Cơn mưa đầu đông rơi lất phất trên con phố cổ, khiến những chiếc lá vàng rơi theo làn gió lạnh và đọng trên vỉa hè, phủ lên những viên đá ẩm ướt màu nâu trầm. Không khí có phần u ám, nhưng trong lòng Lâm Diệp lại xen lẫn một cảm giác háo hức kỳ lạ. Cô vừa mới chuyển đến thành phố này để làm việc tại một công ty truyền thông nhỏ, chưa quen với nhịp sống vội vã, nhưng đồng thời, cô cũng khao khát tự lập và tìm kiếm một cuộc sống khác so với những gì cô từng trải qua ở quê nhà.
Sáng nay, Diệp mặc chiếc áo khoác dạ màu xám nhạt, quàng khăn len đỏ rực để chống lại cái lạnh đầu mùa. Cô đi trên đường, tay cầm chiếc ô nhỏ màu đen, đôi mắt hơi nhíu lại vì mưa bay vào mặt. Cô dừng lại trước một quán cà phê nhỏ nằm trên góc phố, nơi cô đã từng nghe đồng nghiệp giới thiệu. “Mình cần một chút caffeine để tỉnh táo trước ngày đầu tiên đi làm,” cô tự nhủ.
Quán cà phê nhỏ ấm áp, bên trong ánh đèn vàng nhè nhẹ chiếu xuống những chiếc bàn gỗ cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Mùi cà phê rang xay thơm nồng lan tỏa, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn phần nào so với cái lạnh ngoài trời. Diệp bước vào, tháo áo khoác, treo lên mắc, và tiến đến quầy thanh toán.
“Xin một cà phê sữa nóng, vừa thôi ạ,” cô nói với barista. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng vẫn đủ rõ ràng giữa không gian ấm áp của quán. Cô đứng dựa vào quầy, nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những giọt mưa rơi lăn dài trên mặt kính, làm mờ hình ảnh của con phố. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy mình vừa lạc lõng vừa được bảo vệ trong một thế giới nhỏ, nơi mọi thứ tạm thời không liên quan đến công việc hay gia đình.
Khi barista đưa cà phê cho cô, Diệp cúi đầu cầm cốc, nhưng trong một khoảnh khắc sơ ý, tay cô trượt. Cốc cà phê nóng rơi xuống, văng tung tóe lên chiếc áo khoác dạ mới mua và cả váy của cô. Một tiếng rên thầm thoát ra từ cô, vừa bất ngờ vừa xấu hổ.
“Ôi trời, thật không may chút nào!” cô thốt lên, tay vội vàng lau cốc cà phê rơi, mắt nhìn xuống đống cà phê trên sàn. Cô thấy tim mình đập nhanh hơn, mặt nóng bừng vì xấu hổ.
Ngay lúc ấy, một bàn tay lạnh lùng nhưng chắc chắn chạm vào tay cô, như một phản xạ tự nhiên để cô đứng thẳng. Diệp ngẩng lên, và ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của một chàng trai đang nhìn cô với vẻ mặt hơi nghiêm nghị, nhưng có một chút lo lắng khó che giấu. Anh cao, gương mặt góc cạnh, mắt đen sâu như muốn soi thấu mọi suy nghĩ của cô, và mái tóc đen hơi ướt vì mưa buông lòa xõa trên trán.
“Cô ổn chứ?” giọng anh trầm ấm, dứt khoát, nhưng không hề lạnh lùng. Cách anh nói khiến Diệp cảm thấy tim mình chợt nhói một nhịp.
“À… tôi… tôi ổn mà…” Diệp lí nhí, không dám nhìn thẳng vào anh lâu. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh và đầu óc hơi trống rỗng. Cốc cà phê trên tay anh cầm giúp cô, còn chiếc áo của cô đã được anh đưa một chiếc khăn giấy để lau sơ qua.
Anh nhíu mày, nghiêng đầu quan sát cô. “Để tôi giúp cô lau sạch. Đây là quán cà phê của công ty tôi. Tôi biết một số cách xử lý vết cà phê trên áo len khá hiệu quả.”
Diệp bất ngờ, cảm giác vừa ngại ngùng vừa biết ơn tràn ngập. “Cảm ơn… cảm ơn anh rất nhiều…” cô lắp bắp. Cô chưa bao giờ gặp một người vừa lạ vừa khiến cô cảm thấy an tâm như thế.
Chàng trai nhẹ nhàng giúp cô lau áo, cẩn thận từng bước. Diệp quan sát anh, nhận ra anh mặc vest đen lịch lãm, dáng người cao ráo, gương mặt nghiêm túc nhưng không cứng nhắc. Cô tự nhủ: “Người này… chắc là kiểu người nghiêm túc, có vẻ khó gần, nhưng lại khiến người khác cảm thấy an toàn.”
“Cô tên gì?” anh hỏi, vẫn giữ khoảng cách vừa đủ, không xâm phạm không gian cá nhân của Diệp.
“Lâm Diệp…” cô trả lời nhỏ nhẹ.
“Hạ Tư Lâm,” anh nói, như thể giới thiệu một cách dứt khoát nhưng cũng không thiếu lịch sự. Ánh mắt anh nhìn cô, khiến Diệp cảm giác như anh đang cố gắng đọc vị mọi cảm xúc trên khuôn mặt cô.
Khoảnh khắc im lặng kéo dài vài giây, chỉ có tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ. Diệp cảm thấy một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim: vừa tò mò, vừa e dè. Cô chưa từng gặp ai như Hạ Tư Lâm – vừa xa cách, vừa ấm áp.
“Cà phê này hơi nóng, để tôi đưa cô vào chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi cô có thể thoải mái hơn,” Hạ Tư Lâm nói, dẫn đường. Diệp lặng lẽ đi theo, vẫn giữ khoảng cách nhưng không dám rời mắt. Cô tự hỏi liệu đây chỉ là sự tình cờ hay một cơ hội định mệnh.
Ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh cửa kính, Diệp cầm lấy cốc cà phê còn hơi ấm do Hạ Tư Lâm đưa, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Mưa ngoài trời rơi dày hơn, như muốn nhấn mạnh sự cô đơn và trống trải của phố xá trong mùa đông. Nhưng trong lòng cô, có một thứ gì đó bắt đầu rung lên, mong manh và kỳ lạ, như một ngọn lửa nhỏ vừa được thắp lên trong màn sương lạnh.
Hạ Tư Lâm đứng cạnh bàn, ánh mắt không rời khỏi cô. “Cô mới đến thành phố này, đúng không? Tôi thấy cô hơi bỡ ngỡ,” anh nói, giọng bình tĩnh nhưng ẩn chứa một chút quan tâm.
“Ừ… tôi mới đến. Mọi thứ còn khá lạ lẫm,” Diệp trả lời, cố gắng giữ giọng bình thản. Cô không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng đôi tay vẫn hơi run vì sự quan tâm bất ngờ của Hạ Tư Lâm.
“Thành phố này không dễ dàng, nhưng nếu cô biết cách tận dụng, mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhất là công việc,” anh nói tiếp, đôi mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của cô.
Diệp im lặng, lắng nghe. Cô cảm nhận được sự tinh tế trong lời nói của anh, không phải lời dạy dỗ khô khan mà là một sự hướng dẫn ẩn chứa kinh nghiệm và sự quan tâm. Cô thấy lòng mình dịu lại, và một nỗi lo lắng mơ hồ về ngày đầu tiên đi làm giảm bớt.
Chợt, cơn gió từ cửa quán lùa vào, thổi bay mái tóc của Diệp. Anh nhanh tay giúp cô chỉnh lại, ánh mắt thoáng chạm vào ánh mắt cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Diệp thấy tim mình đập nhanh hơn, mặt nóng lên, nhưng cô cố gắng nhìn ra ngoài cửa kính, tránh ánh mắt anh quá lâu.
Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng mưa rơi và tiếng xì xèo của cà phê trong cốc. Diệp tự nhủ rằng hôm nay là một ngày lạ thường: cô gặp một người vừa lạnh lùng vừa ấm áp, khiến cô khó hiểu và tò mò đồng thời.
“Cảm ơn anh…” cô nói, giọng nhỏ nhưng chân thành.
“Không có gì. Chỉ là giúp một người trong cơn mưa thôi,” anh trả lời, gật nhẹ đầu.
Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng Diệp, cơn mưa ấy không còn khiến cô cảm thấy cô đơn như trước. Cô tự nhủ rằng có lẽ, dưới trời mưa đầu đông này, cô vừa gặp một người sẽ thay đổi cuộc sống của mình – dù hiện tại, cô vẫn chưa hiểu được bao nhiêu về anh, Hạ Tư Lâm.
Câu chuyện chỉ mới bắt đầu, nhưng cơn mưa đầu đông ấy, chiếc cà phê đổ và ánh mắt anh nhìn cô, sẽ in sâu trong trái tim Diệp, như một kỷ niệm không thể nào quên.