Tần Gia Ngôn cừng đờ, nhìn vết đỏ hồng trên dra giường một lúc lâu, mới từ từ đưa tay ra, kéo dra trải giường xuống, đưa vết đỏ hồng này đến trước mặt mình.
Trong phòng ngủ đều mở đèn, ánh sáng sáng ngời lại càng khiến vết đỏ hồng thêm rõ ràng.
Vì vấy ngày qua rồi nên vết đỏ này thấm khá sâu, nhưng Tần Gia Ngôn có thể nhận ra được đó chính là vết máu.
Trên giường sao lại có máu chứ?
Tần Gia Ngôn nhếch môi một hồi, mấy ngày trước hắn đi công tác luôn không dám nhớ đến hình ảnh của tối đêm hôm đó, lúc này những hình ảnh đó lại hiện ra.
Đếm đó hắn nhớ mang máng lúc hắn xông vào thân thể của cô, hắn có nhận thấy một trở ngại, nhưng hắn lại quá gấp gáp, quá say mê nên đã không để ý đó là cái gì. . . Huống chi cô đã gả cho Lâm Mặc nhiều năm như vậy, chẳng ai có thể ngờ rằng cô vẫn có… khó trách lúc hắn mạnh mẽ xông vào thân thể cô, cô lại lẩm bẩm vài chữ “đau” trong miệng, thì ra….
Không thể không chấn động, không thể tin được, não Tần Gia Ngôn trống rỗng một lúc lâu, tay hắn nắm lấy dra trải giường bỗng nhiên khẽ run lên.
Cô rời xa hắn nhiều năm như vậy, gả cho người khác nhiều năm như vậy, lại vẫn còn là một người thuần khiết sao?
Tuy rằng cô kết hôn với người khác nhưng mà cũng chỉ là hữu danh vô thực, mà người đàn ông kia lại ngược đãi cô, hiển nhiên, cuộc hôn nhân của cô chỉ để che mắt thiên hạ mà thôi.
Khi hắn nhìn thấy những vết thương của cô sáng nay, khi hắn tỉnh táo lại, hắn đã nghĩ muốn kéo cô ra khỏi cuộc hôn nhân như địa ngục kia, nhưng hắn còn chưa nói gì cô đã nói trước, bảo hắn coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, một khác đó, hắn thấy ý nghĩ trong đầu của mình thật đê tiện, vì vậy hắn thẹn quá hóa giận, ngay cả sau khi hắn đã khôi phục lại lý trí, cũng không dám tin tưởng mình lại nói với cô hai chữ đáng đời kia!
Giờ khắc đó hắn thật sự đố kị, hắn tức giận người đàn ông kia đối xử với cô như vậy, tại sao cô còn chưa chịu rời khỏi tên khốn kia?
Ban đầu là cô chủ động vứt bỏ hắn, vứt bỏ đoạn tình cảm của hai người họ, cho dù bây giờ trong đầu hắn có mong bọn họ quay lại bao nhiêu hắn đều không muốn đối mặt với nó, cứ lừa dối chính mình, hắn và cô là người dưng nước lã.
Có thể lúc này, vết hồng trên dra giường đã phá bỏ tất cả những rào cản trong hắn.
Tần Gia Ngôn bỗng nhiên cầm dra giường nặng nề quẳng xuống mặt đất, cũng chẳng buồn thay đồ ngủ trên người ra đã chạy xuống bãi giữ xe dưới tầng hầm.
Ngồi trên xe, Tần Gia Ngôn đạp chân ga đến tối đa, đi về phía nhà họ Lâm.
Hắn đồng ý vì cô mà điên một lần!
Xe của hắn lao trong màn đêm nhanh như bay, rất nhanh đã đến trước cửa tiểu khu của Lâm gia.
Tần Gia Ngôn ngồi trong xe lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Tình một cú.
Điện thoại vang lên một lúc lâu, mới có người bắt máy.
Số điện thoại của cô là do lúc cô còn đang ngủ, hắn thức dậy trước như bị thần sai quỷ khiến, cầm điện thoại di động của cô lên, cho phép mình lưu số của côi lại.
Cô cũng không biết đây là số điện thoại của hắn, vì vậy giọng nói rất cẩn thận: “Alo? Xin chào, xin hỏi ngài là?”
Tần Gia Ngôn yên lặng trong chốc lát, sau đó lại đơn giản lên tiếng: “Là anh.”
Cô nhận ra được giọng nói của hắn, qua ống nghe vẫn có thể nghe thấy rõ ràng cô đang hít vào một hơi thật sâu.
Tần Gia Ngôn không chờ Tô Tình nói gì, đã lên tiếng trước: “Anh đang đứng dưới cửa lớn tiểu khu vào nhà em, bây giơ em ra đi, anh có chuyện muốn nói với em!”
Cô trầm mặc trong điện thoại một lúc lâu, sau đó mới từ từ tỉnh táo lại là mình không nằm mơ, mới trả lời: “Đã muộn rồi, có chuyện gì hôm khác…”
“Nếu như trong vòng năm phút nah không nhìn thấy em thì anh sẽ lập tức vào Lâm gia tìm em!” giọng nói của Tần Gia Ngôn quyết tuyệt không cho Tô Tình từ chối.
“Thật sự là không tiện lắm, em,….” Tô Tình còn chưa nói hết, Tần Gia Ngôn lại cắt ngang cô lần nữa: “Còn bốn phút năm mươi giây!”
Nói xong, Tần Gia Ngôn chẳng cho Tô Tình nói gì thêm, đã cúp máy.”
. . . . . .
Tô Tình thật sự sợ hắn sẽ xông vào Lâm gia, cho nên Tần Gia Ngôn ngồi trong xe chờ ba phút, liền nhìn thấy Tô Tình từ trong tiểu khu chạy ra.
Tần Gia Ngôn đẩy cửa xuống xe, còn chưa nói chuyện, Tô Tình đã nhìn thấy hắn, vẫn chạy thẳng đến trước mặt hắn.
Vì chạy gấp, hơi thở của cô có chút bất ổn, cô nhìn thấy hắn còn đang mặc quần áo ngủ, mới lên tiếng hỏi: “Anh tìm em……”
Ba chữ có chuyện gì còn chưa được nói cho xong, Tần Gia Ngôn liền mở cửa xe, nói hai chữ: “Lên xe.”
Tô Tình giật mình, hai mắt mở to ra rất nhiều: “Anh có chuyện gì thì nói ngoài này đi, em……”
Tô Tình còn chưa nói hết tay đã bị Tần Gia Ngôn nắm lấy, kéo cô nhét vào xe, khiến cô không nhịn được mà gọi tên của hắn: “Gia Ngôn.”
một giây sau, cửa bị đóng lại, sau đó hắn liền vòng qua đầu xe, leo lên ghế người lái, đạp chân ga, đưa cô rời đi.
Tốc độ xe rất nhanh, trong xe rất yên tĩnh, tất cả đều là mùi vị của hắn chèn ép đến nỗi Tô Tình hít thở không thông.
Không biết rời khỏi Lâm gia bao xa, Tô Tình mới có thể định thần lại được: “Gia Ngôn, anh muốn dẫn em đi đâu?”
Tần Gia Ngôn như không nghe thấy cô đang hỏi gì, cầm tay lái thuần thục lái xe.
“Gia Ngôn, anh đang làm gì vậy?”
“Gia Ngôn, anh dừng xe lại đi…..”
“Gia Ngôn…”
Lúc Tô Tình còn không biết mình đã gọi hắn bao nhiêu lần, xe đang lao như bay bỗng nhiên quẹo gấp vào một con đường nhỏ.
Cả người Tô Tình lay động, lúc cô ngồi vững lại liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cả người cô bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Hắn lại đưa cô đến thành phố A.
Chỗ hắn và cô lúc học cấp ba đã quen biết nhau.
Hai bên đường đậu rất nhiều xe, đường sá vốn đã chật chội nay lại càng khó đi hơn.
Tốc độ lái xe của Tần Gia Ngôn cũng chậm lại, lúc chạy lúc dừng đi chừng năm phút nữa thì Tần Gia Ngôn dừng xe ven đường, nhìn chằm chằm mặt đất trống trải.
Tô Tình nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ liếc mắt một cái liền hiểu ý của hắn.
Đây chính là quán mì thịt bò trước đây, chỉ là sau này quản chế không cho buôn bán ngoài vỉa hè nên đã dẹp rồi.
Hắn nửa đêm gọi cô ra khỏi nhà, dẫn cô đến chỗ lần đầu tiên hai người họ gặp nhau làm gì?
Một lúc lâu, Tô Tình mới thu lại tầm mắt, chuyển hướng nhìn sang Tần Gia Ngôn, người đàn ông vẫn duy trì trạng thái nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Đêm khuya, xung quanh trường học không một bóng người, toàn thế giới đều trở nên yên tĩnh đến rối tinh rối mù.
Tô Tình mơ hồ cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, cô nhìn chằm chằm Tần Gia Ngôn, vừa giật giật môi nhưng lại không nhìn hắn nữa: “Gia Ngôn, anh tìm em có chuyện sao?”
Tiếng nói của cô vang lên, lông mi Tần Gia Ngôn khẽ động, hắn vẫn bình tĩnh nhìn một khoảng đất trống trước mặt, mở miệng nói chuyện lại không hề liên quan đến câu hỏi của cô: “Năm đó em chê tôi nghèo, chia tay với tôi, nói khi đó hoàn cảnh gia đình tôi liên lụy đến em, em nói theo tôi rất mệt mỏi, không có tương lai, em không muốn lãng phí tuổi thanh xuân của mình bên cạnh tôi, em còn nói, em hối hận vì trước đây đã quá ngốc mà tốn nhiều thời gian với tôi như vậy…”
Tô Tình nghe lại những chuyện năm đó, không lên tiếng, đầu lại cúi thấp xuống.
“Cuối cùng em còn nói với tôi, em gặp một người đàn ông khác, người đó có tiền hơn tôi, nhà hắn tốt hơn tôi nhiều lắm, có thể để cô làm thiếu phu nhân, cho em cuộc sống giàu sang phú quý, để em ăn ngon mặc đẹp, tôi cầu xin em, tôi xin em cho tôi chút thời gian, tôi cũng sẽ cho em cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, có thể em không tin tôi, cho rằng những câu nói kia của tôi là gạt người, muốn chia tay với tôi, sau đó bỏ rơi tôi, lên một chiếc xe sang trọng trị giá trăm vạn, em không biết, lúc tôi nhìn thấy em leo lên chiếc xe đó chạy càng lúc càng xa, tôi đã hận em đến thế nào đâu!”
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, lúc này khi nhắc lại chuyện cũ, ngữ khí của Tần Gia Ngôn lại tăng lên rất nhiều.
Tô Tình dùng sức nắm lấy vạt áo theo bản năng, đầu ngón tay nhẹ nhàng run lên.
“Những năm gần đây, tôi vẫn luôn nghĩ, có phải em đang sống một cuộc sống tốt, có thể bây giờ đã có con rồi không…”
Trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, hắn từng nhớ cô không dưới một lần, càng hận cô không ít hơn một lần.
Hắn thật sự tin rằng cô gặp được một người tốt, không ngờ, cô lại sống đáng sợ hơn trong sự tưởng tượng của hắn cả ngàn cả vạn lần!
Hắn vốn tưởng rằng nhìn thấy cô sống cuộc sống chật vật như vậy, hắn sẽ rất vui mừng, nhung mà trong lòng hắn lại có vô vàn khổ sở và không nỡ.
Kỳ thật, hắn vẫn luôn không nỡ, không phải sao?
Chỉ là cho đến nay, hắn vẫn chưa đối mặt với cảm giác đó mà thôi!
Nếu không, những năm gần đây tại sao mẹ và chị cứ liên tục hối thúc hắn cưới vợ sinh con, hắn lại không động lòng với bất cứ đối tượng xem mắt nào chứ?
Người ngoài hỏi hắn lẽ nào gặp nhiều người xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không có ai lọt vào mắt xanh của hắn sao?
Hắn nói, có thể là do duyên phận chưa tới.
Nhưng kỳ thực chẳng phải là duyên phận chưa tới, mà là từ nhiều năm trước duyên phận của hắn đã tiêu tốn toàn bộ trên một người phụ nữ tên là Tô Tình rồi.
Chỉ có một mình hắn biết, tuy rằng cô đã gả cho người khác nhưng hắn vẫn còn ở một chỗ, ngây ngốc ngóng trông, mong đợi sẽ có một ngày cô về lại bên hắn.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tần Gia Ngôn bỗng nhiên nổi lên một tầng sương mù.
“Tô Tình.”
Tần Gia Ngôn lại bỗng nhiên mở miệng, tiếng gọi của hắn kết thúc, tầm mắt từ ngoài cửa sổ của hắn lại rơi lên mặt Tô Tình
Tô Tình bị Tần Gia Ngôn gọi như vậy khiến lông mi của cô run rẩy, tầm mắt lơ lửng không cố định, có khi thì nhìn lướt qua mặt hắn, có khi lại nhìn đi nơi khác.
Tần Gia Ngôn nhìn Tô Tình, gọn gàng dứt khoác hỏi: “Đêm đó là lần đầu tiên của em đúng không?”
Giây trước hắn còn nói chuyện quá khứ, giây sau hắn đã hỏi đêm đó khiến cô theo không kịp, ngẩn người, từ từ mới phản ứng được, cô chẳng dám nhìn Tần Gia Ngôn, cúi đầu nhìn chân mình.
Hắn nói đúng, đó chính là lần đầu tiên của cô.
Cô gả cho Lâm Mặc lâu như vậy, ngoại trừ việc dùng thân phận làm vợ của Lâm Mặc, đừng nói là cùng ngồi ăn cơm, ngủ chung một phòng cũng chưa từng xảy ra.
Lâm Mặc không thích phụ nữ, thậm chí còn ghét phụ nữ, mỗi lần hắn nhìn thấy cô là giống như nhìn thấy kẻ thù vậy, mẹ Lâm vì con trai kỳ quái như vậy lại bị ba Lâm trách cứ, nói bà chiều hư con trai, không dạy dỗ nó, lại trút giận lên người cô.
Nếu không phải mẹ Lâm thật sự tuyệt vọng rồi, bà cũng sẽ không nghĩ ra chiêu bỏ thuốc để cô lên giường với con trai mình.
“Vì vậy, em và chồng em từ trước đến nay vẫn chỉ là hữu danh vô thực có đúng không?” Tần Gia Ngôn lại mở miệng.
Lần này hắn không cho cô cơ hội nói gì, cứ liên tục, tiếp tục nói: “Lúc trước, em đồng ý kết hôn với hắn cũng đã biết hắn sẽ không có bất cứ quan hệ thân mật nào với em có đúng không?”
Tần Gia Ngôn liên tục hỏi ba câu “Đúng hay không”, kỳ thực trong lòng hắn đã có đáp án, căn bản hắn hoàn toàn chẳng mong chờ cô trả lời, liền nói đến vấn đề trọng tâm mà hắn muốn biết đáp án nhất: “Tô Tình, cuối cùng vì cái gì mà em phải cam chịu một cuộc hôn nhân như vậy?”
Nguyên nhân? Nếu cô nói nguyên nhân này cho hắn biết, hiện nay chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cô nói cho hắn biết còn có ý nghĩa gì? Chỉ khiến hắn thêm áy náy mà thôi…
Tô Tình mím môi, hơi cúi thấp đầu thêm một chút nữa, không có ý trả lời câu hỏi của hắn.
“Được, em không muốn nói cũng không sao….” Tần Gia Ngôn thấy cô không muốn trả lời, lại nói: “Nhiều năm như vậy, hắn đánh em không dưới một lần đâu đúng không? cho dù cuộc hôn nhân của hai người chỉ là vật trang trí nhưng hắn đã đối xử với em như vậy, tại sao em còn không ly hôn?”
Nếu cô có khả năng ly hôn, cô đã làm từ sớm rồi, Lâm gia thật vất vả mới có thể tìm được một người phụ nữ che giấu đứa con trai đồng tính cho bọn họ, sao có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy? Huống chi, cơ nghiệp mấy đời của Lâm gia có quyền có thể, cô chỉ là một người thấp cổ bé họng, có thể thắng được bọn họ sao?
“Là bọn họ không cho em ly hôn sao? Hay là có điểm yếu nào bị bọn họ nắm lấy khiến em không thể phản kháng?” không có ai thích bị bạo hành cả, Tần Gia Ngôn nghĩ, có thể mình đã đoán đúng chín mười phần rồi.
Nếu không phải vẫn còn yêu cô, mấy năm qua hắn đã sớm cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống yên ổn rồi.
Vào giờ phút này, hắn và cô có một tia hy vọng như vậy, hắn không muốn từ bỏ, hắn muốn tốt cho cô, càng muốn tốt cho bản thân mình.
Tần Gia Ngôn nghĩ đến đây, đột nhiên đưa tay ra, năm chặt vai Tô Tình, ép cô nhìn mình, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nói từng chữ từng chữ một cách kiên quyết: “Tô Tình, đi theo anh, được không?”
Mắt Tô Tình càng ngày càng có một sự chấn động bao trùm, cô như nghe thấy một câu hỏi khó tin đến mức nào, mở miệng ngạc nhiên.
Hắn nói, Tô Tình, đi theo anh, được không?
Mười hai năm trước, cô nghĩa chẳng từ nan rời bỏ hắn, sau mười hai năm, hắn lại hỏi cô như vậy…
Không biết là vì kích động hay cảm động, hưng phấn hay mừng rỡ mà cơ thể Tô Tình bắt đầu run rẩy.
“Tô Tình, ly hôn với hắn đi, mặc kệ là giá nào, em cũng ly hôn đi, anh sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ em, tìm một luật sư tốt nhất, được không?” Tần Gia Ngôn nhìn thẳng Tô Tình, hỏi.
Tô Tình vẫn duy trì sự yên lặng như vậy, bình tĩnh nhìn Tần Gia Ngôn, như một kẻ khờ, không có chút phản ứng nào.
Bộ dạng này của cô khiến Tần Gia Ngôn cho rằng cô sợ không dám ly hôn, hắn càng dùng sức nắm chặt vai cô: “Tô Tình, em không cần phải sợ, chỉ cần có anh ở đây, hắn sẽ không thể nào uy ђเếק em được!”
Vai Tô Tình bị nắm đến đau, khiến cô từ từ tỉnh táo lại.
Không có gì có thể uy ђเếק được cô,… trước kia thật sự không có, có thể khi đó cô không có chỗ dựa, chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm gia, nhưng hôm nay, cô có rồi, cô lại bị Lâm gia nắm chặt lấy nhược điểm.
Cô muốn ích kỷ mà gật đầu, muốn nói với hắn: được, Gia Ngôn, em đi với anh, anh biết không, nhiều năm như vậy rồi, em có bao nhiêu lần ngóng trông anh xuất hiện, mang em ra khỏi địa ngục tối tăm này.
Nhưng cô không thể, vì cô bị Lâm gia nắm chặt nhược điểm kia, cho nên cô không còn bất cứ lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở lại.
“Không…”
Không ai biết, Tô Tình đã dùng hết sức bình sinh của mình mới có thể bắt mình nặn ra được chữ này.
Có thể là giọng nói của cô quá nhỏ, Tần Gia Ngôn không nghe thấy, cũng có thể là hắn nghe được, nhưng lại không muốn đối mặt.
Ánh mắt của hắn nhìn cô vẫn rất chăm chú, còn có chút chờ mong, phảng phất như đang hối thúc cô mau gật đầu đi, sau đó hắn sẽ lập tức lái xe đưa cô đi.
Ánh mắt của Tô Tình nhẹ nhàng nhìn hắn, lần thứ hai đối mặt với ánh mắt của Tần Gia Ngôn, cô lại nói lần nữa: “Không…”
Tô Tình có thể cảm nhận được rất rõ ràng, bàn tay nắm chặt bả vai mình của Tần Gia Ngôn cứng đờ lại.
Trong đáy lòng cô lại có một nỗi đau, cô sợ chính mình sẽ không chịu đựng nổi mà không chút do dự nào đồng ý, cứ tiếp tục nói, rõ ràng: “Em sẽ không đi với anh, em cũng sẽ không ly hôn với Lâm Mặc, cho dù em và anh ấy không hạnh phúc nhưng anh ta vẫn là chồng của em, người chồng hợp pháp được pháp luật công nhận của em.”
Đồng tử Tần Gia Ngôn hơi co lại, tất cả tâm tình bỗng trở nên đen kịt trong phút chốc.
Tô Tình cho rằng Tần Gia Ngôn sẽ tức giận, nhưng hắn không hề có chút cảm xúc này, nhìn cô một lúc lâu, sau đó lại mở miệng: “Tiểu Tình, cô sợ theo anh sẽ liên lụy đến anh có đúng không? Em không cần phải sợ, anh đã không còn là Tần Gia Ngôn nghèo khó của trước đây, anh bây giờ có tiền rồi, có rất nhiều tiền, Lâm gia cho em những gì, anh cũng có thể cho em được, thậm chí có thể cho em nhiều hơn bọn họ….”
Còn nữa, em biết Cố thị không? CEO của bọn họ chính là anh rể của anh, anh rể của chị ruột anh!”
Chị gái đã được gả cho anh rể lâu như vậy, nhưng dù có gặp bất cứ khó khăn gì, hắn cũng chưa bao giờ nói với mọi người Cố Dư Sinh chính là anh rể của hắn. . .