Sáng hôm nay, bầu trời trong xanh nhưng gió thu mang theo chút se lạnh, khiến Lâm Tử Vy thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa bồn chồn. Cô ngồi bên cửa sổ phòng ký túc xá, nhìn ra con phố nhỏ rợp lá vàng rơi, hít một hơi thật sâu, và tự nhủ: “Hôm nay… chắc chắn sẽ là một ngày đáng nhớ. Phải thật tự tin, nhưng đừng để tim mình loạn nhịp quá mức.”
Cô chọn chiếc váy liền màu hồng nhạt, khoác áo cardigan trắng mỏng, tóc buông tự nhiên. Trước gương, cô chỉnh lại mái tóc, mỉm cười: “Phải bình tĩnh, nhưng cũng đừng quá dè dặt. Anh ấy sẽ nhận ra nếu tôi bối rối quá mức.”
Ra khỏi ký túc xá, cô bước qua con phố nhỏ rợp lá vàng, cảm nhận không khí thu dịu dàng. Quán cà phê quen thuộc đã mở cửa, mùi cà phê rang nồng hòa lẫn với hương bánh ngọt thơm thoang thoảng.
Vừa bước vào, cô thấy Hạ Minh Thần đã ngồi ở góc quen thuộc, áo vest xanh đậm, ánh mắt lạnh lùng nhưng dịu dàng dõi theo cô. Họ chạm mắt nhau, tim cô như muốn nhảy loạn nhịp. Anh nhếch môi một chút, nụ cười rất nhỏ, như dấu hiệu chào riêng chỉ dành cho cô.
“Chào buổi sáng, cô Tử Vy.” Giọng anh trầm, đều, hôm nay có một chút ấm áp hiếm thấy.
“Chào anh…” Cô hơi ngượng ngùng, ngồi xuống, tim đập nhanh nhưng cố gắng giữ vẻ bình thường.
Họ bắt đầu trò chuyện, không khí hôm nay vừa thân mật vừa hài hước. Lâm Tử Vy nhận ra rằng, khoảng cách giữa họ đã rút ngắn rất nhiều, nhưng vẫn giữ được vẻ bí ẩn đầy sức hút của Hạ Minh Thần.
Buổi trưa, anh đề nghị đi dạo cùng cô. Cô gật đầu, vừa háo hức vừa hồi hộp: “Đi thôi… nhưng anh không phải bận việc à?”
Anh lắc đầu: “Tôi có thể sắp xếp. Cô cần thư giãn.”
Họ đi qua con phố nhỏ rợp lá vàng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh. Mỗi bước chân, Lâm Tử Vy cảm nhận rõ sự hiện diện mạnh mẽ của anh, vừa gần gũi vừa khó nắm bắt.
Khi đến công viên, một chú chó nhỏ chạy vụt qua, suýt khiến cô ngã. Hạ Minh Thần lập tức lao tới, đỡ cô, ánh mắt lo lắng:
“Cô ổn chứ?”
“Ừ… em ổn.” Cô vừa cười vừa đỏ mặt, cảm giác gần anh khiến cô bối rối.
Khoảnh khắc ấy khiến tim cô rung lên, vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc. Họ tiếp tục đi dạo, trò chuyện vui vẻ và thân mật hơn. Cô nhận ra Hạ Minh Thần không chỉ lạnh lùng, mà còn biết tạo những khoảnh khắc hài hước, khiến cô bật cười.
Bỗng anh nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút: “Cô Tử Vy… anh có chuyện muốn hỏi.”
Cô hơi sững lại, tim đập mạnh: “Chuyện gì… anh hỏi đi.”
Anh nghiêm nghị: “Khi chúng ta gần nhau… cô có cảm giác gì?”
Cô đỏ mặt, không biết trả lời thế nào. Cảm giác vừa bối rối vừa vui sướng tràn ngập trong tim. Cô lúng túng: “Em… em cũng… cũng thích cảm giác gần anh… nhưng… hơi ngượng.”
Anh nhếch môi, nụ cười hiếm hoi xuất hiện: “Ừ… tôi đoán vậy. Tôi cũng ngượng… nhưng tôi muốn chúng ta tự nhiên, không cần gượng ép.”
Cô cười, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc. Họ tiếp tục đi dạo, và những khoảnh khắc nhỏ trở nên đáng nhớ: anh đưa tay che mái tóc cô khỏi gió, cô vô tình chạm tay anh khi cầm cốc trà nóng, cả hai cùng bật cười ngượng ngùng.
Khi trời bắt đầu chiều dần, họ tìm đến một quán bánh nhỏ ven đường. Ngồi xuống, anh đưa cho cô một chiếc bánh ngọt: “Thử đi, tôi nghĩ cô sẽ thích.”
Cô đỏ mặt, nhận bánh: “Cảm… cảm ơn anh.”
Trong lúc trò chuyện, một vài khoảnh khắc ngượng ngùng xảy ra: anh vô tình chạm tay cô khi đưa cốc nước, cô vụng về làm đổ một chút trà, cả hai cùng bật cười. Sự ngượng ngùng xen lẫn hài hước khiến không khí trở nên thân mật và đáng yêu hơn bao giờ hết.
Bên ngoài cửa sổ quán, trời bắt đầu mưa nhẹ. Hạ Minh Thần mở ô che cho cô, ánh mắt dừng lại nơi khuôn mặt cô, lạnh lùng nhưng đầy sức hút:
“Cô ổn chứ?” Giọng anh trầm, dịu dàng.
“Ừ… em ổn. Cảm ơn anh.” Cô đỏ mặt, tim rung lên.
Mưa nhẹ rơi, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt hồ tạo thành những vệt sáng lung linh. Họ đứng bên bờ hồ, tay trong tay, nhìn nhau không lời, nhưng cả hai đều hiểu rằng, khoảng cách giữa họ đã rút ngắn đáng kể.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Cô Tử Vy… hôm nay tôi muốn cô biết rằng, tôi thật sự quý trọng những khoảnh khắc ngượng ngùng này với cô. Nó… chân thật và đáng nhớ.”
Cô mỉm cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa: “Em cũng vậy… em muốn tận hưởng từng khoảnh khắc này với anh.”
Sau đó, họ cùng nhau đi dạo dọc con đường ven hồ, mưa nhẹ rơi, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước tạo thành những vệt sáng lung linh. Anh giữ ô che cho cô, nhưng vẫn để tay cô tựa vào tay anh, cảm giác gần gũi nhưng không áp lực.
Khi trời tạnh mưa, họ quay lại quán cà phê, ngồi nhâm nhi trà nóng, trò chuyện vui vẻ và gần gũi hơn. Cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc ngượng ngùng, vừa hài hước vừa thân mật, đã tạo ra một sợi dây kết nối vô hình giữa họ.
Trên đường về, anh đưa cô ô, ánh mắt sâu hun hút, lạnh lùng nhưng đầy sức hút. Trước khi chia tay, Hạ Minh Thần bất ngờ kéo cô lại gần, nắm tay cô thật chặt trong một khoảnh khắc ngắn, khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ.
“Ngày mai… chúng ta gặp lại nhé.” Anh nói, giọng trầm, dịu dàng nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Cô mỉm cười, tim vừa bồi hồi vừa vui sướng: “Vâng… em mong vậy.”
Về đến ký túc xá, cô ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà nóng, nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn. Cô tự nhủ: “Hôm nay… thật sự là một ngày đáng nhớ. Anh ấy… lạnh lùng nhưng khiến tôi không thể rời mắt. Tôi… muốn hiểu anh hơn, và tôi biết, câu chuyện giữa chúng tôi mới chỉ bắt đầu.”
Trong bóng tối, ánh đèn ngoài phố phản chiếu trái tim cô – vừa ngập tràn hi vọng, vừa đầy bối rối. Cô biết rằng, Hạ Minh Thần đã bước vào cuộc đời cô, và mỗi ngày trôi qua đều là một bước tiến gần hơn, đầy bất ngờ, thử thách, nhưng cũng lãng mạn, để mối quan hệ của họ trở nên sâu sắc hơn.