“Hệ thống Công lược Phản diện” không phải là Hệ thống đầu tiên tôi thức tỉnh.
Hệ thống đầu tiên thức tỉnh trong tôi được gọi là “Hệ thống Nữ phụ Ác độc”.
Năm đó tôi vừa được nhận về Ngu gia, còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm gia đình thì đã thấy Ngu Liên Nguyệt ủy khuất nhào vào lòng mẹ Ngu khóc lóc: “Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?”
Mẹ Ngu kiên nhẫn dỗ dành cô ta, sau đó nắm tay tôi và Ngu Liên Nguyệt đặt cạnh nhau: “Sanh, chuyện trước kia đều qua rồi, sau này Liên Nguyệt chính là chị gái của con.”
Vậy là hơn mười năm tôi bị bảo mẫu tráo đổi, ngược đãi cứ thế bị bỏ qua.
Tôi còn có thêm một người chị không hề có quan hệ huyết thống.
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu tôi vang lên một giọng máy móc xa lạ: “Chúc mừng ký chủ thức tỉnh Hệ thống Nữ phụ Ác độc.”
Hệ thống nói với tôi rằng, nữ chính của thế giới này là Ngu Liên Nguyệt, còn nhiệm vụ của tôi là không ngừng gây khó dễ cho cô ta.
Nếu từ chối hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ phải đối mặt với hình phạt điện giật.
Tất nhiên tôi không chấp nhận nhiệm vụ vô lý này.
Nhưng khi tôi không chọn phá hỏng đôi giày khiêu vũ Ngu Liên Nguyệt dùng để tham gia cuộc thi, mà cắn răng chịu đựng cơn đau do dòng điện chạy khắp người, thì Ngu Liên Nguyệt vẫn bị trật chân trên sân khấu.
Cô ta nén đau hoàn thành động tác vũ đạo khó, giành được giải quán quân.
Sau đó còn nói với mọi người rằng, chỉ có tôi từng chạm vào giày của cô ta, cô ta chọn tha thứ cho tôi vì ghen tị mà mất lý trí.
Bất kể tôi có làm hay không, tôi cũng phải gánh chịu hậu quả.
“Hệ thống Nữ phụ Ác độc” chỉ gắn bó với tôi một tháng.
Nhưng một tháng ngắn ngủi ấy cũng đủ để xóa sạch chút tình thân ít ỏi mà cha mẹ Ngu dành cho tôi.
Chẳng bao lâu sau, tôi lại thức tỉnh Hệ thống thứ hai.
Tên của Hệ thống lần này nghe hay hơn một chút, gọi là “Hệ thống Nữ phụ Si tình”.
Tôi không cần làm hại ai, chỉ cần trở thành “người ái mộ” trung thành nhất của nam chính Giang Tuân trong thế giới này, làm chất xúc tác cho tình cảm của anh ta và Ngu Liên Nguyệt.
Tôi không hề có hứng thú với Giang Tuân, nhưng tôi có thể diễn vai một người yêu anh ta đến c.h.ế.t đi sống lại, không thể sống thiếu anh ta.
Dù sao thì, làm một “kẻ bám đuôi” vẫn tốt hơn là làm một “con chó bị điện giật”.