- Không thể nào ! Anh có biết mình đang nói cái gì không vậy ? - Phương Ly trừng mắt nhìn Giang Tuấn, dứt khoát phủ nhận ngay, chẳng cần suy nghĩ, nhưng những ngón tay vô thức bấm vào lòng bàn tay, đau nhói
Gương mặt Giang Tuấn vẫn lạnh nhạt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại dao động, chân mày chau chặt lại
- Cho dù em có mất đi trí nhớ thì vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được sự thật ‘’Anh là chồng tương lai của em, là ba của con trai em, Lạc Lạc’’ - Từng chữ mang theo sự chắc chắn không gì phá vỡ được
- Tôi đã nói anh thôi bịa đặt đi rồi mà, tôi sẽ không bao giờ phản bội Lâm Hạo, hơn nữa dựa vào tuổi tác của thằng bé càng không có lý nào là con của anh được.
Bàn tay Phương Ly lúc này đã co hết lại siết chặt lấy grap giường, giọng điệu của anh khiến nỗi bất an nảy mầm trong lòng càng lúc càng dữ dội.
Mặc cho sau đó là sự thờ ơ lạnh nhạt như không hề nghe thấy gì cả của Phương Ly, Giang Tuấn vẫn rất kiên trì, đem hết thảy mọi chuyện thuật lại theo thứ tự thời gian rõ ràng, đặc biệt nhấn mạnh thời khắc hạnh phúc thuộc về riêng anh và cô.
Khi đó, cả gương mặt và giọng nói đều tràn đầy mùi vị ngọt ngào.
- Lâm Hạo đó quen em chẳng qua là vì muốn trả thù anh, sau khi chứng kiến anh đau khổ không gượng dậy nổi, mục đích cũng đạt được, hắn ta không còn hứng thú diễn kịch nữa nên dứt khoát chia tay em, quay lại với Lưu Nhã Đình, còn bắt em phải dọn ra khỏi Lâm gia. Mẹ của em trùng hợp lại là bạn thân ngày xưa của mẹ anh nên bà đã cùng em đến nhà anh để em không bị gián đoạn việc học.
Trong khoảng thời gian đó em rất đau khổ, cả ngày thu mình lại không muốn gặp ai, cơm không buồn ăn, nước cũng không buồn uống. Chính anh là người ở bên cạnh khuyên em nên quên cái tên cặn bã đó đi, động viên em, thức tỉnh em. Ngày qua ngày cuối cùng nỗ lực của anh cũng được đền đáp, em đã nở nụ cười trở lại, còn đồng ý để anh dẫn ra ngoài đi dạo khắp nơi, học cách chấp nhận sự thật, đồng thời biết được ai mới là người thật lòng thật dạ với em nhất. Anh rất vui mừng, mẹ em cũng rất vui mừng.
Có điều, đôi nam nữ đó từ sau khi tuyên bố chuyện tình cảm thì hai cái tên liên tục lãng vãng bên tai em, dù là ở trường hay mỗi khi bước ra khỏi nhà. Bác gái sợ em sẽ lần nữa bị tổn thương, cũng như muốn em triệt để làm lại từ đầu nên mới nhờ mẹ anh giúp đỡ, hỗ trợ em sang nước ngoài du học, mặt khác là muốn xem sau khi trở về không còn bị bất kì ai xem thường nữa.
Lời lẽ của anh chân thành cảm động đến thế nhưng từ đầu chí cuối, Phương Ly chỉ giống như đang nghe câu chuyện không liên quan tới mình, xem anh như người vô hình, cả nhìn một cái cũng chẳng thấy.
Đôi mắt chỉ dao động khi nghe đến đoạn cuối câu chuyện
- Vào cái đêm chỉ cách mấy ngày trước khi em lên máy bay, chúng ta đã cùng nhau trốn đi, đến một nơi chỉ có hai người, làm buổi tiệc nho nhỏ chia tay em. Đêm đó, chúng ta cùng nhau vui đùa đến khuya, cả hai đều uống đến say khướt, để rồi…
Đêm đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhưng em phải biết, đó không phải thứ duy nhất anh muốn. Thứ anh muốn là bên cạnh em cả đời, chăm sóc em, yêu thương em, nhìn con chúng ta khôn lớn trưởng thành. Vì lẽ đó, buổi sáng ngày hôm sau anh đã quỳ gối cầu hôn em, nhất quyết không để em chịu thêm bất kì thiệt thòi nào. Và…em đã đồng ý…
Nhưng với điều kiện em vẫn muốn sang nước ngoài du học, đợi vài năm sau khi trở về, quên hết được những đau thương nơi này mang lại chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới. Và…đó chính là ngày hai mươi tháng này.
Còn về Lạc Lạc, lúc sang đó được ít lâu em phát hiện ra mình đã mang thai con, nhưng bản tính em trước nay đều như vậy, chuyện gì đã quyết định thì rất khó thay đổi. Hơn nữa còn có chị hai em bên cạnh cùng em chăm sóc con nên anh mới yên tâm không qua đó bắt mẹ con em về.
Phương Ly, những đau khổ trước kia đã kết thúc rồi, sau này, gia đình ba người chúng ta bình yên sống với nhau cho đến hết cuộc đời có được không ?
Thời khắc anh chờ đợi câu trả lời của cô tưởng chừng là một thế kỉ
- Anh tự biên tự diễn xong chưa, tất cả chỉ là lời nói phiến diện của một mình anh, tôi lấy cái gì để mà tin được anh ? Anh có giỏi thì mang chứng cứ ra đây ! - Phương Ly chỉ cố giữ cho bản thân bình tĩnh lạnh nhạt mặc cho cả người run lên, cô rất sợ cái gọi là chứng cứ, nếu như anh có nó…
- Em muốn chứng cứ đúng không ? Được thôi !
Lát sau, cầm lá thư có chữ viết của mình trên tay, sắc mặt Phương Ly tái nhợt, lòng đau nhức nhối.
Đầu óc quay cuồng đến mức bức thư trên tay bị xé mất đoạn cuối cũng không phát hiện ra.
Là thật sao, sự thật là cô chưa từng mặc váy cưới gả cho anh, hơn nữa đau đớn hơn, năm đó cô từng bị người mà mình yêu thương nhất ruồng bỏ, mang bao đau khổ rời khỏi mảnh đất này.
Lâm Hạo chẳng những không phải chồng cô, mà tất cả những lời mà anh từng nói với cô, những hạnh phúc cô cảm nhận suốt những tháng ngày qua tất cả đều là giả.
Giang Tuấn nhìn thấy Phương Ly rơi lệ thì lòng đau nhức nhối, nhưng anh không thể dừng lại được nữa, thời khắc này chỉ cần một chút xiêu lòng anh sẽ mất đi cô mãi mãi.
Tại sao ông trời lại đối xử với anh như vậy… lại để chính anh là người khiến cô đau lòng.
Nhưng bất luận thế nào, sai chính là sai. Mọi chuyện đi đến kết cục ngày hôm nay chẳng còn phân biệt được là lỗi lầm của ai nữa.
Chỉ cần có thể khiến cô rời xa hắn ra, trở về bên cạnh anh làm vợ của anh, anh xin thề từ nay về sau sẽ không thể cô rơi bất kì một giọt nước mắt nào nữa, dùng cả phần đời còn lại để bù đắp lỗi lầm của mình, xem Lạc Lạc là con trai ruột mà yêu thương chăm sóc.
Anh đưa tay lau giọt nước mắt của cô, muốn ôm cô trong lòng thoả bao nhớ nhung nhưng cô lại thẳng thừng đẩy anh ra
- Bức thư này chỉ chứng minh được sáu năm trước Lâm Hạo từng bỏ rơi tôi, tôi sang nước ngoài làm lại từ đầu, nhưng còn chuyện liên quan đến Lạc Lạc là con anh thì trong này không hề nhắc đến nửa chữ…
Giang Tuấn nóng đỏ bừng mặt, cả tơ máu trong mắt cũng lộ rõ ràng
- Em là người con gái tùy tiện thế sao ? Năm đó em quen biết được với bao nhiêu người con trai. Không phải con anh, lẽ nào em lại hy vọng thằng bé là con của hắn ta ?
- Tôi…tôi…
Việc Phương Ly không tiếp tục lên tiếng đã chứng minh cho những lời anh nói là đúng.
Đôi mắt anh đột nhiên sáng rực, nhấn giọng chậm rãi
- Nếu em vẫn không tin thì có thể lấy ADN của hắn ta và Lạc Lạc đi xét nghiệm, hoặc đơn giản chỉ cần kiểm tra nhóm máu. Em và hắn ta đều mang nhóm máu hiếm, nhưng Lạc Lạc thì không phải như vậy. Anh cũng có giữ một bản khám sức khỏe có nhóm máu của Lạc Lạc trong đó, em có muốn xem không ?
Từng chữ như đâm vào xương tủy, Phương Ly tái nhợt sắc mặt nhìn lên trần nhà, nhưng một giọt nước mắt cũng không có.
Phải chăng sự thật này làm cô đến sức để khóc cũng không còn nữa, chỉ có cắn răng cam chịu những đau đớn đang xé nát cõi lòng.
- Để tôi đi...Tôi muốn về nhà ! Tôi muốn về với chồng con của tôi !
Lát sau, tiếng nói yếu ớt của Phương Ly vang lên, Giang Tuấn kinh ngạc vô cùng nhìn vào cô, phải chăng anh đã tính toán sai mọi thứ.
Tận đáy lòng anh như bị ai hung hăng bóp chặt, hô hấp không thông
- Anh đã chứng minh được hắn ta không phải chồng em, Lạc Lạc cũng không phải con em và hắn, hắn ta là đồ cầm thú, bịa chuyện cưỡng ép em làm vợ tại sao em còn muốn trở về ?
- Để tôi đi...- Phương Ly lặp lại câu nói này một lần nữa, âm thanh vô hồn trống rỗng tựa như máy móc đang hoạt động
- Em…Không lý nào. Rốt cuộc hắn ta đã cho em uống thuốc gì ? - Tâm tình anh khó có thể kiềm chế
Phương Ly khẽ chớp mi để rũ bỏ giọt nước mắt cuối cùng còn động lại, thanh âm vang lên rất kiên quyết nhưng nghe đến đau lòng
- Chỉ cần anh không tìm đến Lâm Hạo hay Lạc Lạc, không làm khó chị Vân Hà, không cho họ ấy biết chuyện xảy ra hôm nay giữa chúng ta và cho tôi thêm một ít thời gian nữa, tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời mà anh muốn…
- Anh đã nói rất rõ ràng, anh không thể để em đi !
- Vậy thì cho dù có chết tôi cũng sẽ không bao giờ gả cho anh ! Cho dù Lạc Lạc có thật sự là con anh, cả đời này tôi sẽ không cho nó gọi anh một tiếng ba ! Thậm chí sẽ dẫn nó đi thật xa đến nơi mà anh không bao giờ tìm được.
- Em…
Giang Tuấn ngừng một chút, chờ cho mình bình tĩnh trở lại, rồi nhìn nói
- Được, nhưng anh có thêm điều kiện !
- ‘’…’’
- Cho dù thế nào, lần sau khi em đứng trước mặt anh, nhất định phải lành lặn nguyên vẹn, trên người không được có bất kì dấu vết thương tổn nào !
……………......
Trên con đường vắng, giữa cái nắng gay gắt chói chang mà ông mặt trời ban phát buổi trưa, Phương Ly lững thững lê bước đi, trên gương mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, giống như đánh mất linh hồn, cô đơn hơn cả pháo hoa tàn lụi giữa bầu trời tối tăm.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn tự nhủ, cho dù gặp bất kì chuyện gì cũng phải sống thật tốt, nhưng trong lòng cô bây giờ có một bóng ma luôn lượn quanh quẫy nhiễu, trước mắt là một màu đen u tối từ từ nuốt gọn lấy cô, khiến cô bất lực đến tuyệt vọng...
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này ?
Đáng lý ra cô nên nghe lời Lâm Hạo và chị hai, không nên cố chấp làm mọi thứ để được ra ngoài, cứ để cơn ác mộng trước kia theo kí ức của cô bị chôn vùi mãi mãi đằng sau cánh cổng Lâm gia, vậy thì bi kịch sẽ không xảy ra.
Nếu biết trước sự thật đau đớn đến như thế, cô thà để bản thân bị lừa gạt đến cuối đời còn hơn.
Đáng tiếc…không thể quay đầu lại nữa rồi…
Ông trời đã cho cô cơ hội để quên đi mọi thứ…
Nhưng tự bản thân cô đã phá hủy tất cả…
Là cô tự mình chuốc lấy…
Chiếc xe taxi màu trắng chạy ngang qua trước mặt cô, cửa mở ra mang theo một bóng người lao xuống
Là một cô gái tuổi chừng mười tám hai mươi, ánh mắt rất lanh lợi
- Chị Phương Ly, sao chị lại ở đây ? Lúc nãy em nghe nói ở trước cửa đài truyền hình chị bị một đám người vây đánh. Chị có sao không ?
- Cô…cô là…? - Phương Ly yếu ớt cất tiếng hỏi
- Hở, có phải chị bị đánh nên đầu bị ảnh hưởng không ? Em là Thiên Di, trợ lý của chị nè !
Trợ lý…
Cô hiểu rồi…
- Đến đúng lúc lắm, chị có một chuyện muốn hỏi em…
…………………….
Ánh nắng chiều xuyên qua lớp rèm cửa rắc những tia nắng mềm mại lên gương mặt Vân Hà, hàng mi cong khẽ động đậy rồi đôi mắt nhắm nghiền được mở ra.
Lần cuối cùng được ngủ ngon giấc như thế này là khi nào cô cũng chẳng còn nhớ nữa. Sau khi dụi mắt tỉnh hẳn cô mới phát hiện có một bóng người đứng cách giường không xa giương mắt nhìn chằm chằm vào mình từ bao giờ.
- Á, Phương Ly, em làm gì đứng đó như tượng vậy ? Làm chị hai giật cả mình !
Không có âm thanh nào đáp lại cô.
Đột nhiên Vân Hà ớn lạnh, toàn thân run rẩy khi phát hiện vẻ mặt Phương Ly lúc này rất kì lạ, vừa tái mét xanh xao vừa thất thần, tự như toàn bộ sinh lực đầu đã bị rút cạn.
- Em sao vậy ? Em nói gì đi, đừng làm chị hai sợ ! - Vân Hà lập tức nhảy khỏi giường, chạy đến chỗ em gái mình, đưa hai tay áp vào má Phương Ly như muốn truyền hơi ấm
Nhịp thở của Phương Ly bất giác như không tồn tại
- Chị hai, chị nói thật em biết đi, Lạc Lạc không phải con của em và Lâm Hạo có đúng không ?
Vân Hà mở to đôi mắt kinh ngạc, vô thức kêu lên
- Em…em biết rồi sao ?
Cô thật không ngờ Phương Ly biết chuyện Lạc Lạc là con ruột của cô rồi, nhất định là Ngọc Mai đã nói cho nó nghe. Vì Lâm Hạo đó vốn không biết được chuyện này. Cô đã căn đi dặn lại rất kĩ không ngờ lại để xảy ra sơ suất như thế này.
Nhưng còn chuyện kia, nhất định Phương Ly vẫn chưa biết đâu. Ngọc Mai có thể lỡ miệng một lần chứ không thể nào lại có đến lần thứ hai.
- Là thật sao chị ? Lạc Lạc…không phải…
Đôi mắt Phương Ly trống rỗng nhưng lại chứa đựng nỗi tuyệt vọng kinh người
- Phương Ly, chị xin lỗi đã gạt em, tất cả đều là lỗi của chị.
Bên tai Phương Ly sau tiếng “rầm”, sau câu nói đó của chị mình, cô không thể nghe thấy được gì nữa cả…
Không nghe thấy được gì nữa cả…
- Nhưng Lạc Lạc cũng là máu thịt của em, trong lòng thằng bé em mới là mẹ nó, trọn cuộc đời này cũng vậy, trên đời này ngoại trừ em ra cũng không còn ai xứng đáng làm mẹ của nó nữa cả ! - Một dòng nước mắt chan chát xuất hiện nơi khóe mắt Vân Hà chảy dài trên má, cõi lòng cô đau rát tột cùng như có ai dùng dao rạch lại vết thương cũ
- Chị hai, em xin chị, nhất định…không được nói cho Lâm Hạo biết chuyện hôm nay…không được nói…
Đầu óc choáng váng quay cuồng, Phương Ly dùng hết sức lực để nói lời cầu xin, sau đó cô cảm thấy khó thở rồi ngất xỉu ngay trước mặt chị mình.
Khi cô ngã xuống, những giọt nước mắt chảy về phía hai tai cô.
………………….
Phương Ly ngất xỉu rồi lên cơn sốt cao, đến tận buổi tối vẫn chưa tỉnh tại. Lúc Lâm Hạo vừa nghe tin anh liền vội vã bỏ hết mọi việc đang làm, lấy điện thoại gọi bác sĩ đến khám cho cô trước rồi phóng xe trở về ngay.
Vân Hà cùng anh luôn túc trực bên cạnh Phương Ly, nhưng đến gần khuya thì Lâm Hạo cho người đưa Vân Hà về nghỉ ngơi, bảo rằng sẽ cùng người trong nhà canh chừng và chăm sóc Phương Ly, bất cứ lúc nào muốn biết tình trạng của Phương Ly cô đều có thể gọi cho anh nên cô cứ yên tâm..
Trên đầu giường là chai truyền dịch, Phương Ly nằm run rẩy.
Hàng mi đen run run ướt đẫm, nước mắt trào trên giương mặt cô rơi xuống ra trải giường trắng tinh.
Hai bên má cô đỏ ửng vì sốt cao, thỉnh thoảng cả người co giật.
Giống như đang trong cơn ác mộng…
Cơn ác mộng khiến người ta run sợ nhưng không tài nào tỉnh dậy được…
Trong đêm tối, Lâm Hạo không giây phút nào ánh mắt rời khỏi cô, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nóng ran của cô, thỉnh thoảng dùng khăn lau trán giúp cô hạ sốt.
Muốn đánh thức cô tỉnh dậy nhưng anh đau đớn bất lực nhận ra bản thân không thể làm gì. Có phải là những chuyện ngày xưa lại hiện về xâm chiếm lấy tâm trí và rút cạn sức lực của cô không ?
Nỗi đau khổ siết chặt trái tim làm anh nghẹt thở.
Nếu ông trời muốn trừng phạt thì cứ nhằm vào một mình anh là đủ rồi, thậm chí lấy đi sinh mạng của anh cũng được, xin đừng hành hạ cô thêm lần nào nữa…
Màn đêm đen kịt, vầng trăng nhàn nhạt một màu tối, Lâm Hạo mệt mỏi thiếp đi trên ghế, bàn tay vẫn không tách rời cô. Bình thường sức khỏe của anh vốn rất tốt, có khi thức hai ba đêm liền cũng chẳng sao, nhưng nguyên do là mấy ngày hôm nay anh đã chẳng thể chợp mắt được một giây nào, cộng thêm sự mệt mỏi lo lắng từ rất nhiều phía mang lại.
Lúc Phương Ly tỉnh lại, thời gian không biết đã là bao lâu, cô ngơ ngác nhìn sắc đêm đen ngòm ngoài cửa sổ, cảm thấy trong người vô cùng mệt mỏi, mặt mày nóng ran. Hình như lúc nãy cô đã bị ngất đi.
Chợt phát hiện tay mình bị giữ chặt nên cô quay đầu sang. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt cương nghị thường ngày của người nào đó giờ mang một chút gì đó rất ôn nhu.
Vừa trông thấy anh, lồng ngực Phương Ly liền phập phồng lên xuống gấp gáp, nước mắt chưa kịp khô đã vội tuôn trào hai bên má nhưng cô cố ngăn mình không phát ra tiếng nấc.
Mỗi giọt nước mắt rơi ra là một vết kim đâm vào lòng cô.
Cuối cùng thì sự thật mà anh cố gắng che giấu bấy lâu cũng bị cô phát hiện…
Sáu năm trước anh là kẻ đã lừa gạt cô, phản bội cô, vì người con gái đó mà tàn nhẫn bỏ rơi cô, hủy diệt tình yêu đầu đời của cô, khiến cô mang bao đau đớn uất hận mà rời khỏi nơi này
Có thể cô đã từng hận anh, hận anh nên quyết tâm quên anh đi, mãi mãi không tha thứ cho anh.
Có thể từ khi sinh ra tới giờ, cô đã chưa từng hận ai nhiều đến mức như thế, đến nổi cả đời cũng không muốn nhìn thấy anh nữa !
Cũng có thể cô đã từng thề sẽ bắt anh phải chịu đau khổ gấp mười lần, gấp trăm, gấp nghìn lần nỗi khổ mà cô đã phải hứng chịu !
Thế nhưng cô của bây giờ…
Đã quên mất bản thân từng hận anh như thế nào rồi…
Trong lòng chỉ còn lại tình yêu sâu thẳm như biển cả…
Cô muốn sống cùng anh, cho dù nghèo đói hay bệnh tật, anh đi đến đâu cô cũng sẽ theo anh đến đó…
Muốn cùng sinh ra những đứa con ngoan ngoãn, mỗi ngày nhìn chúng chơi đùa, nhìn chúng khôn lớn trưởng thành…
Hơn nữa thời gian qua sống ở đây, mắt cô không mù, tim của cô càng không mù…
Anh đối xử với mẹ con cô thế nào là chuyện mà tận đáy lòng cô hiểu rõ hơn ai hết. Mặc dù Lạc Lạc không phải con ruột của anh nhưng anh đã yêu thương thằng bé như chính sinh mệnh của mình. Hơn nữa chính vì cô không phải người vợ được anh danh chính ngôn thuận cưới về nên những lúc bên cạnh cô anh luôn kiềm chế bản thân không chạm vào cô.
Cô không biết phải giải thích mâu thuẫn con người anh sáu năm trước và sáu năm sau như thế nào đây…
Có thể sau sáu năm anh hối hận vì từng bỏ rơi cô nên muốn bù đắp lại..
Cũng có thể những gì năm đó cô và mọi người biết tất cả đều chỉ là hiểu lầm, anh có lý do và nỗi khổ phía sau nên mới phải làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy.
Nhưng cho dù là lý do gì, cho dù bây giờ không còn nhớ được nỗi oán hận trong lòng thì cô cũng không thể giữ trọn lời hứa mãi sống bên cạnh anh được nữa, bởi vì…
Cô cùng anh…
Không phải là duyên trời đã định…
Mà là tình sâu duyên cạn….
Trong màn đêm yên tĩnh, trong ánh đèn mờ ảo, mang theo bao dày vò trong lòng, cô đưa tay chạm vào gương mặt anh, vuốt nhẹ qua khóe mắt, hàng lông mi rồi đi dọc xuống cánh mũi cao cao.
Cô đã từng nghe ai đó nói rằng, yêu một người là dù người ấy mình đầy khuyết điểm ta vẫn sẽ yêu thương và bao dung người ấy.
Nhưng mà…đứng trước sự bao dung này của anh cô không cách nào tiếp nhận được.
Cô đã có con với người con trai khác không phải anh, người con gái như cô hoàn toàn không xứng với anh, không đáng để anh nhọc công tranh giành với Giang Tuấn, càng không có mặt mũi nào gọi anh hai tiếng ông xã và tận hưởng sự cưng chiều ấm áp từ anh nữa cả.
Rời khỏi đây chính là điều duy nhất cô có thể làm để giữa lại chút tự trọng cuối cùng cho mình.
Hơi nữa cô biết nếu cô tiếp tục trốn trong căn biệt thự này, mọi chuyện rồi sẽ đi đến bước đường tồi tệ không thể cứu vãn được, còn làm liên lụy đến biết bao nhiêu người.
Chỉ mong sau khi cô đi rồi anh nhất định phải chăm sóc tốt lấy mình, ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, đừng bao giờ làm việc quá sức, đừng luôn tự nhốt mình ở nhà, có ngủ thì cũng hãy lên giường mà ngủ, đừng nằm tại bàn sẽ không tốt cho sức khỏe chút nào. Tuổi tác anh cũng không còn nhỏ nữa, hãy mau chóng quên cô đi rồi cưới một người con gái xứng đáng hơn cô, hơn sau đó cùng cô ấy sinh ra những đứa con xinh đẹp ngoan ngoãn và hiếu thảo như Lạc Lạc và Ân Ân.
Có như thế cô mới yên tâm mà sống tiếp được.
Đưa tay quẹt đi nước mắt lấp lánh dưới ánh đèn, Phương Ly đưa mặt tiếng sát lại hôn lên đôi môi đang mím chặt của anh.
Nụ hôn cuối cùng…
Đôi môi anh ấm nóng khác hẳn với gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng.
Có lẽ vì cơn mệt mỏi mang anh chìm vào giấc ngủ quá say nên không cảm nhận được là có người đang quấy rầy mình. Đôi mắt cô nhắm lại tiếp tục dâng tặng nụ hôn, đôi môi nhè nhẹ lướt trên môi anh, hàng mi khép hờ khẽ rung động.
Vì phải nhoài người trong tư thế không hề thoải mái nên nụ hôn rất nhanh đã kết thúc. Nhưng khi môi cô định rời khỏi môi anh, một lực khá mạnh bỗng siết chặt eo cô, hay cánh tay rắn chắc giống như ghì lấy cô vào lòng.
Đừng bảo là mới vừa rồi, anh đã tỉnh nhưng lại giả vờ ngủ đấy nhé !
Khuôn mặt của cô đỏ lựng như bông hoa đào mùa xuân, không nghĩ tới sẽ bị tấn công bất ngờ như vậy, hơi thở có chút rối loạn, thanh âm thản thốt chưa kịp thoát ra bờ môi đã bị khóa chặt.
Ban đầu cô có ý định muốn đẩy anh ra. Nhưng có lẽ cuộc đời này sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên hôm nay cô muốn quên đi tất cả, buông trôi bản thân, để cảm xúc dồn nén được bọc phát, quên đi những điều phải đối mặt khi ánh bình minh đến, đôi mắt khép chặt, từ từ đáp trả lại, say đắm hòa quyện vào nụ hôn của anh.
Không còn quá khứ, không còn oán hận, trong phút giây, đau khổ chuyển hết thành yêu thương.
Không gian xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh.