Một Màn Kịch Lớn
Lương Đậu Khấu không đến cùng người nhà họ Lương mà đến sau với Chu Tịnh.
Khi đó Cố lão gia đã đứng tiếp khách khá lâu nên không chịu đựng được nữa, nên được má Trương dìu lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi.
Mặc dù Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đứng trước cửa nhưng lại không có ý muốn nghênh đón hai người họ chút nào, nhưng bên cạnh còn có người, không thể làm quá mức trắng trợn khiến người khác hiểu lầm nên Cố Dư Sinh làm như không nhìn thấy hai người họ đi đến xong, nhân lúc đó lại quay qua Tần Chỉ Ái nói nhỏ vào tai cô, dịu dàng quan tâm hỏi: “Có mệt không? Có muốn lên nghỉ ngơi giống ông một chút không?”
Tần Chỉ Ái sao có thể không hiểu ý của Cố Dư Sinh, liền phu xướng phụ tùy làm như không thấy Lương Đậu Khấu và Chu Tịnh mà quay lại từ từ lắc đầu với Cố Dư Sinh: “Em không sao!”
“Bảo Bảo thì sao? Ngoan không? Có làm phiền em không?”
“Không có!”
“Vậy khi nào mệt thì phải nói cho anh biết. . .” Cố Dư Sinh từ trước đến giờ không nói nhiều nhưng hắn vẫn kéo dài đoạn hội thoại đến khi nhân viên kiểm tra thư mời xong, hắn mới ôm eo Tần Chỉ Ái tiếp vị khách tiếp theo.
. . . . . .
Lương Đậu Khấu ngồi cùng bàn với Lương gia, Chu Tịnh ngồi ở một bàn khác. Trước khi hai người họ tách ra, Lương Đậu Khấu kéo vạt áo của Chu Tịnh, thấp giọng nói bên tai cô: “Mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”
“Cậu yên tâm, đều xong xuôi hết rồi, nhìn thấy nhân viên phục vụ đứng bên bàn kia không? Tôi đã đưa thuốc cho cô ấy, cô ta sẽ tìm một thời gian thích hợp đưa thứ đó cho Tần Chỉ Ái uống, cho dù muốn cũng không thể khống chế được chính mình, tới lúc đó sẽ chủ động cầu xin người khác nghênh hợp với cô ta…”
Lương Đậu Khấu thấy có người đi qua, lại không nói gì, sau một lúc mới hỏi tiếp: “Người đàn ông mà cậu sắp xếp kia là ai?”
“Dương tổng, lần trước hắn ăn đậu phụ của cậu, khiến những bức ảnh kia lưu truyền khắp SNS, huyên náo khiến cậu khó chịu không phải sao? Đúng lúc lần này lại dùng hắn, cậu có thể đến làm nũng với Cố lão gia nói là chính cô ta đã liên kết với Dương tổng hại cậu, khiến cậu không thể kết hôn với Cố Dư Sinh….”
“…Tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp xong xuôi rồi, trong phòng kia cũng đã dấu camera, đến lúc đó tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu, chỉ cần cậu nhận được tin nhắn thì lập tức giả vờ như muốn hát mừng sinh nhật của Cố lão gia, sau khi đứng trên sân khấu, màn hình lớn sẽ chiếu những gì diễn ra trong căn phòng được gắn camere sẵn đang quay hình ảnh tình cảm mãnh liệt của Dương tổng và con nha đầu kia…”
Lương Đậu Khấu nghe nói như vậy, sáng con mắt lên: “Chu Tịnh, quả nhiên cậu là lợi hại nhất!”
“Suỵt…”giọng Lương Đậu Khấu hơi lớn, Chu Tịnh làm động tác yên lặng sau đó hơi nghiêng đầu, mới quay về phía người quen gật đầu mỉm cười với họ một cái, vừa quay lại nói nhỏ với Lương Đậu Khấu: “Được rồi, nhiều người như vậy, đừng nên nói chuyện này nữa, mắc công người khác lại nghe thấy, cậu mau ngồi xuống đi đến lúc cần thì chú ý điện thoại đọc tin nhắn là được rồi.”
Lương Đậu Khấu cười ngọt ngào gật đầu.
Sau khi Chu Tịnh đi, nụ cười trên mặt Lương Đậu Khấu cũng từ từ biến mất.
Lương Đậu Khấu quay người, ánh mắt lành lùng nhìn lướt qua Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, đang sóng vai nhau cùng cười xán lạn chào khách, trong lòng cười khẩy.
Để xem cô còn có thể phong quang đắc ý được bao lâu, đợi lát nữa tôi liền để cho cô thân bại danh liệt, bị người người chê cười.
. . . . .
Sau khi toàn bộ khách mời đều đến đông đủ, cũng đã là mười một giờ rưỡi trưa.
Cố lão gia được Cố Dư Sinh dìu lên sân khấu, nói lời cảm ơn trịnh trọng, sau đó tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Cố lão gia ngồi ở bàn trước sân khấu, ngoại trừ Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái, má Trương còn có họ hàng trong Cố gia và người bạn tốt nhất của ông, Lương lão gia.
Cố Dư Sinh loay hoay giới thiệu Tần Chỉ Ái với những họ hàng thân thích gần mình, lúc giới thiệu với Lương lão gia, cũng có chút lúng túng.
Tất cả mọi người đều cho rằng người mà hắn cưới sẽ là Lương Đậu Khấu, bây giờ quay đầu lại là một người khác, sao có thể không xấu hổ?
Những người thân thích trong Cố gia rất khôn khéo, rất nhanh nói với Tần Chỉ Ái câu: “Chị dâu!” sau đó lại cười khanh khách nói với Cố lão gia: “Lão gia hôm nay mặc bộ đồ này thật là đẹp.”
Người đó vừa dứt lời, những người xung quanh liền lập tức khen ngợi ông.
Chỉ là Cố Dư Sinh thấy vậy lại hắn giọng, chặn mọi người lại.
Hắn không có chút lúng túng nào, lại mở miệng: “Tiểu Ái, giới thiệu với em đây là chị dâu, đây là cô hai, cô ba…”
Tần Chỉ Ái chào hỏi từng người theo sự giới thiệu của Cố Dư Sinh.
Mấy người thân thích đó tuy rằng rất lúng túng nhưng vẫn cười cười trả lời câu chào hỏi của Tần Chỉ Ái.
Mãi đến cuối cùng, lúc Cố Dư Sinh quay về phía Lương lão gia giới thiệu Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái cũng vui vẻ chào hỏi Lương lão gia niềm nở nhưng Lương lão gia lại quay đầu, nói chuyện với Cố lão gia.
Bầu không khí lại trở nên lúng túng lần nữa.
Mặt Cố Dư Sinh có chút lạnh.
Có điều cũng may những người thân thích trong Cố gia có năng lực tùy cơ ứng biến rất mạnh, mỗi người lại đề cập đến một đề tài, sau đó lại có người nâng rượu, lục tục mừng tuổi Cố lão gia, bầu không khí lại trở nên hòa hợp.
. . . . . .
Tần Chỉ Ái mang thai, không thể uống rượu, lúc chúc mừng đành lấy nước trái cây thay rượu.
Người thật đông, mỗi lần tới lại là một lần uống, trong bụng chỉ có nước thật khó chịu, lúc Cố Dư Sinh thấy không có ai đến nữa, hắn mới kề môi vào tai cô hỏi nhỏ: “Ăn no chưa?”
Ăn không no nhưng mà thật sự là uống sắp no, Tần Chỉ Ái “Ừ nhẹ một tiếng.
“Nơi này còn phải ngồi rất lâu mới xong, anh tìm người đưa em lên lầu nghỉ ngơi một chút trước nha?”
Tần Chỉ Ái lại nhìn thấy có người đi tới, coi như cô chỉ ngồi cho có lệ nhưng nước trái cây trong bụng hiện nay cũng khiến dạ dày của cô rất khó chịu, bây giờ lại có chút buồn nôn, liền khẽ gật đầu đồng ý.
Cố Dư Sinh không thể phân thân, liền quay người gọi một nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa.
Một trong những người nhân viên phục vụ đó đi đến chỗ hắn xong thì nhìn liếc qua Chu Tịnh ở bên kia một cái, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của cô ta xong mới nhẹ nhàng đến gần hơn: “Cố tiên sinh?”
“Cô dẫn cô ấy lên phòng trên lầu nghỉ ngơi một chút đi.” Cố Dư Sinh đỡ Tần Chỉ Ái đứng lên xong liền giao cô cho người đó.
“Vâng, Cố tiên sinh!” nhân viên phục vụ cung kính cúi đầu với Cố Dư Sinh, sau đó lại làm động tác “Xin mời” với Tần Chỉ Ái, cung kính dẫn cô vào thang máy.
. . . . .
Nhân viên phục vụ giúp Tần Chỉ Ái quét thẻ mở cửa phòng, sau khi cô vào phòng còn hỏi: “Tần tiểu thư, xin hỏi còn có chuyện gì sai bảo?”
Tần Chỉ Ái uống không ít nước trái cây, trong miệng cô vẫn còn ngọt, liền nhẹ giọng nói với nhân viên phục vụ: “Giúp tôi lấy một ly nước lọc đi.”
“Vâng, Tần tiểu thư.” Nhân viên đó đi đun một bình nước nóng, sau đó lễ phép đưa cho Tần Chỉ Ái, lại nói: “Tần tiểu thư, lát nữa có có chuyện gì có thể gọi điện thoại nội tuyến cho quầy thu ngân bên dưới bất cứ lúc nào!”
Tần Chỉ Ái uống nửa ly nước, mở mắt ra, khẽ mỉm cười với nhân viên phục vụ: “Được, cảm ơn.”
“Vậy nếu không còn chuyện gì, tôi đi xuống trước.”
Tần Chỉ Ái không nói gì nữa, chỉ gật đầu một cái.
Nhân viên cúi đầu đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
. . . . . .
Trở lại lầu một, vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Nhân viên phục vụ đi đến cạnh Cố Dư Sinh, lại nói với hắn một tiếng: “Tần tiểu thư ở phòng 1311.” Sau đó mới đi làm việc theo những nhân viên phục vụ khác.
Lúc nhân viên đó đi qua bàn Chu Tịnh đang ngồi, Chu Tịnh liền để đũa xuống bàn, quay về phía cô ta gọi: “Phục vụ!”
Người đó đi đến chỗ Chu Tịnh, cúi đầu: “Tiểu thư, xin hỏi có gì dặn dò?”
“Giúp tôi lấy một ly nước lọc.” Chu Tịnh nhìn có vẻ như muốn uống nước nhưng thức chất lại canh lúc người khác không chú ý liền đến bên tai nhân viên phục vụ nhỏ giọng hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tiểu thư, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ rất nhanh bưng đến một ly nước cho cô ta, lúc khom người đặt nước xuống bàn, liền nói cực kỳ nhỏ chỉ đủ để Chu Tịnh có thể nghe thấy: “Tất cả đã xong, 1311.”
ChuTịnh biết, sau đó lại làm như không có chuyện gì bình thản cầm ly nước lên uống, sau đó mới cười nhạt với nhân viên phục vụ: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Nhân viên phục vụ cúi người thái độ phục vụ vô cùng tốt hỏi: “Tiểu thư, cô có cần thay dĩa này không?”
ChuTịnh gật đầu.
Nhân viên phục vụ lập tức cầm một cái dĩa mới đưa đến cho cô ta, sau đó rời đi.
= = = = = = = = = = = = = NGOẠI TRUYỆN = = = = = = = = = = =
Khi Đậu Phộng Nhỏ lên tiểu học, mỗi ngày đều sẽ viết nhật ký.
Ngày hôm sau đúng giờ Tần Chỉ Ái sẽ kiểm tra nhật ký của cô bé.
Vì răng của Đậu Phộng Nhỏ không tốt nên Tần Chỉ Ái không thể thường xuyên cho cô bé ăn bánh gato, món mà con bé thích nhất.
Cố Dư Sinh lại muốn dành tình cảm của con gái nên lén cho Đậu Phộng Nhỏ ăn bánh gato, lúc cho bé ăn còn liên tục nói: “Con nhất định không được để cho mẹ con biết, bằng không ba nhất định sẽ bị mẹ con phạt quỳ lên vỏ sầu riêng!”
Đậu Phộng Nhỏ nhìn bánh gato một hồi, thành khẩn gật đầu.
Tối hôm sau, Cố Dư Sinh tan tầm về, chờ hắn không phải là vợ con mà là một cái vỏ sầu riêng to tướng trên giường, và một quyển nhật ký.
Trong nhật ký là dòng chữ xiêu vẹo của Đậu Phộng Nhỏ: “Baba hôm nay lén cho con ăn bánh gato, còn nói con không được nói cho mẹ biết, nếu không ba sẽ bị mẹ phạt quỳ vỏ sầu riêng.”
Đợi đến khi nhân viên phục vụ đi xa rồi, Chu Tịnh mới đưa tay lên cầm ly nước uống tiếp, sau đó để lại trên bàn, lại lén dở thẻ phòng ở dưới dĩa ra cất vào túi xách của mình.
ChuTịnh cầm điện thoại lên tìm số điện thoại của Dương tổng, gửi một tin nhắn: “Dương Tổng, phòng số 1311.”
ChuTịnh sợ Dương tổng không thèm để ý tin nhắn của mình, lại nhắn thêm ba chữ: “Có chuyện tốt!”
Đợi khoảng năm phút sau, điện thoại của Chu Tịnh mới có tin hồi âm của Dương tổng: “OK”
ChuTịnh không trả lời tin nhắn của Dương tổng mà bưng ly nước lên giả vờ uống, nhưng tầm mắt lại chú ý đến Dương tổng đang lên thang máy, sau đó mới nhắn một tin cho Lương Đậu Khấu: “Hai mươi phút sau có thể hành động.” chờ đến khi Lương Đậu Khấu trả lời: “Được” xong, Chu Tịnh mới uống hết ly nước, sau đó lại giả vờ đi vệ sinh, nhưng lại vòng một vòng lớn đến thang máy, cũng lên lầu.
Từ thang máy đi ra, Chu Tịnh đã nhìn thấy Dương tổng đứng dựa vào hành lang: “Dương tổng.”
“Chuyện gì?” đưa số phòng, lại gửi một tin nhắn mờ ám như vậy, dựa vào một phần rượu mà lúc này Dương tổng trở nên rất sốt sắn.
“Dương tổng gấp cái gì? Đợi lát nữa vào rồi sẽ biết?”ChuTịnh giơ thẻ phòng trong tay, liền cất bước đi về phía phòng 1311.
ChuTịnh quét thẻ phòng, lúc mở cửa ra, không biết có phải do cô quá kích động hay không, lại có một chút nóng từ trong người bắt đầu bốc lên.
Cô đẩy cửa phòng, để Dương tổng đi vào trước, sau đó mới theo vào sau, sau đó đóng cửa lại, chỉ hướng phòng ngủ: “Dương tổng, tôi muốn cho ngài một món quà, đang ở bên trong.”
. . . . . .
Sau khi Lương Đậu Khấu nhận được tin nhắn của Chu Tịnh, liền cầm điện thoại xem thời gian nhiều lần, khoảng 18 phút sau, Lương Đậu Khấu đã đứng dậy đi về phía bàn chính.
Không biết Cố Dư Sinh đi đâu, trên bàn chính lúc này chỉ có những người đang vây quanh Cố lão gia chúc rượu.
Lương Đậu Khấu hiểu chuyện đứng bên người Lương lão gia, hỏi han ông vài câu, sau đó đợi đến khi những người xung quanh Cố lão gia chúc rượu xong, cô mới đến cạnh Cố lão gia, làm nũng ôm cánh tay ông: “Ông, chúc ông sinh nhật vui vẻ.”
Tuy rằng ngày đó ở nhà cũ người nghe Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái nói chữ được chữ không, cũng có lý, nhưng lúc này nhìn thấy Lương Đậu Khấu lại ngây thơ đáng yêu như vậy, ông vẫn cười vui vẻ gọi: “Tiểu Khấu.”
Lương lão tiên sinh ngồi tại chỗ, lại chỉ chỉ Lương Đậu Khấu: “LãoCố à, thật sự là có nhiều lúc tôi cứ tự hỏi không biết con bé này là cháu nội của ông hay là của tôi nữa đó!”
“Ông nội, ông đang nói gì vậy?” Lương Đậu Khấu giả bộ giận hờn chu cái mỏ, sau đó lại dẻo mồm nói: “Con yêu ông nội, con cũng yêu ông! Hai người ông con đều yêu như nhau mà!”
Cố lão gia và Lương lão gia đều bị dụ khị đến vui lòng.
Lương Đậu Khấu nói chuyện vui vẻ với hai ông một chút, trong lòng đã tính thời gian xong, mới mở miệng nói: “Ông, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông, con đã chuẩn bị một món quà bí mật rồi đây!”
Cố lão gia và Lương lão gia đều có hứng thú.
“Còn có quà gì chứ?” Cố lão gia lên tiếng trước, sau đó Lương lão gia cũng thấy tò mò hỏi theo: “Nói xem là quà gì?”
“Nói xong thì còn gì gọi là quà bí mật nữa chứ?” Lương Đậu Khấu nháy mắt một cái với hai người, sau đó lại chỉ về phía sân khấu, vô cùng thần bí: “Con đã chuẩn bị một tiết mục vô cùng đặc sắc, bảo đảm lát nữa hai ông sẽ rất thích.”
Nói xong, Lương Đậu Khấu hôn mỗi người một cái xong mới dứng dậy, lên sân khấu.
Cuối cùng tiểu thư danh môn vọng tộc nữ thần quốc dân đã từng được mười triệu người tôn sùng cũng đã lên sân khấu, lúc Lương Đậu Khấu tìm nhân viên phục vụ lấy micro, liền ra hiệu cho toàn bộ hội trường yên lặng: “Thật ngại quá, phiền mọi người yên lặng một chút.”
Những tiếng ồn ào trong phòng khách lại yên tĩnh lại theo âm thanh dễ nghe của Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu cầm micro, yêu kiều đứng trên sân khấu, chờ đến khi toàn bộ hội trường yên tĩnh không còn chút tạp âm nào liền mỉm cười lần nữa giơ micro lên, tao nhã mà hào phòng nói: “Chào mọi người, tôi là Lương Đậu Khấu.”
Tự giới thiệu mình xong Lương Đậu Khấu vào thẳng đề tài: “Hôm nay là sinh nhật của Cố gia gia, tôi muốn chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn, sống lâu trăm tuổi.”
“Cho nên tôi đứng ở đây là vì tôi đã chuẩn bị một chương trình, muốn làm cho ông vui.”
“Đương nhiên, cũng sẽ làm mất thời gian của mọi người một chút, hy vọng mọi người bỏ qua, cảm ơn mọi người.”
Lương Đậu Khấu lễ phép nghiêng mình cúi chào.
Toàn bộ hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người uống nhiều còn dạng miệng la to: “Không thành vấn đề!”
Chờ tiếng vỗ tay của mọi người chấm dứt, Lương Đậu Khấu dịu dàng đưa micro đến gần miệng, sau đó mọi người lai yên lặng chờ nghe cô nói: “Hôm nay tôi sẽ hát tặng ông một bài: ”
Sau khi Lương Đậu Khấu nói xong liền đi đến hậu trường đưa cho nhân viên ở đó một cái đĩa, khách khí nói: “Phiền anh đưa cái này cho kỹ thuật viên âm thanh.
Nhân viên phục vụ làm theo, sau đó nhân viên liền mở đĩa lên.
Khoảng mười mấy giây, màn hình lớn sau lưng Lương Đậu Khấu bắt đầu xuất hiện hình ảnh khi Cố lão gia còn trẻ, bên cạnh còn có một dòng chữ do chính tay Lương Đậu Khấu viết: “Chúc Cố gia gia mà con yêu thương nhất một sinh nhật thật vui vẻ, mong rằng mỗi năm sau đều có thể đứng ở đây chúc mừng ông sinh nhật như thế này mãi!”
Những tấm hình kia từ từ lớn dần lên, sau đó khúc nhạc dạo đầu của bài hát ‘Chúc người bình an’ vang lên.
“Tâm trạng của người bây giờ có tốt không, trên mặt của người vẫn còn nụ cười ấy chứ?” Lương Đậu Khấu mở miệng hát, những bức ảnh phía sau lưng cô ngày một thay đổi, lúc Cố lão gia kết hôn, lúc Cố lão gia ôm ba của Cố Dư Sinh, lúc Cố lão gia biết tin mẹ của Cố Dư Sinh mang thai. . . trên mỗi tấm hình như vậy đều có những lời chúc của Lương Đậu Khấu.
Những hình ảnh này càng được giọng hát của Lương Đậu Khấu làm cho nổi bật, tất cả mọi người ở dưới sân khấu đều dần dần chìm đắm trong những hình ảnh trên màn hình lớn.
“Chúc người bình an ơ chúc người bình an, người hạnh phúc cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của cháu…” tiếng hát hòa cùng tiếng nhạc, màn hình lớn lại bỗng nhiên trở nên đen kịt, nhạc nền cũng im bặt theo, nghe cả micro trong tay Lương Đậu Khấu cũng bị tắt âm.
Lương Đậu Khấu nghi hoặc nhìn nhân viên phục vụ đứng sau hậu trường, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Thật ngại quá, tiểu thư, để tôi đi kiểm tra.” Nhân viên phục vụ mơ hồ lắc đầu, liền vội vã chạy về phía nhân viên âm thanh.
Nhưng mà người nhân viên đó chạy còn chưa được mấy mét, màn hình phía sau Lương Đậu Khấu lại sáng lên lần nữa.
Nhưng âm thanh vang lên lại không phải là tiếng nhạc du dương mà lại là tiếng thở trầm thấp ngâm dài khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Do trục trặc kỹ thuật mà trong phòng lớn có chút hỗn loạn, lại bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía màn hình lớn, bao gồm cả nhân viên phục vụ lúc nãy đang đi.
Trên màn hình lớn bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh hai người một nam một nữ tʀầռ tʀʊồռɢ, tàn nhẫn quấn quít lấy nhau.
Video rất sắc nét, thậm chí nốt ruồi trên người họ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, bọn họ có vẻ đang rất vui thích, trên lưng người đàn ông còn lấm tấm những giọt mồ hôi.
Người phụ nữ nằm dưới người hắn lại rõ ràng không muốn người đàn ông kia dừng lại, giống như cô ta còn muốn nữa vậy, trong miệng lại ՐêՈ Րỉ: “Mạnh, mạnh một chút… A……… Cầu xin anh, nhanh lên một chút…”
Có thể là người đàn ông dùng một động tác để lấy lòng người phụ nữ kia, cô ta hưng phấn hét lên một tiếng, khiến cả phòng thấy như vậy liền kђเếק sợ, có một số người từ từ hồi phục lại tinh thần.
“Trời ạ, chuyện gì vậy? Sao lại có thể chiếu những hình ảnh dơ bẩn đó lên như vậy được?” Một người mẹ dẫn theo hai đứa con nhỏ giọng nhổ nước bọt một câu, sau đó liền giơ tay che mặt con mình lại.
“Đúng vậy đó, sao có thể chiếu những video như vậy lên chứ?”
“Thật là buồn nôn ૮ɦếƭ đi được.”
Người thứ nhất nói xong liền có người thứ hai thứ ba,… đến cuối cùng tất cả mọi người trong phòng lớn đều bàn luận xôn xao.
Vì để cho màn trình diễn trở nên chân thật, Lương Đậu Khấu cũng giả ngốc như chẳng hiểu gì, vô tội đứng cứng ngắt trên sân khấu.
Mãi đến khi âm thanh bàn tán dưới sân khấu càng lúc càng lớn, cô mới run rẩy làm như giờ mới giật mình nhận ra, sau đó lại liếc về phía màn hình một cái.
Hai thân thể đang quấn quít lấy nhau lúc này lại không thể nào khiến Lương Đậu Khấu thoải mái hưng phấn mà ngược lại càng khiến cô ngượng ngùng vội vã xoay người cúi đầu xuống.
Hình ảnh trong video vẫn còn tiếp tục.
Người đàn ông ra sức vồ lấy người phụ nữ, người phụ nữ rít gào, hai người cùng nhau đến, sau đó xụi lơ trên giường.
Qua chưa được nửa phút, người phụ nữ liền chủ động ôm eo người đàn ông, vừa hôn lên cổ của người đàn ông vừa bắt lấy tay hắn đè lên иgự¢ mình.
Có thể là người đàn ông chẳng có hứng thú gì, phản ứng cũng rất chậm chạp.
Trên mặt người phụ nữ còn muốn cầu xin, thấy người đàn ông không muốn động vào иgự¢ mình, liền trực tiếp cầm tay hắn mà xoa nhẹ lên.
Hô hấp của cô ta càng ngày càng gấp rút, trong miệng lại nói những chữ khá khó nghe: “Muốn, cho tôi, còn muốn…”
Nói xong, người phụ nữ liền đẩy ngã người đàn ông kia lên giường, vươn mình ngồi trên người đàn ông kia mà chủ động.
“Mẹ bà, người phụ nữ này thật là chủ động a…” Một người đàn ông lẫm lẫm liệt liệt nói.
Những người phụ nữ ngồi xung quanh nghe thấy như thế liền không nhịn được đỏ mặt cúi đầu, những người đàn ông bình thường trịnh trọng cũng nhìn những người phụ nữ xung quanh bằng ánh mắt xem thường.
Trong màn hình lớn, người phụ nữ kia lại ՐêՈ Րỉ dồn dập. Lương Đậu Khấu bỗng nhiên cúi đầu, giống như là cực kỳ xấu hổ, sốt ruột chạy xuống hậu trường.
Lúc đi ngang qua nhân viên phục vụ cũng đang đứng đơ ra như trời trồng, Lương Đậu Khấu quăng micro vào tay hắn ta, lại dậm chân trách cứ: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Người nào lại độc ác như vậy? Còn không mau mau đi gọi nhân viên kỹ thuật tắt ngay cho tôi?”
Câu nói này như một tiếng sét lớn đánh ngang tai nhân viên phục vụ khiến hắn tỉnh ra, sau đó lại chạy ra phía sau sân khấu.
Thật khó khăn mới có thể sắp xếp một màn kịch như vậy, nhưng làm gì thì làm, cũng phải tắt video trước rồi hãy vạch trần người phụ nữ trong video đó là ai.
Lương Đậu Khấu thấy nhân viên ở còn chưa đến phòng thiết bị, giả vờ lơ đãng quay đầu, sau đó lại nhìn lướt qua màn hình lớn, còn chưa nhìn rõ người phụ nữ trong màn hình là ai, đã có người nói: “Ồ? Người phụ nữ này thật quen mặt, hình như là tôi quen cô ấy…”
“Cô nói vậy xong tôi cũng thấy quen quen, hình như vừa nãy tôi còn gặp cô ta…” lại một âm thanh khác vang lên.
Còn chưa tới ba giây, đã có người nói với Lương Đậu Khấu: “Lương tiểu thư, người phụ nữ trong video kia không phải là quản lý của cô sao?”
“Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, cô ta tên là Chu Tịnh, lúc nãy còn ngồi bên cạnh tôi nữa.”
“Thì ra là người quản lý của Lương tiểu thư sao, sao lại có thể chọn loại tiện nhân không biết xấu hổ này làm quản lý chứ?”
. . . . . .
Trong tai Lương Đậu Khấu không ngừng truyền đến những lời chỉ trách khiến trong đầu cô trở nên trống rỗng.
Các người nói hưu nói vượn gì đó? Sao có thể là Chu Tịnh được chứ?
Lương Đậu Khấu dùng sức quay người, bắt mình phải nhìn về phía màn ảnh lớn.
Người phụ nữ kia có tấm lưng trần trơn bóng, qua khoảng mười mấy giây, họ lại thay đổi tư thế, mặt của cô ta đúng lúc hiện lên màn hình, vì động tình mà khuôn mặt người phụ nữ ửng hồng, môi khẽ nhếch, mắt mê ly, trên cổ còn đeo dây chuyền, Lương Đậu Khấu nhìn qua liền có thể nhận ra đó chính là người mà mọi người đang bàn tán bên dưới, trong video cặp nam phu ᗪâᗰ phụ kia lại không có Tần Chỉ Ái trong đó mà lại là người quản lý của cô, Chu Tịnh!
Tại sao lại như vậy?
Mắt Lương Đậu Khấu trừng to nhất có thể, cô giống như bị điểm huyệt vậy, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình, chưa đầy nửa phút, lại từ từ quay đầu nhìn về phía bà của ông.
Tại thọ tám mươi tuổi lại có những chuyện này xảy ra, sắc mặt của Cố lão gia khó coi đến nỗi khiến người ta phải sợ hãi.
Ngồi bên cạnh ông là Cố Dư Sinh cũng như vậy.
Lương Đậu Khấu nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh mấy giây, sau đó mới từ từ nhìn xuống mặt bàn, cô nhìn thấy trên bàn, tay hắn đang nắm một bàn tay nho nhỏ khác.
Tần Chỉ Ái không phải ở trên lầu sao? Tại sao cô ta lại không bị bỏ thuốc?
Từ khi nào cô ta lại hoàn hảo không chút tổn hại quay trở lại hội trường với Cố Dư Sinh chứ?
Một loạt những nghi hoặc đồng loạt xuất hiện trong đầu Lương Đậu Khấu, thân thể của cô cũng bắt đầu trở nên run rẩy.
Hai người trong màn hình lớn càng ngày càng kịch liệt, môi người phụ nữ kia chạy dọc theo иgự¢ của người đàn ông, lại xuống bụng dưới, xuống chút nữa…
Trong đại sảnh lại càng có nhiều tiếng bàn tán. . .
“Má ơi tôi sắp bị đau mắt hột rồi!”
“So với người đàn ông người phụ nữ còn kịch liệt hơn à!”
“A, người đàn ông trong này không phải là Dương tổng sao?”
“Phải, phải! Là Dương tổng!”
“Dương tổng sao lại lên giường với người quản lý của Lương tiểu thư chứ? Tôi nhớ lúc trước không phải Lương tiểu thư đã lên giường với Dương tổng rồi hay sao? Những bức hình đều được phát tán lên SNS đó!”
“Dương tổng là nhà đầu tư lớn có các bộ phim truyền hình mà, hai người họ không phải vì muốn đóng phim mà theo Dương tổng hết chứ…”
Lương Đậu Khấu nghe những người xung quanh nói như thế, cả người đều run nhẹ lên, cô theo bản năng nhìn về chỗ những người nhà họ Lương đang ngồi, có thể là những người trong nhà nghe được những lời này nên sắc mặt rõ ràng có chút trụ không nổi.
Rõ ràng là muốn gài bẫy Tần Chỉ Ái, cuối cùng lại làm chính bản thân mình xấu hổ.
Vụ bê bối lần trước khiến cô bị những người trong nhà khiển trách rất lâu, nếu lại có sai lầm gì, sợ là người trong nhà sẽ không ngẩng đầu lên nổi nữa đâu!
Lập tức phải tắt video đi, nếu lát nữa để người khác phát hiện đây chính là cảnh tượng của một phòng nào đó trong khách sạn này thì chắc chắn mặt mũi của Cố lão gia sẽ không còn gì nữa!ChuTịnh là người quản lý của cô, mà Chu Tịnh lại gây ấn tượng mạnh như vậy, chắc chắn lát nữa sẽ liên lụy đến cô!!
Lương Đậu Khấu nghĩ đến đây liền cố gắng bình tĩnh lại, vừa định nói câu ‘sao còn chưa tắt màn hình lớn’ thì bỗng nhiên có một người bật thốt lên: “Đây không phải chính là một trong những phòng trong khách sạn này sao?”
Chỉ cần nhìn xung quanh hội trường cũng thấy cách bày trí trong video cũng chẳng khác gì ở đây rồi!
“Đúng thật là trong khách sạn này a!”
“Chính là phòng trên lầu đó!
“Tôi xỉu đây, hai người họ bây giờ cũng không ở trong đại sảnh, đây không phải là truyền hình trực tiếp chứ?”
“Mẹ, phòng trong khách sạn còn có máy quay phim truyền tiếp đến đại sảnh nữa mới ghê chứ!”
Những nghi vấn này kết thúc, trên màn hình lớn lại tối đen.
Có thể là nhân viên phục vụ đã đi nói với nhân viên ở phòng kỹ thuật âm thanh, tắt video.
Nhạc đệm lại không phải là nhạc đệm mà lại là những hình ảnh không mong muốn nên khách sạn có một người đứng ra giải thích, rất nhanh liền có một người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề lên sân khấu cầm micro: “Xin lỗi, không biết sao lại xảy ra những chuyện như vậy, tình cảnh đó là xảy ra ở phòng 1311, bộ phận kỹ thuật của chúng tôi không biết tại sao lại xảy ra chuyện này nhưng chúng tôi xin bảo đảm với mọi người rằng trong phòng khách sạn của chúng tôi tuyệt đối không có camera theo dõi gì hết, những chuyện vừa mới xảy ra chúng tôi sẽ nhờ cảnh sát đến điều tra làm rõ, đến khi điều tra xong sẽ cho mọi người một câu trả lời hợp lý nhất, một lần nữa xin lỗi tất cả mọi người.”
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Cố lão gia, sau khi nhân viên khách sạn xin lỗi xong, lập tức có người lên sân khấu thay đổi bầu không khí: “Hôm nay là sinh nhật của Cố lão gia, đã có người hát bài thứ nhất, vậy chúng ta hát bài thứ hai đi…”
“Hoan nghênh hoan nghênh!” Tất cả mọi người ở đây đều thông mình, mọi người đều bắt dầu vỗ tay dồn dập.
Người đó còn đang chuẩn bị hát thì bên dưới lại bỗng nhiên có một tiếng đập bàn nặng nề.
Tất cả mọi người nhìn tới, liền nhìn thấy sau bàn của Cố Dư Sinh có một người phụ nữ béo cực kỳ tức giận đứng lên.
Bà ta mặc lễ phục, trang điểm nhưng người ta có thể nhận ra bà đến từ nông thôn, thường làm việc nhà nông nên da dẻ có chút thô ráp.
Tới tham dự sinh nhật của Cố lão gia đều có thể xem là danh gia vọng tộc, vì vậy khi mọi người nhìn thấy một người phụ nữ như thế này thì tất cả đều có chút kinh ngạc, thậm chí có người còn hỏi: “Bà là…”
“Tôi là vợ của Dương tổng mà các người đang nói đây!” người phụ nữ béo đó tàn nhẫn đá ghế ở sau lưng ra, kéo váy lộ ra bắp chân cường tráng, liền đi đến thang máy.
“Vợ của Dương tổng? Không phải Dương tổng còn độc thân sao? Cưới vợ hồi nào?”
Người phụ nữ béo đó nghe như vậy liền dừng lại: “Hắn còn không nói cho các người biết hắn có vợ rồi sao? Ta đã gả cho hắn 10 năm, lúc ta gả cho hắn nhà hắn nghèo túng cái gì cũng không có, hắn ra sức làm, ta ở nhà trồng trọt chăm sóc cha mẹ hắn, nuôi con trai của hắn…”
Người phụ nữ béo kia nói qua liền vừa mắng vừa tức giận đùng đùng đi vào thang máy: “Hắn đúng là người vô lương tâm, lại dám ở sau lưng ta làm những chuyện dơ bẩn với mấy con hồ ly tinh đáng ghê tởm, còn con hồ ly tinh đó lại dám quyến rũ người đàn ông của ta hôm nay coi ta có xé xác cô ta ra không!”
. . . . . .
Cả hội trường còn chưa tiêu hóa xong những chuyện đang phát sinh hôm này, cửa thang máy lại lần nữa được mở ra, còn có tiếng kêu rên thảm thiết từ bên trong truyền ra.
Ngay sau đó người tự xưng là vợ của Dương tổng liền kéo một người phụ nữ quần áo xộc xệch, tóc tai rối loạn, từ trong thang máy hùng hổ đi ra, sau đó lại dùng sức kéo mái tóc dài của cô ta, đưa cô ra đại sảnh: “Tiện nhân, còn muốn chạy sao? Lúc nãy khi ngủ với người đàn ông khác sao không chạy đi? Bây giờ còn sợ mất mặt sao? Tất cả mọi người đều nhận ra mày là ai, còn sợ mất mặt cái gì?”
Người phụ nữ béo kia tức giận đến cực hạn, nói xong liền tát lên mặt Chu Tịnh vài cái.
ChuTịnh bị đánh đến choáng não, một hồi quen với chấn động mới dãy dụa muốn tránh khỏi bàn tay của người phụ nữ béo kia.
Người phụ nữ kia sao có thể để cho cô trốn, tay nắm đầu của cô càng dùng sức, tay còn lại tiếp tục cho Chu Tịnh mấy bạt tai.
Người phụ nữ này thường làm việc nhà nông, sức mạnh so với đàn ông cũng không kém là bao, mà mấy tát này của bà ta cứ vồ dập như vậy khiến mặt Chu Tịnh liền trở nên sưng đỏ, không còn như ban đầu nữa.
Cô bị đau, cùng giãy dụa mạnh hơn, bời vì trốn không thoát, theo bản năng liền dùng sức táp đến bàn tay đang nắm tóc mình.
“Mày còn dám cắn tao?” Người phụ nữ béo bị cắn thì gào thét, sau đó thả lỏng tóc Chu Tịnh ra theo bản năng.
ChuTịnh tránh thoát, chẳng để ý đến hình tượng mà liên tục lăn lộn chạy trốn.
Người phụ nữ béo kia đâu thể nào dễ dàng buông tha cho Chu Tịnh như vậy, vẫn đuổi theo cô ta.
ChuTịnh còn chạy chưa được hai bước, đã bị người phụ nữ béo kia bắt được.
Người phụ nữ béo kia tàn nhẫn đạp lên lưng cô ta một cái, khiến Chu Tịnh nằm bò trên mặt đất.
Sau đó người phụ nữ kia chạy vội đến trước mặt cô: “Dám ngủ với người đàn ông của bà! Coi bà có đánh ૮ɦếƭ tiện nhân như mày không!”
“Mẹ nó! Tao không nghĩ hai chữ tiện nhân có thể nói lên đủ sự trơ trẽn của mày đâu!”
Trong đại sảnh, ngoài tiếng mắng chửi của người phụ nữ béo kia chỉ còn có tiếng kêu thê thảm của Chu Tịnh.
Qua một lúc lâu, mới có bảo vệ chạy đến cố gắng ngăn cản người phụ nữ béo đó lại.
Có lẽ những năm gần đây bị đè nén quá nhiều oan ức nên nhân lúc này người phụ nữ béo liền trút giận hết lên người Chu Tịnh, đánh người như một kẻ điên vậy, khiến nhân viên bảo vệ phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể ngăn cản bà ấy lại.
Một trận náo loạn, bà ta mệt mỏi thở hồng hộc, sau đó lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm Chu Tịnh nằm thoi thóp trên mặt đất bằng ánh mắt ai oán, còn chưa thấy hả giận, liền nhìn xung quanh một chút, sau đó lấy một cái ghế dựa gần đó muốn quật lên người Chu Tịnh.
Những tiếng hét chói tai làm lòng người run sợ, nhân viên bảo vệ lại lần nữa kéo cánh tay của người phụ nữ béo.
“Mày đúng là gái điếm! Sau này đừng để tao nhìn thấy mày! Nếu ta gặp một lần tao đánh mày một lần! Đúng là không xé nát xxx mà không được mà!” người phụ nữ béo tránh không thoát, miệng càng mắng càng khó nghe, khi bị nhân viên bảo vệ kéo đi, còn không quên dùng hết toàn lực đạp lên mặt Chu Tịnh hai cái.
Không còn người phụ nữ béo, trong đại sảnh lại có một mảng yên ắng đến quái dị.
Lúc Chu Tịnh bị người phụ nữ béo kéo xuống lầu, trên người chỉ quấn một cái dra giường, lúc nãy bị người đàn bà kia đấm đá túi bụi, dra trải giường đã sớm bị rách không còn che hết cơ thể cô.
Cô thoi thóp nằm trên mặt đất, toàn thân từ trên xuống dưới ngoại trừ vết máu bầm do bị đánh còn có dấu vết sau khi mới “hành sự”.
Người nhìn qua đã chật vật không thể tả nổi, lại có người độc ác đến nỗi cầm điện thoại di động lên chụp hình.
Không biết qua bao lâu sau, mọi người đều cho đây là lỗi của Chu Tịnh, nhưng vẫn có người tốt bụng nói: “Nhân viên phục vụ, nên đưa cô ấy lên lầu đi…”
Giám đốc khách sạn lúc này mới hoàn hồn, lập tức gọi hai bảo vệ dìu Chu Tịnh đứng lên, đi vào thang máy đưa lên lầu.
. . . . . .
Sau khi những chuyện như vậy liên tiếp xảy ra, Cố lão gia nghiễm nhiên cũng không có tâm tình gì nữa.
Ông không nói một câu, đứng lên chống gậy đi lên lầu.
Khách mời toàn là những người thông minh, nhìn thấy chủ tiệc đã đi nghỉ ngơi, liền thức thời tìm một cái cớ bắt đầu chào nhau rồi ra về.
Cố Dư Sinh không biết mình rốt cuộc đã chào hỏi bao nhiêu khách mời, lúc trở lại phòng, chỉ còn lại một vài người quen thân.
Cố Dư Sinh nhìn một vòng, ngoại trừ một vài người thân thích ở Cố gia, còn có Tiểu Vương, Lục Bán Thành, sau đó là người nhà Lương gia.
Bởi vì cách một khoảng, Cố Dư Sinh không biết Lương Đậu Khấu đã nói thêm gì với Lương lão gia, nhưng từ biểu hiện của ông, hình như là đang muốn rút quân.
Vừa nãy còn hát ca vui vẻ, diễn một màn còn đặc sắc hơn cả kinh kịch nữa mà, bây giờ còn chưa đạt được mục đích đã muốn bỏ chạy rồi hả?
Như vậy sao được? Hôm nay hắn cũng đã chuẩn bị cho cô một màn kịch lớn còn chưa mở màn nữa mà…
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh liền ςướק lời nói trước Chu Tịnh: “Ông, bánh sinh nhật còn chưa cắt, bây giờ cũng chỉ còn có người mình ở lại, trên lầu có phòng dành cho tiệc nhỏ, mọi người có chuyện gì không? Nếu không chúng ta dẫn ông nội đến cắt bánh kem ở đó?”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại bổ sung thêm một câu: “Mọi người không có chuyện gì gấp chứ?”
Lục Bán Thành nói: “Có gì gấp chứ, hôm nay chính là sinh nhật của Cố lão gia, cắt bánh gato là chuyện quan trọng, muốn đi đâu thì cũng phải làm cho xong rồi mới đi chứ!”
Lục Bán Thành nói xong, Lương Đậu Khấu có bao nhiêu sốt ruột đi tìm Chu Tịnh, lúc này lại đang có ấn tượng xấu với Cố lão gia nên cô không dám nói gì, nín lại.
Sau khi vào thang máy, Cố Dư Sinh dặn dò Tiểu Vương một câu: “Cậu đi đến phòng nghỉ trên lầu hai mời ông xuống đây.”
“Vâng, Cố tổng.” Tiểu Vương đáp một tiếng, bấm lầu hai.
. . . . . . .
Lúc sinh nhật của Cố lão gia mà người quản lý của Lương Đậu Khấu lại làm những chuyện như vậy thật sự là làm người nhà họ Lương mất mặt.
Mặc dù họ ngồi trong phòng tổ chức tiệc nhỏ có nói chuyện râm ran, không nhắc gì đến chuyện lúc nãy nhưng bầu không khí vẫn có chút không tự nhiên.
Đặc biệt là Lương Đậu Khấu, ngồi bên cạnh mẹ Lương nhưng đừng tính đến nói chuyện, cả nụ cười cũng đông cứng.
Trước khi nhân viên phục vụ đẩy bánh kem đến, mẹ Lương sợ Cố lão gia có ấn tượng không tốt với con gái mình, lại mở miệng răn dạy Lương Đậu Khấu, thật ra là muốn đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người Chu Tịnh: “Tiểu Khấu người quản lý của con thật không ra gì, con mau thay người quản lý khác cho mẹ, coi chừng con bị cô ta làm hư đó!”
Mẹ Lương nói xong, lại lặng lẽ bấm bên hông Lương Đậu Khấu một cái, Lương Đậu Khấu nghe hiểu ý của bà, rũ đầu, hổ thẹn biết sai: “Dạ mẹ, chuyện lần này là lỗi của con, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa đâu!”
Lương Đậu Khấu vừa nói vừa ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ: “Con thật có lỗi với mọi người, càng có lỗi với ông.”
Sở dĩ mọi người không muốn đề cập đến những chuyện diễn ra trong đại sảnh là do không muốn làm mối quan hệ này trở nên quá khó khăn, nhưng hiện nay mẹ Lương lại dạy dỗ con gái mình ngay trước mặt mọi người, Lương Đậu Khấu lại chủ động xin lỗi như vậy, cũng tản đi, bắt đầu an ủi Lương Đậu Khấu.
“Việc này cũng không thể trách Tiểu Khấu, dù sao Tiểu Khấu cũng đâu có biết người quản lý kia muốn làm cái gì…”
“Đúng a, chuyện qua rồi thì cho nó qua đi, mọi người cũng không cần nhắc lại, bà Lương cũng không cần lớn tiếng với con bé như vậy…”
“ . . . . . . .”
Mọi người đều điều đình, Lương Đậu Khấu lại mắt ướt lệ nhòa làm như biết lỗi lắm, lại còn có chút đáng thương: “Mặc kệ thế nào, vẫn là con không đúng, con không nghĩ đến hát một bài lại có thể phá hủy sinh nhật của ông rồi.”
Cố Dư Sinh ngồi ngay bên cạnh, bàng quan nhìn thấy hình ảnh này lại cúi đầu cười khẽ, cúi đầu giống như không có ai ngồi xung quanh mà rà qua rà lại tay của Tần Chỉ Ái chơi.
“Con cũng đừng quá áy náy, Cố lão gia cũng không nghĩ đây là lỗi của con đâu!”
“Được rồi cũng không sao mà, Tiểu Khấu đừng khóc nữa, bánh gato đến rồi, chúng ta mau qua cắt bánh gato đi.”
Mãi đến khi thấy nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh gato cao hơn một mét vào, mọi người mới ngừng dỗ dành Lương Đậu Khấu, ôm lấy Cố lão gia cắt bánh gato.
Mọi người cũng mới ăn xong, không đói, nhưng vẫn ăn một ít bánh gato.
Thời gian còn sớm, mọi người tụ tập trong phòng, đàn ông bàn chuyện của đàn ông, phụ nữ nghĩ đến chuyện phải lo của phụ nữ.
Qua khoảng 20 phút, Lương Đậu Khấu đi đến chỗ Cố lão gia nói gì đó trước mặt Lương lão gia, không biết nói vài câu gì, sau đó đứng dậy rời đi.
Cô bước chân ra ngoài, Tiểu Vương ngồi cạnh Lục Bán Thành xem hắn chơi game cũng giả vờ đi vệ sinh mà ra khỏi phòng.
Trong chốc lát, điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên một tiếng.
Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn màn hình, là tin nhắn của Tiểu Vương gửi đến.
Cố Dư Sinh không trả lời tin nhắn của Tiểu Vương mà nhìn đến Lục Bán Thành, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lục Bán Thành khẽ gật đầu, sau đó bấm điện thoại mấy lần.
Trong phòng, bầu không khí rất hòa hợp và thoải mái.
Qua mấy phút, Lục Bán Thành xem điện thoại mệt, giả vờ giơ tay lên xoa xoa cái cổ, sau đó nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tầm mắt liền ổn định lại: “Mọi người nhìn kìa!”
Giọng của Lục Bán Thành không cao nhưng đủ để tất cả mọi người trong phòng nghe rõ.
Mọi người còn nói chuyện nhưng tầm mắt lại dời đến ngoài cửa sổ theo tiếng của hắn.
Một kinh khí cầu lớn rực rỡ sắc màu từ từ bay lên, bên dưới kinh khí cầu còn có một bức hoành phi vì tốc độ bay khá nhanh nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ “Cố lão gia…”
“Đây là quà bất ngờ của ai dành tặng cho Cố lão gia đây?”
“Bay cao lên rồi!” có người mở cửa sổ thò đầu ra, liếc mắt một cái: “…Dưới kinh khí cầu này có dây buộc, chắc là ở lầu 17.”
“Trên hoành phi viết gì vậy?”
“Sao thấy được a, hay là chúng ta đi xem một chút!”
Một nhóm người này đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nghe lời đề nghị như vậy liền đồng loạt đứng lên, vây quanh Cố lão gia và Lương lão gia lên lầu.
Từ thang máy đi ra, nhìn qua hành lang dài, có thể dễ dàng nhìn thấy kinh khí cầu ở phần cuối cửa sổ.
Hành lang trải thảm dày, đi lên không có chút âm thanh nào.
Lúc đi sắp hết hành lang, trong phòng tay trái có một gian phòng không đóng cửa, bên trong lại có tiếng ném đồ vật ầm ầm.
Trong đám người có không ít phụ nữ, khó tránh khỏi hiếu kỳ lúc đi ngang qua sẽ chậm lại hoặc dừng bước một chút, liếc nhìn vào khe cửa không đóng, nhìn những thứ bị đập phá.
“Là vợ chồng cãi nhau sao?” một người họ hàng của Cố gia đi sau Cố lão gia tò mò lẩm bẩm một câu.
“Có lẽ là như vậy…” người kia vừa mới trả lời xong, cửa còn chưa đóng lại có tiếng rống giận không thể quen thuộc hơn: “Thật là tức ૮ɦếƭ ta…”
“Ồ?” có người ngừng bước nhìn về phía mẹ Lương: “Đây là tiếng của Tiểu Khấu đúng không? Không phải con bé đến nhà vệ sinh sao? Sao lại ở đây?”
“Đúng vậy, còn tức giận lớn như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?” Thím ba của Lương Đậu Khấu nói tiếp.
“Tôi đi xem một chút…” mẹ Lương cũng cảm thấy buồn bực, đi về phía cửa.
Kết quả bà còn chưa đi được ba bước, Lương Đậu Khấu lại gầm lên: “Không phải là đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi sao? Vậy sao cuối cùng người trong video lại không phải là con tiện nhân kia mà lại là cậu, Chu Tịnh, cậu đang làm cái quái gì vậy hả?”
Toàn bộ mọi người đều đừng bước, kinh ngạc che miệng.
Ngay cả mẹ Lương nghe xong cũng không thể tin được những lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng của con gái mình, lại choáng váng đến nỗi quên cả đẩy cửa.
Bên trong lại có một loạt những đồ vật bị hất xuống đất, Lương Đậu Khấu lại tức giận hừng hực mở miệng: “Cậu có biết hay không hôm nay tôi suýt nữa bị liên lụy ૮ɦếƭ rồi, lúc sinh nhật của Cố lão gia lại bị người quản lý của mình làm cho mất mặt, thật sự là khiến Lương gia nhà tôi không ngóc đầu lên nổi trước mặt Cố gia luôn cậu có biết không?”
Tất cả mọi người bên ngoài phòng đều có vẻ mặt biến hóa thất thường.
Mơ hồ biết được đã xảy ra chuyện gì, mẹ Lương mới hoàn hồn, thừa dịp mọi người còn không hiểu, theo bản năng liền muốn gõ cửa ngăn không cho con gái nói thêm gì nữa, chỉ tiếc Cố Dư Sinh đã biết bà sẽ làm như vậy, liền ngăn trước mặt bà, sau đó lại hạ giọng nói nhỏ: “Lương bá mẫu, có một số chuyện, cháu nghĩ ông nội và Lương lão gia cần phải biết.”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền nhìn về phía Cố lão gia và Lương lão gia một cái.
Lương Đậu Khấu là con cái của Lương gia, Lương lão gia không tiện ra mặt bênh vực, liền nhìn thẳng không cảm xúc.
Lương lão gia lại nháy mắt ra hiệu với mẹ Lương, ý nói bà đừng làm phiền những người trong phòng.
Lúc này Cố Dư Sinh mới thu tay lại.
“Cũng còn may mẹ tớ phản ứng nhanh, ở thời điểm mấu chốt răn dạy tớ trước mặt mọi người, nên tớ diễn kịch theo bà, sau đó mới không để mọi chuyện trở nên hỏng bét như vậy…ChuTịnh, cậu nói cho mình biết cuối cùng mọi chuyện là như thế nào vậy? Sao kế hoạch của chúng ta lại không thành mà ngược lại cậu lại bị cuốn vào chứ?”
Cuối cùng Chu Tịnh cũng lên tiếng, giọng nói rất yếu ớt: “Mình không biết, không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, rõ ràng là nhân viên phục vụ kia nói cho mình biết là con bé đóng thế kia ở phòng 1311, nhưng sau khi mình đưa Dương tổng lên xong lại không nhìn thấy bất cứ ai trong đó, mà mình, đáng ra phải đi, lại bỗng cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, cả người nóng không chịu nổi… Dương tổng không tìm thấy người trong phòng liền mắng mình đang đùa bỡn hắn, sau đó mình lại không thể khống chế được chính mình, nghiễm nhiên chủ động với hắn…”
“Chắc chắn là có vấn đề, còn chờ cậu nói sao? Cậu không biết đâu, lúc mình nghe mọi người nói người trong video là cậu mình còn cho rằng bản thân bị ảo giác, mà khi quay đầu thật sự lại nhìn thấy cô ta ngồi ngoan ngoãn ở đó bên cạnh Cố Dư Sinh, lúc đó mình choáng váng lắm cậu có biết không?” có thể là trong lòng Lương Đậu Khấu vẫn còn sợ, giọng của cô có chút bất ổn.
Ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Dư Sinh…. Chỉ mấy chữ này thôi cả đoàn người cũng có thể hiểu tiện nhân trong miệng Lương Đậu Khấu là ai rồi, tất cả đều quay người, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Lương Đậu Khấu trong phòng còn không biết bên ngoài có một đám người đang đứng lại lải nhải không yên: “Vốn muốn để cho cô ta ngủ với người đàn ông khác, lúc đó cô ta sẽ bị Cố lão gia và Cố Dư Sinh từ bỏ, không ngờ cuối cùng lại mang tảng đá đập phải chân mình, cái gì cũng không đủ bù lại được…”
“… Đúng rồi, Chu Tịnh, cậu nói sau khi cậu vào phòng 1311 xong cả người đều thay đổi, không phải là thuốc mình muốn cho cô ta uống…. lại bị cậu uống đó chứ?”
“Có thể là nhân viên phục vụ kia, cô ta lấy tiền của chúng ta rồi, lại không đưa thuốc cho tiện nhân kia uống mà lại đưa cho cậu uống… vấn đề chắc chắn là do cô ta rồi, mình phải đi hỏi cho ra lẽ mới được!”
Sau đó lại có tiếng giày cao gót, đi đến cửa, cửa phòng bị Lương Đậu Khấu đang tức giận đùng đùng mở ra.
Cô ta chỉ đi được thêm một bước chân, cả người giống như bị điểm huyệt, nhìn chằm chằm những người trước mặt, đứng đơ tại chỗ.
Trong nháy mắt, Lương Đậu Khấu có cảm giác như trăm hoa héo tàn trong thế giới của mình, yên lặng như tờ.
Cô không còn vẻ tức giận như lúc ở trong phòng nữa, ý định muốn tìm nhân viên phục vụ tính sổ lại biến mất trong nháy mắt.
Hàng hiên lại rơi vào bầu không khí ngưng trệ quỷ dị.
Qua đúng hai phút, khuôn mặt trắng bệch của Lương Đậu Khấu mới bắt đầu có biểu hiện hoàn hồn, lẩm bẩm: “Ông, Ông nội, cha, mẹ,… mọi, mọi người, mọi người,…”
Cô hoảng loạn không nói ra được câu: “Tại sao mọi người lại ở đây?” liền hoảng loạn cắn môi.
Bầu không khí càng giằng co căng cứng.
Mẹ Lương lặng lẽ liếc mắt nhìn Lương lão gia đang đứng cạnh Cố lão gia, sắc mặt bọn họ trầm thấp đến đáng sợ, liền cười khan nỗ lực điều đình: “Cái này… cái này có thể là… là hiểu… hiểu lầm… hiểu lầm thôi…”
“Hiểu lầm?” Cố Dư Sinh như nghe thấy một chuyện cười, cười khẽ hai tiếng, sau đó ngữ khí liền trở nên độc ác: “Lựa đúng dịp sinh nhật của ông để làm chuyện khiến người khác hiểu lầm, vậy đợi đến khi vợ của tôi bị bỏ thuốc nằm trên giường với người đàn ông khác khiến tất cả những danh môn quý tộc trong Bắc Kinh đều biết, sau đó thì thầm chỉ trỏ sau lưng ông nội thì lúc đó mới thật sự là hiểu đúng sao?”
Mẹ Lương bị Cố Dư Sinh nói đến nghẹn lời, cũng không nói thêm được gì nữa liền cúi đầu.
Lương Đậu Khấu dại ra, lúc này mới chuyển động con ngươi, từ từ phản ứng lại.
Những chuyện cô vừa nói với Chu Tịnh ở trong phòng đều bị mọi người nghe thấy,… Những năm gần đây cô cực khổ lắm mới lấy được sự yêu thương tín nhiệm của Cố lão gia, không còn nữa… thậm chí cô còn làm một chuyện cười trước mặt gia tộc mình,… hình tượng không còn, những lời khen ngợi và sùng bái của tất cả mọi người trong họ cũng không còn,… cô cuối cùng lại có kết quả như vậy…
Trên mặt Lương Đậu Khấu có vẻ hoang mang, sau đó lại biến thành phẫn nộ.
Là cô ta, tất cả đều là vì cô ta!
Nếu không phải cô ta, cô sẽ không trở nên như vầy!
Nghĩ tới đây, Lương Đậu Khấu liền ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm trầm từ từ trừng nhìn Tần Chỉ Ái: “Là cô! Là cô! Là cô hãm hại tôi đúng không? là cô đưa những người này đến đây có đúng không?”
“Aaaaa!” không toại nguyện, lại thất bại thảm hại, Lương Đậu Khấu rít gào, sau đó bỗng nhiên nhào tới Tần Chỉ Ái.
Cố Dư Sinh phản ứng cực nhanh kéo Tần Chỉ Ái vào иgự¢, sau đó khiến Lương Đậu Khấu nặng nề ập lên lưng hắn.
Lương Đậu Khấu giương nanh múa vuốt dùng túi xách quật nhưng thực chất không có chút sức lực nào, Cố Dư Sinh vẫn giả vờ rên khẽ một tiếng, sau đó nhanh chóng giơ tay lên nhét vào miệng Tần Chỉ Ái một thứ gì đó.
Động tác của hắn cực nhanh đến khi Tần Chỉ Ái phản ứng lại được, nước mắt cũng đã trào ra.
Cố Dư Sinh lại… lại bôi mù tạc vào miệng cô. . .
Bị cay khiến Tần Chỉ Ái chảy nước mắt ròng ròng, trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh.
Cô còn chưa mở miệng hỏi hắn đang làm gì, Cố Dư Sinh liền bấm vào ௱ôЛƓ cô một cái, khiến cô không thể hỏi được.
Lúc này không tranh thủ khóc lóc oan ức một chút thì còn chờ đến khi nào hả vợ?
Ngay sau đó, Cố Dư Sinh giả vờ lo lắng cần bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu đau lòng lau nước mắt cho Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, anh biết em rất oan ức, nhưng người sai không phải là chúng ta, em không cần phải khóc, cô ta cũng đâu có đánh trúng em?”
“Em…” cô vừa mới định nói chuyện, Cố Dư Sinh lại bấm vào ௱ôЛƓ cô hai cái, có cảm giác ngứa một chút, khiến cô không nói nên lời, thêm vào cô đang nức nở nên những người xung quanh lại không nghe được cô nói gì, ngay cả cô cũng không biết mình đang nói gì.
Có thể là Cố Dư Sinh nghe rõ, lại dịch lời của cô cho mọi người đứng ở đó nghe: “Anh hiểu, anh biết em nghe thấy những câu nói đó xong nhất định sẽ rất sợ, có điều em phúc lớn mạng lớn, không bị bỏ thuốc, không sao! Ngoan, đừng khóc…”
Tần Chỉ Ái không phản ứng còn đỡ, vừa khóc lại được Cố Dư Sinh dỗ như thế càng khiến Lương Đậu Khấu phát điên lên: “Cô giả bộ cái gì chứ? Nếu không phải tại cô tôi sẽ trở nên chật vật như thế nào sao? Đều tại cô!”
Tần Chỉ Ái bị mù tạc làm cay khiến cô không thể nào dừng được nước mắt, khiến người ngoài nhìn vào thật sự tin là cô bị hù sợ.
Cố lão gia dù không thừa nhận Tần Chỉ Ái những vẫn nể mặt những người Cố gia đứng ở đó: “Có chuyện gì thì nói, sao có thể động thủ đánh người chứ?”
“Đúng a, mọi người không ai ngu cũng chẳng ai điếc, những lời Lương tiểu thư vừa mới nói trong phòng chúng tôi đều có thể nghe thấy rõ ràng, sao quay người lại là lỗi của người khác chứ?”
Lúc mọi người đồng thanh đồng thủ, Tần Chỉ Ái không cần lên tiếng, Cố Dư Sinh đã làm như cô đang nói chuyện, lại vuốt tóc cô, lại đẩy vở tuồng này lên đến đỉnh điểm: “Anh biết, anh biết rõ em lo lắng cho Bảo Bảo trong bụng, nếu thật sự bị người ta bỏ thuốc, chắc bây giờ đã không giữ nổi rồi…”
Cố Dư Sinh dùng hết sức nhấn mạnh mấy chữ Bảo Bảo và không giữ nổi, thậm chí lúc nói còn liếc qua Cố lão gia một cái, đúng như dự đoán, khi ông nghe được những chữ này, trong mắt lại nổi lên một vệt tức giận rất nhỏ.
“Đúng vậy, trong bụng em còn cóBảo Bảo, sao có thể ra tay độc ác như vậy chứ?”
“Nếu kế hoạch của họ thành công, chẳng phải đã ɢɨết ૮ɦếƭ một sinh mệnh rồi sao?”
“Quả thật là nghiệp chướng mà, sao Lương gia lại có một đứa con gái như vậy chứ?”
Lương Đậu Khấu vốn đã mất đi lý trí, lại nghe thấy những lời bình luận như thế khiến cô ta điên cuồng diễu võ giương oai muốn đánh Tần Chỉ Ái.
Cố lão gia vốn không mở miệng nhưng nghe được những câu nói kia bỗng nhiên cầm gậy nặng nề gõ lên tường mấy lần: “Lão Lương, chỗ này người của Cố gia chúng tôi không có cách nào ở lại, nếu cứ như vầy, sợ là cốt nhục của Cố gia lát nữa cũng sẽ không còn.”
Nói xong, Cố lão gia quét mắt nhìn những người trong Cố gia một vòng: “Các người còn đứng ở đây làm gì? Đi thôi!”
. . . . . . .
Cố lão gia đã ra lệnh, còn ai dám ở lại?
Một nhóm người đồng loạt đi theo phía sau Cố lão gia vào thang máy.
. . . . . . .
Lúc ra khỏi thang máy, Cố lão gia liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái đang ở trong lòng Cố Dư Sinh.
Mù tạc đã giảm bớt tác dụng, Tần Chỉ Ái chỉ đỏ mắt, nhưng ánh mắt to tròn lúc nào cũng có một giọt nước mắt chực chờ chảy xuống khiến người ta nhìn thấy liền tin cô thật sự bị giật mình, mà như vậy lại pha chút điềm đạm đáng yêu.
Cố lão gia giật giật môi, muốn an ủi Tần Chỉ Ái một câu, nhưng ông không cách nào có thể nói ra được, cuối cùng lại nhìn qua một bên.
Cửa thang máy mở ra, tầm mắt của Cố lão gia lại quét về phía Tần Chỉ Ái, đúng lúc Tần Chỉ Ái cũng nhìn ông, tầm mắt hai người vô tình chạm vào nhau.
Cố lão gia ngẩng ra, lại không nghĩ nhiều liền nói với Tần Chỉ Ái: “Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều, lúc nãy không phải tôi muốn bảo vệ cô mà là bảo vệ mặt mũi của Cố gia nên mới làm như vậy.”
Nói xong, Cố lão gia còn chưa chờ má Trương đỡ, đã cất bước đi.
. . . . . .
Đại thọ tám mươi tuổi lại xảy ra quá nhiều chuyện hoang đường, chắc là tâm trạng của ông rất gay go.
Trong xe, má Trương lặng lẽ đánh giá Cố lão gia, lại lặng lẽ nghĩ trong lòng.
Xe chạy khỏi khách sạn không xa, Cố lão gia cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ bỗng nói: “Tiểu Trương, còn giữ cách thức liên lạc với người gây ra tai nạn hồi tết năm ngoái không?”
Má Trương cũng không hiểu tại sao Cố lão gia lại đột nhiên hỏi đến người đó, lại trả lời: “Có ạ.”
“Bà gọi điện cho hắn, hẹn…” Cố lão gia dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Hẹn lát nữa gặp đi.”
. . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái ở trong nhà vệ sinh, Cố Dư Sinh đã ra khỏi khách sạn, tựa vào một cột đèn ven đường hút thuốc.
Còn chưa hút được nửa điếu thuốc, Cố Dư Sinh quay lại nhìn xem Tần Chỉ Ái đã ra khỏi nhà vệ sinh chưa, lại nhìn thấy Chu Tịnh.
Có thể cô ta đã sớm chú ý đến hắn, khi hắn phát hiện tầm mắt của cô, cô ta đã bình tĩnh nhìn hắn.
Cố Dư Sinh liền thu lại tầm mắt, thanh nhàn thở ra một làn khói trắng.
Vành mắt đẹp đẽ liếc nhìn Chu Tịnh lúc nãy còn đứng trước cửa khách sạn bây giờ đã đứng cách hắn một mét.
Rất nhiều chuyện lúc xảy ra liền nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao nó lại diễn ra theo chiều hướng này, có đoán mãi cũng đoán không ra.
ChuTịnh nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh không chớp mắt, nhìn một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngươi đã sớm mua chuộc nhân viên phục vụ đó, đúng không?”
Cố Dư Sinh như không nghe thấy Chu Tịnh nói gì vậy, từ từ đưa thuốc lên bên môi, hút vào, thở khói ra, không để ý đến cô.
“Ngươi đã sớm biết Dương tổng kết hôn rồi đúng không?”ChuTịnh lại hỏi trước sự trầm mặc của Cố Dư Sinh.
ChuTịnh biết Cố Dư Sinh sẽ không phản ứng lại, lại không có bất cứ điểm dừng nào, liền nói tiếp: “Kinh khí cầu ngoài cửa sổ kia theo danh nghĩa là một món quà bất ngờ cho Cố Dư Sinh nhưng thật ra là muốn đưa mọi người đến chỗ phòng của tôi…”
“…Cửa phòng khách sạn rõ ràng đã đóng lại, là ngươi đã lén lút mở ra đúng không?”
Cố Dư Sinh quay đầu, liếc mắt nhìn về cửa khách sạn, thấy Tần Chỉ Ái đã ra khỏi nhà vệ sinh, liền dập thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác, thẳng người đi đến cửa khách sạn.
ChuTịnh quay người nhìn theo bước tiến của hắn: “Những câu ta hỏi ngươi, ngươi không trả lời cũng không sao, nhưng sao ngươi có thể biết được những chuyện mà ta và Tiểu Khấu đã sắp xếp được chứ? Là ai nói cho ngươi biết?”
Cố Dư Sinh vốn không muốn đếm xỉa đến những câu hỏi của Chu Tịnh, nhưng hắn bước được hai bước, lại dừng lại, đưa lưng về phía Chu Tịnh, không quay đầu nhìn cô ta nhưng lại ném cho cô ta một câu, mà câu đó lại chẳng liên quan gì đến câu hỏi của cô ta: “Hai tiếng đồng hồ trước, ở quán bar LI, toàn bộ những người bị tình nghi tàn trữ mα túч đều được mang đi điều tra.”
Quán Bar LI… là quán bar của Lực Ca? Tình nghi tàn trữ mα túч?
ChuTịnh giật mình, giống như bị đánh thức, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Chẳng trách cô làm nhiều chuyện như vậy cũng không thành công. . .
Thì ra… Bên Lực Ca đã có nội gián, mà nhất cử nhất động của bọn họ đều được báo lại cho Cố Dư Sinh biết.
Vì vậy Cố Dư Sinh đã biết hành động của cô và Lương Đậu Khấu từ trước, chỉ là xưa nay hắn chưa bao giờ để lộ chuyện, hắn chỉ âm thầm chờ thời cơ thích hợp để phản đòn khiến cô và Lương Đậu Khấu ૮ɦếƭ!
Nói cách khác, trăm phương ngàn kế cô nghĩ ra từ trước đến nay cũng chỉ là vô ích thôi…
Bây giờ Lực Ca không còn, cô cũng không còn chỗ dựa chắc chắn nhất nữa. . .
Cố Dư Sinh, hắn không ra tay thì thôi, chỉ cần hắn ra tay đã không cho người khác đường lui.
ChuTịnh ôm môi, cười khanh khách, nhưng trong khi cười lại có nước mắt lăn xuống, chảy vào miệng cô.
Mùi vị mặn mặn, khiến tiếng cười của Chu Tịnh dừng lại một chút, sau đó liền giơ tay lên, vuốt mặt, bàn tay ướt mem khiến cô có chút hoảng hốt.
Cô khóc? Cô như vậy mà khóc?
Từ lúc 13 tuổi, vì bần cùng không có tiền cứu mẹ mà chính mắt cô phải nhìn mẹ ૮ɦếƭ trước mặt mình, từ đó cô liền âm thầm thề, tương lai còn dài, nhất định cô sẽ kiếm được thật nhiều tiền để không bao giờ phải mềm yếu bất lực gào khóc nữa, nhưng nhiều năm như vậy, cô lại khóc?
. . . . . . . .
Người Cố lão gia hẹn trong quán trà đến rồi, cũng đi rồi.
Nhưng mà ông ngồi trước bàn trà một lúc lâu, cũng không có ý muốn đứng dậy ra về.
Má Trương không biết nên làm gì, chỉ đứng yên lặng một bên.
Trên bàn có một ấm trà nóng, để lâu cũng đã nguội, mặt trời ngoài cửa sổ đã lặng, ánh đèn đã sáng lên, lầu một diễn kịch, hết bài này đến bài khác a a a a. mãi đến khi chương trình kết thúc, trong quán trà dần có ít người ở lại, Cố lão gia mới hắn giọng một cái, ra hiệu cho má Trương dìu ông đứng lên.
Gọi nhân viên phục vụ tính tiền, Cố lão gia được má Trương dìu bước rất chậm ra khỏi quán trà.
Má Trương kéo cửa ra: “Lão gia, lên xe đi.”
Cố lão gia chống gậy, đứng bên cạnh xe một lúc lâu, không nhúc nhích.
Một đêm khuya mùa hạ, gió Ⱡồ₦g lộng thổi tới, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, khiến Cố lão gia tỉnh táo lại một chút, giật giật đôi con ngươi vẩn ᴆục, khom người chui vào trong xe.
Má Trương nhìn thẳng phía trước, trầm mặc không lên tiếng mà lái xe.
Lúc đợi đèn đó, má Trương nhìn qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn Cố lão gia, lão gia không nhìn bà nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của bà, nhẹ thở dài một hơi, mở miệng nói câu đầu tiên sau khi gặp người kia: “Thì ra con bé không chỉ đơn giản làm ra vụ tai nạn kia, mà khi Dư Sinh dẫn vợ nó đi khám thai lại muốn làm ra một vụ tai nạn va vào người phụ nữ kia để cô ta sẩy thai.”
Cố lão gia đã mở miệng, má Trương lúc này mới dám nói: “Đúng vậy a, cô ấy sao có thể làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy… Lão gia, ông nói xem, cô ấy làm nhiều chuyện như vậy, ngài lại đối xử tốt với cô ta như vậy, sao cô ấy lại có thể làm những chuyện như vậy được chứ?”
Cố lão gia không lên tiếng, có thể là ngồi ở bên ngoài quá lâu, ông lúc này mới giơ tay lên nắm lại thành đấm che miệng ho khan.
Đợi đến khi ông ho xong, má Trương vừa lái xe vừa hỏi: “Lão gia, lúc trước những bức hình kia của Tần tiểu thư có phải là Lương tiểu thư muốn làm hại cô ấy nên mới đưa cho ngài không? Cô ấy làm nhiều chuyện hại Tần tiểu thư như vậy, ngài nghĩ những bức hình kia của Tần tiểu thư có phải là do cô ta làm không?”
“Không đơn giản như vậy, video mà cô ta đưa cho chúng ta cũng là do chính cô ta quay. . .” Cố lão gia nói xong lại đột nhiên ho lên.
“Lão gia, ngài thế nào rồi? Sao lại ho nhiều như vậy? Có phải không khỏe không?”
“Không có gì.” Cố lão gia giơ tay lên, vỗ vỗ иgự¢.
“Có muốn tôi gọi bác sĩ khám cho ngài không?”
“Không cần phải lo…” lại là vài tiếng ho của ông vang lên.
. . . . . . . .
Tuy rằng thời gian gần nhất Cố Dư Sinh và Ngô Hạo không có qua lại nhưng sinh nhật của ông hắn cũng đã tới.
Bất quá trong một buổi tiệc trọng đại như vậy, chỉ đến đưa một một món quà, sau đó sững sờ một lát lại rời đi.
Lúc ra khỏi khách sạn, hắn còn chưa đến cạnh xe đã bị Tưởng Tiêm Tiêm theo sát phía sau gọi lại: “Ngô Hạo.”
Ngô Hạo giậm chân, quay người liếc mắt nhìn một cái.
“Sao anh không trả lời tin nhắn của em?” Tưởng Tiêm Tiêm oán giận hỏi.
Hắn và cô đứng đối diện cửa lớn khách sạn, thỉnh thoảng lại có người quen qua lại, Ngô Hạo liền quay người đi vào bãi đậu xe đợi đến khi Tưởng Tiêm Tiêm đuổi theo, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, không trả lời câu hỏi của cô ta mà lại hỏi: “Không phải cô uống thuốc rồi sao?”
“Em…” Tưởng Tiêm Tiêm bị nói như vậy, liền dừng lại một lát, cô mới nói: “…Ngô Hạo, em thật sự không muốn lừa gạt anh, em….”
“Em thật sự yêu anh, em muốn ở bên anh, Ngô Hạo…”
Ngô Hạo cười khẽ, hắn lui về phía sau một bước, tựa lên xe, cụp mắt không nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, hững hờ trả lời: “Phá đứa bé đi!”
Tưởng Tiêm Tiêm như thật sự rất ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn Ngô Hạo, động môi hai lần: “Ngô, Ngô Hạo… anh vừa nói cái gì?”
Từ khi bị Hứa Ôn Noãn bắt gặp ở nhà cô, Ngô Hạo và cô cũng không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Cô gửi tin nhắn hắn không trả lời, cô gọi điện thoại hắn không bắt máy, cô đến công ty tìm hắn, hắn không cho cô vào gặp, thậm chí trụ sở công ty cũng thay đổi.
Lúc cô biết mình mang thai hai tháng, cô không cách nào có thể nói cho hắn biết, đến lúc này thai nhi cũng đã được bốn tháng, không cách nào có thể phá thai được nữa mới đến tìm hắn.
Có thể cô không nghĩ tới hắn vừa mở miệng lại nói những câu như vậy, sao có thể phá thai chứ?
Trong nháy mắt, Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm Ngô Hạo một lúc lâu, mới nói: “Con đã hơn bốn tháng, giải phẫu lúc này rất nguy hiểm, Ngô Hạo, anh không thể đối xử với em như vậy được.”
Rõ ràng là một câu chỉ trích nhưng Ngô Hạo nghe xong lại phì cười, hắn giơ tay lên, ngắt cằm của Tưởng Tiêm Tiêm, nâng mặt của cô ta lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nói rõ ràng từ câu từng lời: “Ngay cả người phụ nữ tôi yêu 10 năm tôi còn làm tổn thương được, cô cảm thấy trong mắt tôi, cô là cái gì?”
Mặt Tưởng Tiêm Tiêm cắt không còn giọt máu.
Ngô Hạo hơi cúi đầu, trong miệng dù nói những lời mềm mại như rất bình thường: “Đứa bé này là ở trong bụng cô, sinh hay không sinh là chuyện của cô, sau này tôi cũng sẽ không nhận nó, vì tương lai của cô, tôi vẫn khuyên cô nên phá nó đi!”
Nói xong, Ngô Hạo liền buông cằm Tưởng Tiêm Tiêm ra, lùi về phía sau hai bước, mở cửa xe.
Trước khi hắn khom người chuẩn bị lên xe, lại như nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nhìn Tưởng Tiêm Tiêm: “Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại ở cùng với cô, trong lòng cô có nghĩ tới cô hồ đồ rồi không? Nói thật, tôi chẳng thể nào cưới cô được đâu, thành thật mà nói, tôi ngay từ đầu đã chẳng muốn ở với cô về lâu về dài.”
Hơi dừng lại một chút: “… Cho dù khi đó Ôn Noãn không bắt gặp chúng ta, chúng ta cũng sẽ không kéo dài mối quan hệ này, dù sao, người tôi muốn kết hôn, mãi mãi cũng không phải là cô.”
. . . . . . .
Sau ngày đại thọ 80 tuổi của Cố lão gia, công ty con của Cố thị ở Thượng Hải có việc đột xuất, Cố Dư Sinh cần phải đến đó công tác một tuần.
Đêm đó 12 giờ khuya, Tần Chỉ Ái bị một cuộc điện thoại làm cho thức giấc.
Điện thoại từ nhà cũ gọi tới, đã trễ thế này rồi, lại có người gọi điện thoại tới, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?
Tần Chỉ Ái bỗng trở nên hồi hộp.
Tần Chỉ Ái nhanh chóng cầm lấy ống nghe, đưa đến bên tai, vừa “Alo” một tiếng, bên trong đã có tiếng nói đầy lo lắng của má Trương: “Tần tiểu thư, thiếu gia có ở nhà không?”
“Anh ấy đi công tác rồi…” Loại dự cảm không tốt đó càng ngày càng mạnh mẽ, sau đó Tần Chỉ Ái liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Lão gia sau khi sinh nhật vẫn luôn không vui, đêm nay ông không ăn tối, lúc 10 giờ tôi vào xem ông thì còn không sao, nhưng đến bây giờ lại bỗng nhiên phát sốt đến mê man bất tỉnh rồi.”
“Có gọi xe cấp cứu chưa?”
“Gọi rồi…”
“Vậy ở bệnh viện nào?”
. . . . . . . .
Sau khi cúp máy, Tần Chỉ Ái vén chăn lên, nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo tử tế, sau đó cầm túi tiền và điện thoại di động vội vã chạy xuống lầu, chặn một chiếc xe taxi, liền đến bệnh viện Cố lão gia nằm.
. . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái đến nơi, Cố lão gia đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi.
Má Trương hỏi Tần Chỉ Ái cô đã báo cho Cố Dư Sinh chưa, Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn thời gian, rạng sáng một giờ.
Vào buổi tối, hắn có gọi điện thoại cho cô, lúc đó cũng là 10 giờ, cách điện thoại cô còn có thể nghe tiếng hắn đang gõ bàn phím.
Mười giờ rưỡi, cô đi ngủ.
Sau khi ngủ, cô lại nhận được một tin nhắn của hắn, là sau khi cô lên xe taxi mới nhìn thấy, hắn gửi tới lúc 10h50: “Ngủ ngon.”
Sau khi hắn bay chuyến bay sớm đến Thượng Hải, bận rộn cả ngày rồi, lúc này chắc là chỉ mới ngủ được một chút, bên này tình hình của ông vẫn không nghiêm trọng lắm, chỉ sợ cô gọi điện thoại đến lại làm hắn phải bay về suốt đêm, như vậy thì quá dằn vặt hắn rồi… Tần Chỉ Ái suy nghĩ một chút, vẫn cất điện thoại di động đi, mới cười yếu ớt nói với má Trương: “Chắc là Dư Sinh chắc là rất bận rộn, bây giờ không nên quấy rầy anh ấy…”
Má Trương ngẫm lại cũng thấy đúng, gật gù nói: “Vâng.”
. . . . . . .
Cố lão gia cũng không có gì đáng ngại lắm, có thể là cảm ho nên mới sốt cao.
Sau khi bác sĩ truyền nước biển cho ông xong, rời khỏi phòng bệnh.
Má Trương nhìn thấy Tần Chỉ Ái mang thai, muốn để cô về nghỉ ngơi nhưng Tần Chỉ Ái lại lắc đầu từ chối.
Má Trương lớn tuổi, hầu ờ một bên giường có chút chịu không nổi, mơ mơ màng màng ngủ tђเếק đi, vì ngủ ngồi nên tư thế của bà không được thoải mái, lúc bà tỉnh lại một lần, lại thấy Tần Chỉ Ái đang ngồi yên lặng một mình trên giường bệnh, đang giúp Cố lão gia điều chỉnh tốc độ nước biển, khiến nước chảy chậm lại.
Má Trương nhìn Tần Chỉ Ái một lúc, lại nhắm hai mắt lại.
Mãi đến hừng đông, má Trương mới mở mắt ra, nhìn trong phòng là hình ảnh Tần Chỉ Ái đang giúp Cố lão gia đắp lại chăn.
Má Trương hắn giọng một cái, Tần Chỉ Ái nghe thấy mới quay đầu, cười ấm áp: “Dậy rồi?”
“Chào Tần tiểu thư.” Má Trương đứng lên, vừa định thử Cố lão gia có hạ sốt hay không, đưa tay ra còn chưa ᴆụng đến trán của Cố lão gia, Tần Chỉ Ái đã mở miệng: “Đã hạ sốt, bốn giờ sáng đã hạ sốt nhiều rồi.”
Bốn giờ sáng? Vậy chẳng lẽ cô đã thức cả đêm không ngủ sao?
Má Trương trừng mắt nhìn otca vài lần, còn chưa nói gì, Tần Chỉ Ái liền chỉ vào bình thủy trên bàn, lại nói: “Tối qua tôi có nhắn tin cho quản gia, sáng sớm bà đã nấu cháo mang đến đây rồi.”
“… Lúc nãy bác sĩ tới nói ông ngủ đủ thì sẽ tỉnh lại, bây giờ đã hơn 7 giờ, có thể lát nữa ông sẽ tỉnh lại rồi…”
Tần Chỉ Ái dừng một chút, ôm túi: “Bà tỉnh rồi, tôi đi trước đây…”
“Tần tiểu thư, không chờ đến khi Cố lão gia tỉnh lại rồi mới đi sao?”
“Cả đêm tôi chưa ngủ, hơi mệt…” dừng lại một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: “…Buổi tối chờ ông ngủ bà có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đến thay ca cho bà. . .”
Nghe đến đó, má Trương có thể mơ hồ hiểu ý của Tần Chỉ Ái.
Cô biết Cố lão gia không thích mình nên chờ Cố lão gia ngủ thì mới đến chăm sóc ông…