Hứa Với Em Sống Đến Răng Long Đầu Bạc
Bất kể là quá khứ hay hiện tại, có thể khiến cho hắn yêu sâu đậm như vậy chỉ có một mình cô, có thể làm cho hắn không thể chờ lâu cưới về nhà, chỉ có cô.
Trên thế giới này, trong cuộc đời hắn chỉ có một ngoại lệ.
Ngoại lệ này chính là Tần Chỉ Ái.
Ánh đèn xung quanh khiến Cố Dư Sinh trở nên đẹp trai đến nỗi không thể chê vào đâu được, tim cô mềm nhũn, không nhịn được đưa tay ra ôm eo hắn, chủ động chui vào lòng hắn.
Hắn không chậm trễ chút nào liền dùng sức ôm chặt cô.
Cảm giác ấm áp như vậy khiến cả người Tần Chỉ Ái càng run rẩy, cô ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ người hắn, lại nói ra những chuyện mà từ trước đến nay chưa từng nhắc đến: “Dư Sinh, anh biết không? lúc trước anh lỡ hẹn hai lần, em lại chưa từng nghĩ nên quên anh đi, em vẫn luôn chờ anh, cho dù sau đó anh đã quên em, nhưng em vẫn lựa chọn chờ anh.
“Chắc chắn anh không biết, lúc trước Lương Đậu Khấu đến tìm em đóng giả cô ta, em vui biết bao nhiêu đâu.”
Cố Dư Sinh hơi run rẩy ôm Tần Chỉ Ái, lại cúi đầu, đối mặt với đôi mắt sáng ngời của cô.
“Em thừa nhận, trả nợ cho cha là một phần nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn, chính là anh.”
“Nếu như là một người khác, em sẽ không đồng ý giao dịch với cô ta như vậy.”
“Hơn nữa…” kể một hồi, cũng coi như là lần đầu tiên cô mở lòng mình ra kể hết tâm sự với hắn, yêu thương trong mơ cũng không dám biểu lộ ra ngoài, vậy mà lúc này lại nói như vậy rồi, Tần Chỉ Ái không nhịn được cụp mắt, lại dịu dàng nói ra: “Cho dù Lương Đậu Khấu không tìm em đóng thể cô ấy, em cũng sẽ tìm phương thức khác để đến bên anh…”
Bởi vì trên thế gian này, em chỉ yêu mình nah, trừ anh ra, em không thể nghĩ đến con đường sống nào khác nữa hết.
Bởi vì em thật sự rất rất thích anh, vị trí của anh trong lòng em là một vị trí không thể nào thay thế được.
Trong иgự¢ thiên chuyển một hồi, cũng không nói nổi thêm nữa, Cố Dư Sinh đã thủ sẵn trên đầu Tần Chỉ Ái, chờ cô ngẩng lên, liền bắt giữ đôi môi cô, hôn thật sâu.
Gió thổi qua quãng trường. Thổi tóc cô tung bay.
Hắn kéo cô lại gần mình hơn một chút, lại hôn cô sâu thêm một chút.
Rất lâu sau đó, Cố Dư Sinh mới lưu luyến không rời buông Tần Chỉ Ái ra, sau đó nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô, khuôn mặt đáng yêu như vậy, hầu như cả thế giới này chỉ có một mình cô, quan sát một lúc lâu, hắn lại cúi đầu hôn cô.
Vào giờ phút này, trong thế giới của hắn chỉ còn lại ba chữ Tần Chỉ Ái.
......
Cố Dư Sinh nắm tay Tần Chỉ Ái trở lạiTâyĐan, lúc vô cùng vui vẻ vào thành, Tần Chỉ Ái lại nhẹ giọng nói: “Dư Sinh, sao em cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy đó.”
Lúc trước cô còn đau khổ muốn ૮ɦếƭ, sao chớp mắt, lại đang sống cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ như bây giờ chứ?
Nghĩ xong, Tần Chỉ Ái quay đầu cắn cánh tay của Cố Dư Sinh một cái.
Bị đau, Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày.
Tần Chỉ Ái cười hì hì: “Đau sao, vậy là không phải nằm mơ rồi.”
Con bé này đang ăn thịt hắn sao?
Cố Dư Sinh không để ý đến cánh tay bị cắn đau, cũng chẳng để ý đến những người chung quanh, kéo cô vào lòng, cúi đầu tìm kiếm môi cô, hôn.
Hôn đến khi cả hai đều thở hồng hộc, Cố Dư Sinh mới buông Tần Chỉ Ái ra: “Không sao, có thể mơ giấc mơ này cả đời mà.”
Tần Chỉ Ái cảm thấy ấm áp vừa định muốn ngẩng đầu lên hôn nhẹ hắn một cái, trong nháy mắt lại nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đi về phía họ.
Động tác của cô liền dừng lại, nụ cười trên môi cũng biến mất trong nháy mắt.
Có thể là do thấy biểu hiện của Tần Chỉ Ái không được tự nhiên như lúc trước nên mi tâm của Cố Dư Sinh cũng vì vậy mà nhíu lại, hung hăng nhìn về phía mà cô đang nhìn.
Lương Đậu Khấu đeo một cặp mắt kính to che hơn nửa mặt, nếu không phải bên cạnh cô ta còn có Chu Tịnh, Cố Dư Sinh thậm chí còn không nhận ra cô ta là Lương Đậu Khấu.
Hai người đang xách vài cái túi hàng hiệu xa xỉ, có thể là đã chú ý đến Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái một lúc lâu, đi từ xa đến gần bọn họ mà mắt vẫn luôn nhìn hai người họ không chớp mắt xem họ đang làm gì.
. . . . . .
Tuy rằng Cố Dư Sinh đã đứng ra giải thích chuyện hắn và Lương Đậu Khấu hoàn toàn không có kết hôn với nhau nhưng mà chuyện của Lương Đậu Khấu trước đó vẫn đứng đầu bảng xếp hạng các tin tức nóng hổi trong hai tuần liên tiếp, cuối xùng lại rơi vào thế cục không thể cứu vãn, bị vô số người mắng chửi, còn nói cô không xứng đứng trong làng giải trí, mà là một con điếm một đúng.
Sự kiện lần này huyên náo rất lớn, đối với Lương Đậu Khấu lại có ảnh hưởng rất nặng nề, Chu Tịnh cứ nhìn cô sầu não uất ức không vui, nên muốn làm cho tâm trạng của cô tốt lên một chút, liền rủ cô đi dạo phố mua sắm, đi đến Tây Đan.
Vừa vui vẻ ra tới cổng thành, Chu Tịnh liền nhìn thấy Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, trong lòng cô có chút lo sợ Lương Đậu Khấu nhìn thấy sẽ bị đả kích, kế hoạch khiến cô vui vẻ sẽ bị phá hủy, liền muốn kéo cô vào một cửa hàng bên cạnh, nhưng còn chưa kịp hành động, Lương Đậu Khấu cũng đã nhìn thấy Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái.
Cả người cô như ૮ɦếƭ chân tại chỗ, nhìn trừng trừng Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, cũng không biết hai người nói gì, Cố Dư Sinh lại ở trước mặt mọi người trên quãng trường này hôn Tần Chỉ Ái.
Lương Đậu Khấu giống như bị đánh một gật vào đầu, hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của Chu Tịnh mà lấy lại tinh thần đi về phía Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái.
Từng bước chân Lương Đậu Khấu đến gần, Cố Dư Sinh quay đầu lại, nhìn cô, cô không biết hắn có để ý đến mình không, cả người lại quay đầu về phía Tần Chỉ Ái, lại một lần nữa nâng mặt Tần Chỉ Ái lên, cúi đầu hôn cô ta.
Lần này so với lần trước còn cẩn thận, thâm tình hơn..
Hắn thật sự rất tập trung hôn, rất dịu dàng hôn, khác hẳn hoàn toàn so với Cố Dư Sinh ngày thường mà cô biết.
Cái hôn kia giằng co rất lâu, rất lâu, còn kéo dài gấp đôi lần trước.
Cố Dư Sinh lưu luyến không rời buông Tần Chỉ Ái ra, đầu ngón tay lại vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô ấy, chăm chú mà sâu sắc nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta. Giống như trên thế giới này, chỉ có cô ta là phụ nữ vậy.
Lương Đậu Khấu nhìn thấy hình ảnh như vậy, tay cầm túi mua sắm bỗng nắm chặt lại, thân thể đều khẽ run lên.
Cô không biết đi đến trước mặt họ thì cô có thể làm được gì, nhưng cô lại không dừng bước lại được, đi thẳng về phía họ.
Ánh mắt Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái nhưng dư quang vẫn chú ý đến người đang đi ngang qua hai người họ: Lương Đậu Khấu, sau đó nhẹ nhàng nói một câu, giọng điệu vừa nhẹ nhàng lại vừa từ tốn: “Anh hứa với em chúng ta sẽ sống dến răng long đầu bạc.”
Âm lượng của hắn không cao nhưng cũng đủ cho Lương Đậu Khấu đi lướt qua có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Mặt Lương Đậu Khấu trong nháy mắt không còn một giọt máu, môi thoa son cũng không còn đỏ thẫm như lúc đầu, từ từ run rẩy, có vẻ như sắp khóc.
Chỉ tiếc, ngoài Tần Chỉ Ái ra Cố Dư Sinh có để ý đến nước mắt của người phụ nữ khác bao giờ? Hắn chẳng những không chút thương hại mà trong lòng lại đang thầm tính kế.
Lương Đậu Khấu không phải không chịu nổi hắn đối xử với Tần Chỉ Ái như vậy sao...
Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh lấy giấy đăng ký kết hôn, bọn họ đang rất vui vẻ nhưng tại sao đột nhiên Lương Đậu Khấu lại xuất hiện, để Tần Chỉ Ái không vui, vậy bây giờ hắn liền làm cho Lương Đậu Khấu không vui để trả thù.
Nghĩ là làm, Cố Dư Sinh thanh đạm nói tiếp: “Cả đời này anh chỉ muốn ở bên cạnh em, chỉ mình em, người có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh chỉ có em mà thôi, đây chính là điều đặc biệt nhất ở em mà người khác không thể làm được.”
Cố Dư Sinh nhấn mạnh chữ ‘người khác’ rất rõ ràng, sau đó dư quang của hắn đã nhìn thấy một giọt nước mắt của Lương Đậu Khấu, rơi từ trong kính mát xuống.
Cố Dư Sinh cười cười với Tần Chỉ Ái, giơ tay lên xoa tóc cô, sau đó ôm cô vào lòng: “Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Sau đó, Cố Dư Sinh ôm lấy Tần Chỉ Ái đi về phía xe của hắn, chỉ vừa đi được một bước, hắn như nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên bước chậm lại: “Ngày mai, lại để quản gia đi tìm người chăm sóc cho em, bây giờ không phải như lúc trước nữa, trong bụng em còn có Bảo Bảo.”
“Không cần phải làm như vậy đâu mà…” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu từ chối.
“Trong một đêm có đầy đủ vả vợ con, làm như vậy cũng có gì sai chứ?” bởi vì Lương Đậu Khấu ở cách đó khá xa nên Cố Dư Sinh phải nói to hơn một chút, lặp đi lặp lại những lần hôm nay mình khoe khoang bao nhiêu lần rồi, lại nói lần nữa cho Lương Đậu Khấu nghe, muốn đả kích cô ta.
. . . . . .
Trở lại xe, Cố Dư Sinh lái xe về nhà, còn đi chưa được nửa tiếng đồng hồ, điện thoại của Cố Dư Sinh lại vang lên.
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn theo bản năng, lại thấy hai chữ “ông nội” xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Người đàn ông vẫn nhìn thẳng con đường phía trước, vừa cầm điện thoại lên vừa nhìn lướt qua màn hình, cũng không có biểu hiện gì, liền cúp máy.
Một lúc không lâu sau, điện thoại lại vang lên, lần này hắn không hề liếc mắt đã đưa tay bật chuyển sang chế độ im lặng.
Không khí ấm áp giữa hai người lúc này lại có chút yên tĩnh, tiếng điện thoại run lại trở nên đặc biệt ồn ào.
Cũng không biết điện thoại của Cố Dư Sinh đã có bao nhiêu là cuộc điện thoại, Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Dư Sinh, anh vẫn nên nhận điện thoại đi.”
“Không có gì.” Cố Dư Sinh chuyển bánh lái, thanh đạm trả lời.
Sau một lát, cô lại nói: “Có phải anh nói những câu kia trước mặt cô ấy nên…”
Không thể phủ nhận, khi nghe những lời nói thâm tình đó, cô rất cảm động, cũng rất hạnh phúc, lúc nhìn thấy Lương Đậu Khấu chui vào lòng Chu Tịnh khóc, rất hả giận, cũng mừng thầm, nhưng mà Lương Đậu Khấu khó chịu, lại nói cho ông, hắn và cô còn chưa chào hỏi ông cũng đã đến cục dân chính trước rồi.
“Nói hay không cũng vậy thôi…” Cố Dư Sinh lái xe qua một khúc cua, sau đó quay lại liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái: “…Bị cô ta bắt gặp, coi như không giấu ông cũng sẽ biết thôi.”
Vậy cũng đúng… Tần Chỉ Ái không nói gì, nhưng mắt lại thấp thỏm nhìn về phía điện thoại của Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhận thấy được sự bất an của cô, lúc về cách biệt thự còn khoảng năm phút, Cố Dư Sinh đột nhiên dừng xe bên đường, sau đó nắm chặt tay Tần Chỉ Ái, nhìn cô chăm chú mà nghiêm túc, lại nói: “Tiểu Ái, chuyện đến nước này rồi, sẽ có biện pháp giải quyết, em cũng đừng quá lo lắng, đúng, người cháu dâu mà ông hằng ngóng trông là cô ấy nên có thể chưa thể tiếp nhận em, nhưng bây giờ em đang mang thai, ông chắc chắn không thể nào từ chối chắt của mình được, cũng sẽ không làm khó em, hơn nữa không phải em còn có anh sao?”
Rõ ràng hai ngày nay hắn đã khiến cô cảm động nhiều như vậy, Tần Chỉ Ái có cảm giác như mình đã trở nên miễn dịch, có thể những lời khẩn cầu này không có tác động gì đến cô nhưng câu: “không phải em còn có anh sao?” lại khiến cô cảm động, chót mũi cô xót xót cười yếu ớt với Cố Dư Sinh: “Nếu như để Đậu Phộng Nhỏ biết ba của nó coi mình là bùa hộ thân của mẹ nó thì nhất định nó sẽ khóc nhè cho coi.”
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái cười, lại khởi động xe, nhưng sau đó lại có chút buồn bực hỏi: “Đậu Phộng Nhỏ?”
“Đúng vậy…” Tần Chỉ Ái lúc này mới nghĩ đến cô còn chưa nói cho Cố Dư Sinh biết mình muốn gọi Bảo Bảo là “Đậu Phộng Nhỏ”: “… Nhũ danh của Bảo Bảo là ‘Đậu Phộng Nhỏ’. Em đã nghĩ từ rất lâu, nghe đáng yêu ha?”
Cố Dư Sinh nhìn qua kính chiếu hậu liếc Tần Chỉ Ái, cười lạnh ha ha một tiếng, sau đó tỏ vẻ như rất vui mừng, nói: “Cũng may em không lấy cái tên tiểu ham ăn.”
Đáng ghét! Đã nhiều năm như vậy rồi mà cứ nói cô ham ăn vặt!
Tần Chỉ Ái mở miệng cắn sau gáy Cố Dư Sinh một cái.
. . . . . . .
Lúc trở lại biệt thự, Cố Dư Sinh dặn dò quản gia đi chuẩn bị nước tắm, sau đó đi cắt trái cây mà nấu cho cô một ly sữa nóng.
Lúc hắn bận rộn, Tần Chỉ Ái ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem tivi, điện thoại của Cố Dư Sinh để trên khay trà trước mặt cô, lâu lâu lại run lên.
Tắm xong, ăn trái cây, uống sữa, Tần Chỉ Ái lại bị Cố Dư Sinh dụ lên giường đi ngủ.
Có thể do buổi tối Cố lão gia cứ liên tục gọi điện thoại, Tần Chỉ Ái ngủ không sâu, lúc dưới lầu có tiếng xe, cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô không mở mắt ra, giả vờ như đã ngủ say, vẫn cảm giác được Cố Dư Sinh rút tay ra khỏi đầu cô, nhắt quần áo mặc vào, ra khỏi phòng ngủ.
Đến khi tiếng xe ngoài cửa sổ tắt máy, Tần Chỉ Ái mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà trong vài giây, lặng lẽ vén chăn lên, để chân trần đi đến bên cửa sổ.
Cách cửa sổ, cô còn có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh từ trong nhà đi ra, còn đóng cửa lại, có thể hắn sợ lão gia vào nhà sẽ cãi vã to tiếng làm cô thức giấc, liền nói chuyện với ông ngay trong vườn.
Vì là kính cách âm nên cô cũng không thể nào nghe rõ bọn họ nói gì dưới lầu, nhưng Tần Chỉ Ái có thể nhìn thấy biểu hiện của Cố lão gia rất tức giận, thậm chí còn giơ gậy lên với Cố Dư Sinh.
Có điều như vậy còn may, Cố lão gia cũng không xuống tay, chỉ là giơ giơ hai lần, lại chống gậy xuống đất.
Tần Chỉ Ái do dự một lúc, lại mở cửa sổ ra.
Tiếng hai người nói chuyện rất rõ ràng.
“Dư Sinh, con thật sụ làm cho ta quá thất vọng rồi, thật là quá hồ đồ, con có biết không?Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, sao con lại không nói với ta một tiếng chứ, cứ yên lặng như vậy đi đăng ký?”
“Con có biết không tối qua lúc lão Lương đến nói cho ta biết những chuyện này ta thật sự rất lúng túng, mất mặt ૮ɦếƭ đi được!! Con nói xem sau này ta làm sao có thể đối mặt với lão Lương nữa đây?”
“Tiểu Khấu là một cô bé tốt như vậy con còn không muốn, lại tùy tiện tìm người lung tung về nhà, trong mắt con có còn coi ta là ông nội nữa không hả?”
Cố Dư Sinh vẫn im lặng để mặc cho Cố lão gia mắng lúc này lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắt ngang lời Cố lão gia: “Cô ấy không phải là người mà con chọn lung tung, cô ấy là người con yêu! Hơn nữa, con không hề hồ đồ, cả đời này con chưa từng yêu ai nhiều đến như vậy!”
Cố Dư Sinh phản bác càng khiến cho sắc mặt của Cố lão gia khó coi hơn: “Ngược lại ta rất muốn nhìn thấy xem người phụ nữ thế nào mà lại có thể khiến con mê đắm như vậy!”
Nói xong Cố lão gia đi về phía cửa nhà, Cố Dư Sinh giơ tay lên, cản ông: “Cô ấy ngủ rồi, hon nữa hiện tại bây giờ cô ấy đang mang thai, hôm qua bác sĩ đến kiểm tra, nói là thai nhi không ổn định cho lắm, vì vậy tốt nhất ông đừng làm cô ấy lo lắng, nếu không rất dễ sảy thai.”
Thật là, người đàn ông này, có phải không nói quá lên thì anh ấy sẽ không vui không?
Tần Chỉ Ái giơ tay lên, sờ sờ Đậu Phộng Nhỏ còn rất khỏe mạnh, trong lòng không nhịn được nhổ nước bọt hai cái.
Có lẽ những lời đó của Cố Dư Sinh thật sự có tác dụng khiến Cố lão gia cũng không dám vào nhà: “Dư Sinh, con nói cho ông biết, có phải con bé đó dựa vào đứa trẻ mà buộc con phải cưới nó không?”
“Dư Sinh, loại phụ nữ có thủ đoạn thấp kém này, đâu phải con không biết, sau lại còn mắc mưu chứ? Những người này chỉ cần có thể gả cho con, thủ đoạn thấp hèn gì cũng có thể sử dụng a!”
“Đứa bé trong bụng nó, chắc gì đã là của con? Sao con lại có thể tùy tiện kết hôn với nó như vậy?”
“Chuyện đã đến nước này, chúng ta nhất định phải có lời giải thích với Lương gia, như vậy, vầy đi, ta và con nói với Lão Lương, vì con bé kia có thai với con nên con bất đắc dĩ mới phải cưới con bé ấy, sau khi nó sinh con ra, nếu xét nghiệm ADN đúng là con của con thì giữ đứa bé lại, để con nhỏ đó rời đi, còn không phải của con thì cả hai mẹ con cùng cút!”
“Không được!” Cố Dư Sinh dứt khoác: “Hoặc là con và cô ấy ở trong Cố gia, hoặc là con và cô ấy cùng rời khỏi Cố gia, không có con đường khác!”
Cố lão gia bị thái độ hung hăng như vậy của Cố Dư Sinh làm cho mạnh miệng theo: “Con đang ép buộc ta sao? Được thôi, ta nói cho con biết!”
“Chuyện của con và người phụ nữ kia, ta kiên quyết phản đối.”
“Chỉ cần ta còn sống một ngày thì nhất định ta sẽ không thừa nhận cô ta là cháu đâu!”
Cố lão gia thật sự tức giận, mới xuất viện xong, ông còn chưa hoàn toàn hồi phục, đột nhiên vì tức giận và lớn tiếng mà ho khan thân thể run rẩy đến đứng không vững, Cố Dư Sinh đứng trước mặt ông muốn đưa tay ra đỡ ông một cái, nhưng đầu ngón tay còn chưa ᴆụng đến ông, Cố lão gia lại giơ gậy lên gõ vào tay hắn, chỉ vào Cố Dư Sinh: “Cũng đừng mong tôi đến dự lễ cưới của các người, các người cứ chờ tôi ૮ɦếƭ đi rồi hẵn tổ chức, để tôi không gặp, tâm không phiền!”
Cố lão gia nói những lời hung ác xong, lại quay đầu, mở cửa lên xe.
Tài xế đóng cửa xe trước lại, Tần Chỉ Ái còn có thể nghe thấy tiếng ho khan khó chịu của ông.
Qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh buông thõng tay, nhưng bàn tay lại nắm chặt.
Tài xế đóng cửa xe, chào Cố Dư Sinh một câu, lại lên xe.
Xe từ từ rời khỏi biệt thự, mãi đến khi không còn tăm hơi, Cố Dư Sinh vẫn đứng yên như vậy tại chỗ không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái không lên tiếng gọi Cố Dư Sinh.
Hai người cứ như vậy, một người đứng trên lầu, một người đứng dưới đất.
Không biết qua bao lâu, Cố Dư Sinh mới di tay sờ thuốc lá trong túi, châm thuốc, lẳng lặng hút.
Nhìn ánh sáng yếu ớt của thuốc lá trong đêm, Tần Chỉ Ái cảm thấy chua xót, Ⱡồ₦g иgự¢ như bị một hòn đá nặng trịch đè lên làm cô thở không nổi.
Cô không dám tưởng tượng, trong lòng Cố Dư Sinh lúc này cảm thấy khó chịu như thế nào.
Một bên là người thân duy nhất còn lại trên đời này của mình, một bên là người mà hắn ba lần gặp, ba lần yêu tha thiết.
Muốn không phụ lòng cả hai thật sự quá khó khăn…
Thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không dám đặt mình vào tình thế của Cố Dư Sinh để nghĩ, nếu mẹ cô không đồng ý cho cô ở cùng hắn, lúc đó cô phải làm sao?
Mãi đến khi mặt trời mọc, Cố Dư Sinh đứng dưới lầu cả đêm cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cô thấy hắn động, vội vàng đóng cửa sổ, nhanh chóng bò lên giường, nằm xuống.
Cô biết, tối qua Cố Dư Sinh dụ cô ngủ sớm là do hắn đã đoán được Cố lão gia sẽ đến, cũng biết Cố Dư Sinh không muốn cho Cố lão gia vào nhà là không muốn cô nghe được những câu nói kia, hắn che chở bảo bọc cô chu đáo như vậy, cô hiểu hết, vì vậy, dù cô có biết tất cả mọi chuyện đi chăng nữa, cô vẫn sẽ vờ như không biết, vì hắn nghĩ cho cô, cô cũng sẽ nghĩ cho hắn.
Yêu một người là gì?
Là hiểu được sự quý trọng của đối phương và không phụ tấm lòng của người đó đối với mình.
Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Tần Chỉ Ái đang nằm trên giường giả vờ như đang ngủ say cảm nhận được Cố Dư Sinh đang rón rén lên giường.
Cô làm như còn mơ ngủ, ừm nhẹ một tiếng trở mình, chui vào trong иgự¢ hắn.
Hắn ôm lấy cô, cô có thể cảm nhận được sức hắn cầm cánh tay của cô ngày một mạnh hơn.
Cô lặng lẽ ôm lấy hắn, để mặc hắn ôm cô thật mạnh, cô cũng không nghe thấy mùi thuốc lá trên người hắn, cô có thể đoán được, lúc nãy hắn đã đi tắm.
Trong thế giới yên tĩnh kia, cô có thể tinh tường nghe thấy tiếng tim hắn đang đập.
Một nhịp lại một nhịp, có tiết tấu, cũng có sự mạnh mẽ.
Cô không giả bộ ngủ nổi nữa, giả vờ như bị hắn đánh thức, cô giật giật thân thể, giơ tay lên, ôm thêm chặt.
Hắn di môi đến tai cô, giọng nói thanh đạm lại pha lẫn một chút áy náy: “Đánh thức em sao?”
“Ừ” Tần Chỉ Ái làm nũng đáp, sau đó lại ngước lên nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh hiểu ý của cô, biết cô muốn hôn, liền tìm môi cô, ngậm lấy.
Hôn một lúc lâu, hắn mới buông cô ra.
Lúc hôn xong, Tần Chỉ Ái vẫn còn nhắm hai mắt lại, trong phòng ngủ yên tĩnh đến nỗi khiến cô lo lắng, Cố Dư Sinh lại chẳng có chút phản ứng gì, cô có chút ngạc nhiên, không nhịn được mở mắt ra, ngay lập tức liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy đen kịt của Cố Dư Sinh.
Hắn đang nhìn cô, lẳng lặng nhìn cô thật sâu.
Giống như là muốn đem hình ảnh của cô khắc sâu vào trong tâm khảm.
Lúc cô bị hắn nhìn như vậy, tim lại không chịu được mà từ từ tăng nhịp, tầm mắt của cô bắt đầu trở nên bối rối, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm cô như vậy.
Hơi thở của Tần Chỉ Ái bỗng nhiên rối loạn, cuối cùng cô thật sự muốn đưa tay lên che tầm mắt của hắn nhưng cô chỉ vừa giơ tay lên, Cố Dư Sinh đã bắt lấy cổ tay cô, để bên tai cô.
Tần Chỉ Ái cắn môi dưới, thật sự không chịu nổi, nhỏ giọng nói: “Dư Sinh, anh đừng nhìn em như…”
Chữ “vậy” Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh vốn luôn trầm mặc bỗng nhiên lại lên tiếng: “Tiểu Ái.”
Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, nhưng vẫn chờ hắn nói tiếp.
Qua khoảng mười mấy câu, bờ môi đẹp đẽ của hắn mới chuyển động tiếp: “Tiểu Ái, anh có một chuyện muốn cầu xin em.”
“Dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng đừng rời xa anh.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, nhưng nước mắt của cô liền dâng lên.
Nghe những câu nói cảm động mà hắn nói với Cố lão gia, đau lòng nhìn hắn đứng dưới nhà trắng đêm hút thuốc, giờ phút này, xúc động trong lòng Tần Chỉ Ái lại càng dâng trào.
Nước mắt như con sông vỡ đê, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể ngăn lại.
Hắn còn chưa phản ứng kịp, lại nhấc tay lên lau nước mắt của cô, cô lại càng khóc dữ hơn, khóc ra tiếng.
Cô nghĩ là do cô mang thai nên dễ xúc động như vậy.
Hắn nhìn thấy cô khóc như vậy, bất đắc dĩ hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Vẫn hôn đến khi cô ngừng khóc, hắn mới giơ tay lên, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc bết dính trên gò má cô, từ từ vuốt ve, sau đó dùng ngón cái, sượt qua hai gò má cô: “Đồng ý với anh, có được không?”
Cô biết, hắn chỉ lo lắng cô sẽ rời đi.
Cô khẽ gật đầu, trả lời một chữ “Được”, lại không kiềm được nước mắt.
Dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau không rời.
Đây là đoạn tình cảm không dừng được của chúng ta từ trẻ đến giờ, kiên trì không dừng lại, tôn trọng tình yêu duy nhất của chính mình.
Một đời chỉ có thể yêu một người, hẹn đến răng long đầu bạc.
Một đời này cũng chỉ có thể là một người, chính là em.
. . . . . .
Ngày thứ năm, là ngày quản gia nghỉ ngơi.
Trong công ty rối tinh rối mù nhưng Cố Dư Sinh vẫn cố gắng trích một khoảng thời gian ra để về nhà ăn trưa với Tần Chỉ Ái, sau đó còn chờ cô ngủ trưa xong mới quay lại công ty.
Lúc thức dậy cũng đã là ba giờ chiều.
Trong nhà kính, lúc Tần Chỉ Ái đóng giả làm Lương Đậu Khấu có trồng hoa. Sau khi cô rời đi, Cố Dư Sinh lại phái người chăm sóc rất tỉ mỉ, bây giờ hoa phát triển rất tốt, trong biệt thự to lớn cũng chỉ có mình cô, cô không có chuyện gì làm liền đi đến nhà kính chăm sóc cây.
Quay quay với những khóm hoa thật lâu, đến khi Tần Chỉ Ái nhìn thời gian đã nhận được tin nhắn của Cố Dư Sinh, sau khi trả lời hắn xong, liền nghĩ đến quản gia không ở đây nên muốn chuẩn bị bữa tối, liền quay lại phòng ngủ thay đồ rồi cầm Ϧóþ tiền đi ra khỏi nhà.
Gần khu của họ có một siêu thị cỡ trung, trong tủ lạnh còn một chút rau dưa, Tần Chỉ Ái tùy chọn một chút nguyên liệu nấu ăn, liền quay về nhà.
Về đến nhà chỉ mới bốn giờ, cô lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đứng trước cổng, cô liền dừng bước theo bản năng.
Tối muộn Cố lão gia đã đến đây, mắng Cố Dư Sinh một trận xong, cô vẫn đang chờ Cố lão gia đến.
Tuy rằng mấy ngày nay, mỗi lần cô đều tự chuẩn bị tinh thần để gặp Cố lão gia, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, cũng không thể trốn tránh cả đời.
Tần Chỉ Ái đứng một chỗ, sau đó hít một hơi, lại bước về nhà.
Nhìn qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái thấy Cố lão gia ngồi bên trong, do dự trong chốc lát, nghĩ mình và Cố Dư Sinh dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, vẫn nên gọi một câu: “Ông nội.”
Cố lão gia ngồi im trong xe, nghe được tiếng Tần Chỉ Ái gọi nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Tần Chỉ Ái đứng cạnh xe, lúng túng một lát, sau đó lại cười, nói: “Ông, mời ông vào nhà.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái lại chủ động mở cửa xe ra.
Cố lão gia vẫn coi cô như không khí vậy, ngồi trong xe không nhúc nhích.
Mãi đến khi má Trương mở cửa xuống xe, giúp ông mở bên cửa còn lại, Cố lão gia mới giơ gậy, khom người từ từ xuống xe.
Tần Chỉ Ái ngượng ngùng đóng cửa xe lại, đi đến trước cửa nhập mật khẩu, mở cửa ra, quay đầu: “Mời ông vào nhà.”
Cố lão gia như không nhìn thấy Tần Chỉ Ái, được má Trương dìu thẳng vào trong nhà, nhìn thẳng phía trước.
Tần Chỉ Ái đem những thứ cô mới mua từ trong siêu thị vội vàng đuổi theo sau ông, sau đó mở cửa nhà, vào nhà trước, đặt túi ở góc tường, sau đó lấy hai đôi dép lê mới tinh từ trong tủ giày ra.
Sau khi Cố lão gia ngồi xuống thì bắt chuyện với má Trương, Tần Chỉ Ái đi đến nhà bếp, lấy cho hai người họ hai tách hồng trà.
Cô cung kính đặt trước mặt Cố lão gia, ngay cả câu: “Ông nội, mời dùng trà” còn chưa nói được, Cố lão gia đã đem một cái túi, quẳng lên khay trà.
Chương 728: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (8)
Một đời chỉ có thể yêu một người, hẹn đến răng long đầu bạc.
Một đời này cũng chỉ có thể là một người, chính là em.
. . . . . .
Ngày thứ năm, là ngày quản gia nghỉ ngơi.
Trong công ty rối tinh rối mù nhưng Cố Dư Sinh vẫn cố gắng trích một khoảng thời gian ra để về nhà ăn trưa với Tần Chỉ Ái, sau đó còn chờ cô ngủ trưa xong mới quay lại công ty.
Lúc thức dậy cũng đã là ba giờ chiều.
Trong nhà kính, lúc Tần Chỉ Ái đóng giả làm Lương Đậu Khấu có trồng hoa. Sau khi cô rời đi, Cố Dư Sinh lại phái người chăm sóc rất tỉ mỉ, bây giờ hoa phát triển rất tốt, trong biệt thự to lớn cũng chỉ có mình cô, cô không có chuyện gì làm liền đi đến nhà kính chăm sóc cây.
Quay quay với những khóm hoa thật lâu, đến khi Tần Chỉ Ái nhìn thời gian đã nhận được tin nhắn của Cố Dư Sinh, sau khi trả lời hắn xong, liền nghĩ đến quản gia không ở đây nên muốn chuẩn bị bữa tối, liền quay lại phòng ngủ thay đồ rồi cầm Ϧóþ tiền đi ra khỏi nhà.
Gần khu của họ có một siêu thị cỡ trung, trong tủ lạnh còn một chút rau dưa, Tần Chỉ Ái tùy chọn một chút nguyên liệu nấu ăn, liền quay về nhà.
Về đến nhà chỉ mới bốn giờ, cô lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đứng trước cổng, cô liền dừng bước theo bản năng.
Tối muộn Cố lão gia đã đến đây, mắng Cố Dư Sinh một trận xong, cô vẫn đang chờ Cố lão gia đến.
Tuy rằng mấy ngày nay, mỗi lần cô đều tự chuẩn bị tinh thần để gặp Cố lão gia, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, cũng không thể trốn tránh cả đời.
Tần Chỉ Ái đứng một chỗ, sau đó hít một hơi, lại bước về nhà.
Nhìn qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái thấy Cố lão gia ngồi bên trong, do dự trong chốc lát, nghĩ mình và Cố Dư Sinh dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, vẫn nên gọi một câu: “Ông nội.”
Cố lão gia ngồi im trong xe, nghe được tiếng Tần Chỉ Ái gọi nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Tần Chỉ Ái đứng cạnh xe, lúng túng một lát, sau đó lại cười, nói: “Ông, mời ông vào nhà.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái lại chủ động mở cửa xe ra.
Cố lão gia vẫn coi cô như không khí vậy, ngồi trong xe không nhúc nhích.
Mãi đến khi má Trương mở cửa xuống xe, giúp ông mở bên cửa còn lại, Cố lão gia mới giơ gậy, khom người từ từ xuống xe.
Tần Chỉ Ái ngượng ngùng đóng cửa xe lại, đi đến trước cửa nhập mật khẩu, mở cửa ra, quay đầu: “Mời ông vào nhà.”
Cố lão gia như không nhìn thấy Tần Chỉ Ái, được má Trương dìu thẳng vào trong nhà, nhìn thẳng phía trước.
Tần Chỉ Ái đem những thứ cô mới mua từ trong siêu thị vội vàng đuổi theo sau ông, sau đó mở cửa nhà, vào nhà trước, đặt túi ở góc tường, sau đó lấy hai đôi dép lê mới tinh từ trong tủ giày ra.
Sau khi Cố lão gia ngồi xuống thì bắt chuyện với má Trương, Tần Chỉ Ái đi đến nhà bếp, lấy cho hai người họ hai tách hồng trà.
Cô cung kính đặt trước mặt Cố lão gia, ngay cả câu: “Ông nội, mời dùng trà” còn chưa nói được, Cố lão gia đã đem một cái túi, quẳng lên khay trà.
Túi nện lên khay trà phát ra tiếng “ầm” một cái, Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi tim run rẩy, qua một lát mới ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Cố lão gia.
Đối mặt với nghi hoặc của Tần Chỉ Ái, Cố lão gia ngồi ngay ngắn trên ghế salon lại chẳng có chút ý định muốn giải thích nào.
Má Trương ngồi một bên ôn hòa nói: “Tần tiểu thư, cô nhìn những thứ bên trong túi trước đi.”
Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, trước tiên lễ phép nói với Cố lão gia: “Ông, mời dùng trà”, sau đó mới ra hiệu mời má Trương dùng trà, rồi mới đứng dậy lui về phía sau một bước.
Cô không nhanh chóng nhìn xem trong túi có gì mà chỉ vào nhà vệ sinh, hỏi khẽ: “Con đến nhà vệ sinh rửa tay một chút rồi quay lại xem có được không?”
Cố lão gia vẫn không trả lời, vẫn giữ dáng vẻ ngoảnh mặt làm ngơ.
Tần Chỉ Ái đợi một lát, trong lòng lại lúng túng, nhìn về phía Cố lão gia, khẽ cười. cất bước vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa lại, cô không đi rửa tay mà lại quay người tựa vào cửa, sau đó lại sờ điện thoại trong túi, tìm số điện thoại của Cố Dư Sinh rồi nhắn cho hắn một tin: “Dư Sinh, ông đến rồi.”
Mặc dù cô không biết trong túi có những thứ gì nhưng cô không ngốc, có thể thấy rõ ràng rằng ông đang tìm cách ly gián mình và Cố Dư Sinh.
Từ trước đến nay cô không hiểu tâm tư của Cố Dư Sinh, lúc trước hai người mỗi người một đường, nhưng bây giờ cô với hắn là một, tất cả mọi chuyện tất nhiên phải cùng nhau đối mặt.
Màn hình hiển thị tin nhắn gửi thành công, Tần Chỉ Ái mới cất điện thoại vào túi, quay đầu mở cửa nhà vệ sinh bước ra.
Cô cắt một đĩa trái cây, pha trà, Cố lão gia cũng không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái nhìn đến chỗ Cố lão gia ngồi, sau đó cầm túi hồ sơ lên
Bên trong có một bức ảnh.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy những tấm hình kia, trong lòng nghĩ câu nói một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Cố lão gia: “Ông nội…”
“Cô đừng giải thích với tôi.” Cố lão gia cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với cô, Tần Chỉ Ái nghi ngờ móc hết tất cả những hình ảnh ra, mặt liền cắt không còn một giọt máu.
Những hình ảnh kia là cô ôm ấp những người đàn ông khác, cùng người khác hôn môi, còn cùng nằm trên một chiếc giường. . .
Những người đàn ông trong hình lại không giống nhau.
Chỉ trong chốc lát, Tần Chỉ Ái liền nhận ra đó là những hình ảnh cô đóng thế Lương Đậu Khấu phải quay, nhưng trong những cảnh giường chiếu đó đều mặc quần áo mà, chỉ là do góc quay và góc chụp đã bị chỉnh sửa, nên nhìn rất 18+…
Lúc đóng phim, không tránh khỏi phải quay đi quay lại nhiều lần, cho nên có một vài cảnh không được tuyên truyền ra bên ngoài.
Lúc đóng phim, những người đàn ông kia cũng đa số là những diễn viên đóng thế, một chút danh tiếng cũng không có.
Từ phim ảnh không thấy quần áo cũng không tính nhưng bây giờ những diễn viên đóng thế cũng không giống nhau, bây giờ có giải thích cách nào cũng không trong sạch nổi.
Chẳng trách từ lúc Cố lão gia vào biệt thự đến nay vẫn luôn khó chịu như vậy.
Tần Chỉ Ái nhìn những tấm hình kia, trong lòng cô đặt câu một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phái Cố lão gia: “Ông…”
“Người trong hình chính là cô phải không?” người từ đầu đến cuối không phản ứng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Những hình này là con…”
Cũng chẳng chờ Tần Chỉ Ái giải thích, Cố lão gia đã kiên quyết mở miệng cắt ngang cô, ngữ khí hung ác hơn một chút: “Cô trả lời cho tôi biết, người trong hình rốt cuộc có phải là cô hay không?”
Những tấm hình này là hình chưa chỉnh sửa, chủ yếu toàn là hình ảnh khuôn mặt cô chứ không phải là Lương Đậu Khấu.
Mà Cố lão gia lại lấy được những tấm ảnh toàn là khuôn mặt của cô.
Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng phải nói: “Là con.”
Cố lão gia nghe thấy hai chữ này xong, lúc tiếng nỏi của cô kết thúc, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, sau đó lại hỏi: “Lúc trước khi Tiểu Khấu bệnh xuất ngoại, có phải người giả dạng làm con bé có phải cũng là cô không?”
Tần Chỉ Ái gật đầu: “Vâng.”
“Video kia cũng là do cô cố ý quay lại sao?” Cố lão gia vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với má Trương.
Má Trương hiểu ý của ông, cầm điện thoại di động, bấm màn hình mấy lần, sau đó đưa tới trước mặt Tần Chỉ Ái.
. . . . . . .
Trong video chính là Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu hình như hơi mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, ôm gối, phờ phạc ngồi trên ghế chơi điện thoại di động.
Qua mấy giây, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liếc Chu Tịnh đang phiền chuyện kịch bản, nói: “Rót dùm mình một cốc nước.”
“Ừ.” Chu Tịnh trả lời một tiếng, để kịch bản xuống đi ra ngoài.
Qua khoảng một phút, cô bưng một cốc thủy tinh đứng trước sofa, nhẹ nhàng đặt cốc trước mặt Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu tiếp tục bấm điện thoại một lát, mới ngồi dậy lấy ly nước trên bàn, tùy tiện ném điện thoại vể phía sofa, liền chỉ vào chiếc túi Chanel bên cạnh Chu Tịnh: “Đưa túi cho mình.”
Chu Tịnh đưa túi cho Lương Đậu Khấu xong, sau đó Lương Đậu Khấu loại mở dây kéo, tìm bên trong túi một lát, sau đó lấy ra một chai thuốc màu trắng, vặn nắp đổ thuốc ra tay.
“Cậu bệnh hả?” Động tác cầm kịch bản của Chu Tịnh hơi dừng lại một chút, quay lại hỏi.
“Không có.” Lương Đậu Khấu lắc lắc đầu, đưa thuốc lên miệng uống vào, cầm nước nuốt xuống.
“Không có? Cậu đang khỏe như vậy sao lại uống thuốc chứ?” Chu Tịnh vừa nói vừa cầm chai thuốc trên bàn, cô nhìn chằm chằm liền quay đầu nhỏ giọng hỏi: “tђยốς tгáภђ tђคเ? Cậu vẫn đang uống tђยốς tгáภђ tђคเ?”
Lương Đậu Khấu không nói gì, để ly nước xuống bàn, qua một lát lại nhẹ nhàng gật một cái, “Ừ” một tiếng.
Lương Đậu Khấu trong video lại mở miệng: “Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.”
Chu Tịnh hỏi: “Tại sao?”
Lương Đậu Khấu nói: “Chẳng tại sao cả, bởi vì tớ không thích hắn. Chính xác mà nói khi hắn chạm vào người tớ, tớ thấy rất chán ghét, tớ quấn quít với hắn nhiều năm như vậy còn phải gả cho hắn, cậu cho rằng tớ vì cái gì? Vì yêu hắn chắc? Ha ha, bớt giỡn đi, tớ vì tập đoàn Cố thị, mà hắn lại là chỗ dựa mạnh mẽ nhất của tớ, từ đầu đến cuối tớ không muốn Cố Dư Sinh, mà là vị trí Cố phu nhân.
Hai người trong video trầm mặc một hồi, Lương Đậu Khấu đã mở miệng: “Không phải cậu cũng không biết tớ, tớ chỉ có hứng thú với sự nghiệp mà thôi.”
“Kỳ thật tớ chưa từng muốn thân mật với hắn, tớ đến công ty tìm hắn cũng được, ở trước mặt hắn giả vờ hiền lành cũng được, chỉ là đóng phim mà thôi.”
“………”
Tiếp đó lại là một chuỗi những thứ Lương Đậu Khấu nói rất dài, mãi đến khi video này kết thúc, Tần Chỉ Ái mới nhìn thấy thời gian được quay trên video.
Khi đó là gần khoảng thời gian còn mấy ngày nữa là Lương Đậu Khấu và cô phải đổi lại thân phận.
Mà người trong video này thật sự không phải là cô. . .
Tần Chỉ Ái nhíu mày, cô nhớ trước khi mình rời đi, là Cố Dư Sinh hẹn cô ở nhà ăn tối nhưng đến gần sáng hắn mới về, cả người là lạ, sau đó cũng không nói chuyện với cô, không đưa nhẫn cưới cho cô, nhẫn cưới lúc đó lại bị hắn ném ra ngoài cửa sổ. . .
Lúc đó cô cho rằng hắn phát hiện cô uống tђยốς tгáภђ tђคเ nên mới tức giận đến như vậy.
Chẳng trách lúc đó hắn lại nói những câu mà cô không hiểu.
Làm nửa ngày, thì ra là vì video này…
Có điều chỉ trong vòng một phút, Tần Chỉ Ái đã hiểu hết mọi chuyện rồi…
Thì ra là lúc đó chuyện của cô và Cố Dư Sinh có tiến triển tốt bị Chu Tịnh biết nói cho Lương Đậu Khấu nghe.