em sai rồi

Chương 4: Dơ bẩn H+


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cố Thâm nở một nụ cười, dùng mũi giày nhẹ nhàng đá vào cái bướm dâm của cô, trêu chọc: “ Bị tôi đẩy vào miệng thôi mà cũng làm em lên đỉnh được à?”

Hắn nhấc chân, mũi giày lạnh lẽo áp vào giữa đùi cô gái đang quỳ rạp dưới sàn. Nơi mềm mại và yếu đuối nhất lập tức run rẩy, co giật như thể chạm phải điện.

“Chỉ một cái chạm nhẹ thôi mà em đã run đến vậy à?” Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút chế giễu lẫn thích thú.

Cô không trả lời, chỉ cắn môi, hai tay run lên rõ rệt. Cái lạnh của giày trượt trên da thịt nóng bừng như đang giễu cợt cơn ham muốn đang rần rần dưới lớp da.

Thấy cô vô thức khép chân lại, hắn híp mắt:

“Bảo em được khép chân chưa?”

“…Không… Không có…”

Trần Thục Lý cắn chặt răng, rồi lại ngoan ngoãn tách hai chân ra, đầu cúi thấp như một người chịu tội, sẵn sàng chấp nhận trừng phạt.

Cái chạm tiếp theo không còn dịu dàng. Một cú đá thật sự, chính xác mà cố ý, nhắm thẳng vào nơi vẫn còn ẩm ướt chưa khô. Cô không kiềm được mà bật ra một tiếng rên đau xen lẫn hoảng hốt.

“Đây là để em nhớ lấy giới hạn của mình.”

Ngón chân hắn dừng lại nơi nhạy cảm nhất, cọ xát từ tốn mà đầy ám muội, khiến hơi thở cô trở nên đứt đoạn từng nhịp.

Chất lỏng ấm nóng từ cơ thể cô rịn ra không ngừng, loang dần lên mũi giày đen bóng. Nhục nhã và kích thích giao hòa thành một cảm giác đê mê kỳ lạ khiến cô gần như không còn biết mình đang ở đâu.

Cố Thâm cố tình thay đổi lực đạo, lúc nhẹ như vờn trêu, lúc lại thô bạo như cố ý chọc giận. Mỗi lần cử động, cô lại như bị giày xé toạc lớp lý trí cuối cùng.

“Cảm nhận được không?” – Hắn thì thầm như dụ dỗ, “Thân thể em mở ra từng chút một, khẩn thiết muốn bị đối xử tàn nhẫn. Cả khi chỉ là một bàn chân.”

Cô khóc không thành tiếng: “Là… Là con thú cái dơ bẩn… xin lỗi…”

Hắn không trả lời, chỉ giơ một chân khác lên, đặt lên môi cô: “Biết phải làm thế nào rồi chứ?”.

Trần Thục Lý đã đại khái biết được cái sở thích quái đản của hắn — cô biết phải làm gì. Và cũng biết không được chần chừ.

Từ rất lâu rồi, Cố Thâm không cần ra lệnh rõ ràng. Sự im lặng của hắn chính là uy quyền cao nhất.

Mùi da giày, mùi thân thể, cả mùi nhục nhã quyện lấy nhau. Cô run rẩy hé môi, từng chút một, cẩn thận đưa đầu lưỡi chạm vào. Vị mằn mặn xen lẫn hổ thẹn khiến dạ dày cô quặn lên — nhưng cô không dừng lại.

Một ngón… rồi hai ngón… cô mút vào như thể đang đền tội, từng cử động đều mang theo lòng tự tôn bị nuốt trôi từng chút.

“Ngón nào cũng phải hầu hạ.” – Hắn nói, vẫn không rời mắt khỏi cô.

Chưa đủ, hắn cúi người, tháo chiếc giày còn lại, rồi không hề khách khí đặt thẳng bàn chân trần lên ngực cô — nặng nề, chiếm hữu, áp đảo.

Bầu ngực mềm mại bị đạp đến mức biến dạng dưới lòng bàn chân cứng rắn, nơi nhạy cảm cương lên rõ ràng dưới lớp da mỏng. Hắn khẽ nhếch môi:

“Cả cơ thể em… đúng là được sinh ra để chịu sự giày vò của tôi.”

Cô chỉ có thể gật đầu, lặng lẽ khóc, nhưng lại quỳ càng thấp hơn nữa, để được khen ngợi, để được dẫm đạp.

“Càng đê tiện, tôi càng thích. Hiểu không?”

Giọng hắn lúc này dịu lại, như đang ban thưởng.

Hai chữ “thích” vừa rơi xuống tai, tâm trí cô như nổ tung trong ánh sáng kỳ lạ. Cô ngẩng đầu theo bản năng, muốn nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn…

Nhưng Cố Thâm lập tức nhét bàn chân trở lại vào miệng cô, ánh mắt tối sầm, ra lệnh:

“Không được ngừng. Phải biết cả kẽ ngón chân cũng là nơi cần được phục vụ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.