gả cho đường huynh của phu quân đã mất

Chương 4:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Oanh Ca chạy một mạch về phòng, lưng tựa vào cửa, cố gắng làm dịu lại trái tim đang đập thình thịch.
Về đến nơi an toàn, lúc này nàng mới muộn màng cảm nhận được cảm giác đau nhức trên tay, vội vàng ngâm tay vào trong nước.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Thanh Tùng truyền vào, “Thưa Thiếu phu nhân, thiếu gia nhà ta bảo ta mang thuốc mỡ trị bỏng đến cho người ạ.”
Oanh Ca lau khô tay, đi ra mở cửa.
Thanh Tùng cung kính đứng ngoài cửa, tay giơ một chiếc hộp màu xanh lá cây, có lẽ đó là thuốc mỡ trị bỏng mà hắn ta nói.
Nàng cầm trong tay, do dự một chút rồi nói: “Thay ta cảm ơn thiếu gia nhà ngươi.” Tay nàng vì hắn mới bị bỏng, bây giờ lại nhận thuốc của hắn, khiến trong lòng nàng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Thuốc mỡ trị bỏng rất tốt, bôi lên có cảm giác mát lạnh như băng, một đêm sau bàn tay đã khôi phục lại vẻ mịn màng, không còn thấy vết bỏng nữa.
Lại bốn năm ngày nữa trôi qua, biệt viện đã được dọn dẹp xong xuôi, đồ đạc cũng đã được chuyển vào.
Trịnh thị một lần nữa đến phòng của Lưu thị.
Lưu thị vừa thấy bà, lập tức làm bộ làm tịch ôm đầu, Trịnh thị kìm nén sự không vui trong lòng, trên mặt nặn ra một nụ cười.
“Đệ muội, biệt viện đã dọn dẹp xong rồi, đồ đạc cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Ta thấy hôm nay là một ngày tốt…”
“Đại tẩu, hôm nay e là không chuyển đi được, đầu muội thỉnh thoảng vẫn còn đau.”
Trịnh thị nhìn bộ dạng này của bà ta, giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, cười nói: “Xem trí nhớ của ta này, ta quên nói với muội một tin tốt.”
Lưu thị không hứng thú rũ mắt xuống, như thể rất đau đầu.
Trịnh thị nghĩ đến lời dặn dò của Lang Nhi: Mẫu thân có thể giả vờ đồng ý với Tam thúc mẫu, chuyện còn lại con sẽ giải quyết.
“Lang Nhi nói muốn chia sẻ nỗi lo với thúc mẫu, lưu lại hậu duệ cho Bình Nhi. Muội nói xem, đây có phải là tin tốt không?”
Lưu thị vừa nghe vậy, lập tức mừng rỡ không thôi. Bà ta nắm chặt lấy tay Trịnh thị, liên thanh nói: “Ôi chao đại tẩu, tỷ xem muội vừa nghe được tin tốt này, đầu không đau nữa rồi. Chúng ta mau đến biệt viện thôi.”
Lưu thị nhanh chóng đứng dậy mang giày, kéo tay Trịnh thị đi ra ngoài. Trong lòng Trịnh thị thở phào một hơi dài.
Vẫn là con trai có cách, tạm thời trấn an được Lưu thị, dỗ bà ta dọn đến biệt viện. Còn về những lời bà vừa nói, hoàn toàn không đề cập đến việc lưu lại hậu duệ như thế nào, hiểu ra sao là tùy vào suy đoán của Lưu thị.
Trịnh thị và Lưu thị đi ở phía trước, Oanh Ca cùng một đoàn người hầu đi theo sau.
Khi ra khỏi cổng lớn Trọng gia, đi về phía tây một trăm mét chính là biệt viện đó. So với Trọng gia thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng được cái là cổng riêng sân riêng, đóng cửa lại chính là một mảnh trời riêng của bọn họ.
Để ứng phó với sự xuất hiện của Tam đệ muội, Trịnh thị đã rất dụng tâm. Không chỉ chọn một sân viện gần với phủ lớn Trọng gia, mà bên trong còn cho trồng thêm hoa cỏ cây xanh, toàn bộ trong ngoài sân viện đều được tu sửa và quét dọn sạch sẽ một lượt.
Ba người vừa nói vừa cười tham quan, giờ phút này lại là một khoảnh khắc hài hòa đến lạ, như thể những lời đe dọa, những trận cãi vã trước đây chưa từng tồn tại.
Rất nhanh, Trịnh thị đã cáo từ rời đi. Bà bước ra khỏi cánh cửa biệt viện, quét sạch hết những nỗi u uất của bao ngày qua.
Cuối cùng cũng đã giải quyết được phiền phức lớn mang tên Lưu thị!
Buổi chiều, Oanh Ca dẫn theo nha hoàn ra ngoài.
Đây không phải là nhà thờ tổ, hơn nữa nàng và Lưu thị đã đạt được một giao dịch, nếu nàng không có quyền tự do ra ngoài thì tất cả mọi chuyện chỉ là một trò cười.
Nha hoàn của nàng tên là Liên Nguyệt, là người được Đại phu nhân chỉ định cho nàng khi còn ở Trọng gia.
Vừa bước vào chợ hoa, Oanh Ca đã bị những loài hoa cỏ kỳ lạ đủ màu sắc làm cho mê mẩn. Khắp nơi là một màu xanh non mơn mởn, đâu đâu cũng là hương sắc của những đóa hoa đang bung nở. Nàng giống như một con cá bơi lội, cuối cùng cũng đã tìm thấy vùng nước của riêng mình.
Nhìn thấy những bông hoa đáng yêu, Oanh Ca đưa tay ra v**t v*, những bông hoa ấy giống như nhận được chỉ dẫn, tự động nghiêng mình cong xuống về phía nàng.
Nàng phát hiện ra dị năng khác với người thường của mình vào năm mười hai tuổi, nàng có thể thông qua những mạch gân trên lá, trên thân và giữa các rễ cây cảm nhận được sức sống của chúng, cũng như tất cả những gì chúng đã trải qua.
Chúng cũng giống như con người, biết nóng, biết lạnh, biết khát, sẽ vì thiếu dinh dưỡng mà khô héo, còn nàng có thể cùng chúng giao cảm thần thức, giải quyết vấn đề của chúng.
Khi nàng vui mừng khôn xiết kể lại phát hiện này cho mẫu thân, mẫu thân đã bắt nàng phải giữ bí mật, không được nói với bất kỳ ai.
Lúc đó nàng vẫn chưa hiểu được đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Ông chủ bán hoa thấy nàng yêu hoa như vậy, bèn đến hỏi nàng có mua không? Oanh Ca lại hỏi người ta có tuyển người không, ngược lại còn bị ông chủ nhìn đánh giá.
Hỏi liên tiếp mấy người, đều bị từ chối.
Oanh Ca tay không trở về.
Nàng rũ rượi quay trở về biệt viện, nào ngờ lại gặp Thanh Tùng ở ngoài cửa.
Thanh Tùng nói thiếu gia có lời mời, mời nàng lên xe ngựa.
Nàng nhớ lại hai lần tiếp xúc với Trọng gia Đại thiếu gia đều khiến nàng không biết phải làm sao. Nhưng nàng có thể đoán được, lần này Lưu thị chịu dọn ra biệt viện, hẳn là Trọng gia đã nhượng bộ.
Xe ngựa chở nàng đi, không biết là về phía nào, trái tim Oanh Ca vẫn luôn lơ lửng không yên. Xe ngựa dừng lại trước cửa một sân viện, nàng xuống xe đi vào trong.
Trọng Lang ngồi một mình dưới đình, ngắm nhìn đàn cá tung tăng bơi lội trong ao, nhưng cuối cùng vẫn chỉ ở trong một ao nước này.
Oanh Ca đi đến trước đình, cùng hắn hành lễ, “Dám hỏi đường huynh tìm ta đến đây, có việc gì?”
Giữa thanh thiên bạch nhật, đất trời quang đãng thế này, có lẽ hắn sẽ không làm như trước đây nữa đúng không?
“Đệ muội thông minh, chắc hẳn đã sớm biết.”
Một câu nói, nói cũng như không.
“Xin đường huynh hãy nói rõ.” Cho dù trong lòng nàng đoán ra được, cũng không thể tùy tiện mở lời.
“Đệ muội thấy sân viện này của ta thế nào?” Hắn nói với giọng điệu thờ ơ, như thể đang thuận miệng nói chuyện phiếm.
Oanh Ca nhất thời không thể buông bỏ được sự đề phòng trong lòng, tùy ý nhìn quanh một lượt, “Rừng trúc che khuất, gió mát lay động, tự mang một phong vị riêng.”
Trọng Lang thấy nàng thuận miệng khen ngợi, không mấy để tâm.
“Ta tặng sân viện này cho ngươi thì thế nào?”
Nàng lộ vẻ kinh ngạc, không biết ý hắn là gì, nhưng vẫn từ chối.
Trọng Lang thầm nghĩ: Không phải vì cầu tài sao?
Nghĩ như vậy, hắn lại mở miệng, giọng điệu trở nên mập mờ: “Thật không dám giấu, ta thấy đệ muội dung mạo xinh đẹp, nguyện lấy thân cầu cưới, không biết…”
Hắn còn chưa nói hết, đã thấy sắc mặt nàng thay đổi rõ rệt, hận không thể lùi lại hai ba dặm.
Lẽ nào… Hắn thật sự có bệnh?
Đầu óc Oanh Ca quay cuồng, phải làm sao bây giờ? Ai đến dạy nàng phải đối phó thế nào đây đi?
“Đường huynh…” Nàng đắn đo mở lời: “Suy nghĩ của huynh thật khác lạ, chỉ e ta khó lòng theo kịp, hay là gọi Thanh Tùng tiểu ca đến?”
Trong lòng Trọng Lang khẽ động: Cũng không phải vì cầu người? Vậy rốt cuộc vì sao nàng lại đổi ý đồng ý chuyện này?
“Đệ muội, ở kinh thành sống có quen không?”
Người này… Đổi mặt thật nhanh, thoáng cái lại ra vẻ quan tâm.
“Làm phiền Đại bá mẫu đã lo lắng, mọi sự chăm sóc, nhận lấy thật hổ thẹn.”
“Có từng nhớ nhung người thân trong nhà không?”
Sắc mặt nàng khựng lại, “Trong nhà đã không còn người thân.”
Một thân một mình, không h*m m**n không cầu mong? Không đúng, chắc chắn là có điều gì đó mà hắn chưa nghĩ đến.
Trọng Lang khổ sở suy nghĩ một lát, lại lần nữa thăm dò: “Đệ muội thấy đàn cá chép gấm này của ta thế nào?”
Oanh Ca thuận theo lời hắn nhìn xem, tùy ý nói một câu: “Bị nhốt trong ao, sớm nở tối tàn.”
“Ồ?” Hắn sâu kín nhìn nàng một cái, nàng có thể nói ra những lời này quả thực khiến hắn bất ngờ.
“Vậy theo ngươi thấy, thế nào mới là rạng rỡ?”
Nàng nghĩ, trên mặt tràn ngập sự khát khao, “Đương nhiên là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lặn.”
Lúc nói ra câu này, dung mạo nàng rạng ngời ánh sáng, chắc chắn là điều mà trái tim nàng hướng về.
“Ngươi muốn tự do?” Hắn trầm giọng hỏi, cuối cùng cũng đã bị hắn tìm ra, nỗi khao khát trong lòng nàng.
Oanh Ca ngẩn người, nhớ lại tất cả những lời mình đã nói. Hóa ra, hắn hết lần này đến lần khác, đều là đang thăm dò.
Nàng không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn.
Ánh mắt nàng xa cách, đôi mắt trong veo, không sợ hãi cũng không nao núng. Những lời nàng không muốn nói ra miệng, đã bị hắn nhìn thấu.
“Lưu thị đã hứa, đợi ngươi sinh con xong sẽ cho ngươi rời đi.” Hắn chậm rãi, nói từng chữ một.
Trong lúc nói, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, sợ bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của nàng. Hắn thấy hàng mi của nàng chậm rãi và nhẹ nhàng chớp một cái.
Sự im lặng lúc này chính là câu trả lời tốt nhất.
Trọng Lang bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, thu hút sự chú ý của nàng.
“Luật pháp của bản triều có quy định, phụ nhân không có con, sau khi trượng phu mất ba năm, mới có thể tái giá. Nếu có con, phải ở vậy thủ tiết cả đời.”
“Lưu thị, bà ta vốn không có ý định cho ngươi đi.”
Đến bây giờ nàng mới biết, hóa ra nàng mong chờ sau khi sinh con có thể rời khỏi Trọng gia, chỉ là một giấc mộng đẹp. Vì điều này, nàng đã trằn trọc, đêm không thể ngủ, tự cho là đúng mà day dứt mong chờ.
Hắn từng bước ép sát, nhân lúc nàng tâm thần hoảng hốt đã buông mồi nhử.
“Chuyện Lưu thị không làm được, ta có thể.”




trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×