Ép Yêu 100 Ngày

Chương 99: Ép Yêu 100 Ngày


trước sau

Nhận được tin nhắn của Tần Dĩ Nam, Ngô Hạo đang ở trong một tiệc rượu rất quan trọng, hắn xem xong tin nhắn, cơ hồ không có bất cứ do dự nào, liền phân phó thư ký thay mình tiếp tục ở tại chỗ này, rồi sau đó rời khỏi tiệc rượu.
Đến quán bar "Nam thanh", xe đỗ lung tung bên ven đường, Ngô Hạo liền mở cửa xe, vội vã chạy tới cửa quán bar.
Đẩy cửa ra, theo bản năng hắn nhìn về phía chỗ Hứa Ôn, trừ bỏ trên bàn có hai vỏ chai rượu, thì không thấy bóng dáng của cô.
Ngô Hạo nhíu nhíu mày, vừa mới chuẩn bị bốn phía đi tìm Hứa Ôn, thì thấy Tần Dĩ Nam, chỉ về phía toilet.
Ngô Hạo biết ý của hắn, lập tức sải bước chạy về phía toilet.



Vừa đến cửa toilet, Ngô Hạo liền nhìn thấy một người đang nhắm mắt, vẻ mặt có chút thống khổ tựa vào trên cửa toilet.
Ngô Hạo ngẩn người, tầm mắt dời về phía tay Hứa Ôn đang ôm bụng, chỉ liếc mắt một cái, hắn đã biết, khẳng định là cô bị đau bao tử.
Hắn theo bản năng địa nhấc chân, muốn đi qua, mang cô đi bệnh viện, nhưng chân hắn chưa kịp nhấc lên, thì cô gái đang nhắm hai mắt, mò mẫn lấy di động từ trong túi, nhìn cũng không nhìn màn hình một cái, liền trực tiếp nhấn xuống phím "1" một cái, gọi điện thoại, rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cô đang gọi điện thoại cho ai?
Ngô Hạo thu chân về, đi ra ngoài toilet, lui khỏi.


Điện thoại vang một hồi lâu, Ngô Hạo mơ hồ nghe thấy tiếng "Tút tút tút", rốt cục có người nhận điện thoại.
Trong điện thoại không truyền đến bất kỳ giọng nào, thì Hứa Ôn đã mở miệng trước: "Lục Bán Thành..."
Ba chữ đơn giản, khiến cho máu đang chảy trong người Ngô Hạo, trong nháy mắt ngưng lại.
Từ trước, lúc cô đau bao tử, đều gọi cho hắn càu nhàu, chẳng bao lâu sau, cô đau bao tử, nhưng muốn gọi cho Lục Bán Thành?
Hứa Ôn đại khái vì người trong điện thoại chậm chạp chưa lên tiếng, liền cầm di động lên miệng, đề cao giọng nói, gọi lại một lần: "Lục Bán Thành?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng sàn sạt, cách một hồi lâu, lúc Ngô Hạo cho rằng Hứa Ôn sẽ kêu "Lục Bán Thành" lần nữa, thì bên đó rốt cục cũng đáp lại: "Cô khỏe."
Là giọng nữ mềm mại.
Ngô Hạo theo bản năng nhìn về phía Hứa Ôn, như trong lòng hắn dự cảm, trong nháy mắt cô gái như đứng im, đầu ngón tay cầm di động, khẽ run run rất rõ ràng.
Cô gái bên đầu điện thoại kia, thấy bên Hứa Ôn không trả lời, lại mở miệng: "Cô là Hứa tiểu thư sao? Tôi là Quả Quả."
Hứa Ôn hoàn hồn, giọng điệu có chút khô khan rõ ràng: "Cô, xin chào, tôi, tôi tìm Lục, Lục Bán Thành... Anh, anh ấy có ở đây không?"


"Bán Thành sao? Hắn đang tắm..." Quả Quả mới vừa nói tới đây, điện thoại liền từ bàn tay Hứa Ôn rơi xuống, rơi ở trên mặt đất, phát ra tiếng "Cạch".
"Này? Hứa tiểu thư? Này?" Điện thoại đầu kia Quả Quả, nghe thấy động tĩnh, cho rằng bên này đã xảy ra chuyện gì, liên tục "Này" vài tiếng, nhưng thấy không ai đáp lại, tiện tay cúp điện thoại, quá không nửa phút, di động Hứa Ôn liền vang lên, tiếng chuông êm tai kéo Hứa Ôn định thần.
Ngô Hạo ngồi xổm xuống theo cô, tầm mắt lướt qua màn hình điện thoại di động, là "Lục Bán Thành" gọi đến.
Hứa Ôn nhìn chằm chằm tên trên màn hình một hồi lâu, không nhận nghe, mà là giơ tay, nhấn tắt, cùng với động tác của cô, Ngô Hạo nhìn thấy rõ ràng, một giọt lệ từ trên khóe mắt cô chảy xuống
Tay Ngô Hạo, bỗng dưng nắm chặt thành quyền.
Hắn thấy rõ, nước mắt trong vắt, chảy xuống từ trên hai gò mà trắng nõn xinh đẹp của Hứa Ôn, rồi rơi trên màn hình di động.
иgự¢ Ngô Hạo, thắt chặt lại một hồi, cảm giác thấy giọt nước mắt đó, giống như không phải chảy xuống trên điện thoại di động, mà chảy vào trong lòng hắn.
Hứa Ôn vẫn duy trì động tác ngồi chồm hổm trên mặt đất, không thay đổi, ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động một lát, lại có một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống, sau đó lại giống như con sông vỡ đê, từng giọt từng giọt nước mắt, rơi xuống thành chuỗi.
Hắn với cô mười năm, thấy cô khóc rất nhiều lần, nhưng im hơi lặng tiếng khóc như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn thấy.
Một cơn đau nói không nên lời, tràn ngập cơ thể Ngô Hạo, cơn đau đó khiến hắn không thể hít thở, yết hầu như bị nghẹn, muốn nuốt xuống một ngụm nước bọt nhưng lại vô lực.

Hắn rất muốn đi lên phía trước, kéo cô từ trên mặt đất lên, ôm cô vào trong lòng, lau sạch đi nước mắt trên mặt cô, nhưng hai chân hắn lại giống như bị đinh đóng trên mặt đất, không thể di chuyển, hắn chỉ có thể đứng thẳng nhìn xem cô khóc.
Cô an tĩnh chảy nước mắt thật lâu, cũng không có dấu hiệu dừng lại, cả người cô càng ngày càng bi thương, đến khi cuối cùng, giống như là không khống chế được cảm xúc, bỗng nhiên cô giơ tay, che kín mặt, chôn đầu trên đầu gối, bả vai run run oà khóc.
Nhìn xuyên qua cách đó không xa trong quán bar bật nhạc nhẹ, Ngô Hạo mơ hồ nghe thấy tiếng cô, tiếng rất nhỏ, cách quãng.
Mang theo bi thương nói không nên lời, khó chịu cùng tuyệt vọng.
Giống như có một tảng đá lớn, bỗng nhiên hung hăng nện vào иgự¢ Ngô Hạo, cả người hắn cảm thấy nặng trịch, hô hấp cũng đã ngừng lại.
Hắn cảm giác giờ phút này, mình như bị dày vò trong luyện ngục, nhận hết đủ loại ђàภђ ђạ và khổ hình.
Cô khóc đã lâu, cũng chưa có dấu hiệu dừng lại, thậm chí tiếng khóc còn càng lúc càng lớn, khóc đến sau cùng, toàn người cô bắt đầu phát run, giọng điệu vỡ nát khàn khàn, nhưng vẫn còn đang khóc như cũ, thường còn phát ra tiếng nức nở thương cảm, Ngô Hạo nghe thấy sắc mặt dần dần trắng bệch.
Hai người không biết giằng co như vậy bao lâu, cô gái ngồi chồm hổm ở góc tường, tiếng khóc rốt cục cũng bắt đầu nhỏ dần, Ngô Hạo nhẹ nhàng nhìn chằm chằm, cẩn thận quan sát cô gái một hồi, cô ôm bả vai, cuộn mình trên mặt đất, bộ dáng thương cảm bất lực, như đã mất đi phương hướng và tất cả.
Là cô gái trong điện thoại Lục Bán Thành, kích thích cô sao?
Lúc hắn nhận được tin nhắn Tần Dĩ Nam, ngựa không ngừng vó chạy đến, rõ ràng là muốn nịnh cô, nhưng lúc này, hắn cũng có chút luống cuống.


Ngô Hạo khẽ mím khóe môi một cái, tiếp tục đứng tại chỗ nhìn Hứa Ôn một hồi, rồi sau đó chậm rãi thu tầm mắt, xoay người, như chưa từng tới, lặng yên không tiếng động rời khỏi.
Trở lại quán bar, hắn tìm Tần Dĩ Nam, phiền toái hắn giúp mình gọi một nữ người phục vụ đáng tin, đưa cho cô một ít tiền bạc, rồi nhờ cô đi đến toilet chăm sóc cho Hứa Ôn.
Đi ra quán bar, Ngô Hạo ngồi ở trong xe, không sốt ruột khởi động xe, mà đợi người phục vụ đỡ Hứa Ôn ra từ quán bar, sau khi đưa cô lên taxi, hắn mới giẫm chân ga, chạy theo từ xa xa.
Hứa Ôn đứng ở dưới lầu, Ngô Hạo nhìn xuyên qua kính chắn gió, lại nhìn người phục vụ đỡ Hứa Ôn vào lâu.
Quá một chốc, ngọn đèn phòng Hứa Ôn sáng lên.
Ngô Hạo vẫn đợi cho người phục vụ từ trong phòng Hứa Ôn đi ra, mới khởi động xe, chậm rãi rời khỏi.
Dọc theo bóng đèn đường phố, không bao lâu, trời bắt đầu nổi mưa rào sấm chớp, tầm nhìn trở nên vô cùng bất lợi, Ngô Hạo giảm chậm lại tốc độ xe, tiếp tục lái hơn hai mươi phút, Ngô Hạo nhìn xuyên qua cần gạt nước không ngừng lắc lư gạt nước mưa, thấy cách đó không xa là cổng trường A, mới giẫm lên chân phanh, dừng xe tại ven đường.
Bung dù, Ngô Hạo dẫm xuống mảng cỏ ẩm ướt, đi về phía cổng trường A.
Trừ bỏ cửa trường học và sân thể dục đèn vẫn còn sáng, thì những chỗ khác ở trường học, đều là một mảnh tối đen.
Hắn chưa đi đến trường học, chỉ đứng ở đối diện đèn đường trước cửa chính trường học, châm một điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào trong trường học một hồi lâu, trong đầu liền dao động ra rất nhiều chuyện thời niên thiếu.


Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hứa Ôn, khi người vừa bước vào phòng học, liền ỷ vào khuôn mặt kinh động của Tần Chỉ Ái mà chỉnh cả nam sinh trong trường, nếu so sánh chi hạ, vẻ ngoài của cô thực không khiến người để mắt, nhưng khuôn mặt đó của cô, đã được hắn ghi tạc vào đáy lòng, mười bảy mười tám tuổi thiếu niên, ban đêm nằm mộng, đều là bóng dáng của cô.
Ở chung với cô, không bao lâu, đền kỳ thi cuối kỳ của cô, cô không phải là người học tập giỏi , áp lực lớn, sợ thi không tốt về nhà sẽ bị mắng, mỗi ngày đề lầu bầu lẩm bẩm với hắn không dứt, sau đó suốt đêm, hắn đi cạy mở phòng giáo sư, trộm bài thi cuối kỳ, cả đêm tự làm đáp án, để ngày hôm sau đưa cho cô.
Tốt nghiệp trung học, đi đến Thượng Hải, ở khác trường với cô, từng tháng, hắn đều chạy về Bắc Kinh gặp cô một chuyến, còn mang quà tặng cô, những vật dùng đó, tất cả đều là tiền hắn tự làm công kiếm được.
Sau khi cô thi vào trường cao đẳng, liền chạy tới Thượng Hải tìm hắn, lúc hắn ở nhà ga chờ cô, đáy lòng tràn ngập cảm động, khi đó hắn thề, cả đời này hắn đều sẽ đối tốt với cô.
Theo tuổi tác càng lúc càng lớn, tình yêu giữa hắn và cô, không chỉ là vô cùng đơn giản ngọt ngào, trộn lẫn củi gạo dầu muối tương dấm chua, hắn bắt đầu nghĩ đến tương lai, gây dựng sự nghiệp ban đầu, thật sự vô cùng vất vả, hơn nửa đêm hắn ngủ không yên, một người ở trước cửa sổ yên lặng hút thuốc, lúc đó cảm xúc ngẫu nhiên có áp lực đến tận cùng, nhớ đến cô, liền cảm thấy toàn bộ đều đáng giá.
Đáy lòng hắn, thật sự có cô.
Mặc kệ mười năm đã từng yêu nhau, hay ba năm hiện đã tách ra.
Hắn không phải không nghĩ tới, giấu đi toàn bộ chân tướng, cứ như vậy mà kéo dài với cô, có một ngày, cô sẽ cảm động.
Nhưng đêm nay hắn xem thấy cô ở trong toilet quán bar, khóc thương tâm như thế, tuyệt vọng như thế, trừ bỏ ghen tuông, thì trong lòng hắn lại càng thêm đau lòng.
Ở trên thương trường, một người từ dưới tầng thấp nhất có thể bò cho tới hôm nay, lòng không ngoan độc là không thể, Tưởng Thiên Thiên tốt xấu gì cũng coi như là người bên gối hắn, nhưng hắn có thể ra tay lạnh khốc vô tình với cô, nhưng chỉ riêng Hứa Ôn, hắn không ra tay ngoan độc được.
Giống như lúc trước còn trẻ hắn và cô yêu nhau, không phải cô không chủ động muốn trở thành người của hắn, nhưng chính hắn không nỡ ᴆụng chạm cô, hắn cảm thấy cô còn nhỏ, nếu hắn ᴆụng chạm cô thì chính là làm bẩn cô.
Ban đầu khi hắn sắp xếp kế hoạch, hắn cho rằng mình đã có đầy kiên định, không thể có cô sẽ không bỏ qua.
Mấy ngày hôm trước, hắn chính mắt nhìn thấy Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn, nghe được Lục Bán Thành nói những lời này, hắn hổ thẹn, nhưng vẫn còn lòng riêng.
Nhưng khi thấy cô đêm nay, lộ ra tuyệt vọng và bất lực, lại có thể dễ dàng làm hắn dao động.
Ngô Hạo thu tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào trường học, cúi đầu, dùng lực hít một hơi thuốc, rồi sau đó dụi tắt, ném tàn thuốc vào một bên thùng rác, đứng ở trong mưa tiếp một hồi, liền dẫm xuống nền đất ẩm ướt, một lần nữa đi đến xe.
Vừa mới chuẩn bị khởi động xe, mi tâm của hắn liền nhíu lại.
Trong cơ thể nổi lên cảm giác dày vò, hắn quá quen thuộc, là cơn nghiện lại tái phát.
Gần đây trong khoảng thời gian này, hắn không biết bị cơn nghiện phát tác ђàภђ ђạ thống khổ bao nhiêu lần, một lần so với một lần còn khó chịu hơn, một lần so với một lần thời gian dài hơn.
Mà nay lần này trễ, so với mỗi một lần đều thống khổ hơn, khiến hắn khó có thể chịu được.
Sau khi phát tác, Ngô Hạo thật sự chịu không nổi, vươn tay, dùng lực nắm tóc mình, giật mạnh xuống một nhúm tóc, trên da đầu cũng đều đã chảy máu, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu buông lỏng.
Ngô Hạo khó chịu hận không thể ngoan độc nhấn ga, dùng lực đánh lên phía trước tay lái, cơn nghiện dày vò trong cơ thể, rốt cục cũng ngừng lại.
Hắn như tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, hấp hối ngồi một hồi trên ghế lái, mới miễn cưỡng mở mắt, tầm mắt nhìn vào mình trong kính chiếu hậu.
Một dòng máu đỏ tươi, từ trên trán chảy xuống, làm cho dung nhan tái xanh của hắn, có chút hung dữ.
Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm mình trong kính trung, nhìn rất lâu, mới từ từ giơ tay, ᴆụng phải kính chiếu hậu.
Người bên trong này, thật sự là hắn sao?
Rõ ràng cả người măc trang phục đẹp đẽ quý giá, tôn lên phong thái khí vũ hiên ngang, nhưng làm sao hắn lại cảm thấy không giống như lúc xưa nghèo rớt mùng tơi, mới giống mình?
Nếu hắn vẫn là Ngô Hạo đã từng học ở phổ thông, tuy không nhiều tiền bạc như vậy, thì có lẽ bây giờ đã cưới Hứa Ôn rồi, nói không chừng bọn hắn đã có một đứa con xinh đẹp nhu thuận.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn có tiền lại như thế nào?
Còn không phải đánh mất mình, biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ... Này thật sự là ngày đã từng, hết nhân sinh sao?
Như vậy thời phút cơn nghiện phát tác, cho dù có chiếm được Hứa Ôn, cũng không thể sống chung với cô được?
Huống chi, lòng của cô, hiển nhiên đã không còn trên người hắn rồi...
Bên tai Ngô Hạo, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Hứa Ôn đang ngủ gọi tên Lục Bán Thành: "Bán Thành, linh độ, linh độ, Bán Thành..."
"Tôi và anh đều quen biết cô ấy hơn mười năm, thậm chí tôi còn biết cô ấy sớm hơn anh, nhưng mười năm về sau, anh rời khỏi cô ấy, tuy tôi cũng rời khỏi cô ấy, nhưng tôi vẫn luôn bảo vệ cô ấy như cũ."
"Ở trong thế giới hư cấu cô không biết, dùng thân phận lúc ban đầu, cùng cô."
"Bởi vì, cô ấy là người con gái tôi cam tâm tình nguyện dùng tánh mạng đổi lấy."
"Tôi đã hy sinh mình vì cô ấy thành bộ dáng này, tôi muốn hy sinh rốt cuộc có giá trị một chút."
Lục Bán Thành nói, tiếng Hứa Ôn gọi ở trong mộng, như ma chú, ở bên tai Ngô Hạo, vang vọng lặp đi lặp lại.
Không biết vang vọng bao nhiêu lần, Ngô Hạo nhận rõ từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng mình, thấy được một chỗ, chậm rãi nứt ra thành một khe hở, rồi từ từ tan rả.
Nếu không có hắn, Lục Bán Thành hẳn sẽ không ngày ngày làm bạn với xe lăn, cũng sẽ không nghĩ tất cả biện pháp đẩy Hứa Ôn ra khỏi bên mình, mà Hứa Ôn cũng sẽ không mượn rượu tiêu sầu, khóc lóc bi thương như thế.
Toàn bộ toàn bộ, đều là do hắn mà ra... Hắn là người bị hại, nhưng hắn cũng là đầu sỏ gây nên.
...
Ngô Hạo thu hồi tinh thần, lái xe đi đến sở cai nghiện.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!