duyên trường xuân

Chương 6: Khoảnh khắc dịu dàng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng Thượng Hải len qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng trọ nhỏ của Lâm Nhã Ca. Cô thức dậy với tâm trạng vừa hứng khởi vừa bối rối. Những ngày gần đây, mối quan hệ với Hạ Tử Dạ dường như đang chuyển biến: không chỉ là hiểu lầm hay thử thách, mà còn là những khoảnh khắc dịu dàng, lặng lẽ nhưng sâu sắc, len lỏi vào trái tim cô.

Cô ngồi bên bàn làm việc, nhìn vào bản thiết kế đang dang dở, tay run run một chút khi nghĩ về ánh mắt trầm ấm của anh tối hôm qua. Một cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng trỗi dậy: liệu cô đã sẵn sàng để bước gần hơn vào thế giới của Hạ Tử Dạ, nơi chứa đầy trách nhiệm, gia tộc và những bí mật chưa được hé lộ?

Một buổi sáng bất ngờ

Khi Nhã Ca chuẩn bị đi làm, điện thoại reo lên. Một tin nhắn từ Hạ Tử Dạ:

"Sáng nay đến văn phòng Hạ thị sớm. Tôi có việc muốn nói riêng với cô."

Trái tim Nhã Ca nhảy lên một nhịp. Cô biết, mỗi lần anh gọi riêng, không chỉ là công việc. Cô nhanh chóng mặc trang phục gọn gàng, mang theo hồ sơ mẫu thiết kế, rồi vội vàng đến tòa nhà Hạ thị.

Khi bước vào phòng làm việc của Hạ Tử Dạ, cô thấy anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra thành phố. Không khí im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.

“Chào buổi sáng,” cô nói nhẹ, cố giữ vẻ bình tĩnh.

Hạ Tử Dạ quay lại, ánh mắt dịu dàng hơn mọi lần:

“Chào cô. Cảm ơn vì đã đến sớm.”

Nhã Ca hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười: “Không có gì. Anh muốn nói chuyện gì ạ?”

Anh tiến đến gần bàn làm việc, giọng trầm ấm:

“Tôi muốn xem cô làm việc. Nhưng hôm nay, không chỉ là công việc. Tôi muốn biết cô cảm thấy thế nào – về dự án, về bản thân, và cả về chính tôi.”

Cô hơi sững sờ. Chưa bao giờ Hạ Tử Dạ trực tiếp hỏi cảm xúc của cô, dù trước đó anh đã bộc lộ sự quan tâm bằng hành động.

Khoảnh khắc dịu dàng

Hạ Tử Dạ tiến đến, nhẹ nhàng đặt tay lên bản thiết kế Nhã Ca vừa chuẩn bị, chỉnh một vài đường nét nhỏ nhưng tinh tế. Ánh mắt anh chăm chú, nhưng trong ánh nhìn đó có sự dịu dàng hiếm hoi, khiến trái tim Nhã Ca rung lên.

“Đường cắt này hơi lệch một chút. Nếu điều chỉnh nhẹ, tổng thể sẽ hoàn hảo hơn,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp.

Nhã Ca đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa xúc động: “C- Cảm ơn anh. Tôi… tôi sẽ sửa ngay.”

Hạ Tử Dạ không rời mắt khỏi cô, như muốn ghi nhớ từng cử chỉ, từng nét mặt. Cô cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc, nhưng không hề phô trương. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh không chỉ là một người lãnh đạo lạnh lùng hay một thiếu gia quyền lực, mà còn là một con người thật sự tinh tế và ấm áp.

Một buổi trưa bất ngờ

Trưa hôm đó, Nhã Ca nhận được một hộp cơm từ Hạ Tử Dạ với dòng chữ:

"Ăn trưa đi. Đừng quá bận tâm đến công việc mà bỏ quên bản thân."

Cô mở hộp cơm, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lạ lùng. Chưa bao giờ cô nhận được sự quan tâm trực tiếp và tinh tế như vậy. Trong mắt cô, Hạ Tử Dạ không còn chỉ là hình tượng quyền lực, mà là người đàn ông có thể quan tâm và chăm sóc, dù chỉ là những hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa.

Nhã Ca tự nhủ: “Khoảnh khắc dịu dàng này… thật khó quên. Tôi không biết trái tim mình đang bắt đầu rung động đến mức nào.”

Hiểu về nhau hơn

Chiều hôm đó, khi họ cùng làm việc trên dự án, Hạ Tử Dạ lần đầu tiên chủ động trò chuyện về quá khứ và quan điểm sống của mình:

“Cô biết không, tôi từng rất khó mở lòng với người khác. Gia tộc, áp lực, trách nhiệm… tất cả khiến tôi phải lạnh lùng. Nhưng với cô, tôi thấy một sự khác biệt. Cô khiến tôi muốn bớt nghiêm khắc, bớt phòng bị.”

Nhã Ca nghe mà tim đập mạnh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm anh bộc lộ những điều riêng tư như vậy. Đây là sự tin tưởng mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai.

“Em… em cũng vậy,” cô đáp, giọng run nhẹ. “Anh khiến em muốn hiểu anh, muốn ở bên anh, dù mọi thứ đều không đơn giản.”

Hạ Tử Dạ nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm ánh lên niềm vui và sự thấu hiểu. Lần đầu tiên, họ trò chuyện không chỉ bằng lời nói công việc mà còn bằng cảm xúc thật sự.

Một buổi tối lặng lẽ

Sau giờ làm, Hạ Tử Dạ mời Nhã Ca đi dạo quanh khuôn viên công ty. Không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước hồ, tạo nên khung cảnh lãng mạn nhưng không phô trương.

Anh tiến gần, giọng trầm nhưng dịu dàng:

“Đôi khi, những khoảnh khắc nhỏ mới là quan trọng. Tôi muốn cô biết, dù công việc có áp lực, dù gia tộc có nhiều bí mật, tôi luôn quan tâm đến cô.”

Nhã Ca cảm nhận được sự chân thành trong lời nói, sự dịu dàng trong ánh mắt. Trái tim cô rung lên, không chỉ vì tình cảm mà còn vì sự an toàn, tin tưởng mà anh mang lại.

“Cảm ơn anh…” cô nói, giọng run run, nhưng trong mắt ánh lên niềm tin và hạnh phúc.

Anh gật nhẹ, không nói thêm gì, nhưng chỉ một ánh mắt, một cử chỉ chạm vào tay cô đủ để khiến cô cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc.

Khoảnh khắc thầm lặng

Họ đứng bên hồ, ánh trăng chiếu sáng mặt nước, tạo nên không gian yên bình. Nhã Ca tự nhủ: “Khoảnh khắc này… chính là lần đầu tiên tôi cảm nhận được trái tim anh, và trái tim mình bắt đầu rung động thật sự.”

Hạ Tử Dạ cũng nhận ra điều tương tự. Anh không cần nói nhiều, chỉ bằng hành động và ánh mắt, anh đã chạm vào trái tim cô. Đây là bước đầu để cả hai tiến gần hơn, không còn là thử thách hay hiểu lầm, mà là sự kết nối từ cảm xúc thật sự.

Kết thúc chương

Đêm Thượng Hải lặng lẽ, ánh đèn lung linh trên mặt hồ, phản chiếu hình ảnh hai con người đang đứng bên nhau. Nhã Ca cảm nhận được sự dịu dàng, quan tâm và thấu hiểu từ Hạ Tử Dạ – những điều mà cô chưa từng thấy trước đây.

Cô biết, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ của họ đã bước sang một giai đoạn mới: không chỉ là hiểu lầm hay thử thách, mà là sự rung động thầm lặng, những cảm xúc bắt đầu len lỏi, mở ra một chương mới đầy lãng mạn nhưng cũng không thiếu sóng gió.

Khoảnh khắc dịu dàng, đôi khi, chính là cách trái tim chạm vào nhau, âm thầm nhưng đầy sức mạnh…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×