Tin nhắn của khách rơi vào lúc 20:37—một giờ người ta thường đã gấp máy, nhưng đèn tầng 17 vẫn sáng. “Xin lỗi báo gấp: Ban lãnh đạo muốn đổi thử nghiệm địa phương sang thị xã bên cạnh vì bên đối thủ vừa mở điểm bán mới. Sáng mai 8:00 cần kế hoạch điều chỉnh.”
Linh đọc hai lần để chắc mình không bỏ sót chữ nào. Trang ngẩng đầu khỏi màn hình, cau mày: “Đổi địa bàn tức là đổi tệp hành vi. Hệ giờ online, nhóm cộng đồng, hình ảnh minh họa… gần như làm lại.”
Minh đứng ở cuối phòng, tay xếp gọn những tấm bảng đã dùng, nghe xong liền bước tới bàn họp. “Chúng ta chia hai track: một để giữ liên lạc với điểm cũ—đừng để cộng đồng cảm giác bị bỏ rơi; một để dựng nhanh bản mới. Dùng lại những gì tái sử dụng được, tuyệt đối không ‘chắp vá’.”
War-room bật thêm đèn. Tấm bản đồ treo tường được kéo xuống. Những chấm đỏ đánh dấu cửa hàng, chợ, trường học quanh khu mới hiện ra. Linh chụp ảnh, thả vào slack nhóm nội dung: “Các bạn ơi, bật chế độ đêm. Chúng ta cần: insight thói quen buổi sáng, nhóm cộng đồng có hoạt động đều, hình ảnh đặc trưng địa phương. Trang tổng hợp. Tớ dựng lại message house mảng bản địa hóa.”
Minh dựng một bảng khác: “Rủi ro điều chỉnh gấp.” Dưới đó, các dòng hiện lên nhanh như gõ mã Morse:
Rủi ro: Lệch tông do hiểu sai tập địa phương. Giải pháp: Tham vấn nhanh admins nhóm cộng đồng; check hai nguồn độc lập.
Rủi ro: Trễ pháp lý. Giải pháp: Dùng mẫu giấy phép có sẵn; báo trước khung thời gian.
Rủi ro: Media phân bổ không kịp. Giải pháp: Vận hành theo block; ưu tiên kênh dễ bật.
“Anh gọi chị Mai,” Minh nói, cầm máy. “Em nhắn anh Khoa về khung ngân sách dự phòng.” Câu “em” bật ra tự nhiên, không xa cách, cũng không quá thân, như cách một đội bóng chuyền hô gọi nhau khi bóng còn lơ lửng trên lưới.
21:10. Trang kéo về một loạt ghi chú: “Khu mới có thói quen ra chợ sớm, hội nhóm phụ huynh hoạt động khá đều, ảnh chụp thường có mái hiên xanh, xe đạp treo rổ. Quán cà phê góc chợ sáng nào cũng đăng ảnh ‘cốc đầu ngày’.” Linh di chuyển các khối trong message house: thay hình ảnh minh họa, đổi ví dụ câu chữ thành nhịp đời nơi đó. “Giữ nguyên ‘tôn vinh điều bền’, nhưng thay chất liệu,” cô nói, tay lia bút dạ trên bảng như đang cắt may lại một chiếc áo cho đúng dáng người mặc.
Minh quay lại từ cuộc gọi với pháp chế: “Hồ sơ có thể nộp rút gọn nếu quà dưới ngưỡng X. Chị Mai bảo soạn sẵn bản Q&A cho báo địa phương—họ hay nhanh tay.” Anh ngồi xuống cạnh Linh, kéo laptop mở sheet phân bổ. “Block media chia 60-40 trong hai ngày đầu. Nếu sentiment lệch, có thể rút về 50-50. Trang, add bộ lọc từ khóa tên khu mới, sát nghĩa.”
Cả phòng chuyển động theo nhịp quen: tiếng gõ phím, tiếng bút dạ sột soạt, tiếng ghế dịch nhẹ. Ở hành lang, đèn tự động tắt mở theo bước chân người đi qua, rải một nhịp ánh sáng như sóng.
22:05. Quân xuất hiện, tay cầm lon nước ngọt, giọng vẫn giữ vẻ thản nhiên: “Nghe nói đổi địa bàn? Tụi mình có cần chạy theo trend đối thủ không? Làm một minigame cho nóng?”
Minh ngẩng lên, mắt bình tĩnh như mặt hồ: “Không. Chúng ta đã thống nhất guardrails.” Anh chỉ bảng. “Nếu muốn góp ý, giúp bọn mình kiểm tra phân bổ inventory địa phương—kênh X hay chèn spot ngoài giờ, nhớ hỏi kỹ.”
Quân nhún vai, thả một nụ cười khó đoán rồi rút lui. Cửa khép lại, để lại một khoảng lặng dễ chịu.
23:00. Thành phố ngoài kia đổi sang tông màu dịu. Linh đứng dậy vươn vai, xốc lại búi tóc, bước về phía pantry. Nước sôi lách tách. Cô rót trà hoa cam, mùi thoảng mát xua đi cơn mỏi gáy. Minh bước vào sau, đặt lên bàn hai gói bánh quy muối. “Đừng để đường huyết tụt,” anh nói, nửa đùa nửa thật.
“Anh luôn có vẻ như chuẩn bị trước cho mọi thứ,” Linh nhận gói bánh, mắt cười. “Kể cả những đêm không ai muốn có.”
“Không chuẩn bị cho bất ngờ,” Minh đáp, “thì bất ngờ sẽ chuẩn bị cho mình.”
Tiếng mưa bất ngờ vỗ vào kính, rào rào như ai rắc thóc. Pantry nhỏ hẹp bỗng ấm lên vì hơi nước và hơi người. Linh dựa nhẹ hông vào cạnh bàn, ly trà giữ giữa hai tay. “Lúc nãy,” cô nói, không nhìn thẳng, “khi anh nói ‘em nhắn anh Khoa’, tự nhiên mình thấy đỡ mệt.”
“Anh cũng vậy,” Minh nói, dựa vai vào khung cửa. “Khi em chuyển câu chữ thành nhịp sống cụ thể, anh thấy bảng số có mặt người.”
Họ im một lúc, chỉ nghe mưa và tiếng đồng hồ treo tường. Rồi Minh khẽ hỏi, như một phép lịch sự đã trở thành thói quen: “Ổn chứ?”
“Ổn,” Linh gật. Ánh đèn vàng phản chiếu trong mắt cô một chấm sáng nhỏ.
Khoảnh khắc đó không có gì kịch tính: không tiếng nhạc, không cử chỉ vượt quá ranh giới. Chỉ là hai người đứng gần hơn nửa bước, mùi trà cam hòa với mùi áo sơ mi sạch, và hơi ấm bàn tay đi qua lớp giấy mỏng khi Minh đưa cô tờ giấy lau nước bắn. Sự gần gũi đến như thế—tự nhiên, không cần gọi tên.
0:12. Bản message house cho khu mới hoàn thiện. Trang đính kèm bộ ảnh tham khảo, mỗi ảnh chú thích kỹ nguồn và bối cảnh. Minh cập nhật sheet media, gắn cột “giả định” cạnh cột “thực tế”. Linh soát lại Q&A, thêm một câu: “Chúng tôi giữ lời hứa ở nơi mọi thứ bắt đầu mỗi sáng.” Cô đọc nhỏ thành tiếng, thử xem lời có “đứng” được không. Nghe được.
1:05. Thông báo từ chị Mai: “Hồ sơ tạm duyệt, sáng mai 9:00 nhận xác nhận chính thức.” Một emoji hình tách trà xuất hiện phía sau câu chữ, như cái chớp mắt mệt mỏi của người thức đêm.
Minh xoa nhẹ sống mũi. “Chúng ta chốt thôi.” Anh quay sang Linh: “Em gửi khách bản điều chỉnh trước 1:30. Anh gửi Hùng và tài chính lộ trình ngân sách block. Trang, lưu lại snapshot dashboard trước và sau điều chỉnh.”
Cả ba cùng gật. Cử chỉ ấy, trong đêm, giống như một cú bắt tay không cần chạm.
1:28. Email gửi đi. Tiêu đề rõ, nội dung gọn, phụ lục đầy đủ. Linh tựa lưng ghế, thở ra một hơi dài mà nhẹ. Cảm giác thành phố ngoài kia cũng vừa thở ra cùng cô.
“Xuống lấy không khí một chút không?” Minh hỏi. “Tầng trệt có mái hiên, mưa thế này đứng nhìn cũng thấy đầu óc sạch.”
Họ bấm thang máy. Cabin phản chiếu hai người với quầng mắt mờ mệt nhưng dáng đứng vẫn ngay. Sảnh dưới vắng, chỉ còn bảo vệ gật đầu ngái ngủ. Ngoài hiên, mưa rơi đều, ánh đèn đường làm những hạt mưa sáng lên như bụi vàng.
Linh đưa tay ra mép mưa, để vài giọt chạm vào mu bàn tay. Lạnh và tỉnh. “Có những ngày,” cô nói, “mình thấy nghề này giống làm thợ—đục, giũa, chà xát, chứ không phải vẽ mây vẽ gió.”
“Thợ giỏi làm đẹp được cả mối nối,” Minh đáp. “Người ta ít để ý, nhưng ngôi nhà đứng được là nhờ những chỗ ấy.”
Cô cười. Nụ cười mệt nhưng ấm. Anh nhìn cô một nhịp lâu hơn thường lệ, rồi nói thấp, như sợ làm vỡ cái yên lành của đêm: “Nếu có lúc nào em thấy anh đi quá đà với ‘nguyên tắc’, kéo anh lại nhé.”
“Anh cũng kéo em lại nếu em lao theo cảm xúc quá nhanh,” Linh đáp. “Chúng ta giữ nhịp.”
Một chiếc taxi chạy qua, bánh xe xé nước thành dải. Hơi mưa vương trên tóc cô, lấp lánh. Minh đưa tay, dừng ở khoảng không giữa hai người, mắt hỏi. Linh gật, và anh khẽ gạt giúp vài sợi tóc dính vào má cô. Cử chỉ nhỏ, cẩn trọng, đủ để nói rằng khoảng cách này được chọn, không phải vô thức.
Họ trở lên tầng 17. Văn phòng đã tắt bớt đèn, chỉ còn quầng sáng ở khu war-room. Trang ngáp dài, vẫy tay chào rồi ôm laptop ra về. Linh và Minh cùng đứng lại trước bảng trắng, nhìn những dòng chữ đã dày lên suốt đêm.
“Mai 8:00,” Minh nói, giọng đã khàn. “Anh mang bánh mì. Em mang cà phê—à không, trà cho anh.”
“Thỏa thuận,” Linh gật, môi cong nhẹ.
Khi đèn phòng tắt, hành lang bỗng rộng ra. Thang máy trượt xuống mượt như thói quen. Ở tầng trệt, mưa đã thưa, gió mát mang theo mùi đất sạch. Họ chào nhau bằng một cái gật quen, rồi mỗi người đi về phía xe của mình. Thành phố, ở giờ này, không ồn mà cũng không ngủ. Nhịp bước của họ tách ra, rồi hòa vào dòng nhịp lớn hơn.
Đêm lùi dần. Ở một khúc đường, đèn xanh bật lên, hàng xe chuyển động như một dải lụa. Trên cao, những ô cửa hiếm hoi còn sáng đang dần tắt. Và trong khoảng giữa mệt mỏi và yên ổn ấy, có một điều gì đó đã đứng vững hơn so với buổi chiều—không ồn ào, không hứa hẹn, nhưng có mặt như nền nhà sau cơn mưa. Sáng mai, họ lại bắt đầu từ đó.