Ép Yêu 100 Ngày

Chương 22: Ép Yêu 100 Ngày


trước sau

Mỗi Ngày Hắn Thay Đổi Một Chút
"Cô ấy, mấy ngày nay… mấy ngày nay..." Quản gia cảm thấy giống như bị nghẹn họng, nói đi nói lại mấy chữ đó rất nhiều lần cũng chưa nói tới trọng điểm, cuối cùng còn ngậm miệng lại.
Cố Dư Sinh đã chờ đến nỗi nóng ruột, giờ còn không nghe thấy tăm hơi, nhất thời nổi điên lên dữ tợn hét vào điện thoại: "Mấy ngày nay mấy ngày nay, bà nói xong rồi hả? Mở miệng có một chữ mà cứ nói đi nói lại, cuối cùng là mấy ngày nay làm sao?"
Một giây trước khi Cố Dư Sinh nói xong, giây sau quản gia còn chưa mở miệng, hắn lại ác liệt nói một câu: "Có nghe tôi hỏi không? Bà câm rồi hả?"
Quản gia bị hắn chửi một trận, cũng không dám do dự nữa đàng hoàng báo cáo với hắn: "Đêm đó ngài đi xong tiểu thư liền sốt cao, ăn gì ói đó, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện nhưng cô ấy lại không chịu, sốt đến bốn mươi độ.



Cái gì? Đêm hắn đi, cô bắt đầu phát sốt?
Cố Dư Sinh nhăn mày, vừa định mở miệng hỏi quản gia câu "Có đưa cô ấy đi khám chưa" đã nghe thấy quản gia nói câu tiếp theo, nhất thời liền la lên: "Cô ấy sốt đầu óc bà cũng cháy rồi sao? Cô ấy nói không đến bệnh viện bà cũng sẽ không đưa cô ấy đến bệnh viện sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tôi biết? A? làm phản rồi phải không, tôi không tồn tại phải không?"
"Không phải không phải..." Quản gia trong điện thoại yếu ớt giải thích: "Phải,... là tiểu thư nói tôi đừng báo cho ngài biết, tiểu thư không muốn làm phiền ngài. . ."
Hô hấp của Cố Dư Sinh bởi vì câu nói này mà căng thẳng.
Không muốn làm phiền... Đây hình như là lần thứ ba hắn nghe dạng câu nói này…


Nếu như không phải trùng hợp hôm nay có văn kiện cần phải lấy, gọi điện thoại về nhà, thuận miệng hỏi thăm cô, hắn sẽ không biết cô bị bệnh phải không?
Lửa giận trong lòng hắn hầu như không còn, thay vào đó là cảm giác mơ hồ đau, hắn nuốt nước bọt hai lần, âm điệu mang theo một chút lo lắng mà chính hắn cũng không cảm thấy được: "Tôi sẽ về nhà..."
Nói xong, Cố Dư Sinh cầm chìa khóa và Ϧóþ tiền trên bàn, hắn vừa mới nghe tai nghe, bên trong liền truyền đến âm thanh vội vàng của quản gia: "Thiếu gia, bây giờ tiểu thư không sao rồi, tôi đã gọi bác sĩ đến, châm cứu cho tiểu thư, khuya hôm trước cô ấy đã xuống giường... Chỉ là..."
Chỉ là... Cố Dư Sinh nghe thấy quản gia còn có chuyện khác muốn báo cáo, hắn lại nhíu mi, liền đem điện thoại áp vào tai lần nữa.
Dừng một lát, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh bất an của quản gia: "Chỉ là tôi cảm thấy hai ngày nay tiểu thư có chỗ không ổn, trước đây lúc cô ấy rảnh rỗi thường sẽ ở nhà nghe nhạc đọc sách, hoặc là đi đến nhà kính trồng hoa, nhưng lần này tiểu thư không hề làm gì, ăn cơm rất ít, thậm chí có khi còn không ăn, mấy ngày nay tôi nhiều lần nhìn thấy tiểu thư nằm nhoài trên ban công nhìn ngoài cửa sổ đờ người ra, tôi gọi cô ấy mấy lần, cô ấy cũng không phản ứng..."
Dừng một chút, quản gia lại lo lắng nói: "Thiếu gia, cậu nói xem tiếp tục như thế tiểu thư có phải sẽ bị tâm bệnh không?"
Cố Dư Sinh cầm ống nghe, suy nghĩ những lời nói của quản gia, không nói gì.
Ngày đó cô chống cự hắn như vậy, hắn đã cảm thấy cô có tâm sự gì rồi, ôm tâm tình không tốt như vậy mấy ngày, cô còn chưa quên sao?
Quản gia nói cả ngày cô cứ đờ người ra, sao lại như vậy? Tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ bị bệnh trầm cảm sao?
"Thiếu gia, thiếu gia?" Quản gia thấy đầu dây bên kia không có phản ứng, không nhịn được mở miệng lên tiếng.


Cố Dư Sinh bị gọi liền phục hồi tinh thần, hắn suy nghĩ một chút, mới nhàn nhạt mở miệng: "Tiểu Vương có việc, không đến được, bà đem văn kiện đưa cho tiểu thư, để cô ấy đưa tới." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Buổi tối không cần chuẩn bị, tôi đưa cô ấy ra ngoài ăn."
Quản gia nghe xong sửng sốt, mới vội vã "Vâng" một tiếng.
Cố Dư Sinh không nói nữa, cúp máy.
Hắn ngồi trên ghế làm việc, mở máy vi tính, vừa nhập mật mã, liền nghĩ đến chuyện mình đã cấm Lương Đậu Khấu lên gặp hắn, liền cầm điện thoại bàn gọi cho thư ký: "Nói trước với quầy tiếp tân, lát nữa khi Lương tiểu thư đến thì để cho cô ấy lên phòng làm việc của tôi."
-
Tần Chỉ Ái cầm văn kiện được thư ký của Cố Dư Sinh dẫn lên phòng làm việc của hắn.
Thư ký tiếp tục đẩy cửa ra, cung kính mời: "Lương tiểu thư, mời vào."
Tần Chỉ Ái nói "Cảm ơn", cất bước đi vào.
Cố Dư Sinh không có trong phòng làm việc, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy tính trên bàn làm việc của hắn phát ra tiếng sa sa sa.
Tần Chỉ Ái đứng ở cửa không đi vào trong, cô đơn giản nhìn phòng làm việc của hắn một hồi, cảm thấy diện tích lớn đến kỳ lạ, phong cách bày trí cũng đơn giản, hướng nam là một cửa sổ sát đất, rất sạch sẽ, hướng đông là một tủ sách, phía bắc có hai cánh cửa, một là phòng nghỉ ngơi, một cánh là phòng ăn.

Quản gia chỉ nói cho cô biết Cố Dư Sinh cần văn kiện này, Tiểu Vương và các tài xế khác đã có việc nên để cô lái xe đi một chuyến.
Vì vậy Tần Chỉ Ái quan sát phòng làm việc của hắn xong cũng đi tới bàn làm việc của hắn để văn kiện xuống, chuẩn bị chào hỏi thư ký rồi đi về.
Cô còn chưa đi tới trước cửa phòng làm việc, cửa đã bị đẩy ra, Cố Dư Sinh đi vào, đi bên cạnh còn có thư ký Trương của hắn.
Thư ký Trương đưa cho hắn hai tập tài liệu: "Cố tổng, hai tài liệu này cần anh ký tên."
Cố Dư Sinh còn chưa nhận, đã nhìn thấy Tần Chỉ Ái, hắn nói với thư ký một chút, ra hiệu cô cầm tài liệu cần thiết ra bàn làm việc, sau đó liền đi tới trước mặt Tần Chỉ Ái: "Đưa văn kiện tới?"
Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu, thoáng nghiêng người chỉ về phía bàn làm việc nơi vừa mình vừa mới để văn kiện xuống: "Để ở đó."
"Ừ" Cố Dư Sinh không hề liếc mắt nhìn, kéo vai Tần Chỉ Ái đi đến sofa, để cô ngồi xuống, thấp giọng nói: "Em ngồi xuống trước, lát nữa anh có việc muốn nói với em."
Nói xong Cố Dư Sinh liền đứng lên đi đến trước mặt thư ký.
Lúc hắn nhận tài liệu, lại nói với thư ký: "Pha cho cô ấy tách trà."
Thư ký Trương lễ phép trả lời: "Vâng", liền đi ra khỏi văn phòng.


Cố Dư Sinh tựa trên bàn làm việc, cẩn thận nhìn tài liệu, hắn không nói chuyện với Tần Chỉ Ái, phòng làm việc lại yên ắng trở lại.
Khoảng nãm phút trôi qua, thư ký Trương bưng một chén trà đi vào, dịu dàng đặt ở trước mặt Tần Chỉ Ái, sau đó liền đi đến bên cạnh Cố Dư Sinh.
Trong phòng làm việc lại lại yên tĩnh, Cố Dư Sinh để tài liệu trên bàn làm việc, cầm viết ký tên.
Thư ký Trương ôm lấy tài liệu, lại nhắc nhở Cố Dư Sinh: "Cố tổng, tất cả mọi người đều đang chờ anh ở phòng họp rồi."
Cố Dư Sinh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, quay đầu nói với Tần Chỉ Ái: "Anh đi họp một chút, ở đây chờ anh?"
Để cô ở trong phòng một mình không phải cũng giống như ở nhà sao, vẫn sững sờ ngẩng người?
"Quên đi.." một giây trước vừa mới nói xong, giây sau hắn lại bác bỏ ý định của chính mình, hắn cầm tập văn kiện Tần Chỉ Ái mang đến, sau đó lại đi đến trước mặt cô, lôi cổ tay cô, kéo cô đi theo: "Đi thôi, đi họp với anh."
Đi họp? Cô cũng không phải người trong công ty hắn, cũng không biết bọn họ họp cái gì, đi theo cũng nghe không hiểu...
"Em ở đây chờ anh là được rồi..."
Cố Dư Sinh không nhìn thẳng vào mắt Tần Chỉ Ái, lôi cô đến phòng hội nghị, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng, giúp cô kéo một chiếc ghế dựa, sau khi để cô ngồi xuống mới nói với mọi người mở miệng nói: "Bắt đầu đi."


Đến khi hội nghị thật sự bắt đầu, Tần Chỉ Ái mới biết những điều cô biết lại ít như vậy.
Mọi người mở miệng ra đều nói về thuật ngữ chuyên ngành, cái gì mà phân tích thị trường, cái gì mà chỉ tiêu, biến động thì trường chứng khoán gì đó... Nghe vào tai cô giống như là nghe thiên thư, hội nghị vừa mở được một nửa, cô đã cảm thấy buồn ngủ.
Trong cơn buồn ngủ ௱ôЛƓ lung, có một con chuột được nhét vào tay cô, cô giật mình tỉnh táo lại, liền thấy có một màn hình máy tính không biết từ lúc nào đã ở trước mặt mình, trên màn hình là trò chơi cờ tỉ phú.
Cô nhận ra máy tính xách tay này là của Cố Dư Sinh, cô trố mắt, quay đầu nhìn về phía hắn.
Trên mặt hắn hoàn toàn không có bất kỳ một biểu hiện nào, nhìn chằm chằm người đang thuyết trình, giống như đang rất tập trung tinh thần.
Có cờ tỉ phú làm bạn, thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều.
Hội nghị vừa kết thúc, Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động đi xa khỏi Tần Chỉ Ái, nghe điện thoại.
Trên đường đến nhà vệ sinh, Tần Chỉ Ái đi ngang qua Cố Dư Sinh, vừa vặn nghe được âm thanh hắn nói: "Ừm, sáu giờ đi, trước sáu giờ các người đến là được rồi."
Đến khi Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Dư Sinh đã cúp điện thoại, đứng ở cửa phòng họp, không biết hắn nói gì với thư ký Trương, thỉnh thoảng thư ký Trương lại gật đầu một cái, sau đó thư ký Trương liền ôm tài liệu và máy tính xách tay của Cố Dư Sinh quay đi, Cố Dư Sinh lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy cô, ánh nhìn dừng lại hai giây, liền cất bước đi đến trước mặt cô, nói: "Đi thôi."
Đi vào thang máy, điện thoại trong túi Cố Dư Sinh lại vang lên vài tiếng, là một tin nhắn do Lục Bán Thành gửi tới: "Xong rồi, đã liên hệ với mọi người, lát nữa sẽ đến khách sạn Bốn mùa."
Cố Dư Sinh vừa định cất điện thoại di động, trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn, vẫn là do Lục Bán Thành gửi tới: "Hôm nay anh phát điên hả? Bỗng nhiên bắt mọi người đi ra ngoài chơi?"
Cố Dư Sinh không trả lời, làm như không thấy cất điện thoại di động, nhét vào trong túi, sau đó mới nói chuyện mà lúc nãy hắn muốn nói với cô: "Đêm nay tham gia một buổi dạ hội với anh."
-
Ý nghĩ đầu tiên của Tần Chỉ Ái sau khi nghe câu nói này là Cố Dư Sinh muốn mình cùng hắn tham gia dạ tiệc, đến khi đến khách sạn Bốn mùa, cô mới hiểu được dạ tiệc ở đây chỉ là mấy người bạn của hắn tụ tập ăn chơi đơn thuần mà thôi.
Hội họp như vậy, lúc cô được Cố Dư Sinh đón trong cơn mưa gió bão bùng đêm đó đã từng nhìn thấy một lần.
Có điều ngày đó cô chỉ là một vị khách qua đường, cũng chỉ vội vã xem qua một lúc, không có tham gia.
Cô cũng không hy vọng mình có thể tham gia, dù sao những cuộc hội họp như vậy cũng là hoạt động cá nhân của Cố Dư Sinh, hắn ước gì cô có thể cách xa hắn mà, sao có thể dẫn cô đến những chỗ như thế này chứ?
Vì vậy nên lúc đi vào phòng riêng, cô có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh dường như đoán được nghi hoặc của cô, sau khi bắt chuyện với Vương tổng xong, lúc ôm cánh tay cô đi vào, liền tiến tới bên tai cô nhỏ giọng giải thích: "Có mấy người bạn thân, các cô ấy muốn anh đưa em tới."
Nghe Cố Dư Sinh nói xong, lúc này Tần Chỉ Ái mới đi đến cửa sổ sát đất ngồi trên ghế salon cạnh một vài người nổi tiếng mặc trang phục hoa lệ lộng lẫy.
Lúc Tần Chỉ Ái lấy thân phận của Lương Đậu Khấu tất nhiên đã sớm được dạy bảo, vì vậy mấy người kia Tần Chỉ Ái đều biết hết, họ đều là những người tương đối quen thuộc với Lương Đậu Khấu.
Một người trong số đó là Lâm tiểu thư, ánh mắt sắc bén vô cùng, vừa nhìn thấy Tần Chỉ Ái đã ngừng nói chuyện với người bên cạnh, vẫy tay gọi: "Tiểu Khấu."
Sau đó mấy người kia đều quay lại nhìn, ánh mắt đầy nhiệt tình bắt chuyện với Tần Chỉ Ái, sẵn tiện gọi cô đến ngồi.
Cố Dư Sinh không đi theo, nói với cô: "Em chơi với họ đi, anh đến bên kia."
Sau đó đợi Tần Chỉ Ái gật đầu, hắn mới buông cánh tay của cô ra.
Lúc này Tần Chỉ Ái đóng vai Lương Đậu Khấu, tất nhiên phải tỏ vẻ thân thiết với mấy người này, giống như có quen biết với bọn họ, bọn họ nhiệt tình bắt chuyện như vậy, cô cũng phải có chút nhiệt tình.
Vì vậy Tần Chỉ Ái không chút do dự cong khóe môi cười với mấy người nổi tiếng kia, một nụ cười xán lạn, sau đó liền giả bộ mừng rỡ đi đến chỗ bọn họ, líu ra líu ríu trò chuyện.
Quả nhiên gặp người quen cô sẽ trở nên vui vẻ, Cố Dư Sinh đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái đang cười với đám người kia, lúc này mới yên tâm quay người đi tới chỗ Lục Bán Thành bên kia.
. . . . . .
Ăn xong bữa cơm tối, Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái tụ tập với mọi người, không biết đang vui vẻ bàn tán chuyện gì đó, cũng không quấy rầy cô, cùng Lục Bán Thành đi đến gian trong chơi đánh bài.
Vận may của Cố Dư Sinh đêm nay không tệ, liên tục thắng mấy ván, đối mặt với vẻ mặt bất mãn oán giận của Lục Bán Thành hắn cũng hờ hững liếc mắt nhìn, không nói gì, chỉ rũ mi mắt xếp bài của mình.
Cố Dư Sinh chơi đến khoảng chừng mười giờ, điện thoại của Vương tổng ở bên cạnh hắn leng keng kêu một tiếng.
Tất cả đều là tin nhắn, anh ta vừa lấy bài vừa liếc mắt nhìn, sau đó liền lắc đầu, bất đắc dĩ để điện thoại lại lên bàn: "Tin nhắn báo bà xã lại quẹt thẻ mua một đống đồ."
Vương tổng mới vừa nói xong lại truyền đến một tin nhắn, lần này nhìn qua vẫn là tin nhắn của ngân hàng gửi tới, cũng không thèm cầm điện thoại lên, lại nghiên cứu bài một lúc, tìm một lá bài ném ra ngoài, còn chưa tới một phút lại có thêm mấy tiếng leng keng vang lên liên tục.
Dương tổng ngồi đối diện Vương tổng thấy điệu bộ này cũng không nhịn được mở miệng cười: "Vương tổng, có vẻ như bà xã của anh đang cầm thẻ liều mạng quẹt ha?"
Vương tổng cười ha ha hai tiếng, dáng vẻ không mấy kinh ngạc: "Bà xã của tôi cứ như vậy, cách một quãng thời gian không mua sắm thì trong lòng sẽ không thoải mái."
"Không phải nhà anh như vậy, nhà tôi từ người lớn đến người nhỏ đều như vậy..." Người lớn đến người nhỏ trong miệng Dương tổng chính là người vợ đã ở cùng hắn hai mươi năm và đứa con gái vừa tròn mười tám tuổi: "... Không chỉ là quét thẻ, mỗi khi có chuyện gì đều phải mua quà cho họ... Mấy ngày trước không phải là thất tịch sao? Vừa rồi người lớn thì đòi mua nhà, người nhỏ thì đòi mua xe..."
"Đúng đúng đúng, vợ của tôi không phải chỉ đơn giản là đòi quà, chỉ cần qua tháng mới, cô ấy sẽ đòi thay vài món đồ, ầy, tối qua tôi còn phải dẫn cô ấy đi mua một đống đồ Chanel, còn phải quét mấy cái thẻ..." Vương tổng dường như đã tìm thấy đúng người đúng việc, rất tán thành.
"Có câu thế nào nhỉ? Đàn ông phụ trách kiếm tiền, còn đàn bà phụ trách xài tiền..." Dương tổng phối hợp với Vương tổng tiếp tục hàn huyên hai câu, sau đó ý thức được Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành vẫn không hé răng, liền vừa cười vừa bốc bài, vừa nói: "Lục tổng còn trẻ, không có bạn gái, có lẽ đối với những lời nói của chúng ta không có hứng thứ nhưng có điều Cố tổng, tôi nhớ hình như anh đã có vợ rồi..."
Nói xong Dương tổng liền nhìn về phía Cố Dư Sinh. mở miệng khen tặng: "Cố tổng cũng để cho Lương tiểu thư xài không ít tiền đúng không?"
Cố Dư Sinh không hề có một tiếng động, lúc nghe được câu này mới ngẩng đầu lên hờ hững liếc nhìn Dương tổng.
Hắn vẫn không lên tiếng, chỉ giật giật khóe môi, liền cụp mắt, tiếp tục đánh bài giống như những điều Dương tổng nói với Vương tổng hoàn toàn không có liên quan đến hắn, nhưng thật ra trong lòng lại lăn tăn gợn sóng.
Ấn tượng của hắn đối với Lương Đậu Khấu trước đây không nhiều, ngược lại trong trí nhớ của hắn qua nhiều năm như thế, dường như hắn vẫn chưa hề cho cô thứ gì.
Không phải, dường như từ lúc cô vào biệt thự, đã không hề mở miệng xin hắn thứ gì rồi.
"Cố tổng?" Âm thanh của Vương tổng bỗng nhiên vang lên bên tai, Cố Dư Sinh ngước mắt nhìn, mới ý thức được dường như mình vừa thất thần, nắm bài không đánh, hắn đơn giản liếc nhìn bài, tùy ý chọn một lá ném ra ngoài, sau đó liền nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Vị trí của hắn quay đầu là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong gian còn lại.
Một đám con gái tụ tập lại một chỗ tán gẫu thật vui vẻ.
Nhưng trong hình ảnh náo nhiệt đó, lại không có bóng dáng của Lương Đậu Khấu.
Mi tâm Cố Dư Sinh khẽ động, tầm mắt nhanh chóng quét qua phòng khách một vòng, nhìn thấy Tần Chỉ Ái ngồi ở một chiếc ghế salon nhỏ cạnh cửa sổ sát đất.
Cô đưa lưng về phía tất cả mọi người, cầm điện thoại ngồi không một tiếng động.
Mọi người trong phòng đều ồn áo náo nhiệt cũng không hề làm phiền đến cô, mặc kệ có bao nhiêu tiếng ồn, mắt của cô cũng không rời điện thoại nhìn qua lần nào.
Cô rất yên tĩnh, trừ lúc ngón tay chạm vào màn hình điện thoại di dộng, dường như không có cử động dư thừa nào khác, ngay cả uống nước cũng cầm nhẹ nhàng, chỉ sợ gây ra tiếng ồn.
Cố Dư Sinh nhìn cô, cô đang cố ý làm giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, làm cho tất cả mọi người đều quên mất sự tồn tại của cô.
Rõ ràng trước khi hắn đánh bài còn nhìn thấy cô vui mừng trò chuyện với mấy người kia mà, từ lúc nào cô đã tách ra đơn độc một mình?
Có phải nếu hắn không chợt nhớ tới cô, cố ý tìm kiếm cô, buổi tụ họp này tổ chức là vì ai chứ?
Cô lại ngồi trong góc như vậy, yên lặng như vậy, không biết tại sao trong lòng Cố Dư Sinh bỗng nhiên lại tràn ngập thương đau, vẻ mặt hắn nhìn cô cũng trở nên ngưng trệ.
"Anh Sinh, lại đến lượt anh đánh kìa." Lục Bán Thành ngồi đối diện Cố Dư Sinh giơ tay gõ gõ lên bài, thấy Cố Dư Sinh kinh ngạc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến hắn liền đứng nửa người lên, đưa đầu tới, nhìn về hướng Cố Dư Sinh đang nhìn: "Anh Sinh, anh đang nhìn gì vậy?"
Không đợi được đến lúc Lục Bán Thành nhìn xem Cố Dư Sinh đang nhìn gì, Cố Dư Sinh liền nhàn nhạt buông mí mắt, từ từ quay đầu tùy tiện lấy một lá bài ném ra ngoài.
Đối với ván bài này Cố Dư Sinh đánh lung ta lung tung, khiến ba người kia thắng không ít tiền, đến sau khi kết thúc, thẻ bài trước mặt hắn đã không còn lại bao nhiêu.
Lục Bán Thành muốn chia ván mới, hỏi ý kiến của Cố Dư Sinh, hắn lại không nói gì, quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái.
Dường như cô xem điện thoại mệt rồi, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa.
Ánh đèn trong phòng đem cửa kính trở thành gương, Cố Dư Sinh nhìn qua cửa sở sát đất, có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, tuy cô giống như đang ngắm cảnh đêm nhưng lại giống như không nhìn bất cứ cái gì.
Trong nháy mắt, đáy lòng Cố Dư Sinh lại toát ra một cảm giác kỳ quái không giải thích được, hắn luôn cảm thấy Lương Đậu Khấu lúc này không giống như những người trong căn phòng này... Lương Đậu Khấu từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế này mà, sao hắn lại không có cảm giác như vậy?
"Anh Sinh, anh Sinh?" Lục Bán Thành thấy Cố Dư Sinh không thèm đếm xỉa đến những lời hắn nói thì dò hỏi, lần thứ hai gõ lên bàn nhắc nhở.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lục Bán Thành, không lên tiếng, chỉ đem thẻ đánh bạc trên bàn đưa cho một người đang ngồi xem bên cạnh mình, để người đó đánh thay mình, liền đứng dậy đi tới phòng khách.
Hắn đi tới phía sau Tần Chỉ Ái đứng một lúc, cô bé kia cũng chưa biết hắn đã đến.
Cuối cùng vẫn là có người đến chỗ hắn mời rượu, cô nghe thấy hai chữ "Anh Sinh", mới quay đầu nhìn lại.
Cố Dư Sinh uống một chén rượu, nói chuyện với ngườ kia hai câu, sau khi người đó đi mới nhìn về phía Tần Chỉ Ái lần nữa.
Cô vẫn yên tĩnh như vậy, nhưng đáy mắt lại có mấy tia bất an.
Là vì hắn xuất hiện cho nên cô mới bất an như vậy sao?
Trong đầu Cố Dư Sinh liền hiện ra thời điểm lúc hắn bị thương, lúc cô bôi thuốc cho hắn, đều cẩn thận từng li từng tý.
Cục diện như thế này rõ ràng là do hắn muốn, nhưng lúc này hắn lại hiểu rất rõ trái tim mình, hắn không thích cô đối mặt với hắn như vậy một chút nào, hắn hy vọng cô có thể dùng dáng dấp linh động như lúc cô nói chuyện với Lục Bán Thành và những người khác nói chuyện với hắn...
Cố Dư Sinh không hiểu chính mình bị cái gì, cuối cùng cũng không nghĩ, nhìn Tần Chỉ Ái, ôn hòa hỏi: "Sao lại ngồi một mình ở đây?"
Tần Chỉ Ái không biết Cố Dư Sinh đã chú ý đến cô một lúc lâu, cô cũng không để hắn biết sau khi hắn đi đánh bài, cô đã diện một lý do với những người nổi tiếng kia rồi chạy trốn đến đây, nhìn chằm chằm ánh đèn LED ngoài cửa sổ đối diện, chỉ bình tĩnh nói dối: "Vừa rồi em phải nghe điện thoại, ở đây khá yên tĩnh."
Cố Dư Sinh nhìn cô một lúc lâu, biết cô nói dối, lúc trước hắn sẽ nổi giận, nhưng lúc này hắn giống như bị ma xuôi quỷ khiến tỏ vẻ như mình tin những lời cô nói, thậm chí còn diễn theo: "Là ai gọi điện điện thoại tới?"
Tần Chỉ Ái không nghĩ Cố Dư Sinh sẽ nói chuyện với mình, hoảng hốt một hồi, sau đó mới tìm một cái tên: "Chu Tịnh gọi tới."
"Ừ..." Cố Dư Sinh đáp xong, cách một hồi lâu mới lại mở miệng: "Sắp có họp báo sao?"
Tần Chỉ Ái không nghĩ hắn sẽ lại tiếp tục hỏi, thành thật trả lời: "Ừ, trưa mai em sẽ bay một chuyến đến trung tâm thời trang Paris."
Đây không phải là điều Chu Tịnh vừa gọi đến nói với cô mà đã là lịch trình được sắp xếp từ một tháng trước, chẳng qua là đúng dịp thôi.
"Đi bao lâu?" Kỳ thật Cố Dư Sinh cũng không thật sự muốn biết đáp án, hắn dẫn cô đến đây là do sợ cô ngồi một mình ở nhà sẽ buồn chán, nhưng không ngờ đến đây rồi cô cũng chỉ ngồi một mình, vì vậy hắn nghĩ nên nói chuyện phiếm với cô.
Cuộc sống của cô, lịch trình của cô, hắn chưa bao giờ có hứng thú, sao lúc này lại bỗng nhiên quan tâm?
Tần Chỉ Ái king ngạc quay đầu, liếc nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn đang ôn hoà không có chút căm ghét hay phẫn nộ nào giống như ngày thường, lại không dám tin những gì mình nhìn thấy, cách một hồi lâu mới nhẹ giọng trả lời: "Khoảng một tuần lễ ạ."
"Tốt lắm." Dường như đứng nói chuyện khá mỏi, Cố Dư Sinh hơi mệt, đi tới trước cửa sổ sát đất quay người dựa vào lan can, nhìn Tần Chỉ Ái, lại mở miệng: "Nước Pháp có rất nhiều chỗ chơi rất vui, sau khi họp báo kết thúc, nếu không có gì làm, em có thể ở đó chơi thêm mấy ngày."
Đi du lịch, có thể khiến tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.
Vừa nghĩ đến việc này, Cố Dư Sinh liền nhớ Paris chính là thiên đường mua sắm, sau đó lại nghĩ đến lúc đánh bài, Dương tổng nói với Vương tổng... Sau đó trong đầu Cố Dư Sinh lại nảy ra một suy nghĩ, hắn cũng không nghĩ nhiều tại sao bản thân lại có ý nghĩ này nhưng tay lại móc Ϧóþ tiền từ trong túi ra, lấy một chiếc thẻ, vừa mới chuẩn bị đưa cho Tần Chỉ Ái, nhớ tới chuyện gì lại cầm lại, sờ sờ trong túi lấy một cây 乃út, viết mấy con số ở mặt trái của thẻ, lúc này mới đưa cho Tần Chỉ Ái: "Em cầm thẻ này đến Paris muốn mua gì thì mua, mật mã ghi ở mặt sau, nhớ quẹt thẻ đó."
Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn từ chối nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, cô đã nhớ tới lúc này cô không phải Tần Chỉ Ái, mà là Lương Đậu Khấu.
Thẻ ngân hàng này là Cố Dư Sinh cho Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu là vợ hợp pháp của hắn, hắn cho cô tiền cũng là chuyện đương nhiên, cô không thể từ chối không nhận được.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái nuốt xuống những lời trong bụng, từ từ đưa tay nhận thẻ, suy nghĩ một chút lại nói: "Cảm ơn"
Cố Dư Sinh nhìn cô nhận thẻ, không nói gì nữa, gấp Ϧóþ tiền lại, lại nhét Ϧóþ tiền vào túi.
Tần Chỉ Ái không nói gì, rũ mắt nhìn chằm chằm chiếc thẻ trong tay.
Sao hắn lại đưa thẻ cho cô? Là ý của ông, hay là...
Không phải, tám năm trước, hắn không thích cô, tám năm sau, cô có bản lĩnh gì mà khiến hắn thích cô?
Quên đi, nghĩ nhiều quá cũng vô dụng, đây là chuyện của hắn và Lương Đậu Khấu, không quan hệ gì với cô, bất quá cô chỉ là vật thay thế, giống như thẻ ngân hàng này mặc dù lúc này đang nằm trong tay cô nhưng cô một hào cũng không có tư cách dùng.
Cố Dư Sinh sửa sang lại âu phục nhăn nheo do móc Ϧóþ tiền trong túi, lúc hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu nhìn thẻ của Tần Chỉ Ái.
Hắn không nhìn thấy rõ nét mặt của cô, thế nhưng từ tư thái bên trong của cô, có thể thấy được trong lòng cô đang có một tâm sự nặng nề.
Đêm đó lúc hắn rời khỏi biệt thự, tâm tình của cô không tốt, quản gia nói mấy ngày nay cô đều ngẩng người ngồi ở nhà…
Hắn nhớ buổi sáng hôm đó trước khi hắn đi làm , cô còn không có chuyện gì, sau khi về nhà, quản gia lại nói cho hắn biết cô hẹn bạn ra ngoài ăn cơm, hắn cũng không nghĩ nhiều liền đến thư phòng, gặp lại cô đã có chuyện... Chẳng lẽ buổi tối hôm ấy khi ra ngoài ăn cơm cùng bạn đã xảy ra chuyện gì không vui?
Trong đầu Cố Dư Sinh tái diễn sự việc một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được kết quả, liền đơn giản mở miệng hỏi: "Đêm đó đi ra ngoài ăn cơm, có phải em đã gặp chuyện gì không vui không?"
Cố Dư Sinh đột ngột hỏi như vậy làm Tần Chỉ Ái không hiểu hắn muốn hỏi đêm nào, mơ hồ ngẩng đầu nhìn hắn.
Cố Dư Sinh hiểu được sự mơ hồ trong mắt cô, nhớ lại một lúc liền cho Tần Chỉ Ái một khoảng thời gian chính xác: "Là ngày thứ ba."
Ngừng một chút, hắn lại giải thích tỉ mỉ hơn: "Là ngày anh đi làm sớm đó."
Tần Chỉ Ái hiểu được ngày đó là ngày nào rồi.
Ngày đó là do hắn mà tâm tình của cô mới không tốt, nhưng lúc này cô là Lương Đậu Khấu, sao có thể nói cho hắn biết lý do đây, vì vậy chỉ có thể "Ừ" một tiếng.
"Là bởi vì một ai đó sao?" Cố Dư Sinh tiếp tục suy đoán.
Đúng thật là vì một người mà không vui, chỉ có điều người kia lại chính là hắn... Tần Chỉ Ái lại nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Sau đó Cố Dư Sinh liền nghĩ đến lúc hắn dẫn cô dự dạ hội, cảnh tượng cô bị một đám đàn bà bắt nạt, nhất thời đáy lòng liền nổi giận: "Lại có người bắt nạt em phải không?"
Kỳ thật cũng không tính là bắt nạt, nhưng Tần Chỉ Ái lại muốn đem chuyện này dẹp qua một bên, lại "Ừ" lần nữa.
Quả nhiên là đúng như hắn nghĩ sao? Lần trước còn có hắn cô mới không bị người khác đánh, lần này thì sao chứ?
Đáy mắt Cố Dư Sinh nong nóng: "Là tên không có mắt nào trêu chọc em?"
Cố Dư Sinh hỏi tới lại làm cho Tần Chỉ Ái nhớ đến chuyện ngày hôm đó hắn cố tình đưa số điện thoại giả cho cô, đáy lòng lại khổ sở, không ngờ một giây sau hắn lại nói câu nói đó.
Chính là hắn trêu chọc cô, còn chính bản thân hắn... Lại nghiến răng nghiến lợi chửi mình không có mắt... Tần Chỉ Ái cổ quái liếc nhìn Cố Dư Sinh, sau đó bị hắn chọc đến dở khóc dở cười, cô chỉ lo trước mặt Cố Dư Sinh mình sẽ bật cười, liền vội vàng cúi đầu, không lên tiếng.
Cố Dư Sinh nhìn thấy cô ủ rũ cúi đầu, càng cho rằng những lời mình nói là đúng, vừa nghĩ đến việc mấy ngày nay cô vì người kia mà rầu rĩ không vui, trong lòng lại có ý nghĩ muốn ɢɨết người: "Lần trước không phải anh đã nói với em rồi sao, ai chọc giận em em đều có thể cho người đó một bạt tai! Coi như là như vậy cũng chưa đủ, em không có miệng sao? Sao về nhà lại không nói cho anh biết? Anh giúp em đánh hắn!"
Hắn có biết hay không, người hắn luôn miệng nói phải đánh bạt tai, là chính mình đó... Tần Chỉ Ái cắn môi, nỗ lực nhịn cười.
Cố Dư Sinh làm sao biết được trong lòng Tần Chỉ Ái đang nghĩ gì, hắn từ nhỏ cũng không bị người khác bắt nạt, lúc này nghe thấy Tần Chỉ Ái bị bắt nạt, so với mình bị bắt nạt còn uất ức hơn, hắn càng nói càng giận, luôn cảm giác mình bị người khác coi thường, nhất thời liền đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái, nắm lấy cổ tay cô: "Đi, là ai bắt nạt em, anh sẽ ngay lập tức đi tìm hắn, hắn khiến em khó chịu bao nhiêu anh sẽ khiến cho hắn còn khó chịu hơn, cho hắn sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Còn tìm cái gì a, người đó đang ở ngay đây... Tần Chỉ Ái không nhịn được suýt nữa bật cười, cô đưa tay dùng sức rút tay mình ra khỏi bàn tay của Cố Dư Sinh, miễn cưỡng không để âm thanh nghe có vẻ đang cười đùa: "Không, không cần."
Cô lắp ba lắp bắp nói, Cố Dư Sinh nghe thấy càng giống như đang kђเếק sợ, hắn không nói lời nào lại bắt cổ tay của cô: "Một người đầu óc bị bệnh thần kinh thì sao em lại phải sợ như vậy..."
Cố Dư Sinh còn chưa nói hết, Tần Chỉ Ái đã không nhịn được nữa, phì cười ra tiếng.
Cố Dư Sinh liền đột nhiên ngậm miệng quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái kinh sợ vội vàng giơ tay lên, bịt miệng mình, nhưng bả vai cô vẫn run run, chứng tỏ cô đang cười.
Bởi vì không hiểu, Cố Dư Sinh lại cau mày.
Tần Chỉ Ái biết người đàn ông này tính tình không tốt, chỉ lo một lát sau hắn sẽ lại phát điên, mau mau nuốt nước bọt, không cười nữa, sau đó nhanh chóng tìm một lời giải thích hợp lý: "Thật sự không cần, chuyện không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa mọi thứ cũng đã qua, không cần nhắc lại nữa..."
Nói xong, Tần Chỉ Ái lại nghĩ đến hình ảnh hắn tức giận chửi chính mình, khóe môi không nhịn được lại giương lên.
Cố Dư Sinh không phải là người dễ thỏa hiệp như vậy, nhưng hắn nhìn thấy khuôn mặt đang cười của cô, cũng không đành lòng phản đối, cuối cùng miễn cưỡng nói: "Vậy lần này coi như tên đó gặp may đi, tha cho hắn một lần, nếu lần sau còn như vậy nữa, sẽ không dễ dàng như vậy đâu, còn em năm lần bảy lượt bị người ta bắt nạt, mặt mũi của anh còn để ở đâu hả?"
Hắn nói như vậy không phải là đã tính toán chi li quá rồi sao? Việc này còn chưa tính xong, lại không quên mắng chính mình một câu khốn nạn... Còn để mặt mũi ở đâu, hắn đã nói như vậy, bản thân còn mặt mũi sao?
Tần Chỉ Ái vốn chỉ muốn cười mỉm, nhưng nghĩ tới đây lại nhịn cười không được, cười lộ ra hàm răng, ngay sau đó cô lại bận giơ tay lên che miệng, tuy bên trong rất ồn ào nhưng cũng có thể nghe hai tiếng cười ha ha phát ra từ miệng cô.
Cố Dư Sinh nhỉn cô bé cười có lúm đồng tiền cười, tức giận bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại ấm áp, hắn nhìn cô chằm chằm một lúc, mới quay đi, sau đó ở một góc độ cô không thể nhìn thấy được, nhàn nhạt nở nụ cười.
-
Ngày hôm sau lúc Cố Dư Sinh rời giường đi làm đã nhìn thấy Tần Chỉ Ái thức dậy rồi, cô đang được quản gia giúp thu dọn hành lý.
Hắn ăn mặc chỉnh tề, trước khi đi làm còn không quên dặn dò Tần Chỉ Ái một câu: "Tới đó chơi vui vẻ, muốn mua cái gì thì mua cái đó."
-
Sau khi Tần Chỉ Ái vào ở trong biệt thự, đã không ít lần đi dự họp báo, thậm chí còn cùng đoàn làm phim đi quay hai tháng, khi đó một cú điện thoại từ biệt thự cũng không có, lần đi Paris này cũng không biết tại sao quản gia lại gọi điện thoại.
Cũng không có tán gẫu gì, chỉ là hỏi cô đến nơi chưa.
Sau mỗi ngày, cô có thể nhận được một cuộc điện thoại của quản gia.
-
Tần Chỉ Ái đi Paris được bốn ngày, công việc của Cố Dư Sinh có chuyện phải bay đến nước Anh.
Đến khách sạn, Cố Dư Sinh cũng không thèm nghỉ ngơi, liền thay một bộ quần áo sạch sẽ, tham gia một buổi tiệc quan trọng.
Đến khi buổi tiệc kết thúc đã là mười một giờ khuya, Cố Dư Sinh mới được trở về khách sạn.
Đi máy bay lâu lại phải tham gia một bữa tiệc xã giao ròng rã như vậy, Cố Dư Sinh cảm thấy hơi uể oải.
Hắn đi tắm nước nóng, sau khi mặc áo tắm ra ngoài, cầm hộp thuốc lá đứng ở cửa sổ, đốt một điếu thuốc trên đầu ngón tay, còn chưa hút được hai hơi đã nghe thấy điện thoại di động để trên giường trong phòng reo lên.
Hắn hút một hơi thuốc mới quay người vừa phun một vòng khói vừa đi đến bên giường, cầm điện thoại liếc mắt nhìn màn hình xem ai gọi đến, là điện thoại bàn ở nhà, hắn nhanh chóng trượt màn hình nhận điện thoại.
Hắn thanh đạm "Alo" một tiếng, bên trong liền truyền đến tiếng quản gia: "Thiếu gia, tôi vừa mới gọi điện thoại cho tiểu thư, hôm nay cô tham gia một hoạt động nên hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm."
Cố Dư Sinh không lên tiếng, đợi sau khi quản gia báo cáo xong hắn mới cúp điện thoại, quay lại cửa sổ nhìn cảnh đêm ở nơi đất khách quê người, không biết có phải do nhận được điện thoại của quản gia không, hắn bỗng nhớ tới đôi mắt to đen kịt của Lương Đậu Khấu.
Nhắc tới cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn nhìn thấy Lương Đậu Khấu, dù biết đó chính là cô, nhưng rời khỏi cô, không biết tại sao hắn lại không nhớ tới khuôn mặt đó, nhưng hắn lại đặc biệt nhớ tới đôi mắt kia.
Bởi vì hôn nhân của cha mẹ quá đau khổ, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng không vì tiếp xúc quá nhiều với một người phụ nữ nào mà để ý họ, vì vậy tính ra đôi mắt của Lương Đậu Khấu là thứ duy nhất mà hắn nhớ kỹ ở một người phụ nữ.
Cố Dư Sinh đứng hút thuốc một lúc, mới dẹp bỏ tâm tư mà Lương Đậu Khấu mang đến cho mình, hắn đi tới giường.
Tắt đèn, Cố Dư Sinh cầm điện thoại đặt báo thức xong, thuận tay mở tin tức đọc, điều đầu tiên đập vào mắt chính là tin tức giải trí.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!