Buổi sáng hôm đó, Lâm Khả thức dậy với tâm trạng vừa hào hứng vừa lo lắng. Cô nhận được lời mời từ công ty tham dự Lễ hội Thành phố, một sự kiện lớn với hàng ngàn người tham dự, các gian hàng, màn trình diễn nghệ thuật và nhiều ngôi sao nổi tiếng. Đặc biệt, Ngôn Dật sẽ là khách mời chính, đồng thời giới thiệu dự án quảng cáo mới tại lễ hội.
Khả đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc và trang phục đơn giản nhưng thanh lịch. Cô tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh… hôm nay là lần đầu tiên em xuất hiện cùng Ngôn Dật trước đám đông như thế này. Phải tự tin!”
Khi đến lễ hội, không khí náo nhiệt lập tức ùa vào mắt cô. Tiếng nhạc, tiếng hò reo, ánh đèn flash từ camera và điện thoại hòa lẫn, khiến Khả vừa hào hứng vừa hồi hộp. Cô bước đi giữa dòng người, tim đập mạnh.
Ngôn Dật đã có mặt từ trước, đứng trên một bục cao để phát biểu. Khi ánh mắt anh tìm thấy cô, Khả cảm thấy tim mình nhói lên. Anh nở một nụ cười dịu dàng, giơ tay vẫy cô.
Khả vội vã tiến về phía anh, nhưng vừa bước qua khu vực đông đúc, cô nghe tiếng la hét từ một nhóm fan quá khích. Họ nhìn Khả với ánh mắt hằn học, cầm bảng:
“Đây là ai? Sao dám đứng cạnh Ngôn Dật?”
Một fan quá khích khác nhét điện thoại vào mặt Khả, chụp liên tục. Khả hoảng hốt, suýt bị đẩy ngã.
Ngôn Dật lập tức bước tới, đứng chắn trước cô, ánh mắt sắc lạnh: “Đứng yên và lùi lại ngay!”
Cả đám fan hốt hoảng, lùi ra xa, nhưng vẫn không giấu được vẻ bất mãn. Khả cảm thấy vừa lo lắng, vừa ấm áp. Anh không chỉ bảo vệ cô mà còn khiến cô nhận ra rằng, dù trong showbiz đầy phức tạp, Ngôn Dật vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc.
Sau khi ổn định, Ngôn Dật dẫn Khả vào khu vực hậu trường để chuẩn bị cho phần giới thiệu. Không gian ở đây sôi động, ánh sáng từ các gian hàng và sân khấu nhấp nháy, khiến Khả vừa thích thú vừa bối rối.
Ngôn Dật nhìn cô, giọng trầm ấm: “Bình tĩnh thôi. Hãy đứng gần anh, mọi chuyện sẽ ổn.”
Khả hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khi cô vừa cười nhẹ với Ngôn Dật, một người fan khác lao đến, giật tay cô và la hét:
“Cô dám đến gần anh ấy sao? Anh ấy là của chúng tôi!”
Khả suýt giật mình, nhưng Ngôn Dật nhanh chóng kéo cô ra sau lưng mình. Anh nghiêm giọng: “Bỏ ra ngay!”
Cảm giác an toàn từ sự che chở của Ngôn Dật khiến tim Khả rung động. Lúc này, cô nhận ra một điều: dù Ngôn Dật vẫn lạnh lùng với người ngoài, anh luôn dành cho cô những khoảnh khắc dịu dàng, thân thiện và bảo vệ cô tuyệt đối.
Buổi lễ bắt đầu, Ngôn Dật lên sân khấu để phát biểu. Khả đứng bên cạnh, cố gắng giữ vẻ tự tin. Tiếng hò reo từ đám đông vang lên, ánh đèn flash chớp liên tục. Khả cảm thấy vừa choáng ngợp, vừa phấn khích.
Ngôn Dật nở nụ cười ấm áp, ánh mắt lướt qua Khả: “Đừng lo, chỉ cần đứng cạnh anh.”
Khả gật đầu, thở nhẹ. Cô cảm nhận được sự hiện diện của Ngôn Dật như một tấm khiên bảo vệ, khiến cô an tâm hơn.
Trong lúc phát biểu, một fan quá khích bất ngờ hét lên:
“Anh ấy là của chúng tôi! Sao cô lại dám đến gần anh ấy?”
Ngôn Dật lập tức dừng lại, ánh mắt sắc lạnh: “Ngưng ngay!”
Khả cảm thấy tim mình vừa sợ, vừa vui. Anh không chỉ bảo vệ cô, mà còn khiến cô nhận ra rằng: dù trong showbiz đầy rẫy những ánh mắt ganh ghét, anh vẫn là chỗ dựa vững chắc.
Sau phần phát biểu, Ngôn Dật dẫn Khả đi dạo quanh lễ hội. Không khí náo nhiệt nhưng cũng có những góc yên tĩnh, nơi Khả và Ngôn Dật có thể trò chuyện riêng.
“Anh… sao hôm nay lại quan tâm em nhiều thế?” Khả hỏi, giọng vừa bối rối vừa tò mò.
Ngôn Dật nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: “Bởi vì… em quan trọng với anh. Dù có fan, dù có sự kiện hay ánh đèn, anh vẫn muốn em biết điều đó.”
Khả cảm thấy tim mình như tan chảy. Lời nói của anh vừa mạnh mẽ, vừa chân thành. Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, cảm giác vừa ấm áp vừa rung động đến lạ thường.
Một lúc sau, khi đến khu vực trò chơi và quà lưu niệm, Khả thấy một gian hàng chụp hình. Cô tò mò kéo Ngôn Dật lại:
“Chúng ta thử chụp một bức hình kỷ niệm đi anh?”
Ngôn Dật mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch: “Được, nhưng em phải cười thật tươi.”
Cả hai đứng cạnh nhau, ánh mắt lấp lánh, nụ cười rạng rỡ. Một bức ảnh lưu lại khoảnh khắc ấm áp, hạnh phúc giữa lễ hội náo nhiệt.
Khi lễ hội kết thúc, Khả và Ngôn Dật ra về. Trên đường, ánh đèn đường vàng vọt, không gian yên tĩnh hơn so với lúc lễ hội sôi động. Khả ngồi bên cạnh Ngôn Dật, cảm giác vừa an toàn, vừa hồi hộp.
“Anh… cảm ơn anh đã ở bên em cả ngày,” Khả nói, giọng ngượng ngùng.
Ngôn Dật nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Đừng cảm ơn. Anh chỉ muốn em biết, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn bảo vệ em.”
Khả cảm thấy tim mình rung động mạnh mẽ. Cô biết, tình cảm dành cho Ngôn Dật chưa bao giờ phai nhạt, và giờ đây, nó đang bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Về đến nhà, Khả ngồi trên giường, nhìn lại những bức ảnh chụp cùng Ngôn Dật, nhớ lại từng khoảnh khắc trong lễ hội. Cô thầm nhủ: “Có lẽ… đây chính là sự khởi đầu của một chuyện tình đặc biệt. Một câu chuyện mà mình chưa từng dám tưởng tượng.”
Trái tim cô tràn ngập những cảm xúc hỗn độn – hạnh phúc, hồi hộp, lo lắng – tất cả hòa vào nhau như một bản nhạc dịu dàng nhưng đầy nhịp điệu. Và trong lòng Khả, một câu hỏi vang lên: “Liệu tình cảm này sẽ dẫn mình đi đâu nhỉ?”