Ép Yêu 100 Ngày

Chương 62: Ép Yêu 100 Ngày


trước sau

Chờ Anh Tỉnh Lại
Một lực nặng nề đánh bay hắn, sau đó hắn nặng nề ngã xuống đất.
Đầu tiên là một cảm giác trống rỗng, sau đó chính là đau nhức đến sắc bén truyền đi toàn thân, di đến từng tế bào.
-
Có lẽ Tần Chỉ Ái đã ngồi trên mặt đất gào khóc quá lâu, khách trong nhà sách ở sân bay cũng không thể nào chịu nổi mà đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái, ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: “Tiểu thư, cô không khỏe ở đâu sao?”



Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm đầu gối, lắc lắc đầu, tiếng nói đã khản đi, không nói nên lời.
Yêu nhiều năm như vậy, yêu đến tận xương tủy, mặc kệ những biểu hiện của hắn đối với cô thật tốt tối qua, trong lòng cô cũng hiểu rõ ràng, trong miệng cô cũng đã nói về tương lai với hắn, nhưng trên thực tế, cô không làm được.
Những năm gần đây, nếu thật sự lo cho tương lai, cũng không thiếu những người đàn ông có quyền có thế theo đuổi cô, cô có thể cưới họ, sống một cuộc sống vô tư vô lo.
Cô không đồng ý, là vì cô chỉ muốn làm vợ hắn, nếu không phải là hắn, cả đời này cô thà không kết hôn.
Những năm gần đây, cô vẫn luôn chờ hắn, chờ hắn thích cô.


Bây giờ cuối cùng hắn cũng đã thích cô, nhưng hắn lại cách cô ngàn núi trăm sông, xa xôi cách trở như vậy, không có cách nào ở cùng nhau.
Hắn yêu cô nhiều năm như vậy, yêu tha thiết a… cứ như vậy, hắn đành lòng sao?
Thật sự không cam lòng… đặc biệt là sau khi nhìn thấy hai tờ tiền giấy, cô càng không cam tâm… cũng không phải không cảm lòng, nhưng cô còn có thể sao? Thật sự để hắn vì cô mà buông tha cho tình yêu này sao?
Cô không muốn để hắn làm như vậy, cô biết mình phải dẹp bỏ hết tất cả những ý nghĩ liên quan đến hắn, vừa nghĩ đến điều đó, cô lại nghĩ nếu hắn quay đầu lại, cô có chấp nhận hắn không?
Giờ phút này, đáng lý ra cô đã lên máy bay, nhưng cô không đi, thậm chí trong đầu còn nhớ nhung một người, muốn đi gặp mặt hắn một lần. . .
“Tiểu thư? Tiểu thư?” người quan tâm Tần Chỉ Ái còn đang gọi cô.
Tần Chỉ Ái lau nước mắt, đứng lên, vì ngồi chồm hổm quá lại mà chân cô tê rần, suýt té, cũng may người đàn ông đang hỏi thăm cô đỡ cô dậy.
“Vẫn ổn chứ?” Người đàn ông kia quan tâm hỏi.
Tần Chỉ Ái gật đầu lung tung, nghẹn ngào nói cảm ơn, cũng không để ý khăn giấy người kia đưa cho cô đã bỗng nhiên xoay người, tạp chí vừa mua cũng không lấy, liền đi ra ngoài.
Từ tối hôm qua, sau khi nghe Lục Bán Thành nói những lời kia, cô vẫn luôn bắt buộc mình phải làm theo lý trí.


Nhưng bây giờ hãy cho cô làm theo cảm tính và trái tim một lần đi, gặp mặt hắn một lần, một lần nữa, một lần cuối thôi… dù cho chỉ là đứng ở xa xa nhìn hắn, cũng là tốt rồi.
Tần Chỉ Ái đứng ở cửa sân bay, nhìn quanh hai bên, thấy chỗ đậu taxi có nhiều ngưởi đứng xếp hàng dài như vậy, cô liền lo lắng dậm chân, sau đó đi thẳng đến bãi đậu xe.
Bên kia có không ít xe, cô tìm đại một chiếc cũng không quan tâm giá cả hợp lý hay không, liền ngồi lên xe, hối thúc bác tài xuất phát.
Tần Chỉ Ái đến trước bệnh viện của Cố lão gia, dùng di động trả tiền xe xong, cô mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy Tiểu Vương chạy ra khỏi bệnh viện, liền gọi cậu ấy lại.
Tiểu Vương vừa mới chuẩn bị mở cửa xe, nghe thấy tiếng của Tần Chỉ Ái liền nhìn trái nhìn phải, đến khi nhìn thấy cô mới cất bước đi về phía cô kinh ngạc hỏi: “Thư ký Tần, sao cô lại ở đây? Không phải hôm nay cô phải lên máy bay rồi sao?”
Tiểu Vương vừa nói vừa giơ cổ tay nhìn thời gian, cũng đã là mười hai giờ rưỡi rồi: “Lẽ nào chuyến bay bị hủy bỏ rồi sao?”
Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, còn chưa mở miệng nói được gì, Tiểu Vương liền chú ý đến đôi mắt sưng đỏ của cô: “Thư ký Tần, cô khóc sao? Xảy ra chuyện gì?”
Tần Chỉ Ái kéo kéo môi, cười yếu ớt, lại không trả lời câu hỏi của Tiểu Vương mà lại hỏi ngược lại cậu ấy: “Cố Dư Sinh đâu? Có ai ở trong phòng bệnh không?”
“Thư ký Tần tìm Cố tổng sao?” Tiểu Vương kinh ngạc hỏi xong, mới ý thức được Tần Chỉ Ái trong miệng gọi là Cố Dư Sinh chứ không phải là Cố tổng, hắn có chút cổ quái nhìn Tần Chỉ Ái, sau đó mới tiếp tục trả lời: “Cố tổng đã đi ra ngoài cách đây 15 phút rồi, bây giờ còn chưa quay lại…”
Không ở bệnh viện? Tần Chỉ Ái nhíu mày, cười yếu ớt với Tiểu Vương, nói cảm ơn xong cũng không chờ Tiểu Vương trả lời, đã quay người, giơ tay lên, ngoắc một chiếc xe đến công ty của Cố thị.

Sau khi hỏi nhân viên tiếp tân xong mới biết Cố Dư Sinh không có đến công ty, sau đó cô lại đến biệt thự, bấm chuông nửa ngày cũng không có ai mở cửa.
Lúc rời khỏi biệt thự, cô hỏi bảo vệ trong tiểu khu một chút.
Bảo vệ nghĩ một lát, mới lắc đầu trả lời: “Cố tiên sinh không có trở lại.”
Không ở bệnh viện, không ở công ty, cũng không có ở nhà, vậy hắn đi đâu chứ?
Tần Chỉ Ái nghĩ một lúc, lại nhớ đến chỗ hắn thích đến: Khách sạn Bốn mùa.
Hắn có đặt phòng dài hạn ở bên kia mà.
Tần Chỉ Ái biết số phòng, lên thẳng đó gõ cửa, lại không có người mở cửa, cuối cùng mới hỏi nhân viên vệ sinh ở đó, người đó nói cho cô biết, phòng này bà vừa mới dọn dẹp, không có ai trong này hết.
Tiểu Vương lại không đi cùng với hắn, chắc chắn là hắn không đi làm, chẳng lẽ hắn lại đi với Lục Bán Thành?
Tần Chỉ Ái nghĩ đến đây, vội lấy điện thoại di động ra, trước khi gọi điện thoại cho Lục Bán Thành lại nhận ra mình thật ngốc, sao mình lại không gọi điện thoại cho hắn?
Cô tìm thấy số điện thoại của Lục Bán Thành rồi, lại tìm số điện thoại củaCố Dư Sinh, reo rất lâu, cũng không có người bắt máy.


Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, cúp máy, lại gọi cho Lục Bán Thành, điện thoại còn chưa reo được nửa tiếng, Lục Bán Thành liền bắt máy, giọng nói cũng tràn đầy kinh ngạc giống như Tiểu Vương vậy: “Tiểu Ái? Không phải em lên máy bay rồi sao?”
“Em, em có chút chuyện, hoãn chuyến bay rồi…” Tần Chỉ Ái giải thích cho qua, lại hỏi vào trọng điểm: “… Anh Bán Thành, Cố Dư Sinh có ở cùng anh không?”
“Không có a, không phải bây giờ anh ấy đang ở trong bệnh viện sao?”
“Không có… em gọi điện thoại cho anh ấy cũng không được… không có người bắt máy…”
“Em tìm anh ấy có việc gấp sao?”
Tần Chỉ Ái chần chừ, “Vâng” một tiếng.
Lục Bán Thành cũng không hỏi nhiều, nghĩ một hồi, liền nói với Tần Chỉ Ái một vài địa điểm mà Cố Dư Sinh thích đến.
Trong đó có một nơi, là khách sạn Bốn mùa mà Tần Chỉ Ái đã đến.
Cố Dư Sinh đặt phòng dài hạn ở phòng cao nhất trong khách sạn, cúp máy, Tần Chỉ Ái liền gọi lại cho Cố Dư Sinh, vẫn không ai bắt máy, cô đi tìm thêm vài chỗ mà Lục Bán Thành kể, nhưng vẫn không gặp, Tần Chỉ Ái nhíu mày, lúc muốn gọi điện thoại lại cho Cố Dư Sinh, cô bỗng nhiên nghĩ đến nghĩa trang.
Hắn có thể đến đó hay không? Hay là ông bệnh, nhất thời hắn sẽ nghĩ đến người thân?


Tần Chỉ Ái càng nghĩ càng cảm thấy có thể, liền lên taxi, chạy ra nghĩa trang ở vùng ngoại thành.
Vẫn là kết quả đó, Cố Dư Sinh không có ở đây.
Vùng ngoại thành không giống trong thành, cô đi đến nhưng nơi xung quanh một hồi, Tần Chỉ Ái liền vào nội thành, chạy vòng vòng cũng đã là gần hai giờ chiều.
Không biết có phải có quá cấp thiết muốn nhìn thấy Cố Dư Sinh hay không, lại không gặp được hắn, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, thấp thỏm bất an.
Thai nhi trong bụng cô cũng chỉ mới lớn bằng một hạt đậu, nhưng cô đã cảm thấy nó cũng có chút nóng lòng.
Cô giơ tay lên, che bụng dưới, đáy lòng lại càng sợ hãi, thậm chí tâm tình lại nóng nảy.
Có xe taxi, cô lên xe, lúc đến giao lộ, Tần Chỉ Ái liền nghĩ đến hai nơi, vội nói cho tài xế lái xe biết.
Một chỗ là lúc trước khi khi cô còn đóng vai Lương Đậu Khấu đã đi trên lối dành riêng cho người đi bộ.
Một chỗ là cửa hàng tiện lợi lúc cô chơi trò viết tiền lên chữ với Cố Dư Sinh.
Vẫn không tìm thấy người.
Cố Dư Sinh đều không ở hai nơi này.
Đầu mùa xuân, khí trời còn man mát, Tần Chỉ Ái có thể cảm nhận được lưng cô đã đổ đầy mồ hồi.
Bàn tay cô cầm điện thoại cũng toàn mồ hôi.
Cô không ngừng gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, không biết đã gọi bao nhiêu lần, hắn cũng không bắt máy.
Loại cảm giác tìm người nhưng không tìm được này… thật sự quá dằn vặt…
Hô hấp của cô trở nên bất ổn, có một dự cảm không tốt nổi lên.
Hắn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tần Chỉ Ái không biết tại sao trong đầu mình lại có những ý niệm như vậy, đầu ngón tay cô run lên, điện thoại di động rơi đùng xuống đất.
Màn hình bị bể một góc, cô nhặt lên, lại gọi cho Lục Bán Thành lần nữa: “Anh Bán Thành, em đã tìm rất nhiều nơi rồi cũng không thể nhìn thấy Cố Dư Sinh, anh nghĩ một chút xem còn có chỗ nào anh ấy có thể đi nữa không?”
“Những nơi ngày thường Anh Sinh thích đi cũng không nhiều, một người sao có thể tìm hoài không ra chứ?” Lục Bán Thành nói nhỏ lẩm bẩm, lại suy nghĩ.
Tần Chỉ Ái run tay đầu óc của cô xoay chuyển nhanh đến nỗi tốc độ tim của cô cũng đập nhanh theo.
Lúc tim cô sắp nhảy ra khỏi cuống họng, cô chợt nhớ đến lúc cô còn làm việc ở Hối thị, vì Cố Dư Sinh gặp chiến hữu mà cô lo lắng sau đó lái xe đi theo hắn, thấy hắn đến hồ nguyện ước,… mà tối hôm qua, lúc Lục Bán Thành nói chuyện với cô, cũng có đề cập đến hồ nguyện ước…
Trực giác mạnh mẽ nói cho Tần Chỉ Ái biết, chính là nơi đó.
Cô không hề nghĩ ngợi bật thốt lên: “Anh ấy ở hồ ước nguyện!”
Không hẹn mà gặp, Lục Bán Thành cũng cùng lúc thốt lên: “Anh Sinh ở hồ nguyện ước đó!”
. . . . .
Vị trí của Tần Chỉ Ái lúc này cách hồ nguyện ước không xa, đi bộ chừng 10 phút.
Cúp máy xong, cô liền gọi taxi.
Lúc này còn chưa vào giờ cao điểm, đường sá rất thông thoáng.
Dọc đường đi, cô rất nhiều lần xoa xoa lòng bàn tay.
Xe dừng ở con đường gần hồ nguyện ước, Tần Chỉ Ái xuống xe, cất bước đi về phía hồ.
Trên đường có không ít người, cô nhìn vài vòng cũng không nhìn thấy bóng người của Cố Dư Sinh.
Cô nắm chặt tay, chưa từ bỏ ý định tìm lại lần nữa, nhưng vẫn không thấy hắn.
Tần Chỉ Ái không thể hiểu được cảm giác trong lòng lúc này, cô cất bước, đi về phía ven đường.
Cô giơ tay lên, vừa định gọi taxi, lại chưa từ bỏ ý định quay lại nhìn hồ nguyện ước.
Bình tĩnh một lúc lâu, cô mới thu lại tầm mắt, lúc gọi taxi, cô lại nhìn thấy cách đó không xa đang có một nhóm người đang tụ lại.
Tim cô bỗng nhiên nhói một cái, nhìn chằm chằm đám người đó không chớp mắt, chần chừ trong chốc lát, như thể cảm nhận được gì đó, cô từ từ giơ chân lên, từ từ cất bước đi đến.
Càng tới gần, cô càng sợ.
Cách đoàn người này còn khoảng 10 mét, cô còn nghe thấy tiếng người nói: “Nằm yên bất động như vậy, có phải là ૮ɦếƭ rồi không?”
“Sao xe cấp cứu còn chưa tới? Thật sự ૮ɦếƭ người mất!”
Bước chân Tần Chỉ Ái bỗng nhiên dừng tại chỗ.
Taycô nắm lại thành quyền.
Cô nín thở, nhìn chằm chằm nhóm người kia, cắn răng nhấc chân lên, chạy vội qua, sau đó dùng lực đẩy người che tầm mắt mình, nhìn tới cảnh tượng trên đường.
Là Cố Dư Sinh cô tìm suốt hai tiếng đồng hồ, hắn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Mặt hắn trắng bệch, có một vết máu lớn đỏ tươi lan từ người của hắn ra.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy máu, trên mặt không còn chút huyết sắc, cô há miệng, muốn gọi một tiếng “Dư Sinh” nhưng cô không thể nào phát ra bất cứ âm thanh nào, cuối cùng chỉ là trong lúc mọi người đang chắn cô, cô nhẹ nhàng chen qua, đi đến bên cạnh Cố Dư Sinh, ngồi xổm người xuống, sau đó đưa tay ra, ᴆụng và gò má của hắn một cái thật nhẹ.
Cảm xúc chân thật khiến cho cô biết, những điều cô đang trải qua chính là sự thật.
Tim Tần Chỉ Ái đột nhiên đập thật nhanh.
Mắt cô tràn đầy đau khổ khó mà tin nổi.
Chỉ là trong nháy mắt, ánh sáng trong đôi mắt đen láy của cô trở nên tan vỡ, hỗn loạn, sau đó lại trải thêm một tầng sương mù.
Chẳng trách cô lại cảm thấy bất an như vậy.
Chẳng trách, đứa bé trong bụng cô mơ hồ cảm thấy đau…
Sương mù hóa thành nước mắt, rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Cố Dư Sinh.
Cô há miệng, dùng hết sức mình mới có thể gọi hai tiếng “Dư Sinh” rồi nắm chặt lấy cánh tay hắn, gào khóc.
Hôm qua hắn còn rất khỏe mạnh đứng trước mặt cô, sao bây giờ lại như vậy?
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh đang nằm im trên đường phố, rất muốn đánh thức hắn nhưng không dám di chuyển hắn, đầu ngón tay chỉ có thể bắt lấy cánh tay hắn, nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, lặp đi lặp lại nhiều lần, cô mới nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào mũi hắn.
Hô hấp của hắn rất yếu, yếu đến nỗi không thể nhận ra được.
Đầu ngón tay của cô run lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn, khóc cực kỳ thương tâm như một đứa trẻ.
Cô muốn tới gặp mắt hắn lần cuối trước khi đi, nhưng cô lại không muốn nhìn thấy hắn như vậy.
Cô lại tìm tay hắn, nắm chặt, cô không nhịn được mở miệng, kèm theo tiếng khóc nức nở, gọi tên hắn: “Dư Sinh, Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh, Dư Sinh…”
Cô không biết cuối cùng mình đã gọi bao nhiêu lần, nhưng hắn giống như không nghe thấy vậy, trước sau vẫn nằm im không nhúc nhích, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, không có phản ứng gì.
Cô thật sự sợ hắn sẽ đi như vậy, sinh ly tử biệt.
Đầu ngón tay nắm tay hắn run cầm cập đến kỳ cục, có lẽ là vì hắn bất tỉnh, cô lại càng sợ, cũng không để ý những người xung quanh, liền tăng cao tần số âm thanh, lớn tiếng gọi: “Cố Dư Sinh!”
Cô giống như tự ngược đãi chính bản thân mình, một hơi gọi mấy tiếng thật lớn, đến nỗi khàn cả giọng, âm thanh cũng bị Ϧóþ méo, nhưng cô cũng không có ý định dừng lại.
Những người xung quanh không đành lòng, liền khuyên cô một câu: “Tiểu thư, cô đừng gọi nữa, có gọi cậu ấy cũng không nghe đâu.”
Cô đâu còn nghe được những âm thanh khác, cô khóc đến nỗi cả người đều phát run, cô viêm họng, cổ họng đau rát, thét đến tiếng cuối cùng, âm thanh vừa khàn lại vừa chói tai.
Sau đó, trong cổ họng cô cũng không thể phát ra chữ “Cố Dư Sinh” hoàn chỉnh mà tiếng vang lại rải rác, vỡ vụn: “Dư,… Dư… Sinh…”
Cũng không biết cô đã khều khào từng chữ từng chữ như vậy bao lâu, Cố Dư Sinh nằm trên đất bất động như đã ૮ɦếƭ rồi, lúc này bỗng nhiên động động lông mày.
“Ồ, mi tâm của cậu ấy động rồi kìa.” Những người đứng xung quanh có người nhanh mắt phát hiện được.
Tần Chỉ Ái động môi, hai mắt đẫm lệ, nhìnCố Dư Sinh, nước mắt của cô rơi rất nhiều, tầm mắt cũng mơ hồ, cô sợ mình không nhìn rõ, liền lau nước mắt lung tung trên mặt, liền tập trung nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Lông mày của người đàn ông lại chuyển động một cái.
Tim của Tần Chỉ Ái cũng tàn nhẫn mà giật thót một cái, tay cô đang nắm lấy tay của hắn không chịu được nắm chặt hơn một chút.
Không biết có phải hắn nhận ra hành động đó hay không , lông mày của hắn lại nhảy lên, lông mi cũng chớp chớp…
“Dư…” Tần Chỉ Ái theo bản năng gọi tên hắn, nhưng chỉ có thể phát ra một chữ.
Cô tinh tường cảm giác được, lúc cô gọi hắn, ngón út ở bàn tay cô đang nắm giật nhẹ một chút.
Hô hấp của cô dừng lại trong chốc lát.
Sau đó cô nhìn thấy hắn cố gắng hết sức mở mắt ra.
Sau đó, trong đôi mắt đen kịt của hắn, cô nhìn thấy mình khóc đến mù quáng.
Hắn nhìn cô, không nói gì.
Ánh mắt hắn rất yếu.
Cô như người từ cõi ૮ɦếƭ trở về, kích động lại khóc lên.
Có một giọt lệ, vô tình rơi vào môi hắn.
Mùi vị mặn mà khiến con ngươi của hắn khẽ nhúc nhích. Sau đó hắn cảm nhận được lòng bàn tay của mình lại bị bàn tay của cô nắm thêm chặt.
Cảm xúc chân thật như vậy, trong miệng là mùi vị của nước mắt, khiến não đang từ từ hoạt động của hắn xác định, hắn không nằm mơ.
Tim sắp ngừng đập, bỗng nhiên lại có dấu hiệu đập lại, một lần lại một lần, lần sau lại càng mạnh hơn lần trước.
Tuy rằng cả người đều đau đớn nhưng ý thức của hắn ngày một tỉnh táo.
Cô không phải lên máy bay rồi sao? Tại sao còn ở đây?
Còn ở bên cạnh hắn, khóc đến đứt ruột đứt gan như vậy?
Nước mắt của cô chảy vì hắn sao? Vừa rồi cô kinh hoảng như vậy, gọi tên hắn lớn như vậy, vì sợ hắn sẽ ૮ɦếƭ sao?
Trong thế giới đen kịt bỗng nhiên có một vệt sáng.
Cố Dư Sinh nghĩ, cảm giác lúc này của mình chính là như vậy.
Một loại cảm giác vừa ấm áp lại vừa yêu thương bao phủ trái tim của hắn, để hắn cảm thấy toàn thân đều có tràn đầy sức mạnh, sức mạnh để sống tiếp.
A… thì ra, tình cảm sâu đậm đến tận xương tủy, lại là như vậy.
Người kia bước đi, cả thế giới chỉ còn lại tuyệt vọng.
Người kia quay lại, hy vọng lại bay khắp trời.
Tiểu ℓàм тìин, em gào khóc nhiều như vậy, rốt cuộc trong lòng em vẫn có anh phải không?
Tiểu Phiền Toái, bây giờ em cuối cùng cũng yêu anh, cho dù đến bây giờ, vẫn không quên được anh, đúng không?
Tiểu Ái, em biết giờ phút này trong lòng anh đang nghĩ gì không?
Anh nghĩ, tình yêu chính là thứ tốt đẹp nhất, mà anh sẽ vì em mà trân trọng quãng đời còn lại của mình.
Cô đang khóc, nhưng hắn nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, khóe môi lại hơi cong lên.
Hắn muốn giơ tay lên, muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, chỉ tiếc hắn đã dùng toàn bộ sức lực để mở mắt rồi, bây giờ hắn không còn sức để lau nước mắt cho cô nữa.
A… ngoại trừ lau nước mắt, hắn còn rất muốn hỏi cô một câu, sao cô lại tới đây? Cô ở lại vì hắn sao? Nhưng cố gắng động môi bao nhiêu lần, hắn vẫn không thể phát ra tiếng.
Đến cuối cùng, hắn chẳng còn chút sức lực nào, cười thật nhẹ, không dễ để người khác nhìn thấy.
Theo nụ cười của hắn, lại có vết máu chảy ra từ khóe môi hắn.
Tần Chỉ Ái khó khăn lắm mới có thể dừng khóc.
Miệng cô động tới động lui, vì cổ họng gào khóc đến hư rồi, chỉ có thể phát ra những âm thanh vỡ vụn, hắn cũng không biết cô đang nói gì, nhưng hắn có thể cảm giác được cô đang rất sợ.
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái, cảm giác như mình đang nhìn thấy toàn bộ những hình ảnh tốt đẹp của thế giới này.
Khóe môi hắn càng cười lớn hơn, càng lúc càng lớn, cuối cùng thành một nụ cười rõ ràng.
Nếu có sức lực, hắn thật sự rất muốn cười ra tiếng, cười haha.
Khóe môi lại chảy rất nhiều máu, càng vì hắn nằm mà máu càng chảy ngược lên, khiến hắn bị sặc, ho khan một tiếng, lại ho mạnh hơn phun máu ra ngoài.
Cô đã khóc đau khổ lắm rồi, nhìn thấy hình ảnh này càng sợ đến choáng váng hơn, cô giật mình, quên khóc, qua một lúc lâu mới đưa tay, lau máu trên khóe môi hắn.
Đầu ngón tay của cô chạm vào người hắn, hắn có thể tinh tường cảm giác được tay cô đang run rẩy.
Cô bị hắn làm cho sợ rồi sao?
Tuy rằng hắn rất vui vẻ nhưng mà cô quan tâm lo lắng như vậy, hắn cũng không muốn hù cô nữa.
Hắn cắn răng buộc mình phải giơ tay lên, năm tay lấy tay cô, hắn biết hắn không thể nói gì, trong đầu liền nghĩ một chút, mới nói tóm tắt: “Về Hàng Châu…”
Hắn không biết khi nào mình có thể tỉnh lại, sợ ông lại tỉnh trước hắn, lại gặp cô, gây khó dễ cho cô, bị Lương Đậu Khấu giựt dây phía sau làm hành động gì đó.
Ba chữ này bật thốt lên xong, hắn giật giật môi, sức nắm chặt tay của cô lại tan rã, bởi vì không còn một chút thể lực nào, bắt đầu buông lỏng, môi và mặt hắn đều trắng xám.
Hắn biết một giây sau có thể hắn sẽ ngất đi, hơn nữa hắn còn có thể nghe thấy tiếng của xe cứu thương cách đó không xa, hắn còn có một câu cần phải nói với cô, hắn thở hổn hển một lúc lâu, mới nhỏ giọng vất vả nói: “Chờ anh tỉnh lại.”
Chờ anh tỉnh lại… sau khi tỉnh lại, anh sẽ lập tức đến Hàng Châu tìm em, lúc này không thể nào nói nhiều được, đến lúc đó, anh sẽ nói cho em nghe.
Vì vậy, nhất định phải về Hàng Châu chờ anh tỉnh lại.
Anh nhật định sẽ tỉnh lại, tỉnh lại vì em.
Cố Dư Sinh muốn nói lại bốn chữ này một lần nữa, có thể không còn sức lực nhưng hắn vẫn giật giật môi, cuối cùng cũng chỉ có thể tạo thành một nụ cười rất cạn, sau đó bàn tay nắm lấy tay Tần Chỉ Ái hoàn toàn buông lỏng, sức lực biến mất, từ từ rơi xuống đất, lông mi thật dài của hắn loáng lên hai lần, mới nhắm lại, cả người rơi vào một khoảng không đen kịt, hôn mê.
Tần Chỉ Ái hoảng hốt nắm chặt tay Cố Dư Sinh, để mặc cho cô nắm tay hắn chặt như thế nào, hắn cũng không động mi giống như lúc nãy.
Cô khóc lên lần thứ hai, khóc không thành tiếng.
Xe cứu thương đến, mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng nhảy xuống xe, chạy về phía Cố Dư Sinh.
. . . . .
Tần Chỉ Ái thật sự trở về Hàng Châu.
Cô cũng không phải vì Cố Dư Sinh, về Hàng Châu, trong lòng cô cực kỳ lo lắng, dù cô không thể xuất hiện ở trong phòng bệnh của hắn, ngày đêm ở bên cạnh hắn nhưng cô cũng muốn ở lại Bắc Kinh, tìm hiểu tin tức của hắn, xem hắn có tỉnh lại không.
Chỉ tiếc, lúc cô theo xe cứu thương chạy đến bệnh viện, sau khi Cố Dư Sinh được đẩy vào phòng mổ xong, bụng của cô lại bắt đầu đau dữ dội.
Cô đi đến nhà vệ sinh một chuyến, nhìn thấy trong ҨЦầЛ ŁóŤ có một vệt đỏ, cô sợ đến mức té xỉu trong nhà vệ sinh, chân bước đi run rẩy mà bất ổn, cuối cùng cũng may có một y tá nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô mà dẫn cô đến khoa sản.
Có thể vì tâm tình quá hoảng sợ, động thai, có thể có dấu hiệu sảy thai, nhưng cũng may không nghiêm trọng lắm, bác sĩ cho cô thuốc dưỡng thai xong, căn dặn cô phải nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt mới thả cô đi.
Từ khoa sản đi ra ngoài, cô liền đi đến lầu ở phòng mổ của Cố Dư Sinh.
Trên đường theo xe cấp cứu đến bệnh viện, cô có gọi điện thoại cho Tiểu Vương và Lục Bán Thành, cho nên cô vừa đi đến thang máy, cô liền nhìn thấy bọn họ đã chạy đến đây.
Có điều trước cửa còn có một người mà cô không muốn gặp: Lương Đậu Khấu.
Tần Chỉ Ái nghĩ có lẽ là lúc cô gọi điện thoại, có thể là Lục Bán Thành hay Tiểu Vương đang ở trong phòng của Cố lão gia nên Lương Đậu Khấu ngồi bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Cố Dư Sinh còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, ba người đứng trước cửa, vô cùng lo lắng.
Tần Chỉ Ái bị cái thai trong bụng làm cho hoảng sợ hai lần, cả người uể oải, nếu ᴆụng mặt Lương Đậu Khấu nữa cô sẽ không chịu nổi nên Tần Chỉ Ái do dự trong chốc lát, lại thừa dịp ba người họ chưa biết được sự có mặt của cô, lại quay ra thang máy, rời khỏi bệnh viện, lên taxi, về nhà cô và Hứa Ôn Noãn thuê.
Ngủ đàng hoàng một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Chỉ Ái cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Có thể vì có dấu hiệu sảy thai nên cô vẫn rất chút ý, nghĩ mình ở lại Bắc Kinh cũng phải dằn vặt ba bữa, trở lại Hàng Châu cũng có thể bớt lo lắng, đơn giản cầm điện thoại, đặt vé tàu, cùng ngày về Hàng Châu.
Vì mang thai nên cô không thể đi đường dài, vì vậy thời gian xuất ngoại phải dời lại.
Mẹ cô hỏi cô tại sao lại trở về.
Cô không dám để cho bà biết cô chưa kết hôn mà đã có con, tìm một cái cớ nói trường sắp xếp một kế hoạch khác cho cô để lấy lệ.
Mấy ngày nay ở Hàng Châu, mỗi ngày hầu như cô đều ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn, cuộc sống an nhàn ổn định, chỉ lo cho Cố Dư Sinh cách xa cô ngàn dặm, thỉnh thoảng hồn vía cô sẽ lên mây, phập phồng thấp thỏm một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe nhiều, lúc đi bệnh viện kiểm tra, thai nhi đã ổn định hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn Tiểu Vương gửi tới: “Cố tổng đã tỉnh lại, cô đừng lo lắng nữa.”
Tần Chỉ Ái thấy tin nhắn kia, tim cũng bình tĩnh lại, sao đó cầm điện thoại nghĩ đến trước khi hắn ngất đi còn nói với cô một câu: “Chờ anh tỉnh lại.”
Mấy ngày nay không phải cô vẫn luôn nghĩ đến tình cảnh đó, tuy nhiên chỉ là lúc tình cờ thất thần, suy nghĩ một chút, rất nhanh liền không nghĩ đến nữa.
Không thể phủ nhận, trong lòng cô thật sự vì bốn chữ này mà dao động.
Lý trí nói cho cô biết, cô không thể dao động.
Nhưng lấy hay bỏ, mãi mãi vẫn luôn là vấn đề nan giải.
Tần Chỉ Ái rất vui mừng vì bào thai trong bụng cô, cô không thể cứ ở trong nước, bằng không cô thật sự không biết nên rời đi hay nên nghe lời Cố Dư Sinh, chờ hắn tỉnh lại.
Tần Chỉ Ái không dám nhận là mình đang chờ đợi Cố Dư Sinh nhưng mà cô chờ một ngày lại một ngày, đợi đến cuối cùng, không thể thấy một cuộc gọi, hay một tin nhắn của hắn mà lại là một tin tức liên quan đến Cố Dư Sinh.
Sau khi Cố Dư Sinh làm phẫu thuật xong, ngày hôm sau liền tỉnh lại.
Có điều tỉnh lại không lâu, hắn lại ngủ mê dưới tác dụng của thuốc.
Cố Dư Sinh đều dùng thuốc tốt nhất để chữa trị, thêm vào việc hắn ở trong quân đội đã rèn luyện rất tốt nên tố chất của hắn tốt hơn người thường rất nhiều, vì vậy ngủ ba bốn ngày liền, cả tinh thần và thể chất của hắn đều được hồi phục.
Sau khi hắn lấy lại được ý thức, chuyện đầu tiên mà hắn nghĩ là gửi một tin nhắn cho Tần Chỉ Ái báo cho cô biết hắn đã tỉnh lại, nhưng không biết sau khi hắn rời khỏi phòng bệnh của ông đã bỏ điện thoại ở đâu, mà sau khi tỉnh táo lại chỉ có một người ở trong phòng bệnh của hắn, đó chính là Lương Đậu Khấu, Tiểu Vương và Lục Bán Thành đều đi công tác, khiến hắn không thể liên lạc được với Tần Chỉ Ái, phải chờ đến khi Tiểu Vương đi công tác từ Thượng Hải về.
Ngày đó Cố Dư Sinh đã khỏe hơn rất nhiều, buổi chiều còn có thể xuống giường đi lại.
Đêm đó, Cố Dư Sinh vốn muốn mượn điện thoại của Tiểu Vương tự mình nhắn tin cho Tần Chỉ Ái, nhưng Tiểu Vương nói cho hắn biết còn có một chuyện quan trọng cần phải xử lý.
Tiểu Vương xuống máy bay đã là 11 giờ khuya, hắn không về nhà, liền chạy đến chỗ Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh đã truyền xong một chai nước biển, đã buồn ngủ, lại thức giấc vì Tiểu Vương vội vội vàng vàng lao vào.
Phản ứng đầu tiên của Cố Dư Sinh là cho rằng công ty xảy ra chuyện gì gấp, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, chuyện đầu tiên mở miệng là mượn điện thoại di động của Tiểu Vương.
Kết quả hắn còn chưa nói ra Tiểu Vương liền hô lên một câu: “Cố tổng.” không thể chờ thêm nữa, Tiểu Vương lại mở miệng: “Cố tổng, anh còn nhớ chuyện thư ký Tần bị bắt cóc ở hội nghị thường niên của Cố thị không?”
Cố Dư Sinh bỗng dưng không còn sức nói chuyện nữa, gật đầu với Tiểu Vương một cái, ý nói hắn còn nhớ nhưng cũng không nói gì.
“Cố tổng, không phải lúc đó anh hoài nghi chuyện này có liên quan gì đến thư ký Tần sao? Còn cố ý nói tôi điều tra lai lịch của mình người kia và những người mà họ đã tiếp xúc qua, thế nhưng không phải có mấy người không bị cảnh sát bắt không phải sao? Có một người trong nhà có tiền, thời gian ở trong ngục cũng có biểu hiện tốt nên hai ngày trước đây đã được thả ra, tôi có ý dặn người theo dõi hắn, ban đầu hắn sinh hoạt rất bình thường, tiếp xúc một thời gian lâu mới thấy hắn không phải là người đàng hoàng, mỗi ngày đều đánh bài uống rượu, hôm qua em được người theo dõi báo cáo lại, nói lúc hắn ở trong quán rượu nhìn thấy người kia là Lực Ca, hơn nữa Lực Ca còn rất khách khí với tên đó, còn đưa cho hắn thuốc, và một bình rượu ngon.
Lực Ca?
Cố Dư Sinh tuy rằng không ở trong thế giới kia nhưng cũng đã từng nghe qua cái tên này, hắn là một trong những cái tên lớn của thế giới không ánh sáng.
Sau khi Tần Chỉ Ái có chuyện, Tiểu Vương cũng đã điều tra mấy người kia, còn có tài liệu lý lịch, xuất thân cực kỳ bình thường, hơn nữa cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, cũng toàn là côn đồ giang hồ.
Theo lý thuyết, tên đó phải cung kính với một đại nhân vật lớn như Lực Ca, tại sao Lực Ca lại phải khách sáo với tên đó?
Cố Dư Sinh dù không lên tiếng nhưng nhìn thấy Tiểu Vương cau mày, có thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, ngay sau đó lại mở miệng nói: “Bọn họ đều là đại ca, tại sao lại phải chăm sóc đặc biệt một tên giang hồ du côn như vậy chứ, nhất định là do tên kia vì hắn mà bán mạng làm một chuyện, mà chuyện lớn đó chính là bắt cóc thư ký Tần, thế lực đối phó với thư ký Tần, căn bản không phải là mấy người đó mà là Lực Ca…”
“Thư ký Tần và Lực Ca chưa bao giờ gặp nhau, không có thù oán gì, e rằng Lực Ca không phải vì tư thù mà là có người cho hắn một số tiền để hắn ra tay. . .”
“Vì vậy tôi đã tra xét tài khoản ngân hàng của Lực Ca, phát hiện hai ngày trước có một số tiền lớn được chuyển vào tài khoản của hắn, mà khoản tiền kia lại được chuyển từ một tài khoản của người dân ở thành phố S.”
Tiểu Vương nói đến đây, chần chừ một chút, hình như có gì khó nói.
Cố Dư Sinh càng nhíu mày, ngước mắt nhìn Tiểu Vương một cái, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Tiểu Vương mím môi một hồi, hít một hơi thật sâu, sau đó liền nói một lời kinh người: “Một người dân bình thường làm sao lại có thể có nhiều tiền như vậy, điều này tất nhiên là không hợp lý, cho nên tôi lại điều tra một hồi, tìm tất cả các bạn bè và người thân của cô ta, trong đó tìm thấy được một cái tên quen thuộc.
“Người đó chính là Chu Tịnh.”
“A, không, Cố tổng, chính xác mà nói phải gọi làChuThải Hà.”
“Cô ta ở thành phố S, mà người kia là họ hàng xa của cô ta. Cô ta đổi hộ khẩu từ thành phố S đến Bắc Kinh, sau đó còn đổi cả họ tên.
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái nói hết toàn bộ: “Mà Chu Tịnh này chính là người quản lý của Lương tiểu thư.”
‘Hơn nữa, trong quá trình điều tra, tôi còn vô tình biết được Chu Tịnh và Lực Ca đã từng học chung cấp ba.”
Tiểu Vương nói tất cả những lời muốn nói rồi.
Bên trong phòng bệnh lại có một mảnh yên tĩnh quái dị.
Cố Dư Sinh dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, không có bất kỳ bất thường gì.
Tiểu Vương không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng trong lòng hắn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không dám nói.
Hắn biết, Cố tổng không thích Lương tiểu thư, có thể hai nhà Cố, Lương từ trước đến nay luôn có quan hệ rất tốt nhưng Cố tổng cũng có nhiều lúc không khách khí với Lương tiểu thư, nhưng cũng chưa từng quá đáng như vậy, ít nhiều Cố lão gia cũng nợ Lương gia hai cái mạng.
Mà thư ký Tần nói về gia thế không thể sánh được với Lương tiểu thư, bàn về thân thích, hầu như... không thể so sánh được với Lương tiểu thư.
Cố tổng còn nể mặt ông, có nhiều việc, hắn còn chưa dám động thủ.
Tiểu Vương đứng trước mặt Cố Dư Sinh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng cắn răng không để ý sẽ bị Cố Dư Sinh mắng, lại nói: “Cố tổng, tôi biết Lương tiểu thư là người tôi không phải muốn bàn đến thì nghị luận, nhưng mà, Cố tổng, sở dĩ cô làm những việc này có thể là có liên quan đến Lương tiểu thư.”
Cố Dư Sinh vẫn không có phản ứng gì, nghe được câu này liền hừ hừ cười lạnh hai cái: “Còn chờ cậu nói sao?”
Tiểu Vương yên lặng cúi đầu.
Bên trong lại không có bất cứ âm thanh nào.
Cố Dư Sinh tùy ý khoát tay lên tay vịn trên giường bệnh, ngón tay gõ rất có tiết tấu, phát ra tiếng lộc cộc, trong sự yên lặng trong phòng lại đặc biệt rõ ràng, nghe thấy Tiểu Vương nói, chẳng biết vì sao trong lòng hắn lại phát sợ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Cố Dư Sinh ngừng gõ ngẩng đầu lên, nhìn liếc qua Tiểu Vương một cái: “Liên hệ với Hạ tiên sinh, mau sắp xếp cho tôi gặp ông ấy.”
“Hạ tiên sinh?” Tiểu Vương chần chờ.
Cố Dư Sinh biết Tiểu Vương đang do dự cái gì.
Thẳng thắn mà nói, không có vấn đề gì vướng bận tay chân, hắn thật sự không muốn qua lại với Hạ tiên sinh nhiều, gia cảnh của người này còn mạnh mẽ hơn Đinh Ca rất nhiều, chiếm thế lực từ tám đến mười phần trong thế giới ngầm.
Mời hắn ra tay, tất nhiên có thể nắm tất cả các động thái bên kia của Đinh ca đã như vậy, sớm muộn gì cũng biết được động thái của Lương Đậu Khấu.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh ngước mắt lên, nhìn Tiểu Vương một chút, nghĩ khí nặng nề hơn lúc nãy rất nhiều: “Cứ làm theo những lời tôi nói đi!”
“Vâng, Cố tổng.” Cố Dư Sinh thấy Cố Dư Sinh kiên quyết như vậy, liền đồng ý.
Thời gian đã muộn, khi Tiểu Vương chào tạm biệt Cố Dư Sinh, hắn không giữ Tiểu Vương, lại khi cậu ấy đi ra cửa, hắn mới nhớ tới hắn còn chưa liên hệ với Tần Chỉ Ái, lại mở miệng nói: “Gửi tin nhắn cho thư ký Tần báo cho cô ấy biết tôi đã tỉnh lại rồi.”
-
Sáng sớm ngày thứ hai lúc Tiểu Vương đến bệnh viện, nói cho Cố Dư Sinh biết thứ sáu tuần này sẽ gặp Hạ tiên sinh.
.....
Thứ sáu, ngày vừa sáng, Cố Dư Sinh liền xuất viện, đi cùng Tiểu Vương, đến khu Lão Hồ ở Bắc Kinh gặp Hạ tiên sinh.
Hắn nói rõ mục đích của mình xong, Hạ tiên sinh không hề do dự, liền gọi điện thoại trước mặt hắn, trong chốc lát, có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đến, Hạ tiên sinh liền giới thiệu với hắn: “Cố tiên sinh, hắn là trợ thủ đắc lực nhất Lực Ca, từ hắn ngài có thể biết tất cả mọi chuyện của bên kia.”
Trợ thủ đắc lực củaLựcCa thấy Hạ tiên sinh, cũng phải gọi một tiếng “Hạ tam gia”, Hạ tiên sinh đương nhiên sẽ không gọi hắn là Lực Ca.
Hạ tiên sinh nói với Cố Dư Sinh xong, mới quay về phía trợ thủ đắc lực nhất Lực Ca lại nói: “Vị này chính là Cố tiên sinh của Cố thị, hôm nay tìm cậu là có chút chuyện muốn hỏi, cậu chỉ cần thành thật trả lời là được.
“Vâng, Hạ tam gia.” thủ đắc lực nhất của Lực Ca đồng ý, sau đó mới quay người chào hỏi Cố Dư Sinh: “Chào ngài, Cố tiên sinh.”
Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon, không chớp mắt một hồi.
Tiểu Vương ngồi bên cạnh hắn nhấc một cái vali to để lên bàn, mở ra, bên trong là một lớp tiền mặt màu đỏ.
Tiểu Vương hỏi trước: “Nói đi, những chuyện các người đã từng làm với Tần Chỉ Ái là do ai sai khiến các người làm?”
Hạ tiên sinh còn chưa chờ Lực Ca trả lời liền chen vào mở miệng trước: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, họ Lực mờ nhạt mười năm, cũng không bằng nổi tôi của ngày hôm nay, càng không thể so với Cố tiên sinh đây, đây cũng chính là cơ hội tốt để cậu một bước lên mây đó.”
Dừng một chút, Hạ tiên sinh quay đầu, nhìn về phía Cố Dư Sinh: “Cố tiên sinh, tôi nói có đúng không?”
Từ lúc Cố Dư Sinh nói chuyện với Hạ tiên sinh xong, từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng, hắn vẫn trầm mặc quay đầu nhìn Hạ tiên sinh, nhàn nhạt gật đầu một cái.
Lực Ca không phải là kẻ ngu, nếu như nói Hạ tiên sinh trong thế giới ngầm chính là nhân vật lớn thì Cố tiên sinh trong thế giới có thể nhìn thấy mặt trời lại là một nhân vật không thể ᴆụng vào.
Hiện nay hai người họ đều khách khí với hắn, còn muốn cho hắn mặt mũi, sao hắn lại không cần thể diện chứ, không nghĩ ngợi nhiều liền tự mình khai hết toàn bộ mọi chuyện: “Cố tiên sinh, Hạ tiên sinh, người tìm Lực Ca làm việc là ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay, Lương Đậu Khấu, còn có người quản lý của cô ấy là Chu Tịnh, Chu tiểu thư là bạn cũ của Lực Ca, nên đến giờ họ vẫn còn liên hệ.”
“… Mới đầu chỉ muốn đánh cho Tần Chỉ Ái một trận thôi, nhưng sau đó lại muốn chụp hình quay phim, đăng lên internet, để cô ấy thân bại danh liệt, không muốn làm người.”Cố Dư Sinh chỉ nghe, không nói.
Hắn nghe thấy máy từ “chụp hình”, “quay phim”, “đăng lên internet”, ánh mắt liền trở nên ác liệt.
“… sau đó không thực hiện được, liền ra tay với mẹ của Tần Chỉ Ái.”
Cố Dư Sinh đốt thuốc, khói thuốc lượn lờ che dấu vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn không che giấu được khí tức lạnh lẽo từ trong người hắn tràn ra.
“…Vì để Tần tiểu thư rời khỏi Hối thị, Lực Ca còn phái một người đàn em đe dọa Tần tiểu thư nhiều lần… Có lần còn giật lấy túi xách của cô ấy... “
Những chuyện hắn nói càng ngày càng nhiều, sắc mặt của Cố Dư Sinh cũng ngày một đáng sợ.
Đến cuối cùng, bên trong toàn bộ là luồng khí áp thấp, lạnh đến cực hạn.
Trong chút lát, tâm tình của hắn từ bình thường trở nên cực kỳ ảm đạm, còn xa so với lúc hắn nổi giận, khiến người ta không rét mà run.
Thì ra khi hắn không biết, các cô ấy lại có thể đối xử với Tiểu Phiền Toái của hắn như thế, làm những chuyện dơ bẩn như vậy.
Nếu là ban đầu trong cuộc họp thường niên hắn không phải dựa vào giày cao gót phát hiện cô mất tích, có phải cô sẽ thật sự bị đám người đó phá hoại?
Đầu ngón tay Cố Dư Sinh cầm điếu thuốc bắt đầu run.
Cố Dư Sinh muốn ɢɨết người trong nháy mắt tràn ngập toàn thân hắn, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ.
Tiểu Vương ngồi bên cạnh hắn cũng tức giận: “Quả thật là không có nhân tính mà! Làm ra những chuyện thương thiên hại lý như vậy, cũng không sợ gặp báo ứng sao?”
Tất cả những chuyện Lực Ca làm người này đều nói hết rồi.
Hạ tiên sinh nhìn thấy Cố Dư Sinh không lên tiếng, lại quay đầu nhìn Cố Dư Sinh một chút: “Cố tiên sinh, chuyện này ngài tính xử lý thế nào?”
Cố Dư Sinh hé mắt, không phân biệt được hắn đang tức giận hay là đau lòng, nói không nên lời.
Hạ tiên sinh chờ giây láy, lại mở miệng hỏi: “Cố tiên sinh, chi bằng, tôi xử lý tên họ Lực kia…” “Không cần!”
Cố Dư Sinh đột nhiên mở miệng khiến Hạ tiên sinh nhảy dựng lên một cái, bởi vì tiếng nói của hắn cực kỳ ác liệt.
Cố Dư Sinh lạnh như băng, hắn đưa cho Hạ tiên sinh một ánh mắt xin lỗi xong, lại mở miệng, ngữ khí vẫn muốn ɢɨết người: “Họ Lực kia không nên xử lý, giữ lại hắn, anh…”
Cố Dư Sinh nhìn qua trợ thủ đắc lực nhất của Lực Ca: “… Còn anh ở lại bên cạnh Lực Ca, có tin tức gì lặp tức báo cho tôi biết.”
Đụng đến Lực Ca, cũng phải tính đường xử lý Lực gia.
Lần này cũng may hắn cứu được Tần Chỉ Ái, nếu như lần sau không may mắn như vậy thì phải làm sao?
Hắn không thể dùng Tần Chỉ Ái mà mạo hiểm như vậy được.
Nếu như bọn họ ngầm, hắn cũng sẽ ngầm theo bọn họ.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh lại nói với trợ thủ đắc lực nhất của Lực Ca: “Anh yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu!”
“Vâng, Cố tiên sinh, chỉ cần bên kia có bất kỳ hành động nào ảnh hưởng đến Tần tiểu thư, tôi sẽ lập tức báo cho anh biết.”
. . . . . .
Rời khỏi chỗ của Hạ tiên sinh, Cố Dư Sinh liền trở về biệt thự.
Trên đường đi, quanh người hắn vẫn tỏa ra luồng khí lạnh, thật khiến người ta hít thở không thông.
Sau khi lái xe vào trong viện, Tiểu Vương lập tức nhảy xuống xe, hít một hơi thật sâu, mới đi đến cửa sau mở cửa xe cho Cố Dư Sinh: “Cố tổng, đến rồi.”
Hắn tựa trên lưng ghế, nhắn mắt dưỡng thần, không biết đang suy tính điều gì, không có phản ứng gì trước câu nói của Tiểu Vương.
Tiểu Vương nhận ra được tâm trạng của Cố Dư Sinh cực kỳ gay go, cậu đứng bên cạnh, không dám lên tiếng.
Qua một lúc sau, Cố Dư Sinh vẫn nhắm mắt, nhưng lại bỗng nhiên mở miệng: “Tiểu Vương, cậu đi làm cho tôi một sự kiện.”
Nghe thấy Cố Dư Sinh nói một chuỗi những việc phải làm.
“Vâng, Cố tổng.” Tiểu Vương ghi nhớ từng cái.
Cố Dư Sinh ngồi trong xe yên tĩnh trong chốc lát, xác định hắn không có gì dặn dò Tiểu Vương nữa, mới khom người xuống xe, đi đến trước cửa, lúc giơ tay lên chuẩn bị nhập password vào nhà, Cố Dư Sinh bỗng nhiên nghĩ đến một việc quan trọng: “Đúng rồi, Tiểu Vương, ngày mai lúc cậu tới thì mua cho tôi một cái điện thoại di động mới.”
Tiểu Vương gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cố Dư Sinh không nói nữa, gật đầu, đẩy cửa vào trong viện.
Chờ Cố Dư Sinh vào nhà xong, Tiểu Vương mới lên xe, khởi động xe rời đi.
Qua khoảng hai tiếng đồng hồ, bỗng nhiên có tin tức một tiệm internet bốc cháy.
. . . . . .
Hàng Châu vào tháng ba càng ngày càng ấm.
Hôm nay là thứ sáu, thời tiết cực kỳ tốt, trời xanh mây trắng, hầu như không có gió.
Hai ngày trước, thai nhi trong bụng có vấn đề làm hai ngày nay tâm tình của Tần Chỉ Ái thật sự rất tồi tệ. 




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!