ chối mọi phỏng vấn.
Một buổi chiều, Nhược Hy nhận được tin nhắn:
“Anh phải đi một thời gian. Anh cần tìm lại ý nghĩa của cuộc sống này. Đừng lo. Khi anh đủ can đảm để đối diện với hạnh phúc, anh sẽ trở lại.”
Không có địa chỉ, không có lời tạm biệt.
Cô đứng bên cửa sổ căn hộ cũ, nơi từng chứng kiến bao giông tố, nhìn hoàng hôn đỏ rực nhuộm kín bầu trời. Trong ánh sáng ấy, cô khẽ thì thầm:
“Em sẽ đợi. Dù một năm, hay mười năm.”
Một tháng sau.
Nhược Hy quay lại làm việc tại TDF, lần này với vai trò cố vấn độc lập cho ban tái cơ cấu. Không ai còn nhắc về vụ án nữa. Chỉ thỉnh thoảng, khi đi ngang qua phòng cũ của anh, cô vẫn thấy lòng nhói lên.
Trên bàn, bức ảnh duy nhất còn lại — hoàng hôn bên bờ biển, hai bóng người nắm tay nhau, lặng nhìn mặt trời chìm xuống nước.
Dưới tấm ảnh, có dòng chữ nhỏ bằng bút mực:
“Nếu thế giới này đầy dối trá, anh sẽ là người nói thật đầu tiên. Và nếu không ai tin anh, thì ít nhất còn em.”
Cô khẽ mỉm cười, nước mắt rơi lặng lẽ.
Bên ngoài, hoàng hôn buông xuống lần nữa.
Màu đỏ ấy không còn là của giông bão, mà là ánh sáng của sự tái sinh — bắt đầu cho một chương mới, nơi họ sẽ gặp lại, không còn giữa hai chiến tuyến, mà là giữa một thế giới đã học cách tha thứ.