Trời Sinh Đã Có Tài Lãnh Binh
Cố đội trưởng? Tần Chỉ Ái quay đầu lặng lẽ liếc nhìn Cố Dư Sinh.
Không biết là Cố Dư Sinh bị người cảnh sát kia gọi tỉnh hay là vẫn chưa nghe thấy tiếng của người kia, hắn không có lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vị cảnh sát kia.
Một lúc lâu sau hắn mới hồi phục lại tinh thần, hướng về phía người cảnh sát chào hỏi mình, khẽ cười một tiếng, nói nửa đùa nửa thật: "Tôi đâu còn là Cố đội trưởng, bây giờ tôi là Cố Tổng..."
Nói xong, Cố Dư Sinh lại cười trêu chọc nói: "Đội của tôi nghe xong chắc sẽ cười bò mất!"
Ngữ khí của Cố Dư Sinh rất ung dung, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhạt, rất chân thật.
Không biết có phải là do ảo giác của Tần Chỉ Ái không, cô luôn thấy Cố Dư Sinh cười rất gượng ép, hoặc là tự giễu, khuôn mặt tinh xảo của hắn lúc này không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có một cảm thương rất rõ, rất rõ ràng.
Rất nhanh, nụ cười kia đã tắt, hắn sờ trong túi lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào, lúc châm lửa lại giơ mắt liếc mấy người xấu đang giữ con tin, hỏi vị cảnh sát trước mặt: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ba người kia sao? Trữ mα túч, từ đầu năm tới nay bọn chúng trốn rất kỹ, ngày hôm nay cuối cùng chúng tôi cũng bắt được bọn họ, có điều sợ nhất là lúc truy bắt bọn họ lại xông vào chỗ công cộng bắt người đi đường làm con tin, dù sao việc của họ đều luôn liều mạng, thật sự có thể sẽ cho nổ thuốc nổ làm ૮ɦếƭ người vô tội... Thế nhưng không còn cách nào, hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, lúc đó không bắt được bọn chúng, để chúng chạy thoát, hiện tại đuổi theo tới đây, lần sau không biết là ngày tháng năm nào mới bắt được... Đã thông báo đội νũ кнí chiến thuật rồi, bọn họ chắc đang họp tìm cách giải quyết..."
Cảnh sát còn chưa nói xong, kẻ xấu bên kia đã nôn nóng: "Các người rốt cuộc có đáp ứng điều kiện của chúng tôi hay không? Nếu không đáp ứng chúng tôi sẽ động thủ..."
Nói xong, dao trong tay hắn liền tàn nhẫn đè lên cổ một trong hai con tin khiến một giọt máu từ từ lăn xuống."
"Đáp ứng, đáp ứng..." Một cảnh sát đang đàm phán cùng bọn họ lập tức ôn tồn mở miệng.
"Các người đang muốn câu giờ đúng không? Các người cho rằng tôi không biết các người đang điều người sao? Lính bắn tỉa sắp tới rồi, chúng tôi còn có thể trốn sao?" Lại là một kẻ xấu khác mở miệng.
"Đúng, một là thả chúng tôi đi, hai là tất cả mọi người cùng ૮ɦếƭ!" Kẻ xấu đứng đầu cầm điều khiển từ xa của thuốc nổ, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bấm nút.
Ba con tin bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, ngoại trừ đứa bé kia thỉnh thoảng gọi mẹ, hai cô gái kia muốn khóc cũng không khóc nổi.
"Cố đội trưởng, chúng ta nói chuyện sau, xem ra bọn người này không dễ đối phó như vậy..." Vị cảnh sát nói chuyện với Cố Dư Sinh chào một câu, sau đó quay người đi về phía hiện trường vụ án.
Người đó đi chưa được hai bước, Cố Dư Sinh đang hút thuốc bỗng nhiên gọi tên của hắn: "Tần Dương"
Người tên Tần Dương ngừng bước chân, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh hạ thuốc trên miệng xuống, nhìn xung quanh một chút, sau đó hỏi: "Hiện tại các người ai đang có νũ кнí?”
"Tôi a..." Tần Dương nói hai chữ, sau đó liền đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhỏ giọng nói: "Cố đội trưởng, anh hỏi cái này để làm gì? Anh đừng quên anh đã xuất ngũ, không thể tùy tiện sử dụng νũ кнí."
Cố Dư Sinh "Ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một quán cafe ở lầu hai cách đó không xa chừng vài giây, nhàn nhạt đáp lại Tần Dương: "Không phải cậu có sao?"
"Tôi?" Tần Dương lắc lắc đầu, vừa định nói: "Tôi không được", bỗng nhiên như hiểu ra gì đó, nhìn Cố Dư Sinh một chút, vô cùng thần bí mở miệng: "Ý của anh là...?"
Cố Dư Sinh không lên tiếng, gật gật đầu, sau đó chỉ vào tiệm cafe hắn vừa nhìn: "Tôi xem qua rồi, góc độ kia là tốt nhất, cậu đi xin lệnh của cấp trên đi, tôi chờ cậu ở đó."
Tần Dương do dự trong chốc lát, quay đầu nhìn bọn người xấu cách đó không xa bất cứ lúc nào cũng có thể gây hại cho con tin, âm thầm cắn răng nói một câu: "Được.", liền quay đầu chạy đi.
Cố Dư Sinh đứng ở ngoài dây phân cách nhìn chằm chằm hiện trường một lúc, quay đầu nhìn về Tần Chỉ Ái thấp giọng nói: "Đi thôi", sau đó đi trước về phía quán cafe.
. . . . . .
Người đi trên đường đã sớm bị di tản, mọi thứ bên trong rất yên tĩnh.
Trong quán cafe, chỉ còn lại một mình ông chủ, Cố Dư Sinh vừa vào cửa, liền kín đáo đưa cho ông ấy một khoản tiền, dặn ông ấy chờ ở dưới lầu, liền đưa Tần Chỉ Ái lên lầu hai.
Có hai phòng riêng có thể nhìn xuống đường dành cho người đi bộ, Cố Dư Sinh đứng trước mỗi cửa sổ trong phòng, cách kính, nhìn xuống dưới lầu một chút, cuối cùng chọn phòng bên trái.
Bởi vì tình huống vô cùng nguy cấp nên báo cáo của Tần Dương rất nhanh được phê chuẩn, Cố Dư Sinh chọn phòng xong, Tần Dương liền ôm một chiếc hộp chữ nhật chạy tới.
Lúc Tần Dương giao chiếc hộp cho Cố Dư Sinh, còn đưa thêm một cái tai nghe cách âm.
Cố Dư Sinh nhận tai nghe, như là nhớ lại cái gì, nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái đứng cách đó không xa, nhìn cô khoảng năm giây, hắn bỗng nhiên hạ hộp xuống, đi về phía Tần Chỉ Ái.
Hắn đứng trước mặt cô, cũng không nói gì, giơ tay lên, dứt khoát đem tai nghe nhét vào tai cô, sau đó liền vẫy vẫy tay với Tần Dương, chỉ vào Tần Chỉ Ái: "Bảo vệ cô ấy."
Nói xong, hắn liền ôm chiếc hộp đi về phía cửa sổ.
"Cố đội trưởng, dưới lầu có ba tội phạm, anh bắn phát súng đầu tiên, nhất định sẽ khiến bọn chúng hoảng sợ, vì thế anh nên giải quyết hai người ở phía sau trước, giải quyết người còn lại sau!"
Tần Chỉ Ái mang theo ống nghe chỉ có thể ở trong thế giới yên tĩnh như rối tinh rối mù, không có tạp âm, nhưng cô vẫn không thể nghe rõ tiếng nói chuyện của Tần Dương được.
"Tôi biết rồi." So với sự căng thẳng của Tần Dương, Cố Dư Sinh bình tĩnh hơn nhiều, hắn hờ hững nói ra ba chữ xong liền mở hộp ra.
Cố Dư Sinh lấy một khẩu súng từ trong hộp giơ lên, lúc đó, hắn giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy, so với Cố Dư Sinh ngày thường mà Tần Chỉ Ái thấy lại khác nhau một trời một vực, hắn trở nên chăm chú mà lại ác liệt, cả người đầy cảnh giác và hăng hái, giống như một thanh kiếm tốt được rút ra khỏi vỏ.
"Cố đội trưởng, anh phải biết, đây là việc tranh thủ từng giây từng phút, nếu nổ súng không đúng lúc, còn có thể gây phản tác dụng!" Việc này thật sự rất rắc rối, nổ súng, nếu không thể xử lý được ba kẻ xấu kia, chẳng khác nào ɢɨết ૮ɦếƭ ba con tin vô tội kia rồi! Vì vậy Tần Dương lại không nhịn được nói lần nữa.
Cố Dư Sinh thấy Tần Dương dài dòng như vậy, lần này chỉ "Ừ" một tiếng, cầm súng trốn sau rèm cửa sổ, ngắm ra ngoài.
"Cố đội trưởng, anh xác định có thể bắn được không? Lúc anh ở bộ đội tôi biết là anh bắn bách phát bách trúng,... nhưng mà khi đó anh còn làm nhiệm vụ, từ đó đến nay đã là hai năm rồi, hai năm anh không chạm tới súng, lần này có chắc chắn sẽ thành công không?
Cố Dư Sinh không để ý tới Tần Dương, giơ súng quay về phía của sổ ngắm tới nhắm lui, như là đang canh thước lê, có điều mười mấy giây sau, hắn liền ngừng lại, từ từ đi về phía Tần Dương, hời hợt nói một câu: "Thử xem xem."
"Thử xem xem?" Ba chữ đơn giản lại làm cho Tần Dương xù lông lên: "Cố đội trưởng, đây cũng không phải là chơi game đâu, anh cho tôi viên thuốc trợ tim được không? Phát súng này anh bắn đi, nếu như có..."
Tần Dương còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh liền nhanh nhẹn lên đạn Ϧóþ cò, "Ầm" một tiếng, Tần Dương đang lúi ra líu ríu nói gì đó không ngừng, lập tực ngậm miệng lại sau đó có một tiếng súng mơ hồ truyền đến tai Tần Chỉ Ái, âm thanh rất dài, tiếng súng thứ nhất còn chưa kết thúc đã đến tiếng thứ hai, sau đó là tiếng thứ ba, lẫn vào nhau, nghe có cảm giác như ba tiếng súng này đều phát ra cùng một lúc.
Tần Chỉ Ái nghĩ nếu không phải cô tận mắt chứng kiến Cố Dư Sinh liên tục nhắm bắn ba mục tiêu, cô sẽ tin đó là âm thanh của ba người nổ súng cùng một lúc.
Mãi cho đến lúc tiếng súng kết thúc, Tần Dương mới hồi phục tinh thần, sau đó đột nhiên nhào tới cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới lầu, mới quay đầu nhìn về Cố Dư Sinh: "Cố đội trưởng, được đó... Khoảng cách giữa ba tiếng súng khiến người ta không kịp trở tay, mà chính xác như vậy, thật khôn lường nha... Ở cổ tay của một người còn không nói, đằng này cả ba người đều bị anh bắn vào cổ tay."
Đối mặt với lời khen của Tần Dương, Cố Dư Sinh không nói gì, chỉ rũ mi mắt, nhìn cây súng trong tay mình.
Tần Chỉ Ái có thể tinh tường nhìn thấy được, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng sờ cây súng, mang theo một loại thương tiếc không nói nên lời.
"Cố đội trường, lần này thật sự cảm ơn anh, ba người họ đều bị bắt, con tin cũng được cứu, cảm ơn anh, cảm ơn..."
Tần Dương năm lần bảy lượt nói cảm ơn, Cố Dư Sinh chậm rãi đem tầm mắt rời đi, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mấy giây, liền đem súng trả lại cho Tần Dương, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.
Khi hắn đi qua Tần Chỉ Ái, cô đột nhiên hồi phục lại tinh thần, đem tai nghe cách âm đặt xuống bàn, đuổi theo Cố Dư Sinh.
Cô còn chưa đi được hai bước, Cố Dư Sinh bỗng nhiên dừng lại, không quay đầu nhìn cô, cũng không phải nói cho cô nghe: "Tần Dương, lát nữa giải quyết xong chuyện, đưa cô ấy đến bãi xe B2, tôi đi trước."
Đưa cô ấy đến bãi xe B2, hắn... không cùng cô đi Trần Ký sao?
Sau khi Tần Dương nói "Được" với Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái không nhịn được, gọi tên hắn: "Cố, Cố Dư Sinh?"
Cố Dư Sinh muốn bước đi, nhưng nghe cô gọi thì đừng lại.
"Anh, không phải anh muốn đến Trần Ký sao?" Tần Chỉ Ái nhỏ giọng nói với theo hắn.
"Tôi không muốn ăn nữa, cô muốn thì tự mình đi ăn đi." Cố Dư Sinh không do dự trả lời Tần Chỉ Ái.
Hắn trả lời thẳng thừng như vậy, khiến Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì, khẽ mím môi, hạ mi mắt xuống.
Cố Dư Sinh không có ý định quay đầu lại, đưa lưng về phía cô một lát, liền kéo cửa đi ra ngoài.
Trong phòng, bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, Tần Dương điều đình mở miệng: "Chờ tôi ở đưới, tôi đi lo vài chuyện trong đội một chút, sẽ đưa cô đến bãi xe."
Tần Chỉ Ái quay đầu lại, lắc đầu, cười yếu ớt: "Không cần đâu, tôi tự đi một mình là được rồi."
"Nơi này mới có chuyện, còn chưa mở phong tỏa, cô không thể đi ra một mình được đâu." Dừng một chút, Tần Dương còn nói: "Hơn nữa Cố đội trưởng đã nói tôi đưa cô đi thì tôi phải làm được!"
Nói xong, Tần Dương cười với Tần Chỉ Ái, cầm súng chỉ chỉ ra cửa: "Đi thôi, chúng ta xuống trước."
Ra khỏi quán cafe, ở chỗ ba người xấu kia đã bị chế ngự, xe cứu thương lại đem những người qua đường bị thương đi, đứa bé bị bắt kia vùi mặt vào lòng mẹ khóc, cả người đều run rẩy, cảnh sát xử lý vết máu ở hiện trường... Lại không thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh.
Tần Dương để Tần Chỉ Ái ngồi ở dưới, sau đó liền ôm hộp chạy đến một chiếc xe cảnh sát, không biết hắn nói gì với những người kia, sau đó liền đưa hộp cho một người, khoát tay một cái, liền chạy đến chỗ Tần Chỉ Ái: "Thật ngại quá, để cô chờ lâu rồi, đi thôi."
Tần Chỉ Ái nhẹ nói: "Không có gì."
"Chúng ta đi thôi." Tần Dương đưa Tần Chỉ Ái đi
Tần Chỉ Ái gật đầu, không nói gì nữa, đi cùng với Tần Dương.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, cũng không có gì để nói với nhau, như vậy làm cho cả hai đều lúng túng, lúc Tần Dương hút thuốc, bỗng nhiên lại hỏi Tần Chỉ Ái: "Cô ở cùng với Cố đội trưởng sao?"
Cô và Cố Dư Sinh ở cùng một chỗ sao? Tần Chỉ Ái thật sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào, liền cười cợt, sau đó lại chọn cách nói ra tò mò của chính mình: "Sao anh lại gọi anh ấy là Cố Đội trưởng?"
"A..." Tần Chỉ Ái nhổ một bãi nước bọt, nói: "Trước đây trong quân đội anh ấy là đội trưởng đội tôi a..."
Nhắc đến chuyện trước kia, Tần Dương có đề tài rõ ràng, lại nhải nói không ngừng, những lời nói đó đều nói về Cố Dư Sinh lạnh lùng lãnh khốc kia.
"Cô đừng tưởng Cố đội trưởng nhìn có vẻ trắng trẻo sạch sẽ giống như những minh tinh màn bạc, thật ra anh ấy là một người đàn ông đích thực đó."
"Lần thứ nhất làm nhiệm vụ, đối tượng là tội phạm có súng, tuy rằng chúng tôi mỗi ngày đều tập bắn nhưng lúc thật sự đối mặt với sự sống sờ sờ trước mắt cũng không ai dám nổ súng, cô đoán xem cuối cùng thế nào? Cố đội trưởng không chớp mắt bắn một tràng mỗi đối tượng đều bị bể đầu, bây giờ nghĩ lại, đều cảm thấy anh ấy đúng là vô địch!"
"Cố đội trưởng nói chuyện đặc biệt không hề êm tai, thế nhưng mọi người chúng tôi đều rất nể trọng anh ấy, yêu thích anh ấy, cô đừng tưởng bề ngoài anh ấy là một người lạnh lùng, thật ra bên trong anh ấy rất nhiệt huyết, trời sinh anh ấy đã là một quân nhân, lúc trước chúng tôi đi chống thiên tai, động đất, anh ất vì cứu một cậu bé đã bị đá đập bị thương, nằm trong bệnh viện ba tháng, suýt nữa mất mạng...
"Cố đội trưởng luôn rất bình tĩnh, là người có thể khắc chế bản thân tốt nhất trong số những người mà tôi từng gặp trước đây, huấn luyện viên đều nói, Cố đội trưởng là một kỳ tài khó gặp, là một người trời sinh đã có khả năng lãnh binh."
Tần Chỉ Ái toàn nói những điều mà Tần Chỉ Ái không biết.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Cô không nói gì, nghe rất chăm chú.
Thì ra hắn và cô không liên lạc trong mấy năm, hắn lại trải qua cuộc sống phong phú và đặc sắc như vậy, thật là khiến người ta kính nể.
"Nếu Cố đội trưởng ở trong quân ngũ, hiện tại đã có thể ở một vị trí rất cao rồi, hai năm trước lúc anh ấy xuất ngũ, cũng đã là thiếu tá rồi... Thật đáng tiếc..."
"Cô không cảm thấy Cố đội trưởng đặc biệt vô tình lạnh lùng sao? Tôi nói cho cô biết, thật ra Cố đội trưởng là người đặc biệt xem trọng tình cảm, nếu không xem trọng tình cảm, anh ấy đã không sớm xuất ngũ rồi..."
"Anh ấy vì ông nội mà trở về, trước khi đi, anh ấy nói ông là người thân duy nhất còn lại trên thế giới này mà anh ấy có thể chăm sóc..."
Nói tới đây, Tần Chỉ Ái trở nên hơi thương cảm, hắn lắc lắc đầu, lại đốt một điếu thuốc, sau đó nghĩ đến chuyện gì, ngoẹo cổ nhìn Tần Chỉ Ái hỏi: "Cô thấy Cố đội trưởng khóc chưa?"
Tần Chỉ Ái nhìn Tần Chỉ Ái đầy ngạc nhiên.
"Tôi đã nhìn thấy anh ấy khóc ba lần..."
"Lần thứ nhất là lúc chúng tôi vừa nhập ngũ không lâu, hơn nửa đêm, tôi đi nhà vệ sinh, nhìn thật Cố đội trưởng trốn ở một góc khóc, còn nói thầm xin lỗi, cũng không biết là anh ấy xin lỗi ai."
"Lần thứ hai, lúc anh ấy xuất ngũ, anh ấy ở trước mặt chúng tôi cười nói mình rốt cuộc cũng đã được giải thoát rồi, quay đi một mình ngồi trên thao trường khóc."
Một lần cuối cùng là khi cha mẹ anh ấy qua đời..."
Tần Chỉ Ái vẫn không hề nói gì, nhưng lại thấy mắt cay cay.
Tần Chỉ Ái dường như cũng cảm thấy đề tài của mình nói quá hay, quá tuyệt hảo, hút một hơi thuốc, không hề nói gì nữa.
Hai người họ đến bãi đậu xe rất nhanh, Tần Dương không bước vào.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Tần Chỉ Ái trở lại trên xe, tiêu hóa những câu nói kia của Tần Dương một hồi, mới khởi động xe, lái ra khỏi bãi.
Lúc này sắc trời đã biến thành màu đen, đèn hai bên đường đều sáng lên.
Tần Chỉ Ái theo dòng xe từ từ chạy về nhà, lúc đi ngang qua một quán bar, lúc cô nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Cố Dư Sinh đang dựa vào một thân cây, cúi đầu, đang châm thuốc lá.
Thùng rác bên cạnh hắn, chất đầy tàn thuốc to nhỏ.
Cô nhìn thấy Cố Dư Sinh như vậy, không nghĩ gì nhiều liền đạp thắng xe.
Phía sau cô cũng vội vàng thắng gấp, trong chốc lát con đường liền trở nên hỗn loạn.
Tần Chỉ Ái không hề hay biết, chỉ nhìn Cố Dư Sinh chằm chằm trong kính chiếu hậu không chớp mắt.
Hắn cao như vậy, khí chất ngất trời, hắn hơi ủ rũ cúi đầu, người khác chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt, nhưng người nhìn thấy hắn một lần, sẽ quay đầu lại muốn nhìn hắn lần thứ hai.
Hắn không quan tâm đến điều đó, sờ một điếu thuốc trong hộp nhét vào miệng, một tay chắn gió, một tay cầm bật lửa.
Từ đầu đến cúi hắn chỉ duy trì một tư thế đứng, nếu không phải thỉnh thoảng đem thuốc trên miệng hạ xuống, Tần Chỉ Ái còn cho rằng người cô mình qua gương chiếu hậu là một pho tượng.
Lúc hắn đốt xong thuốc trên tay, hắn khẽ nâng đầu, nhìn biển quảng cáo trước mặt, bên trong đang chiếu quảng cáo của một bộ phim chiến tranh, nam diễn viên chính ôm súng nằm nhoài trên mặt đất bẩn thỉu.
Động tác định đưa thuốc lá lên hút của hắn bỗng nhiên dừng lại, giống như bị người ta điểm huyệt, nhìn chằm chằm biển quảng cáo.
Hình ảnh bên trong biển quảng cáo cách một khoảng thời gian sẽ thay đổi, nhưng đến lúc hình ảnh của bộ phim chiến tranh kia thay đổi thành quảng cáo trà xanh, hắn vẫn còn nhìn chằm chằm.
Bộ dạng này của hắn làm Tần Chỉ Ái nhớ lại hình ảnh lúc Tần Dương chạy đến trước mặt chào hắn, gọi hắn là Cố đội trưởng, lúc hắn nhìn chằm chằm Tần Dương với vẻ mặt hốt hoảng, còn có lúc hắn trả lại súng cho Tần Dương, đầu ngón tay đã nhẹ nhàng vuốt súng.
Mặc dù không nói gì, cũng không biểu hiện ra bất kỳ tình cảm gì, nhưng đáy lòng hắn lúc này nhất định rất hâm mộ Tần Dương, tiếc nuối cây súng mà Tần Dương cho hắn mượn, đúng không?
Vì vậy, khi hắn nói lời nhẹ tựa như gió: "Tôi không còn là Cố Đội trưởng nữa, giờ tôi là Cố Tổng." thật ra trong lòng hắn đang chảy máu, tiếc nuối hoài niệm quá khứ, phải không?
Bỗng nhiên trong lòng Tần Chỉ Ái cũng đau.
Mãi đến lúc có người bị xe cô chặn bước xuống xe gõ cửa kính xe cô, cô mới tỉnh lại, liên tục nói xin lỗi, bên trong lại nhổ nước bọt, đem xe lái về ven đường, sau khi dừng hắn, Tần Chỉ Ái nhìn qua gương chiếu hậu tìm Cố Dư Sinh, phát hiện hắn đã không còn đứng ở đó rồi.
Tần Chỉ Ái nhíu mày, lập tức hạ cửa kính xe, tìm kiếm khắp nơi một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy Cố Dư Sinh đang từ từ đi về phía một quán bar.
Hắn chỉ có một mình, hơn nữa tâm tình đang rất khó chịu.
Tần Chỉ Ái nhìn đường về nhà một chút, nghĩ đến những câu nói kia của Tần Dương, Tần Chỉ Ái sợ bị Cố Dư Sinh phát hiện, cố ý lái xe rất chậm, mãi đến khi cô nhìn thấy hắn quẹo vào một quán bar tên "MISS", lúc đó cô mới đạp chân ga, đến càng gần.
Lúc dừng xe ở quán bar, Tần Chỉ Ái quay về phía gương đeo khẩu trang và kính đen rồi mới xuống xe.
Trong quán bar lúc này có rất ít người, không có ban nhạc, nhạc nền cũng không quá ồn ào mà là những bản tình ca nhẹ nhàng, bầu không khí thích hợp, không làm cho cô chán ghét.
Tần Chỉ Ái vừa vào quán bar đã nhìn thấy Cố Dư Sinh.
Cô sợ hắn phát hiện cô theo dõi hắn đến đây, lại sẽ nghĩ cô đang quấn lấy hắn, sau đó sẽ lại nổi giận, liền gọi một nhân viên phục vụ đã dẫn Cố Dư Sinh vào, dẫn mình đến một chỗ ngồi cách đó khá xa, lại khuất tầm nhìn.
Tần Chỉ Ái còn đang trong kì kinh, không uống rượu được, bởi vì chưa ăn tối, cô cầm thực đơn gọi một ít đồ ăn vặt, sau đó chọn nửa ngày, gọi một ly cốc tai.
Tần Chỉ Ái vừa mới đóng thực đơn đưa cho nhân viên, đã nhìn thấy một nhân viên khác đưa rượu đến bàn Cố Dư Sinh.
Lúc nhân viên đặt rượu xuống bàn Cố Dư Sinh, không ngừng nghiêng đầu về hướng Cố Dư Sinh nở nụ cười đáng yêu nói chuyện.
Cố Dư Sinh chỉ ủ rũ hút thuốc không nói lời nào.
Ánh đèn kỳ quái trong quán bar chiếu lên mặt hắn, làm cho khuôn mặt hắn có vẻ mơ hồ.
Mãi đến cuối cùng hắn mới gật đầu với nhân viên phục vụ một cái, sau đó nhân viên liền mở toàn bộ nắp của các chai rượu trên bàn, Cố Dư Sinh cũng không xem đó là rượu gì, chỉ tiện tay nhấc lên một bình, rót vào ly, đưa lên môi, uống một hơi cạn sạch.
Hai mươi phút sau những gì Tần Chỉ Ái gọi mới được mang ra, Cố Dư Sinh uống rượu như uống nước lã vậy, chỉ mới đó đã uống hết hai bình rượu tây lớn.
Rượu vào bụng của hắn giống như hoàn toàn không gây ra phản ứng gì, cả người vẫn vững vàng ngồi trên ghế dài, không có biểu hiện gì, cũng không ngừng rót rượu.
Hắn muốn uống hết tất cả đống rượu trên bàn sao?
Tần Chỉ Ái cầm nĩa, quên đưa thức ăn về phía miệng, nhìn chằm chằm ánh mắt của Cố Dư Sinh, lo lắng bất an.
Càng trễ, trong quán bar càng có thêm nhiều người, khoảng cách giữa Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh bị người người ngồi ngay ngắn lấp đầy.
Âm nhạc trong quán cũng trở nên sống động hơn, không ít người chen nhau lên sàn nhảy, thỉnh thoảng có tiếng hét chói tai và tiếng huýt sáo truyền đến.
Sự chú ý của Tần Chỉ Ái vẫn luôn đặt trên người Cố Dư Sinh.
Không ít những cô gái trẻ ở đây ăn mặc rất hở hang, lúc đi qua trước bàn của Cố Dư Sinh, cười khanh khách chào hỏi hắn, cuối cùng đều mang theo biểu tình vô vị mất hứng bỏ đi.
Dần dần trên bàn của hắn đều chất đầy chai rượu trống không.
Hắn cầm lần lượt từng bình lên, phát hiện rượu đã hết, liền giơ tay lên ra hiệu cho nhân viên phục vụ, sau đó vừa châm thuốc vừa chỉ vào thực đơn của nhân viên phục vụ đưa tới hai lần.
Đợi đến lúc hắn châm được thuốc, tất cả các vỏ chai trên bàn đã bị thay bằng những chai mới rồi.
Lần này hắn không dùng ly mà trực tiếp tu cả chai, so với lúc nãy còn mạnh mẽ hơn, có rượu đổ ra chảy theo đường nét hoàn mỹ của hắn chảy xuống cằm, đi thẳng vào bên trong cổ áo hắn.
Càng ngày, Tần Chỉ Ái càng đứng ngồi không yên, cô nhiều lần muốn đứng dậy nhưng vẫn nhịn xuống.
Cũng không biết lúc Cố Dư Sinh uống rượu đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, đột nhiên lại cúi đầu, cười toe toét, sau đó cười ha ha lên, nụ cười kia rất đẹp, rất mê người, nhưng Tần Chỉ Ái nhìn thấy chỉ có một sự chua xót trong lòng.
Taycô bỗng nắm chặt vạt áo, mới vừa nhấp môi, lại nhìn thấy người đàn ông kia rót một bình rượu tây vào miệng một cách liều mạng.
Hắn rót như điên, lúc uống được một nửa, bỗng nhiên đem bình rượu nặng nề đặt trên bàn, cong người ho kịch liệt.
Tần Chỉ Ái đột nhiên đứng lên, cô ôm lấy túi, lấy lại bình tĩnh.
Cố Dư Sinh cực kỳ ghét cô, bây giờ tâm trạng của hắn không tốt như vậy, nếu cô xuất hiện không phải sẽ càng làm hắn thêm buồn bực sao?
Động tác đứng lên của Tần Chỉ Ái dừng lại, lại cứng ngắt ngồi xuống, cô bình tĩnh nhìn vể phía Cố Dư Sinh, thấy hắn lại giơ bình rượu, uống tiếp, sau đó lại chống tay lên bàn, từ từ đứng lên, đi đến nhà vệ sinh.
Hắn bước đi loạng choạng, thỉnh thoảng sẽ ᴆụng vào góc bàn, hắn lại đưa tay đỡ chỗ tựa lưng trên ghế dài giống như hắn không hề cảm giác được đau vậy, cứ như vậy lảo đảo đi về phía trước.
Tần Chỉ Ái giật môi, lo lắng không ngớt, lặng lẽ đi theo Cố Dư Sinh.
Đến khi cô vào được nhà vệ sinh, Cố Dư Sinh đang nôn đến tối tăm mặt mũi.
Tần Chỉ Ái nhìn theo bóng lưng của hắn mấy giây, mới quay trở lại quầy bar mua cho Cố Dư Sinh một chai nước nhỏ.
Cô vừa định đưa đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhưng bước một bước lại ngừng lại, nhìn chung quanh, cuối cùng tìm một người đàn ông giúp cô đem chai nước đưa cho hắn.
Cô trốn sau vách tường trong nhà vệ sinh, thấy Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm chai nước này, sau đó nhìn về người đàn ông kia, nói "Cảm ơn" bằng một giọng khàn khàn, sau đó mới nhận lấy.
Hắn súc miệng, lại uống nửa chai nước, sau đó vội mở nước rửa mặt, làm cho mình tỉnh táo lại, lúc này mới từ từ quay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Tần Chỉ Ái sợ bị Cố Dư Sinh nhìn thấy, vội vàng trốn vào lối thoát hiểm sau cửa, đợi hắn đi xa, cô mới đi ra, cẩn thận đi theo phía sau hắn.
Trở lại quán bar, Cố Dư Sinh không uống rượu mà gọi nhân viên phục vụ tính tiền.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy hắn tính tiền, cũng vội vàng tính tiền theo, đợi đến lúc cô đuổi theo đến cửa quán bar, Cố Dư Sinh đã đi đến ven đường.
Hắn đi dọc theo đường cái, bước tiến bất ổn xiêu vẹo.
Tần Chỉ Ái vẫn không đi gần hắn, lúc nào cũng giữ khoảng cách năm mét với hắn.
Hắn uống nhiều rượu như vậy, lúc này chắc là đã có tác dụng, bước đi càng ngày càng xiêu vẹo, lúc hắn bị vấp ở cột đèn, Tần Chỉ Ái không kìm được bước nhanh tới vài bước, vừa định đưa tay nâng hắn, hắn liền có thể giữ vững.
Tần Chỉ Ái không lên tiếng quấy rối hắn, chỉ là khoảng cách của hai người bây giờ chỉ còn một mét, thỉnh thoảng hắn cứ nghiêng qua trái ngã qua phải, mãi đến khi hắn thật sự sắp ngã xuống đất, cô mới bắt lấy cánh tay hắn, khẽ hô: "Cẩn thận."
Cô mất rất nhiều sức mới có thể giữ vững thân thể hắn, lúc đó mới biết hắn đã bất tỉnh nhân sự, trong miệng còn lầm bầm gì đó.
Lối đi bộ khá ồn, Tần Chỉ Ái không nghe rõ hắn lẩm bẩm cái gì, nhưng hắn say quá rồi, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, lá gan cũng lớn hơn, dùng thân thể của mình chống đỡ thân thể của hắn, từ từ đỡ hắn, đưa hắn đến cạnh xe mình.
Tần Chỉ Ái rất vất vả mới nhét được Cố Dư Sinh vào trong xe, mặc dù ngồi ở phía sau xe, cô sợ hắn say đến rối tinh rối mù sẽ ngồi không vững, thắt luôn dây an toàn cho hắn.
Trên đường về nhà, Cố Dư Sinh nhắm chặt mắt, môi lại cử động liên tục.
Tần Chỉ Ái chăm chú lái xe, không nghe hắn nói, lúc xe sắp đến biệt thự, Tần Chỉ Ái dùng tai nghe bluetooth gọi một cú điện thoại về nhà cho quản gia, để quản gia giúp cô đỡ hắn.
Lúc lái xe vào trong khuôn viên biệt thự, quản gia chờ cho xe dừng hắn mới đến đón hai người họ, lúc Tần Chỉ Ái kéo cửa phía sau xe, quản gia mới kinh hãi nhìn Cố Dư Sinh bên trong xe: "Thiếu gia như vậy là sao?"
"Uống say." Tần Chỉ Ái nhàn nhạt trả lời, liền đưa tay kéo Cố Dư Sinh ra ngoài.
Người đàn ông khá nặng, cô phải kéo hết sức, quản gia thấy vậy vội tiến đến giúp, hai người một trái một phải đưa Cố Dư Sinh đẩy lên giường.
"Bà giúp tôi pha một chén trà mật ong trước."
Tần Chỉ Ái nói với quản gia một câu, liền ϲởí áօ khoác dơ trên người Cố Dư Sinh, bỏ vào rổ đồ dơ trong nhà tắm.
Tần Chỉ Ái lấy khăn mặt thấm nước, sau đó vắt khô, lau mặt cho Cố Dư Sinh một hồi, sau đó mở chăn đắp cho hắn.
Tần Chỉ Ái đứng dậy, vừa định đem khăn mặt dẹp trong nhà tắm, lại thấy quản gia bưng trà mật ong vào: "Tiểu thư, khăn mặt đưa cho tôi, cô cho thiếu gia uống trà đi."
Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu, nhận ly trà, đưa khăn mặt cho quản gia.
Cô ngồi trên đầu giường, nâng đầu Cố Dư Sinh lên một chút, đưa ly trà tới bên môi hắn.
Cố Dư Sinh say đến không biết gì, chỉ uống hai ngụm trà, lại không mở miệng nữa.
Tần Chỉ Ái bất đắc dĩ chỉ có thể đặt ly nước lên đầu giường, liếc mắt nhìn quản gia bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Bà nghỉ ngơi trước đi."
"Được, tiểu thư." Quản gia đáp một tiếng, lại dừng trong chốc lát, sau đó lại nói: "Tiểu thư, có việc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi"
Tần Chỉ Ái nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, quản gia lúc này mới rón rén rời đi.
Quản gia đóng cửa, phòng ngủ lập tức yên tĩnh lại.
Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh còn nói chuyện, nằm ngửa sẽ bị sặc nên cứ nâng hắn như vậy, không rời.
Cố Dư Sinh cũng không ngủ say, trong miệng không ngừng nói gì đó, bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng sâu, thế giới càng ngày càng yên tĩnh, trong miệng hắn nói gì, Tần Chỉ Ái cũng từ từ nghe rõ ràng hơn.
"Không còn, mất hết rồi,... không còn..."
Không còn? Hắn nói cái gì không còn? Tần Chỉ Ái nhíu mày, hướng đến bên môi Cố Dư Sinh.
"Cố đội trưởng... Cố tổng..."
Một giây trước còn nói không còn, sao giây sau lại biến thành Cố Tổng với Cố Đội trưởng rồi? Tần Chỉ Ái không hiểu.
"Cố đội trưởng.... Sơn Hà mộng... Một tấc giang sơn một tấc máu... Nắm mệnh hộ quốc trong tay..."
Sơn hà mộng? Một tấc giang sơn một tấc máu? Nắm mệnh hộ quốc trong tay? Trong đầu Tần Chỉ Ái nháy mắt liền hiện lên hình ảnh tám năm trước khi hắn đứng ở trên sân cỏ, hút thuốc, chậm rãi nói với cô về Sơn hà mộng khiến nhiệt huyết của người ta sôi trào.
Trong lúc Tần Chỉ Ái thất thần, Cố Dư Sinh lại lẩm bẩm trong miệng: "Cố tổng thật là uy phong a... Người người ước ao,... Tôi cũng ao ước.... ha ha......."
Cho dù hắn say rượu, cũng tự giễu cười hai tiếng, sau đó ngữ khí lại cực kỳ chán chường, khiến người khác thương cảm: "Nhưng mà... tôi không muốn... Không phải tôi muốn như vậy..."
"Sơn hà mộng,... cha mẹ cũng mất... Cha mẹ không cho tôi đi bộ đội, là tôi lén bỏ đi,... đến lúc trở lại... họ đều ૮ɦếƭ rồi..."
Trong miệng hắn vẫn không ngừng nói về sơn hà mộng, về cha mẹ.
Nhưng lúc đầu óc mơ hồ, không hiểu sao Tần Chỉ Ái vẫn hiểu được ý của hắn.
Hắn khổ sổ vì người thân không cho hắn theo đuổi giấc mộng của mình? Hắn là tiếc nuối vì bản thân đi theo ước mơ của chính mình để rồi khi quay về, đã không còn người thân?
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có những lời nói của Cố Dư Sinh là không ngừng: "Mất rồi, mất tất cả, từ bỏ ước mơ trở vể, nhưng cha mẹ cũng đã không còn,.... mất hết, mất tất cả rồi..."
Tim Tần Chỉ Ái giống như bị một thứ gì đó Ϧóþ nghẹn, đau đến nỗi hô hấp của cô cũng cứng lại, đáy mắt cay cay, cô không biết sao mình lại kích động như vậy, nắm chặt tay hắn, nhỏ nhẹ nói: "Không, không phải, anh không mất tất cả, anh còn có em..."
Lời lẩm bẩm trong miệng Cố Dư Sinh bỗng nhiên dừng lại, mi tâm tuấn tú của hắn nhíu lại, sau đó liền từ từ dãn ra, hắn tưởng hắn đang nằm mơ, chần chừ một hồi mới lên tiếng xác thực lại: "Còn có em sao?"
Nghe thấy hắn hỏi lại, Tần Chỉ Ái biết hắn không nhìn thấy cô, nhưng vẫn gật mạnh đầu, chắc chắn nói lại lần nữa: "Đúng, đúng vậy, anh còn có em..."
Không biết có phải là ảo giác hay không, bàn tay của hắn đang bị cô nắm đanh cứng lại một lúc.
Trong miệng cô dừng lại một giây, sau đó mở miệng từ từ an ủi hắn: "... Không phải anh đã mất tất cả, dù anh không còn gì hết, cũng còn có em..."
Lời của cô còn chưa nói hết, người đàn ông trên giường bỗng nhiên dùng một luồng sức mạnh không biết từ đâu mà có đột nhiên kéo ngã vào trong иgự¢ hắn.
Thân thể Tần Chỉ Ái cứng đờ, theo bản năng muốn trốn thoát, nhưng hắn lại ôm chặt cô, sau đó dùng cằm của hắn chặn lại đỉnh đầu của cô, mơ màng nói: "Đừng nhúc nhích."
Ngữ khí của hắn giống như đang cầu xin, khiến Tần Chỉ Ái không phản kháng nữa, từ từ mới đưa tay ôm hắn.
Cô nghĩ, chắc chỉ có lúc hắn say rượu, cô mới dám trắng trợn như vậy, không cần phải kiêng dè như vậy, tới gần hắn, đối xử tốt với hắn, cho hắn an ủi ấm áp, cho hắn thấy con người thật của cô, đúng không?
Nhưng mà, Cố Dư Sinh à, anh sẽ biết chứ?
Em không phải đang dùng thân phận của Lương Đậu Khấu an ủi anh.
Giống như lúc trước, ở trên đường lớn cứu anh không chút do dự, em chưa bao giờ dùng thân phận của Lương Đậu Khấu để đối xử tốt với anh.
Em đang dùng thân phận của Tần Chỉ Ái, một người đã bị anh quên sạch, đối xử tốt với anh.
-
Lúc Cố Dư Sinh tỉnh lại đã là trưa ngày thứ hai, rèm cửa không có đóng, ánh mặt trời chói chang chiếu vào mặt hắn, làm cho hắn khó chịu nhắm lại.