Ép Yêu 100 Ngày

Chương 35: Ép Yêu 100 Ngày


trước sau

Cố Dư Sinh, Em Là Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái do dự không quyết.
Tần Chỉ Ái kéo tay Tần Chỉ Ái đến trước cột đèn, hất mắt nhìn ý bảo cô thử xem sau đó đi xa một chút, quay lưng về phía cô.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh vài giây, cầm 乃út lên, nhanh chóng viết lên tờ tiền một hàng chữ.
Cô vừa đóng nắp 乃út, Cố Dư Sinh nghe thấy liền nghiêng đầu: “Xong rồi?”



“Dạ.” Tần Chỉ Ái nhẹ giọng gấp tờ tiền lại.
Cố Dư Sinh đi đến trước mặt cô lần nữa, giơ tay chỉ những cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn: “Em chọn một cửa hàng đi.”
Tần Chỉ Ái nhìn một chút.
Cố Dư Sinh cúi đầu liếc mắt nhìn tờ tiền giấy, trên đó có vài chữ rồng bay phượng múa, đặc biệt bắt mắt.
Tiểu Phiền Toái, anh thích em.


Đột nhiên lúc nãy hắn lại nhớ đến những lời Lục Bán Thành nói với hắn, không hiểu sao lúc hắn đặt 乃út xuống lại muốn viết những chữ này.
Thế giới rộng lớn như vậy, tờ tiền này cũng sẽ bay từ túi người này sang túi người khác, một năm, năm năm, mười năm… Thậm chí năm mươi năm sau, có khi nào tờ tiền này lại đến tay cô không, cũng có thể mãi mãi cũng không đến tay cô.
Nhưng một trò chơi lãng mạn như vậy, hắn muốn thử chơi cùng cô một chút.
Đợi đến một ngày nào đó cô có thể cầm tờ tiền này trên tay, cô nhất định sẽ nhớ đến lúc này, khi đó có phải cô sẽ rất cảm động không?
Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, mặt mũi lại hiện ra nét ôn hòa.
“Tiên sinh, tổng cộng 15 đồng.” Cô thu ngân nói lần thứ hai rồi, hắn mới nghe thấy.
Cố Dư Sinh vội vàng đưa tiền.
. . . . . . .
Về đến nhà đã là gần ba giờ.
Tần Chỉ Ái tắm xong trốn trong phòng tắm cũng không trang điểm lại, sau khi ra ngoài liền tắt đèn lớn, mới leo lên giường, Cố Dư Sinh đã nằm trên giường từ lâu, thấy cô nằm xuống liền trở mình nằm lên người cô.


Có lẽ là do nụ hôn lúc nãy ở quãng trường vẫn còn chút dư âm, lúc này nhiệt độ trong cơ thể hắn vẫn còn chưa tiêu tan, động tác của hắn rất gấp gáp, cũng không chờ cô hoàn toàn thích ứng đã chiếm lấy thân thể của cô.
Hắn quấn lấy cô một lúc lâu, sau khi kết thúc, hắn cũng không sốt ruột rời đi mà tiếp tục để trong cơ thể cô, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cô.
Hơi thở ồ ồ của hắn dần dần lắng lại, lại lưu luyến không rời chiếm lấy môi cô, ôm eo cô, trở mình, thay đổi tư thế, tiếp tục liên thu bất tận, triền miên không dứt.
Sau khi kết thúc, Tần Chỉ Ái mệt đến ngủ say.
Cố Dư Sinh nằm dưới người cô, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô xong, hắn mới nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó lặng lẽ vén chăn lên, đứng dậy đi đến phòng thay đồ, thay một bộ đồ thể dục, sau đó lại ra ngoài, Cố Dư Sinh rón rén cầm Ϧóþ tiền, liền mở cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng xuống lầu, đi tới gara.
Cố Dư Sinh sợ làm người đang ngủ say trong biệt thự thức giấc, khởi động xe rất chậm, vừa ra khỏi của lớn biệt thự hắn mới dám tăng tốc.
Mười phút sau, hắn đã đến trước cửa hàng tiện lợi lúc nãy.
Cố Dư Sinh xuống xe, đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi mà Tần Chỉ Ái đã chọn.
Qua khoảng một thời gian dài như vậy cũng không có khách, nhìn xuyên qua cửa kính, Cố Dư Sinh liền nhìn thấy nhân viên thu ngân nằm nhoài trên quầy thu ngân buồn ngủ.
Hắn đẩy cửa vào, khiến loa phát ra âm thanh: “Chào mừng quý khách.”, nhân viên thu ngân bị đánh thức, liền ngước lên nhìn Cố Dư Sinh, đôi mắt hắn sáng ngời, sau đó liền nuốt một ngụm được bọt, lễ phép nói: “Chào mừng quý khách.”

Cố Dư Sinh từ từ đi đến quầy thu ngân.
Nhân viên thu ngân nghĩ rằng hắn cần mình giúp, đại loại là có thứ này thứ kia không, nên lại dùng giọng nói trong trẻo mở miệng: “Tiên sinh, tôi có thể giúp gì được cho ngài?”
Cố Dư Sinh vẫn không phản ứng, hắn móc tiền trong Ϧóþ ra, lấy ra một xấp tiền, đặt trên quầy thu ngân, sau đó mở miệng: “Tối nay ngoài cô ra còn nhân viên thu ngân nào khác nữa không?”
Nhân viên đó vội vàng lắc đầu.
“Vậy có thể làm phiền cô…” Cố Dư Sinh vừa nói, vừa để tiền trong Ϧóþ lên bàn, sau đó lại sợ người kia nghĩ hắn là lừa đảo, lại đưa tiền đến trước mặt nhân viên kia, nói tiếp: “…Đêm nay thu được những tờ 100 tệ nào có chữ viết thì cô có thể đưa cho tôi xem một chút không?”
Sau khi nói xong, hắn lại cầm những tờ tiền trên bàn chiêm nghiệm, sau đó lại bổ sung một câu: ‘Đây là thù lao của cô.”
Nhân viên thu ngân đó sáng con mắt lên, cô không chút do dự liền kéo két tiền ra, đem những tờ giấy bạc 100 tệ tìm từng tờ.
Nhân viên cầm trong tay khoảng hai mươi tờ 100 tệ, tìm một hồi mới tìm thấy hai tờ có chữ viết trên đó.
Tờ thứ nhất là quảng cáo.


Tờ thứ hai, dùng 乃út bi màu đỏ để viết, hình như là tên người.
Hắn mua hai cây 乃út màu đen mà… Cố Dư Sinh lật qua lật lại hai tờ tiền một lần, liền ngẩng đầu lên: “Không còn tờ nào nữa sao?”
“Không còn ạ.” Nhân viên thu ngân lắc lắc đầu, nhìn những tờ giấy tiền hắn để trên bàn, nghĩ số tiền tối nay cô thu được còn chưa lớn bằng số tiền hắn để trên bàn, nên không lo lắng gì mà đưa hết sắp tiền mệnh giá 100 tệ cho hắn: “Không tin ngài tự mình xem đi.”
Cố Dư Sinh không từ chối, nhận lấy, lật những tờ giấy màu đỏ kia qua một lần, mỗi tờ đều giống như lời nhân viên kia nói, không có một vết mực nào.
Không đúng a, rõ ràng hắn đã chính mắt nhìn thấy Tiểu Phiền Toái đi vào cửa hàng tiện lợi này mà, lúc tính tiền đưa tờ tiền màu đỏ… Sao lại không có tờ tiền kia?
Lẽ nào cô không có viết gì trên chữ, hoặc là khi viết xong rồi cũng không dùng tờ tiền đó để mua đồ?
“Tiên sinh, xin hỏi có vấn đề gì không?” Nhân viên kia thấy Cố Dư Sinh còn đang cầm cọc tiền, lại nhìn vào hư không không nhúc nhích, cô không nhịn được liền hỏi.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, đưa lại tiền cho nhân viên thu ngân, nói Cảm ơn một tiếng, sau đó quay người đi đến cửa, lúc chuẩn bị kéo cửa ra, Cố Dư Sinh lại quay đầu hỏi: “Tất cả những tờ 100 tệ thu được tối nay đều ở trong này sao?”
Nhân viên phục vụ liền đưa tiền trả lại về két thu ngân, có chút lúng túng trả lời: “Đúng vậy, tiên sinh.”
Cố Dư Sinh không nói gì, lúc đi ra khỏi cửa hàng, mới khẽ vuốt cằm một hồi, sau đó kéo cửa ra, cất bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.


Trở lại xe, Cố Dư Sinh không nhanh chóng lên xe mà dựa nửa đầu vào xe, hắn sờ trong túi một điếu thuốc, châm lửa xong, vừa đưa đến bên môi, trong đầu lại văng vẳng câu nói của Tần Chỉ Ái: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, anh hút ít lại một chút, dù tâm tình không tốt đi chăng nữa cũng đừng hút nhiều quá, bỏ được thì càng tốt.”
Động tác của Cố Dư Sinh liền dừng lại, cuối cùng lại buông thõng tay xuống.
Hắn về nhà không về lại ghé qua chỗ này là vì muốn dẫn cô xuống chơi trò này, ngoại trừ việc muốn làm một chút chuyện lãng mạn, nhưng việc quan trọng hơn là hắn còn thật sự muốn biết cô đang có tâm sự gì.
Không nghĩ tới cô cũng không để lại bất cứ dấu vết gì. . .
Gió rất lớn, Cố Dư Sinh đứng đến khi thuốc cháy đến đầu lọc mới cảm nhận được chút nóng, lúc này hắn mới dập thuốc, vứt vào thùng rác rồi mới lên xe trở về nhà.
Lúc hắn rời đi như vậy, cô bé ở nhà còn đang chìm trong giấc ngủ.
Cố Dư Sinh rón rén bò lên giường, nằm bên cạnh cô, nghe tiếng hít thở của cô, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu mới từ từ nhắm mắt lại.
Trước đây không yêu cô, hắn không quan tâm đến cảm xúc của cô nhiều như vậy.
Sau khi yêu cô, hắn sẽ vui vẻ vì nụ cười của cô, cũng sẽ bi thương vì khổ sở của cô.
Tuy rằng rất đáng tiếc, không biết vì sao cô lại không vui nhưng hắn hy vọng đêm hắn cầu hôn cô, những chuyện không vui kia cũng sẽ biến mất, hy vọng vào một tương lai tươi sáng, lúc đó cô có thể mạnh dạn dựa vào hắn, thẳng thắn chia sẽ những vui buồn mừng giận với hắn.
-
Hôm nay, Tưởng Tiêm Tiêm đi thẩm mĩ viện chăm sóc hằng tháng.
Thẩm mĩ viện ở tầng 9 trung tâm thương mại, lầu tám chính là một nhà hàng.
Bên trong thẩm mĩ viện đốt tinh dầu, phối hợp với lực mat xa của nhân viên khiến cả người Tưởng Tiêm Tiêm đều thả lỏng, trước khi đi ra ngoài cô vừa mới ngủ dậy, bây giờ lại cảm thấy buồn ngủ nữa.
Lúc tỉnh lại, nhân viên nói là đã làm xong, người đó cầm một cái chăn mỏng đắp lên người cô, nhìn thấy cô mở mắt liền cười cợt, âm thanh rất dịu dàng: “Cô nghỉ ngơi một chút, tôi chuẩn bị tổ yến cho cô rồi, nhớ uống lúc còn nóng.”
Tưởng Tiêm Tiêm nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, ra hiệu cho nhân viên đó đi ra ngoài.
Cô nhắm mắt lại, dưỡng thần một chút mới từ từ ngồi dậy bưng tổ yến lên, ăn vài miếng, liền đi vào phòng tắm trong phòng riêng, tắm rửa một chút, thay quần áo đi ra, lúc đang chuẩn bị đến quầy thu ngân tính tiền, cô lại vô tình nhìn thấy Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu đi qua từ bên phải.
Biểu hiện của hai người có chút lo lắng, không biết nói chuyện gì, cũng không chú ý đến cô.
Lâu như vậy gặp lại Lương Đậu Khấu, Tưởng Tiêm Tiêm theo bản năng cũng để tâm một chút, vì vậy không chần chừ lui vào phòng riêng lúc nãy của mình, mở cửa len lén nhìn Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu.
Thẩm mĩ viện rất yên tĩnh, trong hành lang không có một bóng người.
Thấy bước chân của Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu ngày càng gần, âm thanh nói chuyện của họ cũng rõ ràng hơn một chút.
“Nếu cô ta hẹn chúng ta ra gặp mà không lan truyền thứ đó ra ngoài thì cậu nên đi gặp cô ấy, chắc hẳn chỉ là vì tiền mà thôi, vì vậy cậu đừng vội, chúng ta gặp cô ta trước, rồi từ từ nói chuyện.”
Đây là tiếng của Chu Tịnh… Từ trong lời nói của cô ấy hình như Lương Đậu Khấu gặp phiền toái gì đó, bị người khác bắt thóp.
“Không phải mình đã nói với cậu rồi sao, lại đi tìm một người trợ lý như vậy? không có chuyện làm lại lén quay video mình!”
Là tiếng của Lương Đậu Khấu… trợ lý của cô quay được video… là video gì đây?
Tưởng Tiêm Tiêm có chút hiếu kỳ, trốn ở trong phòng dựng thẳng lỗ tai, lại càng tập trung nghe lén.
“Cô ta chính là một nữ sinh đại học vừa mới tốt nghiệp, ở trường học thành tích cũng không tệ, ai ngờ cô ta lại làm những chuyện như vậy, bất quá mình nghe người ta nói, mẹ của cô ấy hình như bị bệnh, có thể là không có tiền lo thuốc thang nên cô ấy mới giậu đổ bìm leo? Chỉ cần dùng tiền giải quyết là được rồi, cũng không có chuyện gì lớn, coi như là của đi thay người.”
Trong lời nói của Chu Tịnh có vài phần động viên.
“Cô ta hẹn gặp ở đâu?” Lương Đậu Khấu không hài lòng, nhưng cũng chỉ nổi nóng trước mặt Chu Tịnh.
“Ngay nhà hàng dưới lầu… À, cô ấy gửi tin nhắn cho tớ, tớ đọc rồi, là phòng 302, cô ấy sắp đến rồi. . .”
. . . . .
Tiếng nói của Chu Tịnh kết thúc, cô và Lương Đậu Khấu đi qua trước cửa phòng Tưởng Tiêm Tiêm.
“Chúng ta xuống trước chờ cô ấy, mặc kệ thế nào hôm nay nhất định phải lấy được video kia tiêu hủy, nếu để nó truyền ra ngoài nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn thật đó…”
Tiếng bước chân của hai người họ xa dần, hình như vẫn tiếp tục nói chuyện gì đó, Tưởng Tiêm Tiêm nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nói.
Sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, Tưởng Tiêm Tiêm mới đưa tay đóng cửa, dựa vào vách tường, nghĩ đi nghĩ lại những lời nó đó mấy lần, sau đó mới hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Trợ lý của Lương Đậu Khấu vì mẹ bị bệnh mà cần gấp một khoảng tiền. Trong lúc tình thế cấp bách lại bắt được thóp gì đó của Lương Đậu Khấu, sau đó quay video lại, buộc cô và Chu Tịnh phải gặp mặt nói chuyện dùng tiền để trao đổi.
Từ trong giọng nói lo lắng của Chu Tịnh, có thể thấy uy ђเếק này đối với Lương Đậu Khấu cũng không phải là nhỏ.
Lần trước cô đưa cho Cố Dư Sinh một loạt hình ảnh cô thân thiết với người đàn ông khác, hắn lại tàn nhẫn làm cô mất mặt.
Những lần gặp nhau gần nhất này lần nào gặp Lương Đậu Khấu cô cũng thất bại, cơn giận này đúng là không thể nào nuốt trôi được, nghĩ đến trong đầu chỉ toàn buồn bực.
Nếu cô có được video này, có khi còn tàn nhẫn cho Lương Đậu Khấu chịu khổ, rửa được hận của mấy lần trước rồi.
Hôm qua cô còn muốn tìm Lương Đậu Khấu rửa hận thì hôm nay Lương Đậu Khấu lại đến trước mặt cô dâng video đó lên.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tưởng Tiêm Tiêm sáng lên, liền nhanh chóng mở cửa chạy ra khỏi phòng, đi đến quầy thu ngân trả tiền xong liền đi thang máy xuống nhà hàng dưới lầu.
Tưởng Tiêm Tiêm ở trong thang máy năm phút, cuối cùng cũng ᴆụng phải trợ lý của Lương Đậu Khấu.
Tuy rằng hai người gặp nhau gấp như vậy nhưng Tưởng Tiêm Tiêm chưa bao giờ nói chuyện nhiều với trợ lý của Lương Đậu Khấu, cũng không biết nên gọi cô ấy là gì, cô nghẹn lời một hồi, không thể làm gì khác hơn là đưa tay cản đường của cô.
Trợ lý của Lương Đậu Khấu dừng bước, trước tiên nhìn Tưởng Tiêm Tiêm một cái, mới lễ phép hỏi: “Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”
Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chung quanh một chút, cuối cùng liền chỉ vào một lối thoát hiểm hầu như không có người qua lại, mở miệng nói: “Chúng ta qua đó nói chuyện một chút được không?”
Tưởng Tiêm Tiêm sợ bị từ chối, liền tiến tới bên tai trợ lý của Lương Đậu Khấu, âm thanh nhỏ xuống bổ sung một câu: “Tôi biết mẹ cô bị bệnh, cần một số tiền lớn, tôi có thể giúp cô.”
Trợ lý của Lương Đậu Khấu sững sờ, như rất kinh ngạc không biết sao Tưởng Tiêm Tiêm lại biết, sau đó liền khẽ gật đầu, quay người đi về phía lối thoát hiểm.
Tưởng Tiêm Tiêm theo sát phía sau cô, đóng cửa thoát hiểm xong, cô liền dứt khoát sờ soạn trong túi một tờ chi phiếu, cầm 乃út ký rồi đưa cho trợ lý của Lương Đậu Khấu.
Trợ lý nhìn số tiền trên tấm séc, lại không nhận mà nhìn vào mắt Tưởng Tiêm Tiêm, mở miệng thẳng thắn nói: “Điều kiện là gì?”
“Video” Tưởng Tiêm Tiêm cũng không vòng vo, nhìn thấy cô ấy hiểu ý của mình, lập tức thẳng thắn nói: “Tôi muốn lấy cuộn video có liên quan đến Lương Đậu Khấu trong tay cô.”
Trợ lý chỉ muốn lấy một số tiền từ chỗ Lương Đậu Khấu, cô không thật sự nghĩ hại Lương Đậu Khấu, nên mím môi một hồi, quay đầu, tránh khỏi tầm mắt của Tưởng Tiêm Tiêm, nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Đừng giả bộ nữa, tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi, chỉ cần cô đưa video cho tôi, tờ séc này sẽ lập tức thuộc về cô, dù cho cô có đưa video cho Lương Đậu Khấu, cô ấy cũng sẽ đưa cho cô một số tiền vậy thôi, tôi cũng không có liên quan, nhưng mà…” Tưởng Tiêm Tiêm cố ý dừng lại một chút, sau đó lại mở miệng: “…Nếu như tôi là cô, thừa dịp có tiền thì cứ lấy, dù sao chuyện mẹ bị bệnh mới là quan trọng nhất, nếu như còn chưa lấy được tiền của Lương Đậu Khấu mà lại làm mất video kia thì chẳng phải lại mất cả chì lẫn chài sao?”
Sau khi nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm giống như trầm tư lắm vậy, nghiêng đầu chút, lại mở miệng nói: “Cô nói xem bọn họ có gạt cô ghi âm lại để báo cảnh sát bắt cô tội tống tiền không? Sau đó giam cô vào ngục?”
“Cũng có thể a…” Tưởng Tiêm Tiêm tán đồng mấy lần, sau đó lại cười xán lạn với trợ lý: “À đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu với cô, tôi là Tưởng Tiêm Tiêm, là em họ của Lương Đậu Khấu, có một số chuyện người ngoài không biết nhưng tôi là người trong nhà, tất nhiên là đã biết rồi…”
Trợ lý thật sự bị câu nói sau của Tưởng Tiêm Tiêm hù dọa, cô là em họ của Lương Đậu Khấu, hay la cô ta chỉ nghe được tin tức gì đó nên đã chặn đầu cô, liền mở miệng nói: ‘Video tôi cũng có thể đưa cho cô, nhưng cô phải đưa cho tôi thêm hai trăm ngàn.”
Tưởng Tiêm Tiêm không chút do dự viết thêm một tờ chi phiếu khác, sau đó đưa cho trợ lý.
Trợ lý nhận được thì xác định không có vấn đề gì mới từ trong túi lấy ra một cái đĩa đưa cho Tưởng Tiêm Tiêm.
Sau khi nhận được đĩa, Tưởng Tiêm Tiêm cũng không nói thêm nhiều với trợ lý, liền mở cửa thoát hiểm, đi thang máy trở về thẩm mỹ viện trên lầu.
Bởi vì là hội viên SVIP, Tưởng Tiêm Tiêm có thể vào phòng nghỉ ngơi, chọn một máy vi tính nào đó, khởi động máy, dùng cổng USB chuyển video vào điện thoại rồi mới đeo tai nghe, xem video.
Video không ngắn, khoảng chừng bảy tám phút, Tưởng Tiêm Tiêm xem được một nửa, mắt trở nên hưng phấn, nhìn đến cảnh cuối, cả người cô đều kích động đứng bật dậy.
Nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa ngạc nhiên, đi lên tôn kính hỏi cô: “Tưởng tiểu thư, xin hỏi cô có cần giúp gì không?”
“Không có.” Tưởng Tiêm Tiêm mở tai nghe, xán lạn cười trả lời nhân viên phục vụ, vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi cho anh trai của cô.
Anh của cô bắt máy rất nhanh: “Anh hai, xe của em đang đi bảo hành rồi, bây giờ em đang ở JM, buổi trưa anh có về nhà không? Thuận đường rước em với.”
Cô không có số điện thoại của Cố Dư Sinh, nhưng anh hai của cô thì có, cô muốn lập tức, ngay tức khắc đưa đoạn video này cho hắn xem… cô muốn xem xem Cố Dư Sinh vốn luôn che chở cho Lương Đậu Khấu kia khi nhìn thấy video này có cảm thấy mất mặt hay không!
Chỉ cần cô muốn, Tưởng Tiêm Tiêm nhịn không được giương khóe môi.
Cố Dư Sinh quan tâm đến mặt mũi của bản thân như vậy, nếu biết mình bị Lương Đậu Khấu đối xử như thế, Tưởng Tiêm Tiêm lại nhẹ nhàng cười ra tiếng.
“Tưởng tiểu thư, tâm tình của cô hình như rất tốt nha.” Nhân viên phục vụ hỏi chuyện lúc nãy lại lên tiếng.
“Ừm, cũng không tệ lắm.” Tưởng Tiêm Tiêm tự nhiên hào phóng khẳng định, tạm biệt nhân viên phục vụ rồi vừa hát vừa rời đi.
. . . . .. .
Khi Tần Chỉ Ái tỉnh lại, Cố Dư Sinh đã không còn ở đó từ lâu, chắc là đã đến công ty rồi.
Quản gia còn chưa về, một mình cô ăn đơn giản vài món, đang chuẩn bị tìm chuyện để làm, liền nhìn thấy tin nhắn Cố Dư Sinh gửi tới: “Buổi tối em có rảnh không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Ra ngoài ăn cơm? Tối hôm nay quản gia không ở nhà, hình như cô chưa từng tự mình làm cơm cho hắn… Tần Chỉ Ái trầm tư một lát, lại trả lời Cố Dư Sinh: “Hay là ở nhà ăn cơm đi? Quản gia không có ở nhà, em tự nấu cho anh ăn.”
Rất nhanh lại nhận được tin nhắn trả lời của Cố Dư Sinh: “Cũng được.”
Tần Chỉ Ái trả lời “Ừ” một cái, liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối, trong đầu suy nghĩ thực đơn xong, sau đó lại ghi những nguyên liệu cần thiết vào ghi chú trong điện thoại, liền lên lầu thay đồ, cầm Ϧóþ tiền và chìa khóa xe đi tới siêu thị dưới tầng hầm của trung tâm thương mại JM.
. . . . . .
Tưởng Tiêm Tiêm chờ anh hai của cô đến nỗi khát nước, liền đến siêu thị dưới tầng hầm để mua một chai nước khoáng, lúc tính tiền lại ᴆụng phải “Lương Đậu Khấu”.
Ồ? Không phải cô ta vừa ở trên lầu ăn cơm sao? Sao trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể vừa thay một bộ đồ khác vừa chạy xuống đây đi siêu thị rồi?
Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng nghĩ đến video trong tay mình, Tưởng Tiêm Tiêm lại hoàn toàn không có ý nói chuyện dây dưa với “Lương Đậu Khấu”, trong lòng vui rạo rực quay trở về cửa trung tâm thương mại chờ anh hai.
Đợi khoảng năm phút, bên đường có một tiếng huýt sáo, Tưởng Tiêm Tiêm nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của anh hai liền vội vàng chạy tới, sau khi ngồi trên xe thắt dây an toàn xong, vừa mới nói với anh cô: “Được rồi, đi thôi.” Liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Ồ? Sao lại là một Lương Đậu Khấu nữa?
Không phải cô ấy ở dưới siêu thị sao?
Sự nghi ngờ còn đang hình thành trong não của Tưởng Tiêm Tiêm, cô bỗng nhiên nhận ra Lương Đậu Khấu này chính là người cô đã nhìn thấy trên thẩm mĩ viện.
Từ trong siêu thị đến lúc cô lên đây đứng đợi anh hai cũng chỉ mới có năm phút, sao cô ta lại có thể thay một bộ đồ khác chỉ trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi?
Xe được anh của Tưởng Tiêm Tiêm khởi động, từ từ đi về phía trước, Tưởng Tiêm Tiêm đột nhiên lên tiếng: “Dừng xe.”
Tưởng Dật bị dọa một cái, tàn nhẫn đạp mạnh thắng xe, còn chưa quay đầu mắng được Tưởng Tiêm Tiêm câu nào đã thấy cô hạ kính xe, ló đầu ra nhìn chiếc xe đang đậu phía sau xe mình.
Lương Đậu Khấu đi bên cạnh Chu Tịnh, hai người họ không nói gì với nhau, một trước một sau đi rất nhanh về phía một chiếc Audi màu đỏ.
Chu Tịnh mở cửa, Lương Đậu Khấu khom người chuẩn bị ngồi vào xe, Tưởng Tiêm Tiêm lại đưa tay ra kéo tay của Tưởng Dật, chỉ vào kính chiếu hậu, mở miệng nói: “Anh hai, anh nhìn xem đây có phải là chị Khấu không a?”
Lương Đậu Khấu cứ đeo mắt kính và khẩu trang như vậy, che chắn kín mít, nhưng là người một nhà, Tưởng Dật nhìn một cái là có thể nhận ra được: “Đương nhiên là Tiểu Khấu rồi… Em không nhận ra sao?”
Tưởng Tiêm Tiêm không nói gì nữa, nhìn chằm chằm vào chiếc Audi màu đỏ kia, cô lại nghe thấy Tưởng Dật nói: “Có phải lại muốn cùng Tiểu Khấu gây sự không? Đều là người một nhà, em…”
“Anh hai, lái xe đi!” Tưởng Tiêm Tiêm quay đầu nở nụ cười, cắt ngang lải nhải của Tưởng Dật.
Tưởng Dật ngậm miệng lại, đạp ga lần nữa, lái xe ra đường lớn.
Lúc sắp về đến Tưởng gia, Tưởng Tiêm Tiêm nhớ tới chính sự, liền nói: “Anh hai, cho em mượn điện thoại của anh một chút.”
“Mượn điện thoại làm gì?” Tưởng Dật nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, quẹo vào tiểu khu.
“Anh đừng quan tâm, em mượn dùng một chút, có việc quan trọng mà.” Tưởng Tiêm Tiêm kéo kéo cánh tay Tưởng Dật, nhỏ nhỏ giọng nũng nịu.
Tưởng Dật rất yêu thương em gái, cũng không để cô cầu xin lâu như vậy, liền đồng ý: “Được rồi được rồi, nè!” Nói xong liền móc điện thoại ra đưa cho Tưởng Tiêm Tiêm.
“Cảm ơn anh hai.” Tưởng Tiêm Tiêm dẻo mồm khen Tưởng Dật hai câu, liền không chờ được nữa, mở khóa màn hình, đi vào WeChat.
Trong WeChat của Tưởng Dật toàn là bạn bè của hắn là chủ yếu, cô lục một hồi, nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Ngô Hạo.
Ngô Hạo là người lúc còn học cấp ba là bạn của anh hai cô, là người cô đã hấp tấp dính lấy không buông.
Hình như hắn và cô đã bảy tám năm không liên lạc rồi ha.
Không biết hắn và Hứa Ôn Noãn có chia tay chưa…
Tưởng Tiêm Tiêm nghĩ, lại hiếu kỳ không biết Ngô Hạo bây giờ trông thế nào, liền bấm vào avatar của Ngô Hạo, vào trang chủ của hắn.
Còn chưa nhìn thấy nội dung, đã nhìn thấy trong album ảnh của hắn có một tấm hình hắn và Hứa Ôn Noãn hôn môi.
Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn còn ở bên nhau?
Tưởng Tiêm Tiêm khẽ mím môi, liền mở vài bức ảnh ra xem, có hai tấm ảnh Ngô Hạo đánh golf.
Hắn còn đẹp trai hơn trong ký ức của cô rất nhiều, cao hơn nhiều, cũng có sức hấp dẫn hơn.
Tưởng Tiêm Tiêm nhìn bức ảnh đã thấy tim đập nhanh hơn rõ ràng.
Những năm gần đây không phải cô chừng từng gặp người đàn ông khiến mình động lòng nhưng không người nào có thể mang lại cho cô cảm giác giống như Ngô Hạo vậy, phấn đấu quên mình, nghĩa chẳng từ nan.
“Tiêm Tiêm?” Tưởng Dật dừng xe, liếc mắt nhìn chằm chằm điện thoại của mình, thấy Tưởng Tiêm Tiêm không phản ứng, liền gọi tên của cô.
Tưởng Tiêm Tiêm vội vàng hoàn hồn, điện thoại cầm trong tay chính là muốn đem đoạn video kia chuyển qua điện thoại của anh hai rồi lại từ điện thoại của anh hai gửi cho Cố Dư Sinh, nhưng cô chỉ mới vào WeChat của Tưởng Dật, đã hạ điện thoại xuống, cắn môi suy tư một lát, lại cầm lấy điện thoại của Tưởng Dật, chuyển số của Ngô Hạo qua điện thoại di động của mình.
Về đến nhà, ăn cơm xong, Tưởng Tiêm Tiêm lập tức trốn vào trong phòng của mình, cầm điện thoại di động gửi lời mời kết bạn qua cho Ngô Hạo, lại gửi kèm một tin nhắn: “Anh còn nhớ em không? Em là em gái của bạn cấp ba của anh: Tưởng Dật, em là Tưởng Tiêm Tiêm.”
Năm đó cô không ít lần làm khó dễ Hứa Ôn Noãn, bởi vì bạn thân của Hứa Ôn Noãn mà anh của cô và Cố Dư Sinh đánh nhau một lần.
Không biết Ngô Hạo có chấp nhận lời mời kết bạn của cô không…
Tưởng Tiêm Tiêm nghĩ tới đây, lại nhắn một tin: “Thật ngại quá, sở dĩ em tìm anh là vì có một chuyện rất quan trọng phải nói cho anh biết.”
Gửi tin nhắn này đi xong, qua nửa phút, Ngô Hạo đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Tưởng Tiêm Tiêm kích động ôm điện thoại lăn trên giường, nhắn tin tiếp: “Chào anh.”
Ngô Hạo: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
Tưởng Tiêm Tiêm bỗng nhiên thay đổi chủ ý, không dùng điện thoại của anh hai để gửi video qua cho Cố Dư Sinh là bởi vì cô muốn dùng chuyện này để tiếp cận Ngô Hạo, cho nên cô cắn cắn ngón tay, ngoẹo cổ, nghĩ bụng gõ một bản nháp trước, sau đó hẵn gõ vào tin nhắn: “Bỗng nhiên mạo muội tìm anh là bởi vì em có chuyện gấp, cần nói cho anh Sinh biết, nhưng em gọi cho anh Bán Thành, anh ấy cũng không trả lời nên em không còn cách nào khác là phải tìm anh.”
“Ừm” Ngô Hạo chỉ trả lời một chữ, sau đó liền cho cô số điện thoại của Cố Dư Sinh, sau đó không nói gì nữa.
Hắn là để cô tự mình đi tìm Cố Dư Sinh?
Nhưng người cô muốn nói chuyện là hắn mà… Tưởng Tiêm Tiêm nghĩ nửa phút, mới thành thật nói cho Ngô Hạo biết: “Em biết WeChat của anh Sinh nhưng anh ấy lại không để ý đến em.”
Tưởng Tiêm Tiêm không cho Ngô Hạo trả lời tin nhắn này, liền gửi video qua: “Video này là em dùng một số tiền lớn để chặn không cho nó lan truyền ra ngoài, em nghĩ anh ấy cần phải biết, anh xem xong sẽ hiểu.
Qua khoảng năm phút, Ngô Hạo trả lời: “Video này cô lấy được ở đâu?”
“Là mua từ trợ lý của chị Khấu.” Tưởng Tiêm Tiêm thành thật trả lời.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô, tôi sẽ chuyển qua cho anh Sinh.”
“Ừ.” Tưởng Tiêm Tiêm gửi qua một chữ này xong, cảm thấy có chút xa cách, lại bỏ thêm một icon mặt cười, lại thêm hai chữ: “Tạm biệt.”
“88” *
*Trong tiếng Trung, 88 phát âm gần như Bye Bye.
Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm hai con số của Ngô Hạo gửi qua, có chút ngọt ngào, có chút thất thoát.
Cô có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, nhưng… hình như hắn lại hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với cô.
Nếu cô có thêm một tin tức quan trọng nào đó, có phải cô sẽ lại có thể tiếp cận hắn hay không…
Tin tức quan trọng?
Tưởng Tiêm Tiêm cau mày, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên liền nghĩ đến chuyện mình ở JM vô tình gặp hai Lương Đậu Khấu mặc hai bộ quần áo không giống nhau. . .
Người cô nhìn thấy dưới siêu thị kia chính xác là Lương Đậu Khấu.
Người cô nhìn thấy ở trước cửa siêu thị chắc chắn cũng là Lương Đậu Khấu.
Nhưng một Lương Đậu Khấu trong thời gian ngắn như vậy sao lại có thể xuất hiện ở hai nơi khác nhau với hai bộ quần áo khác nhau?
Chẳng lẽ… có hai Lương Đậu Khấu?
Tưởng Tiêm Tiêm bị ý tưởng trong đầu mình làm cho sợ hết cả hồn, sau đó lại cảm thấy chỉ có ý nghĩ này mới có thể giải thích chính xác được.
Nếu như suy đoán của cô là đúng thì nói cách khác, hai người Lương Đậu Khấu hôm nay cô gặp, một người là thật, một người là giả.
Là ai đang mạo danh Lương Đậu Khấu? Lương Đậu Khấu là vợ của Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh là bạn của Ngô Hạo… nếu cô có thể biết thêm chút gì, lại có thể tìm ra một cái cớ để nói chuyện với Ngô Hạo rồi.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tưởng Tiêm Tiêm lại sáng lên, liền cắn móng tay suy nghĩ xem tiếp theo mình phải làm sao, mới có thể tìm ra toàn bộ sự thật của Lương Đậu Khấu, đồng thời phân biệt được thật giả.
. . . . . .
Cùng lúc đó Chu Tịnh đang ngồi trên chiếc Audi màu đỏ, tâm tình thật tốt, mở đài phát thanh, thỉnh thoảng hừ theo tiếng nhạc du dương.
Lương Đậu Khấu ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lại không có chút vui vẻ nào dù kế hoạch đã thành công.
Đúng, không sai, cô quá hiểu rõ Tưởng Tiêm Tiêm, biết hôm nay cô ta sẽ đến thẩm mỹ viện, vì vậy từ sớm cô và Chu Tịnh đã chờ trước ở đó, diễn một màn kịch.
Đương nhiên trợ lý cũng là do cô và Chu Tịnh đã sắp xếp từ trước, cho dù Tưởng Tiêm Tiêm không đưa thêm 200 ngàn cho cô ấy, trợ lý cũng sẽ đưa video cho cô.
Làm gì có những người nói những chuyện như vậy mà lại ra hành lang đứng nói chứ, bất quá là muốn Tưởng Tiêm Tiêm nghe được mà thôi.
Chỉ tiếc Tưởng Tiêm Tiêm vì muốn đấu đá với cô mà không hề nghĩ đến kẽ hở này.
. . . . .
Tần Chỉ Ái mua thức ăn về xong, nguyên liệu cũng không nhiều, nhưng cô chọn rất tỉ mỉ nên cũng phải mất hơn nửa tiềng đồng hồ để sắp xếp.
Người mua xếp hàng không đông, qua khoảng hai phút là đến lượt cô rồi.
Thu ngân nói từng cái, lại báo tổng tiền cô phải trả.
Tần Chỉ Ái mở túi, nhìn thấy một góc bên trong túi có một tờ tiền 100 tệ nằm yên lặng, đầu ngón tay cô hơi dừng lại, cuối cùng lại rút ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho nhân viên thu ngân.
Cô thanh toán xong, nhận túi đồ, sau đó đi thang máy xuống bãi xe dưới tầng hầm.
Cô ngồi lại trên xe, không nhanh chóng khởi động xe mà lại lấy thẻ ngân hàng nhét lại vào Ϧóþ tiền trước, sau đó cầm lấy tờ 100 tệ kia.
Cô nhè nhẹ mở ra, trên đó có một dòng chữ thẳng hàng rõ ràng đập vào mắt cô.
“Cố Dư Sinh, em là Tần Chỉ Ái, là Tần Chỉ Ái đã yêu anh tám năm.”
Cố Dư Sinh, anh có biết không?
Trò chơi lúc hai giờ sáng kia, là em dùng thân phận Tần Chỉ Ái để viết nên những lời này.
Tha thứ cho em, chỉ có mấy lời, nhưng em lại phải dùng phương thức này để nói với anh.
Lúc em còn trẻ, vì quá nhu nhược nên không thể nói ra câu: “Em thích anh.”
Lúc em ở bên anh, em lại không có tư cách để nói những lời này, chỉ có thể len lén viết những tâm sự này, lại càng không dám để cho cả thế giới biết.
Em yêu anh, tất cả trong em chỉ có một bí mật.
Trong thế giới của anh, em chẳng là gì cả, nhưng trong thế giới của em, anh là tất cả.
Từ nay về sau, khi nghĩ đến ba chữ “Cố Dư Sinh” này, em đều sẽ cảm thấy rất khổ sở.
Tần Chỉ Ái cụp mắt, cất tiền cẩn thận, sau đó khởi động xe, trở về nhà.
12 giờ trưa, Lục Bán Thành đến sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Hắn bay một chuyến bay 13 tiếng, cũng không dám về nhà tắm lấy hơi mà ngoắc xe đi thẳng đến Cố thị, đưa chiếc nhẫn kim cương hoàn mỹ vừa mới ra lò trao tận tay Cố Dư Sinh.
Lúc Lục Bán Thành đến nơi, Cố Dư Sinh đang có một cuộc họp online với đối tác nước ngoài.
Hắn vừa nghe tiếng mở cửa đã định nói ba chữ “Đi ra ngoài.” Nhưng nhìn thấy Lục Bán Thành cũng không dám mở miệng, quay về người trong video nói câu: “Xin lỗi, chờ tôi một chút.” Liền tắt webcam và âm thanh, nhanh chóng đứng dậy đi về phía Lục Bán Thành.
Hắn còn chưa chờ Lục Bán Thành mở miệng, đã hỏi: “Đồ đâu?”
Lục Bán Thành từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, đưa cho Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhận lấy liền mở hộp ra, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nằm yên tĩnh bên trong, giống y như thiết kế ngày hôm đó hắn vẽ, có điều, đồ vật thật lại kinh diễm cao quý hơn so với bản vẽ bằng 乃út bi của hắn rất nhiều.
Nhẫn kim cương hồng, được cắt thành một hình trái tim hoàn hảo, dưới ánh đèn phản chiếu một ánh sáng lấp lánh xa xỉ hoàn mỹ.
Chỉ nhìn một cái, Cố Dư Sinh liền cảm thấy hài lòng, hắn thấp giọng nói với Lục Bán Thành: “Cảm ơn.” Sau đó liền để nhẫn kim cương xuống bàn làm việc.
Lục Bán Thành rời đi xong, Cố Dư Sinh lại tiếp tục mở video họp, nhẫn kim cương để bên cạnh máy tính, hắn lại nhìn đến một lần, từ trước đến giờ hắn luôn rất tập trung làm việc nhưng lần này hắn lại không khống chế được mà thất thần.
Hắn chỉ muốn lần cầu hôn duy nhất trong cuộc đời này làm lãng mạn hơn, kinh ngạc hơn bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này.
Hoa tươi, nến, nhẫn kim cương… Người khác có, cô cũng phải có, người khác không có, cô càng phải có.
Chỉ là hắn phải làm thế nào để cô không thể nào quên?
“Cố tiên sinh?” Trong cuộc họp online, đối tác đã diễn thuyết xong cái gì, chờ hắn đáp lời, nhưng kết quả nhìn hắn nửa ngày cũng không thấy hắn phản ứng, lại phải gọi tên của hắn.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, nhìn vào video nói: “Rất tốt”, sau đó chú tâm chưa được một phút, lại thất thần.
Tối hôm qua cô hát xong, lúc hắn và cô đi đến bãi đậu xe, hắn có hỏi cô về bài hát đó.
Bài hát đó tựa đề là “Đích”
Cô còn nói đó là bài hát của một lão tiền bối, cũng đã khoảng mười năm, cô rất yêu thích bài hát đó, cũng đã từng có ý định đến buổi biểu diễn của ca sĩ này, nhưng cô lại không đến được. Sau đó ca sĩ này cũng không quá nổi tiếng, bài hát này cũng không tiếp tục được hát trong các buổi biểu diễn nữa, cô cảm thấy rất đáng tiếc, cô còn chưa từng nghe live “Đích” lần nào.
Cô tiếc nuối, hắn sẽ bù đắp lại cho cô.
Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, lập tức cầm điện thoại di động, khi hắn vừa định gọi đi mới nhớ là mình còn đang họp online, lại nhìn vào webcam nói “Xin lỗi.” để điện thoại di động xuống, cố tập trung tinh thần đã bay lên chín tầng mây từ lâu, sau đó cuối cùng cũng không nhịn được nói với Lục Bán Thành đang ngồi trong phòng làm việc của mình.
“Giúp tôi làm vài chuyện, thứ nhất, hoa hồng mua hoa hồng nhạt, hôm qua tôi có nói chuyện với Tiểu Phiền Toái, cô ấy nói cô ấy thích nhất là màu hồng nhạt.”
“Thứ hai, giúp tôi mua nến, bày ra ở hoa viên sau nhà cho tôi, buổi tối khi nào tôi nhắn tin thì giúp tôi châm lửa.
“Thứ ba…” Cố Dư Sinh hơi dừng một chút, nhìn chằm chằm Lục Bán Thành, nói rõ ràng: “Giúp tôi đi mời ca sĩ hát bài “Đích”, tôi muốn đêm nay người đó hát bài cho Tiểu Phiền Toái nghe!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!