gặp lại người cũ, yêu lại từ đầu

Chương 6: Gần Hơn Một Bước


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Lâm Khả thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Sau chuỗi sự kiện gần đây – lễ hội thành phố, buổi chụp hình, họp báo – mối quan hệ giữa cô và Ngôn Dật đã trở nên gần gũi hơn, nhưng đồng thời, những hiểu lầm từ fan và dư luận vẫn còn đeo bám.

Khả nhìn mình trong gương, chỉnh lại mái tóc, trang phục thanh lịch nhưng đơn giản, và thầm nhủ: “Hôm nay là buổi họp dự án quan trọng, phải giữ bình tĩnh… nhưng không được ngượng trước anh.”

Cô cầm điện thoại, nhận tin nhắn từ Ngôn Dật:

“10 phút nữa gặp anh ở phòng họp dự án. Hãy chuẩn bị kỹ.”

Tim Khả nhói lên. Cô gật đầu một mình trước gương, thở sâu, rồi rảo bước ra khỏi căn hộ.

Phòng họp rộng rãi, ánh sáng từ cửa kính tràn vào, tạo cảm giác vừa sang trọng vừa nghiêm túc. Ngôn Dật đã có mặt, đứng cạnh bảng trình chiếu, phong thái điềm tĩnh nhưng ánh mắt thoáng chút nghiêm trọng khi nhìn Khả.

“Bình tĩnh thôi,” anh nói, giọng ấm nhưng nghiêm túc. “Chúng ta sẽ cùng hoàn thành dự án này.”

Khả gật đầu, cố mỉm cười, nhưng lòng vẫn bồn chồn. Họ bắt đầu thảo luận chi tiết về dự án quảng cáo mới – Khả phụ trách nội dung, Ngôn Dật phụ trách hình ảnh và truyền thông. Mỗi bước đều cần sự phối hợp chặt chẽ, và lần đầu tiên, họ làm việc cùng nhau trong môi trường công khai, nơi mọi ánh mắt đều dõi theo.

Ngôn Dật đưa ra ý tưởng, Khả ghi chép cẩn thận, thỉnh thoảng anh nghiêng người chỉ dẫn cô, đôi mắt lướt qua ánh mắt cô một cách tinh tế. Khả cảm nhận được một luồng cảm xúc ấm áp, khiến tim cô rung lên từng nhịp.

Buổi trưa, khi mọi người tạm nghỉ, Khả và Ngôn Dật ra khu vực ngoài trời để ăn nhẹ. Ánh nắng nhẹ chiếu xuống, tạo những vệt sáng lung linh trên mái tóc cô.

“Em mệt không?” Ngôn Dật hỏi, ánh mắt dịu dàng.

Khả gật đầu: “Chỉ là… áp lực vì dự án và dư luận thôi.”

Anh tiến gần, giọng trầm ấm: “Đừng lo. Anh sẽ đứng sau em. Dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ không phải đối diện một mình.”

Cảm giác ấm áp từ cử chỉ và lời nói của anh khiến tim Khả nhói lên. Cô không biết mình nên nói gì, chỉ biết nắm tay anh một cách tự nhiên, và trong ánh mắt anh, cô thấy sự quan tâm chân thành.

Chiều hôm đó, Khả và Ngôn Dật phải đến studio để quay video quảng cáo. Khi bước vào, không khí chuyên nghiệp lập tức bao trùm. Ánh đèn flash, máy quay, đạo cụ… tất cả tạo cảm giác vừa hứng thú vừa áp lực.

Khi Khả đang chỉnh trang phục, một fan cuồng từ phía ngoài studio phát hiện cô và bắt đầu quay clip, đưa lên mạng xã hội với chú thích ác ý:

“Cô gái đó lại xuất hiện bên Ngôn Dật… liệu có mưu mô gì không?”

Khả cảm thấy tim nặng trĩu. Cô lo lắng ánh mắt Ngôn Dật sẽ thay đổi. Nhưng khi anh tiến đến, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm ấm:

“Đừng để những chuyện này ảnh hưởng. Chỉ tập trung vào công việc thôi.”

Khả cảm thấy tim mình rung động mạnh mẽ. Anh không chỉ bảo vệ cô, mà còn cho cô thấy sự tin tưởng tuyệt đối.

Trong quá trình quay, Khả phải đứng gần Ngôn Dật trong nhiều cảnh. Ánh mắt của anh thoáng nhìn cô, đôi khi nghiêng người chỉ dẫn. Những cử chỉ tưởng chừng bình thường lại khiến tim Khả nhói lên từng nhịp.

Một cảnh quay yêu cầu họ tương tác gần, Ngôn Dật nhẹ nhàng đặt tay lên vai Khả, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng:

“Cảnh này… cố gắng tự nhiên, em nhé.”

Khả gật đầu, tim đập nhanh. Cảm giác thân mật, gần gũi khiến cô vừa hạnh phúc, vừa lo lắng.

Sau khi quay xong, họ trở về công ty, phải tiếp tục xử lý phần hậu kỳ và ý tưởng sáng tạo cho dự án. Khả cố gắng tập trung, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ về những khoảnh khắc bên Ngôn Dật.

Khi mọi người rời đi, chỉ còn lại hai người, Ngôn Dật tiến đến, giọng trầm ấm:

“Em có mệt không? Nếu muốn nghỉ, em cứ nói.”

Khả mỉm cười: “Cảm ơn anh… nhưng em muốn hoàn thành công việc. Chỉ là… em không ngờ mình lại rung động nhiều đến thế.”

Anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo. Anh ở đây, và sẽ luôn ở bên em.”

Cảm giác ấm áp và tin tưởng từ anh khiến Khả không thể kìm lòng. Cô tự nhủ: “Dù showbiz có phức tạp, dù dư luận có áp lực, anh vẫn là bến bờ an toàn cho mình.”

Tối đến, Khả và Ngôn Dật cùng nhau ăn tối tại một quán nhỏ gần công ty. Không gian yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng dịu dàng.

“Anh… cảm ơn anh đã ở bên em cả ngày,” Khả nói, giọng vừa ngượng ngùng vừa chân thành.

Ngôn Dật mỉm cười, nắm tay cô: “Không cần cảm ơn. Anh chỉ muốn em biết, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn bảo vệ em.”

Khả cảm nhận được trái tim mình nhói lên từng nhịp. Cô biết, tình cảm dành cho Ngôn Dật chưa bao giờ phai nhạt, và giờ đây, nó đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Khi họ đứng lên ra về, Ngôn Dật nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc:

“Ngày mai chúng ta còn nhiều việc. Nhưng… anh muốn em biết, dù có khó khăn, anh sẽ luôn ở bên em. Chỉ cần em tin anh.”

Khả mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, tim vừa hạnh phúc vừa hồi hộp: “Có lẽ đây là sự khởi đầu của một điều gì đó đặc biệt. Một câu chuyện mà mình chưa từng dám tưởng tượng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×