DƯỚI LỚP LỤA LÀ

Chương 6: Lửa Gần Rơm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa phòng họp dày khép lại sau lưng Eva, khiến cả thế giới bên ngoài như biến mất. Căn phòng rộng rãi, hiện đại, từng là nơi cha cô – ông Thomas Morgan – ngồi chủ trì mọi quyết định quan trọng của tập đoàn Morgan Group. Giờ đây, chiếc ghế đó đang bị chiếm giữ bởi một kẻ giả danh: Chloe.

Eva bước chậm rãi vào trong, từng bước chân vang lên trên nền đá lạnh buốt. Cô không hẹn trước, cũng không báo lịch, nhưng chẳng ai dám ngăn cô lại. Mái tóc nâu sẫm xoã nhẹ qua vai, đôi mắt lạnh lùng đầy bình thản. Dáng đi của cô không phải của một kẻ đến xin xỏ, mà là của một kẻ trở về để đòi lại mọi thứ thuộc về mình.

Chloe ngẩng lên từ bàn làm việc, hơi khựng lại. Một thoáng bối rối lướt qua khuôn mặt cô ta, nhanh như gió lướt mặt hồ, nhưng vẫn đủ để Eva ghi nhận.

— “Eva… chị đến mà không báo trước?” – Chloe gượng cười, đứng dậy, tay chỉnh lại cổ áo sơ mi lụa màu be.

Eva không trả lời ngay. Cô nhìn quanh phòng, như đang cân nhắc lại từng chi tiết. Bộ sofa mới. Bình hoa bị thay đổi vị trí, bức tranh sơn dầu của cha cô từng treo trên tường bị gỡ xuống, thay bằng một bức ảnh trừu tượng lạnh lẽo.

— “Chị không nghĩ mình cần hẹn trước để vào văn phòng cha chị.” – Cô nói, giọng nhẹ như gió đầu thu nhưng lại khiến người nghe thấy lạnh.

Chloe nuốt nước bọt. Dù vẫn giữ nụ cười trên môi, mắt cô ta không còn sự thoải mái ban đầu. Eva ngồi xuống chiếc ghế đối diện, vắt chéo chân, mở túi xách lấy ra một xấp tài liệu.

— “Chị tìm thấy cái này.” – Cô đặt xấp giấy lên bàn kính. – “Giao dịch ngày 17 tháng Ba năm ngoái: 300.000 đô được chuyển từ Quỹ thiện nguyện Hope đến một công ty tên Helix International. Mọi thứ đều hợp pháp... trừ chữ ký này.”

Chloe nheo mắt nhìn, cố giữ giọng ổn định:

— “Đó là… một trong những khoản chi đầu tư cho chiến dịch y tế ở châu Phi. Mọi giấy tờ đã được thông qua rồi.”

Eva nghiêng đầu, ánh nhìn như soi thấu lớp biểu bì trong đôi mắt em gái:

— “Thật sao? Vì chị cũng tìm thấy báo cáo từ kế toán nội bộ. Helix chưa bao giờ thực hiện chiến dịch nào cả. Trên thực tế, đó là một công ty ma đặt ở Panama.”

Không khí trong phòng trở nên đặc quánh. Chloe ngồi thẳng dậy, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay đang siết nhẹ cây bút như thể muốn bẻ gãy nó.

— “Chị định nói gì?” – Cô ta hỏi, giọng nhỏ lại.

Eva mỉm cười:

— “Chị chỉ hỏi xem em có giữ tài liệu gốc để đối chiếu không. Chữ ký trên bản này trông… không giống lắm với mẫu chữ ký mà chị nhớ.”

Chloe im lặng. Một vệt ửng đỏ thoáng lướt qua gò má. Cô ta hiểu. Eva đang đe doạ.

Cô không tố cáo, không buộc tội, chỉ nhấn đúng vào một điểm nhỏ — đủ để gieo mầm hoảng loạn.

Chloe đứng bật dậy:

— “Nếu chị nghi ngờ, chị có thể làm đơn yêu cầu kiểm toán. Tập đoàn này vẫn tuân thủ quy trình.”

— “Tốt.” – Eva đứng dậy, nhặt lại xấp tài liệu, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh cha cô bị gỡ khỏi tường. – “Vì chị định làm vậy.”

Cô bước đến cửa, rồi quay lại, nhẹ nhàng như thể đang nói chuyện phiếm:

— “À… mà chị nghe nói gần đây em có nhiều cuộc gặp riêng với Leo. Bạn trai cũ của chị.”

Chloe sững người. Nét mặt trắng bệch. Eva không cần đợi câu trả lời. Cô mở cửa bước ra, bỏ lại một không gian ngột ngạt phía sau.


Trên hành lang dài phủ ánh đèn vàng, Eva bước đi nhưng trong lòng, tim cô đập từng nhịp rõ ràng, không nhanh, không chậm — giống như tiếng đồng hồ đếm ngược của một quả bom hẹn giờ.

Cô không cần phản công bằng bạo lực. Cô chỉ cần rút đi từng mảnh bình yên của Chloe, để cô ta tự tan rã từ bên trong.

Và đòn tiếp theo... sẽ đến sớm thôi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!