Ép Yêu 100 Ngày

Chương 28: Ép Yêu 100 Ngày


trước sau

Tính Tình Của Hắn Tốt Lên Là Vì Cô
Hắn nhớ rất rõ trước khi cô điParisđã dặn cô nhiều lần, đến Pháp thấy thích gì thì cứ việc mua.
Lúc đó cô rất ngoan ngoãn đồng ý, kết quả thì sao, một xu trong tấm thẻ kia cô cũng không dùng tới.
Trong lòng Cố Dư Sinh bỗng trở nên khó chịu, tay hắn cầm tờ giấy cũng không nhịn được mà nắm chặt hơn.
Kỳ thực từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cho người phụ nữ nào số tiền lớn như vậy để cô ta mua sắm, hắn cho rằng hành động này là chuyện rất tào lao, nhưng bây giờ hắn mới hiểu được nếu như đàn ông thật sự thích một người phụ nữ, trong lòng hắn sẽ có ý nghĩ muốn dùng tiền mình kiếm được để nuôi cô ấy.



Không biết từ lúc nào, giống như một loại thiên tính, đàn ông cho người tiền người phụ nữ mình yêu đã trở thành tượng trưng cho mối quan hệ thân mật không cần tính toán giữa hai người.
Nhưng Tiểu Phiền Toái lấy thẻ của hắn rồi một đồng cũng không xài, vậy là có ý gì?
“Thiếu gia, xin hỏi có vấn đề gì không?” Tiểu Vương đứng một bên thấy mặt Cố Dư Sinh một chút biểu cảm cũng không có, nhìn chằm chằm một tờ công nợ có một loạt những con số không, lâu như vậy cũng không có phản ứng, nhịn không được phải lên tiếng hỏi hắn.
Cố Dư Sinh định thần, đem tờ giấy kẹp vào trong tập hồ sơ, nhạt nhòa trả lời: “Không có vấn đề gì.”
Sau đó liền tiện tay ném tập hồ sơ lên khay trà, lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”


“Không.” Tiểu Vương đáp xong, liền thức thời chào tạm biệt Cố Dư Sinh: “Thiếu gia, nếu không còn chuyện gì, tôi về trước đây.”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Tiểu Vương đi được năm phút, Cố Dư Sinh cầm tập hồ sơ trên khay trà đứng dậy đi lên lầu, dẹp hồ sơ vào thư phòng mới đi về phía phòng ngủ, hắn không vào, chỉ đứng gõ cửa vài cái.
Tần Chỉ Ái trả lời: “Đến đây.” Cô liền chạy về phía cửa, cô cho rằng người gõ cửa là quản gia, cách cửa liền gào lên một câu: “Đến giờ ăn cơm sao?”, sau đó mới mở cửa ra.
Kết quả người đứng ở cửa lại là Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái nhất thời nhớ tới lúc ở dưới lầu hắn đã gọi cô là Bảo Bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại trở nên ửng hồng.
Cố Dư Sinh vừa nhìn thấy hình ảnh đáng yêu của cô như vậy, không muốn trêu chọc cô, chỉ trả lời: “Đến giờ ăn cơm rồi, Bảo Bảo.”
Tần Chỉ Ái bị nghẹn còn chưa biết nên phản ứng như thế nào liền dứt khoát không để ý đến sự tồn tại của hắn, lách qua người hắn, chạy xuống lầu.
Tần Chỉ Ái chạy khá gấp, lúc xuống cầu thang xong lại chạy vào phòng ăn, không cẩn thận lại trượt chân một cái.
“Cẩn thận!” Cố Dư Sinh đi được hai bậc thang liền nhìn thấy cảnh đó, sau đó cô liền nhanh chóng khôi phục lại trạng thá nhàn nhã như không có chuyện gì, giỡn rồi nghiện, lại gọi: “Bảo Bảo”


Vốn là không có chuyện gì, Tần Chỉ Ái lại nghe thêm hai chữ “Bảo Bảo” làm cho trượt dép lê ra khỏi chân.
“Chậm một chút, bảo…”
Tần Chỉ Ái vừa mới khom người lượm dép, định mang lại vào chân nhưng lại nghe được chữ “bảo” rồi.
TayTần Chỉ Ái run lên, mang dép cũng không vô, sau đó cả người có chút bực mình ngẩng đầu lên, không nghĩ nhiều liền đập dép trên tay vào khuôn mặt tuấn tú của Cố Dư Sinh.
Dép lê tuột khỏi tay, Tần Chỉ Ái mới ý thức được những gì mình đã làm lúc nổi điên lên, cô sợ đến mức cả người đều dựng tóc gáy lên.
Thấy cô khá căng thẳng, Cố Dư Sinh lại hoàn toàn không coi chiếc dép lê kia lao tới mình là chuyện gì to tát, hắn vẫn nhàn nhã vừa đi về phía cô vừa duỗi tay cầm lại chiếc dép đang bay tới, chỉ nghiêng đầu một chút, mí mắt còn chưa chớp đã có thể chuẩn xác chụp chiếc dép của cô dễ như ăn cháo.
Tần Chỉ Ái không thể tin được nhìn Cố Dư Sinh không hề nổi giận chút nào, lại nhìn dép trong tay hắn, sau đó mới ý thức được hắn đã chạy đến trước mặt mình.
Cô vừa cầm dép ném hắn a… có phải hắn sẽ tính sổ với cô không?
Tần Chỉ Ái liền nhảy một bước lui về phía sau, liền chạy vào phòng ăn.
Cố Dư Sinh vốn muốn khom người nhặt dép lê giúp cô mang vào nhưng không ngờ con thỏ trắng kia lại phản ứng như vậy, cả người hắn lại đóng băng tại chỗ.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ thích một cô bé như vậy, ngoài lúc trước khi gặp hắn cô đều run sợ cẩn thận từng li từng tí bây giờ lại có thể nhìn thấy bộ mặt linh hoạt đáng yêu của cô như vậy, thật khác với vẻ tao nhã đẹp đẽ của ngày thường.
Thẳng thắn mà nói, hôn nhân của cha mẹ đúng là một kết cục bi thảm khiến hắn hoàn toàn không có dũng khí để yêu một người, để nói đến chuyện hôn nhân.
Vì vậy, sau khi Lục Bán Thành đánh thức hắn xong, hắn vốn muốn đem dây chuyền đưa cho cô xong, sẽ không tiếp tục về nhà nữa, chấm dứt với cô từ đây.
Nhưng tối qua không ngờ cô lại tìm thấy hắn ở nghĩa trang, cô đã cho hắn quá nhiều ấm áp tốt đẹp, khiến đáy lòng lạnh băng của hắn giống như có một dòng nước mùa xuân ấm áp chảy qua, từ đó những cỏ dài tình yêu lại vô tình nảy nở điên cuồng.
Thứ tình cảm này thật sự quá kỳ diệu, chỉ sau một đêm, những cỏ dại kia đã mọc nhanh chóng không cách nào có thể khống chế được.
Hắn muốn ở bên cạnh cô, vì vậy để người khác đưa hồ sơ đến, hắn lại thấy cô nhảy nhót ngạc nhiên khi hắn gọi cô là Bảo Bảo, liền muốn chọc cô… hắn muốn nhìn thấy càng nhiều vẻ mặt khác nhau của cô hơn nữa.
Quản gia thấy hắn rất lâu cũng không vào phòng ăn, liền đi ra ngoài tìm, kết quả đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đang cầm dép lê đứng bên cầu thang.
Quản gia sững sờ đến nỗi hai chữ định gọi: “Thiếu gia” cũng không gọi được.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, sắc mặt như thường đi về phía quản gia, đưa dép lê của Tần Chỉ Ái cho bà, lại nói: “Mang lại cho cô ấy.”, liền đi vào nhà vệ sinh.
Lúc rửa tay, hắn lại nghĩ tiếp những chuyện kia.


Hắn không biết tình cảm của mình lúc này đối với cô có bao nhiêu sâu đậm, là vui mừng, hay là yêu? Hoặc là xen lẫn giữa yêu và thích?
Thế nhưng lúc này hắn có thể xác định một điều là hắn bây giờ không thể rời xa cô, hắn muốn cô ở bên cạnh mình.
. . . . . . .
Cố Dư Sinh vừa vào phòng ăn, Tần Chỉ Ái liền trở nên ngại ngùng hơn, cô nhìn chằm chằm bát cơm của mình không chớp mắt, nhưng khóe mắt vẫn len lén liếc nhìn Cố Dư Sinh.
Xác định người đàn ông kia không có bất kỳ biểu hiện nào của sự tức giận xong, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong lòng lại có một sự giật mình nghi hoặc.
Cố Dư Sinh không tức giận? Hình như từ tối qua lúc ở nghĩa trang về, hắn đã không giống như lúc trước.
Tần Chỉ Ái cắn đũa, dừng ăn cơm.
Không, hình như là sớm hơn một chút, là lúc hắn đưa thẻ cho cô quẹt, hay là lúc cô bị bắt cóc ta…
“Nghĩ gì vậy?” Cố Dư Sinh đang tao nhã ăn cơm, thấy cô cắn đũa sửng sốt một hồi, cũng không có động tĩnh gì, liền nghiêng đầu hỏi cô.
Tần Chỉ Ái vội vàng dẹp bỏ những suy nghĩ trong đầu, nghe Cố Dư Sinh hỏi liền lắc lắc đầu, vừa mới chuẩn bị thu lại tầm mắt liền nhìn thấy hắn giật giật môi, hình như muốn nói chuyện.


Cố Dư Sinh theo phản xạ có điều kiện cho rằng hắn sẽ nói hai tiếng ”Bảo Bảo”, con ngươi liền nhìn quanh một bàn đầy thức ăn, giơ đũa liền gắp cho Cố Dư Sinh một quả trứng cút, lại nhét vào miệng hắn.
Cố Dư Sinh ghét nhất là trứng cút, bị nhét vào miệng lại hoàn toàn không có cách phản đối, chỉ muốn phun ra nhưng sau đó lại nghĩ đây chính là đồ tự tay cô đút cho hắn ăn liền bỏ ý định kia qua một bên, ung dung nhai rồi lại nuốt, sau đó thành thơi bưng chén canh lên uống, lúc này mới nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Cũng tương tự như vậy, hắn còn chưa phát ra bất cứ âm thanh nào cô lại đút một miệng thịt gà cho hắn.
Lần này hắn ăn xong cũng không cho Tần Chỉ Ái bất cứ thời gian nào để gắp thức ăn liền mở miệng nói: “Lúc đi Pháp, sao em lại không dùng thẻ anh đưa?”
Tần Chỉ Ái gắp một miếng khoai tây, vốn định chặn miệng Cố Dư Sinh nhưng lại nghe câu đó chứ không phải hai chữ “Bảo Bảo” liền ngẩng ra, đặt khoai tây trong chén của mình, suy nghĩ vấn đề hắn hỏi cẩn thận một chút, sau đó mới trả lời: “Lịch trình của em rất bận, thời gian đi dạo phố cũng không có.”
“A” Cố Dư Sinh tin là thật, đáp một tiếng, cầm đũa ăn một miếng cải xanh, sau đó chợt nhớ tới ngày mai là chủ nhật nên nói: “Ngày mai là chủ nhật, anh cũng không có việc bận, em có rảnh không? Chúng ta ra ngoài đi dạo?”
Đi dạo? Dạo phố sao? Nhưng cô căn bản không có tư cách dùng tiền của hắn…
Ngón tay cầm đũa của Tần Chỉ Ái cứng ngắt một hồi, rũ mắt nhìn chằm chằm chén cơm của mình một chút mới vững tâm ngẩng đầu lên, bình tĩnh trả lời Cố Dư Sinh: “Ngày mai em có việc, Chu Tịnh sẽ bàn kịch bản phim với em.”
Cố Dư Sinh không nói nữa, vẻ mặt cũng không có gì bất thường, khiến người ta cho rằng hắn vẫn tin những lời cô nói.
Tần Chỉ Ái vốn nói dối, có nhiều kẽ hở như vậy, huống chi Cố Dư Sinh là người thông minh, lúc này chọn cách im lặng là tốt nhất, đơn giản trầm mặc không nói gì thêm.
Trên bàn cơm lại trở nên yên tĩnh, Cố Dư Sinh ăn cơm xong, hắn bỏ đũa xuống, không đá văng ghế tựa như ngày thường mà thư thái dựa vào ghế ngồi một chút, mới quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái vẫn đang bới cơm.
Hay là cô không muốn cùng hắn đi dạo phố?
Dù sao… hắn cũng đã từng đối xử với cô như vậy, trong thời gian ngắn cũng rất khó để cô có thể thân thiết với hắn. . .
Cũng được, từ từ đi.
Cố Dư Sinh dừng lại trong chốc lát, lại nói: “Vậy ngày mai em xong việc thì cùng với quản lý của em đi dạo trung tâm thương mại một vòng đi, cứ ở nhà hoài cũng không tốt đâu.”
Hắn tin cô?
Tần Chỉ Ái lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu trả lời “Ừ” một tiếng.
Một lát sau, Cố Dư Sinh đẩy ghế đứng lên, hắn không nhanh chóng quay đi mà nhìn Tần Chỉ Ái từ trên cao một chút, không nhịn được lại mở miệng: “Gần đây nhất có bộ sưu tập thời trang mới, em thấy thích thì cứ mua.
Cố Dư Sinh biết mắt thẩm mỹ của Tần Chỉ Ái không thấp, tiền trong tay cũng không ít, nhưng giá của những sản phẩm đó cũng không phải là rẻ, hắn lo cô cứ sợ mắc sợ tốn tiền lại không dám mua.
Hắn muốn cô đi dạo phố nhưng nhiều hơn lại là muốn cô dùng thẻ mà hắn đưa, hắn hơi dừng một chút, lại giải thích thêm: “Thẻ của anh không giới hạn hạn mức tối đa.”
Tần Chỉ Ái không ngốc, sao có thể không hiểu những câu này của hắn, hắn đang muốn cô đi trung tâm thương mại dùng thẻ của hắn đưa để mua đồ.
Chỉ là làm sao hắn biết được cô bây giờ không còn chưa có tư cách tiêu tiền trong thẻ của Lương Đậu Khấu chứ đừng nói là của hắn, nhưng vẫn nở nụ cười nhợt nhạt trả lời hắn: “Em biết rồi, ngày mai em sẽ cùng Chu Tịnh đi dạo một vòng.”
Cố Dư Sinh hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Tần Chỉ Ái, hắn không nói gì nữa, nhìn đầu của cô trong chốc lát, lại có biểu hiện sắp bước ra khỏi phòng.
Đợi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của Cố Dư Sinh nữa, Tần Chỉ Ái mới ngừng ăn cơm, cô nhìn chằm chằm bàn ăn, nhíu mày.
Cố Dư Sinh hình như rất lưu ý đến việc cô không tiêu tiền của hắn.
Vừa rồi cô còn đang nghi hoặc tại sao hắn lại thay đổi, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, hắn thật sự không chỉ thay đổi mà là thay đổi rất nhiều.
-
Tối qua hai người mệt mỏi, nên cũng không làm chuyện xấu gì, cứ yên tĩnh ngủ một đêm.
Đêm nay sau khi Cố Dư Sinh nằm lên giường, bên người lại có một cô bé thơm thơm ngọt ngọt không, mùi thơm không ngừng xông vào mũi của hắn, quấy rối tâm can của hắn, khiến hắn không ngừng nằm sát vào cô, sau đó liền từ từ ôm lấy eo cô, môi kề gần cổ của cô, hôn hít, lưu một dấu vết ướt nhẹp, làm chuyện xấu.
-
Bởi vì lúc Cố Dư Sinh hỏi Tần Chỉ Ái có bận không, cô nói có hẹn với Chu Tịnh nên sau khi ăn sáng xong, Tần Chỉ Ái liền rời khỏi biệt thự của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái tẩy trang, cũng không có chỗ nào để đi, cuối cùng liền chọn công ty của Lương Đậu Khấu ngồi trong phòng làm việc của Lương Đậu Khấu mở máy tính chơi game.
. . . . . . .
Tần Chỉ Ái không có ở nhà, Cố Dư Sinh cũng không có tâm trạng ở nhà.
Mấy ngày trước trời mưa, hôm nay khí trời rất tốt.
Ánh mặt trời chiếu sáng thành phố, bầu trời xanh ngắt không gợn một đám mây..
Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Dư Sinh xử lý một ít bưu kiện xong, sau đó liền thay đồ thể dục tùy tiện lái một chiếc xe ra sân golf ngoài trời ở ngoại thành.
Lúc Cố Dư Sinh đến, Lục Bán Thành cũng đã sớm cầm gậy đánh golf đánh mấy đường.
Trước đây không lâu Ngô Hạo nói đến Bắc Kinh gầy dựng sự nghiệp, xử lý chuyện ở Thượng Hải xong liền chính thức trở về Bắc Kinh vào tuần này.
Sinh nhật của cha? Không phải đi cùng Tiểu Phiền Toái sao?
Mi tâm Cố Dư Sinh nhíu một hồi, đăm chiêu trong chốc lát, nghiêng đầu “A” với Chu Tịnh một cái, sau đó đem khăn giấy đã dùng rồi vứt vào thùng rác, quay người ra khỏi nhà vệ sinh, bỗng nhiên nghĩ đến lời giải thích tối qua của Lương Đậu Khấu, lại nói chuyện phiếm với Chu Tịnh: “Chuyện kịch bản đã bàn xong chưa?”
Lương Đậu Khấu hiện nay chỉ còn một kịch bản cuối là “Thịnh đường di phong”, còn chưa chụp hình, nên Chu Tịnh liền hỏi lại: “Là ‘Thịnh đường di phong’ sao?”
Tối qua lúc ăn cơm Lương Đậu Khấu cũng đâu có nói là kịch bản gì, hắn nghe xong liền gật đầu đại, “Ừ” một tiếng.
“Kịch bản kia lúc điParisđã bàn xong rồi, hơn mười ngày nữa sẽ chính thức bấm máy.”
Vì vậy Lương Đậu Khấu hôm nay hoàn toàn không có đến tìm Chu Tịnh? Nói cách khác tối qua Tiểu Phiền Toái chỉ lấy cái cớ để từ chối lời đề nghị đi dạo với hắn?
Cố Dư Sinh nhắm mắt, không lên tiếng, trên khuôn mặt đẹp trai không có chút khó chịu nào, chỉ là khóe môi căng thẳng, vẫn chứng tỏ hắn có chút không thoải mái.
ChuTịnh trả lời Cố Dư Sinh xong, sau đó mới cách đây không lâu Lương Đậu Khấu suýt chút nữa đã mất vai nữ chính, sau đó thảo luận với nhà đầu tư xong, phân đoạn của Lương Đậu Khấu mới được coi trọng, nói vậy có thể là Tần Chỉ Ái đã tìm Cố lão gia, Cố lão gia lại tìm Cố Dư Sinh gây áp lực, nên cô lại cười nói: “Nói đến ‘Thịnh đường di phong’ phải cảm ơn Cố tổng rồi, ít nhiều gì cũng nhờ anh mà phân đoạn của Tiểu Khấu mới không bị Lâm Ức kia giở trò cắt bớt nhiều phân đoạn như vậy.”
Một giây trước còn dừng lại ở chuyện Cố Dư Sinh bị Tiểu Phiền Toái lừa, khi nghe đến câu này của Chu Tịnh hắn lập tức ngước nhìn lên, mắt lại lộ ra mấy phần ác liệt: “Giở trò? Cắt phân đoạn? Lâm Ức là ai?”
ChuTịnh nhìn thấy Cố Dư Sinh phản ứng mãnh liệt như vậy mới chấn động trố mắt một lúc, sau đó mới kể toàn bộ mọi chuyện cho Cố Dư Sinh nghe.
Cố Dư Sinh từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng, lúc cuối cùng khi nghe xong toàn bộ câu chuyện ánh mắt của hắn mới có phần dữ dằn.
Lúc trước hắn hoàn toàn không để ý đã xảy ra chuyện gì, cô nhắn tin cho Lục Bán Thành cũng không đề cập cụ thể, chỉ nói là phân đoạn bị cắt, hắn cũng không nghĩ có chuyện gì quá to tát đến nỗi không thể giải quyết, cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ nhắc nhở Lục Bán Thành để ý phân đoạn của cô một chút, không nghĩ tới lúc cô bị như vậy là do có người nhúng tay vào đầu tư, muốn giẫm đạp cô sao…
Đùa gì thế? Muốn đạp lên cô còn phải coi xem Cố Dư Sinh này có nhường đường hay không!
Mặc dù Chu Tịnh biết Cố Dư Sinh đang nghĩ gì, nhưng biểu hiện của hắn lại âm trầm như vậy, vì thế nên cưới cùng cũng nói thêm một câu: “Nhưng mà việc này cũng đã qua, phân đoạn của Tiểu Khấu bây giờ cũng đã ổn định rồi, mọi người trong giới đều chỉ luẩn quẩn bao nhiêu đó chuyện, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng phải chạm mặt, không cần thiết phải làm lớn chuyện, cũng không cần gây thêm phiền phức.”
Không cần gây thêm phiền phức? Người phụ nữ của Cố Dư Sinh hắn từ khi nào phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống rồi hả?
Cố Dư Sinh cố gắng nén giận, gật đầu với Chu Tịnh một cái, nói một câu: “Tôi biết rồi.” cũng không nói gì thêm, rời khỏi nhà vệ sinh.
. . . . . . .
Cố Dư Sinh rời đi một lúc lâu, Chu Tịnh còn đứng trước bồn rửa tay, mở nước.
Cô đăm chiêu nhìn trong gương một lúc lâu, mới nháy mắt một cái, tắt nước vẫn đang chảy, sau đó giật khăn giấy lau tay, vừa lau tay vừa nghĩ Cố Dư Sinh đối với Lương Đậu Khấu lúc này so với trước kia quả là một trời một vực nha.
Trước kia, dù Lương Đậu Khấu có đứng trước mặt Cố Dư Sinh hắn còn chẳng thèm nhìn mặt cô lấy một cái, quan tâm đến cô thì đúng là chuyện xa vời.
Nhưng bây giờ thì sao? Cố Dư Sinh không chỉ để ý tới cô mà còn quan tâm cả tiến độ kịch bản thậm chí khi biết chuyện Lương Đậu Khấu bị Lâm Ức nhắm vào, hắn lại có biểu hiện khó chịu ra mặt. . .
Loại biểu hiện này cho thấy Cố Dư Sinh quan tâm đến Lương Đậu Khấu rồi.
Không, chính xác mà nói, hắn là để ý người đóng vai Lương Đậu Khấu, Tần Chỉ Ái.
Chẳng lẽ Cố Dư Sinh lại thật sự động lòng với con bé đóng thế kia?
Lúc trước cũng bởi vì Cố Dư Sinh quá xem thường Lương Đậu Khấu nên các cô mới dám tìm người đóng thế, nhưng bây giờ sự việc lại tiến triển theo hướng mà cô và Lương Đậu Khấu cũng không ngờ tới rồi.
Nếu để lộ chuyện Cố Dư Sinh thật sự quan tâm Tần Chỉ Ái cho cô ta biết thì chẳng phải cô ta sẽ một bước bay lên cây làm phượng hoàng rồi sao? Cơ hội tốt như vậy, lẽ nào cô ấy lại từ bỏ, Lương Đậu Khấu chẳng phải đã dâng chồng cho người khác sao?
Lúc trước cô cố gắng hết tài lực để giúp đỡ Lương Đậu Khấu là vì cô ấy có quan hệ với Cố Dư Sinh, nếu Lương Đậu Khấu mất đi cái cây to Cố Dư Sinh này, ai có thể đảm bảo cô ấy có còn giúp được cô ta lăn lộn như cá gặp nước giống lúc này nữa chứ?
Hiện nay Lương Đậu Khấu lại có cơ hội tốt như vậy, thân là quản lý của cô, lợi ích của hai người bị buộc chặt vào nhau, vì vậy từ bây giờ, xem ra cô nên để ý đến Tần Chỉ Ái nhiều hơn, đừng để cô ta làm những chuyện sai lầm, khi đổi Lương Đậu Khấu thật lại thì đúng là gặp chuyện tốt thật rồi.
. . . . . . . .
Chắc là bởi vì gặp Chu Tịnh, tâm trạng vốn ung dung của Cố Dư Sinh giờ trở nên hơi thâm trầm.
Trở lại bàn ăn, hắn không có hứng thú nói chuyện, chỉ đốt một điếu thuốc, nhìn cửa sổ sáng rỡ bên ngoài, từ từ hút.
Lục Bán Thành và Ngô Hạo tán dóc đến liên thu bất tận, cuối cùng Ngô Hạo lại nói về chuyện của ‘Thịnh đường di phong’, Hứa Ôn Noãn thích diễn viên nam chính của phim đó, hỏi Lục Bán Thành có thể tìm người đó không?
Lục Bán Thành đồng ý yêu cầu của Ngô Hạo xong, Cố Dư Sinh liền nhìn bọn họ, âm thanh có chút căng thẳng hỏi Lục Bán Thành: “Biết Lâm Ức không?”
“Biết chứ, Tiểu Hoa Đán của nền điện ảnh…”
Lục Bán Thành giới thiệu tỉ mỉ với Cố Dư Sinh xong, hắn liền đem tàn thuốc tàn nhẫn dập tắt trong đồ gạt tàn, âm thanh tức giận nói: “Đem những phân cảnh của cô ta trong ‘Thịnh đường di phong’ đều cắt đến mức tối thiểu cho tôi.”
“A? Sao tự nhiên lại cắt phân cảnh của cô ấy? Hơn nữa người sau lưng cô ta đầu tư rất lớn nha, còn nữa…”
“Tôi nói cậu cắt thì cắt đi.”
“Phân đoạn của Tiểu Khấu không phải đã được đảm bảo rồi sao? Không cần thiết…”
“Nói thêm một chữ nữa tôi sẽ đá cô ta ra khỏi đoàn làm phim đó!”
Lục Bán Thành ngậm miệng, cầm điện thoại di động lên ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Cố Dư Sinh không nói nữa, lại lấy một điếu thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi hắn giơ tay lên đưa thuốc vào miệng, hắn lấy điện thoại di động ra, vừa nhả khói vừa mở màn hình điện thoại, lại khuôn khổ gửi tin nhắn cho Lương Đậu Khấu: “Ăn cơm xong chưa?”
Lần này gửi tin nhắn xong qua khoảng một thời gian dài mới được trả lời: “Ăn xong rồi.”
Cố Dư Sinh nhìn thấy ba chữ này, lại có một tin nhắn mới được gửi đến: “Thật ngại quá, lúc nãy ăn nên em không nhìn điện thoại di động.”
“Không sao.” Cố Dư Sinh bấm xong lại dừng một chút, sau đó bổ sung thêm vài chữ: “Bây giờ đang làm gì?”
“Đi dạo phố ạ.” Tần Chỉ Ái vốn đang ngồi trong phòng làm việc ăn mì, nhìn thấy tin nhắn của Cố Dư Sinh liền nghĩ đến việc tối qua hắn liên tục nhắc cô đi dạo phố, liền trả lời mấy chữ như vậy.
Lúc sau, cô sợ Cố Dư Sinh không tin liền mở ra album ảnh, lấy những hình ảnh tháng trước cô đã chụp một bức ảnh khi đi dạo ở trước cửa hàng Chanel, gửi cho Cố Dư Sinh.
. . . . . . . .
Nhìn thấy tin nhắn này của cô, tiếp theo lại là hình ảnh cửa hàng như vậy, chẳng lẽ cô thật sự đi dạo phố? Nhưng lại không có Chu Tịnh, chẳng lẽ là đi một mình?
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, liền đưa hình ảnh này cho Lục Bán Thành ngồi đối diện, ngậm thuốc lá hỏi hắn: “Đây là ở đâu?”
Lục Bán Thành nghe xong bốn chữ còn hơi mơ màng, còn chưa biết Cố Dư Sinh hỏi cái gì đã nhìn thấy điện thoại của hắn leng keng vài tiếng, mới thấy hắn gửi một tin nhắn hình ảnh, lúc này mới hiểu ra, sau đó giơ bức ảnh lên một chút, mới nhận ra rồi nói: “Ở SPK a.”
Sau khi để điện thoại xuống, Lục Bán Thành còn tốt bụng hỏi thăm: “Anh Sinh, anh hỏi cái này làm gì?”
Cố Dư Sinh không để ý câu hỏi của Lục Bán Thành, dập tắt điếu thuốc đang hút, sau đó đứng dậy, liền gọi nhân viên phục vụ: “Tính tiền.” vừa lấy áo khoác vừa quay lại nói với Lục Bán Thành và Ngô Hạo: “Tôi có việc hai người từ từ ăn đi, hôm nay tôi mời.”
. . . . . . .
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, trong SPK có khá nhiều người.
Lầu một là khu mĩ phẩm, mời một MC nào đó, đang quảng cáo cho một mỹ phẩm của Pháp, rất rầm rộ, cực kỳ ồn ào.
Cố Dư Sinh đi một vòng, mới lên lầu.
SPK tổng cộng có năm tầng lầu, Cố Dư Sinh tìm từng tầng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu đâu.
Hắn trở lại lầu một, nửa người dựa vào vách tường, lấy điện thoại di động ra giả vờ như vừa nhìn thấy tin nhắn của Lương Đậu Khấu, hỏi: “SPK sao?”
Tần Chỉ Ái lúc này đang cầm điện thoại di động chơi game, liền nhìn thấy tin nhắn của hắn, sau mấy giây lại trả lời: “Vâng.”
Vâng? Hắn đã đi nhiều vòng như vậy cũng không nhìn thấy cô đâu, vâng cái gì mà vâng?
Cố Dư Sinh mím môi, nuốt một ngụm nước bọt, không trả lời tin nhắn của “Lương Đậu Khấu”, dựa vào vách tường hút thuốc, sau đó liền đứng dậy, đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, lái xe trở về nhà.
Quản gia đang làm món tráng miệng, lại nghe thấy tiếng mở cửa, mặc tạp dề từ trong nhà bếp chạy ra, bà tưởng “Lương Đậu Khấu” trở về nhưng nhìn ra lại thấy Cố Dư Sinh, liền khựng lại một chút, nhưng sau đó lại nhanh chóng cười đáng yêu gọi: “Thiếu gia.”
Lúc Cố Dư Sinh dừng xe, cố ý nhìn xe trong gara, thấy Lương Đậu Khấu còn chưa về, vì vậy cũng chẳng nói gì với quản gia, cũng chẳng thèm liếc nhìn bà một cái, quẳng chìa khóa lên kệ rồi đi lên lầu.
Tần Chỉ Ái ngồi trong phòng làm việc đến ba giờ rưỡi mới từ từ lái xe, trở về biệt thự.
Tần Chỉ Ái vào nhà, lúc khom người thay dép lê đạ nhìn thấy dép lê của Cố Dư Sinh không có ở đây, cô có chút bất ngờ nhíu mày, đứng thẳng người đi vào nhà.
Mới vừa quay vào, cô đã nhìn thấy quản gia bưng café, hình như chuẩn bị bưng lên lầu.
Quản gia nghe được tiếng động liền ngừng bước: “Tiểu thư, cô đã về?”
Tần Chỉ Ái cười, thuận miệng hỏi nghi ngờ của mình lúc cô thay giày: “Cố Dư Sinh, anh ấy cả ngày cũng đi ra ngoài sao?”
“thiếu gia có ra ngoài, vừa mới về.”
Tần Chỉ Ái “Ơ” một tiếng, cũng chuẩn bị lên lầu, mới vừa bước một bậc thang, liền nhìn thấy café trên tay quản gia, liền dừng bước, lại hỏi: “Café của Cố Dư Sinh sao?”
“Vâng” quản gia đứng lại, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, lại nói: “Lúc thiếu gia làm việc thích uống café, cho nửa muỗng đường, một ít sữa bột, nhưng buổi sáng thì cậu ấy thích uống trà hơn, những loại như làPhổNhĩ, Bạch trà, trà xanh cũng được, nhưng thiếu gia thích nhất là uống hồng trà…”
Quản gia sao lại nói cho cô biết những điều này? Là muốn cô nhớ để sau này có thể chuẩn bị cho hắn sao?
Chỉ tiếc, cô vào biệt thự lâu như vậy, biết cũng đã muộn, cô nhớ kỹ thì còn có tác dụng gì nữa…
Nếu là trước đây, Tần Chỉ Ái nhất định sẽ âm thầm ghi vào trong tâm khảm, sau đó vì hắn thích mà làm, thấy hắn hài lòng thì vui mừng, nhưng bây giờ cô càng nghe, đáy lòng lại càng chua xót, khổ sở, liền cắt ngang lời của quản gia: “Đưa café cho tôi đi.”
Quản gia mong cô và thiếu gia có thể yêu thương nhau, nghe như vậy liền lập tức đưa cho Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái sợ café uống nguội không tốt, liền không về phòng thay đồ mà nhanh chóng đi đến thư phòng.
Cửa bị hư, cô chỉ mới gõ cửa đã khiến nó mở ra một khe hở.
Sau một lúc, bên trong lại có tiếng: “Vào đi.”
Tần Chỉ Ái lúc này mới mở cửa, đi vào.
Trước bàn làm việc trống rỗng không có một bóng người.
Cô bưng khay, đi vào trong hai bước mới nhìn thấy Cố Dư Sinh đang đứng ở ban công.
Hắn hoàn toàn không quan tâm người vừa đi vào, đưa lưng về phía thư phòng, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ, không ngừng hút thuốc.
Tần Chỉ Ái đi tới đặt café trên bàn, lại thấy hắn hút xong một điếu thuốc, lại tìm một điếu mới.
Sao lại hút ghê như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì khiến tâm tình của hắn không tốt sao?
Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, do dự một chút, lại nói: “Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cố Dư Sinh bỗng dừng lại, trong chốc lát hắn mới từ từ xoay người, kinh ngạc nhìn về phía Tần Chỉ Ái: “Sao lại là em?”
“Em định lên lầu thì thấy quản gia cầm café sắp bưng lên cho anh, nên em thuận tay cầm lên thôi.” Tần Chỉ Ái nói xong, chỉ chỉ đầu ngón tay của Cố Dư Sinh, lại nhẹ giọng lặp lại: “Đừng hút.”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, bình tĩnh nhìn Tần Chỉ Ái mấy giây, liền cất bật lửa, lúc hắn đi về phía cô, lại nhớ cô không thích mùi thuốc lá, liền xoay nửa người mở cửa sổ ra.
Đi tới trước bàn đọc sách, Cố Dư Sinh bưng café lên, khẽ mím môi một cái, sau đó liền ngước mắt hỏi: “Sao về sớm vậy?”
“Em đi mệt rồi.” Đơn giản vì cô nói láo nên cô cũng trả lời cho đúng logic.
“Mua được gì không?” Cố Dư Sinh rũ mi mắt, bình thản vừa uống café vừa hỏi.
“Không.” Tần Chỉ Ái ý thức được câu trả lời của mình như vậy quá qua loa, lại nói: “Đi dạo một vòng không thấy gì thích hết, vì vậy em không có mua gì hết.”
Cố Dư Sinh vẫn cụp mắt chỉ là không cho người khác biết sức mạnh hắn cầm tách café đã tăng lên đến mức đáng sợ.
Trong lòng hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cô hoàn toàn không có đến SPK, cũng không có tin nhắn của ngân hàng gửi đến báo cô đã dùng thẻ của hắn.
Thời gian từ từ trôi qua, hắn hút một điếu lại một điếu thuốc, từ đầu đến cuối cũng không thấy tin nhắn của ngân hàng.
Mùi vị của loại chờ đợi này thật sự rất khó chịu, khó chịu đến nỗi hầu như иgự¢ hắn lại có một sự đau đớn.
Bây giờ cô trở về, đứng trước mặt hắn, bình thản trả lời câu hỏi của hắn, hầu như những câu nói kia đều là nói thật.
иgự¢ Cố Dư Sinh đau đớn như trong nháy mắt có một bàn tay tàn nhẫn lôi kéo vậy, trở nên càng đau đớn hơn.
Hắn dùng lực nhấp môi, sau đó liền truyền đến âm thanh răng rắc, cốc café liền rơi trên mặt đất, bể thành những mảnh vỡ.
Tần Chỉ Ái hô khẽ một tiếng, tay cầm tách café của Cố Dư Sinh liền bị cô nắm lấy: “Không sao chứ?”
Đầu ngón tay của cô chỉ vừa mới ᴆụng đến đầu ngón tay của hắn, hắn đã không nghĩ ngợi gì mà vung cánh tay, tàn nhẫn hất tay cô ra.
Bởi vì quá mạnh, cô bị hất ngã lên bàn, eo đập vào góc bàn, phát ra một tiếng rên rất nhẹ.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn chui vào tai của hắn.
Thân thể hắn run nhẹ một hồi, sau đó liền nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Sắc mặt tái nhợt nhịn đau của cô rơi vào tầm mắt, hắn trấn tỉnh lại, sau đó hắn mới cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay của mình, hình như hắn vừa Ϧóþ nát tách café, mảnh sứ vỡ đâm vào lòng bàn tay, có máu đang từ từ chảy ra.
Vì vậy, cô vừa nhìn thấy hắn bị thương, liền cầm lấy tay hắn?
Tức giận, phiền muộn, nhất thời bị ảo não thay thế, hắn không nghĩ ngợi bước lên phía trước một bước, duỗi tay kéo cánh tay cô: “Không sao chứ?”
Tần Chỉ Ái rũ mắt, lắc lắc đầu.
Động tác xa cách này của cô lại khiến cho Cố Dư Sinh cảm giác như trong lòng lại bị đâm một dao, hắn mím môi, không nghĩ ngợi gì lại nói: “Vừa rồi là lỗi của anh, anh sợ mảnh vỡ còn ở trên tay anh, sẽ làm em bị thương.”
Tần Chỉ Ái vốn nghĩ Cố Dư Sinh lại tức giận, nghe được câu nói này liền thở phào nhẹ nhõm, mở mắt lén nhìn Cố Dư Sinh
Tần Chỉ Ái vừa sợ cô dùng ánh mắt kђเếק sợ nhìn hắn, đã thấy cô nhìn hắn vội vàng nói: “Vừa rồi đập trúng đâu rồi? Còn đau không? Có muốn anh gọi bác sĩ đến xem một chút không?”
“Không cần, không cần đâu…” Tần Chỉ Ái vội vàng lắc đầu, biết hắn không tức giận, cũng lớn gan hơn một chút, liền cầm tay bị thương của hắn: “Em không sao, anh có sao mới đúng đó, để em xử lý vết thương cho anh.”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, tùy ý để Tần Chỉ Ái kéo hắn đến sofa.
Hắn nhìn chằm chằm cô cúi đầu chăm sóc vết thương cho hắn, liền quay ra ngoài cửa sổ.
Hắn biết tính tình của mình không tốt, đặc biệt là khi đối mặt với cô, liền dễ dàng mất khống chế, nhưng cô không biết, hắn mất khống chế là vì cô, nhưng cũng vì cô mà tính tình của hắn ngày một tốt hơn. 




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!