Điều Tra Cô Ấy
Hứa Ôn Noãn nói hôm nay là ngay công ty của Ngô Hạo chính thức đi vào hoạt động, lại vừa mới ký một hợp đồng lớn nên muốn cùng nhau đi ăn mừng, muốn cô tới tham gia.
Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo có thể đạt được thành tựu như vậy, cô là bạn thân của Hứa Ôn Noãn nên cũng mừng cho hai người họ, không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, sau đó đứng cạnh trạm chờ xe buýt, chờ Hứa Ôn Noãn gửi tin nhắn địa điểm cụ thể rồi mới quay người đi về phía trạm tàu điện ngầm.
. . . . . .
Cố Dư Sinh cho rằng Tần Chỉ Ái sẽ cùng đi ăn cơm tối nhưng không ngờ sau khi bị các lãnh đạo quay một vòng đã không thấy tăm hơi của cô bé ấy đâu.
Có khá nhiều hiệu trưởng lãnh đạo ở Tây Đại đều tập trung ở đây, hắn thật sự không dám từ chối, nhưng cũng không thể vừa mới vào tiệc liền bỏ đi, chỉ có thể chờ tùy cơ ứng biến mà xã giao với họ.
Cố Dư Sinh miễn cưỡng ở được một giờ, thật sự cảm thấy nhàm chán, liếc Tiểu Vương một cái, Tiểu Vương liền thức thời mở miệng: “Cố tổng, ngài có hẹn với Lương tổng lúc tám giờ rưỡi, bây giờ chúng ta nên đi rồi.”
Nghe Tiểu Vương nói như vậy, Cố Dư Sinh tỏ vẻ tiếc nuối khách sáo chào tạm biệt các vị lãnh đạo sau đó đi theo Tiểu Vương lên xe.
Về xe xong, Cố Dư Sinh móc ra điện thoại đã bị hắn đặt ở chế độ yên lặng hồi lâu, có 34 cuộc gọi nhỡ, có số từ nhà riêng, cũng có số ở nhà cũ của ông nội, cũng có số của Lương Đậu Khấu.
Hắn còn chưa xem xong, Tiểu Vương đã hỏi hắn: “Thiếu gia, vừa rồi Cố lão gia gọi điện thoại cho tôi, nói hôm nay anh về Bắc Kinh nên nhắc anh về nhà một chuyến.
Cố Dư Sinh giơ tay xoa xoa mi tâm có chút đau, không có phản đối “Ừ” một tiếng.
“Vậy bây giờ trở về nhà cũ sao Cố tổng?”
Cố Dư Sinh không trả lời, qua khoảng một phút, điện thoại trong tay lại reo, là số bàn ở nhà cũ, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lát, bắt máy, để điện thoại bên tai, còn chưa mở miệng đã nghe thấy âm thanh của Lương Đậu Khấu truyền đến: “Dư Sinh, ông muốn em gọi điện thoại cho anh hỏi anh mấy giờ về nhà ăn cơm?”
Cố Dư Sinh không trả lời.
Lương Đậu Khấu đợi một chút, lại nói: “Mọi người đều đang chờ anh về ăn cơm đó.”
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy.
“Dư Sinh, em biết anh đang nghe máy, có thể trả lời em được không?”
“Cô ấy là ai?” Cố Dư Sinh nghe câu này của cô xong, nhíu mày hỏi.
Lương Đậu Khấu cầm điện thoại trầm mặc một hồi, âm thanh có chút oan ức: “Dư Sinh, đã lâu như vậy rồi anh còn không tha thứ cho em sao, hay là em không tồn tại, một câu cũng không chịu nói với em, vừa mở miệng lại hỏi cô ta là ai? Anh có thể nói cho em nghe câu khác không?”
“Được…” đối lập với ai oán trong điện thoại, âm thanh của Cố Dư Sinh vẫn luôn thanh đạm đến nỗi khiến người ta khó chịu: “… Cô ấy tên gì?”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái thấy Lương Đậu Khấu không lên tiếng, hắn liền mở miệng: “Hoặc là… số điện thoại của cô ấy là bao nhiêu?”
“Càng hoặc là… những tư liệu có liên quan đến cô ấy mà cô đã hủy đi là gì?”
Đầu dây bên kia Lương Đậu Khấu trầm mặc một lúc lâu, lên tiếng: “Dư…”
Lời của cô còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh liền cúp máy, sau đó quay về phía Tiểu Vương nói: “Cậu gọi điện thoại về nhà cũ, nói cho họ biết, khi nào cô ta biến mất thì gọi tôi về thăm ông.”
Lương Đậu Khấu có âm mưu gì, chẳng lẽ hắn còn không hiểu sao.
Cô không nói cho hắn biết rốt cuộc Tiểu Phiền Toái là ai, cũng chẳng sao, hắn tự tìm.
Cô không chiếm được hắn, liền khiến hắn cũng phải khó chịu như không, cũng không sao, hắn có thừa những biện pháp khác nhau để làm cô ta khó chịu.
Mấy ngày nay hắn không nói chuyện với cô, hoặc là hễ mở miệng ra là lại hỏi chuyện của Tiểu Phiền Toái.
Coi như hắn muốn đả kích cô, những lời hắn muốn hỏi đều là do Tiểu Vương truyền đạt lại.
. . . . .. .
Tiểu Vương nghe Cố Dư Sinh nói xong lập tức gọi điện thoại về nhà cũ, bấm số một cách thành thạo.
Trong tám tháng này, hắn giúp Cố Dư Sinh truyền đạt nhiều lời khó nói đến nỗi những lời khó nghe thế nào cũng đã nói thành quen miệng.
Điện thoại vừa được bắt máy, hắn không mặt đỏ tim đập liền nói lại những lời Cố Dư Sinh vừa nói: “Thiếu gia nói, khi nào Lương Đậu Khấu về thì báo cho anh ấy để anh ấy về thăm ông.”
Cúp máy, Tiểu Vương nhìn qua kính chiếu hậu một lúc, nhìn Cố Dư Sinh không hề có chút cảm xúc nào: “Cố tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Cố Dư Sinh vừa mới định để Tiểu Vương chở mình về khách sạn nhưng điện thoại lại reo lên.
Là Lục Bán Thành gọi tới.
Bắt máy, hắn không lên tiếng, Lục Bán Thành hình như là uống rượu, đầu lưỡi cứ nói chuyện chẳng đâu vào đâu: “Anh Sinh, không phải bây giờ anh đang ở Bắc Kinh sao? Đêm nay con Chuột mời, bọn em bây giờ đang ở Vàng son lộng lẫy, đã lâu không gặp anh đến chơi một chút đi.”
Cố Dư Sinh “ừ” một tiếng, cúp máy xong lại nói với Tiểu Vương: “Đến Vàng son lộng lẫy.”
Chín giờ, đường sá rất thông thoáng, chỉ 20 phút đã đến cửa vàng son lộng lẫy.
Cố Dư Sinh lên lầu không bao lâu, Tiểu Vương cũng không vội vàng lên theo.
Tiểu Vương sinh ra đã là người Bắc Kinh, công ty mới bận bịu không thể quay lại, thật lâu mới có thể trở về Bắc Kinh, cũng nên về nhà một chuyến, Cố Dư Sinh thấy Tiểu Vương dừng xe, lại nói: “Không có việc của cậu nữa, cậu về thăm nhà một chuyến đi.”
Tiểu Vương nói: “Cảm ơn Cố tổng” xong, trong mắt lóe lên một sự vui sướng, sau khi dừng hẳn xe lại, hắn vừa chuẩn bị xuống xe, giúp Cố Dư Sinh mở cửa xe, Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, “A” một tiếng, ngăn Tiểu Vương lại: “Đúng rồi, lúc trước cậu gọi điện thoại cho tôi không phải nói Trương Nhất có chuyện gì cần nói sao?”
Trương Nhất là phó tổng giám đốc của công ty chi nhánh Thượng Hải.
Tiểu Vương có chút nghi ngờ, liền mở điện thoại ra đưa cho Cố Dư Sinh xem.
Cố Dư Sinh tìm thấy số điện thoại của Trương Nhất, nhanh chóng lưu lại số của phó tổng bên kia, lại nhìn thấy số được lưu tên: “Sinh Viên đón tiếp ở Tây Đại.” đầu ngón tay lại nhẹ nhàng bấm vào, sau đó lưu lại số điện thoại của Tần Chỉ Ái vào điện thoại mình.
Sau khi lưu xong, Cố Dư Sinh lại mở tin nhắn, lục tung những tin nhắn hắn và Trương Nhất nói chuyện với nhau.
Kết thúc trò chuyện, Cố Dư Sinh trả điện thoại cho Tiểu Vương thuận tay lấy chìa khóa xe.
Hằn ngồi ở trong xe, chờ khi Tiểu Vương rời đi mới cầm điện thoại di động mở ra, nhìn những số điện thoại hắn đã lưu lại.
Hắn nhìn chằm chằm màn hinh điện thoại một lúc, sau đó mới cất điện thoại, đẩy cửa, đi vào Vàng son lộng lẫy.
. . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái ăn cơm đã uống không ít canh, đến Vàng son lộng lẫy lại uống khá nhiều nước trái cây nên lúc này cứ ra vào nhà vệ sinh nhiều lần.
Lúc cô quay lại phòng riêng sau bốn lần đi vệ sinh, bởi vì hình như sắp đến bài hát cô chọn rồi nên bước chân đi khá vội.
Đẩy cửa phòng ra, cô cũng không chú ý đến những người xung quanh, chỉ chạy đến bên cạnh Hứa Ôn Noãn đang đứng trên sân khấu: “Ôn Noãn, đến lượt mình chưa?”
Nói xong, cô liền ôm cánh tay Hứa Ôn Noãn, đầu hướng về phía màn hình liếc một cái, phát hiện bài của mình đã bị bấm cho qua, nhíu nhíu mày, vừa định nói: “Mình muốn hát lại lần nữa, phải là sau bài này.” Bên tai cô lại nghe thấy tiếng Hứa Ôn Noãn dịu dàng chào hỏi: “Chào anh Sinh.”
Anh Sinh? Cố Dư Sinh sao? Hắn không phải ở trường học ăn cơm với các lãnh đạo sao?
Tần Chỉ Ái cứng đờ mấy giây, mới quay đầu nhìn theo tầm mắt của Hứa Ôn Noãn, sau đó quả nhiên nhìn thấy Cố Dư Sinh.
Hắn vẫn mặc bộ quần áo lúc chiều, có thể là vì tham gia tụ tập bạn bè nên cravat đã được tháo ra, áo sơ mi mở hai nút đầu, lộ ra xương quai xanh tinh xảo khêu gợi.
Trong tay hắn lại là một điếu thuốc, dưới ánh đèn trong phòng nhìn đặc biệt chói mắt.
Hình như hắn đã sớm phát hiện ra cô, gật đầu chào Hứa Ôn Noãn xong, tầm mắt liền rơi vào khuôn mặt của cô.
Hắn nhìn mắt cô, giống như buổi chiều ngồi trong phòng nghỉ vậy, một ánh sáng lập lòe, chăm chú, còn có chút tìm tòi nghiên cứu.
Tần Chỉ Ái bị hắn nhìn đến nỗi tim đập loạn nhịp, lông mi hơi run, liền dời tầm mắt.
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái như chưa bao giờ gặp nhau, Hứa Ôn Noãn thấy hắn nhìn Tần Chỉ Ái lâu như vậy, cho rằng hắn cảm thấy lạ nên mới lưu ý liền lên tiếng giới thiệu: “Anh Sinh, đây là bạn của em…”
Hứa Ôn Noãn còn chưa nói hết, hắn lại bỗng dưng nói: “Thật là trùng hợp.”
Tần Chỉ Ái cười yếu ớt trả lời Cố Dư Sinh, trong âm thanh cũng có chút run rẩy sốt sắng: “Phải, thật trùng hợp.”
Cô vừa mới dứt lời, Lục Bán Thành liền chạy lại, kéo vai Cố Dư Sinh đi.
Lúc hắn đi qua cô, lại có thể ngửi thấy trên người cô có một hương thơm đặc trưng thanh đạm, cô theo bản năng nhìn lại hắn, đúng lúc hắn cũng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt của hai người lại chạm nhau.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô có thể cảm nhận được người đàn ông đang cầm thuốc hút kia đầu ngón tay run lên một hồi, bước chân cũng chậm lại một chút, nhìn chằm chằm ánh mắt thâm thúy của cô.
Tần Chỉ Ái bị ánh mắt của hắn làm tim đập nhanh thình thịch, đến khi Lục Bán Thành kéo Cố Dư Sinh đi, cô mới đứng sững sờ tại chỗ định thần lại.
Hứa Ôn Noãn đứng bên cạnh một lúc lâu mới quay đầu, nháy mắt với cô, lại kinh ngạc lên tiếng: “Tiểu Ái, cậu nói như vậy với anh Sinh là có ý gì? Các người đã gặp nhau ở đâu rồi sao? Vẫn có bí mật không thể cho ai biết hả?”
Tần Chỉ Ái nháy mắt hai lần, mới tỉnh táo lại, cô hích eo Hứa Ôn Noãn một cái, nhỏ giọng giải thích: “Đừng đoán mò, buổi chiều anh ấy có đến trường của mình tham dự một buổi tọa đàm nên mình chịu trách nhiệm đón tiếp anh ta.”
“Thì ra là như vậy, thật sự rất trùng hợp ha.” Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gật đầu, sau đó liền lôi cô đến sân khấu: “Không phải lúc nãy cậu muốn hát sao? Bài cậu chọn lúc nãy lại đi vệ sinh nên Ngô Hạo đã bấm qua, bây giờ chọn lại đi…”
Cô chọn bài hát đã từng hát cho Cố Dư Sinh nghe: “Đích”
Thứ này có độc, không thể chạm vào.
Nếu không phải hôm nay cô tình cờ được cử đi đón tiếp hắn, sợ là bài hát này vẫn sẽ bị cô chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, không đào lên lại.
Nhưng gặp lại như vậy, khiến cho đáy lòng của cô vốn phẳng lặng, giờ phút này lại quấy loạn đến rối bời, mặc dù cả đêm cô ở cạnh Hứa Ôn Noãn cười hi hi ha ha nhưng lúc tình cờ thất thần, trong lòng vẫn có chút khó chịu, cho nên lúc nãy lại chọn bài hát này.
Nếu như hắn không tới, có thể cô sẽ hát bài này, nhưng mà bây giờ hắn ở đây, có một số việc hắn vẫn không thể nào biết được, cũng nên cẩn thận một chút.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái vội đưa tay kéo lại tay của Hứa Ôn Noãn sắp chạm đến điều khiển để trên bàn, nói: “Đột nhiên mình không muốn hát nữa, muốn ăn chút gì đó…”
Tần Chỉ Ái hơi quay đầu, nhìn thấy trên bàn có một dĩa trái cây, một dĩa vịt chiên bột lại nói: “Chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi.”
. . . . . .
Dãy ghế dài rất lớn, ngoài Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn ngồi ở đó cũng không có người khác.
Tất cả mọi người đều ngồi ở ghế quay một chiếc bàn vuông chơi bài, chơi tung xúc xắc, thua thì phạt hát, rất náo nhiệt.
Cố Dư Sinh nhàn nhạt đứng trước cửa sổ, đứng bên cạnh là Ngô Hạo và Lục Bán Thành, còn có một số người Tần Chỉ Ái không biết tên, thế nhưng trước khi hắn đi Thượng Hải hình như những người đó có tiễn hắn.
Mấy người họ trong tay đều cầm một điếu thuốc, không biết là đang nói chuyện gì, vẻ mặt của họ đều rất nghiêm túc, lượn lờ khói thuốc, khiến bóng hình của họ cũng trở nên mơ hồ.
Ngô Hạo và một trong những người đàn ông đó rời đi trước, cùng ra ghế ngồi, hình như là Ngô Hạo đi vệ sinh, sau khi quay trở lại phòng lại nhìn một vòng tìm người.
Tầm mắt của hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn và Tần Chỉ Ái, liền đi về phía hai người, sau đó ngồi cạnh Hứa Ôn Noãn, đưa tay ôm cô ấy vào lòng: “Sao hai người lại chạy đến đây ngồi?”
Hứa Ôn Noãn quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Ngô Hạo: “Tiểu Ái nói đói bụng nên em mới ăn cùng cô ấy một chút.”
Ngô Hạo nhìn lướt qua vịt chiên bột trên tay Tần Chỉ Ái, lên tiếng: “Anh tìm nhân viên phục vụ hâm nóng lại cho các em.”
Tần Chỉ Ái ngậm vịt trong miệng, không thể trả lời được, lại lắc đầu mấy cái thật mạnh với Ngô Hạo.
“Được rồi, muốn ăn gì thì cứ việc gọi nha.” Ngô Hạo vừa nói xong, điện thoại trong túi lại vang lên, hắn lấy điện thoại, Hứa Ôn Noãn dựa vào vai hắn lại mở mắt ra nhìn mặt hắn: “Ai gọi vậy?”
Ngô Hạo nhìn chằm chằm màn hình không trả lời, chỉ thấy ba chữ Tưởng Tiêm Tiêm.
Hứa Ôn Noãn hiếu kỳ nhìn vào màn hình điện thoại di động củaNgô Hạo,nhưng Ngô Hạo đã nhanh hóng cúp máy, cất vào trong túi: “Chắc lại là tiếp thị gì đó rồi.”
Hứa Ôn Noãn cũng không nghĩ nhiều “Ừm” một tiếng, lại dựa vào vai hắn, tiếp tục nói với Tần Chỉ Ái về bộ phim mà hai người đang bàn.
Ngô Hạo ngồi đó chơi với họ một chút, lại chọn lúc bọn họ ngưng nói mà chen vào: “Anh đi vệ sinh một chút.”
“Được ạ.” Hứa Ôn Noãn ngồi thẳng người, rời khỏi chiếc ôm ấm áp của Ngô Hạo.
Ngô Hạo sờ sờ đầu cô, đứng dậy ra khỏi phòng, lúc đóng cửa lại, hắn lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi vẫn luôn chấn động trong túi quần.
Tưởng Tiêm Tiêm gọi tới.
. . . . . . . .
Một giây trước Ngô Hạo vừa mới rời đi, một giây sau lại có người đi về phía Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn.
Lúc đó Hứa Ôn Noãn đang nói nhỏ vào tai Tần Chỉ Ái: Ngô Hạo đã cầu hôn cô ấy rồi, ngày lễ tình nhân năm sau hai người sẽ kết hôn, nên không có ai chú ý đến người vừa mới đến gần.
Tình yêu 9 năm trời cuối cùng cũng có kết thúc tốt đẹp, Tần Chỉ Ái cảm thấy hài lòng thay cho Hứa Ôn Noãn.
Trên thế giới này, Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo hình như là tình cảm tốt đẹp nhất mà cô từng thấy đó.
Trong đầu của cô nhìn thấy Hứa Ôn Noãn cười khanh khách, thật sự chúc phúc cho cô ấy, nói: “Ôn Noãn, sang năm đại hôn, mình nhất định sẽ cho cậu một món quà thật lớn.”
“Được lắm…” Hứa Ôn Noãn không khách khí, sau đó cô lại giống như nghĩ đến chuyện gì rất nghiêm chỉnh: “Tiểu Ái, cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ chuyện của mình một chút…”
Nói xong, Hứa Ôn Noãn liền đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái: “… Thành thật khai báo, có người yêu chưa?”
Nếu không phải Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo có quan hệ thân mật như vậy, Tần Chỉ Ái chắc chắn sẽ nói cho cô biết người trong lòng cô từ 9 năm trước, vẫn là Cố Dư Sinh.
Nhưng cô lại sợ Hứa Ôn Noãn nói với Ngô Hạo, Ngô Hạo sẽ lại nói cho Cố Dư Sinh biết, nên cô vẫn không dám nói cho Hứa Ôn Noãn biết, lúc này nghe được câu hỏi này của Hứa Ôn Noãn, liền tránh né: “Không có…”
Chữ “có” vừa được nói lên, cô liền nhìn thấy người không biết từ lúc nào đã ngồi gần hai người họ: Cố Dư Sinh.
Hình như hắn mệt mỏi, ngồi tựa trên ghế, nắm mắt lại dưỡng thần.
Trên mặt không có cảm xúc, tùy tiện ngồi trên ghế, đầu ngón tay cầm điện thoại.
Tần Chỉ Ái lén nhìn Cố Dư Sinh một chút, lại thu tầm mắt, nói với Hứa Ôn Noãn tiếp: “Mình không có tâm trạng nghĩ mấy chuyện kia, qua hết năm, mình sẽ tốt nghiệp rồi, ngoại trừ chạy luận văn, mình còn phải thực tập nữa.”
“Này lại đi quá xa chính sự, nhưng mà cậu muốn tìm việc thế nào, có muốn đến công ty của Ngô Hạo làm không? Hoặc là để mình nhờ Ngô Hạo hỏi bạn bè của anh ấy…”
“Không cần đâu, mình đã gửi CV vào bên kia rồi, họ trả lời ba giờ chiều thứ ba tuần sau đến phỏng vấn.
“Chỗ này sao?”
“Cậu xem, là công ty game này.” Cố Dư Sinh hơi nghĩ nghĩ, lại giải thích: “Mình xem qua thử rồi, gần đây nhất bọn họ vừa mới phát hành vài game, thị trường rất lớn, tương lai sẽ phát triển rất tốt. . .”
Cố Dư Sinh ngồi một bên nhìn như đang ngủ nhưng lông lại nhẹ động, hắn mở mắt, nhìn về phía Tần Chỉ Ái đang quay lưng về phía mình, thấy Tần Chỉ Ái đang nói lải nhải với Hứa Ôn Noãn.
Tầm mắt của hắn dừng lại trong chốc lát, mới thu lại, sau đó nhắm mắt lại, giống như không nghe thấy gì, lại trở về trạng thái mắt ngủ tai hoạt động.
. . . . . .
Tàn cuộc đã là 11 giờ tối.
Ngô Hạo lái xe đưa Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn về nhà.
Lục Bán Thành uống rượu, đi nhờ xe Cố Dư Sinh chở về.
Cố Dư Sinh trực tiếp ném Lục Bán Thành về nhà, lúc sắp đến cửa nhà hắn, hắn vừa lái xe, lại vừa nói với Lục Bán Thành: “Ra quán café ngồi một chút không?”
Lục Bán Thành liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, biết hắn có thể là muốn bàn chuyện gì với mình liền gật đầu trả lời: “Được.”
Cố Dư Sinh không trả lời, lại quẹo ở giao lộ phía trước, lái xe về phía khách sạn bốn mùa.
. . . . ..
Rạng sáng, quán café trong khách sạn ngoài ba nhân viên phục vụ ra cũng không có ai khác.
Trong quán café có âm nhạc êm dịu, Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành đi theo nhân viên vào một bàn sát cửa sổ.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa menu cho họ, Cố Dư Sinh không nhận, trực tiếp ra hiệu cho Lục Bán Thành gọi.
Lục Bán Thành uống nhiều rượu rồi, trong bụng có chút khó chịu, gọi một ly hồng trà, Cố Dư Sinh nói theo: “Cũng vậy.”
Nhân viên phục vụ sau khi rời đi, Lục Bán Thành vật vã một hồi mới dựa vào gối sau lưng, tìm một tư thế ngồi xong mới hỏi: “Sáng mai bay sao?”
“Ừ.” Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ánh đèn óng ánh ngoài cửa sổ, khẽ lên tiếng.
“Không về thăm nhà một chút sao?”
Cố Dư Sinh không trả lời, hắn thật sự muốn về thăm ông nhưng lại không muốn gặp người phụ nữ kia.
Lục Bán Thành hiểu ý của Cố Dư Sinh, sau một lúc lại nói: “Thật sự không trở lại Bắc Kinh nữa sao?”
Hắn không có ý định trở về, nếu xế chiều nay không nhìn thấy cô bé kia. . .
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ánh sáng ngoài cửa sổ, có chút hoảng hốt.
Lúc Tiểu Phiền Toái rời đi, chuyện Lương Đậu Khấu và hắn hoàn toàn chưa đăng ký kết hôn bị ông biết, ông tức gần ૮ɦếƭ, từ nhỏ đến giờ chưa từng đánh hắn cái nào lúc đó lại cho hắn một bạt tai.
Hắn không thể cưới Lương Đậu Khấu.
Lúc trước chưa biết Tiểu Phiền Toái đã là không thể, sau khi biết Tiểu Phiền Toái thì lại càng không thể.
Ông cũng làm dữ, nhưng thái độ của hắn rất kiên quyết, ông cũng không biết làm sao, khi đó ông muốn thỏa hiệp, chỉ còn cách lấy 25% cổ phần của Cố thị đến Lương gia xin lỗi.
Hắn không có ý kiến, những năm gần đây hắn mở một mắt nhắm một mắt với Lương Đậu Khấu chỉ là do muốn làm ông hài lòng.
Mãi đến đêm… sinh nhật Lục Bán Thành, hắn nhận được điện thoại nói ông xảy ra tai nạn xe, là Lương Đậu Khấu liều mình cứu ông.
Ông hai lần từ cõi ૮ɦếƭ trở về đều là do người nhà họ Lương cứu, ông vốn muốn thỏa hiệp lúc này lại thay đổi cách suy nghĩ, chẳng cần hỏi ý kiến của hắn lại chạy đến Lương gia chọn ngày lành làm lễ cưới.
Lúc đó hắn không còn cách nào khác nên phải từ Bắc Kinh bay tới Thượng Hải.
Lương Đậu Khấu muốn gả cho hắn không phải sao? Người không trở lại, để xem bọn họ cưới ai, đi một năm không buông tha thì hai năm, hai năm không được thì ba năm… Một ngày nào đó, người nhà họ Lương sẽ không chịu được, mà một người phụ nữ chỉ có một thời thanh xuân, cũng không thể cứ kéo dài mãi được.
Chỉ là một buổi chiều, hắn đột nhiên có ý định trở về trong đầu.
Trở về có ý nghĩa là gì, hắn hiểu.
Nhưng không trở lại, hắn sợ hắn sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Dù sao, hắn cũng đã bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều thứ.
Hắn sợ có vài thứ nếu bản thân không nỗ lực nắm lấy, đến cuối cùng sẽ thật sự không còn gì cả, cô độc đến suốt cuộc đời.
Nhân viên phục vụ đem hai ly hồng trà bưng đến, rón rén đặt lên bàn: “Hai vị, mời dùng.”
Lời nói của cô ta làm Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm ánh đèn ngoài kia lóe mắt nhìn về phía Lục Bán Thành, nói: “Bán Thành, hôm nay tôi ᴆụng phải một cô bé, tôi luôn có cảm giác chính là cô ấy.”
“Ai?” Lục Bán Thành vừa đem cốc trà đến bên mép, nghe vậy liền ngẩng đầu hỏi.
Cố Dư Sinh yên lặng một chút, lại gọi ba chữ: “Tần Chỉ Ái.”
Sau đó hắn nhíu mày.
Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái… hắn cảm thấy cái tên ngày càng đọc càng thấy quen.
Buổi chiều lúc nghe thấy cô ấy giới thiệu tên đã cảm thấy quen tai rồi.
Đến buổi tối nhìn thấy cô, hắn mới nhớ thì ra năm ngoái đã gặp cô, cô là bạn tốt của người yêu củaChuột.
Hắn cho rằng loại cảm giác quen tai buổi chiều kia bắt nguồn từ chuyện của năm ngoái, nhưng càng đọc lại tên của cô, hắn lại đột nhiên có cảm giác không đúng,… luôn cảm thấy từ rất lâu rất lâu trước đây, hắn đã từng nhớ kỹ ba chữ này.
“Tiểu Ái?” Lục Bán Thành không hề nghĩ ngợi lắc đầu: “Làm sao có thể chứ? Đùa gì vậy, Tiểu Ái không thể nào là người đóng thế Lương Đậu Khấu được, em thừa nhận là hai người họ khá giống nhau nhưng tướng mạo bên ngoài cũng không thể quyết định được tất cả, anh cũng phải biết, bây giờ công nghệ thẩm mĩ phát triển như vậy, kỹ thuật trang điểm hoàn toàn có thể biến hai người dù không giống nhau y như đúc, cũng có thể giống tới 90%... Cho nên em khẳng định là không phải, bởi vì Tiểu Ái và Lương Đậu Khấu không giống, hơn nữa khí chất chênh lệch quá xa, hoàn toàn không phải là cùng một loại người, không thể! Tuyệt đối không thể!”
Sau khi nói xong, Lục Bán Thành còn nói thêm một câu: “Hơn nữa, anh đừng quên năm ngoái chúng ta đã gặp Tiểu Ái một lần, trong nhà anh lúc đó vẫn còn Lương Đậu Khấu giả kia! Vì vậy không thể nào là cô ấy được…”
“Tôi biết…” so với sự kích động của Lục Bán Thành, âm thanh của Cố Dư Sinh lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Lục Bán Thành nói gì hắn đều hiểu.
Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy hai người có sự chênh lệch quá lớn.
Nhưng không biết tại sao, hắn lại vì một cái chạm mắt vô tình kia mà nơi sâu nhất trong đáy lòng lại bị chấn động, tạo ra một loại cảm giác mãnh liệt, khiến hắn tin rằng cô chính là người hắn vẫn tìm bấy lâu nay, chờ đợi bao lâu nay.
Nhiều lúc, rất nhiều lúc, cảm giác chính là thứ không thể giải thích được, giống như lúc trước hắn gặp Tiểu Phiền Toái ở nhà cũ, chỉ nhìn thoáng qua một cái, một đời của hắn liền rơi vào tay cô.
Từ khi cô rời đi, cho đến bây giờ đã là mười hai tháng, hắn đã từng gặp qua nhiều người trong suốt 12 tháng này, nhưng chỉ có mình cô bé kia mới có thể cho cảm giác quen thuộc như vậy trong lòng.
Vì vậy, mặc kệ là cô ấy có khác Tiểu Phiền Toái bao nhiêu, mặc kệ Lục Bán Thành cảm thấy vô nghĩa như thế nào, hắn cũng phải đi theo cảm giác của mình, đầm rồng hang cọp cũng chẳng lo.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh lại nói: “Nhưng tôi muốn xem thử…”
“Ý của anh là…” Lục Bán Thành mơ hồ đoán được quyết định của Cố Dư Sinh.
Câu kế tiếp còn chưa nói ra nhưng Cố Dư Sinh đã gật đầu một cái, khẳng định với hắn: “Phải, tôi sẽ trở về Bắc Kinh.”
Dù sau khi hắn trở lại cũng sẽ không bao giờ có những ngày tháng yên tĩnh như ở Thượng Hải nữa nhưng không quan trọng, hắn chính là muốn quay về.
Cho dù cô bé kia khác Tiểu Phiền Toái nhiều như vậy, nhưng hắn vẫn muốn trở về.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh lại bổ sung thêm một câu: “Vì cô ấy mà trở về.”
Không đơn thuần chỉ là trở về mà còn muốn đến bên cạnh cô, mãi cho đến khi xác định cô có phải là Tiểu Phiền Toái hay không, lúc đó mới có thể dừng lại.
Cố Dư Sinh lại nhìn Lục Bán Thành nói lần thứ hai: “Cậu còn muốn làm game không?”
Đại khái là khoảng hai tháng trước, Lục Bán Thành đến Thượng Hải chơi với hắn có ăn một bữa cơm, Lục Bán Thành cả ngày nói làng giải trí kia cũng bắt đầu nhạt dần, còn muốn chơi trò mới.
Lúc đó chỉ là nói chuyện phiếm, lắn liền hỏi chơi cái gì mới?
Lục Bán Thành lại đúng lúc cầm điện thoại di động chơi game, liền trôi chảy nói làm game.
Lúc đó hắn cũng không để ý nhưng đến tận đêm nay, hắn mới nghe thấy cô bé kia nói công ty game mời đến phỏng vấn, bỗng nhiên lại nghĩ đến những câu này của Lục Bán Thành.
Cố Dư Sinh đổi đề tài quá nhanh khiến Lục Bán Thành không theo kịp tiết tấu, nghi hoặc “Hả?” một tiếng, qua mấy giây mới hiểu được hắn hỏi như vậy là có ý gì, liền mở miệng nói: “Muốn làm a, mấy năm gần đây thị trường game nhộn nhịp như vậy, thế nhưng anh cũng biết đó, em không có kiến thức về phương diện kia, có hơi phiền…”
“Vậy thì làm đi.” Cố Dư Sinh lạnh nhạt giống như bàn về việc nấu một bữa cơm vậy: “Tôi hợp tác với cậu cùng làm.”
Lục Bán Thành cho rằng Cố Dư Sinh nói chơi, không quá để ý: “Thiệt hay giả vậy?”
Cố Dư Sinh uống một hớp hồng trà, lại nhàn nhạt nói: “Không biết những kiến thức đó cũng không sao, chúng ta có thể thuê người.”
Lục Bán Thành mở to mắt nhìn về phía Cố Dư Sinh, kinh ngạc, không phải là thật chứ?
Cố Dư Sinh cũng thật sự quyết tâm: “Tôi biết một công ty mấy năm nay chỉ mới demo chưa dám tung sản phẩm ra thị trường, nhưng tương lai rất rõ ràng, nếu như cậu cảm thấy có thể, tôi sẽ nói Tiểu Vương phụ trách liên lạc với bên đó, thu mua trực tiếp.”
Demo… người yêu thích game như Lục Bán Thành thật sự là một công ty tốt.
Chỉ là lúc này dù là Cố thị hay là công ty mới ở Thượng Hải đều đang phát triển rất tốt.
Dù hắn có tầm thấy được tương lai thì Cố Dư Sinh cũng sẽ quan tâm sao? Làm sao lại muốn thu mua lại công ty này? Hơn nữa đột nhiên thu mua một công ty hình như cũng không phải là một cách làm lý trí lắm.
Lục Bán Thành suy tư mấy giây, cũng không biết Cố Dư Sinh nghĩ gì, lại hỏi: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến chuyện thu mua công ty?”
Cố Dư Sinh từ từ nhìn qua Lục Bán Thành, buông mí mắt, từ từ nuốt hồng trà, không trả lời câu hỏi của hắn.
“Hơn nữa anh nên biết, hiện tại bây giờ thu mua công ty cũng không phải là thời điểm tốt, tối thiểu phải đợi đến đến khi tung ra những game này, xem lượt đăng nhập như thế nào, nếu không sẽ tốn một đống tiền vô ích đó…”
Lục Bán Thành còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã nhìn chằm chằm vào chất trà màu đỏ sậm trong ly, thất thần một lúc lại bỗng nhiên lên tiếng: “Đợi quá lâu rồi, tôi không muốn đợi thêm nữa.”
“Cái gì?” Lục Bán Thành lại không hiểu hỏi lại.
Cố Dư Sinh không lên tiếng, cứ nhìn ly trà ung dung thong thả trả lời: “Chứ như vậy đi, ngày mai tôi trở về Thượng Hải một mình, Tiểu Vương sẽ ở lại đây giúp cậu bàn bạc việc thu mua.
Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại lên tiếng: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về nghỉ ngơi.”
“Thôi khỏi, em tự mình đi về.” Nói xong, Lục Bán Thành lấy điện thoại di động ra, gọi một chiếc xe.
Lục Bán Thành đi rồi, Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon trong quán café của khách sạn một lúc mới đứng dậy, ký tên lên giấy tờ, mới lên phòng trên lầu.
Tắm xong, hắn không buồn ngủ chút nào, đứng ở cửa sổ hút thuốc.
Hút nửa điếu thuốc, Cố Dư Sinh đột nhiên cảm thấy mùi vị lại có chút hỗn độn, hắn dập thuốc, hai tay để lên đầu, nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu lại nghĩ tới cô.
Lúc yêu Tiểu Phiền Toái, hắn không hiểu tình cảm.
Lúc rời xa Tiểu Phiền Toái, hắn mới ghi lòng tạc dạ thế nào là tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Biết rõ cô không thể nghe hắn nói nhưng mỗi đêm hắn đều nói với cô mấy câu.
“Tiểu Phiền Toái, em ở đâu? Em có khỏe không?”
“Tiểu Phiền Toái, hôm nay anh gặp phải một cô bé rất giống em, ánh mắt giống hệt em.”
“Tiểu Phiền Toái, anh thu mua công ty game này không phải vì muốn làm game, mà là vì cô bé kia muốn vào công ty này làm việc.
“Tiểu Phiền Toái, Bán Thành nói đúng, đây không phải là thời điểm thích hợp để thu mua công ty game này, nhưng anh đã chờ quá lâu rồi, anh không muốn chờ thêm nữa, anh muốn tìm em, muốn em về bên anh.”
“Tiểu Phiền Toái, anh không thể bỏ qua bất cứ hy vọng nào, vì vậy anh quyết định trở về Bắc Kinh, có điều em yên tâm, mặc kệ ông gây áp lực như thế nào, anh cũng sẽ không cưới Lương Đậu Khấu đâu.”
“Tiểu Phiền Toái, anh rất nhớ em.”
Nói mấy chữ nhỏ chỉ mình hắn có thể nghe thấy, trên khuôn mặt của hắn lại có mấy vệt thương cảm, trước mắt hắn như nhìn thấy đôi mắt mê hoặc lòng người lúc ẩn lúc hiện của Tần Chỉ Ái trên kính cửa sổ.
Nhìn nhìn, không biết xảy ra chuyện gì, không chỉ thấy đôi mắt mà lại mở rộng hình ảnh đến trán, mũi, bờ môi, đường viền cả khuôn mặt.
Mãi cho đến khi tất cả các hình ảnh đều hiện lên rõ ràng hắn lại nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới ý thức được khuôn mặt này chính là khuôn mặt của cô bé nữ sinh hắn gặp lúc chiều.
Thật kỳ lạ… từ nhỏ đến lớn, hình như rất ít người con gái nào có thể làm hắn nhớ rõ cả khuôn mặt.
Ngay cả Tiểu Phiền Toái hắn cũng không nhớ rõ mặt, sao cô lại làm như vậy được?
Cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Cố Dư Sinh tinh tưởng cảm giác được Ⱡồ₦g иgự¢ của mình trở nên ấm áp lạ thường, tim hắn đột nhiên tăng nhịp.
Cô bé kia rất dịu dàng, khí chất xinh đẹp giống Tiểu Phiền Toái, dù trừ đôi mắt ra đều không giống, nhưng hắn lại có thể nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy.
Môi Cố Dư Sinh mím chặt trong lòng hắn lại hỏi từng chữ: “Tiểu Phiền Toái, đây có phải là khuôn mặt thật của em không? Đây thật sự là em sao?”
. . . . . .
Sáng sớm thứ hai, Tiểu Vương liền chạy đến phòng chờ của khách sạn Bốn mùa, chờ Cố Dư Sinh.
10 giờ bay, tám giờ Cố Dư Sinh đi xuống lầu.
Hoàn tất việc trả phòng, Tiểu Vương lái xe đưa Cố Dư Sinh đến sân bay.
Lúc đi được nửa đường, Cố Dư Sinh nói: “Tôi một mình về Thượng Hải.”
“A?” Tiểu Vương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của Cố Dư Sinh qua gương chiếu hậu, không hiểu nhìn hắn.
Cố Dư Sinh không lên tiếng mà đưa một văn bản để ở ghế phụ lái cho Tiểu Vương: “Đây là tài liệu tôi đã chuẩn bị tối qua, các người đọc kỹ một chút, sau đó liên hệ với công ty game này, mặc kệ phải dùng bao nhiêu tiền cũng phải mua lại công ty này cho tôi.”
“A?” Lần này âm điệu của Tiểu Vương lại chuyển thành kinh sợ.
Chuyện lớn như vậy, trước đây hắn lại chưa từng nói với Tiểu Vương, một mình Cố tổng quyết định trong một buổi tối, có phải là năng suất làm việc đã quá cao rồi không?
Ở Thượng Hải, Tiểu Vương cũng đã tiếp xúc với Cố Dư Sinh nhiều rồi nên càng lớn gan hơn, lại dám chọc Cố Dư Sinh: “Cố tổng, hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư đâu.”
“Cậu đang khoe đôi mắt đuôi của cậu không biết nhìn lịch đó hả?” Cố Dư Sinh nhìn liếc qua Tiểu Vương nhàn nhạt trả lời.
Tiểu Vương bị hỏi lại đến nghẹn, sau một lát lại mở miệng: “Cố tổng, vừa nãy anh nói thật sao?”
Cố Dư Sinh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tiểu Vương có thể thấy Cố Dư Sinh thật sự quyết tâm, không nói nữa.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Lúc sắp lên máy bay, Tiểu Vương dùng dũng khí còn lại nói: “Cố tổng, tại sao anh lại muốn thu mua công ty game kia?”
“Bởi vì…” Cố Dư Sinh vốn muốn nói “bởi vì muốn tìm phu nhân của cậu.” nhưng lại không nói lại im lặng.
Nếu cô bé kia không phải là Tiểu Phiền Toái thì sao đây?
Tất cả đều chưa có gì chắc chắn.
Cố Dư Sinh trầm ngâm trong chốc lát, không trả lời thẳng thắn câu hỏi của Tiểu Vương, “Tôi cho cậu thời gian ba ngày, ở đây phải giải quyết xong xuôi.”
Thứ ba tuần sau cô bé kia sẽ đi phỏng vấn, hắn muốn mua được công ty trước, còn phải giải quyết tất cả những chuyện bên Thượng Hải mới có thể nhận cô ấy vào làm.
. . . . . .
Có thể đi theo Cố Dư Sinh nhiều năm như vậy, tất nhiên phải có chút bản lĩnh.
Cố Dư Sinh cho Tiểu Vương thời gian ba ngày, Tiểu Vương chỉ cần một dùng một ngày rưỡi đã có thể giải quyết xong mọi việc thu mua.
Hợp đồng vốn định ký vào thứ sáu, sau khi Tiểu Vương gọi điện thoại báo cáo cho Cố Dư Sinh, hắn liền dứt khoát trả lời: “Đặt vé cho tôi về Bắc Kinh vào ngày thứ ba, thứ tư tôi trở về Bắc Kinh, sáng thứ tư ký hợp đồng.”
Tại sao lại phải gấp như vậy? Tiểu Vương hỏi thầm nhưng vẫn phải đồng ý.
Tám giờ tối thứ ba, Cố Dư Sinh từ Thượng Hải bay về Bắc Kinh.
Chín giờ rưỡi sáng thứ tư, Cố Dư Sinh đến công ty game xem thử.
Mười giờ rưỡi Cố Dư Sinh ký hợp đồng thỏa thuận thu mua thành công.
Ngoại trừ Chủ tịch thay đổi, ngoài ra trong công ty nhân lực đều không có bất kỳ thay đổi nào.
Buổi chiều, Cố Dư Sinh có những chuyện khác cần phải xử lý, lại dặn dò Tiểu Vương một câu: “Buổi chiều cậu đến xem những tư liệu của tất cả các nhân viên thực tập cầm về khách sạn cho tôi.”
Có lộn hay không vậy? Công ty nhà mình tuyển người hắn còn chưa thèm quan tâm, giờ đi mua công ty hay là đi mua hồ sơ nhân viên thực tập đây? Công ty nhỏ như vậy, tuyển dụng thì có gì phải xem lại hồ sơ nhân viên chứ?
Tiểu Vương có cảm giác rõ ràng rằng mình càng ngày càng không thể hiểu nổi Cố Dư Sinh.
. . . . . . .
Hết việc, trở lại khách sạn, đã là hơn 10 giờ tối.
Cố Dư Sinh còn chưa vào sảnh lớn của khách sạn, nhìn qua kính đã thấy Tiểu Vương ngồi trong sảnh chờ hắn.
Cố Dư Sinh đi vào cổng, gọi cho Tiểu Vương, đợi cậu ấy bắt máy lại nói hai chữ “thang máy” xong lại cúp máy.
Tiểu Vương hiểu ý của hắn, đứng dậy, chạy vội về phía thang máy.
Đi thang máy lên đến tầng cao nhất, Cố Dư Sinh cầm thẻ mở cửa phòng của mình, người còn chưa bước vào đã hỏi Tiểu Vương: “Tài liệu đâu?”
Tiểu Vương vội vã đưa hắn.
Cố Dư Sinh vừa cầm tài liệu vừa tháo cravat, tiện tay ném lên giường, sao đó mở hai nút áo, ngồi xuống, liền lục trong những tư liệu Tiểu Vương đưa.
Đầu ngón tay hắn nhanh chóng tìm, mãi đến khi tìm thấy ba chữ Tần Chỉ Ái, sau đó mới rút tài liệu của cô ra, nhìn cẩn thận không sót một chữ.
Họ tên: Tần Chỉ Ái.
Giới tình: Nữ.
Tuổi: 26 tuổi.
Cố Dư Sinh nhíu mày, 26 tuổi, nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, hình như là học hơi trễ, là học lại sao?
Có lẽ trong lòng hoài nghi người đó là người mà mình tìm kiếm bấy lâu nay nên hiển nhiên Cố Dư Sinh lại để ý đến Tần Chỉ Ái rất nhiều.
Một là về tuổi tác, không nói lên vấn đề gì nhưng Cố Dư Sinh vẫn tưởng tượng sau khi nhìn CV của Tần Chỉ Ái xong lại đưa tài liệu cho Tiểu Vương: “Cậu điều tra kỹ lại người này cho tôi.”
“A?” Tiểu Vương cảm thấy mấy ngày nay Cố Dư Sinh rất kỳ lạ, cách làm việc cũng càng ngày càng kỳ quái.
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, không lên tiếng.
Tiểu Vương nhanh chóng nhận lấy, lại nhìn đến họ tên của người trong tài liệu, lúc nhìn thấy ảnh của người đó liền ngạc nhiên một hồi, bật thốt lên: “Đây không phải là người đã đón tiếp chúng ta ngày anh đến thành Tây Đại sao?”
“Ừ.” Cố Dư Sinh không để tâm trả lời.
Nữ sinh đó… Cố tổng để ý đến tư liệu của cô bé này làm gì? Chẳng lẽ lại là… Tiếng sét ái tình?
Ánh mắt Tiểu Vương nhìn Cố Dư Sinh đầy nghi hoặc.
Cố Dư Sinh càng nhíu mày, sau một lát hắn mới nhạt nhòa mở miệng nói: “Ngày đó tôi và cô ấy nói chuyện vài câu, cảm thấy cô ấy làm việc rất thận trọng, bây giờ không phải thư ký Trương đang mang thai sao, có thể sẽ không tập trung toàn lực vào chuyện của công ty vì vậy tôi nghĩ nên tìm hiểu cô ấy.”
Nha, thì ra là như vậy a… Tiểu Vương tỉnh ngộ, sau đó nói: “Nhưng mà thư ký không phải nên tìm người có kinh nghiệm sao?”
“Người tự mình bồi dưỡng mới tốt.”
Cũng đúng,… Tiểu Vương ngẫm lại, cũng cảm thấy có lý, gật gù nói: “Cố tổng, ngày mai tôi sẽ đưa tài liệu của cô ấy cho anh.
Cố Dư Sinh gật đầu, không lên tiếng, phất tay với Tiểu Vương, ý nói cậu ấy có thể ra ngoài rồi.
. . . . . . .
Tần Chỉ Ái chủ động tìm việc sớm nên không cần phải sốt ruột, cho nên dù nhiều nhà tuyển dụng hỏi nhưng cô cũng chỉ nộp CV vào một công ty.
“Tần tiểu thư, chào cô, tôi là trưởng phòng nhân sự, rất vui được thông báo rằng cô đã trúng tuyển trở thành nhân viên mới của công ty chúng tôi.”
Tần Chỉ Ái cho rằng mình nằm mơ, âm thầm bấm vào chân mình một cái, mới cố gắng kiềm chế kích động mà trả lời: “Cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo, Tần tiểu thư.” Trong điện thoại nghe thấy một giọng nữ rất dịu dàng, thông báo xong liền hỏi tiếp: “Tần tiểu thư, thứ hai cô có rảnh để đến công ty một chuyến để trao đổi công việc được không?”
Tuy rằng học kỳ này còn chưa kết thúc nhưng ngoại trừ thi học kỳ thì những việc còn lại không cần phải lo nữa nên Tần Chỉ Ái không chần chừ chút nào: “Được ạ.”
“Vậy thứ hai chính giờ rưỡi sáng, mời Tần tiểu thư đến phòng nhân sự tìm tôi là được rồi.” Giọng nói trong điện thoại lúc này lại như nhớ tới cái gì, lại mở miệng nói: “À, đúng rồi, Tần tiểu thư có chuyện cần phải nói với cô một chút, cô đăng ký vào vị trí thiết kế, nhưng công ty chúng tôi đang thiếu người nên phải để cô làm trợ lý chủ tịch, lương của cô…” Sau đó người đó lại nói với cô lương vài con số không...
Thư ký chủ tịch? Vậy là coi như vượt mấy cấp so với đăng ký tuyển dụng ban đầu của cô đó. Hơn nữa lương thực tập còn cao hơn so với lương cơ bản ở các công ty rất nhiều a… Tần Chỉ Ái hoài nghi không biết có phải là công ty lừa gạt gì không a…
“Tần tiểu thư, cô vẫn nghe máy chứ?” trong điện thoại thấy cô không trả lời lại lên tiếng hỏi.
“Ờ.” Tần Chỉ Ái vội trả lời: “Vậy thứ hai gặp.”
“Được, thứ hai gặp.”
. . . . . . .
Thứ hai trời vừa sáng Tần Chỉ Ái liền thức dậy, thay đồ rửa mặt, sau đó soi gương nhìn mình mấy vòng, xác định không có gì bất thường mới ra ngoài, đi tàm điện ngầm đên công ty.
Lần này công ty tuyển 18 thực tập sinh, Tần Chỉ Ái đến sớm nhất, lúc đến phòng nhân sự chẳng có ai, đến khoảng nửa tiếng sau mới có người thực tập sinh khác lục tục chạy tới.
Tất cả các thực tập sinh đến đông đủ xong, giám đốc phòng nhân sự mời mọi người tụ tập trong một phòng hội nghị nhỏ, thông báo tình hình của công ty cho mọi người biết, đến khi xong mọi chuyện cũng đã là 12 giờ trưa.
Ở nhà ăn trong công ty ăn cơm xong, giám đốc lại để một nhân viên nữ trung dẫn một nhóm thực tập sinh đi tham quan công ty, biết những bộ phận nào, phụ trách nội dung nào ngồi ở đâu, đến khi đi xong một vòng, nữ nhân viên đó lại dặn dò: “Các bạn đi đến từng vị trí mà mình đã được sắp xếp đến khu vực làm việc của mình tìm tổ trưởng, Tần Chỉ Ái ở lại.”
Vì bị gọi tên như vậy nên khi những thực tập sinh kia trước khi giải tán lại nhìn cô bằng một ánh mắt đánh giá nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, sau đó mới rời đi theo thứ tự.
Mãi đến lúc phòng nghỉ ngơi chỉ còn một nhân viên nữ đó và Tần Chỉ Ái, người nhân viên đó mới nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đến phòng của Trương tổng.”
Tần Chỉ Ái trước khi đăng ký cũng đã tìm hiểu trước về công ty, biết Trương tổng trong miệng cô là phó tổng của bộ phận giám sát kỹ thuật.
Người nhân viên nữ đó đưa cô đến trước cửa phòng làm việc của Trương tổng, thay cô gõ cửa, đến khi bên trong có tiếng: “Vào đi.” Cô mới quay lại cười với Tần Chỉ Ái một cái, ra hiệu cho cô đi vào, sau đó liền rời đi.
Tần Chỉ Ái lễ phép mỉm cười xong liền đẩy cửa đi vào, cô vừa mới nhẹ nhàng đóng cửa, cũng không cho Tần Chỉ Ái có cơ hội chào hỏi đã mở miệng trước: “Tần Chỉ Ái? Thực tập sinh đúng không?”
“Vâng.” Tần Chỉ Ái cười nhẹ đáp.
Trương tổng đứng lên, nhìn qua cửa kính văn phòng, chỉ vào một cái bàn trống ở khu vực thư ký nói: “Đó là vị trí của cô, cô là thư ký của Đổng sự trưởng, bây giờ Đổng sự trưởng đang có một cuộc họp video, khoảng nửa tiếng nữa mới kết thúc, đến lúc đó cô hãy pha một chén café tới phòng làm việc chào hỏi anh ấy, công tác cụ thể như thế nào anh ta sẽ dặn dò cô.”
“Cảm ơn Trương tổng.” Tần Chỉ Ái nói.
Trương tổng gật đầu một cái, không nói gì.
Tần Chỉ Ái chào tạm biệt xong thì rời đi.
Vì không có việc gì làm, Tần Chỉ Ái ngồi ở trước bàn làm việc của mình chơi game.
Qua khoảng 25 phút sau, cô đứng lên đi đến phòng trà, sau khi pha xong một tách café, đúng lúc là nửa tiếng đồng hồ, sau đó liền bưng lên đi vào văn phòng làm việc của Đổng sự trưởng.
Tần Chỉ Ái giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
Người bên trong hình như còn chưa hết bận, còn chưa trả lời cô, Tần Chỉ Ái kiên trì đợi khoảng ba phút, vừa định rời đi, bên trong lại có người mở cửa đi ra, người đi ra là một người đàn ông chừng 30 tuổi.
Nhìn đôi mắt của anh ta có khi lại khác biệt quá lớn so với tuổi, thế nhưng Tần Chỉ Ái vẫn nhận ra đây là Đổng sự trưởng họ Lý, liền mỉm cười chào hỏi: “Đổng sự trưởng, chào ngài, tôi là…”
“Cô là thư ký mới tới của đổng sự trưởng sao?” Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, đối phương liền khách sáo cắt đứt lời của cô, cách khỏi cửa một khoảng xa, nhường đường: “Đổng sự trưởng ở trong, cô vào đi.”
Nói xong, đối phương lại cười với cô một cái, một tay cầm một tập tài liệu, cất bước rời đi.
Rõ ràng tuần trước cô nhìn qua cơ cấu công ty thì đổng sự trưởng chính là anh ta mà?
Tần Chỉ Ái bưng một tách café đứng ở cửa văn phòng trố mắt nhìn một chút, mới đẩy cửa đi vào.
Trên bàn làm việc đối diện cửa có chút loạn, chất đầy các tập tài liệu, trên ghế làm việc trống rỗng, không có ai.
Tần Chỉ Ái nhíu mày, hầu như chưa kịp suy nghĩ gì đã chuyển tầm mắt từ phòng làm việc đến cửa sổ.
Đưa lưng về phía cô là một người có bóng lưng không thể nào quen thuộc hơn, tay tùy ý chống lên kính, đầu ngón tay thon dài đẹp đẽ, cầm điếu thuốc, đang nhận điện thoại, giọng nói thanh đạm dễ nghe, là hình thức nói chuyện điển hình của Cố Dư Sinh: “Ừ,… tôi hiểu rồi,… được… không thành vấn đề, tối ngày mốt gặp.”
Cúp máy, trong phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh, đầu óc trống rỗng, không kịp phản ứng, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra a…
Cố Dư Sinh đưa ngón tay cầm thuốc lên hút, những vòng khói đẹp đẽ từ miệng hắn bay ra, hắn như nhớ lại trong phòng làm việc vừa có người bước vào, quay người nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Hắn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, vẫn là khuôn mặt ngốc ngốc như vậy, giống như người mất hồn, nhưng chính là đôi mắt sáng to này dù có nhìn chằm chằm cô, cô cũng không phản ứng, lúc này hắn mới xoay hẳn người đứng đối diện với cô, sau đó mới hắn giọng, phá tan yên tĩnh trong phòng.
Con ngươi đen kịt của Tần Chỉ Ái xoay chuyển hai vòng, sau đó vẻ mặt lại phục hồi lại tinh thần.
Cố Dư Sinh không thể làm gì khác hơn là mở miệng: “Có việc gì sao?”
Tần Chỉ Ái thấy cả người run rẩy một cái, café bưng trên tay bắn ra mu bàn tay khiến cô tỉnh táo hơn: “Tôi, tôi…”
Ban đầu nhìn thấy đổng sự trưởng kia cô đã chuẩn bị tinh thần tốt từ sớm nhưng lúc này nhìn thấy hắn từ ngữ trong đầu đã không còn một mống, cô ấp úng: “Tôi” vài tiếng, cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, cuối cùng mặt trở nên đỏ chót, có chút lúng túng luống cuống cắn môi, cúi đầu, không nói thêm được gì.
Phản ứng của cô vô tội như vậy có thể lấy lòng Cố Dư Sinh, tâm tình hắn lúc tác chiến lúc nãy đang gay go giờ lại trở nên ung dung hơn rất nhiều, mặt mày lại trở nên dịu hiền, hắn đứng thẳng người, đi về phía cô, còn khoảng hai mét thì hắn bỗng dừng bước, ngón tay giữa dập thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác, mới lần nữa bước về phía cô, đứng trước mặt cô, nhìn lướt qua tách café trong tay cô: “Tôi?”
Hỏi xong, hắn cũng không chờ cô trả lời, liền đón lấy tách café trên tay cô, bưng đến bên môi uống một hớp, sau đó mới cúi đầu nhin chằm chằm đỉnh đầu của cô một chút, lại nhìn đống tài liệu trên tay cô, liền nói: “Báo cáo sao?”
“Ừ.” Tần Chỉ Ái gật đầu lung tung, sau đó liền vội vàng đưa tài liệu cho hắn.
Cố Dư Sinh không cầm, lại quay người đặt tach café trên khay trà, giật một tờ khăn giấy đưa cho Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái không rõ ngẩng đầu mơ hồ nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Ánh mắt trắng đen rõ ràng, sáng loáng trong suốt đáng yêu, ánh mắt theo ánh sáng lưu chuyển như một con suốt bên trong chiếu vào mắt hắn.
Cố Dư Sinh bị ánh mắt như vậy nhìn đến nỗi tinh thần hơi động, vốn định nhắc nhở cô lau café trên mu bàn tay nhưng nhất thời lại bị nghẹn ở cổ họng.
Đôi mắt của cô rất hấp dẫn, khiến hắn không kiềm lòng được mà sa vào trong đó, hắn sợ hắn thật sự sẽ không kiềm chế được, liền buộc mình phải rời khỏi đôi mắt của cô, sau đó cầm khăn giấy khẽ chạm vào bàn tay dính café của cô một chút.
Chỉ tiếp xúc nhẹ như vậy, Tần Chỉ Ái liền giật mình tỉnh táo lại.
Thì ra hắn muốn lau café trên tay mình,… cô làm sao dám cản hắn?
Tần Chỉ Ái giật mình nói “Cảm ơn.” Sau đó lại nhận khăn giấy nhanh chóng lau café trên tay, sẵn tiện cầm khăn giấy lau hai lần chỗ Cố Dư Sinh ᴆụng vào, mãi đến khi cảm giác đau, tim cô đập loạn nhịp, mới vững vàng lại, sau đó cô cầm tài liệu trong tay đưa đến trước mặt Cố Dư Sinh lần nữa: “Cố tiên sinh, cố tổng, tôi đến trình diện.”
Một câu nói lại có đến hai đại từ nhân xưng, cứ cho là cô cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng ngữ khí nói chuyện dịu dàng run rẩy khiến cho tim hắn rối loạn, cứ đập thình thịch theo từng tiếng gọi của cô.
Cố Dư Sinh im lặng đứng đó trong chốc lát, đợi đến khi mình thong dong trấn tĩnh trở lại, mới duỗi ngón tay đẹp đẽ thon dài ra rút lấy tài liệu trong tay cô, sau đó ngồi cạnh ghế salon, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Làm gì có thư ký nào được ngồi ngang hàng với tổng giám đốc trong phòng làm việc chứ?
Tần Chỉ Ái không dám ngồi, Cố Dư Sinh cũng không miễn cưỡng, nhìn thấy cô không ngồi xuống cũng đứng theo cô.
Cô làm thư ký cho hắn, hắn cũng đã sớm dặn dò Tiểu Vương điều tra tài liệu về cô rồi, hắn thậm chí còn có thể đọc làu làu, nhưng cũng giả vờ như không biết gì, sau đó cầm 乃út ký tên, ngẩng đầu lên nói với cô: “Tôi không thích dơ bẩn nên trước khi tôi đến công ty, cô phải vào phòng làm việc của tôi thu dọn quét bụi cho sạch sẽ.”
“Những lịch trình liên quan đến công ty, cô sắp xếp, lúc cần thiết thì bàn bạc với Tiểu Vương, để tôi không bị trùng với lịch làm việc của công ty khác, tôi không biết phân thân…” Nói tới đây, Cố Dư Sinh giải thích thêm: “Là tài xế mà mấy ngày trước tôi đến Tây Đại đã gặp cô, cô cũng biết số điện thoại của cậu ấy đó.”
Thấy Tần Chỉ Ái gật đầu, Cố Dư Sinh tiếp tục: “Trước đây cô chưa có kinh nghiệm làm việc nên bây giờ sẽ có chút bỡ ngỡ, tôi sẽ nói Tiểu Vương giúp cô.”
Nói tới đây, Cố Dư Sinh như nghĩ đến chuyện gì, tìm trong túi một tờ danh tђเếק, sau đó cầm 乃út, viết gì đó, đưa cho Tần Chỉ Ái: “Trên này có cách liên lạc với tôi, số viết tay trên đó chính là số cá nhân của tôi.”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại bổ sung: “Số này tôi không muốn tiết lộ cho nhiều người biết.”
“Vâng.” Tần Chỉ Ái choáng váng vô cùng, ngoại trừ mấy chữ này, trong đầu cũng không biết nên nói gì.
Lúc Tần Chỉ Ái cầm danh tђเếק, chính là dãy số gồm 11 chữ số quen thuộc do hắn viết tay.
Dãy số này quen thuộc đến nỗi cho dù hắn không viết nhưng cô có thể đọc làu làu.
Bởi vì 11 chữ số này lúc cô đóng vai Lương Đậu Khấu đã thường dùng để liên lạc.
Cố Dư Sinh thấy Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm danh tђเếק một lúc lâu cũng không có phản ứng, lại lên tiếng: “Còn chuyện gì muốn hỏi không?”
“Không có ạ.” Tần Chỉ Ái theo bản năng trả lời, sau đó người lại đứng ngây tại chỗ mới nói một câu tỉnh táo: “Nếu Cố tổng còn có chuyện, tôi ra ngoài trước.”
Cố Dư Sinh gật đầu, không lên tiếng.
Tần Chỉ Ái quay người, máy móc ra khỏi phòng Cố Dư Sinh, sau đó giống như mộng du mà đi đến bàn làm việc của mình, đứng ngây người một lúc, hồn vía lên mây ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm màn hình vi tính tối om đúng 10 phút mới nháy mắt một cái, cúi đầu nhìn danh tђเếק trong tay.
Cố Dư Sinh.
Cô nhìn ba chữ này rất nhiều, rất nhiều lần, mới xác định những gì mình trải qua trong căn phòng đó là thật, không phải là mơ, chính xác 100% không thể lệch đi đâu được.
Cô nhận lời mời của đổng sử trưởng họ Lý mà… sao lúc này chỉ mới có mấy ngày lại biến thành Cố đổng sự trưởng chứ?
Phó tổng giám đốc Trương nhắc đến Cố Dư Sinh là nói chuyện về hắn như một cái máy hát vậy, liên thu bất tận: “Tôi trước đây thật sự rất ngưỡng mộ tài làm ăn kinh doanh của Cố tổng, không ngờ lúc này lại có thể nhìn thấy người thật bằng xương bằng thịt, thật là đẹp trai nha, thật là hâm mộ cô có thể làm thư ký của anh ấy...”
Tần Chỉ Ái không dám nghe tiếp mà suy nghĩ chuyện công việc của chính mình.
Thì ra chỉ mới mấy ngày mà công ty đã bị thu mua a.
Thật ra hiện giờ đây chỉ là một công ty nhỏ thôi, không ngờ người thu mua lại là CEO của Cố thị, Cố Dư Sinh.
Kỳ lạ là cô vừa mới tiếp đón hắn ở Tây Đại, sau đó buổi tối còn vô tình gặp hắn ở Vàng son lộng lẫy, nói vài chuyện về công ty này cho Hứa Ôn Noãn nghe, nhưng sao sau đó hắn lại tốn công mua lại công ty này, còn biến cô thành thư ký của hắn?
Tần Chỉ Ái càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện quá mức ly kỳ, giống như là ông trời cho hắn và cô chơi trò hack life vậy.
. . . . . .
Những điều Cố Dư Sinh nói Tần Chỉ Ái đều làm theo, Tiểu Vương đã sớm sắp xếp chỉ dạy cho cô.
Tiểu Vương cho Tần Chỉ Ái làm những việc không nặng, thêm vào đó Cố Dư Sinh có quá nhiều chuyện phải làm, ngoại trừ ngày thứ nhất hắn có thời gian chạm mặt với cô một lát, cả một tuần sau hắn cũng không vào công ty một bước, mỗi ngày đối với cô trôi qua đều rất dễ dàng.
Ban đầu bởi vì mới bắt đầu làm thư ký, cô xử lý thao tác trên máy khá lâu, nhưng sau hai ngày đã có thể quen với quy trình làm việc, đến giữa trưa là cô đã có thể xử lý xong những việc phải làm trong ngày, sau đó buổi chiều càng rảnh rỗi, cô có thể nằm nhoài trên bàn đeo tai nghe xem tivi trong điện thoại hoặc ngủ.
. . . . . .
Sau khi Tần Chỉ Ái nhận việc, ngày hôm sau, Cố Dư Sinh bay sang Mĩ một chuyến.
Đợi đến khi chuyện bên Mĩ xử lý xong, đã là một tuần sau, ba giờ chiều Cố Dư Sinh đáp máy bay xuống sân bay quốc tế Đô Thành, vừa mới lên xe, điện thoại di động của Tiểu Vương liền vang lên, sau đó nói cho hắn viết hắn cần phải tham gia một buổi tiệc rượu.
Thứ sáu đường khá đông, từ sân bay vào thành phố kẹt xe ghê gớm, lúc hắn đến khách sạn Bốn mùa đã là năm giờ chiều, rửa ráy thay đồ xong hầu như còn chưa có thời gian uống một ngụm nước đã phải vội vã lên xe đến chỗ tổ chức tiệc.
Xã giao không ngừng nghỉ, đến khi xong tất cả mọi việc đã là 8 giờ tối.
Còn chưa thích ứng được với sự lệch múi giờ, thêm ba tiếng bay, hơn một tiếng đồng hồ đọ sức với hết người này đến người khác, Cố Dư Sinh cảm thấy uể oải, nhân lúc mọi người không chú ý liền cầm ly rượu đến một hành lang không một bóng người đốt một điếu thuốc.
Phía sau rất náo nhiệt, tiếng ca, tiếng nhạc, tiếng cười, không ngừng bay ra từ cửa sổ đóng chặt.
Cố Dư Sinh lẳng lặng hút thuốc, nhìn gió Bắc Phong thổi dung đưa nhánh cây khô, gào thét qua ô cửa sổ.
Bị gió thổi tán hết mùi thuốc lá, ý thức của hắn cũng hơi phân tán, não cũng không tập trung vào bất kỳ chuyện gì, không biết tại sao lại nhớ đến tuần trước, mình tuyển dụng cô bé sinh viên kia, à, không, hiện tại phải gọi cô ấy là thư ký.
Hồ sơ liên quan đến cô ấy, chiều qua Tiểu Vương đã gửi cho hắn.
Sở dĩ 26 tuổi cô mới chuẩn bị tốt nghiệp nghiên cứu sinh là vì cô tạm nghỉ học hai năm.
Lý do là mẹ cô bị bệnh nặng.
Tiểu Vương rất thận trọng, liền điều tra xem mẹ của cô bị bệnh gì, ở bệnh viện nào.
Năm nay đã xuất viện.
Trong tài liệu có ghi rõ, trong hai năm qua cô ở lại Bắc Kinh không nhiều, chủ yếu là ở Hàng Châu, còn có một em trai, tên là Tần Gia Ngôn, sinh viên năm tư trường đại học H, trong tài liệu còn có hình ảnh chính xác lúc cậu ấy học cấp ba, lông mày lúc đó có chút non nớt ngây ngô, rất giống cô.
Cha qua đời vì tai nạn giao thông.
Ngoài ra, hồ sơ của cô cũng không có sơ hở nào.
Hắn còn đang mong chờ từ hồ sơ của cô có thể tìm thấy được manh mối nào đó, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Thậm chí từ hồ sơ của cô còn có thể thấy rõ lúc Tiểu Phiền Toái đóng giả làm Lương Đậu Khấu, mẹ của cô đang nhập viện, chuẩn bị phẫu thuật.
Trên giấy cam kết phẫu thuật còn có chữ ký của cô mà.
Nếu cô thật sự là Tiểu Phiền Toái thì sao có thể đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ mà hắn lại không biết chứ.
Rất hiển nhiên, thời gian không trùng khớp.
Các dấu hiệu trước mắt cho thấy cô không phải là TiểuPhiền Toái,nhưng nếu thật sự là như vậy, tại sao hắn nhìn thấy cô, trong lòng lại có cảm giác run động mãnh liệt kia?
“Cố tổng?” Tiểu Vương đi một vòng hội trường cuối cùng cũng có thể tìm ra Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh trấn tĩnh lại, giơ tay lên, hút một ngụm thuốc, không trả lời Tiểu Vương.
Tiểu Vương đi đến bên cạnh hắn, đúng lại: “Cố tổng, sáng sớm ngày mai có một hợp đồng phải ký, là chuyện bên công ty game, tôi đi in ra cho anh đọc, chờ tôi một chút.”
Cố Dư Sinh vốn định gật đầu nhưng không biết sao lạo toát ra một ý nghĩ, sau đó liền không hề gật đầu nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh còn nói: “Cậu gọi điện thoại cho Thư ký Tần, để cô ấy đưa tới đây.”
Có lẽ vừa nghĩ đến cô nên bây giờ, hắn muốn gặp cô.
Có điều, bây giờ ờ Bắc Kinh đang là lúc lạnh nhất, hơn nữa đã là mười giờ tối, để cô chạy ra ngoài lúc nửa đêm như vậy, có khi nào trong lòng cô lại nghĩ hắn là một ông chủ không có tình người không?
Cho dù nghĩ như vậy, Cố Dư Sinh vẫn đưa tay trước mặt Tiểu Vương: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”
………..
Hôm nay là thứ sáu, đến mười một giờ trưa là Tần Chỉ Ái đã không còn gì để làm, buổi chiều hầu như là cô chỉ có thể ɢɨết thời gian bằng cách xem một bộ phim, đến tối thì về nhà.
Hứa Ôn Noãn còn chưa về nhà, Tần Chỉ Ái lại ở một mình trong phòng khách, đến chín giờ tối, cô vào nhà vệ sinh nằm ở trong bồn tắm nhàn nhã tắm nước nóng, sau khi ra ngoài về cả người luôn mệt mỏi, cô lại lên giường, lúc nhắm mắt ngủ, điện thoại bên gối lại vang lên.
Tiểu Vương gọi điện thoại tới, Tần Chỉ Ái vội bắt máy: “Alo?”
Đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh, Tần Chỉ Ái cho rằng đối phương còn chưa nghe thấy cô nói nên “Alo?” lại một tiếng.
“Ngủ rồi sao?” Cuối cùng cũng có người trả lời rồi.
Nhưng có điều không phải là người cô nghĩ gọi mà lại là Cố Dư Sinh đích thân hỏi.
Tần Chỉ Ái há miệng, cầm chặt điện thoại hơn, sau một chút mới trả lời: “Chưa ạ.”
Trả lời xong, cô mới ý thức được mình đang nói chuyện quá ngắn gọn, không giống thái độ của một thư ký với đại BOSS, lại vội vã mở miệng: “Cố tổng, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Cố Dư Sinh hình như đang do dự chuyện gì, dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp: “Bây giờ cô đi một chuyến đến công ty, có một tập tài liệu sáng mai tôi cần dùng, để ở dưới con chuột trong bàn làm việc của tôi, đem đến hội sở.”
Lúc cô vừa nhận được điện thoại hắn đã nghe thấy âm thanh của cô có chút buồn ngủ, có phải cô bị hắn đánh thức không? Để cô đi ra ngoài một chuyến có được không?
Sau khi giao việc cho cô xong, không đợi Tần Chỉ Ái trả lời, Cố Dư Sinh liền hỏi thêm một câu: “Cô có thể đi được không?”
“Không thành vấn đề.” Tần Chỉ Ái thốt lên.
Cố Dư Sinh trầm mặc một lúc lâu, vẫn là làm theo khát vọng của mình, ích kỷ “Ừ” một tiếng, sau đó cúp máy.
Lúc Tần Chỉ Ái mặc quần áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má của mình để xác định đúng thật là Cố Dư Sinh bảo cô đưa tài liệu đến cho anh ấy, lúc này mới cầm Ϧóþ tiền và điện thoại, vội vã chạy ra cửa.
Trên đường Tần Chỉ Ái ngồi trên xe taxi chạy đến công ty, Tần Chỉ Ái không ngừng nhìn cảnh đêm lùi về phía sau trong ô cửa kính, rốt cuộc đến lúc này cô mới có cảm giác “Cô thật sự trở thành thư ký của Cố Dư Sinh” rồi.
Tập tài liệu Cố Dư Sinh nói rất dễ tìm.
Trước khi rời công ty, Tần Chỉ Ái còn thuận tiện ghé qua bàn làm việc của mình cầm theo những tài liệu cần Cố Dư Sinh ký tên, ôm theo.
Trước sau gì hắn cũng phải ký tên vào những văn kiện này, vậy thì sẵn tiện đem cho hắn ký luôn một thể…
. . . . . . .
Đến hội sở, Tần Chỉ Ái vừa mới xuống xe, đã thấy được xe của Cố Dư Sinh đang đậu ven đường.
Cô còn chưa đi qua, cửa sổ xe đã được hạ xuống, Tiểu Vương vẫy tay với cô, gọi: “Thư ký Tần, ở bên này.”
Tần Chỉ Ái nhìn qua, nói được với Tiểu Vương, sau đó mới thấy trong cửa kính xe được mở ra có Cố Dư Sinh đang ngồi bên trong, cô lại vội chào: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh ngồi trong xe nhìn cô chằm chằm, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo bành tô, liền chạy ra ngoài, liền nhíu mày không nói gì.
Tần Chỉ Ái đem tập tài liệu đó tới: “Cố tổng, đây là tài liệu mà anh cần.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Tần Chỉ Ái rùng mình một cái, giọng nói rõ ràng cũng trở nên run rẩy.
Cố Dư Sinh không nhận, mở miệng nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Lên xe.”
“Hả?”
“A.”
Tần Chỉ Ái nói liên tục hai trợ từ ngữ khí, sau đó liền ngoan ngoãn bò lên xe theo ý của Cố Dư Sinh.
Sau khi đóng cửa xe, Tần Chỉ Ái lập tức đưa tài liệu đến trước mặt Cố Dư Sinh: “Cố tổng, tài liệu.”
Cố Dư Sinh nhận, không để ý đến cô mà lại nói với Tiểu Vương bằng ngữ khí nhàn nhạt: “Đi đến Vĩnh Tân hoa uyển.”
Vĩnh Tân hoa uyển không phải là nhà của cô sao? Ý là hắn muốn đưa cô về sao?
Tần Chỉ Ái lặng lẽ nhìn Cố Dư Sinh đang cúi đầu xem tài liệu, đầu ngón tay khẽ run lên.
Xác định tập tài liệu mà cô mang tới đúng là thứ mà hắn cần, Cố Dư Sinh tiện tay nhét vào một bên, sau đó lại liếc nhìn những thứ cô ôm trong lòng, hỏi: “Những thứ kia là…?”
Tần Chỉ Ái hoàn hồn vội vàng đưa cho hắn: “Đây là những tài liệu cần anh ký tên…”
Cố Dư Sinh mím môi, lạnh lùng “Hừ” một tiếng, lấy một cây 乃út từ trong túi ra sau đó liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh một cái, lại nhìn tài liệu trong иgự¢ mình, một giây sau mới hiểu chuyện gì, liền đưa từng tập tài liệu đưa cho hắn, Cố Dư Sinh lúc này mới mở nắp 乃út, ký tên một cách trôi chảy.
Trong xe rất yên tĩnh, hình như có thể nghe thấy tiếng 乃út di chuyển trên mặt giấy.
Đến khi Cố Dư Sinh ký hết tất cả các tài liệu cần thiết, bên trong xe lại trở nên yên tĩnh không hề có bất kỳ một tiếng động nào nữa.
Tiểu Vương đã quen ở cùng Cố Dư Sinh như vậy nên hoàn toàn không có phản ứng khó chịu nào.
Tần Chỉ Ái không biết có phải do mình ở quá gần Cố Dư Sinh hay không, luôn cảm thấy bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt, càng ngày càng trì trệ, đến cuối cùng, cô cũng không dám thở nữa.
Còn có một chút nữa là đến nhà rồi, nếu như cứ tiếp tục như vậy, sợ đến khi về đến nhà cô đã tắt thở mà ૮ɦếƭ.
Để giảm bớt bầu không khí căng thẳng, cũng để cho mình không quá cứng nhắc, Tần Chỉ Ái nhanh chóng suy nghĩ một lần, nghĩ đến mấy ngày trước trong phòng làm việc, mọi người đều nhắc nhở cô một chuyện.
Công ty Hối thị lúc trước mỗi tháng đều có một chuyến dã ngoại.Bạn nào mún đọc trước chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Tuần trước đúng vào ngày tổ chức dã ngoại.
Nhưng mà Cố Dư Sinh đột nhiên mua lại công ty nên dã ngoại hàng tháng vẫn chưa được tổ chức.
Nhưng không có mệnh lệnh của Cố Dư Sinh phòng tài vụ cũng không dám chi ngân sách tổ chức dã ngoại.
Bởi vì cô là thư ký của Cố Dư Sinh, là người duy nhất có thể tiếp xúc với hắn nên mọi người đều hối thúc cô hỏi hắn việc tổ chức cho nhân viên tham gia dã ngoại.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh: “Cố tổng?”
Cố Dư Sinh dựa vào ghế, ban đêm trong xe có chút tối, cô không nhìn rõ biểu hiện của hắn cho lắm, nhưng cũng có thể cảm nhận được hắn đang nghiêng đầu nhìn về phía đôi mắt sáng của cô, sáng kinh người: “Hả?”
“Ờ, có một việc, tôi còn chưa báo cáo với anh…” Tần Chỉ Ái nhanh chóng đặt câu trong lòng, nói tiếp: “…Công ty mỗi tháng đều tổ chức dã ngoại cho nhân viên… nhưng tháng này chưa có lệnh của anh, nên vẫn chưa thể thực hiện được…”
“A” tuy rằng Tần Chỉ Ái chưa nói hết mọi chuyện nhưng Cố Dư Sinh đã hiểu ý của cô, hắn trầm mặc trong chốc lát, lên tiếng hỏi: “Cô muốn đi đâu chơi?”
“Hả?” Tần Chỉ Ái kђเếק sợ.
Hắn hỏi cô đi đâu chơi, là có ý gì? Lẽ nào cô nói đi đâu hắn liền tổ chức đi đó sao?
Cố Dư Sinh hình như cũng ý thức được câu hỏi của mình có vấn đề, cô cũng không thể trả lời nổi, liền đổi giọng: “Như vậy đi, dã ngoại được tổ chức vào chủ nhật, nơi ăn ở vui chơi, cô quyết định.”
Nếu như vậy, cô sẽ là người được ưu tiên chọn địa điểm đúng không?
“À, được.”
Cô đã đồng ý, Cố Dư Sinh quay đầu lại, nhắm mắt, không nói nữa.
Trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.Bạn nào mún đọc trước chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, Tần Chỉ Ái không chớp mắt lâu thu lại tầm mắt chua xót, khẽ đảo mắt.
Lúc cô chuẩn bị hạ tầm mắt, ánh mắt lại quét qua một đồ vật quen thuộc, cô cứng người một hồi, tầm mắt liền từng chút, từng chút dịch qua.
Chỗ tài xế ngồi, có đặt một đôi thỏ trắng lông xù.
Đó là lúc trước cô còn đóng vai Lương Đậu Khấu, đi ra ngoài cùng Cố Dư Sinh ăn tối xong, vì quá no nên hai người cùng đi tản bộ, cô nhìn thấy mấy quán vỉa hè bán đôi thỏ trắng này, liền muốn mua, sau đó đặt trên xe của Cố Dư Sinh, cũng không lấy đi.
Nếu không phải cô vô tình nhìn thấy đôi thỏ trắng này, sợ là cô đã quên chuyện này.
Chỉ là cô không nghĩ tới Cố Dư Sinh vẫn giữ lại đôi thỏ trắng này.
Tần Chỉ Ái theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Người đàn ông giống như đã nhận thấy tầm mắt của cô chuyển về phía mình, lông mi dày nhẹ nhàng run rẩy, sau đó mở mắt ra.
Tần Chỉ Ái vội thu lại tầm mắt, quay đầu, nhìn ra cửa xe lần nữa.
Đèn neon đỏ của thành phố không ngừng xẹt qua mặt cô, khiến cho biểu hiện của cô có chút hoảng hốt.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm cô, sau đó từ từ thu lại tầm mắt, sau đó ánh mắt liền để ý đến đôi thỏ trắng để ở ghế tài xế.
Nhận ra được ánh mắt của Cố Dư Sinh không còn nhìn mình nữa, cô lặng lẽ nhìn vào kính chiếu hậu, qua mặt gương có thể nhìn thấy người đàn ông hạ mi mắt, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, bình tĩnh không lay động, quanh quẩn như có một vệt sầu muộn.
Tần Chỉ Ái không biết có phải đó là ảo giác của mình không, trong nháy mắt, cô luôn cảm thấy người đàn ông này luôn có quá nhiều bi thương, lại có chút thương cảm, từng chút từng chút tràn ra từ người hắn.
. . . . . .
Tần Chỉ Ái tổng hợp ý kiến của nhân viên trong công ty, cuối cùng quyết định dã ngoại sẽ tổ chức ở suối nước nóng Sơn Trang.
Ba giờ chiều thứ sáu từ công ty xuất phát.
Năm giờ rưỡi đến nơi tổ chức.
Đợi đến khi mọi người check in xong cũng đã là 6 giờ rưỡi.
Bảy giờ rưỡi, mọi người trong phòng ăn ở khách sạn Sơn Trang ăn tối, sau đó tập trung ở suối nước nóng tắm.
Mấy ngày nay đúng vào lúc kỳ sinh lý của Tần Chỉ Ái đến, không thể xuống nước được, sau khi ăn tối xong cô chỉ đi tản bộ một vòng, bởi vì quá lạnh nên không đi lâu liền trở về sảnh lớn của khách sạn.
Lúc đang chờ thang máy, một nhân viên công ty lại gọi cô: “Thư ký Tần, có người đến tìm Cố tổng, cô ở sảnh khách sạn đón họ đi.”
Tìm Cố Dư Sinh, tại sao lại không trực tiếp liên hệ hắn mà bắt cô tiếp chứ?
Tần Chỉ Ái nhíu mày, nhìn người gọi cho cô, trong lòng đầy nghi hoặc.
Nhân viên đó hình như hiểu được nghi vấn của cô nên giải thích: “Bọn họ nói không thể liên lạc với Cố tổng được nên muốn nhờ tôi giúp người đó tìm anh ấy, tôi cũng không biết phương thức liên lạc với anh ấy nên tôi đành phải liên lạc với cô.”
“Thì ra là vậy…” Tần Chỉ Ái giật mọi trả lời, không biết tại sao cô lại hoảng hốt một hồi, mới mở miệng nhẹ giọng trả lời nhân viên kia: “… Vậy anh đưa tôi đi gặp người đó đi.”
.......
Có mấy người, nếu có thể, Tần Chỉ Ái hy vọng cả đời này cũng không thể gặp lại họ.
Nhưng mỗi khi bánh răng của vận mệnh xoay vầng, những chuyện không muốn xảy ra vẫn cứ xảy ra, những người không muốn gặp lại cũng phải gặp lại.
Chỉ là Tần Chỉ Ái không nghĩ lại có thể gặp họ sớm như vậy.
........
Tần Chỉ Ái có đôi chân thon dài, đi giày cao gót đẹp đẽ, âm thanh lúc bước đi dù có vang lên tiếng cộc cộc nhưng cũng rất dễ nghe.
Cô đi theo sau nhân viên kia, lúc đi qua sảnh lớn của khách sạn đã khiến không ít người chú ý.
Nhân viên nhận ra cô là ai, còn cười khen cô: “Thư ký Tần đi đến đâu là kinh diễm đến đó nha.”Tần Chỉ Ái cong môi cười nhạt, vừa định khiêm tốn trả lời trong tầm mắt đã nhìn thấy hai người ngồi trong phòng nghỉ cách đó không xa.
Đưa lưng về phía cô là một người lớn tuổi, nhưng cô cũng có thể nhận ra, đó chính là người không ít lần cô đã lấy lòng khi còn đóng giả làm Lương Đậu Khấu, là Cố lão gia.
Người ở đối diện ông là một người phụ nữ quay mặt về phía cô, đeo mắt kính khẩu trang, tóc xoăn dài, váy ngắn, giày cao, áo khoác màu đỏ thẫm, dù là ở đâu đều mặc quần áo thời thượng tinh xảo, bàn tay nhỏ dài như ngọc đẹp đẽ tinh tế đang cầm một tách café.
Cho dù không thể nhìn thấy mặt nhưng khí chất này, Tần Chỉ Ái không thể nào quen thuộc hơn, bởi vì cô đã từng được Chu Tịnh huấn luyện để trở thành bản sao của cô ta, thần thái đặc trưng không thể thay đổi: Lương Đậu Khấu.
Bước chân của Tần Chỉ Ái chậm lại một chút, đi một chút liền không nghe tiếng bước chân của cô nữa.
Người nhân viên đi trước cô có thể nhận ra sự bất thường, liền quay đầu lại nhìn cô một chút, không lên tiếng, Tần Chỉ Ái liền thu lại tầm mắt, tiếp tục đi theo cô ấy, còn cười nhẹ, những lời vừa muốn nói lại thu về, bước chân không nhanh không chậm nhẹ nhàng bước qua.
Nhân viên dẫn Tần Chỉ Ái đến cách chỗ của Cố lão gia và Lương Đậu Khấu khoảng một mét thì dừng lại: “Thư ký Tần, chính là hai vị này đến tìm Cố tổng.”
Sau đó, nhân viên lại quay về phía Cố lão gia và Lương Đậu Khấu mở miệng giới thiệu: “Thật ngại quá, tôi cũng không tìm thấy Cố tổng, nhưng tôi có thể cho hai người gặp thư ký của ngài ấy.”
Có thể là do không thể liên lạc với Cố Dư Sinh, Cố lão gia hờn giận, sau khi nghe thấy nhân viên đó nói xong sắc mặt lại càng khó coi hơn, cũng không thèm để ý đến Tần Chỉ Ái.
Lương Đậu Khấu rũ mi mắt, giống như không nghe thấy những gì nhân viên kia nói vậy, vừa bưng một chén trà nóng vừa nói: “Ông, mời dùng trà.”
Cố lão gia dù không bớt giận nhưng cũng nhận lấy tách trà.
Nhân viên nói chuyện lại không được chú ý, có chút lúng túng, nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái.