Ép Yêu 100 Ngày

Chương 41: Ép Yêu 100 Ngày


trước sau

Hắn Vì Uống Nhầm Một Ánh Mắt, Yêu Cô Suốt Cuộc Đời
Không phải thích, mà là yêu tha thiết…
Tiếng nói của hắn rất nhỏ, người không chú ý hoàn toàn không thể nào nghe được.
Tần Chỉ Ái nằm nhoài trên người hắn, tất nhiên có thể nghe thấy không sót một chữ, cô khẽ nhíu mày, thoáng ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Dư Sinh, nghi hoặc hỏi: “Cố Dư Sinh, anh nói gì?”
Cố Dư Sinh vẫn còn ý thức, hắn nghe thấy tiếng của cô, bờ môi khô khốc trắng bệch lại động một lúc, lại có âm thanh yếu ớt bay ra.



Hắn nói lại câu kia, sức lực toàn thân đã tiêu hao hết, giờ này tai Tần Chỉ Ái cách môi hắn gần như vậy thậm chí cả đầu cô đều đặt bên môi hắn cô cũng không thể nghe thấy rõ tiếng nói của hắn, chỉ thấy hắn hô hấp ngày một nặng nề, vất vả.
Lúc này Tần Chỉ Ái mới hoàn hồn, ngồi dậy, chạy đến đường cái gọi lại xe cảnh sát sắp rời đi.
Cô lại gọi vài tiếng, cuối cùng viên cảnh sát trung niên kia cũng nghe thấy, quay đầu lại.
Bởi vì cách đó quá xa, viên cảnh sát đó hoàn toàn không nghe cô nói được gì, chỉ nhìn thấy cô không ngừng vẫy tay trong bụi cỏ.
Cảnh sát ven đường nhìn thấy liền giục hắn đi nhanh một chút, hắn chần chừ một hồi cuối cùng cũng quay người đi về phía Tần Chỉ Ái.


Lúc hắn đi cách đó 10 thước, Tần Chỉ Ái liền khàn khàn nói: “Tôi tìm thấy anh ấy rồi, tôi tìm thấy người rồi…”
Cảnh sát kia không thể tin nổi, ngớ người, sau đó liền đột nhiên chạy lại, nhìn thấy người đang nằm thoi thóp bên đống cỏ khô, đáy mắt chấn động một chút, lại cầm điện thoại di động ra gọi cấp cứu.
. . . . . . .
Cố Dư Sinh nằm trên bụi cỏ hoàn toàn không hay biết gì, bờ môi còn đang lẩm nhẩm gì đó, như đang cố gắng ghi nhớ chuyện gì.
Tần Chỉ Ái ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Anh nói gì?”
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy tiếng cô hỏi, chỉ hàm hồ nói.
Một viên cảnh sát đứng gần đó nhìn thấy, anh ta biết khẩu ngữ, liền thuật lại lời nói của hắn cho Tần Chỉ Ái nghe: “Hắn nói không phải thích mà là yêu tha thiết, không phải thích mà là yêu tha thiết, không phải thích mà là yêu tha thiết…”
Cảnh sát thấy Cố Dư Sinh niệm như đọc kinh vậy, mới nhìn Tần Chỉ Ái hỏi: “Đây là có ý gì?”
Tần Chỉ Ái buồn bực lắc đầu, sau đó nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Hắn cứ đọc đi đọc lại câu này, cuối cùng là có ý gì?


. . . . . .
Một lúc sau, xe cứu thương chạy đến.
Tần Chỉ Ái vẫn luôn ở bên người Cố Dư Sinh, mọi người hỗ trợ đặt Cố Dư Sinh lên xe, trong lúc tay hắn vô ý ᴆụng phải tay cô, cả người giống như tỉnh lại một chút, hắn không biết lại lấy đâu ra sức đột nhiên bắt lấy tay của cô.
Hắn dùng sức rất lớn, giống như là nếu buông lỏng, hắn sẽ không nhìn thấy cô nữa vậy.
Hành động của Cố Dư Sinh như vậy khiến mọi người rất khó đưa hắn lên xe cấp cứu.
Có người cố gắng rút tay Tần Chỉ Ái ra nhưng Cố Dư Sinh dù nhắm mắt sắp mất hết ý thức còn nắm chặt hơn.
Tay Tần Chỉ Ái bị nắm đến đỏ lên, hơi đau, dù cô có kề bên tai khuyên hắn thế nào hắn cũng không thả lỏng, vẫn cố chấp nắm tay cô, càng nắm càng chặt.
. . . . . . .
Ý thức của Cố Dư Sinh lúc tỉnh lúc mê.
Hắn mơ hồ nhớ tới hắn bị xoáy nước đánh ngất đi, nhưng hắn cũng không nhớ mình đã lên được bờ bằng cách nào.

Hắn chỉ nhớ rõ Tiểu Phiền Toái đang ở sân bay Phổ Đông chờ hắn, hắn muốn đến gặp cô,… nhưng hắn liều mạng đi về phía đường cái nhưng càng chạy càng mệt, mãi đến khi hắn không còn sức lực ngã vào một đống cỏ khô, không nhúc nhích nổi.
Toàn thân hắn đều ướt, đầu vì mất máu mà tinh thần có chút uể oải, ban đêm nhiệt độ xuống rất thấp, hắn luôn không sợ lạnh nhưng lúc này lại run lên.
Hắn không biết mình đã ở trong bóng tối ảm đạm bao lâu, hắn muốn đứng lên nhưng toàn thân giống như không còn chút sức lực nào cả, mềm oặt không đứng nổi.
Hắn và Tiểu Phiền Toái đã hẹn lát nữa gặp,… cô đợi hắn lâu như vậy, sao hắn có thể để người phụ nữ của mình chờ mình lâu như vậy chứ.
Hắn càng nóng ruột, càng cố gắng giãy dụa, thân thể càng khó chịu, lúc sau cũng không thể thở nổi, ý thức lại bắt đầu mơ màng.
Hắn biết rõ, nếu hắn cứ mê man ở đây thì hắn sẽ thật sự không thể tỉnh lại nữa.
Hắn gượng dây tinh thần, không thể để cho mình rơi vào bóng tối vô tận, nhưng tia sáng của sức sống kia lại ngày một mờ nhạt, càng ngày càng yếu ớt, ngay lúc đó bên tai hắn lại có một âm thanh: “Cảm ơn.”
Hình như là tiếng của Tiểu Phiền Toái a… hắn đang nằm mơ sao? Cô nói cảm ơn ai chứ?
Cố Dư Sinh mơ hồ nghĩ, lại như nghe thấy tiếng một đám người nói chuyện.
. . . . . .


“Chúng tôi đã tìm mấy chục lần rồi cũng không thấy người, chín phần là không còn sống rồi.”
. . . . . .
“Cái thác kia nhỏ nên sức nước xoáy rất lớn, thuyền rơi vào còn không chịu nổi nói chi là người.”
. . . . . .
“Đó là chỗ nguy hiểm nhất của sông, hàng năm đều có mấy người ૮ɦếƭ.”
. . . . . .
“Không phải chúng tôi không cố hết sức nhưng chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi, vẫn không thể tìm được, còn tốn thời gian nữa cũng không phải là cách.”
. . . . . . .
“Đúng vậy đó tiểu thư, cô đừng quá đau lòng.”
. . . . . . .


Ý thức của hắn cũng không tỉnh táo, cũng không nghe được toàn bộ, chỉ nghe vài câu.
Thế nhưng hắn biết hình như bọn họ đang tìm hắn, thế nhưng người bọn họ khuyên là…
Cố Dư Sinh còn chưa xác định là ai, hắn đã nghe thấy tiếng của Tiểu Phiền Toái: “Mọi người về đi.”
Đúng là giọng của Tiểu Phiền Toái rồi… giọng nói của cô khàn đến kỳ cục nhưng mà Cố Dư Sinh nghe lại cảm thấy rất gần gũi tự nhiên.
“Tôi không đi, tôi muốn ở lại đây, tôi muốn tiếp tục tìm anh ấy.”
“Anh ấy đã nói anh ấy có chuyện muốn nói với tôi, tôi nhất định phải tìm được anh ấy.”
“Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh ấy, chúng tôi đã hẹn nhau rồi, tôi nhất định phải tìm thấy anh ấy.”
“Anh ấy đã nói với tôi, chút nữa gặp, lúc này mới chỉ đợi có 12 tiếng đồng hồ, tôi còn có thể chờ 120 giờ, 1200 giờ, tôi cũng có thể đợi…”
Tiểu Phiền Toái của hắn tìm hắn a… ý thức sắp ngã gục của hắn lại từ từ bị giọng nói kiên định của cô kéo lại.
“Các người đều từ bỏ anh ấy nên tôi không thể từ bỏ anh ấy được, tôi mà còn bỏ rơi anh ấy, sẽ không còn ai quan tâm anh ấy nữa.”
“Các người muốn đi thì cứ đi đi, tôi không đi, một ngày không tìm được thì tôi ở đây một ngày, hai ngày không tìm thấy thì tôi ở đây hai ngày, một đời không tìm được, tôi ở đây cả đời… tôi sẽ không từ bỏ anh ấy, bởi vì tôi đã nói với anh ấy, anh ấy còn có tôi…”
Trong иgự¢ Cố Dư Sinh trở nên ấm áp, có chút nóng lên, khiến đôi mắt của hắn cũng trở nên xót.
“Chỉ cần không tìm thấy thi thể của anh ấy, tôi sẽ không tin, chỉ cần không tìm thấy thi thể của anh ấy, khả năng anh ấy còn sống vẫn rất cao.”
“Muốn đi thì các người đi đi, tôi thì sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác,…”
Cả đời Cố Dư Sinh rất ít khi khóc, nhưng nghe cô nói xong những lời này, sau đó lại bắt đầu gọi tên hắn, khóe mắt của hắn không khống chế được, bỗng nhiên tràn ra một giọt nước.
Bạn nói xem, một cô gái yếu đuối như vậy, ngày thường chỉ cần nhìn thấy hắn đã teo quéo lại rồi, giờ phút này lại làm những chuyện ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Lúc trước hắn đến nhà cũ trong lúc vô ý nhìn cô, đôi mắt cô giống như có thể bỏ bùa khiến hắn luôn nghĩ đến đôi mắt thần bí của cô.
Hắn chán ghét loại cảm giác đó, hắn muốn đẩy cô ra xa khỏi cuộc sống của hắn nhưng sau sinh nhật ông đêm đó, lúc một chiếc xe lao đến, cô lại liều mạng đẩy hắn ra.
Chấn động sao? Rất chấn động… Nhưng sau đó, cô còn làm rất nhiều chuyện khiến hắn chấn động.
Hắn say rượu, cô chăm sóc hắn, cô cho hắn một cái ôm ấm áp, nói với hắn, hắn không mất tất cả, hắn còn có cô.
Ở nghĩa trang, hắn biết cô chính là cô bé quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Trên người cô giống như vừa sinh ra đã có một loại ma lực, có thể dùng nó dễ dàng đâm vào nơi mềm mại yếu ớt nhất của hắn một cách dễ như trở bàn tay.
Giống như hiện tại, bạn nhìn đi, cô còn sắp nói không ra hơi, sắp tắt tiếng rồi, cô vẫn ngốc như vậy gào tên hắn. Những người đi tìm đã về cả rồi, vẫn còn một mình cô mà cũng không sợ sao?
Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, lẳng lặng nghĩ, lại mở miệng, hắn dùng sức lực còn lại của mình mà cũng không phát ra được âm thanh nào, nhưng cuối cùng cũng có thể đáp lại ba chữ: “Tiểu Phiền Toái.”
Kêu thật vất vả nha, hầu như là phải dùng hết toàn bộ hơi thở còn lại cuối cùng của mình nhưng cô bé kia còn chưa nghe thấy sao?
Cố Dư Sinh cố gắng phát ra tiếng gọi thứ hai: “Tiểu Phiền Toái.”
“Cố Dư Sinh, là, là anh sao?”
“Là anh.” Hắn xin thề, trả lời cô hai chữ này xong, hắn cũng không mở mắt ra nổi nữa.
Hắn có thể nghe thấy tiếng cô chạy qua bụi cỏ, gây ra âm thanh sột soạt, hắn cũng có thể cảm giác được cô dừng lại không xa trước người hắn, có chút ngập ngừng, khoảng một phút, hoặc là năm phút, hắn còn đang suy nghĩ xem cô đang đứng ngây người ở đó làm gì, cô liền chạy vội tới ôm lấy hắn, lại gọi một tiếng Cố Dư Sinh.
Biết hành động và tiếng gọi này khiến tim hắn trở nên mềm mại bao nhiêu không?
Một khắc đó, trong đầu hắn giống như bị quỷ thần sai khiến, liền đột nhiên nghĩ đến lúc Lục Bán Thành hỏi hắn vào buổi sáng sau khi hắn giật sợi dây chuyền trên cổ cô: “Anh thích chị dâu sao?”
Đến lúc này, hắn mới biết, nên trả lời Lục Bán Thành như thế nào: “Không phải là thích, mà là yêu tha thiết.”
Tiểu Phiền Toái đã lặng lẽ đi vào hắn, lúc hắn không hề hay biết, cô lúc này lại đi vào huyết mạch của hắn.
Tình cảm mà hắn dành cho cô không chỉ là hạnh phúc khi có được mà là chân thành đến nỗi ghi lòng tạc dạ.
Đối với hắn mà nói, Tiểu Phiền Toái không có quá khứ, không có tương lại, chỉ có duy nhất.
Uống nhầm một ánh mắt, tương tư cả một đời.
Ý thức của hắn tỉnh táo lại, không chống đỡ được bao lâu lại mơ mơ màng màng.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng não của hắn đã làm việc không nổi nữa, bên miệng chỉ có thể nói một câu: “Không phải thích, mà là yêu tha thiết.”
Hắn không biết mình đã nói đi nói lại câu này bao nhiêu lần, lúc ẩn lúc hiện, có cảm giác như người khác đang nhấc hắn lên.
Hắn không biết mình đang sợ cái gì, chỉ luôn cảm thấy không vững vàng, giống như là bị nhấc lên, hắn và cô sẽ không gặp lại nữa, dưới tình thế cấp bách, liền hoang mang nắm lấy cổ tay cô.
Chỉ có thể dùng sức nắm tay cô, tâm tình hoảng loạn của hắn mới có thể cảm thấy yên ổn.
. . . . .
Ý thức của Cố Dư Sinh chưa bao giờ tiêu tan, hắn biết mình đến bệnh viện, cũng không muốn buông tay cô ra, cũng biết có người muốn hắn buông tay cô ra, nhưng hắn cố chấp không buông, mãi đến lúc cuối cùng bác sĩ đành bất đắc dĩ cho cô vào phòng cấp cứu cùng hắn.
. . . . . .
Mặc dù hắn không còn sức mở mắt cũng không nói chuyện nổi nhưng hắn biết, mình bị chích ống tiêm vào người, cũng biết một ê kíp vây quanh hắn làm việc rất lâu, cầm các loại máy móc kiểm tra cơ thể hắn.
Khi hắn mệt đến sắp không chịu được nữa, cuối cùng xung quanh lại trở nên yên tĩnh, hắn bị đẩy vào một phòng, có y tá vừa kiểm tra nước biển cho hắn, vừa nói những chuyện Tiểu Phiền Toái cần phải chú ý.
Sau khi y tá đi, bên tai hắn lại trở nên yên tĩnh.
Taycủa Tiểu Phiền Toái còn đang bị hắn nắm chặt, cô ngồi yên tĩnh bên cạnh hắn, trực giác nói cho hắn biết cô đang nhìn hắn.
Hình như là do tác dụng của thuốc, hắn không có cách nào nói chuyện với cô, nhưng hắn vẫn không buồn ngủ.
Hình như cô sợ làm ồn nên trong lúc ở bên cạnh hắn đều cẩn thận không tạo ra bất cứ âm thanh nào.
Ngay cả lúc cô chỉnh tốc độ truyền nước biển cho hắn, cũng yên tĩnh đến mềm nhẹ.
Cô tìm hắn cả đêm, có thể cũng đã mệt mỏi rồi, đem đầu gối lên cánh tay hắn, cô thở rất nhẹ, thỉnh thoảng lại phả vào da thịt của hắn, ngứa một chút, khiến tim hắn rối loạn, lại trở nên nhu mềm.
Bầu không khí tốt đẹp như vậy, lại có âm thanh quấy rầy không gian của bọn họ.
Là tiếng điện thoại của cô reo, hình như là âm báo tin nhắn.
“Leng keng” một hồi, liền yên tĩnh lại, cô cũng không dời đầu ra khỏi cánh tay hắn, chỉ nghe một loạt những tiếng xột xoạt, hắn nghe thấy cô bấm điện thoại phát ra âm thanh cộc cộc.
Không biết là ai gửi tin nhắn tới, cô nhìn thật lâu mới gõ màn hình.
Cô gửi tin nhắn đi khoảng chưa tới nửa phút lại có tin hồi âm, điện thoại lại phát ra tiếng “leng keng.”
Sau đó trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, cũng không có tiếng cô gõ màn hình điện thoại nữa, Cố Dư Sinh nghĩ hình như Tiểu Phiền Toái không trả lời tin nhắn.
Cô nằm nhoài trên người hắn không nhúc nhích,
Trong phòng chỉ có hai người, không khí yên tĩnh đến nỗi hắn có thể nghe thấy tiếng cô hít thở.
Ngoài cửa sổ mặt trời yên tĩnh chiếu ánh sáng ấm áp qua cửa sổ.
Hai âm báo tin nhắn kia không đáng nhắc tới, bầu không khí lại trở nên ấm áp ngọt ngào như trước.
Tâm tình thả lòng, Cố Dư Sinh càng lười biếng, thể lực tiêu hao quá nhiều, ý thức của hắn dần bị cơn buồn ngủ bao trùm.
Trước khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ, cô bé đang nằm nhoài trên cánh tay hắn lại giật giật đầu, dịch hai gò má về phía hắn, rất gần.
Cố Dư Sinh lập tức lấy lại tinh thần, hắn muốn mở mắt ra liếc nhìn xem cô đang làm gì, nhưng mí mắt giống như bị đổ chì vậy, dù cố gắng chống lên nhiều lần cũng không được, sau đó hắn chỉ cảm giác bàn tay nhỏ bé của cô đang chạm vào mắt hắn.
Nhiệt độ của đầu ngón tay cô man mát, nhẹ nhàng chậm chậm vuốt nhẹ lông mày của hắn, mắt của hắn, sau đó dọc theo sóng mũi, đến môi của hắn…
Thân thể Cố Dư Sinh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, hô hấp cũng theo đó mà ngừng lại, căng thẳng đó lại giống như một loại tiết tố kích thích, trong nháy mắt đong đầy tim hắn.
Đầu ngón tay của cô lưu luyến trên mặt hắn một lúc lâu, mới từ từ rời đi, sau đó hắn có cảm giác đầu của cô đang tiến gần về phía hắn.
Tốc độ tim của hắn lại không khống chế được mà tăng nhanh, trong lòng gợn sóng, mặt được bờ môi mềm mại ấm áp của cô dịu dàng hôn lên, đầu tiên là mi tâm của hắn.
Trong nháy mắt máu toàn thân hắn đều giống như ngừng chảy, chỉ cảm thấy giờ phút này quá tốt đẹp đến hư ảo.
Cô có chút e lệ, môi run rẩy, cô hôn lên trán hắn một lúc lâu mới dời đến mắt hắn, sau đó hôn từng nụ hôn lên mặt hắn, ấm áp, bình tĩnh, khiến khóe môi hắn vui vẻ đến nổi lên ý cười, hắn cảm thấy như mình có thể nghe thấy âm thanh của cả một đồi hoa đang nở.
Cuối cùng, môi của cô cũng rơi xuống môi hắn.
Cảm xúc mềm mại ấm áp khiến toàn thân hắn trở nên nhẹ nhàng.
Cô hôn môi hắn một lúc lâu mới lưu luyến rời đi, sau đó thở gấp vùi đầu vào vai trái của hắn, ngoan ngoãn như một con mèo đang dụi đầu vào ổ chăn ấm áp, lại hướng về tai hắn, thì thầm như một phần của hơi thở: “Dư Sinh…”
Dư Sinh.
Âm thanh thật mềm mại nhưng lại không giống tiếng nói bình thường của cô, như là một người khác.
À, không đúng, là cô giả giọng của Lương Đậu Khấu, đây mới chính là giọng nói thật sự của cô.
Dịu dàng kéo dài, giống như đôi mắt của cô vậy, rất trêu người.
Cố Dư Sinh bỗng nhiên muốn ôm cô vào иgự¢, hắn giãy dụa hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể nắm tay cô chặt thêm một chút.
Cô cảm nhận được, cứng người một hồi, lại vùi vào cổ hắn không nhúc nhích, nhưng cơ thể của cô lại càng dáng chặt vào hắn.
Cô ngoan ngoãn chủ động như vậy, khiến tim hắn lại càng rối tinh rối mình.
Nhưng cô ở bên cạnh hắn, thân mật tựa sát như vậy, khiến hắn cực kỳ an tâm.
Mùi của cô không ngừng bay vào mũi hắn, giống như một bài hát ru vậy, hắn lại dần dần bị cơn buồn ngủ nhấn chìm.
Khi hắn hoàn toàn chìm vào giấc mộng, trong đầu hắn lại còn nghĩ đến chuyện của cô và hắn trong tương lai, chờ hắn tỉnh lại, cho đến khi hắn có sức, sẽ đem tâm sự của mình nói cho cô biết, từng chuyện từng chuyện một.
Thậm chí hắn còn nghĩ đến lúc cô che mặt đi về phía hắn, khiến giấc mơ của hắn trở nên tươi đẹp, khiến hắn cười ra tiếng.
Nếu Cố Dư Sinh biết sau giấc ngủ này, những ngày trong tương lai hắn mơ tưởng sẽ không đến, mà khi thức dậy cô bé này cũng sẽ không ở bên cạnh hắn nữa, hắn có ૮ɦếƭ cũng sẽ không mơ giấc mộng này.
Trong một quãng thời gian rất dài sắp tới, hắn vẫn luôn tiếc nuối.
Hắn không phải tiếc vì cứu một đứa bé mà lỡ hẹn với cô ở Thượng Hải, cũng không phải vì bị cậu bé kia đá một cước mà suýt ૮ɦếƭ trên sông.
Điều hắn tiếc nuối chính là vận mệnh quá trêu ngươi con người, hắn cho rằng mọi chuyện sẽ bắt đầu nhưng đối với họ lại chính là lúc kết thúc.
Điều hắn tiếc nuối chính là dù cô đã tựa vào hắn gần như vậy nhưng chỉ còn thêm một chút nữa, hắn lại bỏ lỡ, một chút cũng không thể giữ cô lại.
. . . . . . . .
Hô hấp của Cố Dư Sinh dần trở nên đều đều, Tần Chỉ Ái đang nằm nhoài trên người hắn lúc này mới nhúc nhích ngước đầu lên nhìn hắn ngủ say.
Cô nhìn không chớp mắt, cực kỳ chăm chú, giống như đang cố gắng ghi lòng tạc dạ hình ảnh của hắn, nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu.
Nhìn đến nỗi tim cô đau nhói, trong cổ họng cũng đau đến khó chịu, cô không thể tiếp tục ở đây, nếu còn ở đây, cô sợ mình sẽ không nỡ rời đi.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái đột nhiên khóc, giọt nước mắt vô ý rơi lên môi người đàn ông kia.
Trong giấc ngủ, hắn giật giật môi, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô cắn môi dưới, đè lại Ⱡồ₦g иgự¢ đang đau đớn kinh khủng, rút cổ tay khỏi bàn tay to lớn vẫn luôn nắm chặt cô lúc này cũng đã buông lỏng, sau đó đứng lên, vừa cầm túi vừa đi ra cửa phòng bệnh.
Lúc cô đưa tay ra kéo cửa, bước chân dừng lại một chút, cô muốn quay đầu nhìn lại một lần nhưng không dám rút bàn tay ra khỏi tay nắm cửa, sợ cô quay đầu lại một cái, sẽ không thể khống chế được chính mình, cô chần chừ nửa phút, cuối cùng cũng mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại, chạy trốn ra cầu thang thoát hiểm, ra khỏi bệnh viện bằng cổng sau.
Đợi đến khi Tần Chỉ Ái chạy đến cửa bệnh viện, mắt cô đã ngập nước, cô mơ hồ không thể nhìn thấy rõ ràng con đường phía trước, không cẩn thận lại ᴆụng phải một người đàn ông, người ta “Xin lỗi” cô, cô lại lắc đầu cổ họng nghẹn ngào đến nỗi không thể trả lời “Không có gì” đã xông ra khỏi cổng bệnh viên, đi vào một con hẻm nhỏ, ngồi xổm xuống khóc ô ô.
Từ lúc đóng giả làm Lương Đậu Khấu, cô đã biết sẽ có ngày này.
Rõ ràng đã sớm chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi thật sự phải chia lìa, cô mới phát hiện mình còn đau đớn hơn so với những gì cô đã từng tưởng tượng trong đầu.
Đau đến nỗi… cô không thể chịu đựng được.
Cố Dư Sinh, hôm nay tạm biệt anh, chúng ta thật sự phải chấm dứt ở đây rồi.
Em không thể cứ tiếp tục như tám năm trước, anh đi rồi, tuy em bị lỡ hẹn, dù em thương tích đầy mình nhưng trong em vẫn tồn tại một tia hy vọng ngóng trông về phía anh.
Em cũng không thể giống như 8 năm trước, dùng toàn lực tìm tin tức của anh, cuối cùng không tìm được gì, nhưng vẫn cố chấp chờ anh.
Bởi vì lúc đó em còn trẻ, nhưng bây giờ anh lại có vợ rồi, em và anh đã không còn hy vọng.
Cố Dư Sinh… chúc anh hạnh phúc, cả đời luôn vui vẻ.
Tần Chỉ Ái khóc cực kỳ lâu, lâu đến khi không còn nước mắt nữa, cô mới dừng lại.
Cô lấy khăn giấy trong túi, lau lung tung nước mắt trên mặt mình, sau đó liền lấy điện thoại di động ra mở tin tin nhắn.
Đập vào mắt là tin nhắn của Chu Tịnh gửi cho cô.
ChuTịnh: “Bốn giờ rưỡi chiều này ở hội quán phòng 201, đổi lại với Tiểu Khấu.”
“Tôi biết rồi.”
ChuTịnh: “Nhớ khi đến mang theo những thứ cần thiết.”
Cô không trả lời.
Tần Chỉ Ái mím môi, thoát khỏi chế độ tin nhắn, tìm số điện thoại của Lục Bán Thành, gửi một tin nhắn: “Cố Dư Sinh có chuyện ở Thành phố A, đang nằm ở bệnh viện trung tâm, anh chạy tới đi, bây giờ em có chút chuyện quan trọng cần làm, phải đi rồi.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, còn chưa tới nửa phút, Lục Bán Thành đã gọi điện thoại tới.
Tần Chỉ Ái không nhận điện thoại, lại cúp máy gửi thêm một tin nhắn: “Bây giờ em không tiện nhận điện thoại.”
Lục Bán Thành trả lời: “Anh biết rồi, bây giờ anh lập tức qua đó.”
Ngón tay đang gõ phím của Tần Chỉ Ái dừng lại một chút, suy nghĩ gì đó rồi lại không dám gõ vào màn hình, chỉ thoát màn hình, đi ra khỏi hẻm bắt taxi đến sân bay.
Trên đường đi, cô đặt một vé báy bay về Bắc Kinh.
Đến Bắc Kinh đã là 2h30 chiều, Tần Chỉ Ái lái xe đã đậu ở sân bay ngày hôm trước đó trở về biệt thự.
Quản gia không có ở nhà, hẳn là đã đi ra ngoài mua thức ăn.
Sau khi dừng hẳn xe, cô không nhanh chóng lên lầu mà đứng trong vườn, ngước nhìn toàn bộ biệt thự đẹp đẽ, mới đi đến trước cửa nhập password vào nhà.
Cô thay giày, đứng trong phòng khách, đảo mắt qua từng vật dụng trong phòng, mới cất bước lên lầu hai.
Cô đi đến trước thư phòng, sau đó từ từ đi đến phòng nghỉ, nhà kính, cuối cùng đến phòng ngủ chính.
Trong này là nơi cô và hắn ở bên nhau nhiều nhất.
Hầu như mỗi nơi đều có những kỷ niệm của cô và hắn, tốt có, xấu có, mỗi một hồi ức đó lúc này lại trở nên rất quý giá.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái quét qua từng tấc từng tấc của bức tường.
Trên ghế salon, cô xức thuốc cho hắn, hắn đè cô xuống hôn.
Trước bàn trang điểm, hắn để cô sấy tóc cho mình.
Trên ban công, hắn và cô đứng ngắm sao.
Trong phòng thay quần áo, cô tự mình chọn cravat cho hắn.
Trên vách tường này, hắn đã từng ép cô lên đó, hôn thật sâu.
. . . . . .
Tần Chỉ Ái ngồi lên giường, nhẹ nhàng vuốt lên chăn, khăn trải giường, gối, nhớ tới cảnh tượng cô và hắn đã thân mật bao nhiêu lần trên chiếc giường này.
Tần Chỉ Ái lại sững sờ một lúc lâu, trong lòng ngột ngạt không chịu nổi, cô nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng thay đồ, lấy hành lý mình đã chuẩn bị xong từ sớm kéo ra khỏi thùng đựng vali, lôi hành lý xuống lầu, không dám quay đầu lại lấy một lần.
Cô để hành lý lên cốp sau xe, đầu ngón tay dùng sức nắm lấy cửa xe, cắn môi đứng một lúc lâu, cô mới lấy hết dũng khí quay đầu nhìn toàn bộ biệt thự một lần.
Chỉ là nhìn sơ qua một vòng, cô lập tức mở cửa xe, chui vào, khởi động xe rồi lái đi.
4h28’, Tần Chỉ Ái đến hội quán.
Cô dừng hẳn xe, ngồi trong xe một lát rồi mới cầm chìa khóa xuống xe, lấy hành lý từ cốp sau đi vào thang máy, đi đến phòng Chu Tịnh nói.
Phòng 201 ở lầu hai, phòng cuối cùng.
Trong hành lang rất yên tĩnh, nhân viên phục vụ cũng không có, chỉ có cô và hành lý trong tay, bánh xe ma sát với nền gạch tạo nên tiếng vang.
Còn chưa đi tới cửa, Tần Chỉ Ái đã nghe thấy tiếng Chu Tịnh cười.
Cô không có ý định quan tâm xem bọn họ đang cười cái gì, rũ mi mắt sưng đỏ, đi tới cửa, giơ tay lên, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa đã nghe thấy giọng nói của Chu Tịnh: “Tiểu Khấu, cậu cũng đừng để ý nhiều, con bé nghèo này không uy ђเếק được cậu đâu, Cố Dư Sinh chỉ là vui đùa một chút mà thôi…”
Động tác đẩy cửa của Tần Chỉ Ái còn chưa xong, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng của Lương Đậu Khấu: “Làm sao cậu biết được Dư Sinh chỉ chơi đùa một chút? Có khi anh ấy yêu con bé ấy thật rồi đó.”
“Không đâu, lúc trước tớ đến khách sạn Bốn mùa, lúc gặp được Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành đang tán gẫu, tớ đã vô tình nghe thấy họ nói gì rồi…” Chu Tịnh vừa nói vừa làm như đang nhớ lại nội dung, kể: “... À, mình có ghi âm, mình mở cho cậu nghe…”
Tiếng nói của Chu Tịnh kết thúc, Tần Chỉ Ái nghe thấy có tiếng sha sha sha sau đó là tiếng của Lục Bán Thành: “Anh Sinh, anh thích chị dâu rồi sao?”
ChuTịnh sợ Lương Đậu Khấu không hiểu, dừng lại giải thích với Lương Đậu Khấu: “Chị dâu là nói cậu đó.”
ChuTịnh vừa nói xong, trong điện thoại của cô lại có tiếng “xì xì” của Cố Dư Sinh cười khẽ một tiếng: “Lục Bán Thành, cậu đùa gì vậy chứ, sao tôi có thể thích cô ấy?”
“Anh chạm qua chị ấy rồi chứ? Hay nói đúng hơn là từ trước đây rất lâu anh đã chạm tới rồi? Tối thiểu là ngày anh đi đón cô ấy về khách sạn Bốn mùa phải không? Anh không thích chị ấy sao lại chạm vào chị ấy?”
Trong đoạn ghi âm lại dừng mấy giây, mới truyền đến âm thanh nhàn nhạt của Cố Dư Sinh: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ có cảm giác hứng thú với cơ thể của cô ấy mà thôi, cảm giác cũng không tệ lắm, ngoài ra cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.”
Hình như đoạn ghi âm đã hết, Chu Tịnh lại mở miệng: “Vì vậy, cậu không cần coi chuyện của con bé kia là chuyện đáng lo, Cố Dư Sinh chỉ có hứng thú với cơ thể của cô ấy mà thôi, lại nói, đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện rất bình thường, huống chi Cố Dư Sinh lại là đàn ông của đàn ông, chẳng lẽ cậu còn trông cậy hắn một đời một kiếp yêu một người phụ nữ?”
“Vậy cũng tốt, Dư Sinh ở bên ngoài thế nào tớ cũng không dám quản.
Lương Đậu Khấu nghe xong đoạn băng ghi âm, giọng nói từ lo lắng giờ đã chuyển sang thư thả hơn rất nhiều.
“Không phải Cố Dư Sinh ngủ với cô ấy rồi sao, dù sao trong lúc cậu đi hắn cũng không ra ngoài tìm người phụ nữ khác, vậy cũng đủ sạch sẽ rồi! Có điều con bé nghèo khổ kia chắc cũng không biết bản thân chỉ là công cụ để Cố Dư Sinh chơi, nói không chừng hắn đối xử dịu dàng với cô ấy một chút, che chở cho cô ta, nói vài câu êm tai, cô còn đần độn đến nỗi tin Cố Dư Sinh yêu mình đó chứ…” Chu Tịnh nói tới đây lại cười khinh bỉ.
Lương Đậu Khấu nghe thấy Chu Tịnh cười cũng cười theo hai tiếng, xoay chuyển câu chuyện: “Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, đã 4h30 rồi, cô ấy cũng sắp đến đó, lát nữa cô ấy nghe được thì không tốt.”
“Bốn giờ bốn mươi rồi, tôi gọi điện xem cô ấy đi đến đâu rồi.
Ánh mắt đăm đăm của Tần Chỉ Ái nghe thấy Chu Tịnh nói câu này liền hồi phục lại tinh thần, cô nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra vừa mới chỉnh chế độ im lặng xong, liền có điện thoại gọi tới.
Cô không cô nhận điện thoại mà lôi hành lý đến nhà vệ sinh gần đó, dựa vào vách tường, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mới bắt máy.
Điện thoại vừa giơ đến bên tai, Chu Tịnh liền dứt khoác dò hỏi: “Cô đi đến đâu rồi?”
“Ở trong thang máy, lập tức tới ngay.” Những câu cô vô tình nghe thấy ở trước cửa phòng lúc này cứ như ma chú liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô, quanh quẩn không lối thoát, cô miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, sau đó cả người liền dựa vào vách tường, từ từ trượt theo tường ngồi xổm xuống.
Hôm nay là ngày cô phải rời khỏi nhưng hắn vì cứu người mà ngất đi.
Trên đường trở về Bắc Kinh, cô còn đang khổ sở, còn chưa có cơ hội chờ hắn tỉnh lại mà hỏi câu: “Cố Dư Sinh, anh có yêu em không?”
Nhưng cô không nghĩ tới về lại Bắc Kinh lại có thể nghe những câu trả lời cho câu hỏi này trong đoạn băng ghi âm.
Những lời làm cho cô thật sự khó chịu không phải là những câu Chu Tịnh nói với Lương Đậu Khấu mà là những lời Cố Dư Sinh nói trong đoạn ghi âm.
Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, mỏng lạnh, mang theo trào phúng như câu hỏi của Lục Bán Thành làm cho hắn buồn cười đến cỡ nào, so với nói thẳng câu: “Tôi không thích cô ấy.” còn làm cho cô đau đớn hơn.
“Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ có cảm giác hứng thú với cô ấy mà thôi, cảm giác cũng không tệ lắm, ngoài ra cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.”
Thì ra trong lòng hắn hắn không quan tâm cô như vậy a… chỉ có hứng thú với thân thể của cô, cảm giác cũng không tệ lắm… hắn chỉ cần thân thể của cô…
Khi hắn cùng cô sức lực của cô luôn không đủ, nói cách khác cô luôn cảm thấy tự ti, không bao giờ dám hy vọng xa vời, cũng chưa từng mong hắn sẽ thích cô.
Nếu không phải cô vô tình nhặt được chiếc nhẫn kia, có khi cô cũng sẽ tin rằng hắn thật sự không thích cô, cũng không dám gan đến nỗi bay đến Thượng Hải như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, nếu cô không đi thì tốt rồi.
Như vậy, cô sẽ không có thêm bất cứ hy vọng trông chờ gì, bây giờ khi nghe đến những lời trong đoạn ghi âm cô cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy.
Hy vọng rồi lại thất vọng, giống như từ thiên đường lại bị đạp một cước xuống địa ngục.
Lần này cũng giống như tám năm trước, cô lại tưởng bở, lại ngu ngốc mong chờ.
Hắn lại có nhiều thay đổi tốt đẹp như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thích cô.
Hắn là chuẩn bị nhẫn cho Lương Đậu Khấu, cô là người vợ hợp pháp của hắn, tất nhiên hắn phải vì cô mà chuẩn bị rồi.
Giống như 8 năm trước, hắn không hỏi nhà cô đã có thể đưa cô về nhà, hắn vì cô đánh nhau với anh hai của Tưởng Tiêm Tiêm, hắn cho cô số điện thoại.
Cô cho là hắn có tâm, cuối cùng lại thành cái gì chứ?
Hắn lỡ hẹn hai lần, mãi đến 8 năm sau mới biết số điện thoại hắn cho cô là giả để cô đừng quấn lấy mình nữa, cô lại quên sao?
Biệt danh Tiểu Phiền Toái không phải cũng giống như 8 năm trước khi nghe thấy tên cô hắn cũng đã từng đặt thành Tiểu ℓàм тìин đó sao?
Hay là hắn chỉ thuận miệng mà thôi, là cô quá tin tưởng, quá để ý, quá yêu thương hắn nên thích đến nằm mơ cũng mong mỏi hắn thích cô, ngu xuẩn như vậy bị hắn lừa gạt hết lần này đến lần khác, còn cho rằng hắn có tình ý với cô.
Có điều không sao, ngược lại sau này cô cũng sẽ không bao giờ phạm sai lầm ngu ngốc như vậy nữa.
Tần Chỉ Ái cảm thấy đau lòng, rất đau, giống như là có người đâm vào tim cô một dao lại còn dùng sức khoét sâu xoay tròn vậy, đau đến nỗi hô hấp cũng thật sự là một chuyện quá nặng nhọc.
Cô cũng không biết mình đã ngồi xổm bao lâu, điện thoại trong tay cô lại run lên.
ChuTịnh lại gọi tới, chắc là hỏi sao cô còn chưa đến.
Cô không bắt máy, trực tiếp cúp máy.
Lúc cô đứng lên mới phát hiện bàn tay kéo hành lý lại run lên cầm cập, cô ngẩng đầu, nhìn vào gương, bên trong phản chiếu một khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Cô lau sạch, nhanh chóng đi đến phòng 201, gõ cửa.
Rất nhanh, Tần Chỉ Ái đã nghe thấy giọng của Chu Tịnh: “Vào đi.”
Tần Chỉ Ái đẩy cửa, đi vào, đặt hành lý vào góc tường sau cửa, không nhìn Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu, liền đi vào nhà vệ sinh.
Cô rửa toàn bộ lớp trang điểm bằng nước nóng, dùng nẹp duỗi tóc kéo thẳng tóc lại, mặc quần áo của mình rồi mới từ nhà vệ sinh đi ra.
Lương Đậu Khấu nhìn thấy cô đi ra, chỉ vào vị trí đối diện mình rồi mới ôn hòa nói: “Lại đây ngồi.”
Nói xong, cô lại rót một tách trà: “Uống chút trà nóng đi.”
Tần Chỉ Ái không trả lời Lương Đậu Khấu, cô không muốn Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu thấy đôi mắt đỏ hồng của mình nên từ đầu đến cuối chỉ rũ mi mắt, đi đến trước mặt bọn họ.
Cô đứng trước bàn không có ngồi xuống, liền đưa điện thoại di động, chìa khóa xe, chìa khóa nhà, và thẻ ngân hàng Cố Dư Sinh đưa toàn bộ đưa lại hết cho Lương Đậu Khấu, bày ra từng cái để trên bàn.
Cô không đợi Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu dò hỏi, liền nói giống như đã đọc thuộc lòng trong sách: “Điện thoại di động của chị, chìa khóa xe, chìa khóa biệt thự, đây là chìa khóa cửa lớn, chìa này là mở cửa nhà, cái này là phòng ngủ, phòng dành cho khách, thư phòng…”
“Ngoại trừ chìa khóa dùng để mở cửa chính cửa chính còn có thể mở bằng mật mã, mật mã là…” Tần Chỉ Ái đọc sáu con số xong, sau đó chỉ vào thẻ ngân hàng: “Đây là thẻ ngân hàng mật khẩu được viết ở mặt sau của thẻ, hắn có nói có thể tự động đổi mật mã theo ý mình.”
Tần Chỉ Ái mím môi một hồi, lại nói tiếp: “Hắn cho cô rất nhiều quà, ở ô vuông thứ hai trong phòng thay đồ ở phòng ngủ chính, tôi chưa từng dùng tới, đều đóng gói còn nguyên vẹn ở đó.”
“Ngăn kéo bên trái trong bàn trang điểm có một chiếc hộp dây chuyền là quà sinh nhật năm nay anh ấy tặng cho cô.”
“Tuần trước ông nội có gọi điện thoại tới tôi đã đồng ý ngày mốt về nhà cũ ăn cơm với ông, mang bánh bao ởTrầnKý đến cho ông, chị đừng quên.”
“À đúng rồi, Cố Dư Sinh xảy ra chút chuyện ở A thị, hôm qua anh ấy vì cứu hai đứa bé mà rơi xuống nước bị thương, giờ đang ở bệnh viên còn chưa tỉnh lại, trước khi tôi từ A thị trở về đã gửi tin nhắn báo cho Lục Bán Thành để hắn chăm sóc anh ấy, lúc đó tôi nói tôi có chuyện phải đi gấp…” 




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!