Ngươi Thử Động Đến Cô Ấy Xem
Bởi vì không xác định Lương Đậu Khấu có thật sự trở về Lương gia hay không nhưng trước khi đi, Cố Dư Sinh cố ý đến công ty, ôm hai bình rượu ngon dùng dáng vẻ tiện đường ghé qua nhấn chuông cửa nhà Lương gia.
Trời đã tối, người trong nhà Lương gia đều đang nghỉ ngơi, chỉ có bảo mẫu của Lương gia còn thức mở cửa cho hắn.
Thẳng thắn mà nói, từ khi Lương Đậu Khấu gả cho hắn đến nay, ngoại trừ tết đến chào Lương lão gia một lần, hắn cũng không ghé đến Lương gia.
Cho đến khi bảo mẫu mở cửa, nhìn thấy hắn, sợ ngây người một lúc lâu, mới lên tiếng: “Cố, cố tiên sinh, ngài đến đây có chuyện gì?
Ngay lúc Cố Dư Sinh nghĩ làm sao có thể hỏi Lương Đậu Khấu có về nhà hay không, bảo mẫu lại ngoẹo cổ, kinh ngạc hỏi hắn: “Đại tiểu thư không cùng ngài trở về sao?”
Một câu nói khiến hắn biết rõ Lương Đậu Khấu không trở về Lương gia, hắn cũng không đi theo bảo mẫu vào nhà mà đứng ở ngoài nói: “Tôi mới từ nhà ông về, tiện đường ông gửi tôi mang hai chai rượu biếu Lương lão gia.
Dừng một chút, Cố Dư Sinh còn nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy nữa.”
Ra khỏi Lương gia, Cố Dư Sinh liền đến nhà cũ.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Tất cả mọi người trong nhà cũ đều đã ngủ rồi, Cố Dư Sinh có chìa khóa, tự mình mở cửa vào phòng, dạo qua lầu dưới một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu, hắn mới trở vể xe.
Cô cũng không có ở nhà cũ, càng không về Lương gia… Cố Dư Sinh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng rồi, đã trễ như vậy, cô có đi đâu cũng phải mệt mỏi trở về nhà chứ?
Cố Dư Sinh gọi điện thoại cho quản gia, không ai bắt máy, hắn lại lái xe về biệt thự.
Đèn trong biệt thự vẫn sáng choang, quản gia lần này không đứng trước cửa nữa mà ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ngủ gục, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức đứng lên, chạy đến cửa, khi nhìn thấy chỉ có một mình Cố Dư Sinh, bà liền ỉu xìu đi chậm lại: “Vẫn không có tin tức của tiểu thư sao?”
Cố Dư Sinh không hé răng, thay giày xong liền vào nhà ngồi trên ghế sofa.
Quản gia vốn có chút buồn ngủ, nhưng giờ còn chưa thấy tin tức của Tần Chỉ Ái nên trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, bà đi rót cho Cố Dư Sinh một chén nước trước, đặt ở trước mặt hắn, sau đó nói: “Cả buổi tối không biết tiểu thư đi đâu rồi? Có khi nào cô ấy gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?”
Cố Dư Sinh ở bên ngoài bôn ba mấy tiếng đồng hồ thật sự có chút khát, vừa mới bưng chén nước đến bên miệng liền nghe thấy lời này của quản gia, liền nhíu mày, nhất thời cũng chẳng muốn uống nước nữa, nặng nề để ly nước lên bàn trà.
Hắn vất vả như vậy còn bị quản gia nói câu này, sao không khó chịu cho được, cuối cùng liền đứng lên, vừa nhìn thời gian vừa đi.
Đã bốn giờ sáng, quản gia không nhịn được lại lên tiếng: “Đã bốn giờ sáng rồi còn chưa về, không biết tiểu thư ở đâu, có an toàn không?”Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Nói xong, quản gia liền hỏi Cố Dư Sinh: “Thiếu gia, cậu nói xem chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
“Báo cái gì mà báo, không phải chỉ là một buổi tối không về sao? Lớn người như vậy cũng không thể ૮ɦếƭ bên ngoài được!” Cố Dư Sinh vừa đi qua tủ liền tức giận lấy một món đồ sứ bên trong tủ, ném xuống đất, tạo ra một tiếng “Rầm” thật lớn, hắn giận phừng phừng quát: “Ai cũng đừng tìm cô ấy cho tôi, đi rồi vĩnh viễn cũng đừng trở về, bà lên lầu, dọn hết đống đồ của cô ta, ném ra khỏi nhà cho tôi, ném hết!”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền nghiến răng nghiến lợi chống nạnh, đi quanh phòng khách hai vòng, sau đó liền đi đến cửa, sau khi đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến điều gì, liền quay lại chửi quản gia một câu: “Còn nữa, mật khẩu cửa nhà cũng sửa lại cho tôi!”
Sau đó liền tàn nhẫn đóng sầm cửa, lên xe.
Cố Dư Sinh khởi động xe vẫn không nhịn được, lấy điện thoại di động gọi cho 110, lúc vừa mới chuẩn bị nói, hắn lại nhớ tới muốn báo mất tích cũng phải sau 24 giờ không thấy nạn nhân.
Cô đi như vậy, thật sự không gặp nguy hiểm gì chứ?
Hắn không xác định, cuối cùng liền đạp chân ga, lại từ từ đi quanh đường phố tìm.
Lúc hắn đi qua một quán bar, nhìn thấy một cô gái uống say khướt, bị một người đàn ông dìu về khách sạn.
Cô gái kia dáng người giống Tần Chỉ Ái đến mấy phần, Cố Dư Sinh giống như phản xạ có điều kiện dừng ven đường, cửa xe còn chưa đóng đã vọt tới, kéo cô gái kia vào trong иgự¢ của mình.
“Anh làm gì vậy!” Người đàn ông dắt cô gái kia nổi giận: “Anh là ai mà lại muốn ςướק vợ của tôi hả?”
Người đàn ông đó vừa nói vừa giành người phụ nữ kia từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ Cố Dư Sinh giật về, sau đó bảo vệ cô, mặt phòng bị nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, lúc này mới nhận ra mình nhìn lầm người, lui về phía sau hai bước, quay về xe, lại tiếp tục lái xe, từ từ chạy trên đường lớn, đợi đến khi hắn về nhà, đã là sáu giờ sáng, trời đã sáng choang.
Quản gia một đêm không ngủ, đang chuẩn bị bữa ăn sáng, nghe tiếng cửa mở liền cầm muôi đi ra bếp: “Cố tiên sinh, bây giờ cậu có muốn ăn chút gì không?”
Ăn cái gì? Bây giờ là lúc bàn chuyện ăn cơm sao?
Cố Dư Sinh khoát tay vs quản gia một cái, lần này cũng chẳng thèm tức giận, hắn ngồi trên ghế salon nhìn chằm chằm bên ngoài một lúc lâu, liền cầm điện thoại bắt đầu gọi.
Mặc kệ, hắn gọi điện thoại cho Lục Bán Thành, tuy rất không thích Lục Bán Thành và cô ở gần nhau nhưng lúc này thật sự hy vọng có thể tìm cô ở chỗ của Lục Bán Thành, hoặc là cô có liên lạc gì với Lục Bán Thành cũng được.
Nhưng người kia còn đang ngái ngủ bắt máy, nghe hỏi về Lương Đậu Khấu, lại sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới hỏi lại một câu: “Làm sao em biết a? Tiểu Khấu của anh tìm không thấy anh tìm em làm gì? Liên quan gì tới em?”
Hắn cho rằng Lục Bán Thành là người có thể có tin tức của cô nhưng cuối cùng cô cũng không liên lạc với người kia, cô còn có thể đi đâu?
Cố Dư Sinh nhíu mày, lại hỏi: “Cậu có biết ngày thường cô ấy có quan hệ mật thiết với ai không?”
Lục Bán Thành nghĩ một chút, liền báo cho hắn một loạt tên, gì mà Dương tiểu thư, Lý tiểu thư, Tôn tiểu thư,… Cố Dư Sinh nghe đến nỗi đau đầu, trực tiếp nói: “Giúp tôi gọi điện thoại cho từng người, hỏi xem cô ấy có liên hệ với ai không.”
Qua khoảng mười phút, Lục Bán Thành lại gọi điện thoại lại, đáp án rất không lý tưởng: Lương Đậu Khấu không liên lạc với ai trong số mấy người đó cả.
Lương Đậu Khấu và Lục Bán Thành đã quen nhau từ nhỏ, nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người cũng không tệ.
Vì vậy, Lục Bán Thành nói những người đó không biết thì thật sự là không tìm được tung tích của cô rồi.
Hoặc là cô có một người bạn mà ngay cả Lục Bán Thành cũng không biết?
Dù sao an ninh Bắc Kinh tốt như vậy, nhiều cô gái đi trên đường đeo lắc tay chói lóa cũng đâu xảy ra chuyện gì… nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao chứ?
Cố Dư Sinh cảm giác đầu mình sắp nổ tung, hắn dựa lên ghế, ấn ấn mi tâm đau đớn.
Hắn sốt sắng như vậy làm gì chứ? Sóng to gió lớn gì mà hắn chưa từng thấy? Bây giờ lại vì một người phụ nữ mà quắn quéo như vậy? Lúc trước khi hắn còn ở trong bộ đội, bom rơi đạn lạc ngay bên cạnh hắn, hắn còn không thở gấp, mồ hôi còn không đổ nhiều như hôm nay, giống như chơi game vậy.
Đúng, hắn phải tỉnh táo, phải bình tĩnh…
Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, hít sâu hai cái, buộc bản thân mình trấn tỉnh lại, sau đó trầm tư một hồi, cầm điện thoại di động gọi một cú cho Tiểu Vương: “Tra thông báo gần nhất về Lương Đậu Khấu cho tôi.”
Hắn thật sự là ngu hết mức mà, sao lại quên thân phận của cô?
Hành trình gần nhất của cô chắc chắn đã được lên lịch rõ ràng, những hợp đồng kia, có có thể tránh né hắn không gặp nhưng cũng chạy trời không khỏi nắng, cô cũng phải đi làm thôi.
Chỉ cần tra được lịch trình của cô, là có thể bắt cô về dễ như ăn cháo!
Không tới một phút, điện thoại của hắn liền vang lên.
Tiểu Vương làm việc rất nhanh, Cố Dư Sinh vừa muốn gọi lại, hắn đã nhanh tay hơn gọi tới rồi, nhưng khi Cố Dư Sinh muốn bấm nút nghe đã nhìn thấy đó không phải là số điện thoại của Tiểu Vương mà là một số lạ.
Cố Dư Sinh dừng trong chốc lát, mới nhận cuộc gọi, hắn đưa điện thoại đến bên tai, không hé răng, đợi khoảng hai giây, bên trong truyền đến một giọng nam thô: “Cố tổng, biết tôi là ai không?”
Cố Dư Sinh vẫn không lên tiếng, biểu hiện bình thản, không có bất kỳ biến hóa nào, giống như không hề hiếu kỳ xem người gọi tới là ai.
“Cố tổng không biết tôi là ai, cũng không sao…” người đàn ông nói xong, dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng: “Cố tổng chỉ cần nói có biết Lương Đậu Khấu không là được rồi.”
Lương Đậu Khấu? Cố Dư Sinh nhíu mày, rốt cuộc nói chuyện: “Có ý gì?”
“Tới qua chín giờ bốn mươi bảy phút Lương Đậu Khấu từ biệt thự của Cố tổng chạy ra, chỉ mặc váy ngủ, mang dép lê, không mang tiền, điện thoại di động cũng không…”
Cố Dư Sinh lạnh mặt: “Ngươi là ai? Ngươi đã đưa cô ấy đi đâu?”
Người đàn ông kia nghe được câu này liền cười: “Cố tổng quả nhiên thông minh.”
“Cố tổng thật thông minh, tôi vừa nói hai câu đã hiểu rồi.”
“Không sai, Lương tiểu thư đang ở chỗ tôi, có điều, tôi cũng nể mặt Cố tổng mới mời Lương Tiểu thư đi theo tôi, cô ấy là siêu sao, quần áo xốc xếch, đi trên đường lỡ như bị mấy tên háo sắc vồ tới, sợ là sẽ làm hỏng danh tiếng của Lương tiểu thư đúng không? Vì vậy, Cố tổng, anh nên cảm ơn tôi chứ, tôi là đang giúp anh a…”
Cố Dư Sinh nghe như thấy một câu chuyện hài đến cỡ nào, môi nở một nụ cười, nhưng sau đó lại trầm thấp ói ra ba chữ cắt đứt những câu nói tào lao của đối phương: “Nói điều kiện.”
“Cố tổng thật là thoải mái à!” trong điện thoại hơi dừng một chút, sau đó cười khì khì, lại nói: “Cố tổng, tôi là Vương tổng ở tập đoàn Chấn Hoa, cách đây không lâu chúng ta đã cạnh tranh nhau mua lô đất ở thành Đông, ngài vẫn còn nhớ chứ? Khối thịt mỡ này đã sắp đến miệng tao rồi, lại bị mày ςướק đi mất, vì vậy điều kiện của tao rất đơn giản, mày dùng bao nhiêu tiền để chuyển nhượng mảnh đất kia thì đưa lại con số đó cho tao, một đồng cũng không thể thiếu, thêm 10% thù lao, nếu mày vẫn cảm thấy không thích hợp…”
Âm thanh của hắn vốn đã hung tàn, nay lại càng ác độc hơn: “… Không sao, tao nói thật cho mày biết, tao cũng không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc gì, huống chi, Lương tiểu thư xinh đẹp lắm, lại là ngôi sao lớn, da dẻ vừa trắng lại vừa mềm, tao nghĩ chơi người phụ nữ này cảm giác rất thoải mái đúng không? Còn nữa, tao cảm thấy chỉ một mình tao cũng không vui, những người anh em của tôi cũng rất muốn thử người Cố tổng đã hưởng qua rồi nha!”
Cố Dư Sinh cầm điện thoại nghe từ đầu tới cuối cũng không lên tiếng, nhưng quanh người hắn lại có sát khí tràn ra.
Hắn nghe người kia nói xong, không nhanh không chậm mở miệng: “Vương tổng của tập đoàn Chấn Hoa, đúng không?
Sau khi tiếng nói đó kết thúc, tiếng nói của hắn lập tức trở nên ác liệt, mang theo uy ђเếק và quyết đoán: “Mày thử động đến cô ấy thử xem, tao nhắc nhở mày, nếu như cô ấy mất một sợi tóc, mày cũng đừng mong còn có thể tiếp tục sống!”
“Ha ha ha…” đối mặt với uy ђเếק của Cố Dư Sinh, người trong điện thoại bắt đầu cười lớn, sau đó ngữ khí của hắn cũng trở nên tàn nhẫn: “Cố tổng, tao không muốn trở mặt với mày, vậy mà mày lại giành lấy mảnh đất kia, cũng vì vậy, tao mới cho mày thêm 10% mua người phụ nữ kia, người phụ nữ của mày đang được cho ăn ngon uống ngon, như sau bốn giờ đồng hồ, tao không thấy hợp đồng thỏa thuận tới, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”
Nói xong, Vương tổng muốn cúp máy, sau đó như nhớ lại cái gì, lại giơ điện thoại lên nói: “Cố tổng, khuyên mày một câu đừng có ý đồ gì, tao ở trong nghề này lăn lộn lâu lắm rồi, chỉ cần tao muốn làm, không có chuyện gì là tao không làm được, nếu tao dám bắt cóc vợ mày, tao cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, nếu mày dám báo cảnh sát hoặc có hành động gì, tao cũng không ngại cùng người phụ nữ của mày ૮ɦếƭ chung đâu!”
Sau đó cúp máy.
Cố Dư Sinh nghe điện thoại xong liền căm tức đem điện thoại cầm trong tay đập xuống sàn nhà, phát ra một tiếng “Ầm” thật lớn.
Uy ђเếק hắn? Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị người khác uy ђเếק bao giờ.
Cái gì tập đoàn Chấn Hoa? Dựa vào một tên khốn thủ đoạn thấp hèn còn chưa giành lại hắn mà dám uy ђเếק hắn?
Cố Dư Sinh thở đến nỗi Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, sau một lúc lâu mới gọi điện thoại cho Tiểu Vương: “Chuẩn bị một bản hợp đồng, bán mảnh đất ở thành đông!”
“Bán cho ai? Hỏi nhiều như vậy làm gì, muốn cậu đi chuẩn bị thì mau chuẩn bị cho tôi, nửa… hai mươi phút, cho cậu mười phút đưa đến đây cho tôi!”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền tàn nhẫn dập máy.
Thật phải nhịn, mẹ nó lần đầu tiên trong đời hắn bị người ta uy ђเếק mà hắn còn là vì một người phụ nữ mà bị uy ђเếק.
Cố Dư Sinh càng nghĩ càng tức điên, hắn cắn răng cắn lợi đứng lên, tàn nhẫn đá bàn trà một cước, liền lên lầu tắm rửa thay đồ.
. . . . . . . .
Cố Dư Sinh thay một bộ âu phục đen, vẫn là áo sơ mi trắng, không đeo cravat, cổ áo cài chặt nút.
Khuôn mặt của hắn lạnh băng, từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa cài nút tay áo.
Cố Dư Sinh đi tới trước cửa, thay giày xong, hắn vừa chuẩn bị ra ngoài lại đột nhiên quay đầu gọi: “Quản gia!”
Quản gia chỉ biết hắn nghe điện thoại xong đã trở nên đáng sợ như vậy rồi, đã trốn trong bếp từ lâu không dám ra, giờ lại nghe tiếng la của hắn, cũng chỉ dám thò đầu ra, hỏi Cố Dư Sinh: “Thiếu gia?”
“Bà chuẩn bị gì đó cho cô ấy ăn, tôi đi đưa cô ấy về!” nói xong, Cố Dư Sinh liền mở cửa đi ra ngoài, hắn lại quay đầu bổ sung một câu: Tốt cho tiêu hóa một chút!!” sau đó liền đóng cửa nghênh ngang đi về xe, lái đi.
. . . . . . . .
Nói là bốn tiếng đồng hồ nhưng Cố Dư Sinh chỉ sau ba tiếng hai mươi phút đã lái xe đến “Thính âm các”.
“Thính âm các” theo danh nghĩa là thành viên của tập đoàn Chấn Hoa, đứng trước cửa có hai người mặc áo đen, nhìn thấy hắn liền lên tiếng: “Cố tổng!”, liền đưa hắn lên lầu.
Cố Dư Sinh cầm một tập tài liệu, một tay để trong túi, từ từ đi theo phía sau, đến tầng cao nhất, đi đến cửa phòng trong cùng.
Người áo đen dẫn hắn liền đẩy cửa phòng ra, quay về bên trong ra dấu mời.
Vương Nhất nhìn thấy hắn liền nhiệt tình mở miệng: “Cố tổng tới thật là nhanh nha!! Vào đi! Mời ngồi!!”
Cố Dư Sinh đứng ở cửa không nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn bên trong, Vương Nhất ngồi trước bàn trà, có một người phụ nữ mặc sườn xám quỳ dưới đất bên cạnh hắn đang pha trà, trong phòng có khoảng tám người cường tráng, xem ra đều đã được rèn luyện.
Cố Dư Sinh thu hồi tầm mắt, ung dung cất bước đi vào, hắn đem tài liệu ném lên bàn trà một cái, ngồi đối diện Vương Nhất, hỏi: “Người đâu?”
“Cố tổng, đừng nóng vội, tôi xem trước hợp đồng một chút.” Vương Nhất nói xong, trước tiên nháy mắt ra dấu với người phụ nữ, sau đó mới mở tài liệu ra nhìn.
Người phụ nữ kia nhìn thấy tín hiệu của Vương Nhất, lập tức rót một chén trà đưa tới trước mặt Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không để ý hắn, sờ trong túi lấy ra một điếu thuốc, từ từ hút.
Vương Nhất nhìn chằm chằm hợp đồng, đọc rất cẩn thận, chỉ sợ bên trong có bẫy, hầu như mỗi trang đều đọc qua một lần.
Cố Dư Sinh đúng là không sốt ruột chút nào, lười biếng dựa vào ghế tựa, gương mặt bình thản như không có gì đáng kể, thỉnh thoảng giơ tay cầm thuốc, lại thổi một hơi khói ra ngoài, ngoài những hành động đó hắn không hề có bất cứ một cử động dư thừa nào.
Qua khoảng mười phút, Vương Nhất đóng hợp đồng lại, hài lòng nhìn về phía Cố Dư Sinh cười ha ha: “Đã nghe danh từ lâu Cố tổng là người tinh anh của tinh anh, hôm nay mới được kiểm chứng, quả nhiên là như vậy, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể viết một hợp đồng rõ ràng thế này khiến người ta khâm phục!”
Cố Dư Sinh đối mặt với lời khen của Vương Nhất cũng hoàn toàn bình thản không có phản ứng.
Vương Nhất không nhìn thẳng Cố Dư Sinh, để lại hợp đồng trên bàn trà, sau đó chỉ trỏ chiếc ly trống không trên bàn, sau đó người phụ nữ bên cạnh hắn lập tức rót một chén trà nóng hổi, hắn đưa lên uống một hớp, mới giơ hợp đồng lên hỏi: “Nếu Cố tổng thấy không có vấn đề gì, ký tên chứ?”
Người phụ nữ quỳ dưới chân hắn có trách nhiệm pha trà giờ lại đem hợp đồng đến trước mặt hắn.
Cố Dư Sinh không để ý đến Vương Nhất, rũ mi mắt, từ từ giơ thuốc lên miệng, nhàn nhã hút một hơi, sau đó lại từ từ thổi ra một ngụm khói, đến khi khói tan hết, hắn lại nhấc mí mắt, nhìn lướt qua bản hợp đồng trên bàn.
Vương Nhất thấy hắn vẫn không hề có động tĩnh, lại lên tiếng: “Cố tổng không mang theo 乃út, người đâu, mau mang 乃út đến cho Cố tổng.”
“Vâng” Một trong số mấy người áo đen đáp một tiếng, rất nhanh liền có người đưa đến một cây 乃út ánh vàng chói lọi.
“Cố tổng, xin mời.” Vương Nhất đưa tay làm động tác mời.
Cố Dư Sinh rũ mi một lúc, bẻ gãy đầu lọc, ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Nhất: “Vương tổng, có phải ông đã quên chuyên gì đó không?”
Vương Nhất suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu ý của Cố Dư Sinh, hỏi lại: “Hả?”
Cố Dư Sinh ngồi thẳng người: “Vương tổng đã xem hàng xong, bây giờ cũng phải tới lượt tôi chứ?”
Vương Nhất lúc này mới tỉnh táo lại: “Cố tổng sợ Vương tiểu thư không có ở chỗ tôi sao?” Nói xong, hắn liền nói với một người đàn ông mặc áo đen nói với hắn: “Mời Lương tiểu thư đến đây!”
Tần Chỉ Ái thật sự được mời tới.
Sau khi người đàn ông kia rời đi, không đầy một phút, cửa đã được đẩy ra lần nữa, người áo đen kia đầu tiên bước vào trong, đứng ở cửa, cung kính khom người “Mời”, sau đó sắc mặt của Tần Chỉ Ái bình tĩnh nhẹ nhàng đi vào.
Chỉ là phía sau Tần Chỉ Ái còn có hai người đàn ông to con, cô vừa mới đi vào trong phòng được một mét thì người vừa mới mời cô vào đã cản cô lại.
Sau đó mấy người áo đen đứng sau Vương Nhất cũng đứng ở cạnh ghế tựa của Cố Dư Sinh, ngăn không cho hắn đi về phía Tần Chỉ Ái.
Vương Nhất sự hắn động thủ ςướק người, sợ là hiện tại hắn cử động một cái cô bé kia sẽ lập tức bị hai tên phía sau khống chế.
Cố Dư Sinh không biến sắc quan sát bố cục bên trong phòng một chút.
Nếu là chỉ có một mình hắn thì đừng nói là những người ở trong phòng này, gấp đôi con số này đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Nhưng hắn muốn đảm bảo cô bé kia được an toàn trước, hắn không muốn bọn khốn kia động tay động chân, làm tổn thương cô.
Ngược lại đối với hắn mà nói tiền cũng không quan trọng như vậy, hiện tại quan trọng nhất vẫn là cứu được cô, đưa cô về nhà an toàn.
Món nợ này với Vương Nhất, hắn ghim trước, ngày tháng còn dài, hắn vẫn còn nhiều cơ hội để tính toán với tên đó.
Cố Dư Sinh nhanh chóng tính toán một chút, không nghĩ ngợi nhiều liền không có ý định động thủ, hắn nhàn nhã ngồi trên ghế, đừng nói là đứng lên đi về phía Tần Chỉ Ái, liếc cũng không nhìn cô một cái.
“Cố tổng, Lương tiểu thư mời tới rồi, hoàn hảo không một chút tổn hại nào, giờ có thể ký tên rồi chứ?” Vương Nhất gõ gõ tập tin trên bàn trà, cười híp mắt nhìn Cố Dư Sinh nói.
Cố Dư Sinh cười cợt, lúc này hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người phụ nữ kia một cái.
Tối hôm qua khi rời khỏi nhà cô mặc một chiếc váy ngủ, giờ bên ngoài đã được khoác lên một chiếc áo bành tô màu đỏ, trên chân trước đi dép lên thì bây giờ được thay bằng một đôi giày đáy bằng.
Khí sắc của cô rất tốt, không giống như bị bắt nạt hoặc là bị ngược đãi, có thể là Vương Nhất muốn đạt được mục đích, cũng không muốn gây sự với hắn, nên vẫn luôn khách khí với cô.
Cố Dư Sinh quét mắt trên người Tần Chỉ Ái từ đầu đến chân, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Tần Chỉ Ái.
Cô bé vẫn luôn dõi theo ánh nhìn của hắn, khi tiếp xúc với tầm mắt của hắn, lại giống như mèo con vậy, nhanh chóng cúi đầu chỉ cho hắn nhìn thấy tóc của cô.
Tối hôm qua không phải hoành hành dữ lắm sao? Hiện tại bị dọa sợ rồi?
Cố Dư Sinh bị phản ứng này của cô chọc cho cười thầm trong lòng, nhất thời không dấu được môi khẽ cong, sau đó liền quay đầu cầm lấy 乃út trên bàn, mở tài liệu ra, cũng chẳng đọc xem nội dung bên trong viết những gì, liền nhanh chóng viết tên mình lên.
Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh cầm 乃út, liền lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cô tính tình dịu ngoan, nhưng mà tối hôm qua cô thật sự bị chọc điên, cho nên mới quay đầu đi ra khỏi biệt thự, bị gió đêm thổi một hơi, cô liền tỉnh lại, sau đó phát hiện mình chỉ mặc váy ngủ, mang dép lê, nhất thời liền hối hận.
Lúc cô chưa nghĩ ra mình phải làm gì đã bị hai cánh tay che miệng, sau đó bị nhét vào trong một chiếc xe.
Sau đó, cô bị bọn họ dẫn tới “Thính Âm Các.”
Mặc dù cô bị bọn họ bắt cóc nhưng bọn họ lại rất khách khí với cô, cho cô ăn ngon mặc đẹp.
Cô đương nhiên biết bọn họ đã tính hết các khoản phí này vào tiền chuộc rồi, coi cô như tiểu thư hầu hạ, tất nhiên là có mục đích khác.
Ban đầu cô tưởng là fan cuồng biến thái của Lương Đậu Khấu bắt cô, nên mới làm việc này, hóa ra bọn họ bắt cô là để uy ђเếק Cố Dư Sinh.
Lúc Vương Nhất gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, cô đứng ở ngay bên cạnh, cô không nghe thấy trong điện thoại Cố Dư Sinh nói gì, thế nhưng sau khi cô nghe Vương Nhất nói xong, cũng không mang theo hy vọng gì.
Một hạng mục lớn như vậy, Cố Dư Sinh sao lại có khả năng vì một người phụ nữ khiến hắn tức điên mà chịu thỏa hiệp đây?
Không làm được, Cố Dư Sinh còn có thể cảm ơn Vương Nhất vì đã giúp hắn xử lý xong một chuyện phiền phức.
Vì vậy, cô chỉ cầu khẩn Cố Dư Sinh đừng quá nhẫn tâm, coi như hắn không vì cô mà thỏa thuận thì cũng đừng báo cảnh sát, thật sự đừng để bọn chúng ɢɨết cô là được rồi!
Lúc người của Vương Nhất mời cô đi, trong lòng cô đúng là cực kỳ sợ.
Rõ ràng đã nói là bốn tiếng đồng hồ, lúc này lại chỉ mới có ba tiếng ba mươi bảy phút, chẳng lẽ Vương Nhất muốn ɢɨết con tin sớm hơn dự tính hả?
Lúc đó cô thật sự từ bỏ mọi hy vọng, nhưng mà không ngờ đẩy cửa ra lại có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh. . . cô còn cho rằng hắn sẽ không tới.
Cô cảm giác mình nhất định là bị hoa mắt, nhát mắt đến mấy lần, còn âm thầm bấm vào lòng bàn tay, đến khi cảm thấy đau, cô mới hoàn toàn tin rằng đây là thật.
Cô còn chưa kịp tiêu hóa hết sự thật này, tầm mắt của hắn liền nhìn về phía cô.
Xong rồi, cô gây phiền phức lớn cho hắn như vậy, không phải là hắn sẽ nổi điên nữa chứ?
Cô sợ đến cúi đầu nín thở.
Cô vốn cho rằng mình sẽ bị tên hung thần ác sát đó chửi một trận, không nghĩ tới lâu như vậy, cũng không nghe thấy người đàn ông đó nói gì, cô buồn bực và hiếu kỳ, liền thấp thỏm bất an ngẩng đầu lên, ai biết người đàn ông kia lại đang cầm 乃út ký tên.
Tần Chỉ Ái trợn to mắt nhìn, đáy lòng vừa khó chịu lại vừa khó tin.
Hắn không những không nổi nóng mắng cô mà còn ký vào hợp đồng? Không phải cô đang nằm mơ đó chứ?
Tần Chỉ Ái còn đang chìm đắm trong run động với Cố Dư Sinh, lúc cô không tỉnh táo, Cố Dư Sinh đã ký tên xong, ném 乃út lên trên bàn, dựa vào ghế.
Vương Nhất lập tức cầm tài liệu, cẩn thận nhìn tên của hắn, xác định không có sai sót gì lúc này mới hớn hở nhấc 乃út lên ký tên.
Cố Dư Sinh hết nhẫn nại rồi, chẳng chờ đối phương viết xong: “Xin hỏi, có thể đưa người đi chưa?”
“Có thể, có thể.” Vương Nhất đạt được mục đích, cũng không làm khó Cố Dư Sinh, khoát tay một cái, liền ra hiệu cho mấy người áo đen kia tránh ra.
Cố Dư Sinh liền chẳng nói chẳng rằng thoáng sửa lại quần áo, liền bước nhanh về phía Tần Chỉ Ái.
Bước chân của hắn càng ngày càng gần, tim Tần Chỉ Ái càng đập loạn lên, chờ đến khi hắn đi đến trước mặt cô, lòng bàn tay của cộ đã ướt đẫm mồ hôi, cô bất an nắm quần áo trên người, bởi vì không biết tiếp theo Cố Dư Sinh sẽ làm gì nên cô sợ đến nỗi thở mạnh một chút cũng không dám.
Ai biết người đàn ông kia lại yên lặng đứng trước mặt cô một lúc, lại mở miệng, giọng điệu bằng phẳng: “Đi thôi.”
Đi thôi? Cô không nghe lầm đó chứ?
Tần Chỉ Ái kinh ngạc ngẩng đâu lên nhìn Cố Dư Sinh, sau đó liền vội vã xoay người, đi về phía cửa.
Cô đi chưa được hai bước, tay đã bị Cố Dư Sinh tóm lấy, kéo cô về trước mặt hắn.
Theo cử động của hắn, tim của Tần Chỉ Ái sắp nhảy lên đến họng rồi.
Người đàn ông này sẽ không muốn tính sổ với cô chứ?
Lúc lòng Tần Chỉ Ái loạn tùng phèo, bàn tay của Cố Dư Sinh lại hướng về phía mặt trái của cô.
Hắn, hắn muốn đánh cô sao?
Tần Chỉ Ái không hề nghĩ ngợi lui về phía sau một bước, giơ tay lên che kín mặt mình.
Cố Dư Sinh cau mày một hồi, đưa tay ôm đầu của cô, đưa cô đứng trước mặt mình, sau đó đưa tay về phía vành tai cô.
Từ vành tai đến xương quai xanh có một vết xước thật dài như là bị móng tay cào, hình như có rướm máu.
Bị thương không nặng, càng không đáng nhắc tới, trên căn bản hai ngày sau là có thể hồi phục lại như ban đầu, nhưng bây giờ chói mắt như vậy, rõ ràng là vết thương mới… nói cách khác, người của Vương Nhất đã ra tay làm cô bị thương?
Từ lúc xuất hiện trong “Thính âm các” đến giờ, Cố Dư Sinh vẫn luôn tỏ ra hờ hững, nhưng bây giờ sắc mặt của hắn nhìn vào liền có thể hình dung như mây đen giăng kín.
Tần Chỉ Ái nhận thấy trên người hắn có một sự tức giận, sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho hắn giữ đầu cô, nhìn chằm chằm bên tai cô.
Vương Nhất nhìn Cố Dư Sinh muốn đi nhưng giờ lại đứng chậm chạp không nhúc nhích ở cửa, có chút kinh ngạc đặt chén trà xuống, tâm tình cực kỳ tốt mở miệng, trong lời nói còn không giấu được ý cười: “Sao vậy Cố tổng, còn có chuyện gì sao?”
Còn có chuyện gì?
Cố Dư Sinh nghe được câu này, sắc mặt lại càng âm trầm.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó liền trả lời câu hỏi của Vương Nhất: “Không có chuyện gì, tôi nghĩ nghĩ, quyết định không để yên chuyện này.”
Vương Nhất nghe Cố Dư Sinh nói xong liền sững sờ, sau một lát mới ngưng cười, đề phòng mở miệng: “Cố tổng nói vậy là có ý gì?”
“Nghe cũng đủ hiểu rồi!” Tần Chỉ Ái bỗng nhiên bị hắn lôi vào nhà vệ sinh, tốc độ của hắn rất nhanh, cả phòng còn chưa có phản ứng gì, cô đã bị hắn kéo vào trong nhà vệ sinh, khiến cô lảo đảo hai bước, cả người còn chưa hiểu hắn muốn làm gì, liền nghe thấy một tiếng nhắc nhở trầm thấp: “Đừng đi ra!”
Sau đó cửa bị mạnh mẽ đóng “Ầm” một cái, Tần Chỉ Ái đứng cách cửa, chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau.
Vừa rồi không phải nói “Đi thôi’ sao? Sao quay đầu lại liền đánh nhau? Ít nhất có đến mười người đàn ông cao to vạm vỡ như vậy, một mình Cố Dư Sinh có thể chống lại mười người?
Tần Chỉ Ái sợ run một cái, liền vọt tới trước cửa phòng, cô giơ tay vừa mới định kéo cửa ra nhưng lại nghĩ đến câu nói kia của Cố Dư Sinh: “Đừng đi ra”
Cô chỉ là một người phụ nữ, còn chẳng biết võ, nếu đi ra ngoài chẳng phải lại trở thành gánh nặng của hắn sao?
Tần Chỉ Ái dừng một chút, lại thu tay, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động vang, như là cái gì ᴆụng vào giá, thân thể Tần Chỉ Ái chấn động khẽ run, sau đó lại đưa tay đến chỗ tay nắm cửa, khóa trái.
Tuy rằng cô không biết có phải Cố Dư Sinh đang thắng thế hay không nhưng cô biết, người tay trói gà không chặt như cô thì cứ ngoan ngoãn ở trong nhà vệ sinh, chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với hắn.
Bên ngoài có tiếng thủy tinh bể, có tiếng phụ nữ hét lên, tiếng gãy đổ của bàn ghế, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu khốc liệt liên tiếp không ngừng.
Tần Chỉ Ái không nhìn được cảnh tượng phía ngoài, mỗi lần nghe lại kinh hồn bạt vía, sau đó, hơi thở của cô đặc biệt bất ổn.
Tiếng rầm rầm ngoài cửa một lúc lâu, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Đánh xong rồi?
Tần Chỉ Ái lúc này mới phát hiện chân mình đều mềm nhũn, cô đi về phía trước một bước, liền có tiếng của Cố Dư Sinh căng thẳng vang lên: “Mở cửa.”
Tần Chỉ Ái nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng trước cửa.
Hắn ϲởí áօ khoác ra, tiện tay khoác lên cánh tay, áo sơ mi của hắn nhăn nhúm, trước иgự¢ còn có một vài giọt máu, dưới nền áo trắng lại đặc biệt chói mắt.
Con ngươi đen kịt của Tần Chỉ Ái nhìn người hắn một vòng, đang đến cánh tay, bả vai, đùi, có vài nơi có vết giày, cô cũng không sợ hắn, liền đi đến trước một bước, đưa tay sờ soạng người hắn: “Anh không bị thương ở đâu chứ?”
Cô ᴆụng vào người hắn, cả người Cố Dư Sinh lại theo bản năng trở nên căng thẳng, hô hấp của hắn dừng lại trong chốc lát, liền đưa tay nắm chặt cổ tay cô, vừa rồi còn định nói không có gì, ánh mắt hắn đã bị một vòng hồng hồng trên cổ tay cô thu hút sự chú ý.
Hắn nhíu nhíu mày, bắt cổ tay còn lại, trên đó cũng có một vòng như vậy.
Đây là do bọn chúng không chỉ tổn thương cổ của cô mà còn trói cô?
Ⱡồ₦g иgự¢ của Cố Dư Sinh bỗng dưng có một sự tức giận trào lên, hắn chỉ chỉ nhà vệ sinh, đẩy Tần Chỉ Ái vào một cái: “Vào chờ anh thêm một chút, anh đánh thêm vài cái nhẹ thôi!”
Nói xong hắn liền đem áo khoác ném về phía Tần Chỉ Ái, quay người lại liền bắt lấy tên cách chân mình gần nhất, mắt không chớp đạp lên người đó.
Một tiếng hét thảm thiết, Tần Chỉ Ái cầm áo khoác của Cố Dư Sinh, mới để ý đến cảnh tưởng trong phòng khách.
Quả thật là vô cùng thê thảm, bừa bộn.
Tủ, bàn ghế đổ lổng chổng, trên đất đổ đầy đồ sứ và những mảng kính bể.
Mấy người cao to nằm la liệt trên đất, giãy dụa, không đứng lên nổi, có người khóe miệng còn chảy máu, mũi cũng chảy máu.
Vương Nhất lúc nãy còn đang hớn hở rạo rực giờ mặt mũi sưng vù, ngâm nga “Ai u ai u.”
Tình cảnh thảm thiết như vậy, không biết Cố Dư Sinh đánh cái gì, mấy người kia cũng không thể đánh trả nổi, lại bị hắn đạp một cái, đá một trận тһô Ьạᴏ, mới kêu thảm thiết.
Hắn đưa lưng về phía Tần Chỉ Ái, vỗ vỗ vết chân của ai đó trên người mình, sau đó quay người về phía nhà vệ sinh.
Hắn thấy cô đứng ở cửa, cau mày hỏi: “Không phải đã bảo chờ rồi sao?”
Tần Chỉ Ái bị một loạt những cử động của hắn làm cho ngây người, chỉ nhìn hắn không lên tiếng.
Cố Dư Sinh đi tới trước mặt cô, lấy áo khoác nói câu “Đi thôi” liền đi về phía cửa.
Tần Chỉ Ái đứng vài giây mới định thần lại, vội vàng đuổi theo hắn.
Lúc cô sắp đuổi kịp hắn, bỗng nhiên hắn lại ngừng bước chân, cô buồn bực nhìn hắn một chút, thấy hắn nhìn chằm chằm phía sau cô, vẻ mặt bỗng trở nên cực kỳ ác liệt.
Tần Chỉ Ái vừa định lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?” Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhảy đến trước mặt cô, kéo cô vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, ôm lấy cô, nhanh chóng xoay người, rồi cùng cô nghiêng người về một hướng.
Sức của hắn rất mạnh, vì quán tính, thân thể của cô nghiêng một hồi, bắt được bờ vai của hắn, vẫn chưa hoàn toàn giữ vững thân thể đã nghe một âm thanh sắc ngọt của lưỡi dao xẹt qua.