Đúng lúc tôi đang mắng nhiếc ầm ĩ thì Lục Văn Cảnh đột nhiên dừng tay. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tôi bị anh nhìn đến ngơ ngác, nuốt nước bọt một cách căng thẳng: “Nhìn em làm gì?”
Anh bỗng nhiên có vẻ ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi tôi: “Có thể hôn em một cái được không?”
Hệ thống: “Ký chủ, nhanh lên! Mau hôn hắn đi, hôn mạnh vào!”
Tôi: “Anh có phải là hệ thống đứng đắn không vậy?”
Thấy tôi không trả lời, khóe miệng Lục Văn Cảnh trễ xuống, vẻ mặt đáng thương: “Thật sự, không được hôn sao?”
Tôi xin thề, tôi thật sự không bị dáng vẻ này của anh làm cho mê mẩn, tôi chỉ muốn đấu trí kéo dài với anh, xem bước tiếp theo anh muốn làm gì thôi!
Đưa tay che mắt Lục Văn Cảnh, tôi hôn mạnh lên môi anh.
Quả nhiên, dù là người đàn ông lạnh lùng đến đâu thì đôi môi vẫn mềm mại!
Lông mi dưới lòng bàn tay chớp chớp, tay tôi bị Lục Văn Cảnh dẫn dắt từ từ di chuyển xuống. Anh hơi cúi đầu, rất tập trung đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay tôi.
Tôi nín thở, tim đập thình thịch.
Sau đó, nụ hôn của anh bắt đầu lan xuống cánh tay.
Lần lượt.
Lần lượt?
Tôi không nhịn được nữa: “Lục Văn Cảnh, đủ rồi đấy.”
Lục Văn Cảnh ngoan ngoãn buông tay tôi ra: “Được.”
Giây tiếp theo, anh lại nâng tay kia của tôi lên rồi hôn.
“…”
Xin lỗi, tôi xin rút lại lời khen ngợi thoáng qua ban nãy.