Nhẫn Trong Bụi Cỏ
“Chị Tiêm, theo yêu cầu của chị, em đã phái hai người, một người theo dõi ở biệt thự của Cố Dư Sinh, người theo dõi người ở nhà Chu Tịnh, hai người kia vừa mới trở về rồi.”
“Bức ảnh ở góc phải có ghi lại thời gian chụp, đều là lúc 11 giờ rưỡi tối nay, thời gian chênh lệch chỉ vài phút.”
Giọng nói trong điện thoại vừa phát ra xong, đối phương đã gửi cho Tưởng Tiêm Tiêm hai tấm hình.
Một tấm là Lương Đậu Khấu ngồi trong xe, bối cảnh là ở nhà họChu, Chu Tịnh lái xe, Lương Đậu Khấu ngồi ở ghế phụ lái.
Tấm còn lại là ở biệt thự của Cố Dư Sinh, Lương Đậu Khấu mang theo một túi rác đem bỏ.
Tấm thứ nhất có thể nhìn thấy Lương Đậu Khấu khá rõ ràng.
Hình ảnh ở tấm thứ hai hơi nhòe một chút, tóc Lương Đậu Khấu khá loạn, quấn đại sau đầu.
Như đối phương vừa nói, thời gian hai tấm hình này được chụp chỉ cách nhau khoảng ba phút.
Tưởng Tiêm Tiêm chưa từng đến nhà của Chu Tịnh nên không biết vị trí cụ thể là khu nào, nên mở bản đồ ra tra một hồi, là ở khu Đông Tứ Hoàn.
Biệt thự của Cố Dư Sinh ở thành Tây, hai nơi cách nhau hai mươi cây số.
Trong khoảng thời gian ba phút, không thể đi từ nơi này sang nơi khác được.
Vì vậy… hai tấm hình này cũng đủ chứng minh có hai Lương Đậu Khấu.
Nhưng mà người nào là thật người nào là giả?
Có điều, không cần biết người nào là thật người nào là giả, điều này có thể nói rõ một vấn đề: chắc chắn Chu Tịnh biết có hai Lương Đậu Khấu cùng tồn tại, hoặc là người đóng giả kia chính là do Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu sắp xếp.
Các cô ấy tại lại phải làm như vậy?
Tưởng Tiêm Tiêm cầm điện thoại di động đi vòng quanh phòng ngủ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được.
Nhưng mà không cần biết hai người họ sắp xếp cô gái kia làm gì, chỉ cần cô ta có đầy đủ bằng chứng như vậy là có thể nói cho Ngô Hạo biết rồi.
Chu Tịnh là người phụ nữ vừa nham hiểm vừa giả dối, lúc cô và Lương Đậu Khấu đấu đá nhau ૮ɦếƭ đi sống lại, cô ta cũng làm ra không ít “chuyện tốt” rồi, chuyện lần này nếu muốn thành công, nhất định phải né Chu Tịnh.
Xem ra sáng sớm ngày mai cô nên tìm cớ đến biệt thự của Cố Dư Sinh một chuyến…
. . . . . . .
Cả ngày không được ngủ, nhưng bây giờ Tần Chỉ Ái vẫn không ngủ được.
Cô cứ mơ mơ màng màng, trong mơ nhìn thấy rất nhiều chuyện đã xảy ra, có vui có buồn đan xen vào nhau, làm cho tim của cô cứ thấp thỏm không yên, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cô khó chịu mở miệng hít thở, ngay cả như vậy, hô hấp của cô cũng nặng nề, mãi đến khi bị đè nén đến chịu đựng không nổi mà mở mắt ra, tỉnh lại từ trong mộng, cô mới nhận ra cả váy ngủ đều đã ướt đẫm mồ hôi, cổ họng đau rát, toàn thân giống như có lửa đốt, cực kỳ nóng.
Cô đang sốt sao?
Tần Chỉ Ái miễn cưỡng trở mình, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại một lần nữa.
Rõ ràng cô có đắp chăn nhưng sao toàn thân cô cứ ớn lạnh từng cơn, trên người đổ toàn mồ hôi lạnh, иgự¢ như một có khối đá đè ép, làm cho cô không hô hấp nổi, sức lực cũng không có.
Cô muốn xuống giường tìm nước uống nhưng có người không nghe theo sự điều khiển của cô, không động đậy nổi, cũng chỉ có thể nằm ở trên giường.
Cô cảm nhận được toàn thân mình ngày một nóng lên, nóng đến nỗi giống như bị nướng lên.
Cô đưa tay sờ soạng một hồi lâu mới tìm được điện thoại, gọi một cú điện thoại.
Cô gọi điện thoại cho quản gia, điện thoại reo vài tiếng cũng không có người bắt máy.
Đã trễ thế này, có khi quản gia đã ngủ rồi… Tần Chỉ Ái nghĩ, liền muốn dẹp điện thoại tự mình bò xuống giường, đi xuống lầu tìm số điện thoại của bác sĩ nhưng ngón tay còn chưa tắt điện thoại, đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Tần Chỉ Ái “Alo” một tiếng, trong tai không có ai đáp lại.
Bởi vì quá mệt mỏi, Tần Chỉ Ái nói chuyện có vẻ rất mệt mỏi, cô không mở mắt ra nổi, ngữ khí tuy mềm nhũn đến khó nghe nhưng cô vẫn chủ động lên tiếng: “Quản gia sao?”
Đáp lại cô vẫn là sự yên tĩnh, cô nhíu nhíu mày, cố nén khó chịu lần nữa, dùng hết sức lực mở miệng: “Bà đang ở đâu? Nghe thấy tôi nói chuyện không? quản gia, tôi…”
Cô còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp máy, bên trong truyền đến âm thanh đô đô khó nghe.
Tần Chỉ Ái ngẩn người, sốt cao như vậy, não cô có chút ௱ôЛƓ lung, lúc này mới nghĩ lại hình như có gì đó không đúng, cô vội vã mở mắt, nhìn vào màn hình điện thoại, phát hiện tên trong lịch sử cuộc gọi lại là Cố Dư Sinh.
Cô giật giật môi, trong mắt hiện lên một vệt ảm đạm.
Cô vừa rồi nói chuyện còn không ra hơi, hắn có thể biết cô không khỏe chứ? Nhưng hắn cũng không nói gì tàn nhẫn cúp máy như vậy…
Quả nhiên hắn giận thật rồi…
Tần Chỉ Ái nghĩ đến những chuyện ban ngày hắn làm với cô, mắt đau xót, từ từ rời khỏi màn hình điện thoại, rời khỏi ba chữ Cố Dư Sinh.
Không oan ức là giả, trong lòng cô đã biết những chuyện này nhưng cô lại không nói cho hắn biết.
Chu Tịnh vì sự nghiệp của Lương Đậu Khấu mà lợi dụng hắn, là thật, hắn về nhà không nổi điên chính là đang đè nén cơn giận của mình, hắn cũng đã rất khoan dung rồi, nếu hắn không tận mắt nhìn thấy cô uống tђยốς tгáภђ tђคเ, hắn cũng sẽ không nổi điên như vậy đúng không?
Dù sao người bị lợi dụng, là hắn, người bị lừa dối cũng là hắn, đừng nói là người có tính khí không tốt như hắn, người có tính tình tốt như thế nào cũng sẽ không thể chấp nhận được.
Khóe mắt của Tần Chỉ Ái ướt mem, cố gắng bò xuống giường.
Bởi vì sốt cao, cô đứng không nổi, vừa mới run run đi về phía trước một bước, liền ngã trên mặt đất, cô chống thảm, muốn bò lên nhưng đầu càng choáng váng hơn, hình như cô cố gắng lết được hai lần nữa, lại hình như chưa làm được gì, cuối cùng cả người liền mềm nhũn nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
. . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái tỉnh lại, trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu chói mắt, xuyên qua cửa sổ sát đất rộng rãi, soi long lanh nền gạch.
Tia sáng quá chói chang, Tần Chỉ Ái nhịn không được đưa tay che mắt, kết quả phát hiện trên mu bàn tay bị dán một miếng băng keo trắng.
Cô kinh ngạc một hồi nhìn nhìn một chút, thấy bên dưới có một cây kim nhỏ, hình như lúc cô hôn mê bất tình đã có bác sĩ tới khám, còn truyền nước biển cho cô.
Tần Chỉ Ái bừng tỉnh, cô đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn chung quanh một vòng, mới ý thức được tối qua mình còn ngã hôn mê bất tỉnh trên sàn nhưng lúc này đã được nằm trên giường, trên đầu còn được dán miếng dán hạ sốt, trong nệm còn có một túi chườm lạnh.
Tối hôm qua trong nhà chỉ có một mình cô, là ai chăm sóc cô?
Hình như cô có gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, chẳng lẽ anh ấy đã trở về?
Tần Chỉ Ái vén chăn, vừa chuẩn bị xuống giường đạ thấy cửa phòng ngủ được mở ra, Tần Chỉ Ái quay đầu, nhìn thấy quản gia đi vào: “Phu nhân, cô tỉnh rồi?”
Phu nhân? Là gọi cô sao? Không phải Cố Dư Sinh vẫn luôn muốn người khác gọi cô là tiểu thư sao?
Tần Chỉ Ái còn chưa hồi phục lại tinh thần từ chữ phu nhân của quản gia, quản gia đã đi tới trước mặt cô sờ sờ lên trán cô, sau đó liền cười nói: “Đã hoàn toàn hạ sốt rồi, phu nhân, cô còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, cô còn rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chưa biết hỏi từ đâu thì quản gia chưa chờ cô hỏi đến chính sự đã mở miệng nói chuyện trước: “Phu nhân, cô có bạn đến chơi, bây giờ đang chờ dưới lầu, bây giờ cô rửa ráy thay đồ một chút đi, tôi xuống tiếp bạn của cô trước.”
Bạn?
Trong đầu Tần Chỉ Ái đầu tiên nghĩ đến là Chu Tịnh, cô đã nói ngày 12 là hoán đổi lại với Lương Đậu Khấu thật sự, hôm nay đã là ngày 10, cô ấy đến đây chắc là để bàn với cô khi nào và làm sao đổi lại thôi.
Tần Chỉ Ái nhìn quản gia “Ừ” một tiếng, liền xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đánh răng, Tần Chỉ Ái nhìn qua gương trước bồn rửa tay, khuôn mặt của cô được trang điểm nhưng đôi mắt vẫn đen thui, lan tràn ra hai gò má, nhìn chật vật mà đáng sợ.
Tắm xong, Tần Chỉ Ái ngồi trước bàn trang điểm, nhanh chóng trang điểm xong lại đứng dậy đi vào phòng thay đồ, tìm một chiếc quần dài mặc vào, đứng trước gương nhìn hai vòng, xác định mình hoàn toàn bình thường mới quay đầu một lúc lâu, tầm mắt cô nhìn người trong gương dừng một chút.
Qua ngày mai và ngày mốt cô cũng không cần phải trang điểm như thế này nữa, cũng không cần phải sống cuộc sống của người khác… cô đóng vai cô bé Lọ Lem lâu như vậy, cuối cùng cũng đã hạ màn rồi.
Lúc đi đến lan can ở cầu thang, Tần Chỉ Ái theo thói quen liếc nhìn xuống lầu, Tưởng Tiêm Tiêm đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa lớn, mỉm cười duyên dáng, đang nhận trà của quản gia đưa tới.
Sao lại là cô ta mà không phải là Chu Tịnh?
Tần Chỉ Ái nhíu mày, còn chưa biết Tưởng Tiêm Tiêm tại sao bỗng nhiên lại tới đây, Tưởng Tiêm Tiêm ngồi bên dưới đã nhìn thấy cô đi xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô cười xán lạn, mở miệng: “Chị Khấu, chị dậy rồi sao?”
Tần Chỉ Ái đáp lại bằng một nụ cười, cũng không lên tiếng, đỡ tay vịn từ từ đi xuống lầu, ngồi xuống ghế sofa đối diện Tưởng Tiêm Tiêm.
Vào thu, thời tiết khá lạnh, quản gia thấy Tần Chỉ Ái mặc mỏng, sợ cô lại bệnh, liền cầm một cái áo khoác dày khoác vào người cô, mới hỏi: “Phu nhân, cô có đói bụng hay không? có muốn ăn chút gì không?”
“Không cần.” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu: “Cho tôi một ly nước lọc.”
Rất nhanh, quản gia liền mang một ly nước lọc và một ly nước chanh ấm, đặt trước mặt Tần Chỉ Ái.
Chờ bà rời đi, Tần Chỉ Ái trầm tĩnh hỏi Tưởng Tiêm Tiêm: “Sao đột nhiên lại đến đây? Có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì, chỉ là anh của em mấy ngày trước đi Pháp mua cho chị một món quà, hôm qua chúng em đến nhà ông ngoại, ông ngoại lúc nào cũng yêu thương chị, chị cũng biết mà, lúc ăn cơm nói chị đã theo chồng lâu như vậy cũng ít khi về nhà ăn cơm, trùng hợp hôm nay tôi có ghé qua ngân hàng làm chút chuyện, ông biết tôi đi thì nói tôi tiện đường ghé qua thăm chị một chút, mang quà đến cho chị, chị xem nhiều đồ như vậy, toàn là những thứ chị thích ăn.”
Tưởng Tiêm Tiêm nói xong, liền chỉ lên bàn trà, Tần Chỉ Ái lúc này mới để ý những món quà to nhỏ các loại để trên bàn.
Lương Đậu Khấu và Tưởng Tiêm Tiêm không phải lúc nào cũng có thể ngồi chung một bàn nói chuyện, trực giác của Tần Chỉ Ái nói cho cô biết, chuyện này không phải chỉ dừng lại ở đây đơn giản như vậy..
Nhưng mà cô lúc này không biết Tưởng Tiêm Tiêm đang có mục đích gì, cũng chỉ có thể ngồi nhìn xem cô ta muốn giở trò gì, cô cầm ly nước lọc lên, không nhanh không chậm uống một hớp, mới nhẹ giọng trả lời Tưởng Tiêm Tiêm: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo…” Tưởng Tiêm Tiêm nói xong, giống như nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng hơn, cô ta đặt ly trà hoa trên bàn, lại lục gì đó trong túi một lúc, móc ra một chiếc hộp tinh xảo: “Chị Khấu, suýt chút nữa thì quên, đây là quà anh hai mua cho chị.”
Vừa nói, Tưởng Tiêm Tiêm vừa mở ra: “Là sợi dây chuyền, thật là đẹp a… vẫn là thiết kế mới nhất của Chanel đây…”
Tưởng Tiêm Tiêm lấy dây chuyền ra, đưa đến trước mắt, nghiêng đầu cười thân thiện với Tần Chỉ Ái: “Chị Khấu, em đeo cho chị…”
“Không cần…” Quà này là thuộc về Lương Đậu Khấu, cô cũng không có phần.
“Không sao đâu mà, mang thử một chút đi…” Tưởng Tiêm Tiêm nhanh chóng đứng lên, chạy đến phía sau Tần Chỉ Ái, vừa lắc lắc vai cô làm nũng vừa chụp dây chuyền vào cổ cô: “Chị Khấu, chị đừng cử động…”
Tưởng Tiêm Tiêm nói xong, liền vén mái tóc dài của cô lên, cô vừa đeo dây chuyền vừa chú ý tai trái của Tần Chỉ Ái.
Bởi vì không tập trung, Tưởng Tiêm Tiêm nhìn một hồi lâu cũng không đeo xong dây chuyền cho Tần Chỉ Ái, khiến cô nhíu mày: “Xong chưa?”
“Sắp rồi…” Tưởng Tiêm Tiêm vừa trả lời vừa cẩn thận nhìn chằm chằm tai trái của Tần Chỉ Ái để xác định chuyện gì, lúc này cô mới móc dây chuyền vào cho xong, lại đi vòng qua tai Tần Chỉ Ái, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười sáng lóa với Tần Chỉ Ái: “Chị Khấu, chị đeo sợi dây chuyền này rất đẹp nha…”
Đẹp thật hay đẹp giả, cô cũng không quan tâm chút nào, cô chỉ cười đáp lại Tưởng Tiêm Tiêm một cái, lại nói cảm ơn, mở dây chuyền ra để lại vào hộp, sau đó nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm ngay tivi trước mặt, không biết nghĩ gì, ánh mắt có vẻ hưng phấn.
Tần Chỉ Ái cho rằng Tưởng Tiêm Tiêm cũng không có ý đồ gì xấu, kết quả một giây sau Tưởng Tiêm Tiêm liền quay đầu nói với Tần Chỉ Ái một câu ngoài sự dự đoán của cô: “Chị Khấu, em có chút chuyện, đi trước.”
Thật là không giống với Tưởng Tiêm Tiêm của ngày thường nha, Tần Chỉ Ái phòng bị, nhưng sau đó lại nghĩ đến cô sắp phải đi rồi, còn ân oán gì đó vẫn để tự Lương Đậu Khấu giải quyết đi.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái liền không giữ lịch sự, để quản gia tiễn khách.
. . . . . .
Tưởng Tiêm Tiêm vừa rời khỏi biệt thự liền tấp xe vào ven đường.
Bởi vì kích động, cô lấy điện thoại ra đầu ngón tay còn có chút run rẩy, cô tìm WeChat của Ngô Hạo, nhanh chóng gõ vài chữ: “Ngô Hạo, anh có online không?”
Cô còn chưa chờ được tin nhắn hồi âm của Ngô Hạo đã lập tức gửi tiếp một tin nhắn qua: “Chuyện lần trước em tìm anh còn có chuyện em không dám nói cho anh biết, sau đó hai ngày nay em có điều tra một chút, phát hiện mọi chuyện phía sau còn đáng sợ hơn rất nhiều.”
“Cũng là chuyện liên quan đến anh Sinh, nhưng chuyện ngày càng một nghiêm trọng hơn rất nhiều, em cũng không biết nên nói với anh như thế nào, hiện tại người đang ở trong nhà của anh Sinh thật sự không phải là chị Khấu thật sự, bởi vì sau tai của chị ta không có sẹo.”
Cô ngồi suy nghĩ cả buổi tối mới nhớ Lương Đậu Khấu thật sự có một vết sẹo sau tai trái không dễ dàng nhìn thấy.
Cô biết được vết sẹo kia là bởi vì lúc nhỏ cô và Lương Đậu Khấu đánh nhau, đẩy chị ta ngã, đập vào một hòn đá làm bị thương.
Nhưng người phụ nữ trong nhà Cố Dư Sinh kia, hầu như giống với Lương Đậu Khấu như đúc nhưng sau lỗ tai của chị ta lại trắng nõn sạch sẽ, không hề có một dấu hiệu của sự tổn thương liền sẹo nào.
Vì vậy, Lương Đậu Khấu thật sự là người ở cạnh Chu Tịnh, người giả mạo Lương Đậu Khấu là ở trong nhà Cố Dư Sinh… nếu bị Cố Dư Sinh biết, hắn đã bị người khác bày kế lừa gạt. . .
Tưởng Tiêm Tiêm giống như nhìn thấy hình ảnh Lương Đậu Khấu ૮ɦếƭ thảm trước mắt, cô hưng phấn đến nỗi nói bừa.
“Chị Khấu đã tìm một người đóng giả mình, bây giờ em có hình của hai chị Khấu.”
“Ai da, em cũng không biết nên nói chuyện với anh như thế nào, nói tóm lại, trong tay em có hình ảnh của hai người họ, đó chính là chứng cứ, anh Sinh đã bị gạt rồi.”
“Ngô Hạo, hay là như vậy đi? Nếu như anh đang online nhìn thấy tin nhắn của em thì trả lời em một tiếng, chúng ta hẹn gặp nhau, em kể cho anh nghe thật tường tận, được không?”
Tưởng Tiêm Tiêm để điện thoại di động xuống, vỗ иgự¢ hít sâu vài hơi, mới ổn định lại được tâm tình, một lần nữa lái xe, đi dọc theo con đường phía trước.
Lúc đi qua đèn xanh đèn đỏ thứ hai, điện thoại di động của cô leng keng báo tin nhắn vài tiếng, cô cũng không để ý xe của mình đang đi trên đường lớn, liền đạp thắng xe, cầm điện thoại di động lên, xem tin nhắn của Ngô Hạo: “Được, nhưng bây giờ tôi đang ở vùng ngoại thành, ba giờ chiều mới có thể trở lại, cô chọn địa điểm đi, tôi về rồi đến đó.”
Ngô Hạo đồng ý gặp mặt?!
Tưởng Tiêm Tiêm cầm điện thoại gật gù, sau đó ngay lập tức trả lời một câu “Thật…” không để ý đến hỗn loạn phía sau ngồi đó huýt sáo, ngoẹo cổ suy nghĩ đến một quán café, sau đó gửi địa chỉ cho Ngô Hạo, mãi đến khi hắn trả lời: “OK”, cô mới vui vẻ để điện thoại xuống, lần nữa đạp chân ga.
. . . . . . . .
Quản gia tiễn Tưởng Tiêm Tiêm rời khỏi biệt thự xong liền trở lại phòng khách, nhìn thấy Tần Chỉ Ái còn đang ngồi ở ghế salon nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
“Phu nhân, cô có đói không? Bữa sáng cô còn chưa ăn, còn phải uống thuốc nữa đó.”
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, mỉm cười gật đầu với quản gia, mới đứng lên đi vào phòng ăn.
Quản gia đứng lên bưng một chén cháo yến mạch đến, lúc Tần Chỉ Ái cầm muỗng khuấy cháo, ngẩng đầu nhìn quản gia đang lục ᴆục lấy thức ăn cho cô, hỏi: “Tối qua bà về nhà sao?”
“Phải, tôi trở lại trong nội thành cũng đã là nửa đêm rồi, mới vừa ngủ một chút thiếu gia lại gọi điện thoại cho tôi, nói tôi trở về, hình như phu nhân không khỏe.”
“Phu nhân, cô không biết đâu, tối qua trở về giật mình hết hồn muốn ૮ɦếƭ, cô nằm bất tỉnh ở trên sàn nhà, tôi nửa đêm gọi bác sĩ đến, phải truyền nước biển cả đêm đến gần sáng cô mới hết sốt…”
Vì vậy, tối qua Cố Dư Sinh dù không nói gì trong điện thoại nhưng hắn vẫn còn quan tâm cô?
Tần Chỉ Ái bất giác cắn môi, nhìn chằm chằm chén cháo bị cô khuấy đến nguội, lại ngẩng đầu lên: “Này… Sao tự nhiên bà lại thăng chức cho tôi vậy? Anh ấy không phải… không phải vẫn luôn bắt bà gọi tôi là tiểu thư sao?”
“Là thiếu gia nói tôi đổi giọng gọi cô là phu nhân…” quản gia cười đến nhăn mày, giải thích với Tần Chỉ Ái: “…Ngày hôm trước thiếu gia lên công ty, cô còn đang ngủ trong phòng, lúc tôi chuẩn bị về quê thiếu gia nói tôi đừng làm ồn cô ngủ, chuẩn bị thức ăn cho cô, tôi có nói chuyện với thiếu gia một chút, nói tới hai chữ tiểu thư, thiếu gia lại nói tôi sau này hãy gọi cô là phu nhân, đừng gọi cô là tiểu thư nữa.”
Không hỏi cũng biết, nhất định là Cố Dư Sinh bắt bà thay đổi cách xưng hô nhưng sau khi nghe từ miệng quản gia xong tâm tình Tần Chỉ Ái vẫn lâng lâng trên mây mấy lần.
Lúc trước cô ở trong biệt thự quản gia theo dặn dò của Cố lão gia dặn tôi gọi cô là phu nhân lại bị thiếu gia nghe thấy, hắn hoàn toàn không bận tâm đến tôn nghiêm của cô, liền mắng quản gia trước mặt cô và Tiểu Vương, ngày đó người thấy tổn thương nhất không phải là quản gia, mà là cô.
Mà bây giờ, Cố Dư Sinh từ trước đến nay cũng không chịu thừa nhận Lương Đậu Khấu là vợ lại tự động bắt quản gia sửa lại cách xưng hô, đây không phải chứng tỏ trong lòng hắn từng chút từng chút, dần dần dần dần đã tiếp nhận Lương Đậu Khấu rồi sao?’
Mà hắn lại chấp nhận lúc cô đóng giả Lương Đậu Khấu.
Tần Chỉ Ái càng nghĩ, tâm tình lại càng không ổn định, đầu ngón tay cầm muỗng khẽ run.
“Phu nhân, cô còn khuấy mãi làm gì? Còn không ăn cháo sẽ nguội đó.” Quản gia kinh ngạc nhìn cô nhìn chằm chằm tô cháo cứ khuấy mãi mà chưa ăn được chữ nào, thật lâu cũng không có phản ứng, bà liền quan tâm lên tiếng.
Tần Chỉ Ái giật giật con ngươi, cười nhạt với quản gia, hờ hững cầm muỗng ăn cháo.
Bởi vì tối qua sốt cao nên khẩu vị của Tần Chỉ Ái không tốt, miễn cưỡng ăn để lấp đầy bao tử trống rỗng.
Quản gia nhìn cô hầu như không ăn một món nào, lúc cầm thuốc đến cho cô lại bận tâm hỏi: “Phu nhân, cô không ăn thức ăn sao? Cô muốn ăn gì buổi trưa tôi làm cho cô ăn…”
Quản gia nhìn động tác của Tần Chỉ Ái, lại nói: “Nếu không tôi nấu canh cá cho cô? Hoặc là cháo thịt? Hay là…”
“Không cần.” Tần Chỉ Ái để ly nước xuống, cắt lời quản gia: “Tôi cảm thấy không khỏe, không muốn ăn thức ăn, buổi trưa nấu cháo là được rồi.”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái lại nói tiếp: “Chắc tối qua bà về còn chưa nghỉ ngơi, bây giờ tôi cũng khỏe rồi, bà không cần phải để ý đến tôi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Được rồi, phu nhân, có chuyện gì cô có thể gọi tôi.”
“Ừ”, Tần Chỉ Ái cười nhẹ với quản gia, đứng dậy quay người chuẩn bị đi ra phòng ăn, nghĩ đến ngày mai cô phải rời khỏi nơi này, lần cuối nhìn thấy hắn cũng không có, cô lại dừng bước, quay đầu nhìn quản gia đang dọn bàn ăn, nhẹ giọng nói: “À, phải rồi, không phải lần trước bà nói Cố Dư Sinh rất thích ăn cháo thịt nạc sao? Tôi chỉ bà, bà tự làm một lần, sau này có thể làm cho anh ấy ăn.”
“Còn nữa, mấy ngày trước tôi có ngâm củ cải, anh ấy cũng thích ăn món đó, lát nữa tôi viết lại công thức cho bà ngâm.”
“Ngoài ra còn có mỗi tháng anh ấy đều ăn chay không phải sao? Tôi có học được vài món, sẽ viết lại cho bà, đến lúc đó bà có thể làm cho anh ấy ăn. . .”
Quản gia: “Phu nhân, sao cô không tự mình làm cho thiếu gia ăn, cậu ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Lúc tôi bận không phải sẽ không có thời gian để làm sao?”
“Cũng phải, chút nữa phu nhân viết cho tôi, khi cô bận tôi có thể làm cho thiếu gia ăn, phu nhân có thời gian cô cũng nên tự tay làm.” Quản gia cười khanh khách, không nhịn được trêu ghẹo một câu: “Thiếu gia thích nhất là ăn món của thiếu phu nhân làm mà.”
Tần Chỉ Ái cố gắng cười, không trả lời, mà nhanh chóng cụp mắt che đi tâm sự tâm sự ảm đạm, sau đó quay người đi ra khỏi phòng ăn.
. . . . .
Hôm qua Cố Dư Sinh ở trong khách sạn Bốn mùa ngủ một giấc thật say thì lại bị tiếng chuông báo thức của khách sạn làm tỉnh giấc.
Thời gian hắn ngủ không dài nhưng lại có cảm giác như hắn đã ngủ một thế kỉ rồi vậy, nghe điện thoại, trong ống nghe lại không phải là tiếng của nhân viên phục vụ khách sạn mà lại là âm thanh có chút nóng giận của Tiểu Vương: “Cố tổng, là tôi, Tiểu Vương.”
Bị quấy rầy như vậy, Cố Dư Sinh tuy không thích nhưng mở miệng giọng nói lại không giấu được sự ngái ngủ lười biếng: “Chuyện gì?”
“Bên Thượng Hải có chuyện bất thường, cần bên chúng ta phái người đi xử lý, Cố tổng, anh xem nên phái ai đi…”
Tiểu Vương còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh còn chưa hỏi gì, đã cắt lời hắn: “Đặt vé máy bay cho tôi, tôi qua đó xem.”
Tiểu Vương còn chưa hiểu hôm qua không biết tại sao hắn lại giận điên lên đập nát toàn bộ văn phòng, hôm nay cũng không xuất hiện ở công ty, Cố Dư Sinh lại nói như vậy, khiến hắn ngẩn người vội vã trả lời: “Vâng, Cố tổng.”
“Nửa tiếng sau tôi rời khỏi khách sạn Bốn mùa, đến quán rượu chờ cậu, lúc cậu lái xe tới thì sẵn ghé qua trung tâm thương mại mua cho tôi một cái điện thoại di động…” Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại dặn dò: “…Phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc của tôi có quần áo để thay, cậu lấy đại hai bộ cho tôi đi.”
Cúp máy xong, Cố Dư Sinh dựa đầu vào tường, đốt một điếu thuốc, kẹp giữa hai đầu ngón tay, từ từ châm lửa xong, mới vén chăn, đi đến cửa sổ kéo rèm cửa, nhìn xuống cảnh đêm thành phố phồn hoa lấp lánh ánh đèn.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn đến khi đôi mắt mệt mỏi ê ẩm, mới thu lại tầm mắt, giơ cổ tay nhìn thời gian, dự đoán Tiểu Vương chắc là sắp đến rồi, lúc này mới mặc quần áo, xuống lầu.
Trên đường đi đến sân bay ,Tiểu Vương nghĩ đến chuyện còn chưa mua vé chuyến bay về cho Cố Dư Sinh, liền hỏi: “Cố tổng, vấn đề bên Thượng Hải không nghiêm trọng lắm, chừng sáng mai là có thể xử lý xong rồi, chiều nay tôi sẽ đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh cho anh.” Cố Dư Sinh đang nhìn đèn đường đang không ngừng lùi lại ngoài cửa xe, qua một lúc lâu, mới “A” một tiếng, liền nhìn Tiểu Vương, nhàn nhạt trả lời: “Không vội, nói sau đi.”
Hắn muốn đến Thượng Hải là để đi khỏi đây một chuyến, để tình cảm của mình bình tĩnh lại.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh còn nói: “Không phải bên Thượng Hải lần trước có mời tôi làm một cuộc phỏng vấn sao? Cậu liên lạc trước vs bọn họ một chút đi, xem mấy ngày nữa khi nào thì họ làm được.”
“Được, Cố tổng.” Tiểu Vương theo Cố Dư Sinh nhiều năm như vậy, tuy rằng không hiểu được toàn bộ nhưng cũng có thể hiểu đại khái chuyện gì, hắn biết Cố Dư Sinh không thể lộ diện trước truyền thông, bây giờ lại làm như vậy, chắc chắn là tìm một cái cớ để có thể trốn khỏi Bắc Kinh.
Trong xe yên tĩnh, đường đêm hết sức thông thoáng, chưa đến nửa giờ đã đến sân bay quốc tế.
Check in, đăng ký, máy bay cất cánh, đáp xuống sân bay Hồng Kiều ở Thượng Hải, đã là một giờ sáng.
Người ở phân bộ Thượng Hải đã sớm nhận được thông báo từ lâu đã chờ ở sân bay đón hai người họ.
Vừa mới lên xe, điện thoại mới mua của Cố Dư Sinh đã vang lên tiếng chuông báo, trên màn hình lại hiện lên ba chữ Tiểu Phiền Toái, hắn bỗng dưng khựng lại.
Tiểu Vương ngời ở ghế tài xế nhìn điện thoại của Cố Dư Sinh vẫn vang lên không ngừng, cho là hắn không nghe thấy, lại lên tiếng nhắc nhở: “Cố tổng, anh có điện thoại.”
Cố Dư Sinh không có phản ứng.
Tiểu Vương buồn bực quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, người đàn ông nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động nhưng không biết tại sao lại bất động, ngay lúc Tiểu Vương cho là hắn sẽ không nhận cú điện thoại này, đầu ngón tay hắn lại trượt màn hình giơ điện thoại đến bên tai.
Cố Dư Sinh vẫn không nói gì, cũng không biết người trong điện thoại nói gì, nhưng hắn lại bỗng nhiên cúp máy, ném điện thoại qua một bên, nhắm hai mắt lại.
Trên mặt hắn có chút ảm đạm, từng chút từng chút trở nên khó chịu, bầu không khí trong xe bỗng nhiên bị đè nén theo.
Thì ra tài xế Tiểu Vương đôi khi cũng có thể cảm thấy đây là lúc cần ngoan ngoãn im lặng.
Bên trong xe trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tiểu Vương nhìn qua kính chiếu hậu, không ngừng nhìn Cố Dư Sinh, không biết có phải là do bóng đêm hay không, hắn có cảm giác ngột ngạt, Cố Dư Sinh vốn lạnh lùng lúc này, trên mặt lại có một chút bi thương và bất đắc dĩ.
Hắn vẫn luôn nhắm mắt, nhưng ngón tay lại tìm điện thoại vừa mới bị ném qua một bên, hắn giống như đang dùng dằn đấu tranh nội tâm, sức cầm điện thoại càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, hắn lại cười tự giễu, cầm điện thoại di động giơ lên trước mặt, bấm mấy lần, gọi một cú điện thoại, qua khoảng mười mấy giây, hắn đưa điện thoại đến bên tai: “Bà đang ở Bắc Kinh sao? ………….Bây giờ về nhà một chuyến………….. Hình như cô ấy không được khỏe…”
Sau khi cúp máy, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ lại thất thần.
Lần này Tiểu Vương không nhìn lầm, trên người Cố tổng thật sự có cảm giác khổ sở đến lạc lỏng.
Đến khách sạn, làm thủ tục check in xong, đã là hai giờ sáng.
Cố Dư Sinh không hề buồn ngủ chút nào, trở về phòng, mở máy vi tính ra, liền lao đầu vào làm việc.
Đến lúc hắn xử lý sự vụ xong cũng đã là bảy giờ sáng ngày thứ hai.
Lúc hắn cầm điện thoại xem thời gian, theo bản năng liền bấm số điện thoại bàn ở nhà, nhưng đến khi suýt nữa gọi đi, hắn lại vội vã dừng lại cử động của mình, ném điện thoại lên giường, đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa thay quần áo, sau đó liền theo Tiểu Vương đến chi nhánh của Thượng Hải.
Chuyện giống như Tiểu Vương nói vậy, bên này cũng không có chuyện gì quá to tát, chưa đến nửa giờ đã có thể giải quyết xong rồi.
Cố Dư Sinh làm việc cả đêm, Cố Dư Sinh muốn quay trở lại khách sạn muốn ngủ bù nhưng lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, cuối cùng hắn cầm điện thoại di động lên, bấm mấy lần, mới phát hiện trong lúc hắn vô tri vô giác lại bấm soạn một tin nhắn chuẩn bị gửi đến số điện thoại của cô: “Khỏe hơn chưa?”
Cố Dư Sinh không bấm gửi, chỉ nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, hắn xuống giường, cầm một điếu thuốc, đi đến cửa sổ hút.
Rõ ràng là cô lợi dụng hắn, lừa gát hắn, có lỗi với hắn, nhưng sao hắn vẫn không quên được cô?
Lúc hắn ở trên người cô tàn nhẫn ra vào, trong đầu hắn toàn là những câu nói kia và hình ảnh lúc cô uống tђยốς tгáภђ tђคเ, hắn cực kỳ tức giận, hận không thể ɢɨết ૮ɦếƭ cô bằng cách này, thậm chí còn tự nói với bản thân mình, trên thế giới này có thiếu gì phụ nữ, cô chỉ là một người trong số họ, không phải là cô thì còn người khác!
Nhưng mà sau khi rời khỏi nhà, trong đầu hắn thỉnh thoảng lại nhớ đến hình ảnh khuôn mặt trắng xám của cô lay động, tội nghiệp mà đáng thương nằm trên giường.
Rõ ràng cô không khóc, cũng không chỉ trích hắn, nhưng những âm thanh bị cô cố gắng kiềm nén lại làm cho hắn mềm lòng như núi đổ, đặc biệt là tối hôm qua sau khi nghe tiếng của cô trong điện thoại, hồn vía của hắn giống như lên mây rồi.
Hắn muốn rũ sạch quan hệ, nhưng cô càng làm như vậy hắn lại càng tuyệt vọng, ngay lúc hắn tuyệt vọng đến cực hạn không biết phải làm sao, hắn biết chắc một điều rằng, không phải là cô thì không thể là ai khác nữa.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh phun khói thuốc, không nhịn được bật cười, từ xưa đến nay hắn còn không biết thì ra bản thân mình lại là một người thâm tình như vậy.
Cố Dư Sinh hút vài điếu thuốc mới nằm lại lên giường, cầm điện thoại di động mở video kia của Ngô Hạo.
Hôm trước hắn đã xem qua rất nhiều lần rồi nhưng hôm nay hắn vẫn không kiềm được mở lên xem.
Rõ ràng đã xem qua rất nhiều lần, lần này nghe cô nói những lời kia, trong lòng vẫn cảm thấy bén đau.
Lúc hắn xem xong video, Lương Đậu Khấu trong đó hình như liếc qua đúng ống kính.
Mi tâm Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhíu lại, cô trang điểm rất rõ ràng, so với người ngày thường giống nhau như đúc, sao nhìn vào mắt người này, hắn lại có cảm giác kỳ lạ chứ?
. . . . . .
Quay lên lầu, Tần Chỉ Ái trực tiếp đến thư phòng, cô dùng máy vi tính của mình mở văn bản, bắt đầu gõ những món ăn mà cô đã nói với quản gia lúc nãy, nhưng mà cô vừa mới viết được hai món, иgự¢ đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, đến món thứ tư, cô đã không chịu nổi, thỉnh thoảng lại dừng động tác gõ bàn phím, món ăn cuối cùng rất đơn giản, chỉ có ba bước, nhưng cô phải gõ mười phút mới xong.
Cô sợ quản gia làm mất công thức, mỗi món lại in mấy bản, sau đó kiểm tra từng cái cẩn thận, xác định đã làm tốt mọi chuyện, mới tắt máy, cầm công thức món ăn đi xuống lầu.
Quản gia đang ngủ, Tần Chỉ Ái không có quấy rầy bà, chỉ để những công thức kia xuống bàn, sau đó nhìn cửa sổ sáng rỡ, nghĩ mình quay trở về phòng cũng chỉ rước buồn bực khó chịu vào người, liền lên lầu tùy tiện hóng mát trong vườn một chút.
Lúc cô sốt cao mê man chắc ở đây đã đổ mưa, hoa trong hậu hoa viên hôm nay đều ướt đẫm nước, kiều diễm nở rộ, nhưng cũng có nhiều cành đã bị gió mạnh quật gãy.
Tần Chỉ Ái không cho mình thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện ly biệt, liền dứt khoát ngồi xổm xuống thu dọn lại những nhánh hoa đã bị vùi dập kia, sau đó chất thành một đống bên cạnh, chuẩn bị lát nữa sẽ cầm vào phòng cắm vào bình.
Tần Chỉ Ái lượm hai cành hoa tươi, cuối cùng chỉ chọn được mười mấy cánh có thể cắm được, cô vứt những cành hoa kia vào trong thùng rác, sau đó lại quay trở lại thảm cỏ, cong người ngồi xuống ôm lấy mười mấy bông hoa này chuẩn bị vào nhà lại chưa đi được hai bước đã dẫm phải một cái gì đó cứng cứng, suýt nữa khiến cô trượt chân mà té.
Tần Chỉ Ái cố gắng giữ vững thân thể, bởi vì tò mò mà cau mày liếc xuống một cái, liền ngừng lại trong bụi cỏ.
Một chiếc hộp màu đỏ bị quăng vào trong bụi cỏ vừa mới được cắt tỉa mấy ngày trước.
Dù hộp nhung có bị mưa gió vùi dập nhưng nhìn qua cũng thấy nó vẫn còn rất mới, hẳn là vừa mới mua.
Tần Chỉ Ái ngồi xổm xuống, cầm lấy hộp, quay qua quay lại nhìn mấy lần, sau đó cũng không nghĩ gì nhiều, mở hộp ra.
Một viên kim cương với những mặt cắt tinh xảo chói mắt tỏa ra những ánh hào quang khiến cô phải híp mắt lại mới nhìn rõ được viên kim cương.
Hồng nhạt, hình trái tim, lớn như trứng bồ câu vậy.
Nhẫn kim cương như vậy chắc chắn là rất mắc tiền, hào phòng nhưng lại không mất đi phần đơn giản.
Ánh sáng của kim cương tỏa ra, khiến ánh hồng rung động, dù cô gái nào nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ rất vui vẻ.
Logo trên hộp chính là loại Tần Chỉ Ái biết, viên kim cương bình thường nhất ở đó nhìn giá thôi cũng khiến người khác trợn mắt líu lưỡi, huống chi là loại to như vầy, quanh viên kim cương lớn còn có những viên đá nhỏ, giá cả chắc chắn là mắc đến nỗi người khác không thể tưởng tượng nổi.
Tần Chỉ Ái nghĩ nghĩ, lại cầm chiếc nhẫn trong hộp lên quan sát cẩn thận.
Bên trong biệt thự này ngoài Cố Dư Sinh, cũng chỉ có cô và quản gia mà thôi, nếu là Lương Đậu Khấu thật thì chắc cô cũng có thể mua được nhưng chỉ tiếc cô nợ nần chồng chất, cô và quản gia có làm việc cả đời gộp lại cũng không có cửa mua một chiếc nhẫn như thế này, vì vậy chắc chắn là nhẫn Cố Dư Sinh…
Chữ “Mua” cuối cùng còn chưa nghĩ xong, trong mắt cô liền nhìn thấy ba chữ: “Tiểu Phiền Toái” khắc trên nhẫn.
Tiểu Phiền Toái?
Đây vẫn là cách Cố Dư Sinh vẫn thường dùng để gọi cô mà.
Vì vậy, chiếc nhẫn này không chỉ là hắn mua mà còn là mua cho Tiểu Phiền Toái?
Mà hắn lại vì cô mới gọi Lương Đậu Khấu là Tiểu Phiền Toái.
Chiều hôm qua lúc hắn rời khỏi phòng ngủ cô mơ mơ màng màng nhìn thấy hình như hắn thẳng tay ném gì đó ra ngoài cửa sổ.
Khi đó cô quá mệt mỏi, cho rằng đó là ảo giác.
Tần Chỉ Ái quay đầu, nhìn về phía lầu hai, vì trí này chính là đối diện cửa sổ phòng ngủ rồi.
Đầu óc cô trống rỗng, lần này không chỉ đơn thuần là máu huyết ngưng đọng là nhịp tim và hô hấp cũng dừng lại, hoa trong tay cũng đổ xuống một chỗ.
. . . . .
Ngủ bù xong, nấu cơm trưa xong, đi lên lầu tìm một vòng quản gia cũng không tìm thấy Tần Chỉ Ái đâu, bà đi ra khỏi nhà vòng ra sân sau, mới gặp Tần Chỉ Ái đang đứng trên sân cỏ không nhúc nhích.
Mặt trời buổi trưa chói chang, quản gia tới gần mới nhìn rõ ràng khuôn mặt nhỏ của Tần Chỉ Ái bị chiếu đến đỏ chót, có vài giọt mồ hôi theo gò mà của cô mà chảy xuôi.
Quản gia vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt cô: “Phu nhân cô còn chưa khỏi bệnh hẳn sau lại ngồi ở ngoài này?”
Tần Chỉ Ái vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình hoàn toàn không nghe thấy tiếng của quản gia, chỉ bình tĩnh giơ chiếc nhẫn nhìn.
“Phu nhân?” Quản gia nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay cô.