Buổi sáng hôm sau, Morgan Group nhận được một lá thư nặc danh gửi thẳng đến ban kiểm toán nội bộ. Trong đó đính kèm một bản sao kê tài khoản quỹ Hope Foundation, kèm theo thông tin về công ty Helix International và mối liên hệ trực tiếp với Leo Hartmann.
Bản sao kê không chỉ rõ ràng, mà còn có đóng dấu kiểm toán tạm thời — thứ mà chỉ nhân sự cấp cao mới có được.
Cuộc họp khẩn được triệu tập.
Eva không dự. Cô ngồi trong phòng làm việc của cha, ngắm bức chân dung cũ vừa được cô cho người treo lại vào đêm qua.
Cửa phòng bật mở. Chloe xông vào, mặt trắng bệch:
— “Chị làm trò gì vậy?”
Eva không quay lại, giọng nhẹ tênh:
— “Chị chỉ đưa cho họ đúng thứ cần xem. Còn kết luận thế nào… đâu phải do chị.”
— “Leo bị đình chỉ chức vụ. Cả mẹ… cũng bị điều tra mở rộng.”
— “Thì tốt mà.” – Eva quay đầu lại, mắt sáng lên lạnh lẽo. – “Em có gì phải lo, nếu em trong sạch?”
Chloe đứng im, nắm tay run lên. Một thoáng sau, cô ta quay người bỏ đi, không nói thêm một lời. Nhưng Eva biết — trong lòng Chloe, sự sợ hãi đang xâm lấn từng tế bào.
Tối hôm đó, Leo bị chặn đầu xe giữa đường. Hai người đàn ông mặc đồ bảo vệ tiếp cận, yêu cầu kiểm tra nội dung trong cặp.
Bên trong là USB — chứa danh sách các tài khoản ảo ở đảo Cayman mà hắn dùng để che giấu tiền rửa từ Morgan Group.
— “Anh Leo, chúng tôi được ủy quyền thu giữ thiết bị điện tử liên quan đến vụ điều tra Helix.”
Leo siết chặt vô lăng. Hắn biết — Eva đã tung đòn quyết định.
Eva ngồi trong phòng, bật bản thu âm giọng nói Leo nói chuyện với Vera từ camera ẩn trong khách sạn đêm hôm trước. Giọng hắn vang lên rõ mồn một:
— “Tôi sẽ dọn rác lần này… không có sơ suất.”
Cô mỉm cười. Trận chiến đã chuyển sang thế tấn công toàn diện.
Và lần tới… mục tiêu sẽ là Vera.